Huyền Giới Chi Môn
Chương 1192: Manh mối của con khỉ đá (2)
Chuyện Thạch Mục chuẩn bị tiếp nhận chức vụ tộc trưởng, đồng thời muốn mời người của các tộc tham gia đại điển, rất nhanh đã được truyền ra ở bên trong Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc. Trong tộc đều xôn xao bàn tán.
Bởi vì áp lực của quá khứ đã qua lâu, con cháu Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc hiện tại biết được chuyện này, phần lớn đều vỗ tay khen hay. Đối với chuyện Thạch Mục tiếp chưởng vị trí tộc trưởng có chút tán thành.
Chỉ có điều, rất nhiều tộc nhân của Di Thiên Cự Viên của năm thế hệ trước lại không cho là như thế.
Bọn họ bảo thủ, phần nhiều vẫn tuân theo một ít quan niệm đã qua, đối với chuyện Thạch Mục Nhân tộc này tiếp nhận vị trí tộc trưởng, mơ hồ còn có chút mâu thuẫn.
Mặc dù Thạch Mục là truyền nhân của Bạch Viên lão tổ, đã thức tỉnh lực huyết mạch của Di Thiên Cự Viên. Nhưng theo bọn họ, Thạch Mục vẫn là Nhân tộc, là người ngoài.
Đối với hành vi Thạch Mục gióng trống khua chiêng, mời người của các tộc xem lễ, bọn họ càng bất mãn hơn. Những người này đều có suy nghĩ giống như nhị trưởng lão và Bạch Hồng, cho rằng Thạch Mục là muốn bản thân mình được dương danh. Đồng thời bọn họ cho rằng làm như vậy sẽ khiến cho Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc tự nhiên phải chịu nhục.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc có phong ba điên cuồng phun ra. Hai phái bảo thủ và cấp tiến trong tộc không ngừng nổi phong ba, thậm chí đã phát sinh vài lần tranh cãi tranh đấu.
Tuy rằng bị đại trưởng lão bọn họ ép xuống, nhưng sự cân bằng vi diệu của hai phái trong tộc vẫn lặng lẽ phát sinh biến hóa.
Việc này, Thạch Mục tất nhiên là hoàn toàn không hề hay biết gì cả. Lúc này, hắn đang ở bên trong động phủ của mình đóng cửa tu luyện.
Chỉ có điều cho dù hắn có biết, cũng sẽ không để ý quá nhiều đối với việc này.
Thời gian trôi qua, ba tháng thoáng cái đã biến mất.
Trong mật thất, khắp nơi tràn ngập hai màu ánh sáng màu trắng và ánh sáng huyết sắc. Gần như không nhìn thấy bóng dáng Thạch Mục.
Hai màu ánh sáng thỉnh thoảng giống như nước thủy triều kích động điên cuồng phun ra. Mỗi lần rung chuyển, toàn bộ mật thất đều thoáng bị lắc lư. Nếu không phải bên trong mật thất có bố trí có cấm chế cường lực, chỉ sợ cũng không chịu nổi lực chấn động này.
Không biết qua bao lâu, ánh sáng màu trắng và màu máu chợt chấn động, lập tức giống như cá voi hút nước thu ngược trở lại.
Trước sau thời gian không quá nửa khắc, tất cả ánh sáng đều biến mất. Tại trung tâm của trong mật thất, hiện ra bóng dáng Thạch Mục.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, đứng lên, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Ba tháng khổ luyện, thu hoạch khá phong phú. Tu vi cảnh giới cơ bản đã vững chắc.
Phương diện thân thể cũng có một ít tiến bộ. Khoảng cách với thân thể viên mãn đã gần hơn. Chỉ thiếu chút nữa. Lại khổ luyện thêm một hai năm, thì có thể đạt được.
Thạch Mục khẽ thở dài một hơi. Nếu như có thể, hắn thật sự muốn tìm một chỗ đóng cửa khổ tu mấy trăm năm. Đáng tiếc, chuyện Thiên Đình giống như một thanh lợi kiếm treo ở trên đỉnh đầu. Căn bản không cho phép hắn có thể nhàn nhã tu luyện.
Hắn chỉnh lại dáng vẻ bên ngoài, sau đó đi ra khỏi mật thất, đi về phía bên ngoài.
Chỉ còn hai ngày nữa sẽ diễn ra đại điển tiếp nhận chức vụ tộc trưởng. Dù sao hắn cũng là nhân vật chính, không thể thật sự chờ tới ngày hôm đó mới đi qua được.
