Hợp Tác Thành Đôi - Trang 2
Chương 54
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ sát đất, đúng lúc một vạt nắng rơi vào ngón tay của “kiều”. Giang Tùy nhìn mê mang một hồi lâu mới phản ứng được Khâu Hành Phong đang nói bậy cái gì, cũng nhận ra ý cảnh cáo trong câu nói đùa ấy.
“Lỗi của tôi.” Giang Tùy nói. “Lần sau tôi sẽ chào hỏi trước khi đến.”
“Cậu nên nhấn chuông.” Khâu Hành Phong nói thờ ơ, tiện thể vòng qua Giang Tùy, kéo áo Lục Tu Mộc lên, che kín xương quai xanh của cậu.
Giang Tùy nhìn động tác tự nhiên ấy, suýt giận đến mức bật cười.
“Này…” Giang Tùy tỏ ra bản thân ngay thẳng. “Tôi có phải lưu manh đâu.”
Khâu Hành Phong phản bác như có lí lẽ lắm: “Nhưng bây giờ tôi không muốn cậu nhìn Omega của tôi.”
Nghe đi, đây là lời con người nói à.
Giang Tùy liếc Lục Tu Mộc theo bản năng, hi vọng đối phương sẽ giúp mình “dạy dỗ” Khâu Hành Phong, nhưng Lục Tu Mộc chỉ ngồi yên lặng một bên, dung túng thêm cho sự vô lý của Alpha.
Thừa dịp Khâu Hành Phông cầm áo khoác trở về phòng, Giang Tùy nói thầm: “Tu Mộc, có phải cậu nuông chiều anh ta quá không?”
“Không phải chứ.” Lục Tu Mộc thật sự không cảm thấy Khâu Hành Phong quấy nhiễu gì mình, thậm chí còn nói giúp đối phương. “Không phải tất cả Alpha đều như vậy à, thầy Khâu đã tốt lắm rồi.”
Giang Tùy không hiểu “tốt lắm” trong định nghĩa của cậu dựa theo tiêu chuẩn gì, nhưng thấy thước đo này đúng là chẳng có nguyên tắc gì cả. Anh tự nhủ trong lòng, hai người một người muốn đánh một người muốn bị đánh, bản thân mù mắt chen vào làm gì.
Anh lấy lại bình tĩnh, báo cáo công tác một cách máy móc: “Nói chung dư luận đã ổn định rồi, mặc dù có tài khoản V đỏ đứng ra nhưng rốt cuộc không nói rõ ràng nên vẫn có không ít antifan gây nhiễu. Tôi chưa liên hệ với anh Cao, nhưng tôi nghĩ dạo gần đây cậu nên khiêm tốn một chút, các sự kiện hay hợp đồng đại diện bỏ được thì bỏ đi, coi như cho mình nghỉ ngơi. Chuyện này chúng ta không nên nhắc lại nữa–”
Anh vỗ vai Lục Tu Mộc an ủi: “Cậu cũng biết đấy, trong giới này rất nhiều chuyện không thể nói rõ đúng sai, phần lớn đều xử lý như vậy thôi…”
“Yên tâm, tôi hiểu mà.” Lục Tu Mộc nói. “Kết quả bây giờ đã vượt quá mong đợi của tôi rồi.”
Giang Tùy nhìn cậu, thấy tâm trạng cậu vẫn ổn định mới nói tiếp: “Sự nghiệp của cậu có thể sẽ bị ảnh hưởng một chút, khả năng cao dạo này sẽ không có kịch bản tốt nào được gửi đến. Vẫn là câu nói kia, coi như nghỉ phép đi.”
Lục Tu Mộc im lặng vài giây, gật đầu cười.
Đúng như Giang Tùy dự đoán, nửa cuối năm Lục Tu Mộc gần như trong trạng thái thất nghiệp, đối với một diễn viên đang lên như cậu đúng là một đả kích không nhỏ.
Nhưng đây chẳng phải chuyện mới mẻ với Lục Tu Mộc, mà kẻ cầm đầu lần đầu tiên bây giờ đang ở sát bên cậu mọi lúc. Có lẽ vì tâm thái đã khác, Lục Tu Mộc cảm giác lần này “làm lại từ đầu” sẽ đơn giản hơn nhiều.
