Huyền Giới Chi Môn
Chương 1005: Hiện tượng Thiên lôi kỳ lạ (1)
Không biết qua bao lâu, ánh mắt Thạch Mục rời khỏi quyển sách cổ trong tay, thở phào một cái.
Nhìn đến đây, hắn không khỏi nhớ tới cảnh trong giấc mơ trước đây, cảnh tượng hắn nhìn thấy Bạch Viên Lão Tổ cùng người của Thiên Đình chém giết. Những người thân thể khổng lồ cao tới nghìn trượng vạn trượng, cùng với thủ đoạn kinh thiên lật mây làm mưa, từng khiến cho tâm trí hắn hướng về.
Thạch Mục còn nhớ rõ. Lần đầu tiên, hắn nhìn thấy dáng vẻ Bạch Viên Lão Tổ ba đầu sáu tay, thân hình khổng lồ giống như ngọn núi cao. Điều này khiến người ta có cảm giác bị đè ép, hoàn toàn không thể sinh lòng phản kháng.
Dường như trong lúc giơ tay nhấc chân, có thể dời núi lấp biển, xoay chuyển càn khôn.
Hiện tại công pháp này liền ở trong tay hắn. Chỉ cần hắn có thể tu luyện thành, phối hợp với Cửu Chuyển Huyền Công, cũng có thể làm được.
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Thạch Mục không khỏi có chút kích động.
Chỉ có điều, hắn lại không sốt ruột lập tức bắt đầu tu luyện.
Thạch Mục thu hồi quyển sách cổ, trên người lóe lên ánh sáng. Thân Ngoại Hóa Thân liền từ trong cơ thể hắn bắn ra, không nói hai lời, tìm một chỗ cách Thạch Mục một chút, khoanh chân ngồi xuống.
Trong khoảng thời gian gần đây, Thạch Mục vẫn luôn trằn trọc. Hiện tại mới có chút trấn tĩnh. Nhưng ở trong thiên địa của tinh cầu tinh vực Thiên Hà này vẫn ẩn chứa ma khí không tầm thường. Tất nhiên hắn muốn để cho Thân Ngoại Hóa Thân mượn cơ hội thật tốt, tìm hiểu một chút thi hài ma tổ Hồng Lệ.
Hai tay Thân Ngoại Hóa Thân khoanh lại ở trước người, ngón tay bấm động đánh ra từng pháp quyết kỳ lạ. Sau đó hắn liền vẫn duy trì tư thế đó, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.
Thạch Mục thấy ở trước ngực hắn bỗng nhiên lóe sáng, phát ra một ánh sáng màu đỏ, phản chiếu thông suốt các cơ bắp huyết mạch ở ngực của hắn. Trái tim đỏ thắm ở trong lồng ngực đập có lực.
Ngay sau đó chi thứ tư trong bách hài, thỉnh thoảng liền có một chỗ cơ bắp dâng lên ánh sáng màu đỏ, lộ ra xương cốt ẩn ở phía dưới cơ bắp và da.
Ma khí ở trong thiên địa xung quanh bắt đầu khởi động lao về phía trên phân thân của Thạch Mục. Chỉ một lát sau, ma khí liền hóa thành một quả c ầu sương mù sương mù khổng lồ, hoàn toàn bọc lấy toàn thân của Thân Ngoại Hóa Thân.
Nhìn một lát, Thạch Mục đứng dậy, đi tới đi lui ở bên trong mật thất. Thỉnh thoảng hắn lại khom lưng cúi người xuống, đặt từng khúc xương khắc đầy phù văn màu trắng và một lá cờ nhỏ đầy những đường vẽ ở các góc trong mật thất.
Sau khi bố trí xong tất cả, Thạch Mục một lần nữa ngồi trở lại trên giường đá, lại mở Đại Phạm Bàn Vũ Chân Kinh ra
Trên quyển sách cổ chớp động ánh sáng màu vàng. Từng chữ nhỏ màu vàng lại một lần nữa hiện ra.
Thạch Mục ghi nhớ khẩu quyết của đoạn công pháp thứ nhất. Ngón trỏ phải cùng ngón út co lại, dựa theo trong sách nêu ra, bấm động từng pháp quyết huyền diệu.
Theo bờ môi của hắn khẽ mấp máy, trong mật thất bắt đầu vang lên từng tiếng tụng cổ xưa huyền diệu.
Bị những âm thanh giống như tiếng Phạn này tác động, linh lực ở trong thiên địa xung quanh, bắt đầu khởi động lao về phía toàn thân Thạch Mục.
