Huyền Giới Chi Môn
Chương 102: Thử nghiệm Hắc Đao
“Hàaa...!”
Thạch Mục âm thầm rùng mình bèn há miệng hét lớn một tiếng. Đầu óc lập tức khôi phục sự tỉnh táo, đồng thời thân thể như con quay xoay chuyển một cái, tránh sang một bên, suýt soát tránh thoát một kiếm hiểm độc của đối phương. Có điều đầu vai của họ Thạch vẫn bị rạch một vết dài, máu tươi nhanh chóng chảy ra. Sau khi vội vàng vận chuyển Uẩn Thần Thuật bảo vệ chặt chẽ tâm thần, hắn liền giơ tay lên. Vẫn Thiết Hắc Đao theo đó hóa thành đạo đạo đao ảnh đen kịt bổ tới nam tử cao gầy. Nam tử cao gầy hừ lạnh một tiếng. Toàn thân đột nhiên bộc phát khí thế kinh khủng, mảnh kiếm trong tay hóa thành kiếm ảnh bàng bạc, mang theo tiếng con nít kêu khóc thảm thiết, không chút nao núng nghênh tiếp một đao đang bổ xuống.
Keng keng!
Tiếng kim loại giao kích không ngừng vang lên, bóng đao và kiếm ảnh cũng theo đó đồng thời tiêu tán. Thạch Mục loạng choạng một lúc, cả người thối lui về sau hai bước mới có đứng vững trở lại, ánh theo đó lộ vẻ hoảng sợ. Vốn tưởng rằng mảnh kiếm của đối phương vừa chạm phải Vẫn Thiết Hắc Đao sẽ lập tức gãy lìa, nào ngờ đao kiếm giao kích một hồi, Hắc Đao của hắn lại như chém phải lò xo, lực lượng ẩn chứa bên trong liền bị đối phương hóa giải phân nửa.
Nam tử cao gầy ở phía đối diện cũng liền lui lại mấy bước. Thần sắc tuy rằng không đổi nhưng nội tâm cảm thấy khiếp sợ cực kỳ. Man lực Vẫn Thiết Hắc Đao truyền tới đã khiến lục phủ ngũ tạng của gã nhộn nhạo không yên.Chưa hết, hổ khẩu bàn tay cầm kiếm còn truyền tới cảm giác đau nhức kịch liệt, máu tươi theo đó rịn ra nhè nhẹ. Quan trọng hơn là, kiếm pháp Quỷ Khốc của gã mọi khi đều thuận lợi ảnh hưởng đến tâm cảnh của đối phương thế nhưng lúc này lại không cách nào lay động tâm thần của người thanh niên trước mặt.
“Không nghĩ tới trong hàng ngũ trong hàng ngũ tân đệ tử lại có nhân vật lợi hại như thế, chẳng qua...” Nam tử cao gầy vừa hít sâu một hơi vừa âm thâm thúc giục chân khí bao bọc toàn thân đồng thời chậm rãi nói ra.
Thạch Mục căn bản không thèm để ý đến lời nói của đối phương, cả người sớm đã phi thân đánh tới.
Bốp!
Thạch Mục tung cước đá vào tảng đá cao hơn đầu người chắn giữa hai bên. Cự thạch lập tức bắn ra, giống như thiên thạch mang theo gió thốc mãnh liệt đập tới nam tử cao gầy khiến gã nổi giận bừng bừng. Bàn tay đang cầm chuôi kiếm lập tức xiết chặt. Thân kiếm theo đó nổi lên ánh sáng màu xanh. Chỉ thấy gã khẽ vung cánh tay, mảnh kiếm đâm về phía cự thạch đang lao đến rồi bỗng chốc hóa thành ngân quang linh hoạt như du xà, phủ lấy tất cả. Cự thạch gặp phải kiếm quang màu bạc lập tức trở nên yếu ớt như đậu hũ, dễ dàng bị cắt thành hơn mười khối tảng ra bốn phương tám hướng.
Lúc này, Thạch Mục vốn theo sát phía sau cự thạch, lập tức hiện thân.
“Trảm!”
Thạch Mục hét lớn một tiếng. Vẫn Thiết Hắc Đao chém xuống như chớp mang theo hàn quang cuồn cuộn biến ảo thành mười ba đạo đao ảnh đen kịt hướng về phía nam tử cao gầy. Đao mang khiến người nhìn hoa mắt đã chặn đứng tất cả đường lui của nam tử cao gầy trong nháy mắt!
“Muốn chết!”
Nam tử cao gầy tỏ vẻ kinh hãi, lúc này muốn tránh cũng không còn kịp. Mảnh kiếm trong tay chợt sáng lên phù văn màu xanh, tản ra quang mang xanh biếc đồng thời điên cuồng vũ động, hóa thành bóng kiếm dày đặc cùng màu chắn trước người. Gần như cùng lúc, gã đạp mạnh chân xuống mặt đất, bắn ngược về sau.
Trong mắt Thạch Mục hiện lên dị sắc.
Phanh phanh!
Đao kiếm va chạm phát ra tiếng nổ mạnh. Mười ba đạo đao ảnh miễn cưỡng bị chặn đứng, có điều kiếm mạc màu xanh cũng lập tức tán loạn. Ánh mắt Thạch Mục trở nên bén nhọn, hắn hét lớn một tiếng. Pháp lực trong cơ thể cuồn cuộn tuôn vào Vẫn Thiết Hắc Đao khiến ánh sáng màu đỏ trên thân đao đại phóng, mang theo hiện ra ánh lửa hừng hực. Ngay khi mười ba đạo đao ảnh tan biến, một đạo đao ảnh màu đỏ mang theo khí thế như sấm sét trảm lên thanh quang ảm đạm trên thân kiếm.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn!
