Hợp Tác Thành Đôi - Trang 2
Chương 40
Tối hôm đó Lục Tu Mộc lập tức dọn vào nhà mới. Vốn cậu cũng không muốn gấp như vậy, nhưng Khâu Hành Phong không chịu nổi bắt đầu thúc giục, liên tục “quấy rối”.
Nói gì mà “Ở kia cái gì tôi cũng có, em không phải xếp đồ”, còn không biết xấu hổ mà bổ sung “Tôi thích nhìn em mặc đồ của tôi”. Lục Tu Mộc vừa cười vừa nói bất đắc dĩ: “Có phải anh sợ em chạy không?”
Ở đầu dây bên kia là giọng lười nhác: “Tôi chỉ không chờ được để “nhốt” em trong địa bàn của tôi thôi.”
Lục Tu Mộc: “…”
Cậu một lần nữa cảm nhận được cái gọi là “người không biết xấu hổ thì vô địch”, chần chừ đẩy cửa nhà bạn trai ra.
Việc sống chung này có vẻ như chẳng thay đổi điều gì, ít nhất đối với Lục Tu Mộc thì như vậy, cơ mà Giang Tùy ở bên kia lại không nghĩ thế.
Có một buổi chiều, trợ lý thứ hai của Khâu Hành Phong mở cửa phòng làm việc của anh: “Anh Giang Tùy, người bên nhãn hàng vừa mang trang phục mùa mới đến, em chuyển đến nhà anh Hành Phong nhé.”
“Đợi một chút.” Giang Tùy ngăn cậu lại một cách bất thường. “Tôi nói với cậu ấy một tiếng đã.”
“Dạ?” Trợ lý thứ hai không phản ứng kịp. “Không phải anh Hành Phong đang ghi hình à?”
Giang Tùy không trả lời ngay, gửi một tin nhắn Wechat rồi mới nói: “Cậu đi đi, trong nhà của anh ta có người, lúc gặp đừng hỏi bậy.”
Trợ lí hoàn toàn bối rối: “Có ai vậy?”
“Bạn trai anh ta.” Giang Tùy dừng một chút. “Nhớ gõ cửa, tiện thể dẫn dì lao công lên để nhận người luôn. Ăn nói lịch sự một tí, Hành Phong thế mà che chở người ta lắm đấy.”
“Anh Hành Phong đang yêu á?” Trợ lý trợn tròn mắt. “Với ai thế anh?”
Giang Tùy nhìn cậu, cố tình thừa nước đục thả câu: “Tự nhìn đi.”
Vì Giang Tùy không miêu tả rõ ràng, trợ lý thứ hai đã cho rằng Lục Tu Mộc là một “nhân vật lớn” không thể trêu vào, sợ mất mật mà ấn chuông cửa, vừa thấy Lục Tu Mộc thì hốt hoảng vô cùng.
Trợ lý không vào đoàn phim nên chưa từng gặp Lục Tu Mộc, ấn tượng đối với cậu dừng lại ở “một Omega mặt lạnh, tim còn lạnh hơn”.
“Xin chào.” Lục Tu Mộc nghiêng người. “Vào đi.”
Trợ lý cẩn trọng cực kì, dẫn đến lời nói cũng bắt đầu lắp ba lắp bắp: “À… gì nhỉ, em đến, đến mang quần áo.”
Cậu đưa mắt toán loạn, cuối cùng nhìn vào dì lao công: “Dì đây là nhân viên quét dọn, đến để làm vệ sinh.”
Lục Tu Mộc gật đầu: “Vất vả rồi, muốn uống nước không?”
“Không cần, không cần đâu ạ?” Trợ lý xua tay lia lịa. “Làm xong bọn em sẽ đi luôn.”
Lục Tu Mộc không nói gì nữa, lại về làm ổ trên sô pha, nhìn chăm chú vào kịch bản.
Trợ lý vừa treo trang phục vào tủ, vừa ngó trộm Lục Tu Mộc. Cậu nhận ra đối phương mặc áo ngủ của Khâu Hành Phong, hình thể của Alpha và Omega có sự chênh lệch rất lớn, cậu mặc lên người như mặc đồ oversize, nhìn xuyên qua cổ áo lỏng lẻo có thể lờ mờ thấy được xương quai xanh và lồng ngực.
Trợ lý đột nhiên thu mắt, trong lòng tự nhủ phi lễ nhớ nhìn, lại cảm thấy Lục Tu Mộc còn đẹp trai hơn trong màn ảnh nữa, chẳng trách anh Hành Phong lại thích cậu ấy. Chỉ có điều không phải hồi trước anh Hành Phong nói không thích người lạnh lùng mà nhỉ, sao đột nhiên lại đổi ý?
