Hư - Nguỵ Thừa Trạch
Chương 29
"Huhu...tinh dịch, bắn vào rồi, không cần mau đi ra ngoài."
Khuôn mặt đầy nước mắt của Tưởng Hân trông rất đáng thương, Kỷ Thừa làm sao có thể buông tha cho cô, đem tinh dịch bắn hết vào bên trong.
"Bắn vào không tốt sao? Như vậy Hân Hân có thể mang thai con của anh, sau đó chúng ta sẽ kết hôn."
Cô sụt sịt khóc, cả người bị anh ôm trong ngực, hai chân vẫn như cũ tách ra vòng qua eo anh, hạ thân hai người gắt gao dính chặt với nhau, cô không hề có sức phản kháng quả thật giống như món đồ chơi bị anh chơi đùa vậy.
Thấy cô khóc rất nhiều, hơi thở gấp gáp, Kỷ Thừa đành thở dài ôm cô đi về phòng vệ sinh, rửa sạch thân thể cho cô.
"Khóc nhiều đôi mắt sẽ sưng lên, đừng khóc nữa, ngoan nghe lời anh."
Ngón tay anh đi vào, đem tinh dịch lấy ra, Tưởng Hân ôm cổ anh, nửa nằm ở hai chân anh, tách hai chân ra để mặc anh tuỳ ý làm loạn.
Rửa sạch sẽ xong, anh ôm cô đi về phía phòng ngủ, khung cảnh xa lạ khiến cô cực kì bất an, Tưởng Hân bắt lấy ngón tay anh, khóc sướt mướt nói:" Không, đừng nhốt em ở đây, được không?"
"Hân Hân đáng yêu đễ thương như vậy, anh không muốn cho người khác nhìn thấy bộ dáng này của em."
Vừa nghe anh nói, cô khóc càng thêm lớn hơn:"Em không muốn bị trói, đừng để em một mình ở nơi này, được không?"
Khoé miệng người đàn ông nhếch lên, cúi người ôm lấy thân thể mềm mại của cô.
"Được, sẽ không trói, em an tâm ngủ đi."
Tưởng Hân mặc dù nhắm mắt lại nhưng vẫn còn nhỏ giọng khóc, Kỷ Thừa nằm xuống bên cạnh cô, thật vất vả mới dỗ được cô ngủ, sau đó anh ôm vòng eo mềm mại nhỏ nhắn dính sát vào người mình.
Trên cổ tay non mịn đeo cái vòng ngọc tinh xảo, anh dùng ngón cái vuốt ve da thịt tinh tế trên bàn tay cô rồi đưa đến bên miệng dịu dàng hôn lên, ánh mắt sắc bén mà nóng rực nhìn khuôn mặt mềm mại đầy nước mắt của cô, thật đáng yêu!
Lúc tỉnh dậy, dưới đùi đau nhức, Tưởng Hân quay đầu nhìn ra cửa sổ, khi quay lại nhìn thấy một bó hoa hồng trên đầu giường, hương hoa nhàn nhạt xông vào mũi.
Thấy xung quanh không có ai, cô vươn hai cánh tay lên, có vài sợi tóc rụng xuống rơi trên đôi vai nhỏ gầy, rồi hướng về phía cửa kêu thật lớn tên của anh.
Chỉ trong chốc lát, tiếng bước chân dồn dập đi tới, cửa mở ra.
Tưởng Hân chu cái miệng nhỏ lên, chọc cho tim anh ngứa ngáy, anh đi nhanh tới ôm cô lên.
""Nghĩ anh đi rồi sao?"
Cô tựa cằm vào vai anh không nói gì.
Cô nghĩ mình lại phải ở một mình nên luôn cảm thấy rất sợ hãi và cô đơn.
"Có thích hoa hồng không?" Anh hỏi.
"Tại sao lại tặng tôi hoa hồng?"
"Anh cho rằng em sẽ thích, hôm qua em cũng hỏi anh về chúng mà."
