Huỷ Hôn - Đồ Nam Kình
Chương 25
Lúc này, Sầm Chân Bạch chỉ cách Hoắc Ngưỡng khoảng năm bước, nhưng Hoắc Ngưỡng vẫn chưa ngẩng đầu lên.
Trực giác mách bảo Sầm Chân Bạch rằng tốt nhất là cậu nên đặt quần áo xuống, sau đó quay người rời đi.
Nhưng đã quá muộn, Lâm Tử Bá chạy đến, cầm lấy một bên tai nghe của Hoắc Ngưỡng, "Đừng chơi nữa, có khách đến kìa!"
Omega muốn trốn nhưng không kịp.
"Đã bảo đừng đến gần, pheromone dính lên quần áo đấy." Hoắc Ngưỡng nghiêng đầu tránh tay Lâm Tử Bá.
"Không đúng." Lâm Tử Bá nói: "Hình như không phải khách, mà là người nhà."
"Đừng làm ồn." Hoắc Ngưỡng nói: "Chơi game đi, Tống Trì Ngạn đang mắng mày đây này."
"Tiểu Bạch đến rồi à!"
"Cha tao mà đến thì ván này tao cũng phải... Ai đến cơ?" Hoắc Ngưỡng ban đầu cau mày, khuôn mặt vốn sắc nét, với các đường nét rõ ràng, cộng với áo ngủ tạo bóng tối trên mặt, trông có chút đáng sợ, như một tên sát nhân trong đêm mưa đen tối.
Nhưng chỉ trong giây tiếp theo, gương mặt bỗng lộ ra thật thà, alpha bật dậy, áo ngủ từ đầu rơi xuống lưng, hắn nhìn chằm chằm Sầm Chân Bạch.
Sầm Chân Bạch đành phải tuân thủ quy trình, giơ túi niêm phong trên tay ra: "Tôi đến đưa quần áo cho cậu."
Quần áo.
Đúng vậy, quần áo.
Hoắc Ngưỡng biểu diễn ngay tại chỗ cho Lâm Tử Bá và Sầm Chân Bạch thấy thế nào là "0.1 giây xuống giường", tóm lại khi hắn đứng dưới đất thì ánh mắt của hai người vẫn còn dõi theo giường, rồi mới chuyển hướng về phía hắn.
Hoắc Ngưỡng cố gắng giữ biểu cảm, cơ mặt như không nghe theo sự điều khiển của bộ não, hắn đứng đó khô khan một lúc, mắt đối mắt với Sầm Chân Bạch, sau đó không chút dấu vết che đi chiếc áo ngủ nhàu nát trên giường.
Hắn lập tức trở nên hung dữ: "Ai cho cậu vào đây?"
Sầm Chân Bạch nói: "Lâm Tử Bá."
Hoắc Ngưỡng chẳng bị ảnh hưởng chút nào, mở miệng, giọng nói như súng máy bắn liên hồi: "Người ta cho vào là cậu vào à? Alpha nào cho cậu vào phòng hắn là cậu vào hết à? Còn nữa, cậu là một omega, tự chạy đến ký túc xá của alpha, cậu tùy tiện như vậy à?"
Lời buộc tội lớn này khiến Lâm Tử Bá sững lại: "Hoắc cẩu mày nói gì vậy, Tiểu Bạch không phải chúng ta đều quen biết nhau sao, cậu ấy còn là của mày..."
Hoắc Ngưỡng không cần nghĩ cũng đoán được câu tiếp theo của Lâm Tử Bá chắc chắn sẽ là lời nói ngốc nghếch kinh thiên động địa, hắn vội vàng ngăn lại: "Mày đừng nói nữa!"
Sầm Chân Bạch lặng lẽ chờ hắn nói xong, rồi đặt quần áo lên bàn của ai đó: "Vậy tôi đi trước."
Hoắc Ngưỡng bỗng dưng cảm thấy bực bội hơn, như thể cú đấm của alpha đập vào miếng bông mềm, hắn nghiến răng nói: "Mau cút đi, sau này không được phép vào ký túc xá của tôi nữa."
Rồi chỉ vào Lâm Tử Bá: "Mày không được mở cửa cho cậu ta."
