Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa
Chương 102: C102: Caca
Sau khi Tạ Bất Phùng đăng cơ, không có ý định thay đổi niên hiệu. Nếu không phải bá quan không ngừng can gián, chỉ sợ hắn còn có thể tiếp tục sử dụng niên hiệu "Thiên Sơ" trong quá khứ.
Nhưng năm nay, Văn Thanh Từ chân trước trở lại Ung Đô, chân sau Tạ Bất Phùng đã ngựa không dừng vó muốn sửa chữa niên hiệu. Dù chưa phải là cuối năm nhưng chuyến đi này vẫn có phần không phù hợp với lễ nghi.
Mà dường như trên dưới triều đình đều đã quen với hành vi của Tạ Bất Phùng.
Cuối cùng vào ngày thu phân, Vệ triều chính thức sửa niên hiệu thành "Thanh An".
Thế nhân đều biết, niên hiệu này là bệ hạ sửa cho Văn đại nhân vừa mới trở lại Ung Đô. Theo lý mà nói loại chuyện như sửa niên hiệu là một chuyện rất trọng đại, cho dù là hoàng đế cũng không thể muốn sửa là sửa.
Nhưng lúc này đây, chẳng những văn võ bá quan và dân chúng không ngăn trở, thậm chí là chẳng có chút dị nghị nào.
Chuyện Liên Hòa đã sớm đã truyền khắp Vệ Triều.
Nửa năm nay, Văn Thanh Từ không chỉ dạy Hạnh Lâm Giải Ách cho thái y mà còn truyền khắp dân gian.
Mà An Bình tướng quân là người làm phẫu thuật đầu tiên, chẳng những thành công tiêu trừ chứng bệnh. Thậm chí sau khi tĩnh dưỡng mấy tháng ở Ung Đô, cuối năm ông đã có thể cưỡi chiến mã trở lại bắc địa đóng giữ.
Sau khi biết, thế nhân ai cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Cách nói trên phố Ung Đô ngày đó cũng không phải là một ví dụ. Lúc này toàn bộ dân chúng Vệ triều đều lén lút nói, Văn Thanh Từ là tinh quân trên trời hạ phàm, đến nhân gian cứu khổ cứu nạn.
Có tên quỷ thần, bộ lý luận kia của Văn Thanh Từ nhanh chóng lan truyền khắp Vệ triều.
Tất cả những thứ này, đương nhiên cũng không thể thiếu Tạ Bất Phùng yên lặng thúc đẩy ở sau lưng.
*
Đảo mắt, đông xuân lại giao hoà, ngày hội xã nhật cuối cùng cũng đến. Lễ tế tự thiên địa được cử hành dưới chân Dực Sơn.
Mọi người trong cung Thái Thù đã tới đây trước một ngày, trong xe ngựa màu vàng huyền trải một tầng thảm lông thật dày. Bốn vách tường bọc đệm bông, ngăn không khí lạnh như băng và tạp âm ở bên ngoài xe.
Trong thùng xe chưa đốt hương thơm, đã có một mùi hương đắng nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi.
"... Bệ hạ đã đến chưa?" Văn Thanh Từ mơ mơ màng màng mở mắt thì phát hiện, xe ngựa đã ngừng lại, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tuyết rơi tuôn rơi. Bản thân thì không biết nhẹ nhàng tựa vào vai Tạ Bất Phùng ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Tạ Bất Phùng buông tấu chương trong tay, kéo lông cáo bất cẩn rơi từ trên vai Văn Thanh Từ xuống lên.
“Đến rồi, ái khanh nghỉ ngơi một lát đi."Tạ Bất Phùng bưng canh gừng ấm lên, đặt vào tay Văn Thanh Từ," Bên ngoài đang có tuyết rơi, coi chừng bị cảm lạnh.”
Nhẹ nhàng vén rèm xe, Văn Thanh Từ nhìn thấy - - cây xanh của Dực Sơn phủ trắng tuyết như thần sừng sững ở chân trời.
Có những đám mây hỗn loạn nhảy múa thấp giữa không trung, như thủy mặc bắn tung tóe.