Cô chỉ thuận miệng hỏi hoa hồng nhà anh sao lại héo thôi.
Tưởng Hân ở trong lòng anh gật đầu:"Thích."
"Vậy hôm nay Hân Hân có đi đăng kí kết hôn với anh không?"
Không gian đột nhiên im lặng, Kỷ Thừa cầm tay cô, Tưởng Hân không dám mở to mắt, ghé vào trong ngực anh làm bộ không nghe thấy.
Bỗng nhiên đầu ngón tay truyền đến một vật cứng rắn, lạnh lẽo, chậm rãi từ khe hở ngón tay đi vào.
Cô phát giác ra điều gì đó không thích hợp, vội vàng mở to mắt ra rồi cúi đầu nhìn, lại thấy ngón tay mình đang đeo chiếc nhẫn kim cương, sợ tới mức muốn đem ngón tay rút về.
"Em không cần."
Động tác của anh bỗng dừng lại, Kỷ Thừa nhắn mày, nhìn chằm chằm vào cô, thái độ rất không vui.
"Không cần?"
"Hân Hân đang muốn anh tức giận sao?"
Tưởng Hân cắn môi dưới, đến mức đã tái nhợt.
"Kỷ Thừa...em còn chưa chuẩn bị tốt, có thể cho em thời gian được không, làm ơn..."
"Em không cần chuẩn bị gì, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời anh là được, nếu dám tháo nhẫn xuống, đừng trách anh đối xử không khách khí vói em."
Cô hoàn toàn giống như đang bị bắt ép, Kỷ Thừa nắm chặt cằm cô rồi hôn lên môi cô, thô bạo càn quét khoang miệng, những nụ hôn khiến cô hít thở không xong, anh tàn nhẫn hút lưỡi cô đến chết lặng, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống chăn bông.
Giọng nói người đàn ông khàn khàn, ý tứ cảnh cáo vang vọng bên tai, "Anh nói gì, em không được nói không cần, mặc kệ em đang lo lắng điều gì, em là của anh, ngoài anh ra không ai có thể chạm vào, không cần thời gian suy nghĩ bởi kết quả cuối cùng chỉ có thể lấy anh mà thôi."
Anh vừa nói xong, cô đau lòng không nhịn được nữa nước mắt chảy ra, Kỷ Thừa bóp cằm bức cô ngẩng đầu lên, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào cô, môi hồng như sắp chảy máu, anh mang biểu tình si mê đến điên cuồng biến thái mà hỏi cô.
"Hân Hân có yêu anh không?"
Tưởng Hân chớp chớp mắt, nước mắt từ khoé mắt trào ra, làm thấm ướt cả lông mi, cô mở miệng nói:
"Hư?"
Lời chưa nói hết anh đã ngăn lại, lông mày đen nhánh nhướng lên, làn da quá mức trắng nõn, ý cười cảnh cáo.
"Nếu em nói không, anh nhịn không được sẽ khâu miệng em lại!!"
"Huhu..."
Tưởng Hân bị dọa khóc, đến ngay cả thở cũng không thông, tiếng khóc ngày càng lớn, nước mắt tí tách rơi xuống.
Kỷ Thừa nhìn cô khóc thì cảm thấy buồn cười, lấy áo khoác bọc cơ thể trần truồng lại rồi ôm cô ra ngoài.
"Sáng sớm khóc cũng không phải là thói quen tốt, ngoan ăn cơm trước, Hân Hân muốn gì anh đều sẽ làm cho em không tốt sao?"
"Em muốn về nhà, về nhà."
"Hân Hân lại muốn anh tức giận rồi?" Anh híp mắt cười, cúi đầu nhìn cô:"Muốn ban ngày ở nhà tuyên dâm sao?"
Tiếng khóc trong phút chốc im bặt lại, cô vùi đầu trong ngực anh, liều mạng cắn môi dưới, nước mắt thấm ướt chiếc áo len xám của anh.
