Hưu Phu - Thập Dạ Đăng
Chương 110
Edit: Khả Khả.
Bàng Lục Nhi bị Trịnh Tuân va chạm mạnh có hơi đau, hắn không thể
kiềm chế, dường như mỗi cú nhấp vào muốn đâm thủng bụng nàng, một
hai cái còn đỡ, hắn thúc vào liên tục như vậy, nàng không thể chịu nổi
sức lực của hắn.
Huyệt thịt cọ sát hơi xót, Lục Nhi ôm chặt vai cào lên lưng hắn, lưng bị
kích thích khiến hắn không ngừng run lên.
Bàng Lục Nhi cảm thấy không thoải mái, chút vui sướng ban đầu đều
trôi đi sạch sẽ, nàng đưa tay xô hắn ra: “Trịnh Tuân, đừng động…”
Trịnh Tuân ngoảnh mặt làm ngơ: “Sao lại còn đau, nàng nói dối!”
Giọt mồ hôi trên trán hắn rơi xuống mặt Lục Nhi, hắn lại cúi người ngậm
lấy môi nàng, chiếc miệng này vừa rồi ngậm vú nàng và nơi nàng sinh
con, Bàng Lục Nhi ghét bỏ quay mặt đi.
Trịnh Tuân duỗi tay sờ đến chỗ hai người giao cấu, cười trầm thấp: “Sao
lại né tránh, Lục Nhi….phía dưới nàng đã ướt thành như vậy rồi còn kêu
đau nữa sao?”
Đầu móng tay được Lục Nhi cắt tỉa gọn gàng cào mạnh lên sống lưng
của hắn, Trịnh Tuân đau quá nhíu mày lại, cùng lúc đó cô.n thịt sưng to
bị nàng hung hăng kẹp chặt.
Trịnh Tuân hình như không biết mệt mỏi, hắn thúc lên người Lục Nhi vài
trăm cái, nàng chịu không nổi, ngất đi.
Đại khái đây là lần đầu tiên nàng bị ngất vì ….bị nam nhân đâm, thật sự
quá mất mặt.
Chuyện lúc ban sáng tuy không thể hù dọa nhiều đến Lục Nhi nhưng
cũng có chút hoảng, song, cũng không tránh được chuyện lăn giường với
hắn.
Nam nhân ở trên người nàng dừng động tác lại, cúi đầu xuống hôn nữ
nhân vô tri vô giác bên dưới.
Dươn.g vật tàn phá trong cơ thể nàng một lúc lâu cũng co rút, run rẩy
liên tục, từng đợt chất lỏng nhầy phun ra, thứ sền sệt rót thẳng vào bên
trong
…
Hôm sau Bàng Lục Nhi thức dậy sớm, không biết Trịnh Tuân đã chạy đi
nơi nào. Thấy nàng đã tỉnh, Cố ma ma và tiểu nha hoàn đi vào hầu hạ rửa
mặt chải đầu, chỉnh đốn y phục.
Hỉ Thước cũng đến, nàng canh giữ bên ngoài.
Tình huống hiện tại của nàng thật sự có chút xấu hổ, chủ không ra chủ,
tớ không ra tớ, khế ước bán thân sớm đã ở trong tay nàng, Hỉ Thước bây
giờ là lương dân.
Lương dân: dân thường.
Lục Nhi nhẩm tính thời gian, hỏi Cố ma ma: “Đại nhân ra nha môn phía
trước rồi sao?”
“Hình như không phải, ta giúp phu nhân đi hỏi một chút!” Cố ma ma
quay người đi ra ngoài, Lục Nhi bắt chuyện với Hỉ Thước, bảo nàng ngồi
xuống cùng nhau dùng bữa.
Hỉ Thước lắc đầu: “Lục Nhi tỷ, muội đã ăn rồi!”
Bàng Lục Nhi ngẫm nghĩ, không miễn cưỡng nàng: “Hỉ Thước, lát nữa
ta có chuyện muốn nói với ngươi!”
Trịnh Tuân ở ngoài sảnh đang nói chuyện với A Đại, A Đại bẩm báo lại
hết chuyện hôm qua gặp, Trịnh Tuân nghe xong trầm giọng nói: “Tạm
thời án binh bất động đi, trước mắt ta bù đắp cho mười mấy hộ thiếu bạc
đã!”
Hắn vừa mới xử lý xong chủ bộ ở trong huyện, giờ mà giống trống khua
chiêng điều tra chuyện tham ô nữa sợ là sẽ khiến lòng người hoảng loạn,
huống hồ chuyện này làm triệt để quá cũng sẽ không hay, Trịnh Tuân là
người rõ ràng nhất.
