Hợp Tác Thành Đôi - Trang 2
Chương 6
Ham muốn hơn thua giữa đàn ông với nhau đôi khi rất kì lạ, câu đùa về chiều cao khiến Lục Tu Mộc vốn không thích thừa nhận mình thất bại bị sững lại. Đến tận khi bắt đầu chụp ảnh, cả khuôn mặt tuấn tú của Lục Tu Mộc đều có vẻ lạnh nhạt, không nói với Khâu Hành Phong câu nào. Chó ngáp phải ruồi, thái độ này của cậu khiến Lâm Nghị hài lòng, lập tức bắt đầu chụp đơn trước.
Nhưng đến khi chụp đôi ông mới nhận ra mình vui mừng quá sớm.
Đa số các buổi chụp ảnh tạp chí là kiểu chụp bắt khoảnh khắc, vậy nên trong suốt quá trình hai nhân vật chính phải giao lưu ánh mắt với nhau.
Lúc mới bắt đầu, Khâu Hành Phong vẫn nhớ phải duy trì vai trò của mình, cẩn thận ngại ngùng ngước nhìn “người yêu” của mình. Mà sau một thời gian, hắn không tránh được bị ảnh hưởng bởi Lục Tu Mộc.
Đặc biệt khi lớp trang điểm của cậu đặc biệt vô cùng – lớp son đỏ trên môi bị tán ra một cách thô bạo, những vết đỏ nhạt kéo dài từ khóe miệng bên trái xuống tận cằm.
Chuyên gia trang điểm nói đây là kiểu trang điểm “Chiến tổn trang”* đang thịnh hành, nhưng Khâu Hành Phong chỉ thấy nó giống như dấu vết mập mờ lưu lại sau khi hôn.
(*) “Chiến tổn trang”, gốc là 战损妆, đại khái là kiểu trang điểm trông như vừa đánh nhau (?), nếu tra thì ra bức này của Rosé.
Cái “tính” mạnh mẽ này như muốn khơi ra bản năng phá hủy ác liệt của Alpha, lúc này hắn chỉ muốn ấn cái cổ mảnh khảnh của Lục Tu Mộc xuống, làm dấu vết trên môi cậu bị bôi ra mạnh hơn nữa. Không cho cậu bất kì cơ hội phản kháng nào, khiến đuôi mắt cậu đỏ bừng, thấp giọng cầu xin tha thứ. Giọng nói trong trẻo của Lục Tu Mộc nếu nhiễm chút tình dục nhất định sẽ thú vị vô cùng…
Trong đầu Khâu Hành Phong toàn là những hình ảnh không lành mạnh, hoàn toàn không nhớ mình phải biểu hiện được tư thái “bị động” mềm mại.
Nhưng thoát vai không chỉ có mình Ảnh đế Khâu, cả Lục Tu Mộc cũng không chống đỡ được, thậm chí còn có xu hướng đứng hình.
Ánh mắt của Khâu Hành Phong nóng rực, như thể tất cả sự vui thích và yêu thương đều không kiềm chế được mà tràn ra, ánh nhìn một chút không tách rời như có thực thể. Lục Tu Mộc cảm thấy gáy mình bị nắm lấy, mà đôi môi ấm áp của Khâu Hành Phong lại rơi trên khuôn mặt cậu.
Rõ ràng không có gì phát sinh nhưng tim của cậu như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cậu choáng váng, bị cuốn theo tiết tấu dịu dàng của Khâu Hành Phong đến ngạt thở.
Cảm giác “bị khống chế” này không dễ chịu một chút nào, Lục Tu Mộc dời mắt trước.
“Dừng dừng dừng!”
Giọng của Lâm Nghị kéo Lục Tu Mộc về hiện thực: “Lục Lục, sao cậu lại cúi đầu?! Đối phương là người yêu cậu mà! Đừng xấu hổ, nhìn thẳng vào mắt hắn đi chứ!”
“…”
Dù đã ở cùng nhau cả ngày, Lục Tu Mộc vẫn không thể tiếp nhận được cách ăn nói của chủ biên. Cậu khó xử: “Xin lỗi, là lỗi của tôi. Tôi không đỡ được khả năng diễn của thầy Khâu.”
Nói xong, cậu chột dạ nhìn thoáng qua Khâu Hành Phong, phát hiện tình cảm trong mắt hắn đã biến mất không còn tăm hơi.
Trong lòng cậu tự nhủ, hóa ra đây là kỹ năng diễn cấp bậc Ảnh đế sao? Đỉnh thật…
“Không sao đâu.” Khâu Hành Phong vỗ vai cậu một cái nhằm an ủi. “Đa số mọi người đều không đỡ được khả năng của tôi mà.”
Lục Tu Mộc: “…” Cái kiểu an ủi tự luyến gì thế này???
“Không đúng, Ảnh đế Khâu cậu đắc ý cái gì?!” Lâm Nghị sụp đổ hô lên. “Cậu là người ở dưới! Ánh mắt muốn ăn sống Mộc Mộc của cậu là kiểu gì?”
Khâu Hành Phong bị phê bình cũng chẳng để tâm: “OK, tôi tìm trạng thái một lúc.”
“Tất cả nghỉ năm phút!” Lâm Nghị tuyệt vọng bóp trán, nói với hai nhân vật chính. “Tôi xin hai cậu thương xót, kỳ này chúng tôi không có nhiều thời gian, không có cơ hội chụp đi chụp lại nhiều đâu.”