Bên này trợ lý còn chưa phân tích được nguyên nhân, bên kia dì lao công đã bật máy hút bụi lên.
Có lẽ vì âm thanh quá lớn, Lục Tu Mộc nâng mắt lên nhìn, nói: “Hôm nay tôi đã quét nhà rồi.”
“Không sao, tôi hút bụi một lần nữa.” Dì còn tưởng cậu sợ mình mệt, giải thích. “Tiểu Khâu thích sạch sẽ, trên sàn nhà có một cọng tóc cậu ấy cũng không chịu được.”
Lục Tu Mộc sững người, cậu liếc sang quần áo chồng chất trên ghế sô pha, lại nhìn đến cái chăn cuộn tròn thành một đống.
Không phải cậu cố tình làm trái với Khâu Hành Phong, chỉ là nhất thời quên bạn trai của mình có “thói xấu” như thế, hơn nữa thói quen sinh hoạt của cậu vốn không đẹp lắm, tiện tay ném đồ đạc loạn xạ là chuyện bình thường.
Lục Tu Mộc suy nghĩ một chút, chột dạ chụp một tấm gửi cho Khâu Hành Phong, gõ thêm một tin “Xin lỗi, trước khi anh về em sẽ dọn”. Cậu còn chưa kịp gửi tin nhắn đi, đối phương đã gọi video đến.
“Không phải đang bận à?” Lục Tu Mộc gãi tóc.
“Nghỉ giữa giờ.” Sau lưng Khâu Hành Phong vẫn là studio ghi hình. “Em làm à?”
Lục Tu Mộc mất hai giây mới hiểu được hắn đang nói về cái gì, chủ động nhận “lỗi”: “Vâng, em sẽ dọn sạch–”
Không ngờ Khâu Hành Phong lại ngắt lời: “Cứ để đấy đi.”
Lục Tu Mộc rũ mắt, vô thức mím môi: “Không phải anh thích sạch sẽ à…”
“Đã nói với em rồi, tôi rất dễ tha thứ cho người trong lòng.” Ánh mắt của Khâu Hành Phong dịu dàng vô cùng. “Lại nói, đây là nhà em, em muốn bày bừa thế nào cũng được.”
Câu “nhà” bất ngờ này khiến Lục Tu Mộc không kịp đề phòng, cậu thất thần, theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía hai người khác, nhỏ giọng nhắc nhở Khâu Hành Phong: “Em không đeo tai nghe, trợ lý của anh đến rồi.”
Khâu Hành Phong im lặng một chốc, đột nhiên nói: “Em thay quần áo đi.”
Dù hắn nói vô cùng nhẹ nhàng, Lục Tu Mộc vẫn nghe được có ý khác bên trong.
Lục Tu Mộc: “?”
Thấy cậu không nhúc nhích, Khâu Hành Phong lại thúc giục lần nữa: “Nghe lời, thay đồ đi.”
Lúc này, trợ lý che kín hai mắt, nói to: “Anh Hành Phong, anh yên tâm, em không thấy gì hết.”
Bây giờ Lục Tu Mộc mới hiểu Khâu Hành Phong đang để ý cái gì, cậu nhướn mày một cách khó tin: “Trong đầu anh có vấn đề à?”
“Đúng là không bình thường lắm.” Khâu Hành Phong cũng không phủ nhận, nhìn cậu chằm chằm. “Ai bảo tôi rất thích em, chỉ hận không thể giấu em đi, không cho ai nhìn, cũng không cho ai đụng vào, từ trong ra ngoài chỉ thuộc về tôi–”
Lục Tu Mộc thấy có sợi dây nào đó trong đầu vừa đứt phựt, cậu nhanh chóng cắt ngang cuộc trò chuyện, mơ hồ đi vào phòng ngủ, trùm một chiếc áo khoác lên người.
Cho đến khi đứng trước gương, lý trí đã tan thành tro bụi mới có xu hướng quay trở lại.
Cậu nhìn cái cổ đỏ bừng của mình, thầm mắng trong lòng, Khâu Hành Phong có bệnh nặng trong đầu, sao mình cũng hồ đồ theo anh ấy luôn thế.
Tự dưng mặc thêm một chiếc áo ra ngoài, trong lòng trợ lý sẽ nghĩ gì.
