Hương Wishkey Trong Gió
Chương 30: C30: Mong muốn có con
Valerie ở với hắn và nàng cho đến tận khi về Philly. Khi Tom và Kate thông báo kéo dài chuyến du lịch của mình, cả Keith và Abby đều không phật ý. Họ bố trí lịch luyện múa, học toán, khám phá bảo tàng và dã ngoại dày đặc cho em gái nhỏ của Keith. Hai người vô thức bị cuốn vào hội phụ huynh trong phố khi Valerie chơi với các bạn xung quanh. Mỗi lần, cô bé ngủ qua đêm ở nhà ai, hắn và nàng đều sang ăn tối, nói chuyện xã giao với những ba mẹ này.
Abby nhanh chóng nhận ra, ngoài những chủ đề thường thức mà nàng có thể góp vui, những người xung quanh đều rất thích nói về cách chăm sóc con cái của họ. Ngay cả Keith đôi khi cũng góp ý được một vài thứ khiến nàng có cảm giác khá lẻ loi. Mọi người đều biết Valerie là em gái hắn nên trong một bữa tối cuối tuần, vui vẻ hỏi:
- Hai người bao giờ thì định kế hoạch đây?
Abby nhìn sang gương mặt hơi khó xử của hắn, cười trừ nói:
- Hiện thời thì chưa đâu.
Hắn nhận ra ánh mắt thoáng buồn của nàng. Keith thực sự vẫn sợ. Khó khăn lắm hắn mới hạnh phúc như bây giờ nhưng nếu guồng quay đó lập lại, Keith sẽ phải trốn vào đâu. Rất nhiều tối, khi Valerie ngủ rồi, Abby vẫn ở đó dém chăn rồi lặng lẽ rơi nước mắt. Hắn vẫn biết nhưng không dám đối diện. Bất kể Abby có muốn một đứa bé đến thế nào, nỗi sợ hãi trong lòng Keith vẫn không ngày nào nguôi. Mỗi khi nàng ngủ thiếp trong lòng, Keith mở đôi mắt đầy nước của mình, thầm cầu xin Thượng đế giúp lấy hai người.
Một buổi tối cuối hè, Valerie khóc lóc chạy đến phòng ngủ của nàng và hắn. Cô bé gặp ác mộng nên nhất quyết không muốn ngủ một mình. Keith dịu dàng dỗ dành em gái nhỏ. Họ để cô bé ở lại trong phòng mình. Abby vỗ vỗ lên lưng Valerie giúp cô bé an tâm ngủ lại nữa.
Một giọt nước mắt lăn xuống trên gương mặt nàng khi nhìn Valerie bình yên nhắm mắt. Không thể trốn tránh, Keith đưa tay kéo Abby thật sát khi em gái hắn yên tĩnh ở giữa hai người:
- Em muốn nói gì thì cứ nói đi. – Keith thì thầm.
Abby siết chặt lên tay hắn. Nàng biết rõ nỗi sợ cùng cực của Keith nên tuy nhìn vào mắt hắn lúng búng mãi nhưng vẫn không mở miệng. Viền mắt hắn đỏ hoe. Keith vuốt lên tóc nàng:
- Em không cần lúc nào cũng nghĩ cho anh như vậy. – Những giọt nước mắt của hắn cũng lăn xuống trên gò má. – Em muốn mình có con thì phải nói ra chứ, cứ giấu vào trong làm gì?
Nàng nghe mấy lời này thì cố gắng áp sát trán mình, cọ cọ lên mũi Keith. Valerie vẫn đang ngủ nên những tiếng khóc gằn xuống thật thấp. Thế nhưng, cả hai đều cảm nhận được những xúc động trong tim đối phương một cách rất rõ ràng.
Keith thật ra cũng muốn. Ngày đó, Jackie sinh sớm, hắn vẫn còn đang ở trong trận đấu. Khi vào đến bệnh viện ôm con thì Blake nhỏ xíu, mắt vẫn nhắm nghiền nhưng phủ đầy cả trái tim hắn. Dù cố che dấu đến đâu, tiềm thức của Keith vẫn muốn cảm nhận những điều này một lần nữa.
Mấy ngày nay, Valerie ở cạnh họ, Keith như được sống những tháng ngày trước kia của mình. Nếu Blake còn sống, hắn cũng sẽ sơn phòng, kể chuyện cho con, rồi đi trò chuyện với những ba mẹ khác về cách chăm sóc tốt nhất cho những đứa trẻ. Thế nên, hắn cũng như Abby, rất muốn có con của riêng mình. Mỗi lần nhìn nàng ngây ngẩn, lòng hắn đều đau như cắt. Cơ mà hắn cũng rất sợ sẽ mất nàng cho trầm cảm sau sinh, giống như cách hắn đã mất cả Blake và Jackie lần trước.