Lục Tu Mộc chắp tay làm động tác xin lỗi, còn Khâu Hành Phong trực tiếp ra ngoài hóng gió.
“Anh, uống nước này.” Tiểu Văn đưa nước chanh đã chuẩn bị cho Lục Tu Mộc. “Em cũng mang thêm một chai cho Ảnh đế Khâu, nhưng em không dám đưa…”
“Tại sao?”
“Em… em hơi sợ anh ta.” Tiểu Văn ấp úng, âm thanh như con muỗi vo ve. “Anh không thấy thì thôi, lúc anh Cao Hâm thả pheromone ra ngoài, ánh mắt của Ảnh đế Khâu kinh khủng lắm.”
Lục Tu Mộc nhíu mày nhớ lại một chút, vẫn không cảm thấy Khâu Hành Phong đáng sợ ở đâu, trái lại trên người hắn còn có mùi hương cây cỏ mơ hồ khiến cậu dễ chịu vô cùng.
“Đưa cho anh.” Cậu nói.
“Dạ?”
“Đưa nước cho anh.” Lục Tu Mộc lặp lại một lần. “Anh sẽ đưa anh ta.”
***
Khâu Hành Phong tựa lưng vào vách tường chơi điện thoại. Phần lớn diễn viên đều có bệnh nghề nghiệp, sau khi đứng trước ống kính thời gian dài sẽ cảm thấy bị đè nén trong lòng.
Đúng lúc này, Nhiếp Nghiêu gửi cho hắn một tin.
[Bác sĩ Nhiếp không có khứu giác]: Pheromone của cậu là mùi thiên nhiên hỗn hợp đúng không? Phổ hương gồm có bạc hà, cỏ xanh và sương dày.
[Dandelion]: Ừ, làm sao?
[Bác sĩ Nhiếp không có khứu giác]: Có hai tình nguyện viên Omega mới, tôi sẽ cho bọn họ làm kiểm tra độ xứng đôi, nếu kết quả tốt… Tôi sẽ đổi người cứu trợ cho cậu.
Khâu Hành Phong vuốt màn hình. Đến tận bây giờ, hắn vẫn không biết danh tính người cứu trợ của mình, đối phương thậm chí còn lười dùng biết danh, hai người “biết nhau” suốt hai năm ròng mà chỉ xưng hô bằng chữ “cậu” xa lạ.
Nhưng Khâu Hành Phong không muốn thay đổi, đối phương khá lễ phép, cũng chưa từng vượt quá giới hạn. Mấu chốt là bọn họ có rất nhiều đề tài chung.
Khâu Hành Phong dứt khoát gõ hai chữ “không cần”, Nhiếp Nghiêu lại gửi một tin nhắn khác.
[Bác sĩ Nhiếp không có khứu giác]: Thời gian cậu và người cứu trợ đó trao đổi pheromone quá dài, cái này rất nguy hiểm. Quyết định này không chỉ vì cậu mà còn để bảo vệ tình nguyện viên của viện chúng tôi nữa.
Ánh mắt Khâu Hành Phong rơi vào tin nhắn này hồi lâu, đúng lúc Lục Tu Mộc tiến đến: “Thầy Khâu, mời uống nước.”
Khâu Hành Phong ngước mắt nhìn cậu, xóa những dòng đã gõ trước đó, sau khi gửi một chữ “Được” thì tắt màn hình.
“Anh đang bận à?” Lục Tu Mộc hỏi. “Vậy tôi không quấy rầy nữa.”
Không biết xuất phát từ tâm trạng gì, Khâu Hành Phong gọi cậu lại: “Nói chuyện phiếm không?”
“Cũng được, anh muốn nói gì?”
Khâu Hành Phong trong chốc lát không có phản ứng. Có lẽ sắp phải kết thúc quan hệ với người cứu trợ, trong lòng hắn sinh ra cảm giác “mất đi một người bạn tốt” nên mới muốn trò chuyện với Lục Tu Mộc để di dời sự chú ý. Nhưng sau khi hắn tỉnh táo lại cũng không có cảm giác nuối tiếc hay gì, có lẽ người cứu trợ của hắn không muốn tiếp tục trị liệu từ lâu rồi.
Lục Tu Mộc thấy hắn không nói gì, chủ động gợi chuyện: “Trong lúc chụp ảnh anh nghĩ gì thế?”
Khâu Hành Phong nghiêng đầu nhìn cậu một thoáng rồi dời mắt: “Muốn tôi nói thật?”
“Tất nhiên.”
“Tôi không nghĩ gì cả.”
Lục Tu Mộc nghẹn lời trong nháy mắt, hơi buồn cười: “Vậy nên phương pháp diễn của Ảnh đế là… buông lỏng bản thân sao?”
Khâu Hành Phong cũng cười theo: “Làm gì có chuyện. Thói quen của tôi là đặt mình vào nhân vật từ trước khi diễn, còn lại thì phụ thuộc vào phản ứng của bạn diễn.”
“Vừa nãy tôi đã làm gì khiến anh phát huy thất thường à?”
“Cậu không làm gì cả.” Khâu Hành Phong chỉ vào những vết đỏ trên khuôn mặt Lục Tu Mộc, thẳng thắn nói. “Tôi thích lớp trang điểm của cậu, nói như mấy câu lưu hành bây giờ thì là nó trúng fetish* của tôi ấy, khiến tôi muốn làm một số việc không đúng đắn lắm. Nên tôi quên sạch hình tượng nhân vật của mình.”