So với lúc tu hành trước kia, tình hình linh lực tập trung trào vào trong cơ thể hoàn toàn khác hẳn. Lúc này mặc dù linh lực trong thiên địa dũng mãnh lao về phía trong cơ thể Thạch Mục, nhưng không thông suốt giống như dòng sông chảy, trái lại càng giống như là sương tuyết bám trên thân, rót vào trong cơ thể hắn từng chút một.
- Phù...
Trong miệng Thạch Mục khẽ thở ra một hơi, lại không phải là cảm giác vui sướng khi thu được linh lực. Ngược lại, lúc này toàn thân hắn giống như được bao trùm trong một chiếc áo lông dệt bằng một tầng linh lực. Mỗi một lỗ chân lông đều đang tiếp thu linh lực rót vào.
Mà loại cảm giác linh lực dũng mãnh lao vào trong từng lỗ chân lông, giống như có vô số cây kim nhỏ không nhìn thấy đang đâm rách da tay của hắn, chui vào phía trong cơ thể hắn. Có thể tưởng tượng được cảm giác đau đớn này thế nào.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Thạch Mục thoáng nhíu mày. Trên trán của hắn bắt đầu lấm tấm một tầng mồ hôi, biểu tình cũng hết sức thống khổ. Nhưng hắn lại không hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Lúc này nếu như ở bên cạnh hắn, tất nhiên có thể nhìn thấy thân thể Thạch Mục ở dưới lớp áo bào che phủ, đang hiện lên ánh sáng màu trắng mờ nhạt. Lúc này da tay của hắn giống như ở hút, thỉnh thoảng lại phồng to và co lại. Thoạt nhìn vô cùng kỳ dị.
- Phù...
Trong miệng Thạch Mục lại phun ra một hơi thật dài. Trên mặt cũng lộ ra thần sắc thoải mái hơn vài phần, có vẻ thích ứng hơn một ít so với vừa rồi.
Pháp quyết trên tay hắn lại biến đổi. Linh lực trong thiên địa xung quanh đột nhiên lưu chuyển tăng nhanh thêm vài phần. Trong miệng của hắn cũng không nhịn được rên rỉ một tiếng. Trên mặt hắn lại một lần nữa hiện ra thần sắc thống khổ.
Ở bên cạnh hắn, cách xa hơn một chút, Thân Ngoại Hóa Thân của hắn cũng đang tu luyện. Trong mật thất nguyên khí thiên địa phân ra thành hai phần. Phần lớn linh lực đều chảy về phía trong cơ thể Thạch Mục. Gần như tất cả ma khí đều tuôn trào vào trong thân thể phân thân của hắn.
Trong mật thất, hai đạo ánh sáng đen và trắng phân biệt rõ ràng, lại tồn tại một cách hài hòa.
...
Thời gian giống như từng bóng câu qua khe cửa, chớp mắt liền trôi qua.
Thạch Mục ở trong mật thất chuyên tâm tu luyện, đã qua mười năm.
Một đêm, trời vốn quang đãng đầy ánh sáng lấp lánh. Chẳng biết tại sao đột nhiên có mây đen bay tới, trời tối đen như mực, che phủ tất cả tinh quang chiếu xuống Tứ Đà Phong l.
Toàn bộ Tứ Đà Phong hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
Địa vực rộng lớn trong bí cảnh của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, có rất ít người chú ý tới biến hóa ở đây. Con Thanh Viên già nua kia cũng không ngoại lệ.
Trong mười năm qua, gần như cứ một khoảng thời gian, trên Tứ Đà Phong liền gặp phải một vài động tĩnh khác thường. Mỗi lần, con Thanh Viên già nua đều sẽ từ phía xa trông chừng.
Lúc này, hắn đang đứng một mình ở trên quảng trường rộng lớn phái trước tòa cung điện khổng lồ. Trong tay hắn vẫn chống trượng gỗ màu đỏ tím. Dưới hàng lông mi dài, trong đôi mắt phát ra tia sáng kỳ dị. Hắn đang xuyên qua màn đêm nặng nề, nhìn về phía đám mây đen phía trên Tứ Đà Phong.
- Ầm ầm ầm.
Một âm thanh trầm thấp đầy áp lực vang lên. Trong đám mây đen bắt đầu sáng lên từng đạo ánh sáng màu trắng, giống như một con thú lớn cổ xưa chiếm giữ ở trên không trung, đang chậm rãi mở mắt, chậm rãi từ trong giấc ngủ sâu, tỉnh lại.
- Mới vào Thánh Giai đã có uy thế như vậy, dẫn tới Lôi Thú Hoàn hầu hạ. Tuy rằng so với Bạch công năm đó còn có chút khoảng cách, nhưng ngược lại cũng là đáng quý.
