Huyền Giới Chi Môn
Chương 1268: Bảo vật còn lại của tiên tướng (2)
Thạch Mục thấy vậy gật đầu, hai tay vung lên. Từng cờ trận bay ra, mở một trận pháp kết giới, bao phủ toàn bộ đầm nước.
Làm xong những chuyện này, hắn xoay người bay trở về đầm nước. Rất nhanh hắn đã đi tới phía dưới.
Thạch Mục cũng không có mở ra thần thông ích thuỷ gì, cứ như thế ngồi xuống khoanh chân ở bên cạnh linh tuyền.
Hắn không lập tức bắt đầu tu luyện, mà phất tay tháo một cái túi màu đen bên hông xuống. Bên trong mơ hồ truyền ra từng sóng ma khí chấn động cường đại. Đó chính là Thân Ngoại Hóa Thân của hắn.
Trong mắt Thạch Mục chớp động vẻ vui mừng. Khí tức của Thân Ngoại Hóa Thân càng ngày càng cường đại. Xem ra không cần mấy ngày, liền có thể đột phá đạt được Thần Cảnh.
Đến lúc đó, bên cạnh hắn có thể lại có thêm Thần Cảnh giúp đỡ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thạch Mục mừng thầm, đặt túi trở lại. Hắn vung tay lên, trong tay xuất hiện thêm một chỉ sáo màu trắng tinh thuần, trong suốt như ngọc và một chiếc nhẫn màu trắng.
Hai thứ đồ này chính là di vật của tiên tướng Nam Cung Cảnh.
Thạch Mục cầm lấy chỉ sáo màu trắng, này lập tức cảm giác được bên trong ẩn chứa hàn khí cường đại, khí tức giống hệt với Băng Phách Thần Quang. Xem ra chắc là pháp bảo do Nam Cung Cảnh đặc biệt chế luyện cho Băng Phách Thần Quang của hắn.
Lúc này pháp bảo chỉ sáo màu trắng đã vật vô chủ. Thần thức của hắn tiến vào trong pháp bảo chỉ sáo, rất nhanh đã luyện hóa sơ bộ, nắm giữ được nó.
Chân mày Thạch Mục nhíu lại. Tên của cái chỉ sáo màu trắng này là Băng Phách Thần Chỉ Tráo. Không ngờ cũng là một dị bảo từ thượng cổ lưu truyền xuống, cũng không phải là do bản thân Nam Cung Cảnh chế luyện ra.
Băng Phách Thần Chỉ Tráo cũng là cấp bậc linh bảo, hơn nữa phẩm chất cực cao, không kém lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa của hắn.
Hơn nữa, trong pháp bảo chỉ sáo khắc một môn khẩu quyết thần thông, chính là Băng Phách Thần Quang.
Xem ra Nam Cung Cảnh nhận được Băng Phách Thần Chỉ Tráo này, tiến tới học được môn đại thần thông thượng cổ Băng Phách Thần Quang này.
Trong mắt Thạch Mục có ánh sáng liên tục chớp hiện. Băng Phách Thần Quang lợi hại thế nào, hắn và Nam Cung Cảnh mấy lần giao đấu, đã lĩnh hội hiểu rất rõ. Tuyệt đối không kém hơn Hạo Thiên Thánh Diễm của hắn.
Chờ hắn luyện thành Cửu Chuyển Huyền Công bát chuyển, đến lúc đó có thể thử tu luyện môn thần thông thượng cổ này một chút.
Thần thông thượng cổ giống như Hạo Thiên Thánh Diễm, Băng Phách Thần Quang, tu luyện càng nhiều, giúp đỡ đối với lĩnh ngộ pháp tắc càng lớn.
Chỉ có điều bây giờ hắn vẫn không có thời gian tu luyện Băng Phách Thần Quang.
Thạch Mục thu hồi chỉ sáo màu trắng, cầm lấy cái nhẫn màu trắng này, thần thức thăm dò vào trong đó.
Trên mặt hắn liền lộ ra vẻ mừng rỡ.
Nam Cung Cảnh không hổ danh là Thiên Đình tiên tướng. Trong chiếc nhẫn trữ vật có rất nhiều bảo vật, giá trị tối thiểu là gấp mấy lần so với Thạch Mục.
Các loại pháp bảo, đan dược, nguyên liệu trân quý rất nhiều. Hơn nữa còn có rất nhiều linh thạch tiên phẩm Thạch Mục hiện tại thiếu hụt nhất. Tối thiểu có gần trăm cái.