(*) fetish: sự hưng phấn về mặt tình dục đối với một đồ vật hoặc một bộ phận cơ thể khác bộ phận sinh dục, nhưng bây giờ thường dùng với nghĩa “gu” nhiều hơn
Lục Tu Mộc bị lời nói của hắn khuấy động nhịp tim, cậu mím môi, mấy giây sau mới trả lời: “Anh nói thế làm tôi nghĩ anh đang trêu tôi đấy…”
Nghe thấy âm thanh khàn khàn lành lạnh, ánh mắt Khâu Hành Phong di chuyển từ khuôn mặt cậu xuống đến cổ, cuối cùng rơi vào vùng tuyến thể đã bị che lại.
Thông qua miếng dán trong suốt có thể thấy rõ tuyến thể nhô ra, trông sạch sẽ vô cùng, không có chút tì vết nào.
Khâu Hành Phong buông lơi, cười một tiếng: “Biết đâu tôi trêu cậu thật.”
Lông mày Lục Tu Mộc khẽ giật, cậu chưa kịp phân biệt lời của đối phương là thật hay giả thì đã nghe hắn nói tiếp: “Còn cậu, lúc chụp ảnh cậu nghĩ gì?”
“Đầu óc trống rỗng.” Cậu tự giễu. “Tôi thật sự không tiếp được ánh mắt của anh, lúc đấy chỉ thấy căng thẳng thôi.”
Hiếm khi Khâu Hành Phong đứng ở vị trí người khác để suy nghĩ, hắn đề xuất: “Hay tưởng tượng tôi thành Mr. Right* của cậu xem?”
(*) Mr. Right (từ gốc trong raw): chỉ người đàn ông trong mộng của các cô gái/chàng trai (theo ý nghĩa lãng mạn), thường có hình tượng hoàn hảo
“… Không được.”
“Thích hắn thế à? Tưởng tượng bất kì ai thành hắn cũng không được?”
Lục Tu Mộc lắc đầu: “Tôi chưa từng thấy anh ấy, không tưởng tượng được.”
Khâu Hành Phong siết bàn tay cầm chai nước chanh lại, nhìn cậu vẻ không tin nổi: “Cậu… yêu qua mạng à?”
“Không phải thế.” Lục Tu Mộc phủ nhận. “Vì một số tình huống đặc biệt nên bọn tôi không nhìn mặt nhau được.”
Cậu nghĩ đến bệnh tình của Dandelion đang chuyển biến tốt, có lẽ một thời gian nữa sẽ khỏi hẳn, đến lúc đó cậu có thể đưa ra yêu cầu gặp mặt. Vì vậy, cậu lại bổ sung một câu: “Nhưng bọn tôi sẽ gặp nhau sớm thôi.”
Khâu Hành Phong không tưởng tượng được tình huống đặc thù gì có thể tạo ra cục diện này, cũng không muốn tự tiện chỉ trích tình yêu của người khác, đành phải nhẹ giọng phụ họa: “Tốt rồi, chúc cậu yêu đương vui vẻ.”
“Mọi chuyện còn chưa ra gì nữa.” Lục Tu Mộc nhún vai. “Biết đâu anh ấy không thích tôi.”
Khâu Hành Phong nhìn sâu vào đôi mắt cậu, suýt chút nữa đã bật thốt rằng “Ai không thích cậu cơ chứ”, may mà kịp đổi lời: “Cậu mà yêu đương thì fanclub của cậu thất tình hàng loạt đấy.”
“Anh cũng thế thôi.” Lục Tu Mộc đáp lễ.
Khâu Hành Phong không lên tiếng, uống một hớp nước chanh, cảm thấy vị chua nhàn nhạt lan ra trong cổ họng. Đầu lưỡi hắn cuộn lên chặn ở quai hàm, đột nhiên hỏi: “Vậy còn cậu?”
“Sao cơ?”
“Không phải cậu nói cậu cũng là fan của tôi à, cậu cũng thất tình?”
Lục Tu Mộc ngây ra một lúc mới nhớ đến lời nói buổi sáng của mình: “Tôi là fan sự nghiệp, chỉ cần anh đạt giải thưởng, tôi sẽ ủng hộ tất cả hành động của anh.”
Khâu Hành Phong thấy hơi bất lực: “Nghe giống cậu là fan của các giải thưởng lớn hơn.”
“Đấy là chuyện đương nhiên. Có diễn viên nào không thích đoạt giải đâu.” Lục Tu Mộc nói xong lại thở dài. “Nhưng xem ra hôm nay Song Kim Ảnh đế* gặp phải trận Waterloo** rồi.”
Cậu lại chỉ vào mặt mình: “Hay là để tôi bảo bọn họ đổi lớp trang điểm?”
(*) Song Kim Ảnh đế: chỉ người hai lần đạt Ảnh đế
(**) Trận Waterloo: Trận chiến đánh dấu sự kết thúc của Chiến tranh Napoleon, đại khái ý của bạn Mộc là anh Phong gặp khó đó.
“Không cần.”
Lục Tu Mộc ngây ra: “Không phải anh nói—”
“Yên tâm đi.” Khâu Hành Phong cười không rõ ý tứ. “Kỹ thuật diễn của tôi đỉnh lắm, chỉ bằng lớp trang điểm của cậu không ảnh hưởng đến phát huy của Ảnh đế đâu.”