Lục Tu Mộc muốn cởi chiếc áo khoác ra, nhưng ngón tay vừa đụng vào ống tay áo thì vô thức nhớ đến bộ dạng cố tình gây sự của Khâu Hành Phong vừa rồi. Cậu thở dài, cam chịu mặc như vậy ra ngoài.
Trong thời gian ngắn cậu không tìm được từ thích hợp để miêu tả hành vi của mình, tự nhủ mình hẳn cũng điên rồi mới có thể dung túng cho ham muốn chiếm hữu vô lý của Alpha một cách vô điều kiện như thế.
Khi trở ra phòng khách trên vẻ mặt của cậu cũng có phần mất tự nhiên.
Mà trợ lý đã chủ động giải vậy: “Tu Mộc… Ặc, anh Tu Mộc, em và dì không ngại đâu.”
Lục Tu Mộc cười với cậu: “Xin lỗi, để hai người chê cười rồi.”
“Không sao.” Có lẽ vì tận mắt chứng kiến sự thân mật giữa Khâu Hành Phong và Lục Tu Mộc, trợ lý có thêm một chút hảo cảm đối với Lục Tu Mộc, hỏi: “Anh và anh Hành Phong ở bên nhau từ bao giờ vậy?”
“Chưa được lâu lắm.”
Trợ lý nghiêng đầu, hỏi: “Vì ở chung khi quay “Hỉ yến” à?”
Lục Tu Mộc cũng không biết rõ đâu là thời điểm xác thực mấu chốt của bọn họ, tình cảm của hai người phát sinh vô cùng tự nhiên, như thể hai cực âm dương của nam châm, dù cách bao xa cũng sẽ hấp dẫn nhau theo bản năng.
“Coi như thế đi.” Lục Tu Mộc nói mập mờ. “Thời gian đóng phim tiếp xúc nhiều nên tiến tới với nhau.”
Trợ lý “wow” một tiếng trong lòng: “Mong “Hỉ yến” chiếu thật sớm, nó coi như là “nhân chứng” tình yêu của hai người còn gì!”
Lục Tu Mộc bị cậu chọc cười: “Tôi cũng mong có thể sớm gặp lại nó.”
Tâm nguyện này của bọn họ chẳng mất quá nhiều thời gian, giữa tháng ba, “Hỉ yến” đã qua thẩm tra cuối cùng. Lục Tu Mộc còn tưởng sẽ chọn ngày khởi chiếu vào kì nghỉ 1 tháng 5, không ngờ Khương Thạch lại chọn ngày 27 tháng 4.
Khi nhận được thông báo, Lục Tu Mộc không khỏi sửng sốt, ấy là một ngày cậu không thể quen thuộc hơn – chính trong ngày này, nhà họ Lục đã tan thành hai nửa.
“Sao lại chọn ngày này.” Cao Hâm phàn nàn. “Khương Thạch có thù với em à?”
“Nói bậy gì thế.” Lục Tu Mộc nói. “Đạo diễn Khương không biết chuyện nhà em, chỉ là trùng hợp thôi.”
“Nhưng trùng hợp quá rồi.” Cao Hâm sợ tâm trạng cậu không tốt, nói. “Nếu không lễ ra mắt tối nay em đừng tham gia.”
“Đùa à, ngày đầu tiên mà nam chính vắng mặt vô cớ, anh đúng biết cách tuyên truyền cho “Hỉ yến” đấy…” Lục Tu Mộc dừng mấy giây. “Hơn nữa em đã hẹn với thầy Khâu rồi, bọn em muốn xem bộ phim này với nhau.”
Cao Hâm nghĩ đến việc hai người đang sống chung, lần này đến buổi công chiếu còn phải lén lút như trộm mà tách nhau ra, không khỏi đồng tình vỗ vai cậu: “Yêu đương vụng trộm đúng là không dễ dàng.”
Lục Tu Mộc vỗ lại vai anh, nói không rõ ý: “Ít nhất em còn “vụng trộm” được.”
Cao Hâm sững người mấy giây mới phản ứng được cậu đang trêu mình chưa theo đuổi được Nhiếp Nghiêu, đen mặt trong nháy mắt. Trong lòng anh tự nhủ sao từ sau khi hẹn hò, Lục Tu Mộc ngày càng bị “Khâu hóa” như thế, chẳng lẽ tình yêu thật sự có thể khiến người ta mất trí?
“Biến đi!” Cao Hâm cả giận, mở cửa xe. “Chúc em và Khâu Hành Phong xem phim ngồi cách nhau mấy chỗ.”
