Huyền Giới Chi Môn
Chương 107: Lần đầu bày trận
“Chưởng môn, dựa theo tình hình hiện tại, Man tộc đang có mưu đồ nào đó. Nếu không sớm chuẩn bị, chỉ sợ...” Ngữ điệu của nam tử họ Tạ có chút dồn dập.
Chưởng môn Hắc Ma Môn nghe vậy liền gật đầu như có điều suy nghĩ.
“Mãng Thương được xưng tụng là đệ nhất cường giả của Man tộc, mấy chục năm trước đã đạt đến Địa giai trung kỳ nhưng Hỏa Diệu cũng là cường giả Địa giai sơ kỳ. Hôm nay họ Mãng lại có can đảm xâm nhập cấm địa của Huyền Vũ Tông, ra tay lạm sát như chỗ không người, chỉ sợ tu vi đã có bước tiến nào đó. Chỉ sợ Man tộc dám xâm phạm với quy mô lớn như vậy cũng vì nguyên nhân này. Hành động lần này của chúng tuyệt đối khác với trước kia.” Một nam tử áo đen mang mặt nạ hổ chợt lên tiếng, đúng là Cốt Hổ.
Mọi người nghe vậy lập tức rơi vào trầm mặc.
“Chưởng môn sư huynh, ta nghĩ sự tình có liên quan đến cường giả Địa giai vẫn nên báo lên đại trưởng lão để ngài ấy quyết định thì tốt hơn.” Phong Không Tử rốt cuộc đề nghị.
“Đã đến nước này, chỉ còn cách báo cho lão nhân gia một tiếng. Mặt khác truyền lệnh xuống, tăng cường thủ vệ tông môn, tất cả đệ tử không được hạ sơn. Đồng thời, khai mở cấm chế các nơi, phòng ngừa cường giả Man tộc đánh lén.” Lão già áo đen hạ lệnh một cách nghiêm nghị.
“Vâng.”
Mọi người có mặt vội vàng đứng lên, đồng thanh đáp ứng sau đó nhanh chóng rời khỏi đại điện. Hai người cuối cùng rời đi là nam tử họ Tạ và Phong Không Tử sau khi liếc mắc nhìn nhau một cái liền không chút biểu tình chia ra hai hướng. Họ Phong lúc này chậm rãi men theo một đoạn cầu thang bên ngoài đại sảnh, vừa đi vừa chau mày, không biết suy nghĩ cái gì. Khi đến ngã rẽ, y mới dừng bước, quay đầu nhìn lại ngọn núi ở phía sau. Từ góc độ này có thể mơ hồ nhìn thấy một tòa tiểu viện u tĩnh nằm dưới bóng râm, chung quanh còn có sương mù màu đen ẩn hiện bao phủ. Nơi đó chính là chỗ bế quan của đại trưởng lão Hắc Ma Môn. Bình thường, ngoại trừ chưởng môn có thể cầu kiến, phong chủ, trưởng lão như bọn họ cũng không được đến gần.
Phong Không Tử nhíu mày rồi vội vã quay người rời đi. Khi đám đông đã tản đi hết, phía sau một tảng đá lớn gần đó thình lình xuất hiện một thiếu nữ sở hữu dáng người đủ khiến nam nhân điên đảo,đúng là Kim Tiểu Thoa. Nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Phong Không Tử, đôi mắt dễ thương chớp động giống như có điều suy nghĩ.
...
Bên ngoài tiểu viện phía sau ngọn núi nào đó, chưởng môn phái Hắc Ma đẩy cửa đi vào. Chiếc sân nho nhỏ thoạt nhìn vô cùng bình thường, tường xám ngói xanh. Kiến trúc tầm thường không có gì khác biệt, duy nhất khiến người ta phải chú ý là tế đàn cỡ nhỏ cao hơn một trượng đặt ở trung tâm. Phần trên tế đàn nổi lên hỏa diễm đen kịt như mực, phát ra tiếng động xèo xèo nho nhỏ. Không khí nơi đây tựa hộ bị đám hỏa diễm khiến cho đặc quánh, hộ hấp của lão già áo bào đen theo đó cũng trở nên gấp gáp hơn nhiều. Bất quá đây hiển nhiên không phải lần đầu tiên lão đến nơi này bèn trực tiếp vượt qua tế đàn, chậm rãi tiến đến phía trước căn phòng đang khép chặt sau lưng nó.
