Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ - Trang 3

Chương 91: Chương 91




Cậu thanh niên dưới ánh mặt trời đang lắng tai nghe người bên cạnh nói gì đó, sau đó Lâm Mục đến đưa nước cho Lộ Viễn Bạch trong lúc vô ý nhìn xung quanh liền nhìn thấy Thẩm Từ Văn đang đứng.
Gương mặt vốn đang cười của Lâm Mục tức khắc đổ vỡ.
Anh ta tất nhiên biết cậu thanh niên đứng không xa đó, mặc một thân thời trang đó là ai.
Thẩm Từ Văn.
Đứa con riêng của người cha cặn bã của Lâm Viễn Bạch.
Lúc này đang xách theo vali ánh mắt không ngừng nhìn về hướng của Lộ Viễn Bạch.
Ánh mắt Lâm Mục ghê tởm nhìn về phía Thẩm Từ Văn, không được bao lâu ánh mắt của nhân viên cũng chú ý đến nhân vật Thẩm Từ Văn này.
Tướng mạo Thẩm Từ Văn mặc dù không bằng Lộ Viễn Bạch nhưng cũng vô cùng ưu việt, đứng ở đó giống như một công tử ra ngoài du ngoạn.
Mà Lộ Viễn Bạch ngay lúc này quay đầu, phát hiện ra Thẩm Từ Văn.
Lộ Viễn Bạch vốn đang nghe nhân viên công tác nói chuyện, trên mặt mặc dù không có cảm xúc gì nhưng cũng không có lạnh lùng như vậy, nhưng đợi sau khi nhìn thấy Thẩm Từ Văn, ánh mắt vốn sáng trong liền trầm xuống.
Gần như chỉ nhìn Thẩm Từ Văn một cái liền rời mắt đi.
Nhưng ánh mắt chỉ giao nhau trong thời gian ngắn như vậy lại khiến cho trên mặt Thẩm Từ Văn mang theo một chút vui vẻ.
“Anh Viễn Bạch!”
Thẩm Từ Văn đứng không xa nhìn bóng hình Lộ Viễn Bạch hét lên.
Nhưng mà bóng hình đó lại không vì tiếng hô của cậu ta mà quay người.
Thẩm Từ Văn thấy vậy trong lòng không nén nổi nhấp nhô, tính thử cậu ta cũng đã nửa năm không nhìn thấy Lộ Viễn Bạch.
Điều này đối với hai người mà nói có thể nói là một cuộc gặp gỡ sau khoảng thời gian khá lâu.
Từ khi sinh ra Thẩm Từ Văn vẫn luôn sống bên cạnh Lộ Viễn Bạch.
Khi Thẩm Từ Văn bắt đầu có ý thức, Lý Hàm Vi đã nói với cậu ta quan hệ giữa cậu ta và Lộ Viễn Bạch.
Cậu bé trai trong đội trượt tuyết vô cùng được hoan nghênh ở trường đó là anh trai cùng cha khác mẹ của cậu ta, nhưng cậu ta lại là đứa trẻ xấu cướp đi tình thương của cha.
Lý Hàm Vi vẫn luôn reo rắc tư tưởng xấu cho Thẩm Từ Văn.
Rằng sự vinh hoa phú quý mà Lộ Viễn Bạch hưởng thụ ở nhà họ Thẩm thực ra đều là của họ, chẳng qua là bị Lộ Viễn Bạch và Lộ Hàm Phương cướp đi, cho nên bọn họ mới không thể sống chung với cha, cho nên lúc nhỏ mới có người cười cậu ta không có cha.
Dần dần Thẩm Từ Văn cũng cho là như vậy, cậu ta coi Lộ Viễn Bạch là kẻ địch cướp đi cha, coi là đối thủ cạnh tranh, khắp nơi so bì, nơi nơi hiếu thắng.