Lục Tu Mộc đang xuống xe, khựng lại: “Anh mơ à? Kể cả khi bọn em không được phân cạnh nhau, thầy Khâu nhất định sẽ đổi được chỗ thôi.”
Cao Hâm: “…”
Không thể không nói, Lục Tu Mộc thật sự hiểu Khâu Hành Phong khá rõ. Hôm nay không chỉ có người nổi tiếng trong giới mà còn cả phóng viên giải trí, Khương Thạch căn theo nguyên tắc “kiên quyết không khuấy CP”, xếp Khâu Hành Phong và Lục Tu Mộc ở hai đầu dãy ghế, song sau khi rạp chiếu tắt đèn, Khâu Hành Phong đột nhiên xuất hiện bên người Lục Tu Mộc.
“Em nói xem ông ta làm mấy thứ hình thức này làm gì?” Tay Khâu Hành Phong đặt lên cổ tay Lục Tu Mộc, khẽ xoa làn da cậu. “Cả người của em ở trên giường tôi rồi, còn phòng bị gì nữa chứ.”
Lục Tu Mộc trơ mắt nhìn Sở Mạnh Đình trợn tròn mắt ở bên trái, hiển nhiên đã nghe được lời Khâu Hành Phong.
Cậu rút tay về, cắn răng cảnh cáo: “Khâu Hành Phong!”
“Ơi.” Khâu Hành Phong chẳng biết xấu hổ, còn cắn tai cậu. “Gọi bùi tai thế làm gì, tôi không kiềm chế được đâu.”
Lục Tu Mộc đẩy hắn theo bản năng: “Anh làm gì đấy? Nhiều người thế này–”
“Nhiều người thế này thì không hôn em được à?” Khâu Hành Phong tiếp tục quấy nhiễu. “Chẳng lẽ thầy Lục của chúng ta trở mặt không quen biết, mỗi ngày ngủ trên giường của tôi nhưng không muốn cho tôi một danh phận.”
Lục Tu Mộc thật sự không hiểu hắn bị chập mạch ở đâu, hơn nữa lời này cực kì có nghĩa khác, người không biết tình hình thực tế khéo còn tưởng bọn họ đã đánh dấu vĩnh viễn…
Cậu khó hiểu, nghiêng đầu nhìn biểu cảm của Khâu Hành Phong, không ngờ lại chạm mắt với Hứa Nghiễn.
Lúc này cậu mới phát hiện anh ngồi bên phải Khâu Hành Phong, lại nhìn biểu cảm như muốn ăn thịt người của Hứa Nghiễn, rốt cuộc đã hiểu Khâu Hành Phong đang làm loạn cái gì.
“Anh lại ghen à?” Lục Tu Mộc cười bất đắc dĩ.
Khâu Hành Phong cũng biết mình hơi quá đáng, nhưng hắn thật sự không duy trì nổi lý trí, đặc biệt khi chiều này còn thấy mấy đánh giá ở dưới video về “Hỉ yến” trên Weibo–
Bình luận đầu tiên là fan CP của Lục Tu Mộc và Hứa Nghiễn: CP Hứa Lục vĩnh viễn không BE! Captain vì Mộc Mộc mà đặc biệt làm demo ca khúc chủ đề đấy! Tôi ship đến cùng!
Hắn liếc xéo Hứa Nghiễn, dường như còn ngại chưa đủ, dán vào tai Lục Tu Mộc nói khẽ: “Khoảng thời gian này có thông báo gì không?”
“Không.” Lục Tu Mộc trả lời thành thật. “Làm sao thế?”
Giọng Khâu Hành Phong hơi khàn: “Kỳ mẫn cảm của tôi sắp đến rồi, muốn “đền bù” với em.”
Hai chữ kia được nhấn mạnh, như hiện hình mà xoay quanh Lục Tu Mộc, mập mờ đến không thở nổi.
May mà Khương Thạch kịp thời kéo Lục Tu Mộc ra khỏi cái “vực” này. Ông quay đầu lại, ho khan một tiếng: “Hai cậu được lắm! Khoe tình cảm chưa đủ à!”
Khâu Hành Phong nhún vai: “Không đủ.”
“…” Cho dù hợp tác bao nhiêu lần, Khâu Hành Phong đều có bản lĩnh một lời tức chết Khương Thạch. Đạo diễn lớn trừng mắt nhìn quanh, đi đường vòng. “Cậu nhìn Mạnh Đình đi! Sắp phải thở oxy rồi, buông tha cho cô ấy được không?”