“Tông Diêm bái kiến Đại trưởng lão.” Lão già áo bào đen vừa khom mình hành lẽ vừa hô lớn một câu.
“Vào đi.” Một giọng nói uy truyền ra, cửa phòng cũng theo đó tự động khai mở.
Tông chưởng môn lên tiếng cảm ơn rồi cất bước đi vào.
Chỉ thấy căn phòng tương đối rộng rãi nhưng lại không có bàn ghế giường chiếu gì cả. Trên tường là một ít đồ án cổ quái miêu tả dã thú đứng thẳng như người, từ ngoài nhìn vào có chút âm u dữ tợn. Gian phòng to lớn trống rỗng, chỉ có nơi sâu nhất là đặt một pho tượng khổng lồ màu đen. Pho tượng kia là một nam tử áo đen hùng tráng. Đầu tóc xoăn tít như bó đuốc, khuôn mặt hung ác dữ tợn. Mặt đen sừng quỷ, hai chiếc răng nhanh thật dài, trong tay là một thanh tam kích thật dài. Cánh tay đưa cao như muốn chém xuống bất cứ lúc nào tạo nên khí thế bức người. Nam tử này chính là Ma Thần Hắc Viêm mà Hắc Ma Môn cung phụng, chỉ là nơi này không hề có hương án thờ tế, cũng chẳng có nhang đèn cúng bái, thoạt nhìn có chút kỳ lạ. Phía trước pho tượng là một bóng người cao lớn đang ngồi quay lưng về phía cửa ra vào vì vậy không thể thấy rõ khuôn mặt.
“Đại trưởng lão.” Tông chưởng môn tỏ ra cực kỳ cung kính, nhẹ gọi.
“Có việc gì quan trọng sao?” Bóng người cao lớn không hề quay lại mà chỉ lạnh lùng hỏi một câu.
“Đúng vậy, sư điệt vừa mới nhận được tin tức...” Tông chưởng môn kể lại sự tình trưởng lão Địa giai của Huyền Vũ Tông bị giết và sự tình đại trưởng lão Thiên Âm Tông bị tập kích.
“Hỏa Diệu bị đánh chết ngay tại cấm địa tông môn! Bên ngoài cấm địa Ngũ Cực Cung của Huyền Vũ Tông là đại trận Huyền Minh Âm Sát tương liên với khí tức Âm Sát thủ hộ, tuyệt đối không có chút sơ hở nào, không ngờ Mãng Thương kia lại có thể lẻn vào. Ngoại trừ cứng rắn phá vỡ, chắc chắn không có biện pháp nào khác, chỉ sợ gã đã tiến cấp Địa giai hậu kỳ, hắc hắc... Quả nhiên là kỳ tài ngút trời...” Đại trưởng lão hắc hắc cười khẽ, ngữ khí có chút tự giễu nhưng không đứng lên mà chỉ lặng lẽ quay lại.
Mái tóc dài đen nhánh xõa lên bả vai. Làn da bóng loáng không có một nếp nhăn, thoạt nhìn không quá bốn mươi tuổi, trẻ hơn nhiều lần so với Tông chưởng môn. Đương nhiên, đó chỉ là vẻ ngoài của lão mà thôi. Thực tế vị đại trưởng lão này đã hơn ba trăm tuổi rồi.
“Đại trưởng lão, bổn môn phải xử lý chuyện này như thế nào, xin lão nhân gia người đưa ra chủ ý.” Tông chưởng môn nhẹ hỏi.