Nhưng chắc là vì Lộ Viễn Bạch khi nhỏ không có lòng cầu tiến, thành tích cũng không phải rất tốt, cho dù là Thẩm Từ Văn thắng cũng không cảm thụ được cảm giác thành tựu.
Bởi vì cho dù bản thân có so sánh với Lộ Viễn Bạch hay không, đối phương cũng không để ý, Lộ Viễn Bạch mỗi ngày đều trôi qua rất vui vẻ.
Bởi vì tiểu thiếu gia ngây thơ hồn nhiên hoàn toàn không biết cha mình ở bên ngoài còn có mặt không thể gặp người, trong ngôi nhà đó còn có một người phụ nữ và đứa trẻ khác.
Tự nhiên trong mắt Lộ Viễn Bạch không có sự tồn tại của nhân vật Thẩm Từ Văn này.
Cho dù trong bóng tối Thẩm Từ Văn tranh phong so sánh, nhưng đối phương vẫn luôn tự độc diễn một mình, Lộ Viễn Bạch hoàn toàn không quan tâm đứa con riêng nhỏ hơn cậu hai tuổi này.
Thẳng đến khi lên cấp hai, Thầm Từ Văn giả vờ làm bạn với Lộ Viễn Bạch, hai người mới có giao thiệp.
Lộ Viễn Bạch mới dần dần chú ý đến Thẩm Từ Văn.
Cứ như vậy Thẩm Từ Văn lấy thân phận bạn bè ở cùng với Lộ Viễn Bạch, nhưng ở đằng sau lại tạo phiền phức cho Lộ Viễn Bạch không ít.
Thậm chí có ý muốn dẫn Lộ Viễn Bạch hút thuốc học cái xấu.
Lúc đó Thẩm Từ Văn gọi Lộ Viễn Bạch đến nhà vệ sinh, nói có thứ tốt muốn cho cậu.
Khi đó Lộ Viễn Bạch ngây thơ đơn thuần thật sự cho rằng có cái hay ho gì, nghĩ cũng không nghĩ liền đi theo.
Ai biết được lại là một bao thuốc lá.
Lộ Viễn Bạch sau khi nhìn thấy liền sững sờ tại chỗ.
May mà Lộ Viễn Bạch lúc đó vô cùng nhát gan, loại chuyện hút thuốc này hoàn toàn không dám làm.

Dù sao trước đây khi vừa lên cấp hai Lộ Vãn Phương thân làm mẹ đã giáo dục cho Lộ Viễn Bạch rất nhiều, cười nói với Lộ Viễn Bạch phải học tập thật tốt, kết bạn tốt vào, không được đánh nhau không được hút thuốc, không thì sẽ đánh gãy chân cậu.
Lộ Vãn Phương mặt ngoài là một người mẹ hiền, nhưng vấn đề nguyên tắc cũng kiên quyết không cho con trai phạm phải.
Lúc đó Lộ Viễn Bạch nhìn thuốc lá trên tay Thẩm Từ Văn, gương mặt bánh bao trắng nõn tức khắc nhăn lại, sau đó giống như tên trộm nhìn bốn phía xem có người không, tiếp đó vội vàng cướp hộp thuốc từ trong tay Thẩm Từ Văn, “Cậu… …sao trong tay cậu lại có thứ đồ như này!”
Nói rồi liền vứt vào thùng rác, nhưng vẫn sợ sẽ có giáo viên phát hiện, trực tiếp vứt vào nhà vệ sinh.
Lộ Viễn Bạch nhăn gương mặt bánh bao nhỏ nhắn lại nhìn Thẩm Từ Văn, “Đây chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, là thứ hại người, nếu hút nhiều thì sẽ… …sẽ……”
Lộ Viễn Bạch nhát gan trong nhất thời không dám nói tiếp, tiếp gương mặt mang chút lo lắng nhìn Thẩm Từ Văn, “Cậu chưa hút đâu chứ?”
Thấy đôi mắt hoa đào của Lộ Viễn Bạch căng thẳng nhìn mình, lời mà Thẩm Từ Văn vốn muốn nói bỗng chốc kẹt lại trong họng.