Khuôn mặt đầy nước mắt của Tưởng Hân trông rất đáng thương, Kỷ Thừa làm sao có thể buông tha cho cô, đem tinh dịch bắn hết vào bên trong.
"Bắn vào không tốt sao? Như vậy Hân Hân có thể mang thai con của anh, sau đó chúng ta sẽ kết hôn."
Cô sụt sịt khóc, cả người bị anh ôm trong ngực, hai chân vẫn như cũ tách ra vòng qua eo anh, hạ thân hai người gắt gao dính chặt với nhau, cô không hề có sức phản kháng quả thật giống như món đồ chơi bị anh chơi đùa vậy.
Thấy cô khóc rất nhiều, hơi thở gấp gáp, Kỷ Thừa đành thở dài ôm cô đi về phòng vệ sinh, rửa sạch thân thể cho cô.
"Khóc nhiều đôi mắt sẽ sưng lên, đừng khóc nữa, ngoan nghe lời anh."
Ngón tay anh đi vào, đem tinh dịch lấy ra, Tưởng Hân ôm cổ anh, nửa nằm ở hai chân anh, tách hai chân ra để mặc anh tuỳ ý làm loạn.
Rửa sạch sẽ xong, anh ôm cô đi về phía phòng ngủ, khung cảnh xa lạ khiến cô cực kì bất an, Tưởng Hân bắt lấy ngón tay anh, khóc sướt mướt nói:" Không, đừng nhốt em ở đây, được không?"
"Hân Hân đáng yêu đễ thương như vậy, anh không muốn cho người khác nhìn thấy bộ dáng này của em."
Vừa nghe anh nói, cô khóc càng thêm lớn hơn:"Em không muốn bị trói, đừng để em một mình ở nơi này, được không?"
Khoé miệng người đàn ông nhếch lên, cúi người ôm lấy thân thể mềm mại của cô.
"Được, sẽ không trói, em an tâm ngủ đi."
Tưởng Hân mặc dù nhắm mắt lại nhưng vẫn còn nhỏ giọng khóc, Kỷ Thừa nằm xuống bên cạnh cô, thật vất vả mới dỗ được cô ngủ, sau đó anh ôm vòng eo mềm mại nhỏ nhắn dính sát vào người mình.
Trên cổ tay non mịn đeo cái vòng ngọc tinh xảo, anh dùng ngón cái vuốt ve da thịt tinh tế trên bàn tay cô rồi đưa đến bên miệng dịu dàng hôn lên, ánh mắt sắc bén mà nóng rực nhìn khuôn mặt mềm mại đầy nước mắt của cô, thật đáng yêu!
Lúc tỉnh dậy, dưới đùi đau nhức, Tưởng Hân quay đầu nhìn ra cửa sổ, khi quay lại nhìn thấy một bó hoa hồng trên đầu giường, hương hoa nhàn nhạt xông vào mũi.
Thấy xung quanh không có ai, cô vươn hai cánh tay lên, có vài sợi tóc rụng xuống rơi trên đôi vai nhỏ gầy, rồi hướng về phía cửa kêu thật lớn tên của anh.
Chỉ trong chốc lát, tiếng bước chân dồn dập đi tới, cửa mở ra.
Tưởng Hân chu cái miệng nhỏ lên, chọc cho tim anh ngứa ngáy, anh đi nhanh tới ôm cô lên.
""Nghĩ anh đi rồi sao?"
Cô tựa cằm vào vai anh không nói gì.
Cô nghĩ mình lại phải ở một mình nên luôn cảm thấy rất sợ hãi và cô đơn.
"Có thích hoa hồng không?" Anh hỏi.
"Tại sao lại tặng tôi hoa hồng?"
"Anh cho rằng em sẽ thích, hôm qua em cũng hỏi anh về chúng mà."