Trong gió tuyết, mơ hồ có thể thấy được một gò đất thấp. Trên gò thấp không có cây cối, bùn đất nâu lộ ra bên ngoài, nhìn qua có chút tiêu điều.
Mặc dù lúc phong thiền Văn Thanh Từ đã từng tới Dực Sơn, nhưng lúc đó nhiều người, khắp nơi đều có tán cây, thân là thái y không thể tùy tiện đi lại, y cũng không để ý xung quanh thế mà còn có một sự tồn tại như vậy.
“Đó là cái gì? "Văn Thanh Từ không kìm được hỏi.
Ngón tay Tạ Bất Phùng chậm rãi lướt qua tóc y: "Là Thần Lăng.”
“...... Thì ra đây là Thần Lăng. "Văn Thanh Từ không khỏi nhẹ giọng nói.
Phế đế từ khi đăng cơ đã xây dựng rầm rộ, kiến tạo lăng tẩm cho mình. Không ngờ hai mươi mấy năm trôi qua, lăng mộ còn chưa xây xong, lão đã chết trước kênh đào Đại Vận Hà.
Ánh mắt Tạ Bất Phùng dõi theo y ra ngoài cửa sổ, đế vương trẻ tuổi mặc áo khoác màu đen vừa xoa nhẹ cổ Văn Thanh Từ, vừa nhíu mày nói: " Để ở đây có hơi chướng mắt, không bằng lấp đi.”
Nói xong thì quay đi, liếc mắt một cái cũng lười liếc.
Không ngờ Văn Thanh Từ chậm rãi ngồi thẳng người, lắc đầu nói: "Thần Lăng xây dựng không dễ, lấp đầy thì rất đáng tiếc, để ở chỗ này là được rồi.”
Nửa năm qua, công việc quan trọng nhất của Văn Thanh Từ, cũng không phải là giảng dạy<<Hạnh Lâm Giải Ách>> cho các thái y, cũng không phải chuẩn bị tế tự mà là điều dưỡng thân thể.
Y bị hai người Tạ Bất Phùng và Tống Quân Nhiên nhìn chằm chằm, ngay cả cửa thành Ung Đô cũng không đi qua được mất lần.
Văn Thanh Từ giống như mọi người hiện đại, tò mò về kết cấu lăng mộ hoàng gia cổ đại.
Dừng vài giây, y không kìm được nói với Tạ Bất Phùng: "Thần muốn đi qua xem, bệ hạ có muốn đi cùng không?"
Trong lúc nói chuyện, đôi mắt đen nhánh kia bỗng nhiên sáng lên.
Xem Thần Lăng?
Tạ Bất Phùng không khỏi nhíu mày, hắn lớn lên ở lăng ấp nên chẳng hề có hứng thú đối với việc đi xem lăng mộ của phế đế..
Nhưng Văn Thanh Từ muốn đi, sao hắn có thể không đi cùng?
“Đương nhiên.”
……
Sau một chén trà, Tạ Bất Phùng đỡ Văn Thanh Từ đi xuống xe ngựa. Tuyết lớn không ngừng, thời tiết đang lạnh. Ngoại trừ áo khoác thì Văn Thanh Từ còn mặc áo lông cáo, lông dài màu trắng nhạt bên cổ che khuất hơn phân nửa cằm y. Chỉ lộ ra một đôi mắt đen nhánh và chu sa đỏ tươi ở bên ngoài.
Văn Thanh Từ vốn chỉ vì tò mò mà đến đây, nhưng đợi đến gần Thần Lăng mới phát hiện -- Thái hậu đã tới trước mình từ lâu.
Lúc này bà đang dắt Tạ Phu Doãn đứng ở chỗ này. Ngoại trừ Minh Liễu, bên cạnh Thái hậu còn có hai người. Một người trong đó là Triệu công công đã rời cung, một người phụ nữ khác thì hơi có vẻ xa lạ.