Ánh lửa bùng lên mạnh mẽ mang theo sóng nhiệt đồng thời đánh bay thanh niên cao gầy cùng mảnh kiếm của gã văng xa mấy trượng. Bụi mù tản đi, toàn thân thanh niên cao gầy cháy đen nửa quỳ xuống đất. Hổ khẩu cầm kiếm rách toạc, máu tươi từ đó chảy ra ồ ạt. Cũng vào lúc này, mảnh kiếm trong tay gã thình lình vỡ vụn thành mười mấy mảnh trong tiếng “Rắc rắc”. Chỉ có chuôi kiếm trong tay là vẫn còn nguyên không gãy. Sắc mặt nam tử cao gầy trở nên tái nhợt. Khí huyết công tâm khiến gã há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
“Ngươi... Ngươi dám hủy Pháp Khí của ta...” Thanh niên cao gầy mang ánh mắt oán độc nhìn về phía Thạch Mục đồng thời khàn giọng nói ra.
Sắc mặt họ Thạch lúc này có chút tái nhợt, Vẫn Thiết Hắc Đao trong tay phát ra ánh lửa cùng sóng nhiệt lan tỏa. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi nhàn nhạt nói ra:
“Nếu các hạ muốn tiếp tục, tại ha tình nguyện phụng bồi.”
Trận giao chiến quyết liệt giữa hai người chẳng biết từ lúc nào đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người. Lúc này, không ít đệ tử mặc trang phục đen đã tiến đến vây xem. Nam tử cao gầy nhìn lướt qua bốn phía xung quanh, sau một hồi suy nghĩ bèn cắn răng nói ra:
“Được, Tả mỗ nhớ kỹ ngươi rồi. Hôm nay đến đây là đủ, chờ khi khỏe mạnh ta sẽ tìm ngươi tính sổ mối thù hủy kiếm!”
Nói xong, nam tử cao gầy liền quẳng chuôi kiếm sang một bên tiếp đó quay người rời khỏi nơi thí luyện. Đám đông chung quanh thấy vậy liền nhao nhao tránh đường. Rất nhanh gã liền biến mất không còn bóng dáng. Lúc này, Thạch Mục mới thu hồi Hắc Đao trước người, cẩn thận đánh giá vài lần xác nhận không bị tổn hao gì mới khẽ đảo cổ tay, lẳng lặng tra đao vào vỏ.
“Thạch sư đệ, ngươi không sao chứ?” Một giọng nói lúng túng vang lên, Triều Bình giờ phút này đi tới, ngượng ngùng hỏi thăm.
“Không sao. Người vừa nãy là ai, dường như sư huynh có biết?” Thạch Mục lơ đễnh đáp lại.
“Người kia tên là Tả Ngạn, đệ tử cấp Bính thường xuyên có mặt trong một trăm thứ hạng đầu trong số đệ tử cũ, thực lực cao cường nhưng độc lai độc vãng, không gia nhập bất kỳ thế lưc nào. Kẻ này lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Rất nhiều thế lực vì thế không muốn trêu chọc vào hắn. Lần này sư đệ hủy đi Pháp khí của hắn, về sau phải cẩn thận một chút.” Triều Bình nhận ra Thạch Mục không có ý định trách cứ bèn nhẹ nhàng thở ra rồi vội vàng tiến sát lại nhỏ giọng nói ra.
Thạch Mục khẽ động ánh mắt, chậm rãi gật đầu. Tả Ngạn kia quả thật là một trong những kẻ địch mạnh nhất mà hắn từng gặp phải. Nếu không phải dựa vào Vẫn Thiết trong tay hủy đi vũ khí của đối phương, chỉ sợ sẽ có một trường ác đấu. Đến lúc đó ai thắng ai thua vẫn còn khó nói. Hắc Ma Môn sở hữu vô số công pháp hậu thiên tinh diệu. Đệ tử lợi hại tầng tầng lớp lớp, không ít kẻ còn sở hữu Pháp Khí tự nhiên không phải đẳng cấp mà địa phương nhỏ bé như Phong thành có thể sánh được. Có điều Tả Ngạn từng nói một câu không sai. Thanh Vẫn Thiết Hắc Đao này hoặc là từ nay về sau không được đem ra nếu không sẽ khiến cho không ít đệ tử cũ thèm khát không thôi. Nghĩ đến đây, Thạch Mục không khỏi nảy ra một ý tưởng.
“Triệu sư huynh, ta còn muốn đến chỗ của ngươi để chế tạo vài thứ...” Hắn tiến đến bên cạnh Triệu Bình, nói khẽ vài câu.
Họ Triệu nghe vậy không khỏi giật mình cùng khó hiểu.
“...Những vật kia phải dùng tài liệu theo như ta nói vì vậy quá trình chế tạo có thể gặp chút phiền phức nhưng chắc hẳn không thể làm khó Triệu sư huynh. Về phần số lượng, trước hết chế tạo mười sáu thanh đi.” Thạch Mục lui về sau một bước rồi nói.
“Được, không thành vấn đề, tất cả nhất định chế tạo dựa theo yêu cầu của Thạch sư đệ.” Triệu Bình suy nghĩ một chút rồi gật đầu đáp ứng.
Thạch Mục nghe vậy mỉm cười tỏ vẻ hài lòng rồi lập tức cáo từ rời đi.