Lục Tu Mộc nhớ đến ánh mắt trắng trợn của hắn khi nãy, cả khuôn mặt viết đầy chữ “Tôi không tin”.
“Coi như cậu không tin kỹ thuật của tôi thì cũng phải tin nhân phẩm của tôi chứ.” Khâu Hành Phong vừa nói vừa đi vào trong, vung tay ném chai nước đang uống dở vào thùng rác. “Tôi sẽ không chủ động tìm tai vạ, cậu đã có người thích, tôi còn dán vào làm gì?”
Lục Tu Mộc không tin lời của hắn lắm, chỉ coi như hắn đang đùa mình. Nhưng đến khi buổi chụp tiếp tục, cậu phát hiện ra Khâu Hành Phong đã kiểm soát hoàn hảo ánh mắt của mình, thậm chí thông qua thần thái để giúp cậu vào vai.
Lâm Nghị hài lòng vượt mức, khen không dứt miệng hình chụp của bọn họ, còn nói “Cho dù không cần retouch, đây cũng là một tác phẩm hoàn mỹ”. Lục Tu Mộc nghe vậy hơi buồn cười, tiến lên trước màn hình máy tính xem “thành quả lao động” của mình.
Trên màn hình là ảnh hai người dựa vào lớp tuyết nhân tạo. Theo kịch bản, Lục Tu Mộc vờ ngủ, còn Khâu Hành Phong như một người tình nghịch ngợm đang thả tuyết lên tóc của cậu.
“Cậu ăn ảnh đấy.” Lâm Nghị nói. “Tôi hiếm khi thấy khuôn mặt của nghệ sĩ nào có đường nét rõ ràng như cậu, cậu sinh ra để trở thành ngôi sao.”
Lục Tu Mộc không nghe ông nói, ánh mắt chăm chú nhìn Khâu Hành Phong trong tấm hình.
“Ảnh đế Khâu cũng lợi hại!” Lâm Nghị vẫn lải nhải. “Cậu xem thần thái cậu ta này, chính xác là một thiếu niên sa vào lưới tình!”
Lục Tu Mộc lại không hài lòng như ông.
So sánh với lần chụp đầu tiên, ánh mắt của Khâu Hành Phong đã có sự biến hóa tinh tế. Vẫn chân thành tha thiết, nóng rực như cũ nhưng dường như thiếu một thứ quan trọng hơn nữa.
Cậu nghiêng đầu nghĩ một hồi, trong đầu đột nhiên xuất hiện một từ – thỏa mãn.
Trong lần chụp đầu, Lục Tu Mộc có cảm giác hoàn toàn bị Khâu Hành Phong chiếm làm của riêng, mà Khâu Hành Phong cũng để lộ cảm giác thỏa mãn không thể nói rõ. Thiếu đi yếu tố ấy khiến cậu cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ bị kéo ra nhiều hơn.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn một vòng quanh phòng, hỏi theo bản năng: “Thầy Khâu đâu rồi?”
“Đi tẩy trang rồi.” Nhân viên công tác trả lời. “Thầy Lục cũng thay đồ đi, chút nữa bọn tôi sẽ giúp thầy chụp ảnh hậu trường.”
“Được.” Lục Tu Mộc đứng lên, cúi đầu với nhân viên công tác trong phòng chụp. “Mọi người vất vả rồi.”
Mọi người vội vàng nói “Không có gì”, có người còn khen trạng thái chụp hình của cậu rất tuyệt. Lục Tu Mộc nghe những lời lấy lòng này mà không cười nổi, cậu biết buổi chụp hôm nay đều nhờ Khâu Hành Phong mới có thể hoàn thành thuận lợi như vậy, nhưng “đại công thần” lại lén lút chuồn mất, đến cả cơ hội cảm ơn trực tiếp cũng không để lại cho mình.
Trên đường về nghỉ, Tiểu Văn thấy cậu không vui thì hỏi thăm: “Anh, anh sao thế?”
Lục Tu Mộc tiện thể nói ra suy nghĩ của mình.
Tiểu Văn hoàn toàn không coi trọng: “Ồ, anh cảm ơn Ảnh đế Khâu sau cũng được mà, anh ấy có bỏ đi đâu.”
Lục Tu Mộc không lên tiếng. Tiểu Văn không tính là người trong nghề nên không hiểu quy củ được ước định trong giới – những cảm xúc trong đó không thể coi là thật được.
Rời khỏi studio tương đương với việc hai người khôi phục lại khoảng cách an toàn. Lục Tu Mộc không thể dùng thân phận “người yêu” để nói “Cảm ơn”, càng không thể hỏi vấn đề mập mờ kia–
Thầy Khâu, tại sao ánh mắt của anh lại không giống như trước?
Lục Tu Mộc hoàn toàn không biết rằng Khâu Hành Phong đã có đáp án cho vấn đề này. Trong lúc nghỉ ngơi, những lời vui đùa nửa thật nửa giả ấy đã ngầm biểu lộ nội tâm của hắn.
Ít nhất Khâu Hành Phong biết rõ trong khoảnh khắc ấy, cái “không kìm lòng được” không chỉ xuất phát từ khả năng diễn của hắn, mà sau lời bộc bạch về tình yêu của Lục Tu Mộc, nó đã biến thành “khắc chế”.
