Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa
Chương 47: 47: Thiếu Niên Lộ Ra Mũi Nhọn
Trên đường trở về Ung Đô, mưa lớn vẫn chưa dừng lại.
Không giống như cảnh tượng náo nhiệt lúc tới, bầu không khí trên thuyền trở về cực kỳ nặng nề.
Hoàng đế cả ngày ở trong khoang thuyền không ra ngoài, mùi hương khói trong phòng ngửi một hơi là có thể khiến người ta ho hơn nửa ngày.
Văn Thanh Từ ở bên cạnh hoàng đế nửa ngày, các hoàng đế cổ đại vừa tìm kiếm trường sinh vừa sửa chữa và chế tạo lăng mộ.
Văn Thanh Từ phát hiện mỗi ngày Tạ Chiêu Lâm ngoại trừ xử lý chính sự ra, việc thích làm nhất chính là nhìn lại bản vẽ xây dựng Thần Lăng nơi chôn xương mình trăm năm sau.
Những bản vẽ này trọn vẹn đủ một rương.
Thần Lăng và kênh đào cùng xây dựng vào năm đầu Thiên Sơ, hiện giờ đã là Thiên Sơn năm hai mươi sáu, Thần Lăng vẫn còn đang tiếp tục xây dựng.
Bởi vậy có thể thấy được nó là một trong những dự án lớn nhất kể từ khi triều đại này được thành lập.
Trong khoang thuyền không có cửa sổ, ngay cả vào ban ngày thì ánh sáng cũng mờ đến kỳ lạ.
Hoàng đế dựa vào giường và nhìn bản vẽ trong tay.
Một lát sau, Hiền công công cẩn thận đi tới, đặt một chén chè ngọt ở trên bàn nhỏ cạnh giường.
Lão đang định lui về, lại thấy hoàng đế vốn đang xem bản vẽ bỗng nhiên ngẩng đầu, cau mày nhìn sang đây.
“......!Sao đột nhiên ngươi lại già như vậy?"
Văn Thanh Từ đang viết y án ở bên cạnh không khỏi chậm rãi ngẩng đầu.
Sao hôm nay hoàng đế lại có tâm tình nhàn hạ nói chuyện phiếm với Hiền công công thế?
Dường như lão thái giám cũng không ngờ Hoàng đế lại đột nhiên hỏi như vậy.
Ngay khi lão đang chuẩn bị nói gì đó, hoàng đế đặt bản vẽ trong tay xuống, đứng dậy hỏi Hiền công công: "Du Chiêu đi đâu rồi?"
Du Chiêu?
Nghe được cái tên này, Văn Thanh Từ hoàn toàn dừng động tác trong tay.
Lần trước khi hoàng đế nửa tỉnh nửa mơ đã đọc cái tên này!
Ngay khi Văn Thanh Từ nghi hoặc "Du Chiêu" rốt cuộc là ai, lại thấy Hiền công công vừa rồi còn cười bỗng nhiên sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Lão để đồ trên tay xuống, quỳ bịch xuống mặt đất.
Dừng một lúc lâu mới nói: " Ngài ấy...!Ngài ấy đã qua đời, nhiều năm rồi..."
"Qua đời?" Giọng hoàng đế bỗng nhiên cao lên, lão xoay người vẻ mặt không thể tin nhìn về phía Hiền công công, "Hắn qua đời như thế nào?"
"Là đã qua đời nhiều năm rồi, "
Trong ấn tượng của Văn Thanh Từ, EQ của Hiền công công luôn rất cao, gặp phải vấn đề gì cũng có thể thành thạo ứng phó.
Trả lời một câu của hoàng đế đương nhiên cũng là như thế.
Nhưng hôm nay, Hiền công công lại chỉ dập đầu một cái, nửa chữ cũng không nói nhiều.
Mà Hoàng đế bỗng nhiên nói Hiền công công "già đi." Lại nhắc tới người đã qua đời nhiều năm, có lẽ là do vấn đề tâm thần đã trở nên trầm trọng, thậm chí trí nhớ cũng trở nên lẫn lộn.
Mùi hương trong phòng càng lúc càng nồng đậm, thoáng cái tiếng dập đầu vào tai Hoàng đế vô cùng chói tai.
" Đi đi, đi hết đi!" Trầm mặc vài giây, Hoàng đế lại đột nhiên nóng nảy, "Tất cả đi ra ngoài, để trẫm một mình ở đây——"
"Vâng, bệ hạ." Hiền công công như được đại xá, vội vàng nhìn Văn Thanh Từ một cái, đi ra ngoài cùng y.