Sầm Chân Bạch gật đầu, bước ra ngoài, khi gần chạm vào tay nắm cửa thì lại bị Hoắc Ngưỡng gọi lại: "Đợi đã!"
Sầm Chân Bạch dừng lại, quay đầu lại.
"Cậu." Hoắc Ngưỡng ngừng lại một lúc, rồi nói tiếp: "Khi vào đây, có thấy gì không?"
Sầm Chân Bạch hỏi: "Thấy gì?"
Hoắc Ngưỡng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cút đi."
Sau khi cửa đóng lại, hắn bực bội vò cái áo ngủ thành một cục rồi ném vào thùng rác.
Đều tại chú Trần bảo, phòng khi có chuyện gì xảy ra thì phải nhét chiếc áo này vào vali.
Sầm Chân Bạch vừa bước ra khỏi cửa thì thấy hơn chục alpha vừa chơi bóng rổ xong vẫn chưa đi, từng người một đều dựa vào lan can, không biết làm gì.
Không biết có phải Sầm Chân Bạch nhìn nhầm không, nhưng một alpha khi nhìn thấy cậu đã nhanh chóng cất điện thoại đi.
"Ê bạn học!" Một alpha khác gọi cậu: "Hoắc Ngưỡng có ở trong đó không?"
Sầm Chân Bạch gật đầu: "Có."
"Ồ được rồi... Tôi định tối nay rủ cậu ta đi ăn cơm." Alpha giả vờ nói, nhưng giọng điệu chứa đầy ẩn ý: "Cậu tìm cậu ta làm gì?"
Sầm Chân Bạch lại đáp: "Tôi mang quần áo đến cho cậu ấy."
"Hả? Mang quần áo đến làm gì?"
Sầm Chân Bạch im lặng một lúc, không thể nói là để an ủi, nếu nói vậy mọi người sẽ biết Hoắc Ngưỡng bị bệnh, cậu nghiêm túc trả lời: "Sợ cậu ấy lạnh."
"Hả?" Alpha kia lau mồ hôi: "Giữa mùa hè nóng thế này mà..."
Nhưng mấy alpha khác lại cười đùa trêu chọc anh: "Mày chẳng hiểu gì cả, đây gọi là lo lắng quá mà sinh rối loạn đấy!"
Sầm Chân Bạch thu lại ánh mắt, rời đi.
Trong phòng, Lâm Tử Bá phàn nàn với hai người bạn của mình: "Tao thấy mày và Tống cẩu thật quá đáng, chơi game mà không chừa chỗ cho tao."
"Ai bảo lúc đó mày cứ một hai phải gặm đùi gà." Hoắc Ngưỡng nhặt điện thoại từ trên giường, đồng đội thấy hắn AFK thì mắng một trận, Hoắc Ngưỡng liền chặn người đó, rồi tiếp tục chơi.
Lâm Tử Bá buồn chán mở app của trường lên, trên đó có đủ loại thông tin như sự kiện, lịch học, tiền điện nước, và còn có chức năng giống mạng xã hội, y lập tức bắt được hai chữ "Hoắc Ngưỡng".
【Khẩn cấp, Hoắc Ngưỡng học lớp nào thía, học tỷ đã chờ hai năm cuối cùng cũng đợi được em ấy nhập học, chuẩn bị tỏ tình rồi nè.】
Ban đầu phía dưới bình luận cũng khá bình thường, đều là mấy omega nói linh tinh, cho đến khi có một bình luận: "Đừng mơ nữa, Hoắc thiếu đã có chủ rồi."
Học tỷ trả lời một dấu hỏi chấm: ?
"Omega của người ta đã chạy đến ký túc xá tuyên bố chủ quyền rồi."
Học tỷ: "Omega đến chữa bệnh cho Hoắc Ngưỡng ấy à? Không phải chỉ là túi máu đơn thuần thôi sao?"
Phía dưới liền có mấy trăm bình luận tranh cãi về vấn đề này.
Cho đến khi có một bình luận khác: "Mọi người đừng cướp tình yêu, đừng chen chân vào, đừng phá hoại đôi uyên ương nữa! Tôi đã hỏi omega chưa cưới của Hoắc Ngưỡng rồi, người ta nói hai người họ là thật đấy!"
