Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa
Chương 74: C74: Khẩn cầu thần phật 2
Chương này vẫn chưa gặp lại nhau ~
_________________________________
Bầu không khí trong Thần Y cốc tự do mà tản mạn.
Về sau Văn Thanh Từ mới biết được, Thần Y Cốc vốn không có tên, người ngoài cốc gọi tới gọi lui nên bọn họ dứt khoát cũng tự xưng như thế.
Tuy Tống Quân Nhiên là Cốc chủ, nhưng trừ Văn Thanh Từ ra thì hắn không thèm phí tâm để ý tới người khác.
Thời gian trước tiết Thanh Minh, ngoại trừ Văn Thanh Từ thì vẫn còn có mấy người cũng ra ngoài cốc tế bái cố nhân, mấy ngày nay mới lục tục trở về cốc.
“Nhị cốc chủ ngài nếm thử đi, đây là mơ đặc sản Đăng Thành phủ, vị có thể hơi chát, để thêm vài ngày sẽ ngon hơn. Hiện tại bên ngoài còn có người dùng nó ngâm rượu, haizz….nhắc tới chuyện này, sớm biết vậy ta đã mua một ít về cho ngài nếm thử.”
Dược phó vừa mới trở về cốc, mang một giỏ mơ tới chỗ ở của Văn Thanh Từ.
Lúc Văn Thanh Từ còn nhỏ đều dùng tất cả thời gian để đọc sách, không bước ra khỏi Thần Y cốc dù chỉ là nửa bước.
Bởi vậy, lão cốc chủ bèn ra lệnh cho dược phó ra ngoài, lúc trở về phải mang cho y chút đồ chơi mới mẻ bên ngoài xem xem.
Sau khi xuyên thư, nơi Văn Thanh Từ đi không nhiều lắm, trùng hợp "Đăng thành phủ" chính là một trong số đó.
Sau khi nhận được mơ rồi cảm ơn, Văn Thanh Từ vừa dùng nước suối đào rửa, vừa tán gẫu hỏi: "Không biết ngoại giới gần đây như thế nào?"
Dược phó không có nghĩ nhiều, cười hồi đáp: "Không khác gì thường ngày, ừm… Nếu có chuyện gì lớn, vừa lúc ta rời khỏi đó, hoàng đế đột nhiên đến Đăng Thành phủ --"
Lời của hắn đột nhiên dừng lại.
Thuyền rồng quấn lụa đỏ đi về phía bắc, Loan Phượng Dẫn vang vọng hai bờ kênh đào Đại Vận Hà.
Đi qua nơi nào thì mọi người ở đó đều biết Tạ Bất Phùng cưới một cỗ quan tài gỗ ở Tùng Tu phủ về Ung Đô.
Thậm chí bây giờ tất cả mọi người đều nói, chủ nhân của quan tài gỗ kia chính là Văn Thanh Từ.
Nghĩ tới đây, dược phó không kìm được lén nhìn Văn Thanh Từ một cái.
Cho nên, đến tột cùng nhị cốc chủ và hoàng đế có quan hệ gì?
Nhị cốc chủ biết hoàng đế đối với y...... không?
Giờ đây đủ loại tin đồn đã lan truyền khắp Vệ triều, trở thành đề tài bàn tán thường ngày của mọi người.
Người bên ngoài còn gãi tim gãi phổi, huống chi là hắn ngày nào cũng nhìn thấy Văn Thanh Từ…
Hắn cảm thấy mình không thể suy nghĩ lung tung, đây là đang khinh nhờn Nhị Cốc chủ. Mặt khác lại cảm thấy tò mò không kiềm chế được.
Nhưng Tống Quân Nhiên đã nói không được nhắc tới những chuyện này trong cốc.
Nước suối lạnh như băng lướt qua mơ, rơi xuống theo đầu ngón tay nhợt nhạt.
Văn Thanh Từ để ráo nước trong giỏ trúc, thuận miệng hỏi: "Sau đó thì sao?” Giọng điệu của y vô cùng bình tĩnh, tựa hồ chỉ là thuận miệng nhắc tới.
Nước suối giữa mùa xuân vẫn mang theo cái lạnh thấu xương. Bàn tay trái rửa mơ của Văn Thanh Từ nhất thời đau nhức.
Nhưng ngay cả dược phó đứng đối diện, cũng không nhìn ra được một chút dị thường nào trên mặt Văn Thanh Từ.
Y cố ý hỏi như vậy.
