Hưu Phu - Thập Dạ Đăng
Chương 62
Edit: Khả Khả
Giống như hai người chưa từng hòa li.
Nhưng kể từ khi Trịnh Tuân và Bàng Lục Nhi đưa công văn lên quan
phủ, thì hai người đã không có bất cứ quan hệ gì.
Đầu năm Hòa Hi thứ 7 Trịnh Tuân đi, cuối năm Hòa Hi thứ 9 hắn về. Từ
kinh thành trở về huyện Yển Thành chỉ mất mấy ngày, không biết có
phải cận hương tình khiếp hay không khi hắn về hắn không đến tìm Lục
Nhi ngay mà cho người tìm hiểu trước.
Cận hương tình khiếp: xa quê lâu ngày mới về, về gần đến nhà lại
cảm thấy hồi hộp lo lắng.
Lục Nhi thì không nghe thấy mấy, chỉ nghe người ta nói Trần tú tài
thường đứng trước nhà Bàng quả phụ bứt rứt đi qua đi lại. Hiện tại Trịnh
Tuân đã có mấy tên gia nô đi theo, gia nô thấy hắn nhíu mày, liền hỏi:
“Đại nhân, có cần giáo huấn hắn một chút không?”
Lời này, Trịnh Tuân không đáp lại.
Lục Nhi buộc con la lại cho chắc chắn thì thấy Hỉ Thước cứng đờ người
đứng ở mép cánh cửa ôm Nguyệt Nhi liếc mắt ra hiệu với nàng. Lục Nhi
biết bọn họ đã giáp mặt nhau rồi.
Nàng nói: “Vào nhà đi, ngoài này lạnh!”
Lục Nhi ôm Nguyệt Nhi từ tay Hỉ Thước, rồi nắm tay Nguyên Nhi: “Hỉ
Thước, người về phòng đi, nơi này không có việc gì nữa rồi!”
Nàng ôm hai đứa nhỏ ngồi trên giường, Nguyệt Nhi thì nhát gan, nam
nhân xa lạ này không chút thân thuộc, nó chui thẳng vào trong ngực
nàng, lâu lâu lại trộm nhìn hắn.
Còn Nguyên Nhi nắm chặt tay muội muội mình, ngửa đầu nhìn Trịnh
Tuân dò xét, sau đó hắn hỏi Lục Nhi: “Mẫu thân, hắn là ai?”
Vừa rồi di Hỉ Thước rất sợ hắn, chỉ biết quỳ lạy hắn.
Nguyên Nhi dẫu có thông minh cũng không lý giải được ân oán của vị
đại nhân này, bạn bè đầu trên xóm dưới không hiểu chuyện nói nó và
Nguyệt Nhi là hài tử không cha. Lúc Nguyên Nhi về nhà hỏi, Lục Nhi
không phản bác, nàng nghĩ đợi hài tử lớn chút nữa nàng sẽ nói cho chúng
biết.
Nhưng nam nhân này hiện tại đang đứng trong phòng.
Trước kia Lục Nhi có hận hắn, rõ ràng mình tin tưởng hắn như vậy, dựa
vào hắn như vậy lại rơi vào kết cục thê thảm của kiếp trước. Sau này dần
dần, nàng không còn hận hắn nữa.
Đôi lúc nàng buồn bã vô cớ, nàng biết nó xuất phát từ đâu, nhưng căn
phòng hắn từng ở nàng không động tới, ngay cả vết mực nước ở trên án
của hắn vẫn còn.
Mỗi ngày nàng nhìn mặt Nguyệt Nhi đến ngây dại, vì Nguyệt Nhi thật sự
rất giống hắn.
Nhưng mà, cuộc sống phải luôn nhìn về phía trước, Lục Nhi tự nói với
bản thân rằng, mình bận rộn vậy, nào có thời gian nghĩ đến những
chuyện khác.
Lục Nhi không thể nói rằng Trịnh Tuân đã chết, nàng quay sang ôn tồn
nói với Nguyên Nhi: “Nguyên Nhi, hắn là cha con, tên của con là do hắn
đặt, trước kia hắn thường ôm con, con có nhớ không?”
Lúc Trịnh Tuân đi, Nguyên Nhi chỉ mới hơn năm tháng, làm sao có ấn
tượng gì được.
Nguyên Nhi nghi hoặc nhìn Bàng Lục Nhi rồi lại nhìn Trịnh Tuân, nói
trắng ra thì Nguyên Nhi đang ở cái độ tuổi mà Lục Nhi nói gì nó cũng
tin, sống chết là gì nó cũng chưa rõ ràng.