Không đợi Khâu Hành Phong trả lời, Sở Mạnh Đình đã che ngực kích động: “Không cần để ý đến tôi! Vì CP tôi nguyện nhảy vào dầu sôi lửa bỏng!”
Khương Thạch: “…”
Nói gì mà “Ở kia cái gì tôi cũng có, em không phải xếp đồ”, còn không biết xấu hổ mà bổ sung “Tôi thích nhìn em mặc đồ của tôi”. Lục Tu Mộc vừa cười vừa nói bất đắc dĩ: “Có phải anh sợ em chạy không?”
Ở đầu dây bên kia là giọng lười nhác: “Tôi chỉ không chờ được để “nhốt” em trong địa bàn của tôi thôi.”
Lục Tu Mộc: “…”
Cậu một lần nữa cảm nhận được cái gọi là “người không biết xấu hổ thì vô địch”, chần chừ đẩy cửa nhà bạn trai ra.
Việc sống chung này có vẻ như chẳng thay đổi điều gì, ít nhất đối với Lục Tu Mộc thì như vậy, cơ mà Giang Tùy ở bên kia lại không nghĩ thế.
Có một buổi chiều, trợ lý thứ hai của Khâu Hành Phong mở cửa phòng làm việc của anh: “Anh Giang Tùy, người bên nhãn hàng vừa mang trang phục mùa mới đến, em chuyển đến nhà anh Hành Phong nhé.”
“Đợi một chút.” Giang Tùy ngăn cậu lại một cách bất thường. “Tôi nói với cậu ấy một tiếng đã.”
“Dạ?” Trợ lý thứ hai không phản ứng kịp. “Không phải anh Hành Phong đang ghi hình à?”
Giang Tùy không trả lời ngay, gửi một tin nhắn Wechat rồi mới nói: “Cậu đi đi, trong nhà của anh ta có người, lúc gặp đừng hỏi bậy.”
Trợ lí hoàn toàn bối rối: “Có ai vậy?”
“Bạn trai anh ta.” Giang Tùy dừng một chút. “Nhớ gõ cửa, tiện thể dẫn dì lao công lên để nhận người luôn. Ăn nói lịch sự một tí, Hành Phong thế mà che chở người ta lắm đấy.”
“Anh Hành Phong đang yêu á?” Trợ lý trợn tròn mắt. “Với ai thế anh?”
Giang Tùy nhìn cậu, cố tình thừa nước đục thả câu: “Tự nhìn đi.”
Vì Giang Tùy không miêu tả rõ ràng, trợ lý thứ hai đã cho rằng Lục Tu Mộc là một “nhân vật lớn” không thể trêu vào, sợ mất mật mà ấn chuông cửa, vừa thấy Lục Tu Mộc thì hốt hoảng vô cùng.
Trợ lý không vào đoàn phim nên chưa từng gặp Lục Tu Mộc, ấn tượng đối với cậu dừng lại ở “một Omega mặt lạnh, tim còn lạnh hơn”.
“Xin chào.” Lục Tu Mộc nghiêng người. “Vào đi.”
Trợ lý cẩn trọng cực kì, dẫn đến lời nói cũng bắt đầu lắp ba lắp bắp: “À… gì nhỉ, em đến, đến mang quần áo.”
Cậu đưa mắt toán loạn, cuối cùng nhìn vào dì lao công: “Dì đây là nhân viên quét dọn, đến để làm vệ sinh.”
Lục Tu Mộc gật đầu: “Vất vả rồi, muốn uống nước không?”
“Không cần, không cần đâu ạ?” Trợ lý xua tay lia lịa. “Làm xong bọn em sẽ đi luôn.”
Lục Tu Mộc không nói gì nữa, lại về làm ổ trên sô pha, nhìn chăm chú vào kịch bản.
Trợ lý vừa treo trang phục vào tủ, vừa ngó trộm Lục Tu Mộc. Cậu nhận ra đối phương mặc áo ngủ của Khâu Hành Phong, hình thể của Alpha và Omega có sự chênh lệch rất lớn, cậu mặc lên người như mặc đồ oversize, nhìn xuyên qua cổ áo lỏng lẻo có thể lờ mờ thấy được xương quai xanh và lồng ngực.
Trợ lý đột nhiên thu mắt, trong lòng tự nhủ phi lễ nhớ nhìn, lại cảm thấy Lục Tu Mộc còn đẹp trai hơn trong màn ảnh nữa, chẳng trách anh Hành Phong lại thích cậu ấy. Chỉ có điều không phải hồi trước anh Hành Phong nói không thích người lạnh lùng mà nhỉ, sao đột nhiên lại đổi ý?
