Hương Wishkey Trong Gió
Chương 32: C32: Món quà bất ngờ
Abby, Linda và Tiff vừa chuẩn bị lẩu vừa tám chuyện với nhau. Họ mua rất nhiều nấm, rau, đậu phụ, phù trúc và các loại thịt bò nữa. Nàng bình thường rất thích ăn sách bò nên Tiff đặt hàng được thì ngâm rửa từ chiều luôn. Abby tuy vẫn vui vẻ gắp thứ này thứ kia nhưng Tiff tinh ý nhận ra nàng ăn ít hơn hẳn mọi lần. Quan sát giờ lâu, thay vì lo lắng, cô ấy thuận tay gắp thức ăn cho bạn.
Thấy Abby cứ cái gì vào bát thì ăn chậm hơn nhưng vẫn hết, cô ấy buột miệng trách:
- Abby, bình thường cậu có phải để ai gắp cho ăn đâu mà giờ phải có người hầu hạ mới chịu nuốt xuống. Cứ như nghén ngẩm không bằng vậy.
Vừa nói xong câu này, cả ba người nhìn nhau. Nàng đánh rơi đôi đũa trên tay. Ba tháng rồi, hắn cũng vào mùa bóng mấy tuần nay, nàng luôn nghĩ là chậm kinh vì căng thẳng. Không lẽ.. Linda nhìn dáng vẻ của Abby, miệng cũng dần mở ra thành một đường tròn. Chị cô ấy nghén có lúc nôn mửa suốt ngày, có lúc ăn vào hùng hục. Abby chẳng có dấu hiệu gì cả, nhưng tự dưng không ăn, không phải rất có vấn đề sao. Linda nhíu mày hỏi:
- Cậu không thấy mùi thức ăn có vấn đề sao?
- Không. – Nàng khẽ lắc đầu – Chỉ là cứ ăn một xíu lại no thôi.
Tiff chẳng đợi bạn mình nói hết câu, xỏ dép chạy ra cửa. Nàng gọi với theo:
- Đang trong bữa cậu lại đi đâu đấy?
- Còn đi đâu được nữa. – Giọng Linda hơi nghiêm túc nhưng cũng đầy ý cười. – Có cái CVS trước cửa. Công chúa đang đi mua que thử thai cho cậu rồi.
Nàng mỉm cười, vừa muốn thế, vừa không biết bản thân có nên tin hay không? Bác sĩ nói cơ thể Abby khó lòng đậu thai lần nữa. Thế nên, nàng không muốn nuôi hi vọng rồi tự mình thất vọng thêm.
* * *
Ở ngoại ô, Jackson vừa cắn một miếng thịt bò nướng tảng to, vừa nhồm nhoàm kể chuyện mình cầu hôn Lori lần hai. Cuối cùng thì bạn gái lâu năm của anh chàng cũng nhận lời "đồng ý." Ed thấy tiền đạo họ Bennett hào hứng hơi quá đà, liền hẩy một viên ô lưu sang đ ĩa của anh ta. Jackson định nổi đóa thì Ed bình bình nói:
- Tớ chả hiểu sao Lori thanh nhã là thế lại đi nhận lời cái người miệng vẫn nhồm nhoàm, nhai chưa hết đã nói thành tiếng như cậu chứ.
Keith và Ed bật cười, ý tứ trêu đùa trong lời nói đó rất rõ rệt. Jackson nhún vai. Lori đúng là cũng hay nhắc anh ta phải lịch sự hơn thật. Thế nên, phần tức tối của anh chàng tiền đạo góc rộng bay đi rất nhanh. Anh ta nuốt hết miếng ăn trong miệng, từ tốn trả lời:
- Thì cũng giống như Abby ôm cái cục buồn của Keith thôi. Lori với tớ vẫn còn là nhẹ chán.
Hắn không hề cảm thấy khó chịu khi Jackson nhắc về mấy năm vừa rồi, khẽ gật đầu. Phía bên này, Ed lại hít một hơi như thể lên dây cót:
- Tớ cũng có tin cần thông báo.
- Tin gì cơ? – Keith nhìn nét mặt bạn mình nghĩ đây chắc chắn là việc vui.