“Cha!” Nguyên Nhi mở miệng.
Trịnh Tuân vừa nghe xong, ngay lập tức kích động, hắn ngồi xổm xuống
cạnh giường định bế Nguyên Nhi lên thì hắn lại nghe được âm thanh
nhút nhát sợ sệt khác: “Cha!”
Nguyệt Nhi thấy ca ca nó mở miệng, nó cũng bắt chước theo.
Tiểu nhi nữ ngoan ngoãn ở trong lòng Lục Nhi, Trịnh Tuân quay đầu
nhìn nó lại nhìn Lục Nhi. Hắn có hỏi thăm qua thì biết Bàng Lục Nhi có
nhận nuôi một đứa trẻ, mà khi hắn vừa tiến vào trong viện liền thấy ánh
mắt của tiểu nhi nữ này không hiểu sao lại vô cùng quen thuộc.
Trịnh Tuân nhịn không được hỏi: “Lục Nhi, đứa trẻ này? Hỉ Thước nói là
nàng nhận…”
Trịnh Tuân nhìn ba người trên giường, đồng thời ánh mắt kia trừng về
phía hắn, chớp mắt hắn im bặt.
Lục Nhi thật lòng không muốn nói, nàng cúi đầu nhìn mặt Nguyệt Nhi,
nàng im lặng một lúc lâu mới nói thật với Trịnh Tuân: “Không phải là
lăn lộn với người nào đó mà ra sao, ta là quả phụ, chẳng lẽ phải nói cho
thiên hạ biết ta vụng trộm với nam nhân?”
Nàng nói xong, Trịnh Tuân làm sao lại không hiểu.
Trịnh Tuân đang ngồi xổm cạnh giường, đột nhiên hắn đứng dậy, ôm cả
ba mẫu tử vào trong ngực, Lục Nhi giãy giụa vài cái không thoát ra
được.
Trịnh Tuân có một mùi hương nhàn nhạt rất khác mùi tanh trên người
Lục Nhi, Nguyên Nhi chôn trong lòng ngực hắn mà hít hà, nó hỏi Lục
Nhi: “Mẫu thân, có phải cha là người đọc sách không, cha có mùi hương
như người nói.”
Là mùi mực nước.
Những người đọc sách đều rất lợi hại.
Giống như hai người chưa từng hòa li.
Nhưng kể từ khi Trịnh Tuân và Bàng Lục Nhi đưa công văn lên quan
phủ, thì hai người đã không có bất cứ quan hệ gì.
Đầu năm Hòa Hi thứ 7 Trịnh Tuân đi, cuối năm Hòa Hi thứ 9 hắn về. Từ
kinh thành trở về huyện Yển Thành chỉ mất mấy ngày, không biết có
phải cận hương tình khiếp hay không khi hắn về hắn không đến tìm Lục
Nhi ngay mà cho người tìm hiểu trước.
Cận hương tình khiếp: xa quê lâu ngày mới về, về gần đến nhà lại
cảm thấy hồi hộp lo lắng.
Lục Nhi thì không nghe thấy mấy, chỉ nghe người ta nói Trần tú tài
thường đứng trước nhà Bàng quả phụ bứt rứt đi qua đi lại. Hiện tại Trịnh
Tuân đã có mấy tên gia nô đi theo, gia nô thấy hắn nhíu mày, liền hỏi:
“Đại nhân, có cần giáo huấn hắn một chút không?”
Lời này, Trịnh Tuân không đáp lại.
Lục Nhi buộc con la lại cho chắc chắn thì thấy Hỉ Thước cứng đờ người
đứng ở mép cánh cửa ôm Nguyệt Nhi liếc mắt ra hiệu với nàng. Lục Nhi
biết bọn họ đã giáp mặt nhau rồi.
Nàng nói: “Vào nhà đi, ngoài này lạnh!”
Lục Nhi ôm Nguyệt Nhi từ tay Hỉ Thước, rồi nắm tay Nguyên Nhi: “Hỉ
Thước, người về phòng đi, nơi này không có việc gì nữa rồi!”
Nàng ôm hai đứa nhỏ ngồi trên giường, Nguyệt Nhi thì nhát gan, nam
nhân xa lạ này không chút thân thuộc, nó chui thẳng vào trong ngực
nàng, lâu lâu lại trộm nhìn hắn.
Còn Nguyên Nhi nắm chặt tay muội muội mình, ngửa đầu nhìn Trịnh
Tuân dò xét, sau đó hắn hỏi Lục Nhi: “Mẫu thân, hắn là ai?”