Cuối cùng sau xui quỷ khiến lắc đầu.
Lộ Viễn Bạch thấy vậy liền cười nói: “Vậy thì tốt, tớ còn sợ cậu hút rồi đó, cơ thể sẽ khó chịu.

Nói rồi Lộ Viễn Bạch liền giảng giải cho Thẩm Từ Văn ở nhà vệ sinh thần thánh này, học theo khẩu khí của Lộ Vãn Phương nói cho đối phương chỗ xấu của việc hút thuốc, không phải là thứ gì tốt đẹp, sau này đừng đụng vào.
Thẩm Từ Văn lúc đó sau khi nghe xong trong lòng không hề để tâm nhưng lời của Lộ Viễn Bạch lại hiện lên mỗi khi sau này cậu ta muốn hút thuốc.
Dần dần Thẩm Từ Văn cũng không hút thuốc nữa.
Trong ba năm cấp hai Thẩm Từ Văn vẫn luôn nghĩ cách muốn Lộ Viễn Bạch học xấu nhưng tiểu thiếu gia nhát gan cái gì cũng không dám lạm, cho dù bạn thân từ nhỏ Tống Chiêu cũng đã bắt đầu trên học lên mạng, Lộ Viễn Bạch bởi vì sợ giáo viên nên trước giờ cũng không có nhà họ Thẩm.
Sau khi lên cấp ba, Lý Hàm Vi càng kiêng dè mẹ con Lộ Viễn Bạch, bởi vì Thẩm Khang Dũng trước đây đã đáp ứng bà ta, không lâu nữa sẽ đưa mẹ con bà ta vào nhà họ Thẩm, nhưng chớp mắt ba năm đã trôi qua, bà ta ngay cả cửa lớn nhà họ Thẩm cũng chưa chạm vào.
Thậm chí Thẩm Từ Văn mỗi hôm đi học về, Lý Hàm Vi đều sẽ hỏi chuyện về Lộ Viễn Bạch, Thẩm Từ Văn càng không thể không chú ý Lộ Viễn Bạch hơn.
Dần dần càng hiểu rõ hơn về Lộ Viễn Bạch, cũng phát hiện không ít điều tốt đẹp của Lộ Viễn Bạch.
Mỗi ngày Lý Hàm Vi đều ở bên tai cậu ta nói Lộ Viễn Bạch đã cướp đi đồ của cậu ta.
Thẩm Từ Văn lúc đó coi điều tốt đẹp trên người Lộ Viễn Bạch là của cậu ta, những thứ đó đều là của cậu ta, chẳng qua là bị Lộ Viễn Bạch cướp đi.
Lúc học cấp ba Thẩm Từ Văn luôn nhìn chằm chằm Lộ Viễn Bạch, sau đó Lộ Viễn Bạch để tóc dài, Thẩm Từ Văn khỏi phải nói vui mừng biết bao.
Lộ Viễn Bạch cuối cùng đã học xấu, nhưng không thể phủ nhận rằng Lộ Viễn Bạch coi cậu ta là bạn bè, khi cậu hỏi cậu ta để tóc dài có thích hợp không, Thẩm Từ Văn nhìn gương mặt tươi cười của Lộ Viễn Bạch ma xuy quỷ khiến nói một câu thích hợp.
Ngay sau đó chính là sinh nhật 18 tuổi của Lộ Viễn Bạch.
Tại ngày hôm đó Thẩm Từ Văn hạ quyết tâm muốn đoạt lại tất cả những gì thuộc về cậu ta và mẹ cậu ta.
Sự vinh hoa phú quý của nhà họ Thẩm, vị trí tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm, tình yêu thương của cha, được người theo đuổi và sùng bái, những thứ này cậu ta phải đoạt lại từ trong tay Lộ Viễn Bạch.
