Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa
Chương 41: 41: Nếu Ta Thích Nam Nhân
Hoàng đế càng ngày càng ỷ lại vào thuốc hoa bìm bìm, trạng thái của lão trở nên mất kiểm soát, lúc thì tốt lên lúc thì xấu đi.
Chuyện xảy ra tối hôm đó bị đè ép xuống, mọi người có mặt đều im lặng nhưng tin tức vẫn lặng lẽ lan truyền nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã trở thành chủ đề thảo luận của tất cả mọi người.
Tùng Tu phủ là điểm dừng chân quan trọng nhất trong chuyến nam tuần, ngoài việc tới các lăng tẩm đền thờ để thăm dò tình hình dân gian, hoàng đế còn phải thờ cúng các vị thần sông ở đây, cầu nguyện cho bờ kênh đào và toàn bộ Giang Nam mưa thuận gió hoà.
Tế tự có ý nghĩa rất lớn đối với những người ở thời đại này.
Tất cả các thành viên hoàng thất bao gồm Tuệ phi và Tạ Quan Chỉ trước đây bị quản thúc tại gia đều xuất hiện bên bờ kênh đào Đại Vận Hà cùng với Tạ Chiêu Lâm.
Hoàng đế là nhân vật chính duy nhất của lễ tế tự lần này, những người còn lại chỉ cần đứng bên lề theo dõi buổi lễ là được rồi.
Thân là thái y, Văn Thanh Từ vẫn đứng ở cuối đám đông giống như lần trước.
Trước đó Văn Thanh Từ chỉ tham gia lễ tế trời một lần, y cũng không rõ tế tự thời đại này rốt cuộc như thế nào.
Nhưng theo quan điểm của y, loại hoạt động hoàng gia này cần phải trang trọng và thiêng liêng mới đúng, nhưng lễ tế thần sông hôm nay trông như thế nào cũng không được tự nhiên…
Địa thế ven sông thấp và bằng phẳng, Văn Thanh Từ chỉ có thể nhìn thấy từ xa, trong đám đông có một đám đạo sĩ mặc áo tím đang cầm kiếm vung về phía trước.
Động tác của bọn họ không giống như tế tự hoàng thất trong ấn tượng của y mà ngược lại giống...một nghi lễ nào đó.
Đây có thể không phải là ảo giác, sau lưng Văn Thanh Từ bắt đầu lạnh lẽo, y không khỏi nhớ lại câu chuyện mà Tạ Bất Phùng đã nói với mình về những thứ ẩn đằng sau con kênh này.
......!Văn Thanh Từ đoán, sở dĩ hoàng đế chấp nhất với chuyến nam tuần như vậy, còn đi thẳng tới Tùng Tu phủ, nguyên nhân lớn nhất chính là vì muốn làm phép trấn áp oan hồn ở chỗ này.
Chuyện này ở thời hiện tại hoàn toàn có khả năng.
Tiếng trống phía trước vang lên từng trận, Văn Thanh Từ nhắm hai mắt lại.
Y không kìm được nắm chặt dược ngọc treo trên cổ tay.
Rõ ràng đang là giữa trưa mùa hè, nhưng ánh mặt trời chiếu vào người Văn Thanh Từ lại khiến y cảm thấy lạnh thấu xương.
Tiếng ve kêu và tiếng gió bên tai biến thành tiếng gào khóc… Dưới con kênh rộng lớn có quá nhiều linh hồn oan khuất.
Chuyện cúng bái bên cạnh kênh đào Đại Vận Hà tựa hồ làm cho nội tâm hoàng đế thoáng yên tâm.
Buổi chiều lúc Văn Thanh Từ chẩn mạch thì thấy lão gọi Lan phi đến đánh cờ như thường ngày.
Bất tri bất giác đã đến tháng sáu, trong không khí của Tùng Tu phủ đã lộ ra hơi nóng bừng bừng.
Văn Thanh Từ chẩn mạch xong vừa cầm bút vừa suy ngẫm về triệu chứng của Hoàng đế, còn có phản ứng bất lợi của thuốc hoa bìm bìm nên không để ý câu được câu chăng của hai người kia.