Hôm nay mưa vẫn chưa dừng lại.
Sau khi ra khỏi cửa, hai người dừng lại dưới mái hiên một lát.
Nhờ tiếng mưa che khuất, Văn Thanh Từ không kìm được hỏi ra vấn đề kia.
"Xin hỏi Hiền công công, ngài có thể biết vị Du Chiêu vừa rồi bệ hạ tìm là ai không?"
Nghe đến cái tên này, Hiền công công lập tức căng thẳng, lão vô thức nhìn xung quanh một hồi, tiếp theo xoay người đè giọng nói nhỏ với Văn Thanh Từ: "Văn thái y nhớ tương lai chớ nhắc tới cái tên này nữa, nhất là ở bên cạnh bệ hạ.
”
Văn Thanh Từ gật đầu.
Hiền công công nhẹ giọng nói với y: "...!Ninh Du Chiêu, chính là tên của Ai đế tiền triều.
”
Nói xong biểu cảm lập tức khôi phục như ngày hôm qua, lão nhận ô từ tiểu thái giám bên cạnh, khẽ gật đầu với Văn Thanh Từ rồi rời khỏi nơi này.
Tựa như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì.
Văn Thanh Từ: "..."
Chờ đã, "Du Chiêu" chính là Ai đế?
Thoáng chốc ký ức lần đầu tiên nghe hoàng đế nhắc đến cái tên này ập vào lòng Văn Thanh Từ.
Lúc đó trên mặt hoàng đế hiện lên sự sợ hãi không thể bỏ qua.
Theo Văn Thanh Từ biết, khi hoàng đế còn trẻ, quan hệ giữa lão và Ai đế hẳn là không tệ mới đúng.
Nhưng tại sao nhắc đến cái tên này, lão lại sợ hãi tới vậy?
Nếu đặt ở người khác, có lẽ Văn Thanh Từ sẽ không tìm được đáp án.
Nhưng hiện tại, Tạ Chiêu Lâm trong ấn tượng của y đã sớm chứng thực bốn chữ "lòng dạ nham hiểm".
Mấy chuyện này kết hợp lại với nhau là có thể đoán được, tám phần là lão lại làm chuyện gì đó tội lỗi không thể để người khác biết.
Đế vương nhẫn tâm tất nhiên không sai, nhưng "nhẫn tâm" cùng "tội lỗi" lại luôn là hai khái niệm khác nhau.
Đội thuyền nam tuần về tới Ung Đô.
Trời mưa vài ngày, cuối cùng cũng tạnh ngay lúc này.
Khung cảnh đường phố quen thuộc lướt qua cửa sổ xe.
Bị ảnh hưởng bởi chiến sự ở bắc địa, đường phố Ung Đô vắng vẻ đi khá nhiều.
Sau khi ngồi lên xe ngựa, nhìn thấy phong cảnh quen thuộc bên ngoài, tính toán trong lòng Văn Thanh Từ dần dần rõ ràng...
Vì phòng ngừa chuyện phát sinh ngoài ý muốn, mình ít nhất phải đợi đến ngày cung biến ở Thái Thù cung.
Mà trong lúc này, việc quan trọng nhất chính là điều tra rõ ràng giữa nguyên chủ và hoàng đế đến tột cùng có thù cũ gì.
Y nghĩ tới một nơi...
Y quán ở Ung Đô có liên hệ với Thần Y cốc.
Đầu hạ xuất phát, đợi nam tuần chấm dứt trở lại Thái Thù cung đã là cuối hạ.
Sau khi trời tạnh, không khí xung quanh vô cùng nóng bức.
Hoa sen trong ao cũng bị hơi nóng làm cho héo úa.
Lúc Tạ Bất Phùng ở bên cạnh, Văn Thanh Từ không có cảm giác gì, nhưng chờ tiểu viện Thái Y Sở này chỉ còn lại một mình y, Văn Thanh Từ rốt cục mới nhận ra, nơi này khắp nơi đều là dấu vết sinh hoạt của thiếu niên.
Văn Thanh Từ hơi do dự, cuối cùng lựa chọn không dọn dẹp, giữ lại mọi thứ như cũ, còn cẩn thận đặt bao tay ấm lông thú lên trên cùng tủ quần áo.
