Hưu Phu - Thập Dạ Đăng
Chương 95
Trịnh Tuân quá quen thuộc với người quỳ dưới công đường kia.
Chiếc ghế trên công đường hắn ngồi chưa kịp ấm, liền bước vội xuống
dưới, thời khắc này chỉ có hai tên nha dịch vừa rồi đang canh gác cửa,
bọn họ đều há hốc mồm.
Bọn họ thấy Trịnh đại nhân cúi người, cẩn thận đỡ nữ nhân kia dậy,
giọng nhẹ nhàng hỏi: “Lục Nhi, sao nàng lại đến đây?”
Giọng nói êm dịu này đâu phải giọng của Trịnh đại nhân ít nói ít cười,
mặt mày trang nghiêm mọi khi đâu. Tuy hắn chỉ mới hơn hai mươi tuổi,
nhưng lại uy nghiêm quá mức, người đứng bên cạnh hắn cũng không
dám thở mạnh.
Chân nữ nhân kia mềm nhũn, gần như dựa hẳn trong lòng ngực Trịnh đại
nhân, tay nắm lấy cổ áo áo la lên: “Trịnh Tuân, ngươi mau sai người giúp
ta tìm Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi đi, bọn chúng biến mất rồi!”
Hai tên nha dịch nhìn thấy nữ nhân kia gọi tên húy của Trịnh đại nhân,
mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, trong ngực còn giữ túi tiền dính đầy mùi cá,
đây thật sự là món đồ phỏng tay, nhưng lúc này Trịnh Tuân không có
tâm tư để ý đến bọn họ.
Nước mắt Lục Nhi rơi liên tục, Trịnh Tuân ôm lấy nàng, cho dù trong
lòng có hoảng loạn nhưng trên mặt hắn vẫn bình tĩnh, chỉ yên lặng trấn
an nàng, sai nô bộc ở hậu trạch gọi mọi người tới.
“Lục Nhi, nàng bình tĩnh đi, ta sẽ cho người đi tìm!”
Lục Nhi trước giờ là người kiên cường, giờ đây nhìn thấy Trịnh tuân, đôi
chân nàng đều mềm nhũn, đứng không nổi: “Trịnh Tuân…đi tìm bọn
chúng đi, nếu bọn chúng gặp người xấu thì phải làm sao đây…Trịnh
Tuân, nói thế nào thì Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi đều là cốt nhục của
ngươi…”
Trịnh Tuân đỡ lấy nàng, lấy khăn lau nước mắt cho nàng, những giọt
nước mắt kia lau thế nào cũng không hết.
Bảy nô bộc ba bà tử phía sau nội trạch của Trịnh Tuân đều bị gọi ra, nha
sai trong nha môn phần lớn đều điều đi phục dịch, chỉ còn lại hơn mười
người lao đầu và phu canh.
Trịnh Tuân lệnh cho bà tử đưa Hỉ Thước lại hỏi chuyện, số người còn lại
thì dặn dò vài câu, mô tả bề ngoài, tuổi tác của Nguyên Nhi và Nguyệt
Nhi, sau đó để một bà tử ở lại để canh giữ.
Hai tên nha sai đứng bên cạnh nghe thấy cả người run rẩy, một người
trong đó quỳ xuống: “Đại nhân, tiểu nhân đáng chết, lúc trưa có hai đứa
trẻ tới nha môn nói muốn tìm cha, tiểu nhân tưởng rằng hai đứa trẻ chỉ
đùa giỡn, đã đuổi chúng đi!”
Lục Nhi nghe vậy toàn thân cứng đờ, nàng nhớ tới chuyện ngày ấy nhìn
thấy Trịnh Tuân ở trước cửa nha huyện: “Có lẽ nào bọn chúng đến tìm
ngươi không? Hai ngày trước ta và Nguyệt Nhi đi trên đường, Nguyệt
Nhi nói nhìn thấy ngươi. Nhưng mà, bọn chúng không về nhà!”
“Lục Nhi, chắc bọn chúng chưa đi xa đâu, ta đã cho người đến cửa thành
bên kia hỏi rồi!”
Trời khuya đã điểm đến canh một, các phường trong huyện cấm đi lại,
người đi đường cũng thưa thớt hơn.
Nhân lực trong nha môn tuy không nhiều lắm, nhưng gióng trống khua
chiêng như vậy có khi còn làm kinh động người của huyện kế bên.
Nghe nói có chuyện lớn xảy ra, nha môn bị lạc mất ai đứa nhỏ, mà hai
đứa nhỏ đó lại là cốt nhục của tri huyện đại nhân kia.