Thẳng đến giọng của Lan phi đột nhiên cao lên vài độ truyền vào tai y.
“......! Kênh đào Đại Vận Hà sầm uất, vì huyết mạch lương thảo của triều ta, lúc trước bệ hạ định ra chính sách này, đích xác rất có tầm nhìn xa trông rộng.
"Lan phi cười nói, dứt lời bèn đánh một quân cờ xuống bàn.
Lông mày hoàng đế hơi nhíu lại.
Tạ Chiêu Lâm chăm sóc bản thân rất tốt, vốn rất khó nhìn ra tuổi tác, nhưng trôi qua mấy ngày nay, giữa lông mày của lão thế nhưng lại sinh ra nếp nhăn thật sâu.
"Việc này tiền triều sớm đã có người nhắc tới, trẫm chỉ thực hành mà thôi." Giọng điệu Hoàng đế bình tĩnh nói.
Đương kim thánh thượng hiện tại có được giang sơn là nhờ truyền ngôi, bởi vậy bổn triều không kiêng dè chuyện cũ của tiền triều như các triều đại khác, càng sẽ không bôi nhọ phỉ báng.
Thậm chí mỗi một lần tán gẫu chuyện trong quá khứ, trong lời nói của Hoàng đế luôn mang theo vài phần kính sợ cùng hoài niệm không biết thật giả.
Chỉ riêng Lan phi đã nhắc tới rất nhiều đề tài liên quan đến tiền triều.
Văn Thanh Từ vốn không có hứng thú với câu chuyện của bọn họ, nhưng lúc này cũng không kìm được buông bỏ chuyện rối rắm vừa rồi, chăm chú lắng nghe.
Lan phi khẽ cười, cuối cùng chậm rãi thở dài nói: "Lúc trước bệ hạ từng nói, chờ kênh đào Đại Vận Hà sửa xong sẽ dẫn theo...!Ai Đế đến Giang Nam xem một chút, thật không ngờ hắn lại đi sớm như vậy..."
Dựa theo tin tức Văn Thanh Từ nghe được trong khoảng thời gian này, Lan phi, Hoàng đế còn có vị Ai đế tiền triều không chênh lệch tuổi nhau là mấy, hẳn là đã quen biết nhau từ lâu.
Có lẽ là bởi vậy, lúc Lan phi tán gẫu với lão thường dùng các từ ngữ hết sức bình thường.
Tựa như nàng chỉ xem Ai đế như một người bạn quá cố nhiều năm.
Nghe đến đây, trên mặt Hoàng đế rốt cục có một chút biểu tình dư thừa.
Lão mím chặt môi, dùng ngón tay khẽ chạm vào bàn cờ, nhìn qua giống như là mất kiên nhẫn.
"Đúng là hắn rất thích Tùng Tu phủ." Hoàng đế nhẹ nhàng nói xong câu này thì lập tức thả quân cờ xuống, sau đó đột ngột chuyển chủ đề.
Thấy thế, Lan phi cũng không còn nhắc tới chuyện tiền triều nữa, hai người hạ mấy quân cờ xuống rồi vội vàng kết thúc.
Sau khi tế lễ xong, tâm lý được an ủi, hoàng đế đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Thế nhưng ánh mắt hiện tại của lão vẫn hỗn loạn như trước, thuốc hoa bìm bìm lại nằm trong tay hoàng đế.
"Được rồi ái phi, nàng trở về chăm sóc công chúa đi, trẫm cần nghỉ ngơi." Lão trầm giọng nói.
"Vâng, bệ hạ." Lan phi chậm rãi đứng dậy hành lễ với hành đế rồi đi ra khỏi gian phòng này, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn như thường.
Nghe hoàng đế nói mình muốn nghỉ ngơi, Văn Thanh Từ cũng chuẩn bị rời đi.
Vừa mới giơ tay định đóng hộp thuốc, Hiền công công đột nhiên dẫn theo một người mặc áo giáp bạc bước nhanh vào điện.