Để thuận tiện liên lạc với những người ngoài cung, đảm bảo rằng kế hoạch chạy của mình không có sai sót.
Lần này trở về Ung Đô, y không ở trong Thái Y sở như lúc trước mà là lấy ra nửa thời gian trở về phủ đệ ngoài cung.
Mấy ngày sau, quần áo bông Văn Thanh Từ mua ở Ung Đô cùng với thuốc men y chuẩn bị trước đó được gửi tới phương Bắc.
Hiền công công làm việc rất kín đáo, từ đầu đến cuối Hoàng đế đều không phát hiện ra một chút dị thường nào.
------------------------------
Ba trấn Trường Nguyên, Vĩnh Khai, Hưng Hồ nằm ở cực bắc lãnh thổ Vệ triều, từ Ung Đô đi qua, cưỡi khoái mã ngày đêm không ngừng một ngày là có thể đến.
Xung quanh mấy thị trấn kia nửa là sa mạc nửa là thảo nguyên, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn, cho dù là mùa hè nóng nhất trong năm, nhiệt độ buổi sáng cũng chỉ có mười độ.
Dựa theo sự bày mưu tính kế của hoàng đế, Tạ Bất Phùng bị đưa thẳng đến nơi đóng quân gần với trấn Trường Nguyên bị Bắc Địch chiếm lĩnh nhất.
Bọn họ không chỉ phải đối mặt với những cuộc tấn công có thể phát động bất cứ lúc nào của Bắc Địch mà còn phải sống trong nguy hiểm hàng ngày.
Điều kiện sống cũng vô cùng khó khăn.
Tạ Bất Phùng giờ tuất đến nơi đóng quân, lúc đó mặt trời đã từ từ chìm về phía tây, nhiệt độ nơi đóng quân cũng giảm xuống từng chút một.
"Điện hạ xin ở chỗ này chờ trước, chờ một chút sẽ có người đến giúp ngài." Người đưa tin xoay người xuống ngựa, hành lễ với Tạ Bất Phùng.
Con đường từ kênh đào Đại Vận Hà đến thị trấn Trường Nguyên cũng không dễ đi.
Bọn họ vốn tưởng rằng Tạ Bất Phùng không kiên trì nổi, nhưng thật không ngờ, cả một đoạn đường thiếu niên chẳng những không nói một lời mà cũng không hề oán giận, thậm chí cho đến bây giờ hắn cũng không hề cảm thấy mệt mỏi.
Trên đường đi có mưa lớn, lại qua núi non, khí hậu phức tạp đa dạng.
Thiếu niên dường như vô cùng hiểu rõ sự biến hoá của thời tiết, bọn họ dựa theo chỉ huy của Tạ Bất Phùng, đi một lúc lại ngừng lại, vừa không gặp phải nguy hiểm, lại không có chậm trễ thời gian.
Nghĩ tới đây, người đưa tin đi cùng Tạ Bất Phùng không khỏi có thêm vài phần kính nể.
"Được." Tạ Bất Phùng cũng xuống ngựa, híp mắt nhìn về phía xa xa.
Trên thảo nguyên rộng lớn vô biên, có dòng sông uốn lượn chảy quanh.
Vòng qua dòng sông này, đối diện chính là trấn Trường Nguyên bị Bắc Địch chiếm lĩnh...
Dựa theo những gì Tạ Bất Phùng nghe được trên đường đi, trước khi bọn họ tới nơi này, quân đội Vệ triều đã đánh mấy trận với Bắc Địch nhưng song phương đều không dùng hết toàn lực, nói là thăm dò có lẽ sẽ thích hợp hơn.
Người đưa tin đi vào trong quân trướng, nhưng qua một lúc lâu, cũng không có ai đi ra xem Tạ Bất Phùng.
Theo như quân lệnh lớn nhất lần này của Hoàng đế chính là đưa Tạ Bất Phùng đến nơi này, nhưng một chốc một lát nên có người đi ra nói chuyện với Tạ Bất Phùng, chính thức đưa hắn vào trong quân mới đúng.
Nhưng thiếu niên chờ tại chỗ vô cùng lâu, cũng không biết đến tột cùng qua bao lâu, mặt trời dần dần chìm xuống phía bên kia thảo nguyên.
Khói bếp trên quân trướng bốc lên lại rơi xuống, trong doanh trại cũng từ từ yên tĩnh lại.
Nhiệt độ giảm từng chút một.