Lời này vừa dứt, phía dưới nổ tung.
Lâm Tử Bá cũng kinh ngạc không kém, y bỗng nhiên như được giác ngộ, nhớ lại thái độ của Sầm Chân Bạch với Hoắc Ngưỡng luôn dịu dàng, còn Hoắc Ngưỡng thì thô lỗ, lạnh nhạt, chẳng lẽ huynh đệ nhà mình đang lừa gạt tình cảm của omega sao?!
Nhưng y không dám hỏi, một là sẽ bị đánh, hai là chắc chắn y đoán sai.
Y với Hoắc Ngưỡng lớn lên cùng nhau, Hoắc Ngưỡng không phải loại người như vậy.
Lâm Tử Bá quả quyết tắt app, quay sang thấy Hoắc Ngưỡng vừa tỏ vẻ chán ghét nhưng lại vừa cầm lấy bộ quần áo Sầm Chân Bạch đưa, đặt lên tuyến thể của mình.
Hoắc Ngưỡng bất ngờ nhìn về phía Lâm Tử Bá bên cạnh, thấy y không để ý đến mình, hắn nhanh chóng nghiêng đầu một chút, mũi khẽ động, yết hầu chuyển động, giống như nuốt xuống thứ gì đó.
——
Lễ khai giảng diễn ra vào buổi chiều tại sảnh số ba, Sầm Chân Bạch, Hoắc Ngưỡng, Lâm Tử Bá và Tống Trì Ngạn vẫn học chung lớp.
Vu Tiểu Ngư đi theo Sầm Chân Bạch, lén lút nói nhỏ: "Tiểu Bạch, chúng ta đừng đi lên phía trước quá, sẽ không tiện nghịch điện thoại."
Sầm Chân Bạch lại nói: "Tôi muốn qua bên Hoắc Ngưỡng."
Từ lúc đưa quần áo đến giờ cũng đã gần bốn tiếng rồi.
Vu Tiểu Ngư đành nhăn nhó đi theo: "Được thui."
Hoắc Ngưỡng thật sự rất cao, đứng giữa một đám alpha, bất kể là dáng người hay khí chất, hắn đều nổi bật nhất.
"Nhưng bên đó toàn là alpha..." Vu Tiểu Ngư thì thầm.
Sầm Chân Bạch nghĩ cậu ta sợ, bèn nói: "Vậy cậu đi về phía sau?"
Vu Tiểu Ngư phấn khích đáp: "Tuyệt quá! Đừng thương hại bông hoa mong manh này!"
Sầm Chân Bạch: "..."
Do Hoắc Ngưỡng và mọi người ngồi phía trước, nên chỗ ngồi đã gần như kín hết, đặc biệt là hai bên trái phải đã không còn chỗ.
Trong tình huống như thế này, Sầm Chân Bạch cũng ngại không muốn làm phiền người khác, đành ngồi vào hàng sau lưng Hoắc Ngưỡng.
Toàn bộ hội trường có sức chứa hàng nghìn người, lối vào nằm ở phía sau cùng, từng lớp người tò mò quay đầu lại, nhìn Sầm Chân Bạch từ từ đi xuống từng bậc thang đến chỗ của Hoắc Ngưỡng.
Rõ ràng là mọi người đều đã xem bài đăng buổi chiều, giờ thì đang hóng hớt.
Vu Tiểu Ngư nắm chặt cánh tay Sầm Chân Bạch, nhìn cậu ta bình tĩnh nói với alpha ngồi ngoài: "Xin lỗi, làm phiền nhường chỗ một chút."
Lâm Tử Bá cũng chú ý đến cậu, vẫy tay: "Tiểu Bạch!"
Sầm Chân Bạch gật đầu, ngồi xuống phía sau Hoắc Ngưỡng, cậu hơi nghiêng người ra phía trước, thân người chúi về phía trước.
Không biết có phải là cảm giác của cậu hay không, nhưng mỗi khi cậu nghiêng người, dường như những người xung quanh cũng cùng nghiêng về phía cậu và Hoắc Ngưỡng.
