Huyền Giới Chi Môn
Chương 1090: Cửu biệt trùng phùng (2)
Thái Nhi tức giận kêu.
Thạch Mục không để ý đến lời nó nói, trực tiếp cầm một viên Cực phẩm Linh Thạch hươ trước mặt Thái Nhi. Thái Nhi còn đang tỏ bộ dáng tức giận, nhưnng liền biến đổi, ánh mắt còn sáng hơn so với Linh Thạch.
- Đi bên này.
Thái Nhi thuần thục nuốt linh thạch vào rồi phi thân lên, ánh mắt quét nhìn khắp nơi. Một lát sau, bên tai Thạch Mục vang lên thanh âm của Thái Nhi:
- Thạch đầu, đi theo ta.
Thạch Mục nghe xong liền im lặngg đi theo. Dưới sự chỉ dẫn của Thái Nhi, Thạch Mục tránh hết những trạm gác ngầm trên đường, rất nhanh liền vượt qua Phượng Viêm điện, đi tới khu vực hạch tâm của Thiên Phượng tộc.
- Ngươi xác định Tú nhi ở bên đó?
Thạch Mục đứng trên nóc một tòa cung điện màu vàng, nhìn ngọn núi cách hơn mười dặm.
- Tất nhiên, khí tức của Chung Tú tỷ tỷ ta còn có thể nhầm sao? Nhưng núi thấp bên kia hình như bị bao trùm bởi một loại kết giới, chúng ta vừa đi vào sẽ bị phát hiện ngay đấy.
Thái Nhi nói.
- A, ngươi có thể tìm được trận nhãn không?
Thạch Mục hỏi.
- Có thể, nhưng sẽ tốn chút thời gian.
Thái Nhi dứt lời, hào quang trong mắt lóe lên tìm tòi khắp ngọn núi thấp.
- Không cần tìm trận nhãn nữa, góc tây bắc có một cửa ngầm, chúng ta đi vào từ chỗ ấy thì sẽ không bị phát hiện nữa.
Sau một lát. Thái Nhi mừng rỡ kêu lên.
Thạch Mục nghe xong liền vui vẻ, thân hình nhảy lên giữa không trung rồi hạ xuống góc tây bắc của ngọn núi, đi vào trong từ cửa ngầm. Thạch Mục nhanh chóng đi dọc theo đường núi uốn lượn quanh co, xuyên qua rừng cây rậm rạp rồi tới đỉnh núi.
Chỉ thấy trên núi trong rừng cây rậm rạp thấp thoáng có một tòa lầu các ba tầng, đang tỏa hào quang lấp lánh đến chóng mặt. Dưới lầu có những tên hộ vệ của Thiên Phượng tộc, tên nào cũng trừng mắt ngó chừng xung quanh. Thạch Mục sớm đã cảm nhận được khí tức của Chung Tú, cuối cùng cũng không kìm nén được, thân hình lóe lên đi đến bên ngoài lầu các cao ngất. Xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, hắn có thể nhìn thấy thân ảnh của Chung Tú.
Giờ phút này mặc dù đêm đã khuya, nhưng Chung Tú vần ngồi ngẩn ngơ một mình trước bàn trang điểm, si ngốc nhìn tấm gương đồng, thần sắc có chút ai oán. Đúng lúc này nàng tựa hồ có cảm giác trong lòng bức rức, ánh mắt chuyển nhìn sang hướng cửa sổ.
Cách một màn cửa sổ mỏng như lụa, có thể trông thấy bóng hình Thạch Mục in trên đó. Chung Tú khẽ giật mình, sau đó lộ ra thần sắc vui mừng đan xen vài phần tình cảm phức tạp. Hai người cứ như vậy si ngốc nhìn bóng dáng của đối phương, trong lúc nhất thời không ai nói được điều gì.
- Hai người các ngươi tính nhìn nhau như vậy cả đêm à?
Thái Nhi hạ thấp thanh âm nói. Chung Tú cười cười, đứng dậy đi tới mở màn lụa mỏng lên.
- Thạch…Thạch đại ca, nhanh…mau đi vào.
Mặt Chung Tú đỏ lên, trông cực kỳ xinh đẹp.
Thạch Mục hơi sững sờ rồi tung người nhảy vào. Thái Nhi ở phía sau cười hắc hắc, phẩy cánh định bay vào, nhưng lại bị Thạch Mục dùng màn lụa mỏng che lại, chắn ở bên ngoài cửa sổ.
- Thái Nhi ở bên ngoài hóng gió đi!
Thạch Mục nói.
- Thạch đầu, ngươi trọng sắc khinh bạn, có mới nới cũ, ngươi…
Thái Nhi bất mãn kêu lên, nhưng cũng không dám kêu lớn.
- Thạch đại ca, cái này…
Chung Tú có chút xấu hổ nói.
- Không sao đâu.
Thạch Mục cười cười.
Hai người nhanh chóng ngồi xuống bàn tròn, mắt nhìn nhau nhưng vẫn trầm mặc. Hai người tuy trong lòng đều thấp thỏm mong chờ đối phương, nhưng đã lâu mới gặp lại, nhất thời không biết nói gì.