Tạ Bất Phùng chờ đợi ở bên ngoài nơi trú quân, trên thảo nguyên bốn bề trống không, một cơn gió thổi qua mang theo cảm giác lạnh thấu xương.
Cơn gió đen gào thét bên tai thiếu niên trẻ, bầu không khí thực sự rất đáng sợ.
Hắn xoay người nhẹ nhàng sờ sờ chiến mã sánh đôi với mình suốt con đường đi về phía bắc, tiếp theo chậm rãi nở nụ cười.
Trong đôi mắt màu hổ phách tràn đầy khinh miệt và xem thường.
Không khó để nhận ra, quan quân nơi đóng quân đang ra oai phủ đầu Tạ Bất Phùng.
Suốt chặng đường trời mưa to, tuy rằng bọn họ không có chậm trễ quân mệnh, nhưng thời gian đến nơi của họ vẫn muộn hơn nửa ngày so với dự kiến.
Sáng nay sau khi trời nắng, bọn họ không dám nghỉ ngơi mà chạy không ngừng về phía Trường Nguyên.
Bởi vậy mà nước và lương khô mang theo bên người đều đã bị tiêu hao hết.
Bất cứ ai cũng sẽ đói.
Đói, khát, lạnh, cô đơn.
Mấy hạng mục này cùng bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát chiến tranh chồng lên nhau, trong khoảnh khắc có thể đánh tan phòng tuyến tâm lý của con người.
Nhưng từ trước đến nay Tạ Bất Phùng không phải là hoàng tử được chiều chuộng sinh ra ở Ung Đô, chút thủ đoạn này chẳng là gì với hắn.
Thiếu niên lấy túi nước từ trên lưng ngựa, đi thẳng đến bên dòng suối.
Sau đó chìm nó xuống suối, từ đó lấy nước, uống một ngụm.
“......!Báo, đại hoàng tử tự ra suối lấy nước uống." Binh lính canh giữ bên cạnh quân trướng quay đầu lại nói.
"Tự ra?" Người đàn ông trung niên ngồi ở chủ vị không khỏi nhíu mày, "Quả thật không hề có dáng vẻ của thiên hoàng hậu duệ quý tộc." Giọng điệu gã ta có phần khinh bỉ.
Gãthiếu chút nữa quên mất, Tạ Bất Phùng một mình lớn lên ở Hoàng Lăng, có lẽ làm như vậy cũng không có ích gì.
Hôm nay nếu đổi là Tạ Quan Chỉ ở đây mà nói, chỉ sợ là hắn có khát chết cũng sẽ không uống nước sinh hoạt không sạch sẽ trong suối.
"Tướng quân đại nhân, hiện tại có mời đại hoàng tử vào không?” Binh lính lại hỏi.
Người đàn ông ngồi ở vị trí chính chậm rãi lắc đầu, dùng đũa gắp một miếng thịt bò bên bàn nhỏ bên cạnh ném vào miệng.
Gã nhai nhai, lúc này mới không nhanh không chậm cười nói: "Không gấp, trước tiên để cho đại hoàng tử cảm nhận được cái gì gọi là biên quan nghèo khổ chân chính đã."
Tuy rằng gã dẫn quân đóng ở Trường Nguyên, nhưng cũng có giao thiệp ở Ung Đô, huống hồ chuyện Hoàng đế không thích Tạ Bất Phùng đã sớm không phải là bí mật gì.
Lùi một vạn bước, cho dù không biết chuyện đã xảy ra, nhưng nhìn cách Hoàng đế đưa Tạ Bất Phùng đến đây đã biết trong lòng lão có chủ ý gì.
Đoạn thời gian gần đây, chiến tích chiến đấu ở Trường Nguyên chẳng mấy tốt, có thể thấy trong quân báo rằng hoàng đế có ý kiến với mình.
Tạ Bất Phùng đụng phải gã vào lúc này cũng vừa lúc hợp tâm ý của gã.
Vừa có thể phát tiết sự khó chịu trong lòng mình, còn có thể thích hợp ôm đùi Hoàng đế thì cớ sao không làm?
Nước suối trên thảo nguyên thực sự rất sạch sẽ, nhược điểm duy nhất là quá lạnh.
Một ngụm nước đá khiến nhiệt độ cơ thể củaTạ Bất Phùng bị kéo thấp xuống, lục phủ ngũ tạng tràn ngập cảm giác ớn lạnh.