Hai người rón rén xuống giường rồi đi về phía phòng khách. Hắn rót Rémy Martin cho nàng và MaCallan cho bản thân. Mỗi khi có chuyện gì khó nói, họ luôn bắt đầu bằng cách bàn với nhau về vị rượu. Lần này, Keith mở miệng trước:
- Thực ra, mùa hè, anh thấy vị cay của MaCallan không quá nồng đâu nhưng mà rất nóng khi vào đến ngực.
- Em cũng thấy vị Rémy ngọt đậm hơn nữa đó. – Abby nhấp một ngụm rồi nghiêng đầu vào vai hắn. – Hương lê cuối lưỡi nhiều hơn trên sống mũi nữa.
- Là vị rượu như vậy hay do cảm xúc của chúng ta không ổn định thôi? – Hắn nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng.
Rất lâu sau, Keith nghe thấy một tiếng cười trong tiếng sụt sùi rất nhỏ:
- Là chúng ta, chứ không phải rượu đâu.
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn. Keith vẫn còn rất sợ nhưng hít một hơi thật sâu:
- Em muốn có. Vậy chúng ta đi khám xem thế nào nhé?
- Anh chắc không? – Đôi mắt Abby rơm rớm.
- Anh không.. – Hắn vẫn như cũ, rất thành thật với nàng – Anh thà rằng có em, em an toàn còn con.. – Keith dừng một lúc rất lâu –.. những nguyện vọng đó đều không quan trọng.
- Nhưng anh cũng muốn đúng không? – Abby kiên trì hỏi.
Keith không trả lời trên miệng, chỉ thoáng gật gật đầu. Gương mặt hắn đỏ rực, nước mắt không ngừng chảy. Hắn cố dặn ra một nụ cười:
- Là anh sai.. MaCallan hôm nay cay thật. – Keith nhìn Abby gạt nước mắt cho mình, ôm siết nàng vào lòng. – Anh không biết mình có thể cố đến đâu, nhưng chúng ta sẽ đi từng bước một vậy.
Abby tự mình đưa Valerie về Nashville vì hắn phải tập bù với đội. Dù sao nàng cũng có mấy việc để giải quyết ở văn phòng tại đây nên không có gì ngại. Đã thành thói quen, mỗi lần nàng về là Amy Adams lại muốn gặp nàng ở nhà riêng. Lần này, Abby mang theo cả Valerie, nên bà cho người dạy cô bé cưỡi ngựa để tâm sự riêng với nàng nữa. Thấy ánh mắt Abby nhìn theo Valerie đang phi nước đại lo lắng, Amy nhẹ nhàng:
- Cô bé như thế là từ đầu đã biết cưỡi rồi. Huấn luyện có thể đảm bảo an toàn thêm. Không cần phải nhìn mãi không dứt thế đâu.
- Cả tháng nay tôi đều có thói quen này. – Abby mỉm cười với người bạn lớn tuổi hơn mình. – Vẫn chưa bỏ ngay được.
- Tôi thấy Jackson bảo cô và Keith vẫn ở ngôi nhà năm phòng ngủ mua lúc đầu. Bao giờ thì hai người tính có khu riêng đây?
- Thật ra tôi cũng vẫn hơi tiếc, vì ở gần nội đô cũng nhiều hàng quán để đi chơi lắm. Bà sang Việt Nam cũng biết tôi là con gái thành phố còn gì.
- Ở Việt Nam đúng là tiện thật.. Thảo nào cô lúc nào cũng nói muốn về. – Amy thở dài –.. nhưng mà giờ quyết định ở đây rồi, cũng cần phải có những thứ khác nữa. Cô không thích ở căn hộ gác mái thì tôi thấy xây một khu riêng cho cả công ty vào đó cũng được.
- Tôi sẽ nghĩ về chuyện đó. – Abby nhận lời.
Thật ra, nàng thấy bây giờ rất ổn. Cuộc sống đơn giản, nàng cũng tự mình chăm sóc được một số thứ trong nhà, không đến mức dinh thự cũng phải cưỡi ngựa đi như Amy Adams. Warren Buffett không phải cũng ở trong căn nhà đơn giản cả một đời sao?
