Hưu Phu - Thập Dạ Đăng
Chương 130
Lục Nhi gật đầu: “Tuân ca, hai ngày trước đi từ xa, ta nghe có người
khen chàng là một vị quan tốt!”
Để đến được đây thật không dễ dàng gì.
Trịnh Tuân ở huyện Yển Thành bốn năm, phần lớn đều là dân oán than.
Thật ra hắn cũng chẳng làm điều gì thương thiên hạ lí, chỉ là huyện lệnh
tiền nhiệm tuổi lớn, có thời điểm nửa năm không thăng đường, nào giống
hắn, làm hết phận sự, đất giả, y phục giả cũng không bỏ qua, cuối cùng
giờ cũng có thành tích
Cuối tháng ba đầu tháng tư, Năm Hi hòa thứ mười bốn, ngoại trừ ban
đêm trời lạnh thì ban ngày thời tiết dịu nhẹ, ôn hòa.
Trịnh Tuân trút bỏ quan phục, mang theo Lục Nhi, ba hài tử và mười
mấy tôi tớ trong nhà đi xa một chuyến.
Trịnh Tuân cưỡi ngựa đằng trước, Lục Nhi và nhóm hài tử ngồi ở xe
ngựa phía sau.
Nguyên Nhi hiện giờ đã tám tuổi, vẻ ngoài giống Lục Nhi, chỉ là tuổi
càng lớn tính tình càng giống Trịnh Tuân, mặt lúc nào cũng nhăn lại
giống ông cụ non.
Nó ngồi đọc sách, thuận tay nhét điểm tâm vào miệng Bình Nhi, bên
cạnh có người kéo tay áo nó. Nguyệt Nhi nhấc màn rực rỡ lên nhìn ra
đường, lại quay đầu hỏi Nguyên Nhi: “Ca, đây là đường về quê cha mẹ
sao? Muội nghe cha nói ca sinh ra ở đây, không biết nơi đó sẽ thế nào
nhỉ?”
Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi chỉ chênh nhau hơn một tuổi, hai đứa cùng
lớn lên, khi còn bé cùng nhau tập viết, chơi đùa, tình cảm thắm thiết hơn
những người khác, ngay cả Bình Nhi cũng xếp không bằng.
“Khi đó ca còn nhỏ, làm sao biết được!” Nguyên Nhi thấp giọng nói, khi
rời khỏi huyện Chân Định, Nguyên Nhi chỉ mới hơn hai tháng.
Bọn nhỏ ở bên kia thì thầm nói chuyện.
Lục Nhi ở bên này dựa vào đệm ngủ một giấc. Không thể ngờ được nàng
sẽ trở về, năm đó nàng rời đi, trong lòng mang đầy phẫn hận, nàng tự
hứa với bản thân phải nuôi được Nguyên Nhi bằng danh quả phụ.
Ai ngờ, tám năm qua đi, nàng vẫn gắn kết với Trịnh Tuân, Nguyệt Nhi
và Bình Nhi cũng được sinh ra.
Làng Đại Trại kia là nơi nàng hận cho nên nàng thề cả đời này sẽ không
trở lại, hiện giờ ngày tháng tốt đem qua đi, nhớ lại ngày ấy cũng không
nhiều cảm xúc lắm.
Hai ngày trước, nha huyện tiếp nhận ý chỉ trong cung, muốn Trịnh Tuân
về nhận chức Lang Trung, thăng lên thành Tòng Ngũ Phẩm.
Trịnh Tuân nói không lâu nữa sẽ về lại kinh thành, bảy tám năm nữa
cũng không rời kinh được, hắn hỏi nàng có muốn về làng Đại Trại để bái
tế phụ mẫu không.
Lục Nhi suy nghĩ một đêm mới đồng ý về.
Nàng còn sợ cái gì nữa.
Có con nít đi theo nên đoàn xe đi chậm, đến cuối tháng tư, bọn họ mới
đặt chân đến huyện Chân Định.
Huyện lệnh ở Huyện Chân Định sớm đã đổi người, năm Hi Hòa thứ tám
Hoàng Tổn đã lên chức. Huyện lệnh ở đây tự mình ân cần tiếp đón, chiêu
đãi bọn họ, Trịnh Tuân và Lục Nhi ở lại huyện Chân Định hai ngày rồi
mới trở về làng Đại Trại.