Tạ Bất Phùng dựa vào thân ngựa, chậm rãi ngồi xuống.
Trên người hắn mặc quân phục bình thường mà người đưa tin đưa cho hắn.
Bộ quân phục này thuộc về xuân thu, vào buổi trưa thì dày vừa phải, nhưng vào thời điểm này lại không thể chịu được dù chỉ một chút lạnh giá.
Phi ngựa nhanh mấy ngày, Tạ Bất Phùng vừa ngồi xuống đã cảm thấy buồn ngủ.
Mí mắt thiếu niên không khỏi đánh nhau, muốn khép lại từng chút từng chút một.
Không thể ngủ được.
Không thể ngủ quên vào lúc này.
Nếu ngủ quên vào lúc này, rất có thể sẽ chết vì hạ thân nhiệt và lạnh cóng ở đây.
Răng thiếu niên run lập cập, nghĩ tới đây, hắn cố gắng chống đỡ đứng lên.
Tuy rằng không học được lễ pháp gì nhưng hắn vẫn luôn kính trọng đối với những người lính ở biên giới.
Mà hiện tại, sự kiên nhẫn của Tạ Bất Phùng đã tiêu hao hết.
Tạ Bất Phùng nắm chặt dây cương, xoay người lên ngựa.
"Giá-"
Hắn híp mắt, trực tiếp thúc giục ngựa nhanh chóng đi, sau khi tăng tốc đột ngột rồi nhảy lên lên cao, hắn xuyên qua cửa ải đóng quân ra bên ngoài.
Nhìn từ xa, giống như một tia chớp màu đen.
"Chờ đã!! chờ đã." Binh lính canh giữ bên ngoài nơi đóng quân không ngờ Tạ Bất Phùng lại làm như vậy.
Đầu tiên bọn họ sửng sốt, tiếp theo mở to hai mắt, cuống quít đuổi theo người phía trước.
Nhưng mà tốc độ của khoái mã đâu phải là tốc độ mà người thường có thể đuổi kịp.
Mái tóc đen xoăn nhẹ như sóng biển cuồn cuộn ở phía sau, khí thế trên người thiếu niên không ai có thể ngăn cản.
Binh lính đóng quân nhao nhao đuổi theo, nhưng không ai có thể ngăn cản kỹ thuật cưỡi ngựa điêu luyện của hắn.
Chỉ trong một cái chớp mắt Tạ Bất Phùng đã xuất hiện ở bên ngoài quân trướng lớn nhất.
Ngay sau đó xoay người xuống ngựa, một cước đá văng binh lính rút kiếm về phía mình, kéo rèm quân trướng đi vào.
"Ngươi..."Tướng quân đứng phát dậy, trợn to hai mắt, đang chuẩn bị khiển trách Tạ Bất Phùng nhưng chưa kịp nói ra miệng đã thấy thiếu niên đứng ở giữa quân trướng, lạnh lùng nhìn bốn phía xung quanh: "Có phải nếu bổn cung không đến, tướng quân sẽ quên mất quân lệnh ngài vừa nhận được đến đến tột cùng viết cái gì không?”
Thiếu niên không thường dùng từ "bổn cung", lúc này trong lời nói của hắn mang đầy sự uy hiếp.
Nghe được lời Tạ Bất Phùng nói, tướng quân kia bất giác cảm thấy khinh thường, tuy rằng Tạ Bất Phùng bị đuổi tới biên quan nhưng thân phận hoàng tử của hắn cũng không có bị phế bỏ.
Hơn nữa cũng giống như hắn nói, quân lệnh mới nhận được, nội dung chính là dẫn Tạ Bất Phùng nhập vào nơi đóng quân.
Tướng quân cắn răng nuốt một hơi.
Gã nghiêng người, đang chuẩn bị ra lệnh cho người dẫn Tạ Bất Phùng xuống dưới nhưng đã thấy thiếu niên đứng trong quân trướng khẽ nhíu mày, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó hỏi: "Tướng quân thấy bổn cung sao lại không hành lễ?”
Mấy người đưa tin đi cùng Tạ Bất Phùng cả đoạn đường hai mặt nhìn nhau.
Mấy ngày nay bọn họ đã cảm nhận được khí thế bức người trên người thiếu niên, cũng tâm phục khẩu phục nghe theo quyết định của hắn.