Mặc dù đã tự nhủ phải nói lời từ biệt, nhưng cái nhìn cuối cùng ở Tùng Tu phủ vẫn luôn quanh quẩn trong lòng Văn Thanh Từ, không xua đi được.
Văn Thanh Từ không kìm được muốn biết, bây giờ Tạ Bất Phùng có ổn không?
Nghe được câu hỏi của Văn Thanh Từ, dược phó vốn ngứa tim ngứa phổi vì những lời đồn bên ngoài, không khỏi lặng lẽ quay đầu lại.
Sau khi xác định Tống Quân Nhiên không có ở đây, hắn mới hạ giọng, thử thăm dò nói: "Hắn tới một ngôi chùa...... Lấy máu tế thiên địa.”
“Cái gì?”
Lúc này đây, Văn Thanh Từ rốt cục nhíu mày ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt đen như mực đó có một vẻ khiếp sợ hiếm hoi.
Mơ trong giỏ trúc lăn xuống đất, Văn Thanh Từ không hề phát hiện ra.
Nếu như y nhớ không lầm, chẳng phải Tạ Bất Phùng không thề có hứng thú với cái gọi là thuyết quỷ thần hay sao?
Sao hắn lại tới chùa miếu, thậm chí còn máu tế thiên địa?
“Lời này là thật sao?”
“Thật đấy!”
Dược phó cuống quít gật đầu, uyển chuyển kể lại câu chuyện mình nghe được ở gần Đăng Thành phủ.
Lần này Tạ Bất Phùng không tới nam tuần, cho nên trên đường tới đây hắn không có dừng lại một trạm nào.
Nhưng lúc trở về, thuyền rồng khổng lồ lại dừng ở bên ngoài Đăng Thành phủ. Hoàng đế tạm thời thay đổi hành trình, vào ở trong hành cung Đăng Thành phủ.
Đột nhiên nhận được tin tức này, quan viên lớn nhỏ Đăng Thành phủ ai cũng kinh sợ, cuống quít thu xếp. Nhưng thật không ngờ, Tạ Bất Phùng tới Đăng Thành phủ rồi chẳng thèm để ý đám quan viên đó.
Hắn vẫn ở trong hành cung, hoặc là nói, đợi ở trong chùa miếu trên núi phía sau hành cung.
Giữa xuân, ngô đồng trong núi xanh tươi cắt ánh mặt trời thành từng mảnh nhỏ, chiếu lên người Tạ Bất Phùng.
Hết thảy vẫn như năm đó.
Nghe nói Tạ Bất Phùng đến, tăng chúng trong sơn tự muốn đi cùng, nhưng cũng bị hắn từ chối. Cuối cùng chỉ để lại mấy chục quan binh bao vây nơi đây.
Bên trong chùa hoàn toàn yên tĩnh, Tạ Bất Phùng chỉ có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc trong gió cùng tiếng bước chân của chính mình.
Tạ Bất Phùng đứng dưới gốc cây quấn đầy lụa đỏ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tới đây Văn Thanh Từ tự nhủ, thuyết quỷ thần có thể sai, nhưng những ký thác và niệm tưởng ở đây đều là sự thật…
Trước kia hắn không bao giờ tin vào những chuyện chuyện hư vô mờ mịt này. Nhưng hôm nay, Tạ Bất Phùng cẩn thận lấy ra tấm lụa đỏ cùng bút mực trên bàn đá bên cạnh.
Mấy tên binh lính kia rời thuyền tới Tùng Tu phủ đã mấy ngày, mặc dù trong lòng Tạ Bất Phùng đã có suy đoán, nhưng một ngày không nhận được câu trả lời khẳng định thì một ngày hắn ăn ngủ không yên, đêm không ngủ được.
Nhất định phải sống, nhất định phải sống. Nhất định còn có thể gặp lại, nhất định không chia lìa nữa.
Tạ Bất Phùng không khỏi nắm chặt bút lông trên bàn đá, chiếc bút đặt trên bàn đá để người hành hương tùy ý sử dụng đã được phủ đầy mực nước. Trong khoảnh khắc liền làm bẩn ngón tay Tạ Bất Phùng, nhưng hắn lại giống như là không có nhận ra, hắn dùng bút viết tên Văn Thanh Từ xuống tấm lụa đỏ rất trịnh trọng. Tiếp theo cẩn thận cầm lấy, buộc nó ở chỗ cao nhất của cây cổ thụ kia.