Cô chỉ thuận miệng hỏi hoa hồng nhà anh sao lại héo thôi.
Tưởng Hân ở trong lòng anh gật đầu:"Thích."
"Vậy hôm nay Hân Hân có đi đăng kí kết hôn với anh không?"
Không gian đột nhiên im lặng, Kỷ Thừa cầm tay cô, Tưởng Hân không dám mở to mắt, ghé vào trong ngực anh làm bộ không nghe thấy.
Bỗng nhiên đầu ngón tay truyền đến một vật cứng rắn, lạnh lẽo, chậm rãi từ khe hở ngón tay đi vào.
Cô phát giác ra điều gì đó không thích hợp, vội vàng mở to mắt ra rồi cúi đầu nhìn, lại thấy ngón tay mình đang đeo chiếc nhẫn kim cương, sợ tới mức muốn đem ngón tay rút về.
"Em không cần."
Động tác của anh bỗng dừng lại, Kỷ Thừa nhắn mày, nhìn chằm chằm vào cô, thái độ rất không vui.
"Không cần?"
"Hân Hân đang muốn anh tức giận sao?"
Tưởng Hân cắn môi dưới, đến mức đã tái nhợt.
"Kỷ Thừa...em còn chưa chuẩn bị tốt, có thể cho em thời gian được không, làm ơn..."
"Em không cần chuẩn bị gì, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời anh là được, nếu dám tháo nhẫn xuống, đừng trách anh đối xử không khách khí vói em."
Cô hoàn toàn giống như đang bị bắt ép, Kỷ Thừa nắm chặt cằm cô rồi hôn lên môi cô, thô bạo càn quét khoang miệng, những nụ hôn khiến cô hít thở không xong, anh tàn nhẫn hút lưỡi cô đến chết lặng, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống chăn bông.
Giọng nói người đàn ông khàn khàn, ý tứ cảnh cáo vang vọng bên tai, "Anh nói gì, em không được nói không cần, mặc kệ em đang lo lắng điều gì, em là của anh, ngoài anh ra không ai có thể chạm vào, không cần thời gian suy nghĩ bởi kết quả cuối cùng chỉ có thể lấy anh mà thôi."
Anh vừa nói xong, cô đau lòng không nhịn được nữa nước mắt chảy ra, Kỷ Thừa bóp cằm bức cô ngẩng đầu lên, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm vào cô, môi hồng như sắp chảy máu, anh mang biểu tình si mê đến điên cuồng biến thái mà hỏi cô.
"Hân Hân có yêu anh không?"
Tưởng Hân chớp chớp mắt, nước mắt từ khoé mắt trào ra, làm thấm ướt cả lông mi, cô mở miệng nói:
"Hư?"
Lời chưa nói hết anh đã ngăn lại, lông mày đen nhánh nhướng lên, làn da quá mức trắng nõn, ý cười cảnh cáo.
"Nếu em nói không, anh nhịn không được sẽ khâu miệng em lại!!"
"Huhu..."
Tưởng Hân bị dọa khóc, đến ngay cả thở cũng không thông, tiếng khóc ngày càng lớn, nước mắt tí tách rơi xuống.
Kỷ Thừa nhìn cô khóc thì cảm thấy buồn cười, lấy áo khoác bọc cơ thể trần truồng lại rồi ôm cô ra ngoài.
"Sáng sớm khóc cũng không phải là thói quen tốt, ngoan ăn cơm trước, Hân Hân muốn gì anh đều sẽ làm cho em không tốt sao?"
"Em muốn về nhà, về nhà."
"Hân Hân lại muốn anh tức giận rồi?" Anh híp mắt cười, cúi đầu nhìn cô:"Muốn ban ngày ở nhà tuyên dâm sao?"
Tiếng khóc trong phút chốc im bặt lại, cô vùi đầu trong ngực anh, liều mạng cắn môi dưới, nước mắt thấm ướt chiếc áo len xám của anh.