Cùng với sự xuất hiện của hắn còn thoang thoảng mùi máu tươi.
Người nọ vội vàng hành lễ, không thèm nhìn xung quanh, quỳ xuống nói: "Khởi bẩm bệ hạ! Bắc Địch tiến về phía nam, tập hợp tất cả binh lực tiến thẳng đến Trường Nguyên...!Không chỉ cướp đi trâu bò, thậm chí...!Thậm chí còn..."
Nói đến đây, hắn đột nhiên ấp úng。
"Sao?" Hoàng đế đề cao âm thanh, "Ngươi nói đi! ”
Người nọ lại dập đầu một cái thật mạnh xuống mặt đất, cuối cùng chen ra một câu từ kẽ răng: "Thậm chí...đã chiếm được Trường Nguyên.
”
Sắc mặt hoàng đế lập tức trở nên khó coi.
Ai cũng không ngờ tới lúc này đây thủ lĩnh Bắc Địch không hề ra chiêu theo lối cũ nữa.
Sau khi cướp đoạt một phen trở lại đồng cỏ, bọn họ chỉ nghỉ ngơi hồi phục một lát rồi lại xuôi nam chiếm lĩnh Trường Nguyên nằm ở cực bắc của Vệ triều!
Theo lý mà nói, chút thời gian này căn bản không đủ để bọn họ tu sửa và phục hồi sau thảm hoạ trắng, nhưng bọn họ lại lựa chọn liều lĩnh mà mạo hiểm.
Khói xanh nhàn nhạt theo khe hở của lư hương bay ra như sợi tơ vướng người bên trong.
Hoàng đế hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Ngươi ngồi trước, nói cho trẫm biết rõ.
”
"Vâng, bệ hạ."
Thấy hai người muốn nói chuyện quân tình, động tác thu dọn hòm thuốc của Văn Thanh Từ bắt đầu nhanh hơn.
Ngay khi y đã dọn xong chuẩn bị rời khỏi hậu điện, Hoàng đế bỗng nhiên mở miệng, chậm rãi nói với Văn Thanh Từ: "...!Đại hoàng tử sắp mười tám tuổi, theo lý mà nói, đã nên xuất cung lập phủ rồi.
”
Có lẽ là hương thơm hun khói lâu, giọng của lão trở nên đặc biệt trầm thấp.
Bước chân Văn Thanh Từ hơi dừng lại.
Nói xong câu này, Hoàng đế xoay người lại, lẩm bẩm nói với người đàn ông mặc áo giáp bên cạnh: "Hiện giờ, cũng nên đi rèn luyện một phen."
Đối phương sửng sốt một hồi, tuy rằng không hiểu ý của Hoàng đế nhưng vẫn cuống quít gật gật đầu theo.
Văn Thanh Từ từ từ đi ra khỏi hậu điện, y không kìm được đứng ở trong viện khẽ ho khan hai tiếng.
Người đến truyền quân báo kia có lẽ không hiểu ý tứ của Hoàng đế.
Nhưng nghe đến đây, người đã đọc hết Phù Minh Đường như y lại hiểu hết toàn bộ, hoàng đế muốn đưa Tạ Bất Phùng lên chiến trường.
"Bệ hạ...!Thưa bệ hạ? "Trong điện, quân nhân kia nói nửa ngày mới phát hiện Hoàng đế không biết đã thất thần từ lúc nào.
Tầm mắt của lão vẫn dừng ở nơi Văn Thanh Từ biến mất, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Hoàng đế chậm rãi quay đi.
"Ngươi tiếp tục nói." Lão uống một ngụm trà, nhẹ giọng nói.
"Vâng..."
Nương theo động tác uống trà,Hoàng đế giấu đi ý cười trên mặt.
Lão muốn giết Tạ Bất Phùng, nhưng vị đại hoàng tử này của mình ngoại trừ không hề lấy lòng ra thì cũng không phạm sai lầm lớn gì.