“Nhà ở ta đã cho người dọn dẹp, nàng không phải lo!” Trịnh Tuân không
cưỡi ngựa nữa, hắn ngồi chung xe ngựa với Lục Nhi, ba đứa trẻ ngồi một
chiếc khác.
Lục Nhi vén rèm lên, nàng có thể thấy được ngọn núi kia, nơi này tám
năm trước không khác gì, nông dân ở trong núi sao có thể thay đổi gì
nhiều, ngay cả đường đi cũng vẫn còn xóc nảy.
Vành mắt Lục Nhi đỏ hoe, không thể nói là “gần hương tình khiếp”, vì
nàng chán ghét nơi này, nhưng làng Đại Trại có một ý nghĩa khác với
nàng, tổ tiên nàng đã từng sống ở nơi này, đâu giống Trịnh Tuân, hắn nói
đây là quê hương nhưng nhà đã sớm bị hắn đạp đổ, ngay cả mồ mả song
thân cũng dời đi.
Lục Nhi vịn thùng xe trầm mặt, đôi mắt ngấn nước.
Trịnh Tuân cũng không quản nàng.
Xe ngựa rẽ vào làng Đại Trại, nào ngờ ở cổng làng có người đứng đợi.
Đoàn người tiến vào, người đó thấy liền gõ chiêng trống hô lớn vào
trong thôn: “Về rồi! Về rồi!”
Lục Nhi chạm mắt thiếu niên kia suýt bị dọa.
Chuyện là Trịnh Tuân bảo hai bà tử về nhà dọn dẹp trước, nhà Lục Nhi
tuy hẻo lánh nhưng mọi người trong làng đều quen mặt nhau, đột nhiên
có người lạ vào liền chú ý.
Mấy người này đến sân của Lục Nhi nhưng Lục Nhi sớm đã theo phu
quân Trạng Nguyên rời đi rồi.
Sau lại nghe bọn họ trở về làng Đại Trại, Lí Chính và mọi người thay
phiên đứng chờ ở cổng làng.
Xe ngựa đi chưa được xa, thiếu niên kia đuổi theo, gọi Lục Nhi: “Lục
Nhi tỷ!”
Nghe tiếng gọi mình, liền quay đầu lại, thiếu niên trước mặt mười mấy
tuổi, vẻ ngoài không tồi, khóe miệng cong lên cười với nàng, trên người
mặc áo tang vải thô, nàng nhìn từ trên xuống dưới, có hơi quen quen:
“Cẩu tử?”
Lục Nhi gọi một tiếng.
“Vâng!” Thiếu niên đáp lại, nào còn bộ dạng vâng vâng dạ dạ năm đó
nữa.
Lục Nhi kéo hắn lên xe ngựa.
Bàng Cẩu Tử nhìn thấy nam nhân ngồi trong xe, khí thế quyền quý, liền
căng thẳng, hắn ngồi nghiêm chỉnh nói: “Tỷ phu!”
Trịnh Tuân “ừ” một tiếng xem như đáp lại.
Tính tình Bàng Cẩu Tử tốt hơn trước rất nhiều, Lục Nhi không quên
được bộ dạng nép sau lưng Kiều thị, không dám nói lớn tiếng câu nào
của hắn.
“Lục Nhi tỷ, tỷ không đổi gì cả, giống hệt trước kia, nhưng toàn thân đều
cao quý, nếu không phải biết mọi người về, đệ cũng không dám nhận
bừa!”
“Cẩu Tử lớn rồi, hiện giờ thế nào? Nhị Thúc đâu? Còn Hương Nhi nữa?”
Nàng không hề đề cập tới Kiều thị.
“Lúc trước đọc sách hai năm nhưng lại phụ sự kì vọng của Lục Nhi tỷ,
đệ không có khiếu đọc sách, hiện giờ mở hai cửa hàng trong thị trấn, đều
nhờ hào quang của Lục Nhi tỷ, mỗi ngày đều rất tốt…Hương Nhi vừa
mới định thân, là Cố tú tài làng bên, sang năm là thành thân rồi…”
Bàng Cẩu Tử thầm nghĩ, Lục Nhi tỷ là người mạnh miệng mềm lòng, lúc
đó tuy là nói đoạn tuyệt quan hệ nhưng mấy năm gần đây đều không
phải do tỷ ấy giúp đỡ sao?