Người ở hẻm chùa tuy có hơi nhiều chuyện nhưng lòng dạ không phải
xấu xa, dù sao cũng tận mắt nhìn Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi lớn lên, rất
nhiều người đã tìm kiếm cùng Hỉ Thước từ chiều đến giờ.
Lúc này không ai đi ngủ, nào ngờ lại nghe thêm được một tin tức động
trời. Khiếp sợ xong, bọn họ cũng không nghĩ nhiều, gọi trượng phu,
nương tử trong nhà ra, Ngô Đại Bảo cũng gọi Triệu thị ra cùng nhau đi
tìm bọn trẻ.
Những người này cùng Trịnh Tuân và Bàng Lục Nhi tìm hơn nửa canh
giờ, nhưng vẫn không có ai nhìn thấy hai đứa.
Bàng Lục Nhi hiện giờ như nỏ mạnh hết đà, mất hết tinh thần, thiếu chút
nữa xụi lơ trên mặt đất, nàng càng lúc càng sợ hãi: “Trịnh Tuân, ta sai
rồi, tất cả đều tại ta, nếu có thể tìm được bọn chúng trở về, ngươi…”
Ngươi đưa bọn nó theo đi.
Lời này của nàng cuối cùng không thể thốt ra được.
Nhìn thấy Lục Nhi hoảng loạn, tim Trịnh Tuân cũng đập nhanh, giờ này
hắn cũng không khá hơn nàng bao nhiêu. Nương theo ánh lửa, hắn cúi
đầu nhìn nữ nhân trong lòng ngực, trên mặt chỉ toàn nước mắt, đôi mắt
vì khóc nhiều mà sưng húp lên.
Trịnh Tuân bất chấp tất cả, ôm nàng càng chặt hơn, hôn lên mí mắt run
rẩy của nàng: “Lục Nhi, đều tại ta không tốt!”
Hắn đã từng hứa với nàng, sẽ che chở cho nàng, hiện tại hắn lại để
chuyện này xảy ra dưới mí mắt của mình.
Trịnh Tuân đứng yên tại chỗ một lát, không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên
bế Lục Nhi lên, để Lục Nhi thút thít trong ngực hắn, chân hắn bước
nhanh, quay trở lại nha huyện.
Chiếc ghế trên công đường hắn ngồi chưa kịp ấm, liền bước vội xuống
dưới, thời khắc này chỉ có hai tên nha dịch vừa rồi đang canh gác cửa,
bọn họ đều há hốc mồm.
Bọn họ thấy Trịnh đại nhân cúi người, cẩn thận đỡ nữ nhân kia dậy,
giọng nhẹ nhàng hỏi: “Lục Nhi, sao nàng lại đến đây?”
Giọng nói êm dịu này đâu phải giọng của Trịnh đại nhân ít nói ít cười,
mặt mày trang nghiêm mọi khi đâu. Tuy hắn chỉ mới hơn hai mươi tuổi,
nhưng lại uy nghiêm quá mức, người đứng bên cạnh hắn cũng không
dám thở mạnh.
Chân nữ nhân kia mềm nhũn, gần như dựa hẳn trong lòng ngực Trịnh đại
nhân, tay nắm lấy cổ áo áo la lên: “Trịnh Tuân, ngươi mau sai người giúp
ta tìm Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi đi, bọn chúng biến mất rồi!”
Hai tên nha dịch nhìn thấy nữ nhân kia gọi tên húy của Trịnh đại nhân,
mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, trong ngực còn giữ túi tiền dính đầy mùi cá,
đây thật sự là món đồ phỏng tay, nhưng lúc này Trịnh Tuân không có
tâm tư để ý đến bọn họ.
Nước mắt Lục Nhi rơi liên tục, Trịnh Tuân ôm lấy nàng, cho dù trong
lòng có hoảng loạn nhưng trên mặt hắn vẫn bình tĩnh, chỉ yên lặng trấn
an nàng, sai nô bộc ở hậu trạch gọi mọi người tới.
“Lục Nhi, nàng bình tĩnh đi, ta sẽ cho người đi tìm!”
Lục Nhi trước giờ là người kiên cường, giờ đây nhìn thấy Trịnh tuân, đôi
chân nàng đều mềm nhũn, đứng không nổi: “Trịnh Tuân…đi tìm bọn
chúng đi, nếu bọn chúng gặp người xấu thì phải làm sao đây…Trịnh
Tuân, nói thế nào thì Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi đều là cốt nhục của
ngươi…”
Trịnh Tuân đỡ lấy nàng, lấy khăn lau nước mắt cho nàng, những giọt
nước mắt kia lau thế nào cũng không hết.