Là một "vị vua nhân từ", một phụ thân, đương nhiên lão không thể vô duyên vô cớ xử lý Tạ Bất Phùng, hoặc là âm thầm giết thiếu niên rồi đổ lỗi cho người khác.
Nghĩ tới nghĩ lui, đưa Tạ Bất Phùng đưa lên chiến trường chính là lựa chọn tốt nhất.
Tạ Bất Phùng lớn lên ở Túc Châu, căn bản chưa từng tiếp xúc với võ công hay quân sự, để cho hắn tới chiến trường ứng phó thủ lĩnh mới của Bắc Địch chính là đi chịu chết.
Nhưng vậy thì sao?
Hoàng đế chậm rãi nở nụ cười.
Thân là hoàng tử, Tạ Bất Phùng vốn nên đi rèn luyện, mà chết trên chiến trường thì cũng chỉ có thể nói rõ tư chất của hắn không đủ.
Bóng lưng Văn Thanh Từ đã hoàn toàn biến mất ở ngoài điện.
Theo hoàng đế, kế hoạch của mình có thể rất hoàn hảo.
Một biến số duy nhất chính là Văn Thanh Từ.
Trong cung Thái Thù ai cũng biết, Tạ Bất Phùng vẫn đi theo bên cạnh Văn Thanh Từ cơ hồ là như hình với bóng.
Mà Văn Thanh Từ thân là Hàn Lâm, lại là tâm phúc của mình.
Hoàng đế không lo Văn Thanh Từ một lòng hướng y, hiển nhiên không có hứng thú với triều đình cũng sẽ không giúp được Tạ Bất Phùng.
Lão chỉ lo sau khi Tạ Bất Phùng lên chiến trường, đám người kia rất có thể sẽ nể mặt Văn Thanh Từ mà sắp xếp thiếu niên ở hậu phương tương đối an toàn.
Nhưng muốn giải đề này cũng rất đơn giản.
......!Chỉ cần để Văn Thanh Từ tự tay đưa Tạ Bất Phùng ra chiến trường là được rồi.
*
Sau khi biết ý đồ của hoàng đế, Văn Thanh Từ trở nên vô cùng bất an.
Đêm nay y nửa tỉnh nửa mê, cộng lại cũng không ngủ đủ hai canh giờ.
Trái tim đập điên cuồng vì lo lắng.
Trời vừa tờ mờ sáng, Văn Thanh Từ đã dậy thay quần áo rời khỏi phòng hứng gió cho bình tĩnh lại.
Mặc dù đã là mùa hè nhưng sáng sớm ở Tùng Tu phủ vẫn còn se lạnh.
Văn Thanh Từ vừa nhớ lại cốt truyện trong "Phù Minh Đường", vừa đi lang thang theo hòn non bộ trong phủ.
Chờ lúc y nhận ra thì đã đứng ở ngoài cửa một tòa nhà quen thuộc.
- Tạ Bất Phùng tạm thời ở đây.
Đây là góc sân của toàn bộ phủ đệ.
Xung quanh không có gì ngoại trừ những hòn non bộ và những cái cây nhỏ, Tạ Bất Phùng không có khóa chặt cửa viện mà để lại một khe hở.
Ánh sáng bạc theo đó lóe lên trong điện.
Cách cánh cửa viện này, Văn Thanh Từ nhìn thấy thiếu niên cũng dậy sớm giống mình, lúc này hắn đang luyện kiếm một mình trong tiểu viện.
Ánh mắt hai người chạm nhẹ vào nhau, Văn Thanh Từ vốn định rời đi, do dự một chút vẫn mở cửa bước vào.
Trong tay Tạ Bất Phùng là một thanh trọng kiếm màu đen, thanh kiếm này không có trang trí gì, lưỡi kiếm rỉ sét loang lổ, nhìn thế nào cũng không phải là một thanh kiếm tốt, nhưng nằm ở trong tay Tạ Bất Phùng lại hung ác như có sinh mệnh, kiếm pháp của thiếu niên không hề cầu kỳ, hoàn toàn lấy công làm thủ.