Giống như cậu ta đã nghĩ, trong buổi tiệc sinh nhật sau khi Lộ Viễn Bạch nhìn thấy món quà của cậu ta liền giống con chó điên bổ nhào về phía cậu ta, hai người đánh thành một chỗ, Thẩm Từ Văn tưởng rằng cuối cùng đã đợi đến ngày này, nhưng nhìn thấy Lộ Viễn Bạch thất hồn lạc phách ngồi bên cạnh chiếc bánh sinh nhật bị hủy, sụp đổ khóc lóc thì trong lòng hình như không hề vui sướng giống như cậu ta tưởng tượng.
Lộ Viễn Bạch khóc đến sưng hết cả mắt, mặt mũi đỏ bừng làm người ta nhìn vào rất đáng thương.
Khi đó cậu ta xem cảm xúc như vậy là địch ý của cậu ta cho Lộ Viễn Bạch, đè nén quá lâu xong bùng nổ ra mới không có cảm giác vui sướng.
Cậu ta vẫn luôn nhớ tình cảnh khi còn nhỏ người khác cười nhạo cậu ta không có cha, những điều này đều là Lộ Viễn Bạch hại cậu ta.
Giờ đây cậu ta không vui vẻ chẳng qua chỉ là vì Lộ Viễn Bạch còn chưa đủ thảm hại.
Mấy tháng chuẩn bị thi đại học sau này Thẩm Từ Văn bắt đầu không ngừng tìm Lộ Viễn Bạch gây chuyện.
Nhưng đối phương chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu ta.
Ánh mắt như vậy đem lại cho Thẩm Từ Văn cảm giác tương phản rất lớn, trước đây Lộ Viễn Bạch đều là cười cười, trong đôi mắt giống như là có ngôi sao sáng chói trên bầu trời, mà lúc này nhìn cậu ta lại vô cùng lạnh lùng thậm chí còn có chút ghê tởm.
Sau đó Thẩm Từ Văn cũng đánh nhau mấy lần với Lộ Viễn Bạch, nhưng đều không hề có một chút cảm giác vui sướng nào, ngược lại nhìn Lộ Viễn Bạch lau máu mũi nhếch nhác rời khỏi lại cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Thẳng đến khi Lộ Viễn Bạch đưa Lộ Vãn Phương rời khỏi nhà họ Thẩm, đợi đến buổi tối hôm kết thúc kỳ thi đại học đó.
Thẩm Từ Văn nằm mơ, người trong mơ là Lộ Viễn Bạch, đối phương mang gương mặt tươi cười đến tìm cậu ta chơi, nói muốn đi bơi.
Hai người đi đến bên hồ bơi, Lộ Viễn Bạch bắt đầu cởi quần áo trên người ra… …
Đợi sáng sớm Thẩm Từ Văn tỉnh lại, dưới thân một mảnh dính dính.
Thẩm Từ Văn chấn kinh ngồi đơ trên giường.
Lúc này mới rõ rằng sự sao động trong lòng thời thanh xuân khi nhìn Lộ Viễn Bạch không phải là chán ghét.
Mà điều mà Thẩm Từ Văn hy vọng có được trước giờ không phải là vị trí tiểu thiếu gia Thẩm gi này, thứ mà từ đầu đến cuối cậu ta muốn đều là Lộ Viễn Bạch.

Bí mật cạnh tranh thời niên thiếu, cấp hai trở thành bạn bè, sự sao động trong lòng thiếu niên thời thanh xuân sau khi lên cấp ba mỗi ngày ở cùng nhau.
Thẩm Từ văn chấn kinh bản thân mình tốn tại tình cảm trái với luân lý như vậy đối với Lộ Viễn Bạch, nhưng cũng đồng thời khát vọng có được sự chú ý của đối phương.
Giống như lúc nhỏ vậy, cậu ta ngầm so sánh với Lộ Viễn Bạch nhưng đối phương giống như không biết cậu ta vậy.
Tham lam như biển sâu.