Khâu Hành Phong thấy hơi lạc lõng, trước hết muốn tránh khả năng xảy ra tình huống khó xử–
Có lẽ không thể nói ra chữ thích vào lúc này, nhưng quả thực có cảm giác tim đập rộn ràng.
Nhưng đến khi chụp đôi ông mới nhận ra mình vui mừng quá sớm.
Đa số các buổi chụp ảnh tạp chí là kiểu chụp bắt khoảnh khắc, vậy nên trong suốt quá trình hai nhân vật chính phải giao lưu ánh mắt với nhau.
Lúc mới bắt đầu, Khâu Hành Phong vẫn nhớ phải duy trì vai trò của mình, cẩn thận ngại ngùng ngước nhìn “người yêu” của mình. Mà sau một thời gian, hắn không tránh được bị ảnh hưởng bởi Lục Tu Mộc.
Đặc biệt khi lớp trang điểm của cậu đặc biệt vô cùng – lớp son đỏ trên môi bị tán ra một cách thô bạo, những vết đỏ nhạt kéo dài từ khóe miệng bên trái xuống tận cằm.
Chuyên gia trang điểm nói đây là kiểu trang điểm “Chiến tổn trang”* đang thịnh hành, nhưng Khâu Hành Phong chỉ thấy nó giống như dấu vết mập mờ lưu lại sau khi hôn.
(*) “Chiến tổn trang”, gốc là 战损妆, đại khái là kiểu trang điểm trông như vừa đánh nhau (?), nếu tra thì ra bức này của Rosé.
Cái “tính” mạnh mẽ này như muốn khơi ra bản năng phá hủy ác liệt của Alpha, lúc này hắn chỉ muốn ấn cái cổ mảnh khảnh của Lục Tu Mộc xuống, làm dấu vết trên môi cậu bị bôi ra mạnh hơn nữa. Không cho cậu bất kì cơ hội phản kháng nào, khiến đuôi mắt cậu đỏ bừng, thấp giọng cầu xin tha thứ. Giọng nói trong trẻo của Lục Tu Mộc nếu nhiễm chút tình dục nhất định sẽ thú vị vô cùng…
Trong đầu Khâu Hành Phong toàn là những hình ảnh không lành mạnh, hoàn toàn không nhớ mình phải biểu hiện được tư thái “bị động” mềm mại.
Nhưng thoát vai không chỉ có mình Ảnh đế Khâu, cả Lục Tu Mộc cũng không chống đỡ được, thậm chí còn có xu hướng đứng hình.
Ánh mắt của Khâu Hành Phong nóng rực, như thể tất cả sự vui thích và yêu thương đều không kiềm chế được mà tràn ra, ánh nhìn một chút không tách rời như có thực thể. Lục Tu Mộc cảm thấy gáy mình bị nắm lấy, mà đôi môi ấm áp của Khâu Hành Phong lại rơi trên khuôn mặt cậu.
Rõ ràng không có gì phát sinh nhưng tim của cậu như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cậu choáng váng, bị cuốn theo tiết tấu dịu dàng của Khâu Hành Phong đến ngạt thở.
Cảm giác “bị khống chế” này không dễ chịu một chút nào, Lục Tu Mộc dời mắt trước.
“Dừng dừng dừng!”
Giọng của Lâm Nghị kéo Lục Tu Mộc về hiện thực: “Lục Lục, sao cậu lại cúi đầu?! Đối phương là người yêu cậu mà! Đừng xấu hổ, nhìn thẳng vào mắt hắn đi chứ!”
“…”
Dù đã ở cùng nhau cả ngày, Lục Tu Mộc vẫn không thể tiếp nhận được cách ăn nói của chủ biên. Cậu khó xử: “Xin lỗi, là lỗi của tôi. Tôi không đỡ được khả năng diễn của thầy Khâu.”
Nói xong, cậu chột dạ nhìn thoáng qua Khâu Hành Phong, phát hiện tình cảm trong mắt hắn đã biến mất không còn tăm hơi.
Trong lòng cậu tự nhủ, hóa ra đây là kỹ năng diễn cấp bậc Ảnh đế sao? Đỉnh thật…
“Không sao đâu.” Khâu Hành Phong vỗ vai cậu một cái nhằm an ủi. “Đa số mọi người đều không đỡ được khả năng của tôi mà.”
Lục Tu Mộc: “…” Cái kiểu an ủi tự luyến gì thế này???
“Không đúng, Ảnh đế Khâu cậu đắc ý cái gì?!” Lâm Nghị sụp đổ hô lên. “Cậu là người ở dưới! Ánh mắt muốn ăn sống Mộc Mộc của cậu là kiểu gì?”
Khâu Hành Phong bị phê bình cũng chẳng để tâm: “OK, tôi tìm trạng thái một lúc.”
“Tất cả nghỉ năm phút!” Lâm Nghị tuyệt vọng bóp trán, nói với hai nhân vật chính. “Tôi xin hai cậu thương xót, kỳ này chúng tôi không có nhiều thời gian, không có cơ hội chụp đi chụp lại nhiều đâu.”
Lục Tu Mộc chắp tay làm động tác xin lỗi, còn Khâu Hành Phong trực tiếp ra ngoài hóng gió.