Quả thực, ai nấy đều căng tai lắng nghe như chó Doberman.
Sầm Chân Bạch ghé sát vào tai Hoắc Ngưỡng, nói nhỏ: "Có đau không?"
Hoắc Ngưỡng đột ngột bịt tai, quay đầu trừng mắt tức giận: "Cậu đừng phả hơi vào tai tôi!"
Mọi người đều hít một hơi lạnh.
"Tôi đâu có." Sầm Chân Bạch đáp.
Hoắc Ngưỡng: "Tránh xa tôi ra."
Sầm Chân Bạch bất lực dựa lưng vào ghế.
Trên sân khấu, hiệu trưởng đang cầm micro nói không ngừng, từ thời tiết hôm nay nói đến nguồn gốc của trường, từ xây dựng trường học đến truyền thống văn hóa, từ lời khuyên tinh thần đến hứa hẹn các lợi ích lớn.
"Cuối cùng, chúng ta còn có hoạt động học nông nghiệp đã được tổ chức hàng chục năm tại trường, sẽ bắt đầu từ thứ hai tới và kéo dài hai tuần."
Đám học sinh bên dưới lập tức xôn xao.
"Chết tiệt, cuối cùng cũng tới! Nghe nói còn phải gánh phân!"
"Thức ăn ở trại học nông nghiệp chắc ngon lắm."
"Không phải học bài là tốt nhất rồi."
"Học nông", nghĩa đen là học cách trồng trọt.
Với sự phát triển nhanh chóng, Khu hai gần như không còn thấy cây cối nữa, nên dù là xã hội hay trường học, bọn họ đều rất coi trọng phổ biến kiến thức về nông nghiệp.
Bất kể họ là tiểu thư hay công tử đến từ đâu, sáng thứ hai tuần tới vào lúc tám giờ, ai cũng sẽ mang theo đồ dùng cá nhân của mình, tập trung thành đoàn đi bộ hai cây số đến trại học nông nghiệp và trải qua hai tuần sống và học tập ở đó.
Buổi lễ khai giảng kết thúc, mọi người tụ tập thành nhóm rời đi.
Đột nhiên, từ phía trên bên trái có chút náo loạn, có người đang chen ngược dòng về phía họ.
"Hoắc Ngưỡng!" Một omega gọi.
Lâm Tử Bá cười khổ: "Rắc rối đến rồi."
Phương Thiệp, cha mẹ cũng đều là quân nhân, hồi nhỏ chơi với nhau mấy năm, sau đó chuyển đi nên không liên lạc nữa.
Quan trọng nhất là, Phương Thiệp thích Hoắc Ngưỡng, chuyện này gần như không còn là bí mật, ai cũng biết.
Hoắc Ngưỡng nhíu mày, omega này thật phiền phức, cứ ríu rít mãi không ngừng.
Phương Thiệp có gương mặt khiến người khác muốn bảo vệ, khóe mắt hơi cụp xuống, lại có chút má bánh bao: "Hoắc Ngưỡng, sao dạo này anh không để ý đến em nữa?"
Hoắc Ngưỡng giật giật trán, còn vì sao nữa, hắn đã chặn cậu ta rồi, nếu không nể mặt người lớn, hắn đã thẳng tay đưa vào danh sách đen.
Phương Thiệp nói mấy câu liền, Hoắc Ngưỡng vẫn tỏ vẻ không kiên nhẫn, không nói một lời.
Phương Thiệp cảm thấy mình sắp khóc đến nơi rồi: "Có phải anh có bạn gái nên mới không để ý em không?"
Lần này Hoắc Ngưỡng lên tiếng: "Đừng nói bậy."
Nghe vậy, mắt Phương Thiệp sáng lên một chút, nhưng rất nhanh lại ảm đạm: "Nhưng anh và omega chưa cưới của anh không phải đã ở bên nhau rồi sao? Hai người đã đính hôn mà? Anh thích cậu ta?"
Tích tắc, Phương Thiệp đã chạm đúng vào dây thần kinh của Hoắc Ngưỡng.