Sau đó cậu ta bị cha mẹ đứa ra nước ngoài du học nhưng trong đầu lại không quên được Lộ Viễn Bạch, cũng âm thầm phái người thăm dò động thái của Lộ Viễn Bạch.
Cứ qua một đoạn thời gian là lại chạy về nhìn trộm Lộ Viễn Bạch, nếu bị cậu phát hiện sẽ giả vờ làm bộ dáng khoe khoang nhìn Lộ Viễn Bạch trước mặt mọi người, nếu như không phát hiện ánh mắt sẽ biến thành vô cùng âm u.
Nhưng Thẩm Từ Văn là một người có dã tâm, cậu ta biết tình cảm của mình với Lộ Viễn Bạch không được để cho bất cứ ai biết, đặc biệt là Lý Hàm Vi và Thẩm Khang Dũng.
Đợi đến cậu tiếp nhận nhà họ Thẩm, không ai có thể trói buộc cậu được nữa, đến lúc đó bắt Lộ Viễn Bạch đến bên người cũng không muộn.
Nhưng điều mà Thẩm Từ Văn không ngờ đến là Lộ Viễn Bạch lại kết hôn cùng Đoàn Dự.
Sau khi nhận được tin tức này, Thẩm Từ Văn giống như bị điên đập hết đồ đạc trong phòng.
Quang phong tế nguyệt như Lộ Viễn Bạch mà cậu ta từ nhỏ đã ở trong góc tối nhìn trộm, sợ hãi bị phát hiện, cậu ta vẫn luôn khát vọng, vẫn luôn chờ đợi, đến cuối cùng lại thành đồ của người khác.
Tất cả kế hoạch của cậu ta đều vì sự xuất hiện của người đàn ông tên Đoàn Dự này mà bị hủy hết.
Cho dù cuối cùng cậu ta tiếp nhận nhà họ Thẩm, cho dù sau này cậu ta có được địa vị của Thẩm Khang Dũng thì cậu ta cũng không có được Lộ Viễn Bạch nữa.
Cậu ta cho dù ngồi lên vị trí nắm quyền nhà họ Thẩm cũng không thể đối kháng được với Đoàn Dự.
Lộ Viễn Bạch đã là của người khác, sự mong đợi ảo tưởng của cậu ta thời niên thiếu đều đã là của người khác.
Sự đố kị điên cuồng sinh ra trong lòng cậu ta, giống như muốn phá ra khỏi lồng ngực.
Sau đó Thẩm Từ Văn mỗi lần lén lút đi nhìn Lộ Viễn Bạch, có khi sẽ gặp phải hai người đang ở cùng nhau.
Lộ Viễn Bạch quay xong cùng Đoàn Dự chân trước chân sau đi vào khách sạn, hình ảnh này đâm thẳng vào mắt Thẩm Từ Văn, thậm chí cho dù cậu ta không muốn nhìn, tin tức ân ái của hai người cũng thường hay xuất hiện trên báo giải trí.
Nhưng tình cảm của Thẩm Từ Văn đối với Lộ Viễn Bạch lại không biến mất mà càng ngày càng nghiêm trọng.
Trước đây nghe thấy Lộ Viễn Bạch mất trí nhớ, Thẩm Từ Văn gần như vui mừng như điên chạy đến bệnh viện, Lộ Viễn Bạch mất trí nhớ rồi, cơ hội của cậu ta đến rồi.
Cậu ta trước tiên ở nhà cùng cha thương lượng lần này sẽ lừa gạt Lộ Viễn Bạch về nhà, trong lòng người đàn ông Thẩm Khang Dũng này vẫn luôn có vị trí con lớn cho Lộ Viễn Bạch, không cần Thẩm từ Văn nói nhiều lời liền để Thẩm Từ Văn đến bệnh viện thăm do tình huống của Lộ Viễn Bạch một chút, nếu có thể thì liền lừa gạt Lộ Viễn Bạch quay về.