Không đợi Lục Nhi cho người gọi, Trịnh Tuân dặn dò A Đại xong, tự
mình đi đến hậu trạch.
“Lục Nhi!”
Thấy hắn tiến vào, Hỉ Thước vội lui ra ngoài.
Trịnh Tuân lúc này đã mặc quan phục, nào còn bộ dạng say khướt như
đêm qua, nói năng lung tung. Hắn nhìn Lục Nhi, khóe miệng không kìm
được cong lên tươi cười.
“Lục Nhi, hôn thư kia ta đã soạn xong, giờ tìm ngày lành chúng ta thành
thân nữa là được!” Trong lòng hắn vui sướng nhìn chằm chằm Lục Nhi
nói.
Lục Nhi cảm thấy có gì đó không đúng, nàng nghi ngờ nhìn hắn: “Không
phải tối hôm qua chàng uống say sao?”
Trịnh Tuân biết mình lỡ lời, vội sửa lại: “Là say chứ không phải mất trí,
lúc tỉnh táo thì nhớ ra thôi, Lục Nhi, nàng đã đồng ý rồi, không được
nuốt lời!”
“Không đâu!” Bàng Lục Nhi ngẩn ngơ một lát rồi lắc đầu, sau đó lại nói:
“Hôm qua ta đến thôn Thạch Ma gặp chút chuyện…Trịnh Tuân, bọn họ
thật sự rất khốn khó!”
“A Đại đã nói với ta rồi, e là tay chân bọn người ở dưới không sạch
sẽ…” Trịnh Tuân nói với Lục Nhi vài câu.
Trước khi đi lại nói thêm: “Lục Nhi, nàng và ta thành thân một lần nữa,
những người có giao tình tốt với nàng trong huyện, đến lúc đó mời họ
đến ăn tịch!”
Ăn tịch: Ăn tiệc
“Tiền đâu mà bỏ ra làm tiệc, cũng không phải lần đầu thành hôn, bái
thiên địa là được rồi…” Lục Nhi không biết nhớ đến cái gì, đột nhiên
nàng không nói nữa.
Mặt Trịnh Tuân khẽ biến sắc, hắn xoa tay Lục Nhi nói: “Cũng được, Lục
Nhi, lúc trước ra đã đồng ý với nàng thì sẽ không nuốt lời, chỉ là việc này
rồi cũng sẽ đến tai Thiên Tử!”
Bàng Lục Nhi bị Trịnh Tuân va chạm mạnh có hơi đau, hắn không thể
kiềm chế, dường như mỗi cú nhấp vào muốn đâm thủng bụng nàng, một
hai cái còn đỡ, hắn thúc vào liên tục như vậy, nàng không thể chịu nổi
sức lực của hắn.
Huyệt thịt cọ sát hơi xót, Lục Nhi ôm chặt vai cào lên lưng hắn, lưng bị
kích thích khiến hắn không ngừng run lên.
Bàng Lục Nhi cảm thấy không thoải mái, chút vui sướng ban đầu đều
trôi đi sạch sẽ, nàng đưa tay xô hắn ra: “Trịnh Tuân, đừng động…”
Trịnh Tuân ngoảnh mặt làm ngơ: “Sao lại còn đau, nàng nói dối!”
Giọt mồ hôi trên trán hắn rơi xuống mặt Lục Nhi, hắn lại cúi người ngậm
lấy môi nàng, chiếc miệng này vừa rồi ngậm vú nàng và nơi nàng sinh
con, Bàng Lục Nhi ghét bỏ quay mặt đi.
Trịnh Tuân duỗi tay sờ đến chỗ hai người giao cấu, cười trầm thấp: “Sao
lại né tránh, Lục Nhi….phía dưới nàng đã ướt thành như vậy rồi còn kêu
đau nữa sao?”
Đầu móng tay được Lục Nhi cắt tỉa gọn gàng cào mạnh lên sống lưng
của hắn, Trịnh Tuân đau quá nhíu mày lại, cùng lúc đó cô.n thịt sưng to
bị nàng hung hăng kẹp chặt.
Trịnh Tuân hình như không biết mệt mỏi, hắn thúc lên người Lục Nhi vài
trăm cái, nàng chịu không nổi, ngất đi.
Đại khái đây là lần đầu tiên nàng bị ngất vì ….bị nam nhân đâm, thật sự
quá mất mặt.
Chuyện lúc ban sáng tuy không thể hù dọa nhiều đến Lục Nhi nhưng
cũng có chút hoảng, song, cũng không tránh được chuyện lăn giường với
hắn.
Nam nhân ở trên người nàng dừng động tác lại, cúi đầu xuống hôn nữ
nhân vô tri vô giác bên dưới.
