Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hủ Thụ - Thâm Khuy

Chương 22



“Có chuyện gì mà lại có tâm trạng mời tôi ăn cơm thế này?”
Hứa Sơ Dịch và Nguyên Liệt ít khi hẹn nhau ăn uống. Cả hai đều rất bận rộn, nếu có việc gì quan trọng, thường là gọi điện thoại trực tiếp. Nếu thật sự muốn gặp mặt, phải chọn thời gian hai người cùng rảnh. 
Vài ngày trước, vào một buổi chiều, Nguyên Liệt bất ngờ hẹn y ra ngoài, mà hôm nay Hứa Sơ Dịch lại không có ca phẫu thuật, nên đã đồng ý.
Nguyên Liệt nói: “Tâm trạng tốt.”
“Gì cơ?” Hứa Sơ Dịch bật cười ra tiếng. Nhìn thấy biểu tình vô cảm trên gương mặt Nguyên Liệt, y nói, “Vẻ mặt này của cậu, không khớp với những gì cậu nói chút nào.”
“Đối với cậu, có cái gì buồn cười hả?.” Nguyên Liệt đáp.
Hứa Sơ Dịch lắc đầu: “Tôi nói này, Nguyên Tổng, cậu gọi tôi ra đây chỉ để chọc tức tôi phải không?”
Nguyên Liễu đột nhiên lên tiếng: “Cận Hướng Dương đã gọi điện cho tôi.”
Hứa Sơ Dịch phản ứng lại: “Cậu ấy chủ động gọi cho cậu à?”
“Ừ.”
“Vì lý do gì?”
Nguyên Liệt nghĩ đến những gì Cận Hướng Dương đã nói với mình, ho nhẹ một tiếng: “Không có gì đặc biệt.”
Hứa Sơ Dịch và Nguyên Liệt quen biết nhiều năm, làm sao mà không nhìn ra tâm tư của anh đối với Cận Hướng Dương. Nghe vậy, y cười nói: 
“Dựa vào tính cách của Cận Hướng Dương, nếu cậu nhóc có thể chủ động gọi điện cho cậu, bất kể có phải tìm cậu giúp đỡ hay không, đều chứng tỏ rằng cậu ấy đã rất tin tưởng cậu rồi. Chưa kể là… không có chuyện gì.”
Y tự nghĩ, chẳng trách tâm trạng của bạn mình lại tốt như vậy.
Vừa dứt lời, chuông điện thoại của Nguyên Liệt vang lên. Anh rút điện thoại ra, cúi đầu nhìn số gọi đến, lập tức nhận cuộc gọi. Người ở đầu dây bên kia vẫn như lần trước, không nói một lời, Nguyên Liệt đang định chủ động chào hỏi thì bỗng nghe thấy giọng của Tống Trác Kỳ.
Ngồi đối diện với Nguyên Liệt, Hứa Sơ Dịch thấy anh vừa nghe điện thoại chưa được vài giây, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc. Thấy vậy, y cũng ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt quan sát phản ứng của Nguyên Liệt.  Quả nhiên, Nguyên Liệt nghe chưa đầy một phút, anh liền đứng bật dậy, ra hiệu bằng ánh mắt cho Hứa Sơ Dịch. Y hiểu ngay anh có việc gấp, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay. Nguyên Liệt nhanh chóng khoác áo, bước ra khỏi nhà hàng, thẳng tiến về chiếc xe của mình.
Nhà hàng Pháp mà họ ngồi lại nằm ngay trung tâm thành phố, cách nhà Giản Đình Hựu rất gần. Tối hôm trước, Nguyên Liệt đã lấy chìa khóa của Cận Đình Hựu để đưa Cận Hướng Dương đi khám bệnh. Sau khi đưa Cận Hướng Dương về nhà, ngay đêm đó, Nguyên Liệt đã đi sao chép chiếc chìa khóa của Cận Đình Hựu. Không ngờ rằng chiếc chìa khóa này, sau hơn một tháng, hôm nay đã được sử dụng.
Nguyên Liệt kết nối tai nghe Bluetooth, vừa lắng nghe những lời lẽ xấu tính từ đầu dây bên kia của Tống Trác Kỳ, vừa nghiến răng đạp mạnh chân ga. Anh nghe thấy Cận Hướng Dương nói mấy câu yếu ớt, rồi sau đó im bặt. Hình như Cận Đình Hựu cũng đã vào phòng. Âm thanh từ cuộc gọi bên Nguyên Liễu không lớn, anh chỉ có thể mơ hồ nghe thấy Cận Đình Hựu mở miệng, nhưng không thể nghe rõ những gì hắn nói.