Alpha vốn đang giữ vẻ mặt nghiêm túc bỗng nhảy dựng lên: "Đừng có nói linh tinh, làm sao tôi có thể thích cậu ta được!"
Trực giác mách bảo Sầm Chân Bạch rằng tốt nhất là cậu nên đặt quần áo xuống, sau đó quay người rời đi.
Nhưng đã quá muộn, Lâm Tử Bá chạy đến, cầm lấy một bên tai nghe của Hoắc Ngưỡng, "Đừng chơi nữa, có khách đến kìa!"
Omega muốn trốn nhưng không kịp.
"Đã bảo đừng đến gần, pheromone dính lên quần áo đấy." Hoắc Ngưỡng nghiêng đầu tránh tay Lâm Tử Bá.
"Không đúng." Lâm Tử Bá nói: "Hình như không phải khách, mà là người nhà."
"Đừng làm ồn." Hoắc Ngưỡng nói: "Chơi game đi, Tống Trì Ngạn đang mắng mày đây này."
"Tiểu Bạch đến rồi à!"
"Cha tao mà đến thì ván này tao cũng phải... Ai đến cơ?" Hoắc Ngưỡng ban đầu cau mày, khuôn mặt vốn sắc nét, với các đường nét rõ ràng, cộng với áo ngủ tạo bóng tối trên mặt, trông có chút đáng sợ, như một tên sát nhân trong đêm mưa đen tối.
Nhưng chỉ trong giây tiếp theo, gương mặt bỗng lộ ra thật thà, alpha bật dậy, áo ngủ từ đầu rơi xuống lưng, hắn nhìn chằm chằm Sầm Chân Bạch.
Sầm Chân Bạch đành phải tuân thủ quy trình, giơ túi niêm phong trên tay ra: "Tôi đến đưa quần áo cho cậu."
Quần áo.
Đúng vậy, quần áo.
Hoắc Ngưỡng biểu diễn ngay tại chỗ cho Lâm Tử Bá và Sầm Chân Bạch thấy thế nào là "0.1 giây xuống giường", tóm lại khi hắn đứng dưới đất thì ánh mắt của hai người vẫn còn dõi theo giường, rồi mới chuyển hướng về phía hắn.
Hoắc Ngưỡng cố gắng giữ biểu cảm, cơ mặt như không nghe theo sự điều khiển của bộ não, hắn đứng đó khô khan một lúc, mắt đối mắt với Sầm Chân Bạch, sau đó không chút dấu vết che đi chiếc áo ngủ nhàu nát trên giường.
Hắn lập tức trở nên hung dữ: "Ai cho cậu vào đây?"
Sầm Chân Bạch nói: "Lâm Tử Bá."
Hoắc Ngưỡng chẳng bị ảnh hưởng chút nào, mở miệng, giọng nói như súng máy bắn liên hồi: "Người ta cho vào là cậu vào à? Alpha nào cho cậu vào phòng hắn là cậu vào hết à? Còn nữa, cậu là một omega, tự chạy đến ký túc xá của alpha, cậu tùy tiện như vậy à?"
Lời buộc tội lớn này khiến Lâm Tử Bá sững lại: "Hoắc cẩu mày nói gì vậy, Tiểu Bạch không phải chúng ta đều quen biết nhau sao, cậu ấy còn là của mày..."
Hoắc Ngưỡng không cần nghĩ cũng đoán được câu tiếp theo của Lâm Tử Bá chắc chắn sẽ là lời nói ngốc nghếch kinh thiên động địa, hắn vội vàng ngăn lại: "Mày đừng nói nữa!"
Sầm Chân Bạch lặng lẽ chờ hắn nói xong, rồi đặt quần áo lên bàn của ai đó: "Vậy tôi đi trước."
Hoắc Ngưỡng bỗng dưng cảm thấy bực bội hơn, như thể cú đấm của alpha đập vào miếng bông mềm, hắn nghiến răng nói: "Mau cút đi, sau này không được phép vào ký túc xá của tôi nữa."
Rồi chỉ vào Lâm Tử Bá: "Mày không được mở cửa cho cậu ta."