Cuối năm, Khâu Hành Phong đưa một kích bản trong tay mình đến trước mặt Lục Tu Mộc. Hắn dùng lí do không có thời gian để từ chối lời mời của đạo diễn, sau đó “vô tình” đề cử thầy Lục.
Vị đạo diễn này từng hợp tác với Lục Tu Mộc một lần, thật ra nếu bỏ qua “điểm đen” trên người đối phương thì lựa chọn số một của ông thật sự cũng chẳng phải Khâu Hành Phong. Ông thấy hơi khó xử, cười ha hả nói lời khách sáo.
“Chắc ngài hiểu sai ý của tôi rồi.” Khâu Hành Phong nói. “Không phải tôi đang giúp thầy Lục “tái xuất”, mà đang giúp ngài. Chuyện kia đã qua từ lâu, hiện tại không nhiều người nhắc lại nữa, mặc kệ có bộ phim này hay không, thầy Lục cũng sắp trở lại rồi.”
Đạo diễn rõ ràng không tin, nhưng vẫn để lại thể diện cho hắn: “Vậy chắc Lục Tu Mộc dạo này bận rộn nhiều việc lắm, đoán chừng cũng không đến lượt tôi hợp tác.”
Khâu Hành Phong cười không rõ ý, nói giọng chắc chắn: “Tiệc thật, ngài không có cơ hội hợp tác với Ảnh đế tương lai rồi.”
Đạo diễn ngạc nhiên, nhất thời không rõ “Ảnh đế” trong lời hắn là đang nói mình hay đang nói Lục Tu Mộc.
Chỉ nghe Khâu Hành Phong nói tiếp: “Ngài biết quan hệ của bọn tôi đấy, bình thường thầy Lục cũng giúp tôi tập diễn, không nói đùa chứ, từ sau khi em ấy “học trộm” được từ tôi, tôi chẳng bao giờ lấn át được em ấy nữa.”
Câu “Thật hay giả” của đạo diễn kẹt trong cổ họng, cuối cùng lại nuốt xuống. Nếu như người trước mặt không phải Khâu Hành Phong, ông sẽ thấy đây chỉ là lời lấy cớ, nhưng tất cả mọi người trong giới đều biết Khâu Hành Phong sẽ không đùa giỡn với khả năng diễn xuất.
“Tu Mộc…” Đạo diễn ngạc nhiên. “Hẳn nửa năm nay cậu ấy được bổ túc nhiều lắm nhỉ…”
“Em ấy vẫn luôn có tiềm năng ấy, nếu không ngài nghĩ vì sao em ấy có thể làm được nam chính thứ hai trong “Hỉ yến” chứ?” Khâu Hành Phong nói. “Tiện tiết lộ cho ngài một chuyện, kịch bản mới của Triệu Dương là viết vì em ấy.”
Lời này vừa nói, đạo diễn đã hiểu thời đại của Lục Tu Mộc sắp trở lại rồi: “Chuyện này… chuyện này…”
Ông hé miệng nói một đống trợ từ, sau đó như tỉnh ngộ, khoác vai Khâu Hành Phong: “Hành Phong này, cậu đúng là tri kỉ mà!”
“Ngài không cần tỏ ra thân thiết vậy đâu.” Khâu Hành Phong cười. “Kịch bản này không tệ, rất hợp với em ấy, hơn nữa tôi còn có tư tâm–”
Đạo diễn tự nhủ trong lòng, đến rồi đấy, biết ngay thiên hạ này không có bữa ăn nào miễn phí mà.
“Tôi muốn vào đoàn cùng.” Khâu Hành Phong thản nhiên phun ra vài chữ.
“Gì cơ?”
“Tôi muốn chăm sóc bạn trai thêm một thời gian, không vấn đề gì chứ.” Khâu Hành Phong nói.
Đạo diễn: “…”
Đây quả thật không phải chuyện to tát gì, nhưng cậu còn nhớ không, mấy phút trước cậu mới từ chối vì lí do không có thời gian đấy.
Mặc kệ đạo diễn mắng chửi trong lòng thế nào, Khâu Hành Phong vẫn được vào đoàn theo ý nguyện.
Mấy hôm sau, Cao Hâm chạy đến đoàn phim, vừa bắt đầu đã nói một câu rất thiếu đòn: “Tu Mộc, có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước?”