Thấy Tạ Bất Phùng và Văn Thanh Từ đến, bọn họ lập tức cúi người hành lễ. Sau khi nhìn thấy mái tóc hơi ngắn của người nọ, Văn Thanh Từ mới nhận ra, thì ra người phụ nữ bên cạnh Thái hậu kia chính là Văn Chiêu Viện trước kia - - mẹ đẻ của tứ hoàng tử nhỏ tuổi nhất của phế đế.
Phủ Trung An Hầu nhà mẹ đẻ của Văn Chiêu Viện bị chuyện quý tộc phản loạn liên lụy, trong một đêm cao ốc khuynh tàn yến tước tẫn.
Mà chính nàng cũng bị Lan phi đưa vào hoàng tự, tóc rụng thành ni.
Nếu không là hôm nay nhìn thấy Văn Chiêu Viện, Văn Thanh Từ thiếu chút nữa đã quên trong cung còn có một người như vậy tồn tại.
Bây giờ mái tóc đen của nàng đã dài đến dưới vai, xem ra đã rời khỏi hoàng tự một thời gian rồi…
Khi tân đế đăng cơ sẽ đại xá theo thông lệ, Văn Thanh Từ đoán hẳn là nàng lấy được tự do vào lúc đó.
Chẳng qua, chuyện làm phản cũng không ảnh hưởng đến hậu cung. Lúc đó mấy phi tử khác của phế đế sinh ra ở thế gia nên vẫn giữ lại vị trí vốn có. Chỉ có một mình Văn Chiêu Viện, bị thái hậu lấy lý do "va chạm thánh giá" đưa đến hoàng tự.
Nhưng bây giờ... Chẳng những Văn Chiêu Viện không ghi hận Thái hậu, thậm chí còn che ô cho bà, nhìn qua vô cùng thân mật.
Mặc dù trong lòng Văn Thanh Từ nghi hoặc, nhưng không có biểu hiện ra ngoài.
Thái hậu dường như đoán ra nghi hoặc của Văn Thanh Từ, bà cũng không có nói thẳng, mà nhìn vào tảng long thạch còn chưa kịp đặt xuống ở lối vào Thần Lăng. Tiếp theo xoa xoa đầu Tạ Phu Doãn đang vẫy tay với Văn Thanh Từ, quay đầu lại hỏi: "Không biết Văn tiên sinh còn nhớ rõ, ngài vừa vào cung không bao lâu, trong hậu cung đã có một cung nữ chết không?”
Đương nhiên Văn Thanh Từ nhớ rõ việc này, thi thể của cung nữ kia bị ném vào trong giếng nước, lúc ấy khiến rất nhiều người hoảng sợ.
Sau khi phế đế biết việc này thì giận tím mặt, hạ lệnh điều tra nhưng chẳng tra ra được gì, thành một vụ án chưa giải quyết.
“Nhớ rõ. "Văn Thanh Từ gật đầu nói. Trong lúc nói chuyện, tầm mắt của y rơi vào trên người Triệu công công ở bên cạnh.
Tâm tình Văn Thanh Từ bỗng nhiên căng thẳng. Trước đây y vẫn nghi hoặc, Triệu công công đến tột cùng là liên hệ với Lan phi như thế nào.
Bọn họ một người là hậu phi, một người là cận thị bên cạnh Hoàng đế. Tính cách hai người đều rất cẩn thận...bất kể nhìn thế nào cũng không giống như là người có thể tùy ý chia sẻ chuyện giết vua với đối phương.
Xem tư thế này, có lẽ hôm nay sẽ biết đáp án.
Quả nhiên, Thái hậu bỗng nhiên thở dài một hơi, dừng lại vài giây rồi nói: "Thật không giấu diếm, việc này không chỉ liên quan đến ai gia, thậm chí liên quan đến tất cả hậu phi.”
“Sao mẫu hậu lại nói vậy? "Lúc này Tạ Bất Phùng vẫn luôn không nói gì cũng phải mở miệng.
Thái hậu chậm rãi nhắm mắt lại, như là lâm vào trong hồi ức: "Văn thái y nhớ rõ vị cung nữ kia làm nhiệm vụ ở đâu không?”