Lục Nhi nghe không hiểu gì nhưng xe ngựa đã dừng lại, bên ngoài lại
rộn ràng huyên náo, thỉnh thoảng truyền đến giọng nói quen thuộc của
quê hương.
Lí Chính mang một đám người đến đón.
Trịnh Tuân và Lục Nhi xuống xe, trong đám người đó Lục Nhi nhìn ra
nhiều bóng hình quen thuộc, có nhị thúc của nàng, Triệu Thúy Bình, Tần
thị thê tử của Phùng Nông.
Bộ dạng Trịnh Tuân và Lục Nhi giống hệt quý nhân, tuy gương mặt quen
thuộc nhưng không ai dám tiến lại gần, Lí Chính cũng căng thẳng đứng
yên một chỗ.
Nơi này không có thân thích của Trịnh Tuân, chỉ có người thân của Lục
Nhi, những người kia thì không nói nhưng kia là nhị thúc của nàng. Lục
Nhi gọi một tiếng: “Nhị thúc!”
Bàng Thanh Xuyên đáp: “Ừm!”
Người này là một nam nhân trung thực, từ sau khi Kiều thị bỏ trốn cùng
người bán hàng rong, hắn lại đổi vận, trở thành tộc trưởng của Bàng thị,
nếu không phải vì đầu óc hắn có vấn đề e là chức Lí Chính không đến
lượt người của Phùng thị làm.
Bởi vì quan hệ với ai, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Nhìn y phục gấm vóc lụa là phía trước, phía sau có nha hoàn bà tử đi
theo. Những người trước kia gây chuyện với Lục Nhi nào dám hé miệng
nửa lời, Triệu Thúy Bình âm thầm túm lấy tay Tần thị.
Chuyện Phùng Thương và Lục Nhi lúc trước, người trong thôn ai cũng
biết.
Dạo gần đây, sức khỏe của Trương thị, mẹ Phùng Thương không tốt, nên
hai ngày nay Phùng Thương và thê tử Tôn thị đều về làng, ánh mắt Tần
thị ảm đạm, mong rằng không có chuyện gì xảy ra.
Khả Khả: Ăn hành xong, Tuân ca lại sắp ăn giấm nhó!
khen chàng là một vị quan tốt!”
Để đến được đây thật không dễ dàng gì.
Trịnh Tuân ở huyện Yển Thành bốn năm, phần lớn đều là dân oán than.
Thật ra hắn cũng chẳng làm điều gì thương thiên hạ lí, chỉ là huyện lệnh
tiền nhiệm tuổi lớn, có thời điểm nửa năm không thăng đường, nào giống
hắn, làm hết phận sự, đất giả, y phục giả cũng không bỏ qua, cuối cùng
giờ cũng có thành tích
Cuối tháng ba đầu tháng tư, Năm Hi hòa thứ mười bốn, ngoại trừ ban
đêm trời lạnh thì ban ngày thời tiết dịu nhẹ, ôn hòa.
Trịnh Tuân trút bỏ quan phục, mang theo Lục Nhi, ba hài tử và mười
mấy tôi tớ trong nhà đi xa một chuyến.
Trịnh Tuân cưỡi ngựa đằng trước, Lục Nhi và nhóm hài tử ngồi ở xe
ngựa phía sau.
Nguyên Nhi hiện giờ đã tám tuổi, vẻ ngoài giống Lục Nhi, chỉ là tuổi
càng lớn tính tình càng giống Trịnh Tuân, mặt lúc nào cũng nhăn lại
giống ông cụ non.
Nó ngồi đọc sách, thuận tay nhét điểm tâm vào miệng Bình Nhi, bên
cạnh có người kéo tay áo nó. Nguyệt Nhi nhấc màn rực rỡ lên nhìn ra
đường, lại quay đầu hỏi Nguyên Nhi: “Ca, đây là đường về quê cha mẹ
sao? Muội nghe cha nói ca sinh ra ở đây, không biết nơi đó sẽ thế nào
nhỉ?”
Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi chỉ chênh nhau hơn một tuổi, hai đứa cùng
lớn lên, khi còn bé cùng nhau tập viết, chơi đùa, tình cảm thắm thiết hơn
những người khác, ngay cả Bình Nhi cũng xếp không bằng.