“Anh, uống nước này.” Tiểu Văn đưa nước chanh đã chuẩn bị cho Lục Tu Mộc. “Em cũng mang thêm một chai cho Ảnh đế Khâu, nhưng em không dám đưa…”
“Tại sao?”
“Em… em hơi sợ anh ta.” Tiểu Văn ấp úng, âm thanh như con muỗi vo ve. “Anh không thấy thì thôi, lúc anh Cao Hâm thả pheromone ra ngoài, ánh mắt của Ảnh đế Khâu kinh khủng lắm.”
Lục Tu Mộc nhíu mày nhớ lại một chút, vẫn không cảm thấy Khâu Hành Phong đáng sợ ở đâu, trái lại trên người hắn còn có mùi hương cây cỏ mơ hồ khiến cậu dễ chịu vô cùng.
“Đưa cho anh.” Cậu nói.
“Dạ?”
“Đưa nước cho anh.” Lục Tu Mộc lặp lại một lần. “Anh sẽ đưa anh ta.”
***
Khâu Hành Phong tựa lưng vào vách tường chơi điện thoại. Phần lớn diễn viên đều có bệnh nghề nghiệp, sau khi đứng trước ống kính thời gian dài sẽ cảm thấy bị đè nén trong lòng.
Đúng lúc này, Nhiếp Nghiêu gửi cho hắn một tin.
[Bác sĩ Nhiếp không có khứu giác]: Pheromone của cậu là mùi thiên nhiên hỗn hợp đúng không? Phổ hương gồm có bạc hà, cỏ xanh và sương dày.
[Dandelion]: Ừ, làm sao?
[Bác sĩ Nhiếp không có khứu giác]: Có hai tình nguyện viên Omega mới, tôi sẽ cho bọn họ làm kiểm tra độ xứng đôi, nếu kết quả tốt… Tôi sẽ đổi người cứu trợ cho cậu.
Khâu Hành Phong vuốt màn hình. Đến tận bây giờ, hắn vẫn không biết danh tính người cứu trợ của mình, đối phương thậm chí còn lười dùng biết danh, hai người “biết nhau” suốt hai năm ròng mà chỉ xưng hô bằng chữ “cậu” xa lạ.
Nhưng Khâu Hành Phong không muốn thay đổi, đối phương khá lễ phép, cũng chưa từng vượt quá giới hạn. Mấu chốt là bọn họ có rất nhiều đề tài chung.
Khâu Hành Phong dứt khoát gõ hai chữ “không cần”, Nhiếp Nghiêu lại gửi một tin nhắn khác.
[Bác sĩ Nhiếp không có khứu giác]: Thời gian cậu và người cứu trợ đó trao đổi pheromone quá dài, cái này rất nguy hiểm. Quyết định này không chỉ vì cậu mà còn để bảo vệ tình nguyện viên của viện chúng tôi nữa.
Ánh mắt Khâu Hành Phong rơi vào tin nhắn này hồi lâu, đúng lúc Lục Tu Mộc tiến đến: “Thầy Khâu, mời uống nước.”
Khâu Hành Phong ngước mắt nhìn cậu, xóa những dòng đã gõ trước đó, sau khi gửi một chữ “Được” thì tắt màn hình.
“Anh đang bận à?” Lục Tu Mộc hỏi. “Vậy tôi không quấy rầy nữa.”
Không biết xuất phát từ tâm trạng gì, Khâu Hành Phong gọi cậu lại: “Nói chuyện phiếm không?”
“Cũng được, anh muốn nói gì?”
Khâu Hành Phong trong chốc lát không có phản ứng. Có lẽ sắp phải kết thúc quan hệ với người cứu trợ, trong lòng hắn sinh ra cảm giác “mất đi một người bạn tốt” nên mới muốn trò chuyện với Lục Tu Mộc để di dời sự chú ý. Nhưng sau khi hắn tỉnh táo lại cũng không có cảm giác nuối tiếc hay gì, có lẽ người cứu trợ của hắn không muốn tiếp tục trị liệu từ lâu rồi.
Lục Tu Mộc thấy hắn không nói gì, chủ động gợi chuyện: “Trong lúc chụp ảnh anh nghĩ gì thế?”
Khâu Hành Phong nghiêng đầu nhìn cậu một thoáng rồi dời mắt: “Muốn tôi nói thật?”
“Tất nhiên.”
“Tôi không nghĩ gì cả.”
Lục Tu Mộc nghẹn lời trong nháy mắt, hơi buồn cười: “Vậy nên phương pháp diễn của Ảnh đế là… buông lỏng bản thân sao?”
Khâu Hành Phong cũng cười theo: “Làm gì có chuyện. Thói quen của tôi là đặt mình vào nhân vật từ trước khi diễn, còn lại thì phụ thuộc vào phản ứng của bạn diễn.”
“Vừa nãy tôi đã làm gì khiến anh phát huy thất thường à?”
“Cậu không làm gì cả.” Khâu Hành Phong chỉ vào những vết đỏ trên khuôn mặt Lục Tu Mộc, thẳng thắn nói. “Tôi thích lớp trang điểm của cậu, nói như mấy câu lưu hành bây giờ thì là nó trúng fetish* của tôi ấy, khiến tôi muốn làm một số việc không đúng đắn lắm. Nên tôi quên sạch hình tượng nhân vật của mình.”
