Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hương Sen - Thổ Kháng - truyen full -

Chương 12



Bầu trời đã sầm tối.
Lúc này xe Chu Kỳ Ngọc mới về tới nhà, mấy ngày nay chuyện làm ăn của hắn có chút trục trặc, nên cả ngày đều bận rộn bên ngoài không có ở nhà.
Chu Kỳ Ngọc mới về phòng của mình thì chỉ sau đó một lúc Chu Khánh Vân đã đến gõ cửa phòng. Cửa mở, Chu Khánh Vân nói chuyện phiếm với hắn vài câu sau đó mới nói đến chuyện lý do tối nay y ghé qua.
"Chị dâu em có một cô em họ, mới vừa đi du học trở về cách đây không lâu, nghe chị em nói đó cũng là người có học cao, em có thời gian đi gặp mặt một lần không?"
Chu Kỳ Ngọc rũ mắt, nghe thấy vậy thì cười cười nói: "Anh, em đã có người trong lòng rồi."
Chu Khánh Vân kinh ngạc, y còn đang muốn dò hỏi thêm vài câu, thì liền bị Chu Kỳ Ngọc lấy lý do muốn tắm rửa đẩy ra ngoài cửa. Thấy vậy, Chu Khánh Vân cảm thấy chắc do em trai mình xấu hổ, nên y bật cười rồi rời đi.
Lúc Chu Kỳ Ngọc tắm rửa xong thì đã tới giờ Hợi. (21h-23h)
Hắn lấy ra một cái hộp nhỏ trong túi áo tây trang của mình, rồi sau đó đẩy cửa đi tới phòng của Thẩm Diểu Thu.
Lúc này dọc đường đi không có người hầu đi qua lại. Chu Kỳ Ngọc mân mê cái hộp nhỏ trong lòng bàn tay, trong ánh mắt hắn hiện lên ý cười, hắn nghĩ chắc chắn Diểu Diểu của hắn đeo lên sẽ rất xinh đẹp.
Mới vừa cua qua ngã rẽ, có một người hầu đi ra, là Trường Hạ.
"...Nhị gia." Trường Hạ cúi đầu hành lễ.
"Sao cô lại ở chỗ này?" Bước chân Chu Kỳ Ngọc dừng lại, ánh mắt hắn nhìn Trường Hạ.
Trường Hạ cắn cắn môi, nàng không biết Chu Kỳ Ngọc có biết chuyện xảy ra hôm nay hay không, nhưng nhìn tình hình như vậy ắt hẳn là hắn chưa biết, nếu không thì sao hắn lại đi đến tiểu viện.
Nàng siết chặt góc áo, dưới cái nhìn chằm chằm của Chu Kỳ Ngọc can đam mở miệng: "Nhị gia, đừng đi nữa, phu nhân đã đi rồi."
Ánh mắt Chu Kỳ Ngọc tối sầm, hắn khàn giọng lặp lại: "Đi rồi?"
Đầu Trường Hạ không dám ngẩng lên, nàng run rẩy kể toàn bộ chuyện hôm nay các vợ nhỏ của Chu Nghi Phác đều đã đi hết.
___
Đêm thu se lạnh.
Thẩm Diểu Thu quét sơ nhà cửa một lần, mãi đến khi trời chập tối anh mới ra đường phố mua một ít mì sợi.
Trong nhà khắp nơi gần như đều phủ một lớp bụi, Thẩm Diểu Thu chỉ có thể đợi đến ngày mai mới có thể dọn sạch phần còn lại. Sau đó anh cảm thấy có chút mệt mỏi, ban đêm thỉnh thoảng còn có gió lạnh xuyên qua khe hở thổi vào trong nhà.
Lòng bàn tay Thẩm Diểu Thu giờ đã lạnh buốt, anh cảm thấy cũng còn may vì mùa đông vẫn chưa đến.
Trước khi đi ngủ, anh đã ngẫm nghĩ hết số việc ngày mai cần phải làm, nhưng anh chỉ mới nằm trên giường chưa kịp ngủ thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa gỗ trầm thấp và vang vọng rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh.
Thẩm Diểu Thu nhíu mày, anh cũng không rõ là lúc này lại còn có ai đến. Anh chần chừ nửa ngày không đi mở cửa, người bên ngoài vẫn gõ ầm ầm, rơi vào đường cùng, Thẩm Diểu Thu đành khoác áo vào rồi đi ra ngoài mở cửa.
Tiếng gõ cửa vẫn liên tục vang lên, ở ngoài sân tối om chút ánh trăng cũng không thể thấy rõ được gì, Thẩm Diểu Thu đi tới cửa, tay ấn lên then cửa.
"Ai đó?" Anh hỏi.
Một luồng gió thu se lạnh thổi qua, làn da của Thẩm Diểu Thu lộ ra ngoài bị gió thổi qua lạnh buốt.
Thẩm Diểu Thu nhìn chằm chằm cửa gỗ, chần chừ nửa ngày, từ bên ngoài truyền vào âm thanh xuyên qua cửa gỗ tiến vào trong.
"Mở cửa."
Là Chu Kỳ Ngọc.
Thẩm Diểu Thu theo bản năng lùi ra sau một bước, anh hơi mấp máy miệng, nhưng rồi lại không biết phải nên nói gì.
"Mở cửa." Người bên ngoài cửa lặp lại một lần nữa.
Giọng nói của Chu Kỳ Ngọc vẫn như cũ, nhưng Thẩm Diểu Thu vẫn còn có chút nhát. Sau khi trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng anh vẫn chọn mở cửa.
Ngoài cửa, thân hình Chu Kỳ Ngọc đứng trong bóng tối nhìn có cảm giác như cao hơn, hắn nhìn Thẩm Diểu Thu cười, sau đó bước lên một bước.
Thẩm Diểu Thu còn chưa kịp chạy trốn, Chu Kỳ Ngọc đã dùng tay chụp lấy gáy anh, miệng mũi anh bị hắn dùng một mảnh vải bịt lại, Thẩm Diểu Thu thậm chí còn chưa kịp phát ra chút âm thanh kháng cự, cứ như vậy mà hôn mê bất tỉnh.
Hẻm Thanh Liễu vẫn giống như bao đêm khác.
Chỉ có vài chiếc xe ô tô rất lạ chạy vào hẻm rồi sau đó chậm rãi lăn bánh phóng đi.
_____________________________
Thỏ Béo: Chúc Diểu Diểu bình an....

Chương trước Chương tiếp
Loading...