“Chẳng muốn nghe cái nào cả.” Lục Tu Mộc đáp.
Cao Hâm lườm hắn, tự mình nói tiếp: “Tin tốt là, nhờ “Hỉ yến” em được đề cử giải Kim Kê rồi, còn tin xấu là–”
Khâu Hành Phong đang ngồi bên cạnh, tiếp lời: “Tôi cũng được đề cử.”
Cao Hâm ngẩn người, hiển nhiên vừa mới biết tin này: “Tôi vốn muốn nói, bên cục Điện ảnh thấy ô danh của Lục Tu Mộc vẫn chưa qua hoàn toàn nên năm nay cậu ấy chỉ xuất hiện vậy thôi…”
Anh nói đến đây rốt cuộc mới phản ứng lại, có chút tâm trạng “gà mẹ bao che con”, chĩa mũi giáo vào Khâu Hành Phong: “Ảnh đế anh có ý gì? Thấy Tu Mộc nhà tôi không bằng anh à?”
Khâu Hành Phong bóp nhẹ vào gáy Lục Tu Mộc: “Xin lỗi, là nhà tôi.”
Cao Hâm không có tâm trạng nghiền ngẫm từng chữ một với hắn. Nói thật anh cũng không nắm quá rõ khả năng diễn xuất của Khâu Hành Phong, nhưng đứa trẻ nhà mình, mình có thể mắng, người khác thì không.
“Tu Mộc đã sớm trưởng thành rồi–”
Không đợi Cao Hâm dứt lời, Khâu Hành Phong đã nói: “Ừ, nếu cuối năm nay em ấy đóng thêm hai bộ phim nữa, khả năng cao tôi không tự tin được như vậy đâu.”
Lục Tu Mộc lần đầu nghe được đánh giá ấy, tự động chuyển nó thành lời tình tứ của người yêu: “Dù anh đang dỗ em nhưng em vẫn rất thích nghe.”
Ánh mắt Khâu Hành Phong bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Thầy Lục, chẳng lẽ em không nhận ra, dạo này tôi không đối diễn được với em à?”
Lục Tu Mộc ngạc nhiên, thành thực lắc đầu.
Khâu Hành Phong thấy bộ dạng ngốc nghếch này của cậu, không nhịn được bật cười: “Em nên nghe nhiều đánh giá của đạo diễn hơn đi. Hôm qua em và nữ chính đóng cảnh tình cảm, suýt nữa ép cô ấy bật khóc rồi.”
“…” Lục Tu Mộc khẽ nhấc mi. Thật ra cậu muốn nói nhiều điều, câu nào cũng chứa đựng sự không chắc chắn và mừng rỡ, nhưng sau khi nhận được ánh mắt của Khâu Hành Phong, cậu lại chọn im lặng.
Từ khi “trộm” được “bí kíp” của Khâu Hành Phong, cậu như được khai sáng. Có lẽ biện pháp của Khâu Hành Phong không hiệu quả với những người khác đến thế, nhưng lại như một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa đến thế giới mới cho Lục Tu Mộc.
Cậu có thể cảm giác được mình diễn ngày càng thuận lợi, nhưng không ngờ, hoặc đến tận bây giờ cậu vẫn không nghĩ đến một ngày có thể vượt qua Khâu Hành Phong.
Cao Hâm cũng phản ứng lại: “Cho nên… Tu Mộc thật có thể cầm cúp Ảnh đế rồi?!”
“Sẽ không để hai người chờ quá lâu đâu.” Khâu Hành Phong nói xong thì làm bộ thở dài. “Thầy Lục, áp lực của tôi lớn thật, cảm giác tự tay tạo ra kẻ địch cho mình ấy.”
Môi Lục Tu Mộc giật giật, không biết nên nói gì trong tình huống này.
Mắt hai người giao nhau một thoáng. Khâu Hành Phong ôm lấy cổ cậu, chạm môi, sau đó chống cằm bên cổ đối phương như đang ngửi mùi của Lục Tu Mộc.
Lục Tu Mộc nghiêng đầu, ánh sáng đèn trần dịu dàng chiếu lên khuôn mặt Khâu Hành Phong tạo nên một đường cong nhu hòa. Những góc cạnh kiêu ngạo của Khâu Hành Phong như bị mài phẳng dưới ngọn đèn ấy.