Bên này trợ lý còn chưa phân tích được nguyên nhân, bên kia dì lao công đã bật máy hút bụi lên.
Có lẽ vì âm thanh quá lớn, Lục Tu Mộc nâng mắt lên nhìn, nói: “Hôm nay tôi đã quét nhà rồi.”
“Không sao, tôi hút bụi một lần nữa.” Dì còn tưởng cậu sợ mình mệt, giải thích. “Tiểu Khâu thích sạch sẽ, trên sàn nhà có một cọng tóc cậu ấy cũng không chịu được.”
Lục Tu Mộc sững người, cậu liếc sang quần áo chồng chất trên ghế sô pha, lại nhìn đến cái chăn cuộn tròn thành một đống.
Không phải cậu cố tình làm trái với Khâu Hành Phong, chỉ là nhất thời quên bạn trai của mình có “thói xấu” như thế, hơn nữa thói quen sinh hoạt của cậu vốn không đẹp lắm, tiện tay ném đồ đạc loạn xạ là chuyện bình thường.
Lục Tu Mộc suy nghĩ một chút, chột dạ chụp một tấm gửi cho Khâu Hành Phong, gõ thêm một tin “Xin lỗi, trước khi anh về em sẽ dọn”. Cậu còn chưa kịp gửi tin nhắn đi, đối phương đã gọi video đến.
“Không phải đang bận à?” Lục Tu Mộc gãi tóc.
“Nghỉ giữa giờ.” Sau lưng Khâu Hành Phong vẫn là studio ghi hình. “Em làm à?”
Lục Tu Mộc mất hai giây mới hiểu được hắn đang nói về cái gì, chủ động nhận “lỗi”: “Vâng, em sẽ dọn sạch–”
Không ngờ Khâu Hành Phong lại ngắt lời: “Cứ để đấy đi.”
Lục Tu Mộc rũ mắt, vô thức mím môi: “Không phải anh thích sạch sẽ à…”
“Đã nói với em rồi, tôi rất dễ tha thứ cho người trong lòng.” Ánh mắt của Khâu Hành Phong dịu dàng vô cùng. “Lại nói, đây là nhà em, em muốn bày bừa thế nào cũng được.”
Câu “nhà” bất ngờ này khiến Lục Tu Mộc không kịp đề phòng, cậu thất thần, theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía hai người khác, nhỏ giọng nhắc nhở Khâu Hành Phong: “Em không đeo tai nghe, trợ lý của anh đến rồi.”
Khâu Hành Phong im lặng một chốc, đột nhiên nói: “Em thay quần áo đi.”
Dù hắn nói vô cùng nhẹ nhàng, Lục Tu Mộc vẫn nghe được có ý khác bên trong.
Lục Tu Mộc: “?”
Thấy cậu không nhúc nhích, Khâu Hành Phong lại thúc giục lần nữa: “Nghe lời, thay đồ đi.”
Lúc này, trợ lý che kín hai mắt, nói to: “Anh Hành Phong, anh yên tâm, em không thấy gì hết.”
Bây giờ Lục Tu Mộc mới hiểu Khâu Hành Phong đang để ý cái gì, cậu nhướn mày một cách khó tin: “Trong đầu anh có vấn đề à?”
“Đúng là không bình thường lắm.” Khâu Hành Phong cũng không phủ nhận, nhìn cậu chằm chằm. “Ai bảo tôi rất thích em, chỉ hận không thể giấu em đi, không cho ai nhìn, cũng không cho ai đụng vào, từ trong ra ngoài chỉ thuộc về tôi–”
Lục Tu Mộc thấy có sợi dây nào đó trong đầu vừa đứt phựt, cậu nhanh chóng cắt ngang cuộc trò chuyện, mơ hồ đi vào phòng ngủ, trùm một chiếc áo khoác lên người.
Cho đến khi đứng trước gương, lý trí đã tan thành tro bụi mới có xu hướng quay trở lại.
Cậu nhìn cái cổ đỏ bừng của mình, thầm mắng trong lòng, Khâu Hành Phong có bệnh nặng trong đầu, sao mình cũng hồ đồ theo anh ấy luôn thế.
Tự dưng mặc thêm một chiếc áo ra ngoài, trong lòng trợ lý sẽ nghĩ gì.
Lục Tu Mộc muốn cởi chiếc áo khoác ra, nhưng ngón tay vừa đụng vào ống tay áo thì vô thức nhớ đến bộ dạng cố tình gây sự của Khâu Hành Phong vừa rồi. Cậu thở dài, cam chịu mặc như vậy ra ngoài.