Bảy nô bộc ba bà tử phía sau nội trạch của Trịnh Tuân đều bị gọi ra, nha
sai trong nha môn phần lớn đều điều đi phục dịch, chỉ còn lại hơn mười
người lao đầu và phu canh.
Trịnh Tuân lệnh cho bà tử đưa Hỉ Thước lại hỏi chuyện, số người còn lại
thì dặn dò vài câu, mô tả bề ngoài, tuổi tác của Nguyên Nhi và Nguyệt
Nhi, sau đó để một bà tử ở lại để canh giữ.
Hai tên nha sai đứng bên cạnh nghe thấy cả người run rẩy, một người
trong đó quỳ xuống: “Đại nhân, tiểu nhân đáng chết, lúc trưa có hai đứa
trẻ tới nha môn nói muốn tìm cha, tiểu nhân tưởng rằng hai đứa trẻ chỉ
đùa giỡn, đã đuổi chúng đi!”
Lục Nhi nghe vậy toàn thân cứng đờ, nàng nhớ tới chuyện ngày ấy nhìn
thấy Trịnh Tuân ở trước cửa nha huyện: “Có lẽ nào bọn chúng đến tìm
ngươi không? Hai ngày trước ta và Nguyệt Nhi đi trên đường, Nguyệt
Nhi nói nhìn thấy ngươi. Nhưng mà, bọn chúng không về nhà!”
“Lục Nhi, chắc bọn chúng chưa đi xa đâu, ta đã cho người đến cửa thành
bên kia hỏi rồi!”
Trời khuya đã điểm đến canh một, các phường trong huyện cấm đi lại,
người đi đường cũng thưa thớt hơn.
Nhân lực trong nha môn tuy không nhiều lắm, nhưng gióng trống khua
chiêng như vậy có khi còn làm kinh động người của huyện kế bên.
Nghe nói có chuyện lớn xảy ra, nha môn bị lạc mất ai đứa nhỏ, mà hai
đứa nhỏ đó lại là cốt nhục của tri huyện đại nhân kia.
Người ở hẻm chùa tuy có hơi nhiều chuyện nhưng lòng dạ không phải
xấu xa, dù sao cũng tận mắt nhìn Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi lớn lên, rất
nhiều người đã tìm kiếm cùng Hỉ Thước từ chiều đến giờ.
Lúc này không ai đi ngủ, nào ngờ lại nghe thêm được một tin tức động
trời. Khiếp sợ xong, bọn họ cũng không nghĩ nhiều, gọi trượng phu,
nương tử trong nhà ra, Ngô Đại Bảo cũng gọi Triệu thị ra cùng nhau đi
tìm bọn trẻ.
Những người này cùng Trịnh Tuân và Bàng Lục Nhi tìm hơn nửa canh
giờ, nhưng vẫn không có ai nhìn thấy hai đứa.
Bàng Lục Nhi hiện giờ như nỏ mạnh hết đà, mất hết tinh thần, thiếu chút
nữa xụi lơ trên mặt đất, nàng càng lúc càng sợ hãi: “Trịnh Tuân, ta sai
rồi, tất cả đều tại ta, nếu có thể tìm được bọn chúng trở về, ngươi…”
Ngươi đưa bọn nó theo đi.
Lời này của nàng cuối cùng không thể thốt ra được.
Nhìn thấy Lục Nhi hoảng loạn, tim Trịnh Tuân cũng đập nhanh, giờ này
hắn cũng không khá hơn nàng bao nhiêu. Nương theo ánh lửa, hắn cúi
đầu nhìn nữ nhân trong lòng ngực, trên mặt chỉ toàn nước mắt, đôi mắt
vì khóc nhiều mà sưng húp lên.
Trịnh Tuân bất chấp tất cả, ôm nàng càng chặt hơn, hôn lên mí mắt run
rẩy của nàng: “Lục Nhi, đều tại ta không tốt!”
Hắn đã từng hứa với nàng, sẽ che chở cho nàng, hiện tại hắn lại để
chuyện này xảy ra dưới mí mắt của mình.
Trịnh Tuân đứng yên tại chỗ một lát, không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên
bế Lục Nhi lên, để Lục Nhi thút thít trong ngực hắn, chân hắn bước
nhanh, quay trở lại nha huyện.