Hưu Phu - Thập Dạ Đăng
Chương 52
Môi nàng khẽ nhếch lên, cái lỗ nhỏ trên quy đầu chảy ra vài giọt trắng
trong, nhân lúc Lục Nhi còn đang thất thần, Trịnh Tuân đã đưa nhụ.c côn
vào miệng nàng.
Lục Nhi ngây ngốc, mở to mắt ngửa đầu nhìn hắn. Miệng Lục Nhi mở ra
lớn nhất có thể, bị cự long lấp đầy, đầu lưỡi bị chèn ép sang một bên,
không còn chỗ trống, đầu lưỡi bất giác quét qua đầu nam căn.
Trịnh Tuân nhìn xuống nữ nhân ngây thơ dưới háng mình, vật cứng suýt
nữa không kìm nén được sung sướng, tưởng chừng như muốn phóng ra
trong miệng nàng.
Mà hiện tại Lục Nhi còn chưa làm gì.
Trịnh Tuân nhìn nàng chằm chằm không rời mắt, dươn.g vật của hắn quá
dài đối với nàng, chỉ mới vào được một nửa liền lấp kín miệng nàng
không thể nói được gì.
Dù hai người đang bày ra tư thế hoang dâm, nhưng gương mặt nàng tựa
như hoa đào, đáy mắt mơ màng, bối rối, không nhìn ra chút nào là dâm
loạn.
Lục Nhi kỳ thật không hề biết những âm mưu đã được tính toán sẵn của
Trịnh Tuân.
“Lục Nhi!” Trịnh Tuân xoa xoa nơi mềm mại của nàng, giọng dịu dàng
nói: “Lần sau nàng đừng nói những lời ngày đó, đời này của ta cũng sẽ
không tái giá.”
Từ “cũng” kia hơi nhấn mạnh.
Mà lời Trịnh Tuân nói ra đương nhiên không phải nói càn, từ lúc hắn cầu
hòa với Lục nhi ở trước mộ của phu thê Bàng gia, hắn đã có dự tính,
hoặc có thể là dự tính trước lúc đó nữa.
Lúc hắn ở kinh thành xa xôi chỉ chuyên tâm vào học hành thi cử, hắn
thường mơ thấy nàng. Hoặc là lúc hắn tỉnh dậy từ trong ác mộng, hắn đã
tự nhủ với bản thân mình.
Mất đi tiểu nữ tử này, nửa đời sau của hắn sẽ sống không yên, chỉ sợ nữ
nhân này kiên quyết không muốn hàn gắn lại với mình.
Sau này hắn chẳng những lấy về tước vị cho Cao tổ, còn nắm quyền
Trịnh thừa tướng, hắn nào phải là người tốt gì?
Nếu không hà tất gì hắn hao phí tâm tư lừa nàng đến huyện Yển Thành
này.
Lục Nhi nghe vậy nhưng không chút phản ứng nào, miệng nàng đang
ngậm lấy vật tanh nồng của nam nhân, hoàn toàn không thể nói nên lời.
Nàng thầm nghĩ, Trịnh Tuân là người ưa sạch sẽ, mà thứ đồ dơ bẩn này
vị cũng không tệ lắm.
Nàng khép hai mắt lại, dọc theo nhụ.c côn của hắn chỉ cảm thấy đầu lưỡi
nàng không yên phận, liên tục cọ sát lên thân gậy, Trịnh Tuân làm gì có
tâm tư nghĩ đến chuyện khác nữa, hắn bị động tác vụng về của Bàng Lục
Nhi làm cho căng cứng đau nhức không thôi.
Căn bản nàng không hiểu gì cả, vẫn cứ là ngậm chặt, dươn.g vật tím đen
của Trịnh Tuân dính đầy nước bọt, hơn phân nửa cây gậy vẫn lộ ra bên
ngoài.
Lục Nhi ngậm một lát liền cảm thấy mỏi, đôi môi anh đào của nàng vốn
đã nhỏ, huống chi lúc này bị căng đến cực điểm, nghẹn thở không nổi.
Nàng không còn kiên nhẫn, muốn nhả ra.
Ngay lập tức bị Trịnh Tuân giữ lại, mười ngón tay của Trịnh Tuân bóp
chặt lấy vai nàng, dấu tay ấn lên da thịt nàng dần dần hiện ra, cây gậy
trong miệng của nàng không ngừng co rút, ra vào.
Không biết qua bao lâu, Trịnh Tuân đột nhiên rên nhẹ, cự vật to lớn run
rẩy, hắn không khống chế được mà phóng ra, tinh dịch sền sệt bắn tung
tóe trong miệng nàng.