- Caroline có thai rồi. – Trong mắt Ed tràn đầy ý cười
- Hả? – Jackson như nhảy hẳn ra khỏi ghế – Nhưng Lori nói cô ấy mới kí hợp đồng với LG mà?
- Tại vì lúc đó chúng tớ đều không biết, nhưng mấy hôm vừa rồi đi khám thì tụi tớ muốn sinh đứa bé ra. Tớ vẫn đang trong thời kì kiếm được, nên Caroline nói đợi sinh xong rồi tớ ủng hộ sự nghiệp của cô ấy là được.
Jackson hơi choáng váng. Ed và Caroline chưa từng có ý định cưới xin nhưng làm thế nào mà nhanh hơn cả anh ta và Lori rồi. Cùng là tuyển thủ và người mẫu mà mỗi bên một phách. Chàng tiền đạo cao lớn nghĩ mãi vẫn không ra bản thân thích có con hay có vợ trước. Thấy gương mặt ngắn tũn này, Keith phì cười:
- Cậu và Lori rồi không phải cũng đến lúc sao? – Nói rồi, hắn lại quay sang Ed, chân thành – Chúc mừng hai người nhé.
Jackson vẫn tập trung vào câu chuyện của mình, thở dài:
- Sự nghiệp Lori đang ở đỉnh cao, tớ cũng không muốn gây ảnh hưởng. Hôm trước bọn tớ đi khám sức khỏe rồi. Cả hai đều bình thường nên mấy năm nữa tính kế hoạch có con cũng không muộn.
Hắn mừng cho hai người bạn mình, ai cũng có nơi có chốn nhưng trong đáy mắt ánh lên một vệt buồn dày đặc. Sau chuyện của Lauren, Abby vẫn mất tinh thần nên họ vẫn trì hoãn mãi. Hắn cũng không muốn ép nàng. Cơ mà nhắm mắt lại, cảm giác muốn làm cha vẫn vương vấn trong lòng.
Keith hôm nay uống nhiều hơn một chút.
* * *
Khi Linda đưa Abby về đến nhà thì Ed và Jackson cũng đã rời đi được một lúc. Nàng nhìn hắn ngồi trên sô pha ngửa đầu ra sau thì biết Keith tuy rất mệt nhưng vẫn muốn đợi mình. Abby ngồi xuống bên cạnh, luồn bàn tay nhỏ bé của mình vào trong bàn tay to lớn của hắn:
- Em về rồi sao? – Keith không hề mở mắt.
- Em về rồi. – Abby khẽ tựa trên vai, thoáng ngửi mùi hương Scotch trong hơi thở của chồng. – Anh hôm nay uống cả Rémy và MaCallan cùng một lúc sao? Như thế dễ say lắm đấy.
- Anh muốn thử cả hai loại xem hương lê và hương quế cái nào cay hơn. – Keith vẫn lười nhác không dịch chuyển, nét mặt tươi tỉnh. – Mà xem ra đó là một ý kiến rất tồi. – Hắn quay sang nhìn nàng, ánh mắt có bám màu hơi nước, chầm chậm nói. – Caroline mới có thai với Ed rồi.
Nghe giọng thông báo nhỏ nhẹ của hắn, Abby biết hắn thực sự muốn gì. Nàng giữ nguyên nụ cười trên mặt, cân nhắc vài lần mới mở miệng lần nữa:
- Mai em có lịch khám lúc mười giờ, anh sẽ đi cùng em chứ?
Keith biết rất rõ nếu là chuyện thụ tinh và cấy bào thai thì không thể hẹn gấp như vậy. Hắn nhíu mày lo lắng:
- Em đang cảm thấy không khỏe sao?
Nàng lắc đầu, với trong chiếc túi của mình ra mười vật dài nhỏ đưa cho hắn. Keith vừa nhìn thấy, tròng mắt mở ra rất lớn. Hắn nhìn sang nàng như không dám tin. Abby nghiêng đầu, một giọt nước mắt mừng vui từ trong mắt rơi ra:
- Em cũng không chắc nên dùng hết que thử mà Tiff mua về luôn rồi. Vẫn phải đi khám, chúng ta mới chắc chắn được.