“Bách Xảo Lâu. "Mặc dù chuyện đã qua vài năm, nhưng tất cả vẫn khắc sâu trong đầu Văn Thanh Từ.
“Không sai, chính là Bách Xảo Lâu nơi thiết kế bản vẽ Thần Lăng”
Dứt lời, Thái hậu rốt cuộc cũng mở mắt, bà nhìn Long Thạch phía trước, trầm giọng nói: "Thần Lăng không chỉ là nơi phế đế tu sửa cho mình, mà còn là nơi lão tu sửa cho chúng ta. Ai gia bất ngờ nhìn thấy bản vẽ mới biết, thì ra phế đế từ đầu đến cuối đều có ý nghĩ để hậu phi tuẫn táng theo mình.” Nói xong, nắm chặt khăn lụa trong tay, sắc mặt cũng trở nên có chút tái nhợt.
Thái hậu xuất thân thế gia, phụ thân là công bộ thượng thư, ca ca làm đại tượng.
Mưa dầm thấm đất, đương nhiên bà cũng có thể xem hiểu bản vẽ Thần Lăng. Bởi vậy, bà ngoài ý muốn xem được bản vẽ Thần lăng ở Bách Xảo lâu, cũng nhận ra: Diện tích Tòa lăng mộ này quá lớn, hoàng đế thậm chí còn chừa chỗ để đặt quan tài cho tất cả các hậu phi…
Quan trọng nhất là ở Thần Lăng có tận ba tấm long thạch, những tấm đá long thạch này chẳng những phòng người ngoài vào mộ, thậm chí còn phòng người bên trong đi ra…
Tạ Chiêu Lâm lão muốn tất cả hậu phi tuẫn táng theo mình!
Nói xong, bà bỗng nhiên xoay người gật đầu với Triệu công công, tiếp theo khàn giọng nói: " Lúc ai gia ngoài ý muốn phát hiện việc này đã vô cùng kinh hoảng, may mắn Triệu công công xuất hiện, thay ai gia che giấu một phen..."
Giọng nói của Thái hậu, trở nên có chút khô khốc.
Tạ Phu Doãn lúc nãy còn hoạt bát, sau khi cảm thấy bầu không khí không tầm thường này thì cũng an tĩnh lại.
Triệu công công phụ trách chăm sóc ăn uống sinh hoạt thường ngày của hoàng đế, ngày đó cũng tới Bách Xảo lâu.
Lan phi nhìn ra ý đồ xây dựng Thần Lăng thì sắc mặt trắng bệch, trán tràn đầy mồ hôi lạnh, chẳng những hai tay run rẩy, thậm chí ngay cả nói cũng không rõ ràng.
Sau khi nhìn thấy Triệu công công, bà vốn tưởng rằng mình đã chết, không ngờ đối phương lại đột nhiên quỳ xuống đất, thi lễ, đề xuất muốn hợp tác với bà.
Chuyện kênh đào Đại Vận Hà, Hoàng đế vẫn luôn giấu diếm. Thẳng đến ngày đó bà mới biết được hết thảy chân tưởng từ miệng Triệu công công.
“Thì ra là thế...... "Văn Thanh Từ lẩm bẩm nói.
Chẳng trách dù Phế Đế có điên cũng nhớ Bách Xảo Lâu, thỉnh thoảng đi vào xem bản vẽ.
Thì ra tất cả...... Đúng là bắt đầu từ Bách Xảo Lâu.
Triệu công công vẫn không mở miệng, vào lúc này chậm rãi nói: "Lúc đó ai cũng không nói được phế đế đến tột cùng sẽ chết vào ngày nào, vì chuẩn bị lỡ như, chúng ta thường giấu phế đế tới Bách Xảo lâu sao chép bản vẽ.”
Thần Lăng tu kiến hơn hai mươi năm, chỉ riêng bản vẽ đã có hơn trăm ngàn tấm. Sao chép bản vẽ không phải là chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành.
“Không ngờ ngày đó...... Bị cung nữ bắt gặp, la hét nói muốn bẩm báo Hoàng đế.”