Trong thời gian ngắn cậu không tìm được từ thích hợp để miêu tả hành vi của mình, tự nhủ mình hẳn cũng điên rồi mới có thể dung túng cho ham muốn chiếm hữu vô lý của Alpha một cách vô điều kiện như thế.
Khi trở ra phòng khách trên vẻ mặt của cậu cũng có phần mất tự nhiên.
Mà trợ lý đã chủ động giải vậy: “Tu Mộc… Ặc, anh Tu Mộc, em và dì không ngại đâu.”
Lục Tu Mộc cười với cậu: “Xin lỗi, để hai người chê cười rồi.”
“Không sao.” Có lẽ vì tận mắt chứng kiến sự thân mật giữa Khâu Hành Phong và Lục Tu Mộc, trợ lý có thêm một chút hảo cảm đối với Lục Tu Mộc, hỏi: “Anh và anh Hành Phong ở bên nhau từ bao giờ vậy?”
“Chưa được lâu lắm.”
Trợ lý nghiêng đầu, hỏi: “Vì ở chung khi quay “Hỉ yến” à?”
Lục Tu Mộc cũng không biết rõ đâu là thời điểm xác thực mấu chốt của bọn họ, tình cảm của hai người phát sinh vô cùng tự nhiên, như thể hai cực âm dương của nam châm, dù cách bao xa cũng sẽ hấp dẫn nhau theo bản năng.
“Coi như thế đi.” Lục Tu Mộc nói mập mờ. “Thời gian đóng phim tiếp xúc nhiều nên tiến tới với nhau.”
Trợ lý “wow” một tiếng trong lòng: “Mong “Hỉ yến” chiếu thật sớm, nó coi như là “nhân chứng” tình yêu của hai người còn gì!”
Lục Tu Mộc bị cậu chọc cười: “Tôi cũng mong có thể sớm gặp lại nó.”
Tâm nguyện này của bọn họ chẳng mất quá nhiều thời gian, giữa tháng ba, “Hỉ yến” đã qua thẩm tra cuối cùng. Lục Tu Mộc còn tưởng sẽ chọn ngày khởi chiếu vào kì nghỉ 1 tháng 5, không ngờ Khương Thạch lại chọn ngày 27 tháng 4.
Khi nhận được thông báo, Lục Tu Mộc không khỏi sửng sốt, ấy là một ngày cậu không thể quen thuộc hơn – chính trong ngày này, nhà họ Lục đã tan thành hai nửa.
“Sao lại chọn ngày này.” Cao Hâm phàn nàn. “Khương Thạch có thù với em à?”
“Nói bậy gì thế.” Lục Tu Mộc nói. “Đạo diễn Khương không biết chuyện nhà em, chỉ là trùng hợp thôi.”
“Nhưng trùng hợp quá rồi.” Cao Hâm sợ tâm trạng cậu không tốt, nói. “Nếu không lễ ra mắt tối nay em đừng tham gia.”
“Đùa à, ngày đầu tiên mà nam chính vắng mặt vô cớ, anh đúng biết cách tuyên truyền cho “Hỉ yến” đấy…” Lục Tu Mộc dừng mấy giây. “Hơn nữa em đã hẹn với thầy Khâu rồi, bọn em muốn xem bộ phim này với nhau.”
Cao Hâm nghĩ đến việc hai người đang sống chung, lần này đến buổi công chiếu còn phải lén lút như trộm mà tách nhau ra, không khỏi đồng tình vỗ vai cậu: “Yêu đương vụng trộm đúng là không dễ dàng.”
Lục Tu Mộc vỗ lại vai anh, nói không rõ ý: “Ít nhất em còn “vụng trộm” được.”
Cao Hâm sững người mấy giây mới phản ứng được cậu đang trêu mình chưa theo đuổi được Nhiếp Nghiêu, đen mặt trong nháy mắt. Trong lòng anh tự nhủ sao từ sau khi hẹn hò, Lục Tu Mộc ngày càng bị “Khâu hóa” như thế, chẳng lẽ tình yêu thật sự có thể khiến người ta mất trí?
“Biến đi!” Cao Hâm cả giận, mở cửa xe. “Chúc em và Khâu Hành Phong xem phim ngồi cách nhau mấy chỗ.”
Lục Tu Mộc đang xuống xe, khựng lại: “Anh mơ à? Kể cả khi bọn em không được phân cạnh nhau, thầy Khâu nhất định sẽ đổi được chỗ thôi.”
