Hưu Phu - Thập Dạ Đăng
Chương 114
Hai người sau khi ký kết công văn, Trịnh Tuân lại lấy hộp gỗ kia đưa cho
Lục Nhi quản, lần này Lục Nhi không từ chối
Nội trạch nha phủ lại thêm mấy nha hoàn trẻ tuổi, nô bộc giờ có hơn
mười người. Bên người Lục Nhi có hai nha hoàn, tên là Phán Xuân và
Nghênh Hạ, còn có Cố Nhũ Mẫu, là Cố ma ma trước kia, bà không phải
ký vào công văn bán đứt, Lục Nhi gọi theo Trịnh Tuân, những người này
chuyên hầu hạ Lục Nhi.
Quả thật khi nàng đồng ý rời trấn Tây Bình Nhạc, người trên trấn nói
rằng Lục Nhi có phúc, đi theo Trịnh Tuân làm phu nhân quan gia, sinh
cho Trịnh Tuân vài đứa, sau này có già nua bị hắn ghét bỏ thì cũng
không cần lo lắng.
Lục Nhi là người không thể ngồi yên, sạp cá của nàng sau khi thành thân
cũng vẫn còn hoạt động, chỉ là nàng không cần phải ra ngoài, cũng
không cho Hỉ Thước đi mà mướn hai tiểu nhị chạy việc, nàng và Hỉ
Thước quản lý sổ sách.
Cũng may Trịnh Tuân không hỏi nàng những việc này, dù có hỏi tới thì
Lục Nhi cũng không nghe lời hắn bỏ nghề.
Mấy ngày nay thân thể Lục Nhi không được nhanh nhạy lắm, sổ sách
cũng giao cho Hỉ Thước quản. Lục Nhi đã nhận Hỉ Thước làm muội
muội cũng không thể đối xử như nô bộc, ở trong phủ này không thừa
viện, Hỉ Thước ở nội trạch cũng không tiện, buổi tối sau khi Trịnh Tuân
xuống công đường thì Hỉ Thước về lại hẻm chùa.
Hỉ Thước nhận biết chữ còn ít hơn Lục Nhi, nàng đưa sổ sách như vẽ
bùa quỷ cho Lục nhi xem.
Lục Nhi tuỳ tiện liếc nhìn hai cái rồi để bên cạnh, thần sắc nàng uể oải
dựa vào giường, Phán Xuân đứng bên cạnh quạt cho nàng, trời nóng cho
nên buổi sáng nàng chưa ăn gì lại không có ý thèm.
“Hỉ Thước, muội nói xem nó có phải là Hỗn Thế Ma Vương không, chạy
tới hành ta, mỗi sáng đều vậy, rất mệt, lúc ta mang thai Nguyên Nhi với
Nguyệt Nhi, sọt cá 5-60 Cân cũng không hề hấn gì!” Lục Nhi bình thản
sờ cái bụng mình.
Có lẽ nàng đã quên, lúc nàng mang thai Nguyên Nhi, nàng nôn mửa kinh
khủng, đến mức phải chạy đi tìm đại phu.
Nguyên Nhi 4 tuổi, Nguyệt Nhi hai tuổi rưỡi, Lục Nhi đã lại mang thai,
hiện giờ nàng với Trịnh Tuân lăn lộn trên giường nhiều như vậy, hắn
cũng không cho nàng uống thuốc, mang thai là chuyện đương nhiên.
“Sao có thể so với khi đó, lúc mang thai Nguyệt Nhi, Lục Nhi tỷ không
ra khỏi cửa, mỗi ngày đều lo lắng sợ người ta phát hiện, còn giờ ở huyện
Yển Thành này ai dám làm khó dễ tỷ!” Hỉ Thước ngồi trên ghế con cười
nói.
Thực tế thì, Lục Nhi vừa mới thành hôn một tháng, nàng mơ hồ nhận ra
vì sao năm đó phu nhân của Hoàng Tổn kia không nói tới hai câu đã dám
đạp sạp của nàng.
Ở huyện Yển Thành này có rất nhiều người xì xầm về vị huyện thái gia
này, có tức giận cũng không dám nói, ranh giới của quan dân rất rõ, chịu
không nổi mới mượn đám lâu la trỗi dậy khởi nghĩa vũ trang như lần
trước.
Huyện Yển Thành cách ra Hoàng đế một khoảng trời cao, ở đây một
mình Trịnh Tuân định đoạt, vì cớ gì nàng lại không tự tin.
“Vẫn không bằng ở viện nhỏ kia sống vui sướng cả ngày!” Lục Nhi lắc
đầu nói thẳng không hề kiêng kị, cũng không có ý cho nha hoàn lui
xuống.
Hỉ Thước cảm thấy mỗi lần đến đây cảm giác không được tự nhiên, nếu
không phải vì nhớ Lục Nhi và hai đứa nhỏ nàng sẽ không đến đây.
Nhưng nàng không thể nói vậy, Hỉ Thước nói: “Lục Nhi, tỷ ở trong
phòng lâu nên buồn chán, đợi buổi chiều nắng dịu, chúng ra đi dạo phố!”