“Đã đến nước này, còn có lựa chọn nào khác nữa chứ? Thực lực của Man tộc thực sự mạnh mẽ, hoàn toàn không phải là điều mà các ngươi có thể tưởng tượng được đâu, nếu như ba tông của Đại Tề mà bị diệt thì Hắc Ma Môn của chúng ta cũng không thể chỉ lo thân mình được, mau chóng triệu tập đệ tử trong môn, chuẩn bị lao tới Đại Tề trợ giúp đi!” Đại trưởng lão phân phó không chút do dự.
“Vâng!”
“Ngày hôm nay thực lực của Mãng Thương đại tiến, Địa giai cường giả của Man Tộc cũng dốc toàn bộ lực lượng, ta với những Địa giai cường giả của tông môn khác sẽ thương thảo về việc này. Về phần đại quân Man tộc cùng với dũng giả đồ đằng bình thường thì cứ giao cho các ngươi ứng phó vậy!” Đại trưởng lão đứng lên, nghiêm nghị nói.
Tông chưởng môn biến sắc, nhưng vẫn cung kính đáp lời.
…
Tin tức Đại trưởng lão Huyền Vũ Tông bị giết cùng với Đại trưởng lão Thiên Âm Tông bị tập kích trọng thương truyền ra, tất cả bảy tông môn của ba nước cùng kinh hãi, người người bất an.
Đến lúc này một cung, song môn, ba tông đã triệt để nhận thức rõ thế cục trước mắt, lập tức bắt đầu thương lượng về chuyện liên minh, chuẩn bị hợp tác chống lại cuộc xâm lược của Man tộc lần này.
Trong Hắc Ma Môn, không biết các nhân vật cao tầng cân nhắc thế nào mà không công khai chuyện Man tộc xâm lấn này ra ngoài.
Có điều, các đệ tử chân truyền ngoại hạng cùng một bộ phận đệ tử ngoại hàng vẫn biết đến tin tức này theo đủ loại con đường, tất cả đều như gặp đại địch.
Các đệ tử cấp Bính ở tầng thấp nhất lại vẫn không hay biết gì, còn đang hào hứng bừng bừng chuẩn bị cho cuộc tỷ thí cuối năm.
Những ngày qua, Thạch Mục vẫn một mực đóng cửa khổ tu trong thạch ốc, chỉ biết rất ít chuyện xảy ra bên ngoài, tất nhiên càng không biết ở bên ngoài kia cách đó mấy vạn dặm đã xảy ra chuyện gì.
Trong khoảng thời gian này, hắn ngoài việc khổ tu Bàn Nhược Thiên Tượng Công cùng Uẩn Thần Thuật thì thỉnh thoảng cũng nhận một ít nhiệm vụ chế phù, ngày nào cũng bận rộn cực kì, có điều thay vào đó cũng có một lượng bạc lớn và tài nguyên dồi dào khác chảy vào túi.
Sau một khoảng thời gian ngắn tích cóp, hắn rốt cục cũng chuẩn bị đủ tài liệu cần dùng cho pháp trận triệu hồi của Hồn Sư.
Ngày hôm ấy, cửa thạch ốc nhà Thạch Mục đóng chặt, ngay cả cửa sổ cũng đóng chặt chẽ, bên ngoài không có cách nào quan sát được động tĩnh bên trong.
Tình trạng như thế đã giằng co mấy ngày, khiến không ít người chú ý, có điều bởi vì thanh danh của Thạch Mục ngày nay trong đám tân đệ tử là không nhỏ, cũng không ai có can đảm đi quấy rầy cả.
Trong thạch ốc, Thạch Mục đứng dậy, kim quang nhàn nhạt trong mắt tán đi.
Trong tay hắn cầm một cây Pháp bút màu đen, trên mặt nhuốm vẻ mệt mỏi, ánh mặt lại nghiêm túc cực kì.
Lúc này trên mặt đất phía trước hắn có khắc một pháp trận hình bát giác rộng gần một trượng, những phù văn tạo thành pháp trận khác nhau rất lớn. Những phù văn này thoạt nhìn thì vô cùng quái dị, rất giống với loại chữ tượng hình cổ xưa.