Nếu Hoàng đế biết Triệu công công đang sao chép bản vẽ, nhất định sẽ tra rõ việc này, đến lúc đó tuyệt đối sẽ gây ra một cơn chấn động cực lớn ở hậu cung.
Giọng của lão bị gió tuyết bên ngoài Thần Lăng thổi cho khàn khàn, nhưng một chữ, truyền tới bên tai Văn Thanh Từ vô cùng rõ ràng.
Thì ra cung nữ ngày đó là do Triệu công công giết chết.
Mỗi một chuyện phát sinh sau khi mình tiến cung, đều có liên quan đến chuyện này.
Nói xong, Văn Thanh Từ mới nhìn thấy, trong tay Minh Liễu đi theo bên cạnh Thái hậu cầm một chồng giấy rất dày.
Đây chính là bản vẽ kiến thiết Thần Lăng, sau khi Triệu công công nói xong, Thái hậu rốt cục đi lên phía trước, nhận lấy bản vẽ, cúi người đốt từng tấm trước Thần Lăng.
Ánh lửa màu quýt phóng lên cao, chiếu sáng tuyết trắng xóa. Trên trang giấy dày đặc tranh vẽ biến thành tro bụi, bị gió thổi bay đi vào giờ khắc này.
Văn Thanh Từ khẽ ho.
“Ái khanh, nơi này gió lớn, đi chỗ khác đi. "Tạ Bất Phùng nhíu mày, che ô trước mặt Văn Thanh Từ.
Không ngờ người bên cạnh lại chậm rãi lắc đầu nói: "Bệ hạ chờ một chút, bồi thần đứng ở đây một lát đi.”
Bản vẽ bị đốt thành tro bụi, nghi vấn cuối cùng trong lòng Văn Thanh Từ cũng được giải quyết triệt để vào giờ khắc này. Lúc này đã trôi qua hai năm từ lúc phế đế bị Tạ Bất Phùng xử tử. Nhưng thẳng đến giờ khắc này, mọi chuyện trong quá khứ mới chậm rãi tản đi thành khói theo bản vẽ hoá thành tro bụi.
Từ trong lòng y bay đi - -
“Lăng tẩm tu sửa xa hoa như vậy thì sao? "Sau khi đốt xong bản vẽ, Văn Chiêu Viện rốt cục không kìm được mở miệng," Người vẫn táng thân dưới sông thôi.” Nói xong còn cười nhạo một tiếng.
“Đỗ thái phi, cẩn thận lời nói việc làm. "Thái hậu không khỏi nhíu mày nhắc nhở.
Đỗ thái phi?
Văn Thanh Từ suy nghĩ một hồi mới nhận ra tên thật của Văn Chiêu Viện là Đỗ Thanh Vận.
Thân là mẫu thân của Tứ hoàng tử, sau khi phế đế chết sẽ tự động thăng làm Thái phi.
Mà... Tạ Bất Phùng cũng không biết nghĩ như thế nào, không chỉ đặt tên y là Quốc Húy. Thậm chí ngay cả tên của mình, cũng trở thành một trong những kiêng kị của quốc gia.
Chữ "Văn" và "Văn" đồng âm, sau khi thăng làm Thái phi, nàng không thể dùng chữ này nữa.
Đỗ Thanh Vận vốn tràn đầy oán hận đối với phế đế nên cứ gọi "Đỗ thái phi". Nàng xuất thân thế gia, lại là con gái một nên nói chuyện không kiêng kị gì.
“Được được, nghe Tô tỷ tỷ! "Đỗ thái phi cười nói.
“Tô tỷ tỷ? "Lúc này, người tò mò biến thành Tạ Phu Doãn.
Bé lớn bằng từng này còn chưa từng thấy người nào gọi mẫu hậu như vậy.
Đỗ thái phi cúi người nói với tiểu công chúa, "Ta và Tô tỷ tỷ có thế giao, trước kia đều gọi tỷ ấy như vậy. Huống hồ Tô tỷ tỷ, đối với ta...... Còn có ân cứu mạng.”
“Oa - - "Tạ Phù Doãn mở to hai mắt," Mẫu hậu cứu Thái phi nương nương như thế nào?”