Lục Nhi quản, lần này Lục Nhi không từ chối
Nội trạch nha phủ lại thêm mấy nha hoàn trẻ tuổi, nô bộc giờ có hơn
mười người. Bên người Lục Nhi có hai nha hoàn, tên là Phán Xuân và
Nghênh Hạ, còn có Cố Nhũ Mẫu, là Cố ma ma trước kia, bà không phải
ký vào công văn bán đứt, Lục Nhi gọi theo Trịnh Tuân, những người này
chuyên hầu hạ Lục Nhi.
Quả thật khi nàng đồng ý rời trấn Tây Bình Nhạc, người trên trấn nói
rằng Lục Nhi có phúc, đi theo Trịnh Tuân làm phu nhân quan gia, sinh
cho Trịnh Tuân vài đứa, sau này có già nua bị hắn ghét bỏ thì cũng
không cần lo lắng.
Lục Nhi là người không thể ngồi yên, sạp cá của nàng sau khi thành thân
cũng vẫn còn hoạt động, chỉ là nàng không cần phải ra ngoài, cũng
không cho Hỉ Thước đi mà mướn hai tiểu nhị chạy việc, nàng và Hỉ
Thước quản lý sổ sách.
Cũng may Trịnh Tuân không hỏi nàng những việc này, dù có hỏi tới thì
Lục Nhi cũng không nghe lời hắn bỏ nghề.
Mấy ngày nay thân thể Lục Nhi không được nhanh nhạy lắm, sổ sách
cũng giao cho Hỉ Thước quản. Lục Nhi đã nhận Hỉ Thước làm muội
muội cũng không thể đối xử như nô bộc, ở trong phủ này không thừa
viện, Hỉ Thước ở nội trạch cũng không tiện, buổi tối sau khi Trịnh Tuân
xuống công đường thì Hỉ Thước về lại hẻm chùa.
Hỉ Thước nhận biết chữ còn ít hơn Lục Nhi, nàng đưa sổ sách như vẽ
bùa quỷ cho Lục nhi xem.
Lục Nhi tuỳ tiện liếc nhìn hai cái rồi để bên cạnh, thần sắc nàng uể oải
dựa vào giường, Phán Xuân đứng bên cạnh quạt cho nàng, trời nóng cho
nên buổi sáng nàng chưa ăn gì lại không có ý thèm.
“Hỉ Thước, muội nói xem nó có phải là Hỗn Thế Ma Vương không, chạy
tới hành ta, mỗi sáng đều vậy, rất mệt, lúc ta mang thai Nguyên Nhi với
Nguyệt Nhi, sọt cá 5-60 Cân cũng không hề hấn gì!” Lục Nhi bình thản
sờ cái bụng mình.
Có lẽ nàng đã quên, lúc nàng mang thai Nguyên Nhi, nàng nôn mửa kinh
khủng, đến mức phải chạy đi tìm đại phu.
Nguyên Nhi 4 tuổi, Nguyệt Nhi hai tuổi rưỡi, Lục Nhi đã lại mang thai,
hiện giờ nàng với Trịnh Tuân lăn lộn trên giường nhiều như vậy, hắn
cũng không cho nàng uống thuốc, mang thai là chuyện đương nhiên.
“Sao có thể so với khi đó, lúc mang thai Nguyệt Nhi, Lục Nhi tỷ không
ra khỏi cửa, mỗi ngày đều lo lắng sợ người ta phát hiện, còn giờ ở huyện
Yển Thành này ai dám làm khó dễ tỷ!” Hỉ Thước ngồi trên ghế con cười
nói.
Thực tế thì, Lục Nhi vừa mới thành hôn một tháng, nàng mơ hồ nhận ra
vì sao năm đó phu nhân của Hoàng Tổn kia không nói tới hai câu đã dám
đạp sạp của nàng.
Ở huyện Yển Thành này có rất nhiều người xì xầm về vị huyện thái gia
này, có tức giận cũng không dám nói, ranh giới của quan dân rất rõ, chịu
không nổi mới mượn đám lâu la trỗi dậy khởi nghĩa vũ trang như lần
trước.
Huyện Yển Thành cách ra Hoàng đế một khoảng trời cao, ở đây một
mình Trịnh Tuân định đoạt, vì cớ gì nàng lại không tự tin.
“Vẫn không bằng ở viện nhỏ kia sống vui sướng cả ngày!” Lục Nhi lắc
đầu nói thẳng không hề kiêng kị, cũng không có ý cho nha hoàn lui
xuống.
Hỉ Thước cảm thấy mỗi lần đến đây cảm giác không được tự nhiên, nếu
không phải vì nhớ Lục Nhi và hai đứa nhỏ nàng sẽ không đến đây.
Nhưng nàng không thể nói vậy, Hỉ Thước nói: “Lục Nhi, tỷ ở trong
phòng lâu nên buồn chán, đợi buổi chiều nắng dịu, chúng ra đi dạo phố!”