Những phù văn quỷ dị này có cái giống như gia súc, có cái trông như chim bay, có cái nhìn không ra thứ gì, giống như là một hình vẽ nguệch ngoạc xấu xí, thế nhưng lại tiếp nối lẫn nhau vô cùng tự nhiên.
Trên mấy tiết điểm trong pháp trận có khảm nạm bốn năm viên tinh thạch màu xám, màu đen, hơi lóe hào quang, tản mát ra một luồng khí tức âm trầm và lạnh lẽo.
Những tinh thạch là linh thạch Không Gian thuộc tính và linh thạch Âm thuộc tính còn trân quý và hiếm thấy hơn cả Ngũ Hành tinh thạch. Một lượng lớn bạc mà hắn kiếm được trong khoảng thời gian này, quá nửa là chi dùng cho món này.
Thạch Mục thở ra một hơi thật dài, thu Pháp bút trong tay vào, sắc mặt nghiêm nghị tụng niệm mấy câu chú ngữ trong miệng, toàn bộ pháp trận lập tức tản mát ra một luồng hắc quang nhàn nhạt.
Mắt thấy cảnh này, sắc mặt Thạch mục buông lỏng ra rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên hắn bố trí pháp trận, độ khó của trận pháp quả nhiên khác biệt một trời một vực với phù lục. Hắn bỏ ra trọn vẹn ba ngày, cho đến hôm nay mới thuận lợi hoàn thành, hữu kinh vô hiểm*.
*Hữu kinh vô hiểm: có xảy ra chuyện khiến mình kinh sợ như rút cuộc không có nguy hiểm gì.
Thạch mục khoanh chân ngồi trên mặt đất, hơi tiếc rẻ lấy ra một viên Tăng Linh Đan, nuốt vào bụng.
Sau mấy lần hít thở một ngắn một dài liên tục, hắn đột nhiên mở mắt ra, một tay đặt lên trận pháp, pháp lực trong cơ thể cuồn cuộn rót vào trong trận pháp, đồng thời miệng bắt đầu tụng niệm chú ngữ, tay kia nhanh chóng bấm pháp quyết.
Từng luồng hắc quang lóe lên rồi biến mất vun vút rơi xuống các vị trí trên pháp trận, mấy viên linh thạch khảm nạm trên pháp trận lập tức phát ra tia sáng chói mắt.
Ngay sau đó, hắc quang do trận pháp triệu hồi tản mát ra đột nhiên sáng ngời, theo bàn tay Thạch Mục chuyển động, tất cả phù văn dần dần phát sáng lên, tản mát ra hào quang đan xen lẫn nhau.
Trong vài giây, toàn bộ phù văn từ ngoài vào trong cùng sáng lên, xung quanh bắt đầu xuất hiện tiếng ong ong…
Tiếng Thạch Mục tụng niệm chú ngữ dần dần to lên, cũng đồng thời, hắc quang do pháp trận tản mát ra cũng sáng dần lên.
Sau một phút đồng hồ, hào quang do pháp trận bát giác tản mát ra đã sáng quắc đến mức chói mắt, trong thạch ốc xuất hiện sương mù mờ nhạt.
May mắn là lúc này cửa sổ đã đóng chặt, nếu không thì cảnh tượng dị thường kinh người đã truyền ra bên ngoài từ lâu rồi.
Trên trán Thạch Mục nổi lên gân xanh, những giọt mồ hôi to như hạt đậu bắt đầu lăn từ hai má xuống.
Đến giờ phút này, pháp trận đã kích phát triệt để, một lực hút khổng lồ truyền ra từ trong trận pháp, nhanh chóng hút đi pháp lực vốn không còn lại bao nhiêu trong cơ thể hắn.
Hô hấp của hắn bắt đầu ồ ồ nặng nề, có điều giọng niệm chú ngữ trong miệng vẫn rõ ràng vô cùng.
Không gian trung tâm của pháp trận mơ hồ khẽ động, từ từ hiện ra một màn sương mù màu xám đen, một luồng hơi thở chết chóc cũng từ đó mà tràn ra.