Thạch Mục lập tức chuyển những linh thạch tiên phẩm này vào trong pháp khí trữ vật của mình. Trong đó còn có một vài đan dược có thể sử dụng được.
- A, không phải thời điểm đang chiến đấu, Nam Cung Cảnh đã từng dung nhập cái hạt châu này trong cơ thể sao?
Chân mày Thạch Mục chợt rướn lên. Trong tay hắn ánh sáng trắng lóe lên, xuất hiện thêm một viên trân châu màu trắng.
Một khí tức vô cùng lạnh lẽo từ trong hạt châu truyền ra. Hàn khí kia vượt xa Băng Phách Thần Quang của Nam Cung Cảnh.
Thạch Mục lập tức vận chuyển công pháp, lúc này mới ngăn cản được hàn khí này.
Viên trân châu màu trắng hình như cảm ứng được khí tức của Lam Miểu Chân Thủy, ánh sáng nhất thời nhất thời sáng lên, cuồn cuộn một chút, hình như muốn bay vào trong linh tuyền. Chẳng qua là Thạch Mục bắt lại.
- Lại có ý thức của bản thân mình? Đây là pháp bảo gì vậy?
Thạch Mục tò mò nhìn viên trân châu màu trắng.
Trong thân châu mơ hồ có thể thấy một hình vẽ giống như khói mây vậy. Không ngờ nó được dùng vô số phù văn màu trắng tạo thành, khiến người ta có một loại cảm giác huyền diệu vô cùng.
- Đây là cái gì?
Thạch Mục càng nhìn hình vẽ giống như khói mây kia, càng cảm thấy bên trong thần diệu hình như ẩn chứa pháp tắc huyền bí vô cùng vô tận.
Ánh mắt hắn lóe lên, đưa viên trân châu màu trắng tới gần khuôn mặt, hình như muốn xem xét cẩn thận hơn về hình vẽ huyền diệu kia.
Vào thời khắc này, viên trân châu màu trắng có ánh sáng lóe lên. Một luồng ánh sáng trắng từ bên trong bắn ra, vô cùng nhanh chóng lao về phía trên mặt Thạch Mục.
Ánh sáng màu trắng mơ hồ truyền ra những tiếng cười quái dị.
- Khanh khách, tiểu tử, giao thân thể của ngươi cho ta!
Vèo.
Một tiếng động vang lên. Ánh sáng trắng đụng phải gương mặt của Thạch Mục, chỉ có điều lại không thể đi vào trong đó.
Thân thể Thạch Mục chợt mơ hồ một hồi, chậm rãi biến mất, cũng chỉ còn lại một đạo tàn ảnh.
Trong ánh sáng trắng hiện ra một gương mặt người, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ. Sau một khắc, ánh mắt hắn lóe lên, thình lình xoay người bay về phía viên trân châu màu trắng.
Chỉ có điều vào thời khắc này, một bàn tay từ bên cạnh nhanh như tia chớp duỗi tới. Bàn tay chớp hiện, thình lình một tay nắm luồng ánh sáng trắng này vào trong tay.
Mặt Thạch Mục trầm giống như nước chậm rãi hiện thân. Năm ngón tay hắn nắm chặt lấy ánh sáng trắng, phát ra những tiếng xèo xèo.
- Vị đạo hữu này tha mạng. Hiểu nhầm, tất cả đều là hiểu nhầm!
Mặt người ở trong ánh sáng trắng lộ ra thần sắc vô cùng hoang mang, vẻ mặt khẩn cầu hét lớn.
- Hiểu nhầm? Ngươi vừa rồi muốn đoạt lấy cơ thể của ta. Đây cũng không phải là hiểu nhầm gì cả!
Ánh mắt Thạch Mục lạnh lẽo, giọng nói lạnh như băng nói.
- Cái này... Mới vừa rồi là tại hạ nhất thời hồ đồ. Vẫn mong đạo hữu đại nhân có đại lượng. Tại hạ nhất định sẽ vì chuyện mới vừa rồi bù đắp cho đạo hữu. Chỉ là tại hạ mạng nhỏ, đạo hữu ngàn vạn lần bỏ qua cho!
Mặt người ở trong ánh sáng trắng không ngừng nói lời cầu xin, khép nép cực kỳ.
Thạch Mục nghe được lời nói này, không mở miệng nói. Bàn tay hắn vẫn đang nắm chặt ánh sáng trắng.