Sầm Chân Bạch gật đầu, bước ra ngoài, khi gần chạm vào tay nắm cửa thì lại bị Hoắc Ngưỡng gọi lại: "Đợi đã!"
Sầm Chân Bạch dừng lại, quay đầu lại.
"Cậu." Hoắc Ngưỡng ngừng lại một lúc, rồi nói tiếp: "Khi vào đây, có thấy gì không?"
Sầm Chân Bạch hỏi: "Thấy gì?"
Hoắc Ngưỡng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cút đi."
Sau khi cửa đóng lại, hắn bực bội vò cái áo ngủ thành một cục rồi ném vào thùng rác.
Đều tại chú Trần bảo, phòng khi có chuyện gì xảy ra thì phải nhét chiếc áo này vào vali.
Sầm Chân Bạch vừa bước ra khỏi cửa thì thấy hơn chục alpha vừa chơi bóng rổ xong vẫn chưa đi, từng người một đều dựa vào lan can, không biết làm gì.
Không biết có phải Sầm Chân Bạch nhìn nhầm không, nhưng một alpha khi nhìn thấy cậu đã nhanh chóng cất điện thoại đi.
"Ê bạn học!" Một alpha khác gọi cậu: "Hoắc Ngưỡng có ở trong đó không?"
Sầm Chân Bạch gật đầu: "Có."
"Ồ được rồi... Tôi định tối nay rủ cậu ta đi ăn cơm." Alpha giả vờ nói, nhưng giọng điệu chứa đầy ẩn ý: "Cậu tìm cậu ta làm gì?"
Sầm Chân Bạch lại đáp: "Tôi mang quần áo đến cho cậu ấy."
"Hả? Mang quần áo đến làm gì?"
Sầm Chân Bạch im lặng một lúc, không thể nói là để an ủi, nếu nói vậy mọi người sẽ biết Hoắc Ngưỡng bị bệnh, cậu nghiêm túc trả lời: "Sợ cậu ấy lạnh."
"Hả?" Alpha kia lau mồ hôi: "Giữa mùa hè nóng thế này mà..."
Nhưng mấy alpha khác lại cười đùa trêu chọc anh: "Mày chẳng hiểu gì cả, đây gọi là lo lắng quá mà sinh rối loạn đấy!"
Sầm Chân Bạch thu lại ánh mắt, rời đi.
Trong phòng, Lâm Tử Bá phàn nàn với hai người bạn của mình: "Tao thấy mày và Tống cẩu thật quá đáng, chơi game mà không chừa chỗ cho tao."
"Ai bảo lúc đó mày cứ một hai phải gặm đùi gà." Hoắc Ngưỡng nhặt điện thoại từ trên giường, đồng đội thấy hắn AFK thì mắng một trận, Hoắc Ngưỡng liền chặn người đó, rồi tiếp tục chơi.
Lâm Tử Bá buồn chán mở app của trường lên, trên đó có đủ loại thông tin như sự kiện, lịch học, tiền điện nước, và còn có chức năng giống mạng xã hội, y lập tức bắt được hai chữ "Hoắc Ngưỡng".
【Khẩn cấp, Hoắc Ngưỡng học lớp nào thía, học tỷ đã chờ hai năm cuối cùng cũng đợi được em ấy nhập học, chuẩn bị tỏ tình rồi nè.】
Ban đầu phía dưới bình luận cũng khá bình thường, đều là mấy omega nói linh tinh, cho đến khi có một bình luận: "Đừng mơ nữa, Hoắc thiếu đã có chủ rồi."
Học tỷ trả lời một dấu hỏi chấm: ?
"Omega của người ta đã chạy đến ký túc xá tuyên bố chủ quyền rồi."
Học tỷ: "Omega đến chữa bệnh cho Hoắc Ngưỡng ấy à? Không phải chỉ là túi máu đơn thuần thôi sao?"
Phía dưới liền có mấy trăm bình luận tranh cãi về vấn đề này.
Cho đến khi có một bình luận khác: "Mọi người đừng cướp tình yêu, đừng chen chân vào, đừng phá hoại đôi uyên ương nữa! Tôi đã hỏi omega chưa cưới của Hoắc Ngưỡng rồi, người ta nói hai người họ là thật đấy!"