Chiêu thức của hắn thẳng thắn quyết liệt, mỗi một kiếm đều như muốn lấy mạng người ta.
Tâm tình vốn nặng nề của Văn Thanh Từ cũng nhờ kiếm pháp của Tạ Bất Phùng mà trở nên thoải mái một chút.
Tạ Bất Phùng là một thiên tài.
Hắn dĩ nhiên chỉ dựa vào võ phổ đã luyện trọng kiếm đến trình độ này...
Chẳng trách có thể phá vỡ cạm bẫy chết chóc do hoàng đế giăng ra, bò ra khỏi núi thây giết về Ung Đô.
Khoảng sân nhỏ nơi Tạ Bất Phong ở hầu như không được chăm sóc, trên mặt đất vẫn còn một lớp sỏi.
Nhìn thấy vật dưới chân, Văn Thanh Từ giống như nhớ tới cái gì đó khom lưng nhặt một viên đá trong tay.
Sau một khắc thì ném nó về phía Tạ Bất Phùng.
Cơ thể Văn Thanh Từ không có bao nhiêu nội lực, nhưng sử dụng ám khí rất tài tình, theo đuổi chính là lấy nhỏ đánh lớn.
Lúc trước khi Cung Thái Thù xảy ra cung biến, mấy thị vệ tiến về phía y cũng không tránh thoát ám khí của Văn Thanh Từ.
Nhưng lúc này, hòn đá còn chưa tới gần, đã bị kiếm khí trong tay Tạ Bất Phùng bức đi, nặng nề rơi xuống đất.
"Thân thủ điện hạ tốt thật đấy." Văn Thanh Từ không kìm được khen thiếu niên vài câu.
Nghe vậy Tạ Bất Phùng chậm rãi buông trọng kiếm trong tay xuống, ánh mắt lạnh như băng tràn đầy sát ý vừa rồi bỗng nhiên trở nên nhu hòa.
Sau khi được Văn Thanh Từ khen ngợi, Tạ Bất Phùng rũ mắt xuống, một lát sau mới nhẹ giọng phun ra một câu "Cảm ơn.
”
Thiếu niên thường ngày nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, hiếm khi loay hoay tìm cách đáp lại lời nói của đối phương.
Văn Thanh Từ nhìn ra, để thuận tiện cho việc luyện kiếm, Tạ Bất Phùng mặc một bộ trang phục màu đen.
Dải lụa buộc tóc không biết bung ra từ lúc nào, mái tóc đen hơi xoăn cũng bởi vậy mà xõa tung ở sau lưng hắn.
Trên trán Tạ Bất Phùng toát ra một chút mồ hôi, có mấy sợi tóc dài dính vào mặt, chẳng những không làm cho thiếu niên trông chật vật mà còn khiến đường nét trên khuôn mặt trở nên sắc bén và nguy hiểm.
Giống như vừa rồi, từ dã thú biến ảo thành người.
Văn Thanh Từ bị sự lạnh lùng trong đôi mắt màu hổ phách kia của Tạ Bất Phùng làm cho chấn động.
Y khựng lại một lát rồi đi về phía Tạ Bất Phùng.
"Dây buộc tóc của điện hạ đâu?"
Giọng nói thanh nhuận như dòng suối lướt qua trái tim Tạ Bất Phùng.
Thiếu niên theo bản năng giơ tay lên sờ lên tóc rồi bất tri bất giác nhận ra sợi dây buộc tóc kia không biết đã rơi xuống từ lúc nào.
Dáng vẻ hiện tại của mình có phải hơi vô lễ rồi hay không?
Ý niệm xa lạ trong đầu vừa toát ra trong đầu Tạ Bất Phùng, bên tai hắn đã vang lên tiếng vang nhỏ.
Văn Thanh Từ chậm rãi lấy chuỗi dược ngọc treo trên cổ tay mình xuống.
Tạ Bất Phùng ở tiểu viện không lớn, sau lưng chính là bậc thang vào phòng.Bất tri bất giác, thiếu niên đã cao hơn Văn Thanh hơn nửa cái đầu.