Valerie chơi cả một ngày mệt, đến lúc lên xe về nhà Patrick thì đã ngủ gục luôn rồi. Abby đặt cô bé vào xe, hôn lên má. Mấy ngày nữa nàng và hắn sẽ có kết quả khám sức khỏe sinh sản, không biết sẽ thế nào đây. Abby hơi lo lắng nhưng trời cũng sắp tối, nàng tập trung lái xe thì tốt hơn.
Về đến nhà Patrick. Tom đón Valerie từ tay nàng, vui vẻ nói:
- Cảm ơn hai con đã chăm sóc cho Val mấy tuần vừa rồi nhé.
Ánh mắt nàng vẫn nhìn theo lưu luyến. Kate tuy bình thường vẫn khó tính với Abby nhưng thấy nét mệt mỏi trên gương mặt nàng thì cũng rất quan tâm. Bà múc một ít súp nóng vừa hâm lại cho Abby, rồi ngồi xuống trước bàn ăn:
- Con đi đường cũng mệt rồi. Keith bảo con rất thích súp bò hầm của mẹ nên hôm nay đặc mẹ đặc biệt làm đấy.
- Mẹ làm con cảm thấy được chiều quá rồi. – Nàng chân tình đáp lại.
Thật ra, lúc biết khối tài sản riêng của Abby, Kate hoàn toàn không bị choáng ngợp chỉ nghĩ đến liệu Keith có bị nàng lợi dụng. Thế nhưng qua thời gian, bà thấy cách ứng xử của nàng với tất cả mọi người trong nhà hòa nhã chân thành, thái độ của Kate dịu đi rất nhiều. Tối nay, Abby đối với Valerie không khác gì con gái nên Kate nhẹ giọng hỏi:
- Chuyện con cái, hai đứa cũng có kế hoạch rồi chứ? – Bà vờ như không biết chuyện con trai mình vẫn còn rất ám ảnh.
- Bọn con mới đi khám. – Abby từ tốn – Mấy ngày nữa là có kết quả rồi.
Bà nghe thấy vậy, gật đầu. Có vẻ con trai bà và nàng đã thẳng thắn với nhau rồi. Kate nhẹ nhàng nói:
- Mẹ thấy con cái có thêm cũng tốt nhưng mà đừng để áp lực quá là được.
Abby nhận lời. Nàng và Keith cũng muốn tiếp cận việc này từng bước một.
Sau khi có kết quả khám, Abby không dám mở ra mà phải đợi hắn về để xem cùng. Keith trẻ hơn nàng mấy tuổi và vì tập thể thao, sinh hoạt điều độ nên kết quả khá bình thường. Abby vốn cũng không sao nhưng nàng bị sảy thai một lần khiến thành tử c ung khó bám hơn. Cơ thể khó thụ thai và cho dù có e rằng cũng khó giữ.
Hắn nhìn Abby khóc, trong lòng không biết cảm thấy nên vui hay nên buồn. Một mặt, hắn mừng vì nếu nàng không tự mang đứa trẻ, có lẽ nguy cơ Abby trầm cảm sẽ thấp hơn. Cơ mà tâm trạng nàng như vậy, hắn thực sự không nỡ lòng. Cả Tiff và Linda đều bị hắn kéo sang để an ủi nàng.
Sau khi nghe chồng cả những người bạn thân thiết nhất của mình nói một hồi, nàng mới xuôi xuôi tìm hiểu chuyện thụ tinh nhân tạo rồi cấy thai cho người mang hộ. Việc này với những gia đình giàu có ở Mỹ quả thực không hiếm nhưng cũng không phải dễ dàng để tìm người hợp. Ngoài ra, bản thân Abby cũng phải bồi dưỡng thân thể và không để mình quá căng thẳng nữa.
Ba mẹ nàng nghe thấy chuyện này gửi sang không biết bao nhiêu thuốc đông y. Nàng cũng biết những việc như bồi bổ lâu dài thì dùng thảo dược tự nhiên tốt hơn rất nhiều thuốc công thức. Cơ mà đến Abby còn khó chịu với mùi của nó thì nàng nghĩ Keith sẽ rất ghê đây. Đúng lúc Steve và Tiff sang nhà chơi nên nàng than mấy câu. Chàng đầu bếp trẻ nhìn đống thuốc nghĩ nghĩ một hồi rồi hỏi nàng cách sắc.
Thấy anh ta cười cười, Abby nhíu mày tò mò:
- Anh lại nghĩ ra cách gì sao?
- Tôi không biết có ổn không – Steve dường như vẫn đang suy nghĩ – Tôi mới mua vài cái nồi hơi mới và máy ép chân không cho thực phẩm. Nếu thuốc có thể sắc rồi để đông hai ba tuần một thì tôi có thể làm giúp rồi đóng thành từng túi cho cô. Đến lúc uống chỉ cần cô quay lò vi sóng cho nóng lại là được đúng không?