Đây là vị trí gần Thiên Địa Thần Phật nhất trên cổ thụ. Đời người gian nan như hành trình bơi thuyền ngược nước, con đường mà Tạ Bất Phùng đi cũng không bằng phẳng, thậm chí có thể nói là nhấp nhô.
Hắn tự nhận là yêu vật, bị trời xanh vứt bỏ, đồng thời cũng ghét quỷ thần.
Nhưng hôm nay... Tạ Bất Phùng lại vô cùng trịnh trọng đứng ở đây khẩn cầu Thần Phật rủ lòng thương.
Trong đình viện chùa núi, chỉ có một mình Tạ Bất Phùng.
Chín con rồng vàng năm móng thêu bằng chỉ đen chiếm cứ trên áo đen phát ra ánh sáng mơ hồ.
Gió núi thổi tung mái tóc đen hơi xoăn, xẹt qua mặt mày kiệt ngạo, cùng đôi môi mỏng mím chặt. Đế vương trẻ tuổi quyền khuynh thiên hạ, chậm rãi đi về phía khoảng đất trống chính giữa. Tiếp theo, hắn vén vạt áo qua một bên, hướng về phía thiên địa, vô cùng trịnh trọng quỳ xuống.
Đây dường như là lần đầu tiên trong đời Tạ Bất Phùng thành kính quỳ xuống. Khí lạnh trên núi lan dọc theo phiến đá đến đầu gối của Tạ Bất Phùng. Chỉ chốc lát sau, cả người hắn đã ớn lạnh.
Tạ Bất Phùng chưa bao giờ có kinh nghiệm cầu thần bái Phật, hắn chỉ biết đại khái là phải thắp hương và quỳ lạy chứ không biết cụ thể phải làm như thế nào.
Nhưng Tạ Bất Phùng ở Bắc địa trước khi chiến đấu có tục lệ hiến tế máu người và súc vật cho trời đất để cầu thắng.
Hắn không hề do dự, trực tiếp rút ra con dao ngắn treo bên người, đâm vào lòng bàn tay.
Tạ Bất Phùng không nương tay chút nào, trên lòng bàn tay lập tức xuất hiện một vết thương sâu có thể thấy xương.
Mười ngón tay liền tim.
Khoảnh khắc tiếp theo, máu chảy ào ào ra từ vết thương cùng với cơn đau dữ dội. Chẳng mấy chốc đã làm ướt ống tay áo của Tạ Bất Phùng.
Nhưng hắn chỉ cụp mắt xuống mỉm cười, trong nháy mắt nắm chặt lòng bàn tay, dùng sức ép ra tia máu đỏ tươi, chậm rãi giơ tay lên rải ra trời đất.
Máu rơi xuống như mưa.
Đây giống như sự hiến tế nguyên thủy nhất. Tạ Bất Phùng vừa là tế ti, vừa là tế phẩm.
Máu đọng thành vũng ở khu đất trống, một phần bị gió thổi bay, văng lên má, nhuộm đỏ đôi môi mỏng.
Tạ Bất Phùng cuối cùng cũng đứng dậy, quay người nhìn thật sâu vào nụ cười Thần Phật đang cầm hoa. Trận chiến ở Bắc địa trăm trận trăm thắng, Tạ Bất Phùng nghĩ tới trận này hẳn là hắn cũng sẽ không thua.
Máu thấm vào đất dọc theo những khoảng trống giữa các phiến đá, mấy trận mưa to cũng không thể rửa sạch.
Phàm là người đến nơi đây liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy một mảng màu đỏ tươi trên phiến đá.
Mà hành động của Tạ Bất Phùng còn có cảnh tượng kinh người trên núi, cứ thế dùng phương thức bí ẩn truyền miệng khắp Đăng Thành phủ.
Tạ Bất Phùng biết, nhưng cũng không thèm để ý.
*
Tạ Bất Phùng cũng không có ở trong hành cung lớn nhất Đức Chương điện, mà là ở trong trắc điện năm đó Văn Thanh Từ tạm ở.
Sau khi nam tuần, hành cung không còn ai ở nữa. Bởi vậy sau khi đến Tạ Bất Phùng mới phát hiện trên giá sách trong phòng có một cuốn y thư.
Đây là Văn Thanh Từ năm đó vô tình để nó ở đây.
Tạ Bất Phùng không hề có hứng thú với Kỳ Hoàng thuật, nhưng trong thời gian hơn một năm này, hắn đã xem qua y thuật và bút ký của Văn Thanh Từ để lại Thái Thù cung.