Thân thể Thanh Viên già nua còng xuống, lẩm bẩm.
Nhìn đến đây, hắn không khỏi nhớ tới cảnh trong giấc mơ trước đây, cảnh tượng hắn nhìn thấy Bạch Viên Lão Tổ cùng người của Thiên Đình chém giết. Những người thân thể khổng lồ cao tới nghìn trượng vạn trượng, cùng với thủ đoạn kinh thiên lật mây làm mưa, từng khiến cho tâm trí hắn hướng về.
Thạch Mục còn nhớ rõ. Lần đầu tiên, hắn nhìn thấy dáng vẻ Bạch Viên Lão Tổ ba đầu sáu tay, thân hình khổng lồ giống như ngọn núi cao. Điều này khiến người ta có cảm giác bị đè ép, hoàn toàn không thể sinh lòng phản kháng.
Dường như trong lúc giơ tay nhấc chân, có thể dời núi lấp biển, xoay chuyển càn khôn.
Hiện tại công pháp này liền ở trong tay hắn. Chỉ cần hắn có thể tu luyện thành, phối hợp với Cửu Chuyển Huyền Công, cũng có thể làm được.
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Thạch Mục không khỏi có chút kích động.
Chỉ có điều, hắn lại không sốt ruột lập tức bắt đầu tu luyện.
Thạch Mục thu hồi quyển sách cổ, trên người lóe lên ánh sáng. Thân Ngoại Hóa Thân liền từ trong cơ thể hắn bắn ra, không nói hai lời, tìm một chỗ cách Thạch Mục một chút, khoanh chân ngồi xuống.
Trong khoảng thời gian gần đây, Thạch Mục vẫn luôn trằn trọc. Hiện tại mới có chút trấn tĩnh. Nhưng ở trong thiên địa của tinh cầu tinh vực Thiên Hà này vẫn ẩn chứa ma khí không tầm thường. Tất nhiên hắn muốn để cho Thân Ngoại Hóa Thân mượn cơ hội thật tốt, tìm hiểu một chút thi hài ma tổ Hồng Lệ.
Hai tay Thân Ngoại Hóa Thân khoanh lại ở trước người, ngón tay bấm động đánh ra từng pháp quyết kỳ lạ. Sau đó hắn liền vẫn duy trì tư thế đó, ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.
Thạch Mục thấy ở trước ngực hắn bỗng nhiên lóe sáng, phát ra một ánh sáng màu đỏ, phản chiếu thông suốt các cơ bắp huyết mạch ở ngực của hắn. Trái tim đỏ thắm ở trong lồng ngực đập có lực.
Ngay sau đó chi thứ tư trong bách hài, thỉnh thoảng liền có một chỗ cơ bắp dâng lên ánh sáng màu đỏ, lộ ra xương cốt ẩn ở phía dưới cơ bắp và da.
Ma khí ở trong thiên địa xung quanh bắt đầu khởi động lao về phía trên phân thân của Thạch Mục. Chỉ một lát sau, ma khí liền hóa thành một quả c ầu sương mù sương mù khổng lồ, hoàn toàn bọc lấy toàn thân của Thân Ngoại Hóa Thân.
Nhìn một lát, Thạch Mục đứng dậy, đi tới đi lui ở bên trong mật thất. Thỉnh thoảng hắn lại khom lưng cúi người xuống, đặt từng khúc xương khắc đầy phù văn màu trắng và một lá cờ nhỏ đầy những đường vẽ ở các góc trong mật thất.
Sau khi bố trí xong tất cả, Thạch Mục một lần nữa ngồi trở lại trên giường đá, lại mở Đại Phạm Bàn Vũ Chân Kinh ra
Trên quyển sách cổ chớp động ánh sáng màu vàng. Từng chữ nhỏ màu vàng lại một lần nữa hiện ra.
Thạch Mục ghi nhớ khẩu quyết của đoạn công pháp thứ nhất. Ngón trỏ phải cùng ngón út co lại, dựa theo trong sách nêu ra, bấm động từng pháp quyết huyền diệu.
Theo bờ môi của hắn khẽ mấp máy, trong mật thất bắt đầu vang lên từng tiếng tụng cổ xưa huyền diệu.
Bị những âm thanh giống như tiếng Phạn này tác động, linh lực ở trong thiên địa xung quanh, bắt đầu khởi động lao về phía toàn thân Thạch Mục.