Dươn.g vật tàn phá trong cơ thể nàng một lúc lâu cũng co rút, run rẩy
liên tục, từng đợt chất lỏng nhầy phun ra, thứ sền sệt rót thẳng vào bên
trong
…
Hôm sau Bàng Lục Nhi thức dậy sớm, không biết Trịnh Tuân đã chạy đi
nơi nào. Thấy nàng đã tỉnh, Cố ma ma và tiểu nha hoàn đi vào hầu hạ rửa
mặt chải đầu, chỉnh đốn y phục.
Hỉ Thước cũng đến, nàng canh giữ bên ngoài.
Tình huống hiện tại của nàng thật sự có chút xấu hổ, chủ không ra chủ,
tớ không ra tớ, khế ước bán thân sớm đã ở trong tay nàng, Hỉ Thước bây
giờ là lương dân.
Lương dân: dân thường.
Lục Nhi nhẩm tính thời gian, hỏi Cố ma ma: “Đại nhân ra nha môn phía
trước rồi sao?”
“Hình như không phải, ta giúp phu nhân đi hỏi một chút!” Cố ma ma
quay người đi ra ngoài, Lục Nhi bắt chuyện với Hỉ Thước, bảo nàng ngồi
xuống cùng nhau dùng bữa.
Hỉ Thước lắc đầu: “Lục Nhi tỷ, muội đã ăn rồi!”
Bàng Lục Nhi ngẫm nghĩ, không miễn cưỡng nàng: “Hỉ Thước, lát nữa
ta có chuyện muốn nói với ngươi!”
Trịnh Tuân ở ngoài sảnh đang nói chuyện với A Đại, A Đại bẩm báo lại
hết chuyện hôm qua gặp, Trịnh Tuân nghe xong trầm giọng nói: “Tạm
thời án binh bất động đi, trước mắt ta bù đắp cho mười mấy hộ thiếu bạc
đã!”
Hắn vừa mới xử lý xong chủ bộ ở trong huyện, giờ mà giống trống khua
chiêng điều tra chuyện tham ô nữa sợ là sẽ khiến lòng người hoảng loạn,
huống hồ chuyện này làm triệt để quá cũng sẽ không hay, Trịnh Tuân là
người rõ ràng nhất.
Không đợi Lục Nhi cho người gọi, Trịnh Tuân dặn dò A Đại xong, tự
mình đi đến hậu trạch.
“Lục Nhi!”
Thấy hắn tiến vào, Hỉ Thước vội lui ra ngoài.
Trịnh Tuân lúc này đã mặc quan phục, nào còn bộ dạng say khướt như
đêm qua, nói năng lung tung. Hắn nhìn Lục Nhi, khóe miệng không kìm
được cong lên tươi cười.
“Lục Nhi, hôn thư kia ta đã soạn xong, giờ tìm ngày lành chúng ta thành
thân nữa là được!” Trong lòng hắn vui sướng nhìn chằm chằm Lục Nhi
nói.
Lục Nhi cảm thấy có gì đó không đúng, nàng nghi ngờ nhìn hắn: “Không
phải tối hôm qua chàng uống say sao?”
Trịnh Tuân biết mình lỡ lời, vội sửa lại: “Là say chứ không phải mất trí,
lúc tỉnh táo thì nhớ ra thôi, Lục Nhi, nàng đã đồng ý rồi, không được
nuốt lời!”
“Không đâu!” Bàng Lục Nhi ngẩn ngơ một lát rồi lắc đầu, sau đó lại nói:
“Hôm qua ta đến thôn Thạch Ma gặp chút chuyện…Trịnh Tuân, bọn họ
thật sự rất khốn khó!”
“A Đại đã nói với ta rồi, e là tay chân bọn người ở dưới không sạch
sẽ…” Trịnh Tuân nói với Lục Nhi vài câu.
Trước khi đi lại nói thêm: “Lục Nhi, nàng và ta thành thân một lần nữa,
những người có giao tình tốt với nàng trong huyện, đến lúc đó mời họ
đến ăn tịch!”
Ăn tịch: Ăn tiệc
“Tiền đâu mà bỏ ra làm tiệc, cũng không phải lần đầu thành hôn, bái
thiên địa là được rồi…” Lục Nhi không biết nhớ đến cái gì, đột nhiên
nàng không nói nữa.
Mặt Trịnh Tuân khẽ biến sắc, hắn xoa tay Lục Nhi nói: “Cũng được, Lục
Nhi, lúc trước ra đã đồng ý với nàng thì sẽ không nuốt lời, chỉ là việc này
rồi cũng sẽ đến tai Thiên Tử!”