- Thạch đại ca, ta biết huynh sẽ tới tìm ta.
Sau một lát, Chung Tú bỗng lộ ra vẻ mặt vui vẻ, phá vỡ sự trầm mặc của hai người.
- Tú nhi, ngày đó từ biệt, không ngờ là có thể quay lại gặp nàng. Đúng rồi, cửa vào bí mật là do nàng lưu lại đúng không?
Thạch Mục hỏi. Chung Tú không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
- Nàng muộn như vậy còn không nghỉ ngơi, là đang đợi ta?
Thạch Mục hỏi tiếp. Chung Tú đỏ mặt, đầu hơi cúi thấp, nhưng không phủ nhận.
- Vạn nhất ta không tới thì nàng định ngồi cả đêm?
Trong lòng Thạch Mục tràn đầy sự ấm áp, nhưng có chút đau lòng nói.
- Ta tin tưởng Thạch đại ca huynh nhất định sẽ đến.
Chung Tú đột nhiên ngẩng đầu lên, kiên định nói.
Thạch Mục nghe được lời này, trong lòng xúc động, trực tiếp đứng dậy đi đến bên người Chung Tú, ôm nàng vào trong ngực.
- Tú nhi, thực xin lỗi, năm đó ta không bảo vệ được tốt cho nàng.
Thạch Mục đặt cằm lên mái tóc Chung Tú, áy náy nói.
- Đừng nói như vậy, chuyện năm đó huynh không có cách nào ngăn cản. May mắn sư phụ tìm được ta, đem ta về trong tộc mới có thể giữ được mạng sống, hiện nay mới có thể gặp lại được Thạch đại ca.
Chung Tú nói từ tự đáy lòng.
- Sau đó nàng làm sao trở thành Thánh Nữ tân nhiệm của Thiên Phượng tộc?
Thạch Mục hỏi.
- Sư phụ phát hiện trong cơ thể ta có huyết mạch Thiên Phượng cực kì tinh thuần, nên đã dạy ta cách làm thức tỉnh huyết mạch Xa Đế, rồi ta trải qua lễ thanh tẩy của Phượng Hoàng Thánh Viêm, ngày đêm bồi dưỡng thần tính. Cuối cùng ta vượt trội hơn xa những người cùng thế hệ, dưới sự định đoạt của chư vị trưởng lão trong tộc, trở thành tân nhiệm Thánh Nữ.
Chung Tú đem trải nghiệm những năm gần đây cho Thạch Mục nghe.
Thạch Mục không để ý đến lời nó nói, trực tiếp cầm một viên Cực phẩm Linh Thạch hươ trước mặt Thái Nhi. Thái Nhi còn đang tỏ bộ dáng tức giận, nhưnng liền biến đổi, ánh mắt còn sáng hơn so với Linh Thạch.
- Đi bên này.
Thái Nhi thuần thục nuốt linh thạch vào rồi phi thân lên, ánh mắt quét nhìn khắp nơi. Một lát sau, bên tai Thạch Mục vang lên thanh âm của Thái Nhi:
- Thạch đầu, đi theo ta.
Thạch Mục nghe xong liền im lặngg đi theo. Dưới sự chỉ dẫn của Thái Nhi, Thạch Mục tránh hết những trạm gác ngầm trên đường, rất nhanh liền vượt qua Phượng Viêm điện, đi tới khu vực hạch tâm của Thiên Phượng tộc.
- Ngươi xác định Tú nhi ở bên đó?
Thạch Mục đứng trên nóc một tòa cung điện màu vàng, nhìn ngọn núi cách hơn mười dặm.
- Tất nhiên, khí tức của Chung Tú tỷ tỷ ta còn có thể nhầm sao? Nhưng núi thấp bên kia hình như bị bao trùm bởi một loại kết giới, chúng ta vừa đi vào sẽ bị phát hiện ngay đấy.
Thái Nhi nói.
- A, ngươi có thể tìm được trận nhãn không?
Thạch Mục hỏi.
- Có thể, nhưng sẽ tốn chút thời gian.
Thái Nhi dứt lời, hào quang trong mắt lóe lên tìm tòi khắp ngọn núi thấp.
- Không cần tìm trận nhãn nữa, góc tây bắc có một cửa ngầm, chúng ta đi vào từ chỗ ấy thì sẽ không bị phát hiện nữa.
Sau một lát. Thái Nhi mừng rỡ kêu lên.
Thạch Mục nghe xong liền vui vẻ, thân hình nhảy lên giữa không trung rồi hạ xuống góc tây bắc của ngọn núi, đi vào trong từ cửa ngầm. Thạch Mục nhanh chóng đi dọc theo đường núi uốn lượn quanh co, xuyên qua rừng cây rậm rạp rồi tới đỉnh núi.