Nhưng mà dọc theo đường đi bọn họ vẫn chưa có hành lễ với Tạ Bất Phùng, nếu không phải thiếu niên nhắc tới, bọn họ đúng là đã quên mất chuyện này.
Sau khi nghe Tạ Bất Phùng nói, sắc mặt tướng quân kia trong nháy mắt trở nên xanh mét.
Tạ Bất Phùng trong truyền thuyết là một yêu vật không có cảm giác tồn tại gì, gã căn bản không ngờ đối phương sẽ lựa chọn dùng thân phận của mình để trấn áp người khác.
Chuyện cho tới bây giờ thì không thể không làm nghi lễ này.
Tướng quân nghiến răng đi tới, quỳ một chân xuống hành quân lễ với Tạ Bất Phùng.
"Thần tham kiến đại điện hạ, " Trong lúc nói chuyện, trong lòng gã tràn đầy sỉ nhục.
Tạ Bất Phùng khẽ cười, không vội cho gã đứng dậy mà là xoay người lại, nghiên cứu các loại vũ khí treo trên quân trướng.
Tư thế quỳ một gối không hề dễ chịu, càng đừng nói trên người vị tướng quân này còn có đủ loại thiết giáp chồng lên nhau.
Chỉ chốc lát sau người gã đã lắc lư, áo giáp va chạm với nhau tạo ra một âm thanh chói tai.
Mọi người đều biết hiện tại gã không thể quỳ, mấy năm nay Vệ triều đều không có chiến loạn lớn, quân đội vốn đã lơ là huấn luyện chứ đừng nói đến cấp bậc tướng quân này.
Trước khi chiến tranh bắt đầu thì ngày nào cũng ăn thùng uống vại, uống rượu mua vui, nền tảng cơ thể đã sớm đã hỏng hết.
Tiếng khôi giáp trong quân trướng càng lúc càng lớn, vị tướng quân kia rốt cục chống không nổi cơ thể nữa mà khuỵu gối xuống đất.
Nghe được âm thanh này, Tạ Bất Phùng rốt cục cười xoay người lại.
" Sao tướng quân lại làm đại lễ thế?" Hắn khinh miệt nhìn đối phương một cái, lúc này mới thờ ơ nói, "Mau mời dậy đi.
”
“......!Tạ điện hạ." Tướng quân cắn răng nói.
Tạ Bất Phùng không phải là người dễ bắt nạt, nếu có người làm hắn không vui, hắn sẽ trả lại gấp trăm lần.
Lúc trước ở Thái Thù cung, hắn cũng dám tùy tiện chống lại Hoàng đế, một tướng quân Tạ Bất Phùng chẳng thèm để vào mắt.
Thiếu niên vốn không muốn nói chuyện với người này, nhưng mà trách cũng trách gã ngay từ đầu không có đưa Tạ Bất Phùng đi sung quân nên lúc này mới rước lấy phiền phức cho mình.
Tướng quân đứng dậy lạnh lùng nở nụ cười: "Bệ hạ phân phó, chuyến đi này của Đại điện hạ phải ăn ở cùng binh lính bình thường, không thể làm bất cứ điều gì đặc biệt hơn."
"Người đâu, đưa đại điện hạ vào trong quân trướng đầu bắc, ngài ấy sẽ ở nơi đó, cùng ăn cùng huấn luyện với binh lính Quảng Trì doanh
Quảng Trì doanh...
Trên đường tới, những người đưa tin giới thiệu cho Tạ Bất Phùng thành phần nhân viên trong quân đội, cùng với các doanh trại sẽ làm những gì.
Ba chữ Quảng Trì doanh xuất hiện không ít lần.
Nó tương đương với đội tiên phong trong quân đội, luôn là người ra trận đầu tiên.
Quảng Trì doanh có lịch sử lâu đời, bắt nguồn từ những ngày đầu của triều đại trước.
Lúc đầu Quảng Trì doanh là lực lượng bén nhọn nhất trong quân đội, nhưng bây giờ thì ngược lại.
Lúc đi mặc dù những người đưa tin không nói rõ, nhưng ý đã vô cùng rõ ràng —— Quảng Trì doanh của hiện tại chính là nhóm người đầu tiên đi chịu chết khi bắt đầu chiến tranh.
Lính không ai muốn tới Quảng Trì doanh cả, dần dà nơi này toàn là binh lính không có xuất thân hoặc không được chỉ huy thích.
Thậm chí có không ít binh lính là người bình thường vừa bị cưỡng ép tuyển tới, còn chưa trải qua huấn luyện.