(*) fetish: sự hưng phấn về mặt tình dục đối với một đồ vật hoặc một bộ phận cơ thể khác bộ phận sinh dục, nhưng bây giờ thường dùng với nghĩa “gu” nhiều hơn
Lục Tu Mộc bị lời nói của hắn khuấy động nhịp tim, cậu mím môi, mấy giây sau mới trả lời: “Anh nói thế làm tôi nghĩ anh đang trêu tôi đấy…”
Nghe thấy âm thanh khàn khàn lành lạnh, ánh mắt Khâu Hành Phong di chuyển từ khuôn mặt cậu xuống đến cổ, cuối cùng rơi vào vùng tuyến thể đã bị che lại.
Thông qua miếng dán trong suốt có thể thấy rõ tuyến thể nhô ra, trông sạch sẽ vô cùng, không có chút tì vết nào.
Khâu Hành Phong buông lơi, cười một tiếng: “Biết đâu tôi trêu cậu thật.”
Lông mày Lục Tu Mộc khẽ giật, cậu chưa kịp phân biệt lời của đối phương là thật hay giả thì đã nghe hắn nói tiếp: “Còn cậu, lúc chụp ảnh cậu nghĩ gì?”
“Đầu óc trống rỗng.” Cậu tự giễu. “Tôi thật sự không tiếp được ánh mắt của anh, lúc đấy chỉ thấy căng thẳng thôi.”
Hiếm khi Khâu Hành Phong đứng ở vị trí người khác để suy nghĩ, hắn đề xuất: “Hay tưởng tượng tôi thành Mr. Right* của cậu xem?”
(*) Mr. Right (từ gốc trong raw): chỉ người đàn ông trong mộng của các cô gái/chàng trai (theo ý nghĩa lãng mạn), thường có hình tượng hoàn hảo
“… Không được.”
“Thích hắn thế à? Tưởng tượng bất kì ai thành hắn cũng không được?”
Lục Tu Mộc lắc đầu: “Tôi chưa từng thấy anh ấy, không tưởng tượng được.”
Khâu Hành Phong siết bàn tay cầm chai nước chanh lại, nhìn cậu vẻ không tin nổi: “Cậu… yêu qua mạng à?”
“Không phải thế.” Lục Tu Mộc phủ nhận. “Vì một số tình huống đặc biệt nên bọn tôi không nhìn mặt nhau được.”
Cậu nghĩ đến bệnh tình của Dandelion đang chuyển biến tốt, có lẽ một thời gian nữa sẽ khỏi hẳn, đến lúc đó cậu có thể đưa ra yêu cầu gặp mặt. Vì vậy, cậu lại bổ sung một câu: “Nhưng bọn tôi sẽ gặp nhau sớm thôi.”
Khâu Hành Phong không tưởng tượng được tình huống đặc thù gì có thể tạo ra cục diện này, cũng không muốn tự tiện chỉ trích tình yêu của người khác, đành phải nhẹ giọng phụ họa: “Tốt rồi, chúc cậu yêu đương vui vẻ.”
“Mọi chuyện còn chưa ra gì nữa.” Lục Tu Mộc nhún vai. “Biết đâu anh ấy không thích tôi.”
Khâu Hành Phong nhìn sâu vào đôi mắt cậu, suýt chút nữa đã bật thốt rằng “Ai không thích cậu cơ chứ”, may mà kịp đổi lời: “Cậu mà yêu đương thì fanclub của cậu thất tình hàng loạt đấy.”
“Anh cũng thế thôi.” Lục Tu Mộc đáp lễ.
Khâu Hành Phong không lên tiếng, uống một hớp nước chanh, cảm thấy vị chua nhàn nhạt lan ra trong cổ họng. Đầu lưỡi hắn cuộn lên chặn ở quai hàm, đột nhiên hỏi: “Vậy còn cậu?”
“Sao cơ?”
“Không phải cậu nói cậu cũng là fan của tôi à, cậu cũng thất tình?”
Lục Tu Mộc ngây ra một lúc mới nhớ đến lời nói buổi sáng của mình: “Tôi là fan sự nghiệp, chỉ cần anh đạt giải thưởng, tôi sẽ ủng hộ tất cả hành động của anh.”
Khâu Hành Phong thấy hơi bất lực: “Nghe giống cậu là fan của các giải thưởng lớn hơn.”
“Đấy là chuyện đương nhiên. Có diễn viên nào không thích đoạt giải đâu.” Lục Tu Mộc nói xong lại thở dài. “Nhưng xem ra hôm nay Song Kim Ảnh đế* gặp phải trận Waterloo** rồi.”
Cậu lại chỉ vào mặt mình: “Hay là để tôi bảo bọn họ đổi lớp trang điểm?”
(*) Song Kim Ảnh đế: chỉ người hai lần đạt Ảnh đế
(**) Trận Waterloo: Trận chiến đánh dấu sự kết thúc của Chiến tranh Napoleon, đại khái ý của bạn Mộc là anh Phong gặp khó đó.
“Không cần.”
Lục Tu Mộc ngây ra: “Không phải anh nói—”
“Yên tâm đi.” Khâu Hành Phong cười không rõ ý tứ. “Kỹ thuật diễn của tôi đỉnh lắm, chỉ bằng lớp trang điểm của cậu không ảnh hưởng đến phát huy của Ảnh đế đâu.”
Lục Tu Mộc nhớ đến ánh mắt trắng trợn của hắn khi nãy, cả khuôn mặt viết đầy chữ “Tôi không tin”.