“Khi đó ca còn nhỏ, làm sao biết được!” Nguyên Nhi thấp giọng nói, khi
rời khỏi huyện Chân Định, Nguyên Nhi chỉ mới hơn hai tháng.
Bọn nhỏ ở bên kia thì thầm nói chuyện.
Lục Nhi ở bên này dựa vào đệm ngủ một giấc. Không thể ngờ được nàng
sẽ trở về, năm đó nàng rời đi, trong lòng mang đầy phẫn hận, nàng tự
hứa với bản thân phải nuôi được Nguyên Nhi bằng danh quả phụ.
Ai ngờ, tám năm qua đi, nàng vẫn gắn kết với Trịnh Tuân, Nguyệt Nhi
và Bình Nhi cũng được sinh ra.
Làng Đại Trại kia là nơi nàng hận cho nên nàng thề cả đời này sẽ không
trở lại, hiện giờ ngày tháng tốt đem qua đi, nhớ lại ngày ấy cũng không
nhiều cảm xúc lắm.
Hai ngày trước, nha huyện tiếp nhận ý chỉ trong cung, muốn Trịnh Tuân
về nhận chức Lang Trung, thăng lên thành Tòng Ngũ Phẩm.
Trịnh Tuân nói không lâu nữa sẽ về lại kinh thành, bảy tám năm nữa
cũng không rời kinh được, hắn hỏi nàng có muốn về làng Đại Trại để bái
tế phụ mẫu không.
Lục Nhi suy nghĩ một đêm mới đồng ý về.
Nàng còn sợ cái gì nữa.
Có con nít đi theo nên đoàn xe đi chậm, đến cuối tháng tư, bọn họ mới
đặt chân đến huyện Chân Định.
Huyện lệnh ở Huyện Chân Định sớm đã đổi người, năm Hi Hòa thứ tám
Hoàng Tổn đã lên chức. Huyện lệnh ở đây tự mình ân cần tiếp đón, chiêu
đãi bọn họ, Trịnh Tuân và Lục Nhi ở lại huyện Chân Định hai ngày rồi
mới trở về làng Đại Trại.
“Nhà ở ta đã cho người dọn dẹp, nàng không phải lo!” Trịnh Tuân không
cưỡi ngựa nữa, hắn ngồi chung xe ngựa với Lục Nhi, ba đứa trẻ ngồi một
chiếc khác.
Lục Nhi vén rèm lên, nàng có thể thấy được ngọn núi kia, nơi này tám
năm trước không khác gì, nông dân ở trong núi sao có thể thay đổi gì
nhiều, ngay cả đường đi cũng vẫn còn xóc nảy.
Vành mắt Lục Nhi đỏ hoe, không thể nói là “gần hương tình khiếp”, vì
nàng chán ghét nơi này, nhưng làng Đại Trại có một ý nghĩa khác với
nàng, tổ tiên nàng đã từng sống ở nơi này, đâu giống Trịnh Tuân, hắn nói
đây là quê hương nhưng nhà đã sớm bị hắn đạp đổ, ngay cả mồ mả song
thân cũng dời đi.
Lục Nhi vịn thùng xe trầm mặt, đôi mắt ngấn nước.
Trịnh Tuân cũng không quản nàng.
Xe ngựa rẽ vào làng Đại Trại, nào ngờ ở cổng làng có người đứng đợi.
Đoàn người tiến vào, người đó thấy liền gõ chiêng trống hô lớn vào
trong thôn: “Về rồi! Về rồi!”
Lục Nhi chạm mắt thiếu niên kia suýt bị dọa.
Chuyện là Trịnh Tuân bảo hai bà tử về nhà dọn dẹp trước, nhà Lục Nhi
tuy hẻo lánh nhưng mọi người trong làng đều quen mặt nhau, đột nhiên
có người lạ vào liền chú ý.
Mấy người này đến sân của Lục Nhi nhưng Lục Nhi sớm đã theo phu
quân Trạng Nguyên rời đi rồi.
Sau lại nghe bọn họ trở về làng Đại Trại, Lí Chính và mọi người thay
phiên đứng chờ ở cổng làng.
Xe ngựa đi chưa được xa, thiếu niên kia đuổi theo, gọi Lục Nhi: “Lục
Nhi tỷ!”