Vừa rồi di Hỉ Thước rất sợ hắn, chỉ biết quỳ lạy hắn.
Nguyên Nhi dẫu có thông minh cũng không lý giải được ân oán của vị
đại nhân này, bạn bè đầu trên xóm dưới không hiểu chuyện nói nó và
Nguyệt Nhi là hài tử không cha. Lúc Nguyên Nhi về nhà hỏi, Lục Nhi
không phản bác, nàng nghĩ đợi hài tử lớn chút nữa nàng sẽ nói cho chúng
biết.
Nhưng nam nhân này hiện tại đang đứng trong phòng.
Trước kia Lục Nhi có hận hắn, rõ ràng mình tin tưởng hắn như vậy, dựa
vào hắn như vậy lại rơi vào kết cục thê thảm của kiếp trước. Sau này dần
dần, nàng không còn hận hắn nữa.
Đôi lúc nàng buồn bã vô cớ, nàng biết nó xuất phát từ đâu, nhưng căn
phòng hắn từng ở nàng không động tới, ngay cả vết mực nước ở trên án
của hắn vẫn còn.
Mỗi ngày nàng nhìn mặt Nguyệt Nhi đến ngây dại, vì Nguyệt Nhi thật sự
rất giống hắn.
Nhưng mà, cuộc sống phải luôn nhìn về phía trước, Lục Nhi tự nói với
bản thân rằng, mình bận rộn vậy, nào có thời gian nghĩ đến những
chuyện khác.
Lục Nhi không thể nói rằng Trịnh Tuân đã chết, nàng quay sang ôn tồn
nói với Nguyên Nhi: “Nguyên Nhi, hắn là cha con, tên của con là do hắn
đặt, trước kia hắn thường ôm con, con có nhớ không?”
Lúc Trịnh Tuân đi, Nguyên Nhi chỉ mới hơn năm tháng, làm sao có ấn
tượng gì được.
Nguyên Nhi nghi hoặc nhìn Bàng Lục Nhi rồi lại nhìn Trịnh Tuân, nói
trắng ra thì Nguyên Nhi đang ở cái độ tuổi mà Lục Nhi nói gì nó cũng
tin, sống chết là gì nó cũng chưa rõ ràng.
“Cha!” Nguyên Nhi mở miệng.
Trịnh Tuân vừa nghe xong, ngay lập tức kích động, hắn ngồi xổm xuống
cạnh giường định bế Nguyên Nhi lên thì hắn lại nghe được âm thanh
nhút nhát sợ sệt khác: “Cha!”
Nguyệt Nhi thấy ca ca nó mở miệng, nó cũng bắt chước theo.
Tiểu nhi nữ ngoan ngoãn ở trong lòng Lục Nhi, Trịnh Tuân quay đầu
nhìn nó lại nhìn Lục Nhi. Hắn có hỏi thăm qua thì biết Bàng Lục Nhi có
nhận nuôi một đứa trẻ, mà khi hắn vừa tiến vào trong viện liền thấy ánh
mắt của tiểu nhi nữ này không hiểu sao lại vô cùng quen thuộc.
Trịnh Tuân nhịn không được hỏi: “Lục Nhi, đứa trẻ này? Hỉ Thước nói là
nàng nhận…”
Trịnh Tuân nhìn ba người trên giường, đồng thời ánh mắt kia trừng về
phía hắn, chớp mắt hắn im bặt.
Lục Nhi thật lòng không muốn nói, nàng cúi đầu nhìn mặt Nguyệt Nhi,
nàng im lặng một lúc lâu mới nói thật với Trịnh Tuân: “Không phải là
lăn lộn với người nào đó mà ra sao, ta là quả phụ, chẳng lẽ phải nói cho
thiên hạ biết ta vụng trộm với nam nhân?”
Nàng nói xong, Trịnh Tuân làm sao lại không hiểu.
Trịnh Tuân đang ngồi xổm cạnh giường, đột nhiên hắn đứng dậy, ôm cả
ba mẫu tử vào trong ngực, Lục Nhi giãy giụa vài cái không thoát ra
được.
Trịnh Tuân có một mùi hương nhàn nhạt rất khác mùi tanh trên người
Lục Nhi, Nguyên Nhi chôn trong lòng ngực hắn mà hít hà, nó hỏi Lục
Nhi: “Mẫu thân, có phải cha là người đọc sách không, cha có mùi hương
như người nói.”
Là mùi mực nước.
Những người đọc sách đều rất lợi hại.