So với lúc tu hành trước kia, tình hình linh lực tập trung trào vào trong cơ thể hoàn toàn khác hẳn. Lúc này mặc dù linh lực trong thiên địa dũng mãnh lao về phía trong cơ thể Thạch Mục, nhưng không thông suốt giống như dòng sông chảy, trái lại càng giống như là sương tuyết bám trên thân, rót vào trong cơ thể hắn từng chút một.
- Phù...
Trong miệng Thạch Mục khẽ thở ra một hơi, lại không phải là cảm giác vui sướng khi thu được linh lực. Ngược lại, lúc này toàn thân hắn giống như được bao trùm trong một chiếc áo lông dệt bằng một tầng linh lực. Mỗi một lỗ chân lông đều đang tiếp thu linh lực rót vào.
Mà loại cảm giác linh lực dũng mãnh lao vào trong từng lỗ chân lông, giống như có vô số cây kim nhỏ không nhìn thấy đang đâm rách da tay của hắn, chui vào phía trong cơ thể hắn. Có thể tưởng tượng được cảm giác đau đớn này thế nào.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Thạch Mục thoáng nhíu mày. Trên trán của hắn bắt đầu lấm tấm một tầng mồ hôi, biểu tình cũng hết sức thống khổ. Nhưng hắn lại không hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Lúc này nếu như ở bên cạnh hắn, tất nhiên có thể nhìn thấy thân thể Thạch Mục ở dưới lớp áo bào che phủ, đang hiện lên ánh sáng màu trắng mờ nhạt. Lúc này da tay của hắn giống như ở hút, thỉnh thoảng lại phồng to và co lại. Thoạt nhìn vô cùng kỳ dị.
- Phù...
Trong miệng Thạch Mục lại phun ra một hơi thật dài. Trên mặt cũng lộ ra thần sắc thoải mái hơn vài phần, có vẻ thích ứng hơn một ít so với vừa rồi.
Pháp quyết trên tay hắn lại biến đổi. Linh lực trong thiên địa xung quanh đột nhiên lưu chuyển tăng nhanh thêm vài phần. Trong miệng của hắn cũng không nhịn được rên rỉ một tiếng. Trên mặt hắn lại một lần nữa hiện ra thần sắc thống khổ.
Ở bên cạnh hắn, cách xa hơn một chút, Thân Ngoại Hóa Thân của hắn cũng đang tu luyện. Trong mật thất nguyên khí thiên địa phân ra thành hai phần. Phần lớn linh lực đều chảy về phía trong cơ thể Thạch Mục. Gần như tất cả ma khí đều tuôn trào vào trong thân thể phân thân của hắn.
Trong mật thất, hai đạo ánh sáng đen và trắng phân biệt rõ ràng, lại tồn tại một cách hài hòa.
...
Thời gian giống như từng bóng câu qua khe cửa, chớp mắt liền trôi qua.
Thạch Mục ở trong mật thất chuyên tâm tu luyện, đã qua mười năm.
Một đêm, trời vốn quang đãng đầy ánh sáng lấp lánh. Chẳng biết tại sao đột nhiên có mây đen bay tới, trời tối đen như mực, che phủ tất cả tinh quang chiếu xuống Tứ Đà Phong l.
Toàn bộ Tứ Đà Phong hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
Địa vực rộng lớn trong bí cảnh của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, có rất ít người chú ý tới biến hóa ở đây. Con Thanh Viên già nua kia cũng không ngoại lệ.
Trong mười năm qua, gần như cứ một khoảng thời gian, trên Tứ Đà Phong liền gặp phải một vài động tĩnh khác thường. Mỗi lần, con Thanh Viên già nua đều sẽ từ phía xa trông chừng.
Lúc này, hắn đang đứng một mình ở trên quảng trường rộng lớn phái trước tòa cung điện khổng lồ. Trong tay hắn vẫn chống trượng gỗ màu đỏ tím. Dưới hàng lông mi dài, trong đôi mắt phát ra tia sáng kỳ dị. Hắn đang xuyên qua màn đêm nặng nề, nhìn về phía đám mây đen phía trên Tứ Đà Phong.
- Ầm ầm ầm.
Một âm thanh trầm thấp đầy áp lực vang lên. Trong đám mây đen bắt đầu sáng lên từng đạo ánh sáng màu trắng, giống như một con thú lớn cổ xưa chiếm giữ ở trên không trung, đang chậm rãi mở mắt, chậm rãi từ trong giấc ngủ sâu, tỉnh lại.
- Mới vào Thánh Giai đã có uy thế như vậy, dẫn tới Lôi Thú Hoàn hầu hạ. Tuy rằng so với Bạch công năm đó còn có chút khoảng cách, nhưng ngược lại cũng là đáng quý.
Thân thể Thanh Viên già nua còng xuống, lẩm bẩm.