May mắn là Nguyên Liệt đã từng đến tìm Cận Hướng Dương vài lần, nên bảo vệ cũng nhận ra anh. Xuống xe, Nguyên Liệt nhanh chóng tới cửa nhà của Cận Đình Hựu, dùng chìa khóa mở cửa. Chưa kịp bước vào căn phòng ngủ đang hé mở, anh đã nghe thấy Cận Đình Hựu nói: “Tôi sẽ không thích kẻ ngu ngốc.”
Nguyên Liệt đột ngột đẩy cửa ra.
Cánh cửa bị va chạm mạnh, đập vào tường phát ra âm thanh “rầm” một tiếng.
Nghe thấy tiếng động lớn, Cận Đình Hựu quay đầu lại. 
Nguyên Liệt xuất hiện một cách bất ngờ. Dù họ đã quen biết nhiều năm, nhưng sự tự tiện và khí thế áp đảo như vậy cũng không thể khiến người ta vui vẻ chấp nhận. Cận Đình Hựu nhận thấy vẻ mặt u ám của Nguyên Liệt, không hiểu sao, lòng đã chất chứa sự tức giận càng thêm dâng trào. Hắn còn chưa kịp chất vấn Nguyên Liệt, thì đã thấy Cận Hướng Dương đột ngột đứng dậy, chạy vội về phía anh, lướt qua Cận Đình Hựu rồi nhào vào lòng Nguyên Liệt.
Nguyên Liệt bị cậu xông tới ôm chầm lấy. Anh theo bản năng ôm lấy Cận Hướng Dương. Tóc cậu chạm vào cằm anh, gương mặt ướt đẫm nước mắt chôn vào cần cổ anh. Nước mắt của cậu làm ướt cả cổ Nguyên Liệt. Nước mắt ngày một nhiều hơn, theo cằm của Cận Hướng Dương chảy xuống ngực Nguyên Liệt, lạnh ngắt.
“Có chuyện gì vậy?” Nguyên Liệt không quan tâm đến biểu cảm của Cận Đình Hựu và Tống Trác Kỳ, thấp giọng hỏi Cận Hướng Dương đang lặng lẽ khóc.
Cận Hướng Dương không muốn ngẩng đầu lên. Cậu khịt mũi, khẽ lắc đầu, mặt vẫn dán chặt vào cổ Nguyên Liệt. Khi Nguyên Liễu nói chuyện, cổ họng anh rung lên, gần như bị nước mắt của Cận Hướng Dương làm mềm đi.
Cận Đình Hựu nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cận Hướng Dương đang ôm chặt Nguyên Liệt, trong khoảnh khắc, hắn cảm giác như có thứ gì đó như than nóng chèn ép trong cổ họng. Những lời vừa rồi hắn nói ra giờ đây biến thành ngọn lửa, âm ỉ cháy lên không ngừng.
“Dương Dương.” Cận Đình Hựu gọi. “Qua đây với anh.”
Cận Hướng Dương không trả lời.
“Dương Dương.” Cận Đình Hựu lại gọi.
Cận Hướng Dương nén lại tiếng khóc, hét lên: “Tôi không muốn!”
Nguyên Liệt âu yếm xoa nhẹ sau gáy Cận Hướng Dương.
Anh nhìn về phía Cận Đình Hựu và Tống Trác Kỳ, lạnh lùng nói: “Hai người các cậu, lại đi bắt nạt một đứa trẻ như vậy sao?” 
Anh chằm chằm nhìn Tống Trác Kỳ: “Trước mặt chú Tống, hình như cậu không phải kiểu người như thế này. Chú Tống có biết rằng đứa con trai mà ông ấy vất vả dạy dỗ lại không ra gì, chỉ biết bắt nạt những kẻ yếu hơn không?”
Anh nhìn Tống Trác Kỳ từ trên xuống dưới: “Nói cho cùng, chúng ta đã quen biết nhiều năm. Tôi thật sự phát hiện, từ đầu đến chân, cậu chẳng có điểm gì đáng giá cả.”