Hắn không hiểu sao bản thân cũng xúc động đến không nói được lời nào. Nàng tiếp tục nhỏ nhẹ bên cạnh:
- Em biết anh lo lắng nhưng nếu ngày mai đi khám ổn, em rất muốn..
Abby muốn nói đến "tự mình sinh con" nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị một nụ hôn ngọt ngào tràn theo hương Whiskey dòng Scotch nuốt chặt. Nàng không rõ trong đó là hương lê hay hương quế, nhưng chúng nhẹ nhàng m ơn trớn quấn lấy linh hồn nàng.
Keith làm sao có thể không hiểu. Hắn vẫn rất sợ, rất rất sợ việc của Jackie và Blake sẽ lập lại trên người Abby nhưng cả năm nay, hai người đều mong chờ con mình đến thế. Nếu nàng muốn, hắn cũng sẽ vượt qua nỗi sợ đó, đi cùng nàng từng bước một.
Sáng hôm sau, hắn nhắn tin cho Huấn luyện để xin nghỉ một buổi tập. Keith Patrick bình thường rất chăm chỉ nên ai cũng đoán là hắn có việc nghiêm túc cần làm. Bác sĩ khám xong rất kinh ngạc khi thai kì của Abby có vẻ rất tốt, hai mẹ con đều khỏe mạnh. Nàng chỉ cần chú ý ăn uống đều đặn, tránh đồ tanh sống, ăn bữa nhỏ và không làm việc nặng thôi.
Mọi thứ hầu như vẫn không bị ảnh hưởng, chỉ là Abby mà có bất cứ lịch bay nào là hắn dặn Amber xếp vào ngày hắn đi cùng được. Ngay giữa mùa giải, Keith vẫn quyết tâm canh nàng thật kĩ.
Khi hai người gặp Vance và vợ chồng Bryan ở Nashville thì ai cũng mừng cho họ. Ánh mắt chồng cũ của nàng đã không còn tiếc nuối. Dạo này, anh về quản lý GCon Partner của hai người còn kéo thêm Ricky ở công việc làm thuê trước về phụ trợ nữa. Vance chơi nhạc cuối tuần ở quầy rượu của Jerry, còn Jessica và Bryan McNelly bỗng trở thành những người hâm mộ ruột của chồng cũ nàng. Anh ta nhìn thấy Keith chăm sóc nàng từng tí thì cười cười:
- Em đúng thật là tìm thấy chân trời của mình rồi.
Giữa vợ bầu và tập luyện cho mùa giải, Keith mệt đến đờ người luôn. Hắn cứ về đến nhà, an tâm mọi thứ, thì đặt lưng ở đâu cũng sẽ ngủ. Abby nhìn chồng vất vả, lặng lẽ hôn lên má hắn nhưng người thì lay thế nào cũng không dậy. Nàng vuốt lên tóc và giữa hay chân mày Keith, thì thầm:
- Anh yêu, anh vất vả rồi.
Vẫn là một mùa bóng thành công rực rỡ và hắn vào đến tận Siêu cúp cuối cùng. Keith không an tâm mang Abby ra chỗ đông người khi còn một tháng trước khi dự sinh nên cả gia đình Patrick và nhà Eastman đều ở nhà để xem ti vi với nàng.
Katherine Patrick giờ đã hòa nhã hơn hẳn với Abby, chỉ mong sao nàng mẹ tròn con vuông. Sau một nửa trận mãn nhãn với những pha đi bóng áp đảo của Eagles, ai cũng mong chờ chương trình giải trí và giữa trận. Ngay lúc đó, Abby rên lớn trong phòng vệ sinh. Nàng vỡ ối rồi.
Katherine chỉ kịp nhắn cho con trai mình rồi cả nhà đưa nàng vào viện. Hắn đọc được tin nhắn thì thừ người, Abby sinh sớm sao? Lần trước Jackie sinh, hắn cũng đang ở một trận đấu, nên hắn không ở bên cô ấy lúc vượt cạn. Đến bây giờ Keith vẫn tự hỏi bản thân mình xem có phải vì thế mà mà người vợ quá cố của hắn mới bắt đầu cơn trầm cảm không.