Trẻ con ở tuổi bé chính là lúc hiếu kỳ nhất, mọi việc đều muốn đánh vỡ nồi đất hỏi đến cùng.
Chuyện này không chỉ Tạ Phu Doãn muốn biết, Văn Thanh Từ cũng tò mò. Y nhìn thấy, Đỗ thái phi nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: "Lúc đó ai cũng không biết, tuẫn táng sẽ tới khi nào. Rời khỏi hoàng cung, thoát khỏi thân phận hậu phi mới là an toàn nhất..."
Mẫu gia của Đỗ thái phi bị tịch thu, mà nàng lại không có mắt cầu tình cho thế tử Trung An Hầu ở trước mặt Hoàng đế.
Nghĩ đến điểm này, thái hậu lúc đó còn là Lan phi đã lập tức mượn lý do này, đưa Đỗ thái phi ra hậu cung làm ni cô.
Sau khi cắt tóc, đoạn tuyệt trần duyên. Nàng không còn là thê thiếp của hoàng đế, lại càng không phải hậu phi mà là một đệ tử được Phật môn che chở.
Chuyện tuẫn táng sẽ không liên quan đến nàng.
“Như vậy à...... "Tạ Phu Doãn cái hiểu cái không gật gật đầu, mặc dù trời sinh bé thông minh, nhưng bé chỉ có mấy tuổi, lý giải những chuyện này vẫn có hơi mất sức.
Dưới Dực Sơn, tuyết càng rơi càng lớn. Sau khi nghe xong chuyện xưa, Tạ Phu Doãn liền lập tức dời đi lực chú ý, chạy tới chạy lui, lấy tay đón bông tuyết.
Hôm nay thời tiết không tốt, đoàn người Văn Thanh Từ nhìn Thần Lăng, cũng che ô đi về phía trước.
“Hắt xì... "Gió lạnh thổi tới, Tạ Phu Doãn chạy ở phía trước đột nhiên hắt xì một cái thật to.
Thấy thế, Văn Thanh Từ lập tức bước nhanh về phía trước, cúi người đưa khăn lụa tới tay bé, tiếp theo đưa tay buộc chặt áo choàng cho Tạ Phu Doãn: "Công chúa điện hạ, coi chừng bị cảm lạnh.”
Nói xong liền thấy đôi giày gấm ướt một nửa trên chân bé.
"Bệ hạ," dừng lại vài giây, Văn Thanh Từ xoay người nhìn Tạ Bất Phùng đang che ô đi theo sau lưng mình, vô cùng tự nhiên nói, "Giày của công chúa điện hạ ướt rồi, ngài ôm cô ấy đi."
Quần áo của Thái hậu và Đỗ thái phi phức tạp, đi lại trong tuyết rất bất tiện, Triệu công công tuổi lại lớn. Xem ra nhìn lại, vẫn là Tạ Bất Phùng làm ca ca thích hợp nhất.
Trong lúc nói chuyện thì có một mảnh bông tuyết nhẹ nhàng rơi vào lông mi Văn Thanh Từ. Trong mắt y tràn đầy chờ mong và dịu dàng. Trái tim Tạ Bất Phùng trong nháy mắt khẽ lay động.
“Được. "Tạ Bất Phùng dang cánh tay ra, vững vàng ôm Tạ Phu Doãn vào lòng. Động tác của hắn tiêu chuẩn mà thành thạo.
Văn Thanh Từ nhận lấy ô, dùng tay phải cầm lên sóng vai đi cùng bọn họ.
Ánh mắt Tạ Phu Doãn lập tức hưng phấn hẳn lên.
“Công chúa điện hạ, sao lại vui vẻ như vậy?”
“Đã lâu rồi ca ca không có ôm Phu Doãn! "Bé vui vẻ vươn tay ra ngoài ô, cố gắng tiếp lấy bông tuyết, đồng thời chớp đôi mắt màu hổ phách tròn trịa kia hỏi," Ca ca cao quá, Phu Doãn lớn lên có thể cao như vậy không?”