Mặt người trong ánh sáng trắng thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng không yên.
Làm xong những chuyện này, hắn xoay người bay trở về đầm nước. Rất nhanh hắn đã đi tới phía dưới.
Thạch Mục cũng không có mở ra thần thông ích thuỷ gì, cứ như thế ngồi xuống khoanh chân ở bên cạnh linh tuyền.
Hắn không lập tức bắt đầu tu luyện, mà phất tay tháo một cái túi màu đen bên hông xuống. Bên trong mơ hồ truyền ra từng sóng ma khí chấn động cường đại. Đó chính là Thân Ngoại Hóa Thân của hắn.
Trong mắt Thạch Mục chớp động vẻ vui mừng. Khí tức của Thân Ngoại Hóa Thân càng ngày càng cường đại. Xem ra không cần mấy ngày, liền có thể đột phá đạt được Thần Cảnh.
Đến lúc đó, bên cạnh hắn có thể lại có thêm Thần Cảnh giúp đỡ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thạch Mục mừng thầm, đặt túi trở lại. Hắn vung tay lên, trong tay xuất hiện thêm một chỉ sáo màu trắng tinh thuần, trong suốt như ngọc và một chiếc nhẫn màu trắng.
Hai thứ đồ này chính là di vật của tiên tướng Nam Cung Cảnh.
Thạch Mục cầm lấy chỉ sáo màu trắng, này lập tức cảm giác được bên trong ẩn chứa hàn khí cường đại, khí tức giống hệt với Băng Phách Thần Quang. Xem ra chắc là pháp bảo do Nam Cung Cảnh đặc biệt chế luyện cho Băng Phách Thần Quang của hắn.
Lúc này pháp bảo chỉ sáo màu trắng đã vật vô chủ. Thần thức của hắn tiến vào trong pháp bảo chỉ sáo, rất nhanh đã luyện hóa sơ bộ, nắm giữ được nó.
Chân mày Thạch Mục nhíu lại. Tên của cái chỉ sáo màu trắng này là Băng Phách Thần Chỉ Tráo. Không ngờ cũng là một dị bảo từ thượng cổ lưu truyền xuống, cũng không phải là do bản thân Nam Cung Cảnh chế luyện ra.
Băng Phách Thần Chỉ Tráo cũng là cấp bậc linh bảo, hơn nữa phẩm chất cực cao, không kém lá cờ Hạo Thiên Huyền Hỏa của hắn.
Hơn nữa, trong pháp bảo chỉ sáo khắc một môn khẩu quyết thần thông, chính là Băng Phách Thần Quang.
Xem ra Nam Cung Cảnh nhận được Băng Phách Thần Chỉ Tráo này, tiến tới học được môn đại thần thông thượng cổ Băng Phách Thần Quang này.
Trong mắt Thạch Mục có ánh sáng liên tục chớp hiện. Băng Phách Thần Quang lợi hại thế nào, hắn và Nam Cung Cảnh mấy lần giao đấu, đã lĩnh hội hiểu rất rõ. Tuyệt đối không kém hơn Hạo Thiên Thánh Diễm của hắn.
Chờ hắn luyện thành Cửu Chuyển Huyền Công bát chuyển, đến lúc đó có thể thử tu luyện môn thần thông thượng cổ này một chút.
Thần thông thượng cổ giống như Hạo Thiên Thánh Diễm, Băng Phách Thần Quang, tu luyện càng nhiều, giúp đỡ đối với lĩnh ngộ pháp tắc càng lớn.
Chỉ có điều bây giờ hắn vẫn không có thời gian tu luyện Băng Phách Thần Quang.
Thạch Mục thu hồi chỉ sáo màu trắng, cầm lấy cái nhẫn màu trắng này, thần thức thăm dò vào trong đó.
Trên mặt hắn liền lộ ra vẻ mừng rỡ.
Nam Cung Cảnh không hổ danh là Thiên Đình tiên tướng. Trong chiếc nhẫn trữ vật có rất nhiều bảo vật, giá trị tối thiểu là gấp mấy lần so với Thạch Mục.
Các loại pháp bảo, đan dược, nguyên liệu trân quý rất nhiều. Hơn nữa còn có rất nhiều linh thạch tiên phẩm Thạch Mục hiện tại thiếu hụt nhất. Tối thiểu có gần trăm cái.