- Thạch Đầu!
Thạch Mục mới vừa đi ra khỏi mật thất, một dải ánh sáng nhiều màu liền bay tới. Đó chính là Thải Nhi.
- Thất bại?
Thạch Mục liếc mắt nhìn Thải Nhi, nói. Giọng nói cũng không để ý lắm.
Đột phá Thần Cảnh đối với hắn khó khăn như vậy. Thải Nhi trùng kích thất bại cũng đã nằm trong sự dự đoán trước của hắn.
- Ai, Thần cảnh quả nhiên không phải dễ dàng tu luyện được như vậy.
Thải Nhi ủ rũ cúi đầu nói.
- Không nên nản chí. Trước đây thời điểm ngươi vừa theo ta, thực lực cảnh giới Hậu Thiên còn không có. Hiện tại đã tu luyện đến Thánh Giai đỉnh phong. Tốc độ này đã cực nhanh.
Thạch Mục an ủi.
Thải Nhi vừa nghe hắn nói thế, tâm tình mới khôi phục lại một ít.
- Đúng rồi. Thải Nhi, ngươi sử dụng Linh Mục giúp ta nhìn xem hai thứ này, có huyền cơ gì hay không?
Thạch Mục chỉ thoáng trầm ngâm một lát, phất tay lấy ra thần khỉ như không nghe và bản đồ cương vực ngũ hành.
Cái thần khỉ như không nghe kia có thể khiến cho Bạch Viên Lão Tổ xem là tín vật của tộc trưởng. Hắn luôn cảm thấy nó không phải đơn giản như vậy.
Thần thông thị lực của Thải Nhi có chút đặc biệt, có lẽ có thể phát hiện ra được bí mật bên trong cũng không biết chừng.
- Đây là cái gì?
Trong miệng Thải Nhi thì thào nói, trong mắt bắn ra hai luồng ánh sáng nhiều màu, rơi vào phía trên bản đồ cương vực ngũ hành.
Nhìn một hồi lâu, nó lắc đầu.
- Cái này hình như chính là một bức họa. Không nhìn ra được cái gì.
Thải Nhi nói.
Thạch Mục nghe vậy, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng, gật đầu.
Thải Nhi lắc lắc đầu, lại đưa ánh mắt nhìn về phía thần khỉ như không nghe.
Một lát sau đó, nó chợt khẽ a một tiếng.
- Phát hiện ra cái gì?
Trong lòng Thạch Mục thoáng động, vội vàng hỏi.
Pho tượng kia quả nhiên không đơn giản.
- Ở sâu bên trong bức tượng kia có một nơi có chút cổ quái. Ngươi nối liền phạm vi nhìn với ta đi.
Thải Nhi nói.
Thạch Mục gật đầu, nối liền phạm vi nhìn của Thải Nhi.
Vừa rồi hắn không làm như thế, là không muốn làm phiền Thải Nhi.
Phạm vi nhìn vừa được nối liền, Thạch Mục lập tức nhìn thấy được ở sâu bên trong bức tượng có chút điểm ánh sáng cực nhỏ màu trắng, giống như một khối ngọc thạch màu trắng hình tròn. Nó hoàn toàn không tản ra sóng chấn động, cho nên trước đó thần thức của hắn không thể nào phát giác ra được.
Thạch Mục thoáng động tâm niệm, thần thức lập tức xuyên qua cơ thể lao ra, tiến vào bên trong bức tượng, nỗ lực tiếp xúc với khối ngọc thạch màu trắng kia.
Hắn nhíu mày, thần thức vừa đụng đến khối ngọc màu trắng, lập tức bị một lực lượng vô hình đẩy ra, không có cách nào tới gần.
Hắn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng rỡ. Xuất hiện loại tình huống này, có nghĩa là trong khối ngọc màu trắng này quả nhiên có che giấu bí mật.
Thạch Mục thoáng động tâm niệm, điều động tất cả lực thần thức qua, ngưng tụ thành hình dạng mũi nhọn, hung hăng đâm về phía màu trắng viên hạt.
- sát.
Một tiếng động nhỏ vang lên, giống như có trang giấy bị chọc thủng. Lực lượng vô hình xung quanh khối ngọc tròn màu trắng bị đâm xuyên qua. Thần thức của Thạch Mục tiến vào bên trong đó.
Oong!