“Có thể, "Văn Thanh Từ rất tự nhiên nói tiếp," Chỉ cần công chúa điện hạ ăn cơm đàng hoàng.”
“Được! "Ánh mắt Tạ Phu Doãn lập tức sáng hơn," Vậy Phu Doãn muốn ăn cơm Văn đại nhân làm!”
Văn Thanh Từ nở nụ cười, còn chưa kịp gật đầu, đã thấy người ôm Tạ Phu Doãn nhíu mày nói: "Văn tiên sinh ngày thường rất mệt, muốn ăn cái gì ta làm cho muội.”
Lúc này đã là cuối đông, chính là ngày hoa Ngọc Lan nở rộ cuối cùng. Nhưng Tạ Bất Phùng lại không đề cập đến chuyện hắn muốn nếm cháo hoa Ngọc Lan.
Văn Thanh Từ vốn tưởng rằng hắn đã lag hoàng đế, không hề cảm thấy hứng thú với chuyện hồi thiếu niên nữa. Tuyệt đối không nghĩ tới, đáp án thế mà lại là cái này.
“Ca ca biết nấu ạ? "Tạ Phu Doãn ôm cổ Tạ Bất Phùng, vẻ mặt tò mò nhìn hắn.
“Đúng vậy, "Văn Thanh Từ cười trả lời," Bệ hạ rất có thiên phú.’
“Vậy lần sau ca ca làm, có thể gọi muội đi không? Muội cũng muốn nếm thử cùng Văn đại nhân ~”
“Đương nhiên, "Tạ Bất Phùng gật đầu, bỗng nhiên nhớ ra cái gì," Sau này đừng gọi Thanh Từ là "Văn đại nhân", nghe có vẻ xa lạ quá.”
Trong lòng hắn, Văn Thanh Từ và mình đã là người một nhà từ lâu. Tạ Phu Doãn lại gọi Văn Thanh Từ là "Đại nhân" thì thật sự kỳ quái.
“Hiểu rồi... "Tạ Phu Doãn không khỏi bĩu môi, rối rắm," Vậy muội phải gọi như thế nào đây?” Văn tiên sinh là nam, mình không thể gọi chị dâu được.
Vậy phải gọi là gì?
Ngay khi Tạ Phu Doãn đang đau khổ suy nghĩ, Văn Thanh Từ đứng ở một bên che dù bỗng nhiên cười mở miệng nói: "Công chúa điện hạ nhỏ hơn thần hơn hai mươi tuổi, tất nhiên nên gọi là --"
Lời của y còn chưa nói xong, Hoàng đế bệ hạ bỗng nhiên xoay người, nhìn cặp mắt đen như mực kia, cắt đứt câu nói còn chưa nói xong kia: "Thanh Từ đây là đang cố ý phân chia trưởng bối, chiếm tiện nghi của ta sao?"
Văn Thanh Từ không khỏi hắng giọng, chột dạ cúi đầu.
Mà Tạ Bất Phùng thì xoay người dặn dò em gái: "Gọi y là Thanh Từ ca ca.”
“Thanh Từ ca ca! "Tiếng cười của Tạ Phi Doãn rất thanh thúy, giống như một cái chuông bạc nho nhỏ vang vọng trên cánh đồng tuyết trống trải.
Văn Thanh Từ che ô cười rộ lên, ngẩng đầu nói: "Không bằng bệ hạ cũng đi theo công chúa, gọi thần như vậy đi?"
Y thề, lúc này y không hề có ý chiếm tiện nghi của ai.
Nhưng Hoàng đế bệ hạ vừa nói, Văn Thanh Từ liền không nhịn được nói đùa. Giọng của Văn Thanh Từ vẫn dịu dàng thanh nhuận như thường lệ, có một sự thoải mái hiếm khi.
"Được," Không ngờ Tạ Bất Phùng đồng ý thật, hắn nghiêng mắt nhìn về phía Văn Thanh Từ thật sâu, trầm giọng nói, "Trẫm âm thầm gọi ái khanh như vậy, được không?”