Trịnh Tuân vội rút ra, Lục Nhi không kịp chuẩn bị, nằm liệt ra giường
che miệng lại, nhổ ra không được mà nuốt xuống không xong.
Trịnh Tuân duỗi tay, lòng bàn tay hướng về phía trước: “Nhổ ra!”
Hắn vừa được phóng thích, tinh thần thư thái, còn Lục Nhi ở phía dưới
vừa bị cây gậy của hắn chèn ép, vừa rút ra có chút trống rỗng.
Lục Nhi nghĩ, chẳng trách người ta nói cái gì mà “trước cửa quả phụ
thường có nhiều thị phi”, đó là vì ăn quen nhịn không quen, sau một thời
gian dài “nhịn đói”, nói không chừng cũng sẽ làm ra những chuyện này.
Lúc Trịnh Tuân nói hắn sẽ không tái giá, nàng nghe được nhưng khi ấy
nàng bị hắn bịt miệng, nào có thể nói được gì.
Trịnh Tuân hạ quyết tâm không cho nàng mở miệng nói những lời như
dao đâm vào tim hắn. Hiện giờ nàng có thể nói làm hắn lo lắng ít nhiều,
nhưng Lục Nhi lại không lên tiếng.
Lục Nhi đưa lưng về phía hắn chui vào trong ổ chăn của Nguyên Nhi.
Trịnh Tuân mò lại gần, hôn lên lưng nàng. Lục Nhi lại động tình, phía
dưới huyệt lại ướt đẫm, Trịnh Tuân đưa tay chạm đến, hai chân nàng liền
khép chặt lại.
“Mở ra, để ta vào, hửm?”
Khe hở kia vẫn chật hẹp như vậy, Trịnh Tuân dễ dàng nâng một chân
Lục Nhi lên, tiểu huyệ.t bị mở ra, tay hắn nắm đùi nàng, thẳng lưng hung
hăng thúc về phía trước, giống như tinh lực chưa tiêu tan hết.
Trịnh Tuân kiên quyết đưa cự vật khổng lồ của mình xâm nhập vào tiểu
huyệ.t mềm mại kia, từ chút từng chút tách căng nó, sau đó lại rút ra, cả
người nữ nhân mềm mại dựa vào ngực hắn, theo động tác của hắn mà
rung lắc kịch liệt.
Lục Nhi cảm thấy rất nóng, liền hất tung chăn trên người mình ra
trong, nhân lúc Lục Nhi còn đang thất thần, Trịnh Tuân đã đưa nhụ.c côn
vào miệng nàng.
Lục Nhi ngây ngốc, mở to mắt ngửa đầu nhìn hắn. Miệng Lục Nhi mở ra
lớn nhất có thể, bị cự long lấp đầy, đầu lưỡi bị chèn ép sang một bên,
không còn chỗ trống, đầu lưỡi bất giác quét qua đầu nam căn.
Trịnh Tuân nhìn xuống nữ nhân ngây thơ dưới háng mình, vật cứng suýt
nữa không kìm nén được sung sướng, tưởng chừng như muốn phóng ra
trong miệng nàng.
Mà hiện tại Lục Nhi còn chưa làm gì.
Trịnh Tuân nhìn nàng chằm chằm không rời mắt, dươn.g vật của hắn quá
dài đối với nàng, chỉ mới vào được một nửa liền lấp kín miệng nàng
không thể nói được gì.
Dù hai người đang bày ra tư thế hoang dâm, nhưng gương mặt nàng tựa
như hoa đào, đáy mắt mơ màng, bối rối, không nhìn ra chút nào là dâm
loạn.
Lục Nhi kỳ thật không hề biết những âm mưu đã được tính toán sẵn của
Trịnh Tuân.
“Lục Nhi!” Trịnh Tuân xoa xoa nơi mềm mại của nàng, giọng dịu dàng
nói: “Lần sau nàng đừng nói những lời ngày đó, đời này của ta cũng sẽ
không tái giá.”
Từ “cũng” kia hơi nhấn mạnh.
Mà lời Trịnh Tuân nói ra đương nhiên không phải nói càn, từ lúc hắn cầu
hòa với Lục nhi ở trước mộ của phu thê Bàng gia, hắn đã có dự tính,
hoặc có thể là dự tính trước lúc đó nữa.
Lúc hắn ở kinh thành xa xôi chỉ chuyên tâm vào học hành thi cử, hắn
thường mơ thấy nàng. Hoặc là lúc hắn tỉnh dậy từ trong ác mộng, hắn đã
tự nhủ với bản thân mình.