Nghe tiếng gọi mình, liền quay đầu lại, thiếu niên trước mặt mười mấy
tuổi, vẻ ngoài không tồi, khóe miệng cong lên cười với nàng, trên người
mặc áo tang vải thô, nàng nhìn từ trên xuống dưới, có hơi quen quen:
“Cẩu tử?”
Lục Nhi gọi một tiếng.
“Vâng!” Thiếu niên đáp lại, nào còn bộ dạng vâng vâng dạ dạ năm đó
nữa.
Lục Nhi kéo hắn lên xe ngựa.
Bàng Cẩu Tử nhìn thấy nam nhân ngồi trong xe, khí thế quyền quý, liền
căng thẳng, hắn ngồi nghiêm chỉnh nói: “Tỷ phu!”
Trịnh Tuân “ừ” một tiếng xem như đáp lại.
Tính tình Bàng Cẩu Tử tốt hơn trước rất nhiều, Lục Nhi không quên
được bộ dạng nép sau lưng Kiều thị, không dám nói lớn tiếng câu nào
của hắn.
“Lục Nhi tỷ, tỷ không đổi gì cả, giống hệt trước kia, nhưng toàn thân đều
cao quý, nếu không phải biết mọi người về, đệ cũng không dám nhận
bừa!”
“Cẩu Tử lớn rồi, hiện giờ thế nào? Nhị Thúc đâu? Còn Hương Nhi nữa?”
Nàng không hề đề cập tới Kiều thị.
“Lúc trước đọc sách hai năm nhưng lại phụ sự kì vọng của Lục Nhi tỷ,
đệ không có khiếu đọc sách, hiện giờ mở hai cửa hàng trong thị trấn, đều
nhờ hào quang của Lục Nhi tỷ, mỗi ngày đều rất tốt…Hương Nhi vừa
mới định thân, là Cố tú tài làng bên, sang năm là thành thân rồi…”
Bàng Cẩu Tử thầm nghĩ, Lục Nhi tỷ là người mạnh miệng mềm lòng, lúc
đó tuy là nói đoạn tuyệt quan hệ nhưng mấy năm gần đây đều không
phải do tỷ ấy giúp đỡ sao?
Lục Nhi nghe không hiểu gì nhưng xe ngựa đã dừng lại, bên ngoài lại
rộn ràng huyên náo, thỉnh thoảng truyền đến giọng nói quen thuộc của
quê hương.
Lí Chính mang một đám người đến đón.
Trịnh Tuân và Lục Nhi xuống xe, trong đám người đó Lục Nhi nhìn ra
nhiều bóng hình quen thuộc, có nhị thúc của nàng, Triệu Thúy Bình, Tần
thị thê tử của Phùng Nông.
Bộ dạng Trịnh Tuân và Lục Nhi giống hệt quý nhân, tuy gương mặt quen
thuộc nhưng không ai dám tiến lại gần, Lí Chính cũng căng thẳng đứng
yên một chỗ.
Nơi này không có thân thích của Trịnh Tuân, chỉ có người thân của Lục
Nhi, những người kia thì không nói nhưng kia là nhị thúc của nàng. Lục
Nhi gọi một tiếng: “Nhị thúc!”
Bàng Thanh Xuyên đáp: “Ừm!”
Người này là một nam nhân trung thực, từ sau khi Kiều thị bỏ trốn cùng
người bán hàng rong, hắn lại đổi vận, trở thành tộc trưởng của Bàng thị,
nếu không phải vì đầu óc hắn có vấn đề e là chức Lí Chính không đến
lượt người của Phùng thị làm.
Bởi vì quan hệ với ai, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Nhìn y phục gấm vóc lụa là phía trước, phía sau có nha hoàn bà tử đi
theo. Những người trước kia gây chuyện với Lục Nhi nào dám hé miệng
nửa lời, Triệu Thúy Bình âm thầm túm lấy tay Tần thị.
Chuyện Phùng Thương và Lục Nhi lúc trước, người trong thôn ai cũng
biết.
Dạo gần đây, sức khỏe của Trương thị, mẹ Phùng Thương không tốt, nên
hai ngày nay Phùng Thương và thê tử Tôn thị đều về làng, ánh mắt Tần
thị ảm đạm, mong rằng không có chuyện gì xảy ra.
Khả Khả: Ăn hành xong, Tuân ca lại sắp ăn giấm nhó!