Mới đầu hắn chỉ muốn tìm kiếm dấu vết của Văn Thanh Từ trong những hàng chữ kia. Thời gian lâu dài, Tạ Bất Phùng cũng có thể xem hiểu một hai.
Hắn phát hiện y thư và bút ký của Văn Thanh Từ phần lớn đều có liên quan đến dịch bệnh nước.
Đêm khuya, ngoài phòng có tiếng gõ cửa.
“Bệ hạ...... " Giọng Lan phi truyền qua cánh cửa gỗ," Ta có thể vào không?”
Lan phi đã là Thái hậu, lẽ ra nên tự xưng là "Ai gia", nhưng ở trước mặt Tạ Bất Phùng, nàng vẫn luôn dùng "Ta".
Tuy rằng Tạ Bất Phùng đã đăng cơ xưng đế đã lâu, nhưng hắn vẫn không quen với việc có người bên cạnh.
Hắn chậm rãi buông y thư xuống, tự mình đi tới mở cửa ra.
"Mẫu phi đêm khuya đến đây có chuyện gì quan trọng sao?" Giọng Tạ Bất Phùng vô cùng bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào.
Giữa mùa xuân, đêm vẫn có chút lạnh. Lan phi mặc đồ trắng khoác áo choàng màu xanh nhạt, nhẹ nhàng vén tóc lên, không có trâm hoa, giữa hai lông mày tràn ngập lo lắng.
Mà bên cạnh nàng còn có Tạ Phu Doãn đang đứng không được tự nhiên.
- Từ ngày đó bị Tạ Bất Phùng dọa sợ, Tạ Phu Doãn vẫn luôn trốn tránh Tạ Bất Phùng. Nhưng hôm nay nghe Lan phi nói muốn tới đưa đồ ăn khuya cho Tạ Bất Phùng, bé rối rắm một lúc lâu, cuối cùng cũng đi theo.
Lan phi dẫn theo Tạ Phu Doãn đi vào, nàng nhẹ nhàng đặt chén canh trong tay lên bàn.
“...... Ta nghe người ta nói, hôm nay bệ hạ chưa dùng bữa tối, bèn gọi người làm một chút mang tới đây. "Nói xong, nàng lặng lẽ nhìn Tạ Bất Phùng một cái.
Tạ Phu Doãn khẽ gật đầu, mặc dù hơi sợ hãi Tạ Bất Phùng, nhưng không khỏi nói vài câu: "Muội vừa nếm thử rồi, ngon lắm!"
Thứ Lan phi mang đến chính là cháo hạt sen nổi tiếng nơi đây. Lúc này nhiệt độ cháo vừa vặn, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.
Tạ Bất Phùng không có khẩu vị, cũng không có hứng thú với loại cháo ngọt này.
Ngay khi hắn định mở miệng từ chối, Tạ Phu Doãn ở bên cạnh như nhận ra ý định của hắn.
Cô bé đã mơ hồ biết được ca ca của mình thích Văn tiên sinh. Vì thế bé không kìm được bổ sung một câu: "Rất giống cháo hoa ngọc lan Văn tiên sinh làm, ca ca huynh...huynh nếm thử một chút đi?"
Giọng Tạ Phu Doãn nói càng lúc càng nhỏ, mà từ “ Văn tiên sinh” toát ra khỏi miệng bé lập tức khiến Lan phi hoảng sợ.
“Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ”
Không ngờ nàng còn chưa nói xong, Tạ Bất Phùng khựng lại, nhẹ nhàng bưng chén cháo lên.
“A... "Ngay sau đó, Tạ Phu Doãn hít sâu một hơi. Bé không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Tay của ca ca làm sao vậy?
Có một vết sẹo dài ở lòng bàn tay trái của Tạ Bất Phùng. Tuy có băng bó đơn giản, nhưng máu vẫn đang rỉ ra ngoài.
“Bệ hạ, tay ngài làm sao vậy? "Lan phi không khỏi hỏi.
Thực ra đó là lý do nàng đến hôm nay. Chuyện Tạ Bất Phùng dùng máu tế thiên địa đã âm thầm truyền ra. Lan Phi vốn tưởng do mọi người cường điệu, không ngờ...... lại thật đúng như trong lời đồn.
Ánh mắt của nàng đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp.
“Không sao, bị thương nhẹ. "Tạ Bất Phùng không thèm để ý.
Dừng lại một lúc lâu, Lan phi nói: "Hay là gọi người đến xem một chút đi.”