Mất đi tiểu nữ tử này, nửa đời sau của hắn sẽ sống không yên, chỉ sợ nữ
nhân này kiên quyết không muốn hàn gắn lại với mình.
Sau này hắn chẳng những lấy về tước vị cho Cao tổ, còn nắm quyền
Trịnh thừa tướng, hắn nào phải là người tốt gì?
Nếu không hà tất gì hắn hao phí tâm tư lừa nàng đến huyện Yển Thành
này.
Lục Nhi nghe vậy nhưng không chút phản ứng nào, miệng nàng đang
ngậm lấy vật tanh nồng của nam nhân, hoàn toàn không thể nói nên lời.
Nàng thầm nghĩ, Trịnh Tuân là người ưa sạch sẽ, mà thứ đồ dơ bẩn này
vị cũng không tệ lắm.
Nàng khép hai mắt lại, dọc theo nhụ.c côn của hắn chỉ cảm thấy đầu lưỡi
nàng không yên phận, liên tục cọ sát lên thân gậy, Trịnh Tuân làm gì có
tâm tư nghĩ đến chuyện khác nữa, hắn bị động tác vụng về của Bàng Lục
Nhi làm cho căng cứng đau nhức không thôi.
Căn bản nàng không hiểu gì cả, vẫn cứ là ngậm chặt, dươn.g vật tím đen
của Trịnh Tuân dính đầy nước bọt, hơn phân nửa cây gậy vẫn lộ ra bên
ngoài.
Lục Nhi ngậm một lát liền cảm thấy mỏi, đôi môi anh đào của nàng vốn
đã nhỏ, huống chi lúc này bị căng đến cực điểm, nghẹn thở không nổi.
Nàng không còn kiên nhẫn, muốn nhả ra.
Ngay lập tức bị Trịnh Tuân giữ lại, mười ngón tay của Trịnh Tuân bóp
chặt lấy vai nàng, dấu tay ấn lên da thịt nàng dần dần hiện ra, cây gậy
trong miệng của nàng không ngừng co rút, ra vào.
Không biết qua bao lâu, Trịnh Tuân đột nhiên rên nhẹ, cự vật to lớn run
rẩy, hắn không khống chế được mà phóng ra, tinh dịch sền sệt bắn tung
tóe trong miệng nàng.
Trịnh Tuân vội rút ra, Lục Nhi không kịp chuẩn bị, nằm liệt ra giường
che miệng lại, nhổ ra không được mà nuốt xuống không xong.
Trịnh Tuân duỗi tay, lòng bàn tay hướng về phía trước: “Nhổ ra!”
Hắn vừa được phóng thích, tinh thần thư thái, còn Lục Nhi ở phía dưới
vừa bị cây gậy của hắn chèn ép, vừa rút ra có chút trống rỗng.
Lục Nhi nghĩ, chẳng trách người ta nói cái gì mà “trước cửa quả phụ
thường có nhiều thị phi”, đó là vì ăn quen nhịn không quen, sau một thời
gian dài “nhịn đói”, nói không chừng cũng sẽ làm ra những chuyện này.
Lúc Trịnh Tuân nói hắn sẽ không tái giá, nàng nghe được nhưng khi ấy
nàng bị hắn bịt miệng, nào có thể nói được gì.
Trịnh Tuân hạ quyết tâm không cho nàng mở miệng nói những lời như
dao đâm vào tim hắn. Hiện giờ nàng có thể nói làm hắn lo lắng ít nhiều,
nhưng Lục Nhi lại không lên tiếng.
Lục Nhi đưa lưng về phía hắn chui vào trong ổ chăn của Nguyên Nhi.
Trịnh Tuân mò lại gần, hôn lên lưng nàng. Lục Nhi lại động tình, phía
dưới huyệt lại ướt đẫm, Trịnh Tuân đưa tay chạm đến, hai chân nàng liền
khép chặt lại.
“Mở ra, để ta vào, hửm?”
Khe hở kia vẫn chật hẹp như vậy, Trịnh Tuân dễ dàng nâng một chân
Lục Nhi lên, tiểu huyệ.t bị mở ra, tay hắn nắm đùi nàng, thẳng lưng hung
hăng thúc về phía trước, giống như tinh lực chưa tiêu tan hết.
Trịnh Tuân kiên quyết đưa cự vật khổng lồ của mình xâm nhập vào tiểu
huyệ.t mềm mại kia, từ chút từng chút tách căng nó, sau đó lại rút ra, cả
người nữ nhân mềm mại dựa vào ngực hắn, theo động tác của hắn mà
rung lắc kịch liệt.
Lục Nhi cảm thấy rất nóng, liền hất tung chăn trên người mình ra