Bên trong khối ngọc màu trắng hình tròn liền hiện ra vô số chữ nhỏ màu trắng, theo thần thức của Thạch Mục, chen chúc lao vọt về phía đầu của Thạch Mục, chui vào trong đầu của hắn.
Bởi vì áp lực của quá khứ đã qua lâu, con cháu Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc hiện tại biết được chuyện này, phần lớn đều vỗ tay khen hay. Đối với chuyện Thạch Mục tiếp chưởng vị trí tộc trưởng có chút tán thành.
Chỉ có điều, rất nhiều tộc nhân của Di Thiên Cự Viên của năm thế hệ trước lại không cho là như thế.
Bọn họ bảo thủ, phần nhiều vẫn tuân theo một ít quan niệm đã qua, đối với chuyện Thạch Mục Nhân tộc này tiếp nhận vị trí tộc trưởng, mơ hồ còn có chút mâu thuẫn.
Mặc dù Thạch Mục là truyền nhân của Bạch Viên lão tổ, đã thức tỉnh lực huyết mạch của Di Thiên Cự Viên. Nhưng theo bọn họ, Thạch Mục vẫn là Nhân tộc, là người ngoài.
Đối với hành vi Thạch Mục gióng trống khua chiêng, mời người của các tộc xem lễ, bọn họ càng bất mãn hơn. Những người này đều có suy nghĩ giống như nhị trưởng lão và Bạch Hồng, cho rằng Thạch Mục là muốn bản thân mình được dương danh. Đồng thời bọn họ cho rằng làm như vậy sẽ khiến cho Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc tự nhiên phải chịu nhục.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc có phong ba điên cuồng phun ra. Hai phái bảo thủ và cấp tiến trong tộc không ngừng nổi phong ba, thậm chí đã phát sinh vài lần tranh cãi tranh đấu.
Tuy rằng bị đại trưởng lão bọn họ ép xuống, nhưng sự cân bằng vi diệu của hai phái trong tộc vẫn lặng lẽ phát sinh biến hóa.
Việc này, Thạch Mục tất nhiên là hoàn toàn không hề hay biết gì cả. Lúc này, hắn đang ở bên trong động phủ của mình đóng cửa tu luyện.
Chỉ có điều cho dù hắn có biết, cũng sẽ không để ý quá nhiều đối với việc này.
Thời gian trôi qua, ba tháng thoáng cái đã biến mất.
Trong mật thất, khắp nơi tràn ngập hai màu ánh sáng màu trắng và ánh sáng huyết sắc. Gần như không nhìn thấy bóng dáng Thạch Mục.
Hai màu ánh sáng thỉnh thoảng giống như nước thủy triều kích động điên cuồng phun ra. Mỗi lần rung chuyển, toàn bộ mật thất đều thoáng bị lắc lư. Nếu không phải bên trong mật thất có bố trí có cấm chế cường lực, chỉ sợ cũng không chịu nổi lực chấn động này.
Không biết qua bao lâu, ánh sáng màu trắng và màu máu chợt chấn động, lập tức giống như cá voi hút nước thu ngược trở lại.
Trước sau thời gian không quá nửa khắc, tất cả ánh sáng đều biến mất. Tại trung tâm của trong mật thất, hiện ra bóng dáng Thạch Mục.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, đứng lên, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Ba tháng khổ luyện, thu hoạch khá phong phú. Tu vi cảnh giới cơ bản đã vững chắc.
Phương diện thân thể cũng có một ít tiến bộ. Khoảng cách với thân thể viên mãn đã gần hơn. Chỉ thiếu chút nữa. Lại khổ luyện thêm một hai năm, thì có thể đạt được.
Thạch Mục khẽ thở dài một hơi. Nếu như có thể, hắn thật sự muốn tìm một chỗ đóng cửa khổ tu mấy trăm năm. Đáng tiếc, chuyện Thiên Đình giống như một thanh lợi kiếm treo ở trên đỉnh đầu. Căn bản không cho phép hắn có thể nhàn nhã tu luyện.
Hắn chỉnh lại dáng vẻ bên ngoài, sau đó đi ra khỏi mật thất, đi về phía bên ngoài.
Chỉ còn hai ngày nữa sẽ diễn ra đại điển tiếp nhận chức vụ tộc trưởng. Dù sao hắn cũng là nhân vật chính, không thể thật sự chờ tới ngày hôm đó mới đi qua được.
- Thạch Đầu!
Thạch Mục mới vừa đi ra khỏi mật thất, một dải ánh sáng nhiều màu liền bay tới. Đó chính là Thải Nhi.