Trong lòng bọn họ tràn đầy oán khí —— đặc biệt là đối với hoàng thất và chính hoàng đế.
Nhóm người này ở xa trung tâm chính trị, chưa từng nghe qua tin đồn về Tạ Bất Phùng.
Bọn họ chỉ biết, Tạ Bất Phùng là một vị hoàng tử.
"Được." Tạ Bất Phùng không kinh hoảng hoặc phẫn nộ trong tưởng tượng của tướng quân, ngược lại bình tĩnh dị thường tiếp nhận chuyện này.
Binh lính ở bên cạnh khựng lại, cuống quít dẫn Tạ Bất Phùng tới Quảng Trì doanh ở đầu Bắc.
......
Trong quân được phân phát thống nhất chăn ga gối đệm và áo giáp quân sự.
Tạ Bất Phùng từ nhỏ ở hoàng lăng cũng không ghét bỏ mấy thứ này, mặt hắn vô cảm tiếp nhận, đi vào trong quân trướng.
Mà vị tướng quân kia lại vô cùng "tri kỷ" phái người vào trong quân trướng, giới thiệu thân phận Tạ Bất Phùng cho mọi người.
Đêm đầu tiên Tạ Bất Phùng ngủ trong quân đội không yên giấc.
Có lẽ là bởi vì binh lính của Quảng Trì doanh là đi chịu chết, điều kiện ở cũng tốt hơn binh lính bình thường một chút —— ít nhất không phải ngủ chung giường.
Nhưng tiếng động suốt đêm vẫn nhiều lần đánh thức Tạ Bất Phùng khỏi giấc ngủ sâu.
......!Hắn không khỏi nhớ tới tiểu viện trong Thái Y Thự ở Ung Đô, còn có hương thơm đắng nhàn nhạt trên người Văn Thanh Từ.
Mặt trăng ở biên giới dường như rất tròn trịa.
Tạ Bất Phùng nhắm mắt lại, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Không biết là canh giờ nào, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.
......!Có người rón rén tới, dừng lại một lát, tựa hồ đang quan sát xem Tạ Bất Phùng có ngủ hay không..
Thiếu niên cố ý không nhúc nhích.
Thấy Tạ Bất Phùng nằm ở chỗ này giống như đang ngủ say, người nọ cuối cùng cũng chậm rãi đưa tay ra, chạm vào vật trên cổ tay Tạ Bất Phùng——
Đó là dược ngọc của Văn Thanh Từ, cũng là thứ duy nhất đáng giá trên người thiếu niên.
Ban ngày Tạ Bất Phùng vẫn dùng nó buộc tóc, mà đến buổi tối, thì học theo dáng vẻ Văn Thanh Từ quấn trên cổ tay.
Người tới là binh lính bị cưỡng ép tuyển mộ, từ ngày đầu tiên đến trấn Trường Nguyên, trong đầu gã đã nảy sinh ý định chạy trốn.
Thậm chí đã tìm xong chiến mã và lên kế hoạch lộ trình từ lâu, vấn đề duy nhất là gã trốn nhưng không có tiền.
Vừa rồi lúc có người giới thiệu thân phận Tạ Bất Phùng, gã liếc mắt một cái đã thấy được dược ngọc trên cổ tay thiếu niên, cũng nổi lên tâm tư...
Người tới nín thở, nắm chặt dược ngọc.
Nhưng mà ngay sau đó, thiếu niên vốn nên ngủ say bỗng nhiên mở mắt ra.
Ánh trăng chiếu vào trong con ngươi màu hổ phách, hóa thành một lưỡi dao sắc bén lạnh như băng bổ về phía gã.
Ánh mắt thiếu niên như một con sói.
"A——"
Một tiếng thét chói tai đâm thủng quân trướng, đánh thức mọi người nhìn qua đây.
Tay thiếu niên kẹp chặt lấy cổ họng người tới.
Không đợi người nọ cầu xin tha, đã bóp cho gã im lặng.
"Giết người rồi——" Không biết là ai hét lớn một tiếng trước, sau đó loạng choạng chạy ra khỏi lều trướng,"Tạ Bất Phùng giết người! ”
Vô số thanh kiếm chỉ vào Tạ Bất Phùng.
Hắn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ là ném thi thể trên tay sang một bên, tiếp theo thờ ơ dùng ống tay áo lau sạch dược ngọc..