Cũng có thể vì hắn chủ động thu mặt sắc bén ấy của mình lại.
Lục Tu Mộc nghe hắn nói: “Nhưng thua em, tôi thấy cam tâm tình nguyện.”
“Lỗi của tôi.” Giang Tùy nói. “Lần sau tôi sẽ chào hỏi trước khi đến.”
“Cậu nên nhấn chuông.” Khâu Hành Phong nói thờ ơ, tiện thể vòng qua Giang Tùy, kéo áo Lục Tu Mộc lên, che kín xương quai xanh của cậu.
Giang Tùy nhìn động tác tự nhiên ấy, suýt giận đến mức bật cười.
“Này…” Giang Tùy tỏ ra bản thân ngay thẳng. “Tôi có phải lưu manh đâu.”
Khâu Hành Phong phản bác như có lí lẽ lắm: “Nhưng bây giờ tôi không muốn cậu nhìn Omega của tôi.”
Nghe đi, đây là lời con người nói à.
Giang Tùy liếc Lục Tu Mộc theo bản năng, hi vọng đối phương sẽ giúp mình “dạy dỗ” Khâu Hành Phong, nhưng Lục Tu Mộc chỉ ngồi yên lặng một bên, dung túng thêm cho sự vô lý của Alpha.
Thừa dịp Khâu Hành Phông cầm áo khoác trở về phòng, Giang Tùy nói thầm: “Tu Mộc, có phải cậu nuông chiều anh ta quá không?”
“Không phải chứ.” Lục Tu Mộc thật sự không cảm thấy Khâu Hành Phong quấy nhiễu gì mình, thậm chí còn nói giúp đối phương. “Không phải tất cả Alpha đều như vậy à, thầy Khâu đã tốt lắm rồi.”
Giang Tùy không hiểu “tốt lắm” trong định nghĩa của cậu dựa theo tiêu chuẩn gì, nhưng thấy thước đo này đúng là chẳng có nguyên tắc gì cả. Anh tự nhủ trong lòng, hai người một người muốn đánh một người muốn bị đánh, bản thân mù mắt chen vào làm gì.
Anh lấy lại bình tĩnh, báo cáo công tác một cách máy móc: “Nói chung dư luận đã ổn định rồi, mặc dù có tài khoản V đỏ đứng ra nhưng rốt cuộc không nói rõ ràng nên vẫn có không ít antifan gây nhiễu. Tôi chưa liên hệ với anh Cao, nhưng tôi nghĩ dạo gần đây cậu nên khiêm tốn một chút, các sự kiện hay hợp đồng đại diện bỏ được thì bỏ đi, coi như cho mình nghỉ ngơi. Chuyện này chúng ta không nên nhắc lại nữa–”
Anh vỗ vai Lục Tu Mộc an ủi: “Cậu cũng biết đấy, trong giới này rất nhiều chuyện không thể nói rõ đúng sai, phần lớn đều xử lý như vậy thôi…”
“Yên tâm, tôi hiểu mà.” Lục Tu Mộc nói. “Kết quả bây giờ đã vượt quá mong đợi của tôi rồi.”
Giang Tùy nhìn cậu, thấy tâm trạng cậu vẫn ổn định mới nói tiếp: “Sự nghiệp của cậu có thể sẽ bị ảnh hưởng một chút, khả năng cao dạo này sẽ không có kịch bản tốt nào được gửi đến. Vẫn là câu nói kia, coi như nghỉ phép đi.”
Lục Tu Mộc im lặng vài giây, gật đầu cười.
Đúng như Giang Tùy dự đoán, nửa cuối năm Lục Tu Mộc gần như trong trạng thái thất nghiệp, đối với một diễn viên đang lên như cậu đúng là một đả kích không nhỏ.
Nhưng đây chẳng phải chuyện mới mẻ với Lục Tu Mộc, mà kẻ cầm đầu lần đầu tiên bây giờ đang ở sát bên cậu mọi lúc. Có lẽ vì tâm thái đã khác, Lục Tu Mộc cảm giác lần này “làm lại từ đầu” sẽ đơn giản hơn nhiều.
Cuối năm, Khâu Hành Phong đưa một kích bản trong tay mình đến trước mặt Lục Tu Mộc. Hắn dùng lí do không có thời gian để từ chối lời mời của đạo diễn, sau đó “vô tình” đề cử thầy Lục.