Cao Hâm: “…”
Không thể không nói, Lục Tu Mộc thật sự hiểu Khâu Hành Phong khá rõ. Hôm nay không chỉ có người nổi tiếng trong giới mà còn cả phóng viên giải trí, Khương Thạch căn theo nguyên tắc “kiên quyết không khuấy CP”, xếp Khâu Hành Phong và Lục Tu Mộc ở hai đầu dãy ghế, song sau khi rạp chiếu tắt đèn, Khâu Hành Phong đột nhiên xuất hiện bên người Lục Tu Mộc.
“Em nói xem ông ta làm mấy thứ hình thức này làm gì?” Tay Khâu Hành Phong đặt lên cổ tay Lục Tu Mộc, khẽ xoa làn da cậu. “Cả người của em ở trên giường tôi rồi, còn phòng bị gì nữa chứ.”
Lục Tu Mộc trơ mắt nhìn Sở Mạnh Đình trợn tròn mắt ở bên trái, hiển nhiên đã nghe được lời Khâu Hành Phong.
Cậu rút tay về, cắn răng cảnh cáo: “Khâu Hành Phong!”
“Ơi.” Khâu Hành Phong chẳng biết xấu hổ, còn cắn tai cậu. “Gọi bùi tai thế làm gì, tôi không kiềm chế được đâu.”
Lục Tu Mộc đẩy hắn theo bản năng: “Anh làm gì đấy? Nhiều người thế này–”
“Nhiều người thế này thì không hôn em được à?” Khâu Hành Phong tiếp tục quấy nhiễu. “Chẳng lẽ thầy Lục của chúng ta trở mặt không quen biết, mỗi ngày ngủ trên giường của tôi nhưng không muốn cho tôi một danh phận.”
Lục Tu Mộc thật sự không hiểu hắn bị chập mạch ở đâu, hơn nữa lời này cực kì có nghĩa khác, người không biết tình hình thực tế khéo còn tưởng bọn họ đã đánh dấu vĩnh viễn…
Cậu khó hiểu, nghiêng đầu nhìn biểu cảm của Khâu Hành Phong, không ngờ lại chạm mắt với Hứa Nghiễn.
Lúc này cậu mới phát hiện anh ngồi bên phải Khâu Hành Phong, lại nhìn biểu cảm như muốn ăn thịt người của Hứa Nghiễn, rốt cuộc đã hiểu Khâu Hành Phong đang làm loạn cái gì.
“Anh lại ghen à?” Lục Tu Mộc cười bất đắc dĩ.
Khâu Hành Phong cũng biết mình hơi quá đáng, nhưng hắn thật sự không duy trì nổi lý trí, đặc biệt khi chiều này còn thấy mấy đánh giá ở dưới video về “Hỉ yến” trên Weibo–
Bình luận đầu tiên là fan CP của Lục Tu Mộc và Hứa Nghiễn: CP Hứa Lục vĩnh viễn không BE! Captain vì Mộc Mộc mà đặc biệt làm demo ca khúc chủ đề đấy! Tôi ship đến cùng!
Hắn liếc xéo Hứa Nghiễn, dường như còn ngại chưa đủ, dán vào tai Lục Tu Mộc nói khẽ: “Khoảng thời gian này có thông báo gì không?”
“Không.” Lục Tu Mộc trả lời thành thật. “Làm sao thế?”
Giọng Khâu Hành Phong hơi khàn: “Kỳ mẫn cảm của tôi sắp đến rồi, muốn “đền bù” với em.”
Hai chữ kia được nhấn mạnh, như hiện hình mà xoay quanh Lục Tu Mộc, mập mờ đến không thở nổi.
May mà Khương Thạch kịp thời kéo Lục Tu Mộc ra khỏi cái “vực” này. Ông quay đầu lại, ho khan một tiếng: “Hai cậu được lắm! Khoe tình cảm chưa đủ à!”
Khâu Hành Phong nhún vai: “Không đủ.”
“…” Cho dù hợp tác bao nhiêu lần, Khâu Hành Phong đều có bản lĩnh một lời tức chết Khương Thạch. Đạo diễn lớn trừng mắt nhìn quanh, đi đường vòng. “Cậu nhìn Mạnh Đình đi! Sắp phải thở oxy rồi, buông tha cho cô ấy được không?”
Không đợi Khâu Hành Phong trả lời, Sở Mạnh Đình đã che ngực kích động: “Không cần để ý đến tôi! Vì CP tôi nguyện nhảy vào dầu sôi lửa bỏng!”
Khương Thạch: “…”