Hưu Phu - Thập Dạ Đăng
Chương 139
Edit: Khả Khả.
Trịnh Tuân làm huyện lệnh ở Yển Thành 5 năm, tuy lúc đầu nhiều bá
tánh mắng chửi hắn, nhưng khi biết hắn phải rời đi, bá tánh đến đưa tiễn
xếp thành hàng dài đằng đẵng.
Yển Thành bây giờ không còn là một huyện được ví như cái bụng Trung
Nguyên, ngay cả là thành nhỏ cũng không dám xưng nữa, Hứa Châu có
bốn huyện, không nơi nào có thể so với Yển Thành. Mỗi ngày khách
thương lui tới, thuyền đến thuyền đi không dứt.
Hỉ Thước là người sáng dạ, nàng rất thích Lục Nhi nhưng Trịnh Tuân lại
không thích Lục Nhi quá thân cận với nàng, bởi vì tính khí của hắn như
vậy, và vì khế ước bán thân của nàng năm đó.
Năm đó khế ước ở trong tay Trịnh Tuân, nàng hầu hạ cho Lục Nhi,
không cần biết điều đi đâu, nàng không có quyền lựa chọn, nhưng Trịnh
Tuân vẫn là chủ tử của nàng, song nàng lại không nghĩ vậy.
Hắn đào cho người ta một cái hố nhưng lại không cho người khác có cơ
hội bò lên, huống hồ hắn thấy Hỉ Thước đã quá may mắn rồi.
Cho nên khi Lục Nhi nói lên kinh thành, Hỉ Thước cự tuyệt.
“Lục Nhi tỷ, tỷ nhìn toà nhà tỷ để lại cho muội đi, có muội ở đây cũng có
thể giúp tỷ trông coi chuyện làm ăn!”
Ở thôn Thạch Ma, Lục Nhi có vài cửa hàng.
Lục Nhi cũng không ép Hỉ Thước.
Nàng ở Yển Thành đã bảy năm rồi, khi vừa mới đến, Nguyên Nhi còn bé
xíu, Nguyệt Nhi, Bình Nhi đều sinh ra ở đây. Hai tháng trước nàng về
làng Đại Trại, trong lòng nàng như trút được gánh nặng, lúc này lại thấy
không đành.
Nàng cho rằng cả đời mình sẽ ở lại đây.
“Lục Nhi, ta và hài tử đều ở bên cạnh nàng, hiện giờ Nguyên Nhi đã 8
tuổi rồi, đợi nó mười bốn tuổi sẽ cho nó vào Quốc Tử Giám, cũng phải
đến kinh thành!” Trịnh Tuân nói với nàng, hắn không nhắc đến chuyện
sẽ trở về đây, nơi này không xó đất tổ tiên, cũng không phải nguyên
quán, lý nào sẽ trở về.
Lục Nhi không biết Quốc Tử Giám quan trọng dòng dõi phẩm quan,
không phải con cái quan tam phẩm thì không nhận. Trịnh đại nhân hiện
giờ cùng lắm chỉ là Ngũ Phẩm, hắn lấy đâu ra tự tin vậy.
Lục Nhi quay đầu nhìn Trịnh Tuân, nam nhân này mấy năm nay đều dịu
dàng chiều chuộng nàng, một lát sau nàng thấp giọng đồng ý.
Trong lòng nàng thế nào không phải Trịnh Tuân không thấy.
Bỏ đi.
Giống như lời Trịnh Tuân nói, nàng sẽ vì hài tử mà mạng cũng chẳng
cần, Trịnh Tuân cũng không cần nàng làm gì cả, huống gì nàng và người
này sớm đã thân thiết rồi.
Bọn họ dừng ở Khai Phòng vài ngày, Bình Nhi nhập vào gia phả, Trịnh
Tuân đưa nó vào từ đường bái lạy rồi mới ra ngoài.
Bọn trẻ đối với họ của mình còn chưa được rõ ràng, Trịnh Tuân và Lục
Nhi kỳ thật cũng không làm đúng, suy cho cùng thì bọn chúng là huynh
đệ ruột thịt.
Đối với Nguyên Nhi và Bình Nhi, Trịnh Tuân vô cùng hà khắc, có lẽ vì
hai đứa đều phải tạo dựng môn hộ, hắn không vì Bình Nhi còn nhỏ mà
nương tay.
Vì hai hài tử này, Trịnh Tuân đã định sẵn đường đi bằng phẳng cho
chúng.
Nguyệt Nhi càng không phải nói, lá gan nàng vốn nhỏ, lại thêm cái tình
mềm mỏng nhã nhặn giống với Trịnh Tuân, hắn có thể nuôi nàng cả đời,
nào có gia đình bình thường nào nuôi nổi tiểu cô nương này.
Nghĩ vậy, chuyến về kinh lần này tâm tình Lục Nhi bình thản hơn rất
nhiều.
Mà Trịnh Tuân biết chắc rằng hắn sẽ về kinh, trong mộng kia, hắn sống
rất thọ và chết ở nhà.
Trong các đời, có bao nhiêu thừa tướng có thể lui thân về thành công, với
hắn mà nói, đó thật sự không dễ chút nào.
Cuối tháng 7 năm Hi Hoà thứ 14, một nhà năm người đến kinh thành.
…End chính văn…
Còn 11c ngoại truyện, chúng ta sẽ biết lúc trước ở làng Đại Trại, Lục Nhi
đã từng “thích” Trịnh Tuân thế nào.