Tống Trác Kỳ và Nguyên Liệt có sự chênh lệch không nhỏ. Ở tuổi của Tống Trác Kỳ, Nguyên Liệt đã tiếp quản công ty của gia đình. Kể từ khi Tống Trác Kỳ trưởng thành, cha hắn không biết đã khen ngợi Nguyên Liệt bao nhiêu lần trước mặt hắn. Giờ đây, Nguyên Liệt không nể nang gì mà khinh thường hắn, khiến cho sự tự ti và bất mãn đã chôn giấu sâu trong lòng bấy lâu bỗng chốc trào ra, biểu hiện vô cùng rõ ràng – mặt hắn đỏ bừng, lông mày nhíu lại đầy tức giận.
Nguyên Liệt lại nhìn Cận Đình Hựu, từ tốn nói: “Còn cậu, cậu đã làm gì, chắc cậu tự biết rõ.”
Cận Đình Hựu không đáp lại Nguyên Liệt. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Cận Hướng Dương, đầu cậu vẫn chôn trong ngực Nguyên Liệt, vẻ mặt u ám không thể hiểu được. 
Hắn nói: “Cận Hướng Dương. Cậu còn nhớ mình họ gì không?”
Cận Hướng Dương thoáng khựng lại. Cậu không dám cãi lại mệnh lệnh ẩn chứa sự tức giận của Cận Đình Hựu. Cậu chậm rãi buông tay đang ôm Nguyên Liệt ra, cúi đầu định trở về bên cạnh Cận Đình Hựu.
“Khoan đã!” 
Nguyên Liệt  thoáng thấy nét mặt khác thường của Cận Hướng Dương, nhíu mày kéo cậu trở lại.
Nguyên Liệt nhẹ nhàng nâng cằm Cận Hướng Dương lên, nhìn rõ những vết thương trên gương mặt ướt đẫm nước mắt của cậu. Những vết bầm tím và dấu tay hơi sưng đỏ hiện rõ trong mắt Nguyên Liệt. Anh vừa hoảng hốt vừa tức giận, không cần đoán cũng biết ai đã làm ra.
Cận Hướng Dương cảm thấy Nguyên Liệt nhìn mình chăm chú, nước mắt bỗng trào ra, chảy lên tay Nguyên Liệt. Nguyên Liệt xoa nhẹ hai lần lên má Cận Hướng Dương, rồi sau đó ôm chặt lấy đầu cậu, lại một lần nữa bảo vệ người trong vòng tay mình.
Nguyên Liệt bỗng ngẩng đầu.
“Cận Đình Hựu.” Anh nhìn chằm chằm vào Cận Đình Hựu, từng chữ từng câu gọi thẳng tên hắn. Cơn thịnh nộ khó tin cuộn lên trong lồng ngực anh, rồi chìm xuống như một tảng đá rơi vào hầm băng dày.
Nguyên Liệt với giọng điệu cứng rắn: “Quyền giám hộ Cận Hướng Dương nằm trong tay cha mẹ cậu. Sau này, tôi sẽ yêu cầu họ chuyển lại cho tôi. Tôi tin rằng cậu và cả nhà Cận sẽ không muốn để giới truyền thông biết về những gì cậu đã làm với Cận Hướng Dương.”
Nói xong, Nguyên Liệt không thèm phí thêm lời nào. Anh giữ vẻ mặt điềm tĩnh, ôm chặt Cận Hướng Dương, quay người bước ra ngoài. Trong phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nức nở nhỏ bé của Cận Hướng Dương cùng với tiếng bước chân cậu của và Nguyên Liệt rời đi.
Khi họ sắp sửa bước ra khỏi cửa, Cận Đình Hựu bỗng thốt lên: “Dương Dương!”
Cận Hướng Dương hoảng hốt bịt chặt tai. Cậu rơi nhiều nước mắt hơn, run rẩy nói với Nguyên Liệt: “Em không muốn quay về. Em không muốn quay về. Em sợ lắm.”
“Được rồi. Được rồi. Đừng sợ, Dương Dương. Tôi sẽ không để em quay lại đâu.” Nguyên Liệt ôm chặt lấy cậu, bước chân nhanh hơn, anh nói, “Tôi sẽ đưa em đi.”
Cận Hướng Dương theo Nguyên Liệt rời khỏi nhà Cận Đình Hựu. Từ đầu đến cuối, cậu không một lần quay đầu lại.
Chương trước Chương tiếp
Loading...