Văn Thanh Từ lên hai bậc thang mới miễn cưỡng ngang bằng với chiều cao của Tạ Bất Phùng.
Thiếu niên không hiểu Văn Thanh từ muốn làm cái gì, vô thức xoay người nhìn về phía y.
"Điện hạ, đừng nhúc nhích."
Bàn tay Văn Thanh Từ chậm rãi đáp xuống vai hắn, ngăn cản động tác của thiếu niên.
Tiếp theo dùng ngón tay từ từ khép mái tóc dài của Tạ Bất Phùng lại.
Tóc Tạ Bất Phùng rất dày, hơn nữa còn là xoăn tự nhiên, xử lý không đơn giản lắm nhưng động tác của Văn Thanh Từ lại vô cùng kiên nhẫn.
Rõ ràng hiện tại chẳng xảy ra chuyện gì, thậm chí Văn Thanh Từ vẫn có tâm tư thay đổi nội dung cốt truyện, nhưng vừa nghĩ đến miêu tả trong nguyên tác y lại không khỏi chột dạ.
Cùng với đó, còn có một chút cảm giác tội lỗi và lo lắng.
Sau khi nhận ra Văn Thanh Từ muốn giúp mình buộc tóc, hơi thở của Tạ Bất Phùng cũng trở nên cẩn thận.
Hắn trầm tĩnh như vậy hoàn toàn khác với thiếu niên bén nhọn không bị trói buộc lúc đầu.
Có lẽ là bởi vì không vững tâm.
Tạ Bất Phùng trong mắt Văn Thanh Từ thật sự là nhìn thế nào đáng thương, tựa như một con chó sói rõ ràng cư xử rất tốt nhưng lại sắp bị bỏ rơi…
Văn Thanh Từ: "..."
Chờ đã, mình đang nghĩ gì vậy?
Sao có thể so sánh đại boss tương lai với động vật được cơ chứ? Văn Thanh Từ vội vàng ném những thứ lộn xộn trong lòng sang một bên.
Y kiên nhẫn lấy chuỗi dược ngọc màu xanh da trời tinh tế trên tay, buộc chặt mái tóc dài của Tạ Bất Phùng.
Ống tay áo rộng thùng thình chạm vào hai má của Tạ Bất Phùng rồi trượt xuống cổ tay.
Mùi thơm đắng thoang thoảng trên người Văn Thanh Từ lúc này cũng bao trùm lấy chàng trai trẻ.
Tạ Bất Phùng bất giác muốn nín thở, nhưng lại không khỏi tham lam hít một hơi thật sâu.
Trong lúc hoảng hốt, hắn đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay Văn Thanh Từ.
"Sao vậy, điện hạ?"
Trong lòng Văn Thanh Từ không khỏi cả kinh.
Tạ Bất Phùng nắm chặt tay Văn Thanh Từ, chậm rãi xoay người lại, hắn đi lên một bậc thang, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ còn lại một thước.
Sự chênh lệch về chiều cao cũng đột ngột biến mất.
Văn Thanh không khỏi nảy sinh ý thức sai lầm...!Chóp mũi của mình chỉ thiếu chút nữa đã chạm vào Tạ Bất Phùng.
Hơi thở lơ đãng đan xen, Văn Thanh Từ theo bản năng nghiêng đầu sang một bên muốn tránh né ánh mắt chăm chú của thiếu niên.
Nhưng Tạ Bất Phùng lúc này đột nhiên nhìn vào mắt y, cơ hồ gằn từng chữ hỏi: "Nếu...ta thích nam nhân ở phía trước thì ta nên làm như thế nào?"
Sắc mặt Tạ Bất Phùng trấn định nhưng trái tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hắn cứ như vậy, nói ra một câu điên cuồng nhất trong mười bảy năm qua.
Giọng của thiếu niên giờ phút này trở nên đặc biệt khàn khàn, toát ra nguy hiểm chưa từng có..