Hắn dẫn dắt đội hơn đối phương tới mười điểm nhưng hai hiệp cuối bao giờ cũng khốc liệt hơn. Hắn đi ra phía Huấn luyện đội hình tấn công nói rõ với ông. Chẳng có ai thay tiền vệ ngay giữa trận nếu không do chấn thương hay chơi không tốt cả? Tinh thần cả đội thì phải biết làm sao?
Thế nhưng, ngay khi Huấn luyện viên trưởng định cản Keith thì bốn tiền đạo chính Ed Harris, Jackson Bennett, Howard Knightly và Kevin de Koning đều đứng lên nói:
- Thật ra chúng tôi cũng tập khá nhiều kịch bản với Tiền vệ James Voss nên chắc chắn sẽ không sao đâu.
Hắn biết yêu cầu của mình là hơi quá đáng với Eagles, nên quay sang nhìn đồng đội mình xúc động. Với những gì hắn từng trải qua cùng Jackie và Blake trong quá khứ, những người bạn, đồng đội của hắn, ai cũng hiểu chuyện mẹ con Abby quan trọng với Keith như thế nào. Ban huấn luyện thở dài đồng ý cho James Voss vào trận. Hắn lên tinh thần cùng đội lần cuối trước khi quay lưng đi. Ed Harris gọi với theo:
- Nhất định bọn tôi sẽ thắng trận này cho cậu.
Huấn luyện viên trưởng chép miệng, vẫn có thật nhiều lo lắng nhưng nhịn xuống:
- Cậu nhất định mang mẹ con cô ấy về an toàn.
Trong khi cả đất nước choáng váng và không hiểu chuyện gì xảy ra khi James Voss vào thay Keith Patrick trong hiệp ba của trận thì hắn đã lên trực thăng riêng từ Washington về rồi. Lòng Keith như lửa đốt. Dù lần này siêu cúp ở rất gần nhưng với hắn 45 phút đồng hồ lúc này cũng dài như cả thế kỉ.
Hắn vào đến bệnh viện. Abby hơi khó sinh nên ở trong phòng cả giờ, đau đến nước mắt giàn rụa nhưng vẫn gằn những tiếng thật thấp, sợ bản thân mất sức. Keith nắm lấy tay như cho nàng thêm dũng khí. Từng nhịp rặn theo cơn thắt tử c ung, hắn thở cùng nàng. Đến khi họ nghe được tiếng khóc của đứa trẻ thì cả hai cảm giác như mình đang trong mơ:
- Con gái, là một cô bé đáng yêu. – Y tá đã nói thế khi cắt dây rốn và bọc đứa bé lại, mang đến cho hai người.
Cô gái bé nhỏ, phủ kín con tim cả Abby và Keith. Ước mơ rất bình dị của hai người cuối cùng cũng thành hiện thực rồi. Ở sân vận động, chủ của Eagles, Jeffrey Lurie, không thấy Keith ở nửa trận thứ hai đã tức đến muốn sa thải hắn luôn. Ông đã giành khá nhiều thời gian để vận động địa điểm cho siêu cúp, nơi ông ta thấy lợi thế hơn cho Eagles, vậy mà con cờ chủ đạo lại biến mất.
Thế nhưng, khi Huấn luyện nói tinh thần của đội lên rất cao vì Keith thì ông xuôi cơn hơn. Ngay cả dưới sự lãnh đạo của James Voss, Eagles cũng chơi vô cùng xuất sắc. Chiếc siêu cúp năm đó trở về tay của họ.
Báo chí phỏng vấn sau trận, ai nấy đều hỏi về sự biến mất của Keith Patrick. Tiền vệ thay thế James Voss nhìn đồng đội mình một lượt mới trả lời:
- Chúng tôi đã thắng trận này cho anh ấy.. còn anh ấy phải thắng một chiếc cúp quan trọng hơn rồi.
Ed Harris chìa một tấm ảnh Abby ôm đứa bé trong phòng sinh do chính tay Keith gửi ra. Ai nấy đều kinh ngạc trước thông tin bất ngờ. Chủ tịch giải nhà nghề Jacob Lionelson đứng trước Jeffrey đang mừng rỡ vì siêu cúp nhưng vẫn có chút phật ý với tiền vệ đắt giá nhất của mình thì bật cười:
- Tôi không nhớ là dịp nhớ là dịp nào nhưng tôi từng nghe Keith Patrick nói bản thân anh ta không cần đến bóng bầu dục để cảm thấy mình xứng đáng.