“Coi như cậu không tin kỹ thuật của tôi thì cũng phải tin nhân phẩm của tôi chứ.” Khâu Hành Phong vừa nói vừa đi vào trong, vung tay ném chai nước đang uống dở vào thùng rác. “Tôi sẽ không chủ động tìm tai vạ, cậu đã có người thích, tôi còn dán vào làm gì?”
Lục Tu Mộc không tin lời của hắn lắm, chỉ coi như hắn đang đùa mình. Nhưng đến khi buổi chụp tiếp tục, cậu phát hiện ra Khâu Hành Phong đã kiểm soát hoàn hảo ánh mắt của mình, thậm chí thông qua thần thái để giúp cậu vào vai.
Lâm Nghị hài lòng vượt mức, khen không dứt miệng hình chụp của bọn họ, còn nói “Cho dù không cần retouch, đây cũng là một tác phẩm hoàn mỹ”. Lục Tu Mộc nghe vậy hơi buồn cười, tiến lên trước màn hình máy tính xem “thành quả lao động” của mình.
Trên màn hình là ảnh hai người dựa vào lớp tuyết nhân tạo. Theo kịch bản, Lục Tu Mộc vờ ngủ, còn Khâu Hành Phong như một người tình nghịch ngợm đang thả tuyết lên tóc của cậu.
“Cậu ăn ảnh đấy.” Lâm Nghị nói. “Tôi hiếm khi thấy khuôn mặt của nghệ sĩ nào có đường nét rõ ràng như cậu, cậu sinh ra để trở thành ngôi sao.”
Lục Tu Mộc không nghe ông nói, ánh mắt chăm chú nhìn Khâu Hành Phong trong tấm hình.
“Ảnh đế Khâu cũng lợi hại!” Lâm Nghị vẫn lải nhải. “Cậu xem thần thái cậu ta này, chính xác là một thiếu niên sa vào lưới tình!”
Lục Tu Mộc lại không hài lòng như ông.
So sánh với lần chụp đầu tiên, ánh mắt của Khâu Hành Phong đã có sự biến hóa tinh tế. Vẫn chân thành tha thiết, nóng rực như cũ nhưng dường như thiếu một thứ quan trọng hơn nữa.
Cậu nghiêng đầu nghĩ một hồi, trong đầu đột nhiên xuất hiện một từ – thỏa mãn.
Trong lần chụp đầu, Lục Tu Mộc có cảm giác hoàn toàn bị Khâu Hành Phong chiếm làm của riêng, mà Khâu Hành Phong cũng để lộ cảm giác thỏa mãn không thể nói rõ. Thiếu đi yếu tố ấy khiến cậu cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ bị kéo ra nhiều hơn.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn một vòng quanh phòng, hỏi theo bản năng: “Thầy Khâu đâu rồi?”
“Đi tẩy trang rồi.” Nhân viên công tác trả lời. “Thầy Lục cũng thay đồ đi, chút nữa bọn tôi sẽ giúp thầy chụp ảnh hậu trường.”
“Được.” Lục Tu Mộc đứng lên, cúi đầu với nhân viên công tác trong phòng chụp. “Mọi người vất vả rồi.”
Mọi người vội vàng nói “Không có gì”, có người còn khen trạng thái chụp hình của cậu rất tuyệt. Lục Tu Mộc nghe những lời lấy lòng này mà không cười nổi, cậu biết buổi chụp hôm nay đều nhờ Khâu Hành Phong mới có thể hoàn thành thuận lợi như vậy, nhưng “đại công thần” lại lén lút chuồn mất, đến cả cơ hội cảm ơn trực tiếp cũng không để lại cho mình.
Trên đường về nghỉ, Tiểu Văn thấy cậu không vui thì hỏi thăm: “Anh, anh sao thế?”
Lục Tu Mộc tiện thể nói ra suy nghĩ của mình.
Tiểu Văn hoàn toàn không coi trọng: “Ồ, anh cảm ơn Ảnh đế Khâu sau cũng được mà, anh ấy có bỏ đi đâu.”
Lục Tu Mộc không lên tiếng. Tiểu Văn không tính là người trong nghề nên không hiểu quy củ được ước định trong giới – những cảm xúc trong đó không thể coi là thật được.
Rời khỏi studio tương đương với việc hai người khôi phục lại khoảng cách an toàn. Lục Tu Mộc không thể dùng thân phận “người yêu” để nói “Cảm ơn”, càng không thể hỏi vấn đề mập mờ kia–
Thầy Khâu, tại sao ánh mắt của anh lại không giống như trước?
Lục Tu Mộc hoàn toàn không biết rằng Khâu Hành Phong đã có đáp án cho vấn đề này. Trong lúc nghỉ ngơi, những lời vui đùa nửa thật nửa giả ấy đã ngầm biểu lộ nội tâm của hắn.
Ít nhất Khâu Hành Phong biết rõ trong khoảnh khắc ấy, cái “không kìm lòng được” không chỉ xuất phát từ khả năng diễn của hắn, mà sau lời bộc bạch về tình yêu của Lục Tu Mộc, nó đã biến thành “khắc chế”.
Khâu Hành Phong thấy hơi lạc lõng, trước hết muốn tránh khả năng xảy ra tình huống khó xử–
Có lẽ không thể nói ra chữ thích vào lúc này, nhưng quả thực có cảm giác tim đập rộn ràng.