Chỉ thấy trên núi trong rừng cây rậm rạp thấp thoáng có một tòa lầu các ba tầng, đang tỏa hào quang lấp lánh đến chóng mặt. Dưới lầu có những tên hộ vệ của Thiên Phượng tộc, tên nào cũng trừng mắt ngó chừng xung quanh. Thạch Mục sớm đã cảm nhận được khí tức của Chung Tú, cuối cùng cũng không kìm nén được, thân hình lóe lên đi đến bên ngoài lầu các cao ngất. Xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, hắn có thể nhìn thấy thân ảnh của Chung Tú.
Giờ phút này mặc dù đêm đã khuya, nhưng Chung Tú vần ngồi ngẩn ngơ một mình trước bàn trang điểm, si ngốc nhìn tấm gương đồng, thần sắc có chút ai oán. Đúng lúc này nàng tựa hồ có cảm giác trong lòng bức rức, ánh mắt chuyển nhìn sang hướng cửa sổ.
Cách một màn cửa sổ mỏng như lụa, có thể trông thấy bóng hình Thạch Mục in trên đó. Chung Tú khẽ giật mình, sau đó lộ ra thần sắc vui mừng đan xen vài phần tình cảm phức tạp. Hai người cứ như vậy si ngốc nhìn bóng dáng của đối phương, trong lúc nhất thời không ai nói được điều gì.
- Hai người các ngươi tính nhìn nhau như vậy cả đêm à?
Thái Nhi hạ thấp thanh âm nói. Chung Tú cười cười, đứng dậy đi tới mở màn lụa mỏng lên.
- Thạch…Thạch đại ca, nhanh…mau đi vào.
Mặt Chung Tú đỏ lên, trông cực kỳ xinh đẹp.
Thạch Mục hơi sững sờ rồi tung người nhảy vào. Thái Nhi ở phía sau cười hắc hắc, phẩy cánh định bay vào, nhưng lại bị Thạch Mục dùng màn lụa mỏng che lại, chắn ở bên ngoài cửa sổ.
- Thái Nhi ở bên ngoài hóng gió đi!
Thạch Mục nói.
- Thạch đầu, ngươi trọng sắc khinh bạn, có mới nới cũ, ngươi…
Thái Nhi bất mãn kêu lên, nhưng cũng không dám kêu lớn.
- Thạch đại ca, cái này…
Chung Tú có chút xấu hổ nói.
- Không sao đâu.
Thạch Mục cười cười.
Hai người nhanh chóng ngồi xuống bàn tròn, mắt nhìn nhau nhưng vẫn trầm mặc. Hai người tuy trong lòng đều thấp thỏm mong chờ đối phương, nhưng đã lâu mới gặp lại, nhất thời không biết nói gì.
- Thạch đại ca, ta biết huynh sẽ tới tìm ta.
Sau một lát, Chung Tú bỗng lộ ra vẻ mặt vui vẻ, phá vỡ sự trầm mặc của hai người.
- Tú nhi, ngày đó từ biệt, không ngờ là có thể quay lại gặp nàng. Đúng rồi, cửa vào bí mật là do nàng lưu lại đúng không?
Thạch Mục hỏi. Chung Tú không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
- Nàng muộn như vậy còn không nghỉ ngơi, là đang đợi ta?
Thạch Mục hỏi tiếp. Chung Tú đỏ mặt, đầu hơi cúi thấp, nhưng không phủ nhận.
- Vạn nhất ta không tới thì nàng định ngồi cả đêm?
Trong lòng Thạch Mục tràn đầy sự ấm áp, nhưng có chút đau lòng nói.
- Ta tin tưởng Thạch đại ca huynh nhất định sẽ đến.
Chung Tú đột nhiên ngẩng đầu lên, kiên định nói.
Thạch Mục nghe được lời này, trong lòng xúc động, trực tiếp đứng dậy đi đến bên người Chung Tú, ôm nàng vào trong ngực.
- Tú nhi, thực xin lỗi, năm đó ta không bảo vệ được tốt cho nàng.
Thạch Mục đặt cằm lên mái tóc Chung Tú, áy náy nói.
- Đừng nói như vậy, chuyện năm đó huynh không có cách nào ngăn cản. May mắn sư phụ tìm được ta, đem ta về trong tộc mới có thể giữ được mạng sống, hiện nay mới có thể gặp lại được Thạch đại ca.
Chung Tú nói từ tự đáy lòng.
- Sau đó nàng làm sao trở thành Thánh Nữ tân nhiệm của Thiên Phượng tộc?
Thạch Mục hỏi.
- Sư phụ phát hiện trong cơ thể ta có huyết mạch Thiên Phượng cực kì tinh thuần, nên đã dạy ta cách làm thức tỉnh huyết mạch Xa Đế, rồi ta trải qua lễ thanh tẩy của Phượng Hoàng Thánh Viêm, ngày đêm bồi dưỡng thần tính. Cuối cùng ta vượt trội hơn xa những người cùng thế hệ, dưới sự định đoạt của chư vị trưởng lão trong tộc, trở thành tân nhiệm Thánh Nữ.
Chung Tú đem trải nghiệm những năm gần đây cho Thạch Mục nghe.