- Thất bại?
Thạch Mục liếc mắt nhìn Thải Nhi, nói. Giọng nói cũng không để ý lắm.
Đột phá Thần Cảnh đối với hắn khó khăn như vậy. Thải Nhi trùng kích thất bại cũng đã nằm trong sự dự đoán trước của hắn.
- Ai, Thần cảnh quả nhiên không phải dễ dàng tu luyện được như vậy.
Thải Nhi ủ rũ cúi đầu nói.
- Không nên nản chí. Trước đây thời điểm ngươi vừa theo ta, thực lực cảnh giới Hậu Thiên còn không có. Hiện tại đã tu luyện đến Thánh Giai đỉnh phong. Tốc độ này đã cực nhanh.
Thạch Mục an ủi.
Thải Nhi vừa nghe hắn nói thế, tâm tình mới khôi phục lại một ít.
- Đúng rồi. Thải Nhi, ngươi sử dụng Linh Mục giúp ta nhìn xem hai thứ này, có huyền cơ gì hay không?
Thạch Mục chỉ thoáng trầm ngâm một lát, phất tay lấy ra thần khỉ như không nghe và bản đồ cương vực ngũ hành.
Cái thần khỉ như không nghe kia có thể khiến cho Bạch Viên Lão Tổ xem là tín vật của tộc trưởng. Hắn luôn cảm thấy nó không phải đơn giản như vậy.
Thần thông thị lực của Thải Nhi có chút đặc biệt, có lẽ có thể phát hiện ra được bí mật bên trong cũng không biết chừng.
- Đây là cái gì?
Trong miệng Thải Nhi thì thào nói, trong mắt bắn ra hai luồng ánh sáng nhiều màu, rơi vào phía trên bản đồ cương vực ngũ hành.
Nhìn một hồi lâu, nó lắc đầu.
- Cái này hình như chính là một bức họa. Không nhìn ra được cái gì.
Thải Nhi nói.
Thạch Mục nghe vậy, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng, gật đầu.
Thải Nhi lắc lắc đầu, lại đưa ánh mắt nhìn về phía thần khỉ như không nghe.
Một lát sau đó, nó chợt khẽ a một tiếng.
- Phát hiện ra cái gì?
Trong lòng Thạch Mục thoáng động, vội vàng hỏi.
Pho tượng kia quả nhiên không đơn giản.
- Ở sâu bên trong bức tượng kia có một nơi có chút cổ quái. Ngươi nối liền phạm vi nhìn với ta đi.
Thải Nhi nói.
Thạch Mục gật đầu, nối liền phạm vi nhìn của Thải Nhi.
Vừa rồi hắn không làm như thế, là không muốn làm phiền Thải Nhi.
Phạm vi nhìn vừa được nối liền, Thạch Mục lập tức nhìn thấy được ở sâu bên trong bức tượng có chút điểm ánh sáng cực nhỏ màu trắng, giống như một khối ngọc thạch màu trắng hình tròn. Nó hoàn toàn không tản ra sóng chấn động, cho nên trước đó thần thức của hắn không thể nào phát giác ra được.
Thạch Mục thoáng động tâm niệm, thần thức lập tức xuyên qua cơ thể lao ra, tiến vào bên trong bức tượng, nỗ lực tiếp xúc với khối ngọc thạch màu trắng kia.
Hắn nhíu mày, thần thức vừa đụng đến khối ngọc màu trắng, lập tức bị một lực lượng vô hình đẩy ra, không có cách nào tới gần.
Hắn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng rỡ. Xuất hiện loại tình huống này, có nghĩa là trong khối ngọc màu trắng này quả nhiên có che giấu bí mật.
Thạch Mục thoáng động tâm niệm, điều động tất cả lực thần thức qua, ngưng tụ thành hình dạng mũi nhọn, hung hăng đâm về phía màu trắng viên hạt.
- sát.
Một tiếng động nhỏ vang lên, giống như có trang giấy bị chọc thủng. Lực lượng vô hình xung quanh khối ngọc tròn màu trắng bị đâm xuyên qua. Thần thức của Thạch Mục tiến vào bên trong đó.
Oong!
Bên trong khối ngọc màu trắng hình tròn liền hiện ra vô số chữ nhỏ màu trắng, theo thần thức của Thạch Mục, chen chúc lao vọt về phía đầu của Thạch Mục, chui vào trong đầu của hắn.