Nàng ngây người. Tiff thì rất tự hào nhìn bạn trai mình. Chàng trai này từ chỗ chật vật với những ý tưởng kinh doanh đồ ăn giờ đã có một sự nghiệp nhỏ rồi. Hơn nữa, anh ta vẫn không ngừng nghĩ thêm những điều mới cho bạn bè như nàng và cuộc sống nói chung nữa. Abby chép miệng:
- Vậy để tôi hỏi mẹ xem thuốc để được bao lâu và công dụng có bị ảnh hưởng thế nào đã. Cảm ơn anh trước vậy.
Hai tháng nay, Keith vẫn giữ phong độ vô cùng tốt với Philly Eagles. Hắn bận chuyện của nàng nhưng vẫn là toàn thắng. Tiền vệ mà Philly mới có chơi chính hai trận nhưng vẫn chưa bắt kịp nhịp độ và sự ăn ý cần có trong giải nhà nghề. Nhiều người tưởng Keith vì thế sẽ lên mặt với James, nhưng cả dàn huấn luyện đều kinh ngạc khi hắn kéo vài người ở lại ngoài giờ để luyện thêm cho tiền vệ trẻ đó nữa.
Abby tuy bận việc, không còn bay được tới xem những trận Keith đấu ở xa nhưng cuối giờ chiều, dẫu có phải vác máy tính ra sân ngồi, nàng cũng sẽ đến ngắm hắn rèn luyện cho đàn em. Jacob Lionelson có việc qua gặp chủ của Eagles, Jeffrey Lurie. Ông ta thấy nàng ngồi sát vạch sân thì cố tình đi tới, bắt chuyện:
- Không biết nên gọi là bà Patrick hay cô Bùi nữa đây?
Abby ngoảnh đầu sang, nhận ra Jacob thì tỏ ý vui tươi:
- Tôi giữ cả hai tên nhưng mà ở đây thì tôi là bà Patrick.
- Cũng phải. – Lionelson nhìn về phía Keith đang luyện bóng nói – Chồng cô quả thực là một tài năng hiếm gặp trong giải nhà nghề. Cô xem, không chỉ kĩ năng thi đấu hay lãnh đạo. Tôi thấy rằng sau này giải nghệ, Keith rất có khả năng sẽ thành một huấn luyện xuất sắc.
Abby nhìn sang Jacob. Người đàn ông này đã kinh doanh thể thao nhiều năm. Hôm nay, tới đây chắc là để vận động hành lang cho vị trí chủ tịch giải nhà nghề mà ông ta muốn ngồi vào trong suốt bao nhiêu năm. Trước đây, Jacob rất lạnh lùng với nàng nhưng qua Amy, rồi qua chuyện của Keith, ông ta có vẻ gì đó thân thiện hơn.
Nàng nhìn ánh mắt của Lionelson đang chăm chú với từng kịch bản tập trên sân liền ngộ ra. Cho dù vẫn tập trung vào kinh doanh và kiếm tiền nhưng ông ta thực sự đam mê bóng bầu dục. Trước một tài năng như hắn, sao Jacob có thể không nể mặt vài phần? Abby nhìn Keith ở trên sân, thoáng có cảm giác hưởng lộc nhờ chồng. Ngày đó, tiếp cận Jacob, Abby chơi Fantasy Football nhưng chắc ông ta biết nàng không thích thể thao được mấy phần không thèm nói chuyện đó thôi.
Hắn tập xong. Abby chỉ vẫy tay mỉm cười rồi tự mình về trước. James Voss đứng bên cạnh, thở dài:
- Cô ấy là tỉ phú có khác, chỉ thấy mỗi mình anh còn chúng tôi chắc không ai có thể vào mắt nổi.
Hắn chưa kịp giải thích thì Ed Harris phì cười:
- Năm nay chơi bóng ảo, Abby chọn cậu đấy. Nếu không để vào mắt thì chắc cậu không có cửa đâu. Truyện Mạt Thế
- Các cậu vào giải với cô ấy thì chỉ có thiệt thôi. – Keith từ tốn – Abby chơi, chẳng nương tay với người nào.
- Mới năm đầu tiên cô ấy chơi cùng bọn tớ mà. – Jackson vui vẻ. – Nói trước bước không qua đâu.