Lời này vừa dứt, phía dưới nổ tung.
Lâm Tử Bá cũng kinh ngạc không kém, y bỗng nhiên như được giác ngộ, nhớ lại thái độ của Sầm Chân Bạch với Hoắc Ngưỡng luôn dịu dàng, còn Hoắc Ngưỡng thì thô lỗ, lạnh nhạt, chẳng lẽ huynh đệ nhà mình đang lừa gạt tình cảm của omega sao?!
Nhưng y không dám hỏi, một là sẽ bị đánh, hai là chắc chắn y đoán sai.
Y với Hoắc Ngưỡng lớn lên cùng nhau, Hoắc Ngưỡng không phải loại người như vậy.
Lâm Tử Bá quả quyết tắt app, quay sang thấy Hoắc Ngưỡng vừa tỏ vẻ chán ghét nhưng lại vừa cầm lấy bộ quần áo Sầm Chân Bạch đưa, đặt lên tuyến thể của mình.
Hoắc Ngưỡng bất ngờ nhìn về phía Lâm Tử Bá bên cạnh, thấy y không để ý đến mình, hắn nhanh chóng nghiêng đầu một chút, mũi khẽ động, yết hầu chuyển động, giống như nuốt xuống thứ gì đó.
——
Lễ khai giảng diễn ra vào buổi chiều tại sảnh số ba, Sầm Chân Bạch, Hoắc Ngưỡng, Lâm Tử Bá và Tống Trì Ngạn vẫn học chung lớp.
Vu Tiểu Ngư đi theo Sầm Chân Bạch, lén lút nói nhỏ: "Tiểu Bạch, chúng ta đừng đi lên phía trước quá, sẽ không tiện nghịch điện thoại."
Sầm Chân Bạch lại nói: "Tôi muốn qua bên Hoắc Ngưỡng."
Từ lúc đưa quần áo đến giờ cũng đã gần bốn tiếng rồi.
Vu Tiểu Ngư đành nhăn nhó đi theo: "Được thui."
Hoắc Ngưỡng thật sự rất cao, đứng giữa một đám alpha, bất kể là dáng người hay khí chất, hắn đều nổi bật nhất.
"Nhưng bên đó toàn là alpha..." Vu Tiểu Ngư thì thầm.
Sầm Chân Bạch nghĩ cậu ta sợ, bèn nói: "Vậy cậu đi về phía sau?"
Vu Tiểu Ngư phấn khích đáp: "Tuyệt quá! Đừng thương hại bông hoa mong manh này!"
Sầm Chân Bạch: "..."
Do Hoắc Ngưỡng và mọi người ngồi phía trước, nên chỗ ngồi đã gần như kín hết, đặc biệt là hai bên trái phải đã không còn chỗ.
Trong tình huống như thế này, Sầm Chân Bạch cũng ngại không muốn làm phiền người khác, đành ngồi vào hàng sau lưng Hoắc Ngưỡng.
Toàn bộ hội trường có sức chứa hàng nghìn người, lối vào nằm ở phía sau cùng, từng lớp người tò mò quay đầu lại, nhìn Sầm Chân Bạch từ từ đi xuống từng bậc thang đến chỗ của Hoắc Ngưỡng.
Rõ ràng là mọi người đều đã xem bài đăng buổi chiều, giờ thì đang hóng hớt.
Vu Tiểu Ngư nắm chặt cánh tay Sầm Chân Bạch, nhìn cậu ta bình tĩnh nói với alpha ngồi ngoài: "Xin lỗi, làm phiền nhường chỗ một chút."
Lâm Tử Bá cũng chú ý đến cậu, vẫy tay: "Tiểu Bạch!"
Sầm Chân Bạch gật đầu, ngồi xuống phía sau Hoắc Ngưỡng, cậu hơi nghiêng người ra phía trước, thân người chúi về phía trước.
Không biết có phải là cảm giác của cậu hay không, nhưng mỗi khi cậu nghiêng người, dường như những người xung quanh cũng cùng nghiêng về phía cậu và Hoắc Ngưỡng.
Quả thực, ai nấy đều căng tai lắng nghe như chó Doberman.