- Vậy anh ta có thể nghỉ luôn đi. – Giọng chủ Eagles vẫn còn nhiều tức giận.
- Ông cho rằng không có Keith huấn luyện thì James Voss vừa vào giải có thể cứng cáp được thế sao? – Lionelson vẫn giữ nguyên một nụ cười nửa miệng. Đợi Jeffrey ngây ra, ông mới nói. – Keith Patrick nghiêm túc và yêu bóng bầu dục cũng như bất cứ ai. Thế nhưng, có những điều trong cuộc sống, anh ấy trân trọng hơn. Nếu ông cũng trân trọng chúng thì chiến thắng này không phải là chiến thắng cuối cùng mà Keith sẽ mang về cho ông.
Jeffrey ngây người. Đến cả mấy tháng sau, công việc của Keith ở Philly Eagles vẫn an toàn như cũ. Abby cương quyết đặt tên con gái họ là Jacqueline dù hắn đã nói nàng không cần làm vậy. Nàng nghiêng đầu vào vai hắn vui vẻ:
- Nhưng mà em rất thích cái tên đó thì biết phải làm sao?
Nàng khỏe mạnh và rực rỡ như một đóa hoa, chẳng có lấy một chút dấu hiệu trầm cảm nào. Keith thoáng nhìn lên phía trời cao, nước mắt trào ra không như không dừng lại được. Hắn không nói ra nhưng nỗi sợ hãi của hắn đã không thành hiện thực rồi. Nàng và con gái hiện tại rất an toàn và hạnh phúc. Nỗi ám ảnh của quá khứ đã không thể ràng buộc hắn nữa.
Samantha Eastman tốt nghiệp và chuẩn bị kết hôn với anh chàng luật sư đại diện bang Sloane Beckinsale. Steve vừa kiếm được một triệu đô đầu tiên của mình thì cầu hôn Tiff nhưng cô ấy nói anh ta phải học hết đại học mới xem xét thêm. Chàng trai trẻ nuốt đến ực một cái, vừa chạy công ty vừa học hành quả thật không dễ dàng chút nào.
Abby thấy thế thì ghé tai Steve, bình phẩm:
- Đó là lời nói có của Tiff đấy. Về cơ bản thì cô ấy muốn nhưng người anh phải qua cửa là bác trai cơ. Nếu không đồng ý, cô ấy sẽ chẳng nói cậu học đại học làm gì đâu. – Abby giữ một nụ cười nhàn nhạt nhìn vào nét tươi vui đang nảy nở trong đôi mắt của chàng phục vụ quầy rượu năm nào.
Wenhui sau khi thấy Abby và Keith có con gái xinh đẹp thì quay sang bóng gió với vợ mình. Anh cũng muốn một hai đứa. Trai hay gái gì đều được. Bạn nàng tiếp tục trốn tránh chủ đề này nên nhiều khi hai người giống như mèo đuổi chuột. Abby cảm thấy vô cùng hài hước nhưng cũng không thể quan tâm quá nhiều. Nàng dù sao cũng có gia đình bé nhỏ của mình rồi.
Nhân một đêm vắng vẻ, Abby cho Jacqueline bú xong thì rót một ly Whiskey dòng Scotch cho Keith. Nàng vẫn đang trong tháng nên không thể uống. Cơ mà, nàng vẫn thi thoảng rót ra bắt hắn tả lại vị rượu cho mình. Sau đó, Abby còn có thể hôn hắn để thưởng thức vị Scotch đan xen trong hương vị của người mình yêu nữa.
Hôm nay, Keith nhấp một ngụm rồi khẽ nói:
- Đây là hương của biển.
Tình yêu của họ bắt đầu từ những ly rượu mạnh. Mùi vị của chúng thay đổi theo thời gian. Thời gian ở đây không chỉ đơn thuần là tuổi rượu mà còn là những cảm xúc thăng trầm trong cuộc đời con người nữa.