Nàng cố ý né tránh hai chữ "Thái y" này.
Tạ Bất Phùng lắc đầu nói: "Trẫm tự băng bó là được.” Hắn ở Bắc Địa đều như vậy. Lúc này trời đã về khuya, mọi người đều đã ngủ say, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Theo lý mà nói, lúc này không nên có khách đến thăm nữa. Nhưng không ngờ ngay lúc này, bên tai Tạ Bất Phùng lại vang lên một loạt tiếng bước chân.
Ngẩng đầu nhìn lên, đúng là binh lính ngày đó được phái đến Tùng Tu phủ, đêm khuya phong trần mệt mỏi về tới nơi này.
Trong phút chốc, đôi mắt vốn tĩnh mịch không còn sự sống như được ánh lửa thắp sáng.
"Không cần hành lễ," Hắn trực tiếp buông bát cháo trong tay xuống, nhìn về phía người trước mắt, "Chuyện ta nói có điều tra rõ chưa?”
“Hồi bẩm bệ hạ, đã điều tra rõ!”
Lan phi bị gạt sang một bên, nàng tưởng Tạ Bất Phùng muốn đàm luận chính sự với thuộc hạ nên chuẩn bị cáo từ, không ngờ lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đã nghe được một cái tên quen thuộc xuất hiện ở bên tai mình.
“Sao? "Trong lời nói của Tạ Bất Phùng tràn ngập lo lắng.
Binh lính đối diện cắn răng, hít sâu một hơi nói: "Hồi bẩm bệ hạ, ngay trước khi ngài đến Tùng Tu phủ, có hai người đi qua y quán kia, cũng ở tạm vài ngày. Tướng mạo của một người trong số đó rất giống Tống Quân Nhiên, người còn lại vẫn luôn đeo nón che, chưa từng lộ diện.”
Tống Quân Nhiên là sư huynh của Văn Thanh Từ......
Nghe đến đó, Lan nhất thời cứng đờ tại chỗ. Mà Tạ Bất Phùng trong nháy mắt siết chặt lòng bàn tay.
Máu tươi từ miệng vết thương chảy ra, hoàn toàn làm ướt băng vải, nhỏ xuống mặt đất.
Hô hấp của Tạ Bất Phùng đang run rẩy, tim như muốn vỡ tung trong lồng ngực.
“...... Nghe qua người của hắn nói, người đàn ông đội nón cử động tay trái khá khó khăn, vì thế mà Tống Quân Nhiên chăm sóc y rất cẩn thận.”
“Đúng rồi, y cũng là nhân sĩ Tùng Tu phủ, có thể nghe hiểu tiếng địa phương.”
Binh lính lĩnh hoàng mệnh điều tra rất rõ ràng, không buông tha bất kỳ một chi tiết nào.
Mọi chuyện xảy ra trước mắt xa vời như trong mộng.
Tạ Bất Phùng càng siết chặt lòng bàn tay. Hắn cố gắng dùng nỗi đau để chứng minh cảnh tượng trước mắt không phải là mơ mà là hiện thực.
Sau một lúc lâu, rốt cục cúi đầu, chậm rãi nở nụ cười.
Bên người Tống Quân Nhiên, đội mũ che mặt, tay trái hoạt động khó khăn.
Tạ Bất Phùng không biết ngoại trừ Văn Thanh Từ ra, còn có thể là ai?
Niềm vui sướng to lớn cũng khiến đầu óc hắn lập tức trống rỗng, Tạ Bất Phùng đã tìm được mảnh ghép cuối cùng.
Văn Thanh Từ thật sự chưa chết… Thậm chí y còn lướt qua vai mình.
Trong lúc nhất thời Tạ Bất Phùng không biết mình nên vui hay nên buồn.
Binh lính còn đang nói: "Sau khi bọn họ rời khỏi Tùng Tu phủ thì đi thẳng vào núi rừng. Từ đó trở đi... không tìm thấy dấu vết gì nữa.” Giọng của hắn đột ngột dừng lại.
Núi xanh dù có dài vô tận cũng không thể thật sự lật nó lên trời được sao?
Manh mối hình như lại đứt đoạn, nghĩ tới đây, binh lính phụ trách việc này cũng vô cùng căng thẳng.
Trong phòng bỗng nhiên im lặng, mà người cuối cùng phá vỡ sự im lặng này chính là Lan phi. Giọng của nàng hơi khàn khà lại hơi run rẩy, sau đó quyết tâm rất lớn: "...Nơi bệ hạ sai người đi tìm có phải gian y quán gần Bạch Vinh Khê ở phố Chính Diệu Tùng Tu phủ không?”