Trịnh Tuân làm huyện lệnh ở Yển Thành 5 năm, tuy lúc đầu nhiều bá
tánh mắng chửi hắn, nhưng khi biết hắn phải rời đi, bá tánh đến đưa tiễn
xếp thành hàng dài đằng đẵng.
Yển Thành bây giờ không còn là một huyện được ví như cái bụng Trung
Nguyên, ngay cả là thành nhỏ cũng không dám xưng nữa, Hứa Châu có
bốn huyện, không nơi nào có thể so với Yển Thành. Mỗi ngày khách
thương lui tới, thuyền đến thuyền đi không dứt.
Hỉ Thước là người sáng dạ, nàng rất thích Lục Nhi nhưng Trịnh Tuân lại
không thích Lục Nhi quá thân cận với nàng, bởi vì tính khí của hắn như
vậy, và vì khế ước bán thân của nàng năm đó.
Năm đó khế ước ở trong tay Trịnh Tuân, nàng hầu hạ cho Lục Nhi,
không cần biết điều đi đâu, nàng không có quyền lựa chọn, nhưng Trịnh
Tuân vẫn là chủ tử của nàng, song nàng lại không nghĩ vậy.
Hắn đào cho người ta một cái hố nhưng lại không cho người khác có cơ
hội bò lên, huống hồ hắn thấy Hỉ Thước đã quá may mắn rồi.
Cho nên khi Lục Nhi nói lên kinh thành, Hỉ Thước cự tuyệt.
“Lục Nhi tỷ, tỷ nhìn toà nhà tỷ để lại cho muội đi, có muội ở đây cũng có
thể giúp tỷ trông coi chuyện làm ăn!”
Ở thôn Thạch Ma, Lục Nhi có vài cửa hàng.
Lục Nhi cũng không ép Hỉ Thước.
Nàng ở Yển Thành đã bảy năm rồi, khi vừa mới đến, Nguyên Nhi còn bé
xíu, Nguyệt Nhi, Bình Nhi đều sinh ra ở đây. Hai tháng trước nàng về
làng Đại Trại, trong lòng nàng như trút được gánh nặng, lúc này lại thấy
không đành.
Nàng cho rằng cả đời mình sẽ ở lại đây.
“Lục Nhi, ta và hài tử đều ở bên cạnh nàng, hiện giờ Nguyên Nhi đã 8
tuổi rồi, đợi nó mười bốn tuổi sẽ cho nó vào Quốc Tử Giám, cũng phải
đến kinh thành!” Trịnh Tuân nói với nàng, hắn không nhắc đến chuyện
sẽ trở về đây, nơi này không xó đất tổ tiên, cũng không phải nguyên
quán, lý nào sẽ trở về.
Lục Nhi không biết Quốc Tử Giám quan trọng dòng dõi phẩm quan,
không phải con cái quan tam phẩm thì không nhận. Trịnh đại nhân hiện
giờ cùng lắm chỉ là Ngũ Phẩm, hắn lấy đâu ra tự tin vậy.
Lục Nhi quay đầu nhìn Trịnh Tuân, nam nhân này mấy năm nay đều dịu
dàng chiều chuộng nàng, một lát sau nàng thấp giọng đồng ý.
Trong lòng nàng thế nào không phải Trịnh Tuân không thấy.
Bỏ đi.
Giống như lời Trịnh Tuân nói, nàng sẽ vì hài tử mà mạng cũng chẳng
cần, Trịnh Tuân cũng không cần nàng làm gì cả, huống gì nàng và người
này sớm đã thân thiết rồi.
Bọn họ dừng ở Khai Phòng vài ngày, Bình Nhi nhập vào gia phả, Trịnh
Tuân đưa nó vào từ đường bái lạy rồi mới ra ngoài.
Bọn trẻ đối với họ của mình còn chưa được rõ ràng, Trịnh Tuân và Lục
Nhi kỳ thật cũng không làm đúng, suy cho cùng thì bọn chúng là huynh
đệ ruột thịt.
Đối với Nguyên Nhi và Bình Nhi, Trịnh Tuân vô cùng hà khắc, có lẽ vì
hai đứa đều phải tạo dựng môn hộ, hắn không vì Bình Nhi còn nhỏ mà
nương tay.
Vì hai hài tử này, Trịnh Tuân đã định sẵn đường đi bằng phẳng cho
chúng.
Nguyệt Nhi càng không phải nói, lá gan nàng vốn nhỏ, lại thêm cái tình
mềm mỏng nhã nhặn giống với Trịnh Tuân, hắn có thể nuôi nàng cả đời,
nào có gia đình bình thường nào nuôi nổi tiểu cô nương này.
Nghĩ vậy, chuyến về kinh lần này tâm tình Lục Nhi bình thản hơn rất
nhiều.
Mà Trịnh Tuân biết chắc rằng hắn sẽ về kinh, trong mộng kia, hắn sống
rất thọ và chết ở nhà.
Trong các đời, có bao nhiêu thừa tướng có thể lui thân về thành công, với
hắn mà nói, đó thật sự không dễ chút nào.
Cuối tháng 7 năm Hi Hoà thứ 14, một nhà năm người đến kinh thành.
…End chính văn…
Còn 11c ngoại truyện, chúng ta sẽ biết lúc trước ở làng Đại Trại, Lục Nhi
đã từng “thích” Trịnh Tuân thế nào.