Sầm Chân Bạch ghé sát vào tai Hoắc Ngưỡng, nói nhỏ: "Có đau không?"
Hoắc Ngưỡng đột ngột bịt tai, quay đầu trừng mắt tức giận: "Cậu đừng phả hơi vào tai tôi!"
Mọi người đều hít một hơi lạnh.
"Tôi đâu có." Sầm Chân Bạch đáp.
Hoắc Ngưỡng: "Tránh xa tôi ra."
Sầm Chân Bạch bất lực dựa lưng vào ghế.
Trên sân khấu, hiệu trưởng đang cầm micro nói không ngừng, từ thời tiết hôm nay nói đến nguồn gốc của trường, từ xây dựng trường học đến truyền thống văn hóa, từ lời khuyên tinh thần đến hứa hẹn các lợi ích lớn.
"Cuối cùng, chúng ta còn có hoạt động học nông nghiệp đã được tổ chức hàng chục năm tại trường, sẽ bắt đầu từ thứ hai tới và kéo dài hai tuần."
Đám học sinh bên dưới lập tức xôn xao.
"Chết tiệt, cuối cùng cũng tới! Nghe nói còn phải gánh phân!"
"Thức ăn ở trại học nông nghiệp chắc ngon lắm."
"Không phải học bài là tốt nhất rồi."
"Học nông", nghĩa đen là học cách trồng trọt.
Với sự phát triển nhanh chóng, Khu hai gần như không còn thấy cây cối nữa, nên dù là xã hội hay trường học, bọn họ đều rất coi trọng phổ biến kiến thức về nông nghiệp.
Bất kể họ là tiểu thư hay công tử đến từ đâu, sáng thứ hai tuần tới vào lúc tám giờ, ai cũng sẽ mang theo đồ dùng cá nhân của mình, tập trung thành đoàn đi bộ hai cây số đến trại học nông nghiệp và trải qua hai tuần sống và học tập ở đó.
Buổi lễ khai giảng kết thúc, mọi người tụ tập thành nhóm rời đi.
Đột nhiên, từ phía trên bên trái có chút náo loạn, có người đang chen ngược dòng về phía họ.
"Hoắc Ngưỡng!" Một omega gọi.
Lâm Tử Bá cười khổ: "Rắc rối đến rồi."
Phương Thiệp, cha mẹ cũng đều là quân nhân, hồi nhỏ chơi với nhau mấy năm, sau đó chuyển đi nên không liên lạc nữa.
Quan trọng nhất là, Phương Thiệp thích Hoắc Ngưỡng, chuyện này gần như không còn là bí mật, ai cũng biết.
Hoắc Ngưỡng nhíu mày, omega này thật phiền phức, cứ ríu rít mãi không ngừng.
Phương Thiệp có gương mặt khiến người khác muốn bảo vệ, khóe mắt hơi cụp xuống, lại có chút má bánh bao: "Hoắc Ngưỡng, sao dạo này anh không để ý đến em nữa?"
Hoắc Ngưỡng giật giật trán, còn vì sao nữa, hắn đã chặn cậu ta rồi, nếu không nể mặt người lớn, hắn đã thẳng tay đưa vào danh sách đen.
Phương Thiệp nói mấy câu liền, Hoắc Ngưỡng vẫn tỏ vẻ không kiên nhẫn, không nói một lời.
Phương Thiệp cảm thấy mình sắp khóc đến nơi rồi: "Có phải anh có bạn gái nên mới không để ý em không?"
Lần này Hoắc Ngưỡng lên tiếng: "Đừng nói bậy."
Nghe vậy, mắt Phương Thiệp sáng lên một chút, nhưng rất nhanh lại ảm đạm: "Nhưng anh và omega chưa cưới của anh không phải đã ở bên nhau rồi sao? Hai người đã đính hôn mà? Anh thích cậu ta?"
Tích tắc, Phương Thiệp đã chạm đúng vào dây thần kinh của Hoắc Ngưỡng.
Alpha vốn đang giữ vẻ mặt nghiêm túc bỗng nhảy dựng lên: "Đừng có nói linh tinh, làm sao tôi có thể thích cậu ta được!"