Thạch Mục lập tức chuyển những linh thạch tiên phẩm này vào trong pháp khí trữ vật của mình. Trong đó còn có một vài đan dược có thể sử dụng được.
- A, không phải thời điểm đang chiến đấu, Nam Cung Cảnh đã từng dung nhập cái hạt châu này trong cơ thể sao?
Chân mày Thạch Mục chợt rướn lên. Trong tay hắn ánh sáng trắng lóe lên, xuất hiện thêm một viên trân châu màu trắng.
Một khí tức vô cùng lạnh lẽo từ trong hạt châu truyền ra. Hàn khí kia vượt xa Băng Phách Thần Quang của Nam Cung Cảnh.
Thạch Mục lập tức vận chuyển công pháp, lúc này mới ngăn cản được hàn khí này.
Viên trân châu màu trắng hình như cảm ứng được khí tức của Lam Miểu Chân Thủy, ánh sáng nhất thời nhất thời sáng lên, cuồn cuộn một chút, hình như muốn bay vào trong linh tuyền. Chẳng qua là Thạch Mục bắt lại.
- Lại có ý thức của bản thân mình? Đây là pháp bảo gì vậy?
Thạch Mục tò mò nhìn viên trân châu màu trắng.
Trong thân châu mơ hồ có thể thấy một hình vẽ giống như khói mây vậy. Không ngờ nó được dùng vô số phù văn màu trắng tạo thành, khiến người ta có một loại cảm giác huyền diệu vô cùng.
- Đây là cái gì?
Thạch Mục càng nhìn hình vẽ giống như khói mây kia, càng cảm thấy bên trong thần diệu hình như ẩn chứa pháp tắc huyền bí vô cùng vô tận.
Ánh mắt hắn lóe lên, đưa viên trân châu màu trắng tới gần khuôn mặt, hình như muốn xem xét cẩn thận hơn về hình vẽ huyền diệu kia.
Vào thời khắc này, viên trân châu màu trắng có ánh sáng lóe lên. Một luồng ánh sáng trắng từ bên trong bắn ra, vô cùng nhanh chóng lao về phía trên mặt Thạch Mục.
Ánh sáng màu trắng mơ hồ truyền ra những tiếng cười quái dị.
- Khanh khách, tiểu tử, giao thân thể của ngươi cho ta!
Vèo.
Một tiếng động vang lên. Ánh sáng trắng đụng phải gương mặt của Thạch Mục, chỉ có điều lại không thể đi vào trong đó.
Thân thể Thạch Mục chợt mơ hồ một hồi, chậm rãi biến mất, cũng chỉ còn lại một đạo tàn ảnh.
Trong ánh sáng trắng hiện ra một gương mặt người, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ. Sau một khắc, ánh mắt hắn lóe lên, thình lình xoay người bay về phía viên trân châu màu trắng.
Chỉ có điều vào thời khắc này, một bàn tay từ bên cạnh nhanh như tia chớp duỗi tới. Bàn tay chớp hiện, thình lình một tay nắm luồng ánh sáng trắng này vào trong tay.
Mặt Thạch Mục trầm giống như nước chậm rãi hiện thân. Năm ngón tay hắn nắm chặt lấy ánh sáng trắng, phát ra những tiếng xèo xèo.
- Vị đạo hữu này tha mạng. Hiểu nhầm, tất cả đều là hiểu nhầm!
Mặt người ở trong ánh sáng trắng lộ ra thần sắc vô cùng hoang mang, vẻ mặt khẩn cầu hét lớn.
- Hiểu nhầm? Ngươi vừa rồi muốn đoạt lấy cơ thể của ta. Đây cũng không phải là hiểu nhầm gì cả!
Ánh mắt Thạch Mục lạnh lẽo, giọng nói lạnh như băng nói.
- Cái này... Mới vừa rồi là tại hạ nhất thời hồ đồ. Vẫn mong đạo hữu đại nhân có đại lượng. Tại hạ nhất định sẽ vì chuyện mới vừa rồi bù đắp cho đạo hữu. Chỉ là tại hạ mạng nhỏ, đạo hữu ngàn vạn lần bỏ qua cho!
Mặt người ở trong ánh sáng trắng không ngừng nói lời cầu xin, khép nép cực kỳ.
Thạch Mục nghe được lời nói này, không mở miệng nói. Bàn tay hắn vẫn đang nắm chặt ánh sáng trắng.
Mặt người trong ánh sáng trắng thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng không yên.