Chàng tiền vệ trẻ hơn của Eagles nghe những điều này thì nhận ra Abby thực sự không xa cách với đội như cái anh ta nhìn thấy vừa rồi. Đợi mọi người đi hết, James tò mò hỏi hắn:
- Không phải việc của tôi nhưng mà sao Abby về trước vậy?
- Là tại tôi. – Hắn cầm mũ bảo hiểm trên tay, đứng trong ánh nắng chiều. – Tôi ngoài Abby, còn một người yêu khác. Đó là bóng bầu dục. Cô ấy muốn để tôi có thời gian xả hơi với "cô người yêu" này rồi mới về nhà tiếp tục yêu cô ấy.
Keith bước vào phòng thay đồ. Jackie trước đây rất đam mê bóng bầu dục. Thế nên, cô ấy trở thành một phần không thể thiếu trong đam mê chơi nhà nghề của hắn. Tình yêu của hắn với nàng vô cùng khác. Keith biết Abby chơi Fantasy Football rồi mời đội đến nhà phần nhiều hơn là vì muốn thuận lợi cho hắn. Còn với thể thao, nàng không thấy xúc động nhiều. Tình yêu giữa hai người bọn họ có chút gì song song với giải nhà nghề này.
Abby yêu Keith đủ để cho hắn khoảng không, tưởng nhớ về con người trong bóng bầu dục mà Jackie đã giúp tạo ra một phần. Hắn ngâm mình trong bồn nước đá, rồi đến khi trở về nhà, trong mắt hắn chỉ có mình Abby.
Vẫn là mỗi cuối tuần đi thăm mộ Jackie và Blake, hắn đặt hoa và nhặt xác lá quanh mộ hai người. Đêm hôm trước, khi quá đà uống hai ly Scotch, Abby hỏi Keith nếu sau này họ cùng đến thiên đường gặp Jackie, hắn có còn yêu nàng không? Ánh mắt nàng đã thoáng một vệt buồn, khiến lòng hắn không ngừng gợn sóng. Hôm nay, Keith nghe tiếng gió xào xạc ở đây, không hiểu sao hắn nói:
- Anh đã yêu em rất nhiều Jackie nhưng bây giờ cô ấy mới là thực tại của anh.
Hắn sẽ không bao giờ quên Jackie, Blake và những kỉ niệm về gia đình nhỏ ngày đó. Thế nhưng, hắn cũng chợt nhận ra từ khi bắt đầu yêu, nàng quan tâm đ ến Vance nhưng vẫn luôn đặt hắn lên đầu. Abby chờ hắn lâu như vậy, cũng đã đến lúc nàng có được vị trí xứng đáng của mình rồi.
Tiếc thương là một loại tình cảm rất mơ hồ. Những người đã mất phần nào đó vẫn đọng lại trong hắn nhưng đặt được xuống, trân trọng hạnh phúc của hiện tại vẫn là một cảm giác nhẹ nhàng. Hắn từng cố hết sức vì Jackie. Giờ, hắn chỉ muốn cố hết sức vì nàng.
Ngay trước vòng đấu loại, bác sĩ thông báo cho hắn và nàng, họ đã tìm được một vài ứng cử viên cho việc cấy thai. Ngoài kiểm tra sức khỏe, các hợp đồng liên quan đến pháp luật, Abby cũng muốn giữ người đó ở luôn nhà mình. Như thế, nàng cũng tiện chăm sóc cho con ngay từ trong bụng mẹ.
Ban đầu, Keith và Abby hài lòng hơn với một bà mẹ đơn thân gần ba mươi, cần tiền lo tương lai cho con sau khi chồng mất. Sau mấy lần cấy không thành công, Abby đành trả một phần thù lao cho bà mẹ kia, tìm việc ổn định cho cô ấy rồi mới đổi sang người khác. Hai người đều rất nóng lòng nên ngay khi nghe tin Lauren Foster thành công đậu thai, nàng không nhịn được mà bật khóc.
Abby bố trí người giúp người mang thai hộ dọn vào ngay trong tuần. Lauren mới có 22 tuổi, chồng đang phục vụ trong hải quân nên đi vắng cả mấy năm trời. Tuy không phải lo về tài chính nhưng cô gái ở nhà không có việc gì làm nên cũng muốn kiếm thêm một khoản riêng.
Thư kí chuyên về những việc cá nhân của nàng và Linda, Amber Lee giúp Lauren chuyển. Vừa quay về đến văn phòng, bà đã nhẹ giọng nói với Abby rằng mình không quá tin tưởng Lauren. Nàng cười trừ. Thật ra, nàng cũng có chút không an tâm nhưng cô ấy mang đứa trẻ của mình, còn ở nhà mình, Abby tự chấn an, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.