Vị đạo diễn này từng hợp tác với Lục Tu Mộc một lần, thật ra nếu bỏ qua “điểm đen” trên người đối phương thì lựa chọn số một của ông thật sự cũng chẳng phải Khâu Hành Phong. Ông thấy hơi khó xử, cười ha hả nói lời khách sáo.
“Chắc ngài hiểu sai ý của tôi rồi.” Khâu Hành Phong nói. “Không phải tôi đang giúp thầy Lục “tái xuất”, mà đang giúp ngài. Chuyện kia đã qua từ lâu, hiện tại không nhiều người nhắc lại nữa, mặc kệ có bộ phim này hay không, thầy Lục cũng sắp trở lại rồi.”
Đạo diễn rõ ràng không tin, nhưng vẫn để lại thể diện cho hắn: “Vậy chắc Lục Tu Mộc dạo này bận rộn nhiều việc lắm, đoán chừng cũng không đến lượt tôi hợp tác.”
Khâu Hành Phong cười không rõ ý, nói giọng chắc chắn: “Tiệc thật, ngài không có cơ hội hợp tác với Ảnh đế tương lai rồi.”
Đạo diễn ngạc nhiên, nhất thời không rõ “Ảnh đế” trong lời hắn là đang nói mình hay đang nói Lục Tu Mộc.
Chỉ nghe Khâu Hành Phong nói tiếp: “Ngài biết quan hệ của bọn tôi đấy, bình thường thầy Lục cũng giúp tôi tập diễn, không nói đùa chứ, từ sau khi em ấy “học trộm” được từ tôi, tôi chẳng bao giờ lấn át được em ấy nữa.”
Câu “Thật hay giả” của đạo diễn kẹt trong cổ họng, cuối cùng lại nuốt xuống. Nếu như người trước mặt không phải Khâu Hành Phong, ông sẽ thấy đây chỉ là lời lấy cớ, nhưng tất cả mọi người trong giới đều biết Khâu Hành Phong sẽ không đùa giỡn với khả năng diễn xuất.
“Tu Mộc…” Đạo diễn ngạc nhiên. “Hẳn nửa năm nay cậu ấy được bổ túc nhiều lắm nhỉ…”
“Em ấy vẫn luôn có tiềm năng ấy, nếu không ngài nghĩ vì sao em ấy có thể làm được nam chính thứ hai trong “Hỉ yến” chứ?” Khâu Hành Phong nói. “Tiện tiết lộ cho ngài một chuyện, kịch bản mới của Triệu Dương là viết vì em ấy.”
Lời này vừa nói, đạo diễn đã hiểu thời đại của Lục Tu Mộc sắp trở lại rồi: “Chuyện này… chuyện này…”
Ông hé miệng nói một đống trợ từ, sau đó như tỉnh ngộ, khoác vai Khâu Hành Phong: “Hành Phong này, cậu đúng là tri kỉ mà!”
“Ngài không cần tỏ ra thân thiết vậy đâu.” Khâu Hành Phong cười. “Kịch bản này không tệ, rất hợp với em ấy, hơn nữa tôi còn có tư tâm–”
Đạo diễn tự nhủ trong lòng, đến rồi đấy, biết ngay thiên hạ này không có bữa ăn nào miễn phí mà.
“Tôi muốn vào đoàn cùng.” Khâu Hành Phong thản nhiên phun ra vài chữ.
“Gì cơ?”
“Tôi muốn chăm sóc bạn trai thêm một thời gian, không vấn đề gì chứ.” Khâu Hành Phong nói.
Đạo diễn: “…”
Đây quả thật không phải chuyện to tát gì, nhưng cậu còn nhớ không, mấy phút trước cậu mới từ chối vì lí do không có thời gian đấy.
Mặc kệ đạo diễn mắng chửi trong lòng thế nào, Khâu Hành Phong vẫn được vào đoàn theo ý nguyện.
Mấy hôm sau, Cao Hâm chạy đến đoàn phim, vừa bắt đầu đã nói một câu rất thiếu đòn: “Tu Mộc, có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước?”
“Chẳng muốn nghe cái nào cả.” Lục Tu Mộc đáp.