Giọng hắn vẫn bình tĩnh như thường lệ, nhưng giọng điệu hơi cao lên, giống như ám chỉ gì đó, nhiễu loạn tâm thần Văn Thanh Từ.
Cũng khiến hai má người bên cạnh lập tức đỏ bừng.
Văn Thanh Từ ho nhẹ hai tiếng, như chưa từng xảy ra chuyện gì, xoay người nhìn cánh đồng tuyết, đi thưởng thức phong cảnh.
Ô giấy vẽ ngọc lan cũng không lớn, miễn cưỡng có thể che cho hai người. Lúc này cơ thể của bọn họ dán chặt ở dưới tán ô. Cũng theo bước chân mà nhẹ nhàng va chạm.
Bên môi Tạ Bất Phùng, không khỏi hiện lên một nụ cười. Hơi thở hung sát trên người cũng tiêu tan hơn phân nửa
Hắn thân cao chân dài, bước đi đều là sải bước. Nhưng hôm nay, lại không khỏi chậm lại từng chút một......
Mặc dù đôi khi sẽ sợ ca ca, nhưng Tạ Phu Doãn dù sao cũng là một đứa bé, không cố kỵ nhiều như người lớn.
Thấy Tạ Bất Phùng cười, Tạ Phu Doãn được hắn ôm vào trong lòng rốt cục vươn tay, len lén cầm một nắm tuyết trên mặt ô ở trong tay.
Không đợi ca ca phản ứng đã bôi lên mặt hắn.
Gương mặt Tạ Bất Phùng như bị bôi bánh ngọt, trong nháy mắt trắng bệch. Hắn lập tức dừng lại tại chỗ, tuyết lớn lông ngỗng từ bầu trời bay xuống, hết thảy trước mắt đều giấu ở dưới lớp tuyết mù rộng lớn.
Tạ Bất Phùng vô thức nhíu mày, đưa tay muốn gạt đi lớp tuyết trắng trên mặt.
- Không biết dáng vẻ hiện tại, có thể phá hủy hình tượng của mình trong lòng Văn Thanh Từ hay không?
Hắn bất giác nhìn về phía Văn Thanh Từ.
Nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của hắn, Tạ Phu Doãn mới nhớ tới thân phận ca ca, cũng sững sờ tại chỗ vô cùng thấp thỏm thu tay lại.
“Ôi...... Bệ hạ, muội, muội......”
Xong đời, mình có thể chọc huynh ấy tức giận hay không?
Ngay khi Tạ Phu Doãn chuẩn bị xin lỗi, Văn Thanh Từ đứng ở bên cạnh không khỏi bật cười.
Y đột nhiên học theo Tạ Phu Doãn, cầm chút tuyết trên mặt ô, thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị, bôi lên gò má bên kia của Tạ Bất Phùng.
Ngay khi Văn Thanh Từ định làm lại trò cũ, Tạ Bất Phùng bỗng nhiên vươn tay ra, nhẹ nhàng cầm cổ tay y, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sâu thẳm. Giống như muốn nuốt chửng Văn Thanh Từ.
“… Bệ hạ, Bệ hạ?” Cảm nhận được nguy hiểm, Văn Thanh Từ vô thức lui về phía sau nửa bước, đứng ở ngoài ô.
Vừa lúc đó, ngón tay Tạ Bất Phùng chậm rãi trượt qua lòng bàn tay Văn Thanh Từ.Một cảm giác ngứa ngáy mơ hồ lan từ lòng bàn tay đến tứ chi.
Cơ thể Văn Thanh Từ khẽ run lên theo động tác của hắn.
“ Ối! "Văn Thanh Từ bị Tạ Bất Phùng ôm vào trong lòng che mắt lại.
Mà ngay sau đó Tạ Bất Phùng bôi tuyết trắng vừa mới cọ tới từ lòng bàn tay Văn Thanh Từ, nhẹ nhàng lau trở lại chóp mũi của y.
Cuối cùng kéo Văn Thanh Từ về dưới ô, kề môi vào tai y, khẽ nói: "Coi chừng bị cảm lạnh, ca ca.”