Tạ Bất Phùng và binh lính đồng thời nhìn nàng.
“ Đúng.”
...... Không ngờ thật sự là nơi đó.
Lan phi chậm rãi cúi đầu, như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm. Nàng ngoái đầu lại thản nhiên nhìn tên binh sĩ kia. Đối phương lập tức hiểu được, hành lễ bước nhanh rời khỏi đây.
Đảo mắt, trong phòng lại chỉ còn lại có một nhà ba người này.
“...... Ngài không tìm nhầm chỗ, y quán kia đúng là dựa vào Thần Y cốc.” Nàng ngước mắt lên nhìn đôi mắt màu hổ phách của Tạ Bất Phùng, cơ hồ gằn từng chữ nói," Sau khi người của Thần Y cốc ra khỏi cốc đều sẽ lựa chọn dừng chân ở nơi đó...... Vệ triều hẳn là còn hơn mười gian y quán giống như vậy.”
Tạ Phu Doãn cái hiểu cái không nhìn về phía mẫu phi và ca ca. Chỉ thấy Lan phi cắn cắn môi: "Hương hoàn hại phế đế điên, chính là...... ta lấy được từ một trong số đó.”
Vết thương trên lòng bàn tay Tạ Bất Phùng hoàn toàn rạn nứt. Chỉ trong chốc lát, máu đã tích tụ thành vũng.
Đau thấu xương không làm hắn nhíu mày, ngược lại khiến hắn chậm rãi nở nụ cười. Như một con dã thú rốt cục tìm được tung tích của con mồi.
“Mẫu thân của Tống Quân Nhiên từng là nữ quan bên cạnh Ai Đế tiền triều. Nàng...... lớn lên cùng ngự tiền thái giám Triệu công công, thân như huynh muội.”
“...... Địa chỉ của hơn mười y quán đều ở trong tay Triệu công công. " Cuối cùng Lan phi nói những lời này ra.
Trước hôm nay, Lan phi cũng giống như tất cả mọi người, tin chắc Văn Thanh Từ đã sớm qua đời.
Bởi vậy nàng cẩn thận tuân theo lời hứa, không tiết lộ về sự tồn tại của những gian y quán kia.
Nhưng nếu Văn Thanh Từ thật sự không chết... Thân là mẫu phi và thái hậu, nàng nhất định không muốn nhìn thấy Tạ Bất Phùng thất bại hay là lâm vào một hồi điên cuồng khác.
Đến tận lúc này Lan phi cũng không biết, đến tột cùng hành động của mình là đúng hay sai, nàng chỉ biết là hiện tại bản thân không có lựa chọn nào khác.
Tạ Bất Phùng mỉm cười, cởi bỏ miếng băng dính máu đỏ tươi trên tay, chậm rãi duỗi ra lòng bàn tay, giơ lên giữa không trung.
“Người đâu......”
Binh lính đứng trong bóng tối, lại một lần nữa quỳ rạp xuống ngoài điện.
Giọng Tạ Bất Phùng xuyên thấu đêm dài yên tĩnh, rơi vào bên tai bọn họ.
“Đêm nay lên đường về Ung Đô. "Giọng hắn khàn vô cùng," Chuẩn bị một phần hậu lễ, đưa tới phủ Triệu Công công.”
Tạ Bất Phùng ngước mắt nhìn về phía bức tường cao màu đỏ thẫm cách đó không xa.
...... Hắn hôn trộm ngọn tóc Văn Thanh Từ ở nơi đó.
Đã nhiều năm trôi qua, khoảnh khắc dịu dàng đó vẫn đọng lại trong lòng Tạ Bất Phùng như ánh trăng.
Đế vương thiếu niên một thân huyền y, toàn thân dính đầy máu tươi bỗng nhiên lớn tiếng nở nụ cười.
Danh tiếng "mặt tiên lòng la sát" của Văn Thanh Từ truyền khắp giang hồ, đây cũng không phải ẩn thế không ra là có thể có được.
Tạ Bất Phùng không tin lần này trở về Thần Y cốc, y thật sự có thể chịu đựng, không xuất thế nữa.
Đôi mắt màu hổ phách vốn luôn lạnh lùng giờ đây tràn ngập sự dịu dàng sâu thẳm, cùng với sự khao khát và mong đợi không thể diễn tả trong phút chốc.