Cao Hâm lườm hắn, tự mình nói tiếp: “Tin tốt là, nhờ “Hỉ yến” em được đề cử giải Kim Kê rồi, còn tin xấu là–”
Khâu Hành Phong đang ngồi bên cạnh, tiếp lời: “Tôi cũng được đề cử.”
Cao Hâm ngẩn người, hiển nhiên vừa mới biết tin này: “Tôi vốn muốn nói, bên cục Điện ảnh thấy ô danh của Lục Tu Mộc vẫn chưa qua hoàn toàn nên năm nay cậu ấy chỉ xuất hiện vậy thôi…”
Anh nói đến đây rốt cuộc mới phản ứng lại, có chút tâm trạng “gà mẹ bao che con”, chĩa mũi giáo vào Khâu Hành Phong: “Ảnh đế anh có ý gì? Thấy Tu Mộc nhà tôi không bằng anh à?”
Khâu Hành Phong bóp nhẹ vào gáy Lục Tu Mộc: “Xin lỗi, là nhà tôi.”
Cao Hâm không có tâm trạng nghiền ngẫm từng chữ một với hắn. Nói thật anh cũng không nắm quá rõ khả năng diễn xuất của Khâu Hành Phong, nhưng đứa trẻ nhà mình, mình có thể mắng, người khác thì không.
“Tu Mộc đã sớm trưởng thành rồi–”
Không đợi Cao Hâm dứt lời, Khâu Hành Phong đã nói: “Ừ, nếu cuối năm nay em ấy đóng thêm hai bộ phim nữa, khả năng cao tôi không tự tin được như vậy đâu.”
Lục Tu Mộc lần đầu nghe được đánh giá ấy, tự động chuyển nó thành lời tình tứ của người yêu: “Dù anh đang dỗ em nhưng em vẫn rất thích nghe.”
Ánh mắt Khâu Hành Phong bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Thầy Lục, chẳng lẽ em không nhận ra, dạo này tôi không đối diễn được với em à?”
Lục Tu Mộc ngạc nhiên, thành thực lắc đầu.
Khâu Hành Phong thấy bộ dạng ngốc nghếch này của cậu, không nhịn được bật cười: “Em nên nghe nhiều đánh giá của đạo diễn hơn đi. Hôm qua em và nữ chính đóng cảnh tình cảm, suýt nữa ép cô ấy bật khóc rồi.”
“…” Lục Tu Mộc khẽ nhấc mi. Thật ra cậu muốn nói nhiều điều, câu nào cũng chứa đựng sự không chắc chắn và mừng rỡ, nhưng sau khi nhận được ánh mắt của Khâu Hành Phong, cậu lại chọn im lặng.
Từ khi “trộm” được “bí kíp” của Khâu Hành Phong, cậu như được khai sáng. Có lẽ biện pháp của Khâu Hành Phong không hiệu quả với những người khác đến thế, nhưng lại như một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa đến thế giới mới cho Lục Tu Mộc.
Cậu có thể cảm giác được mình diễn ngày càng thuận lợi, nhưng không ngờ, hoặc đến tận bây giờ cậu vẫn không nghĩ đến một ngày có thể vượt qua Khâu Hành Phong.
Cao Hâm cũng phản ứng lại: “Cho nên… Tu Mộc thật có thể cầm cúp Ảnh đế rồi?!”
“Sẽ không để hai người chờ quá lâu đâu.” Khâu Hành Phong nói xong thì làm bộ thở dài. “Thầy Lục, áp lực của tôi lớn thật, cảm giác tự tay tạo ra kẻ địch cho mình ấy.”
Môi Lục Tu Mộc giật giật, không biết nên nói gì trong tình huống này.
Mắt hai người giao nhau một thoáng. Khâu Hành Phong ôm lấy cổ cậu, chạm môi, sau đó chống cằm bên cổ đối phương như đang ngửi mùi của Lục Tu Mộc.
Lục Tu Mộc nghiêng đầu, ánh sáng đèn trần dịu dàng chiếu lên khuôn mặt Khâu Hành Phong tạo nên một đường cong nhu hòa. Những góc cạnh kiêu ngạo của Khâu Hành Phong như bị mài phẳng dưới ngọn đèn ấy.
Cũng có thể vì hắn chủ động thu mặt sắc bén ấy của mình lại.
Lục Tu Mộc nghe hắn nói: “Nhưng thua em, tôi thấy cam tâm tình nguyện.”