Nhưng mà làm Thẩm Từ Văn thất vọng là Lộ Viễn Bạch chỉ mất đi ký ức của bảy năm, tất cả điều ác mà cậu ta làm với Lộ Viễn Bạch năm lớp mười hai đối phương đều vẫn nhớ.
Khi đó Thẩm Từ Văn đứng trong phòng bệnh giống như bị tạt cho một chậu nước lạnh, nhưng rất nhanh lại tự tìm được lý do an ủi bản thân.
Lộ Viễn Bạch giờ đây chỉ có mười tám tuổi, vậy chính là nói cậu còn chưa quen biết Đoàn Dự, cũng hoàn toàn không có ký ức liên quan đến Đoàn Dự.
Nhưng sự việc lại phát triển ngược lại với điều mà Thẩm Từ Văn nghĩ, ngay khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đoàn Dự, Lộ Viễn Bạch đã coi Đoàn Dự là vợ cậu, cho dù cậu ta có nói xấu như nào, có chia rẽ như nào thì tiểu thiếu gia có tấm lòng rộng mở mười tám tuổi cũng đó cũng không bị lay động.
Thẩm Từ Văn cắn chặt răng, cho dù Lộ Viễn Bạch đã mất trí nhớ cũng không có vị trí cho cậu ta.
Suy nghĩ như vậy làm cho Thẩm Từ Văn vô cùng khó chịu.
Lộ Viễn Bạch cùng Đoàn Dự kết hôn năm năm, cậu ta nhẫn nhịn hơn năm năm, Lộ Viễn Bạch mất trí nhớ cậu ta tưởng rằng cơ hội của bản thân đã đến nhưng sự thật lại khác hoàn toàn với điều mà cậu ta nghĩ.
Nửa năm còn lại Lộ Viễn Bạch thời gian đầu Lộ Viễn Bạch sống ở nhà họ Đoàn, cậu ta không có biện pháp đi xem, khoảng thời gian sau lại ở tổ kịch đóng cửa quay phim, sau đó Đoàn Dự lại đi qua đó hai tháng.
Cả nửa năm Thẩm Từ Văn cũng không gặp được Lộ Viễn Bạch.
Hôm qua nghe nói Đoàn Dự quay về rồi liền vội vàng thu dọn hành lý qua đây.
Thẩm Từ Văn nhìn bóng hình Lộ Viễn Bạch cất bước muốn đi lên lại bị nhân viên công tác trong đoàn phim ở bên cạnh cản lại, “Tiên sinh phía trước đã được đoàn phim thuê lại để quay phim, người không có nhiệm vụ không được tiến vào.

Thẩm Từ Văn nhìn bóng dáng Lộ Viễn Bạch, “Tôi đến tìm Lộ Viễn Bach, tôi là em trai của anh ấy.

Vừa nói như vậy nhân viên công tác nhìn cậu ta mấy lần, hình như có ba phẩn giống Lộ Viễn Bạch thật.

Trong lúc nhân viên công tác đang do dự, Lâm Mục tiến lên nói: “Đừng để cậu ta tiến vào, anh Viễn không quen viết cậu ta.

Thẩm Từ Văn nghe vậy nhất thời cắn chặt răng, Lâm Mục là cái thứ gì chứ.
Sau khi nghe lời nói của Lâm Mục, nhân viên công tác từ chối Thẩm Từ Văn ở ngoài cửa.
Thẩm Từ Văn lại đợi ở tổ phim quay phim một lúc, tiếp đó mới dự định đi tìm khách sạn ở trước.
Vốn tính đi tìm khách sạn Lộ Viễn Bạch ở nhưng khách sạn phòng đã đầy, gần như đều cho nhân viên công tác cùng diễn viên đoàn phim ở, bây giờ hòa toàn không còn phòng trống nào cho Thẩm Từ Văn cả.
Thẩm Từ Văn trong nhất thời cùng đường bí lối, chỉ có tìm một nhà nghỉ trước để đặt hành lý.
Sau đó mới lần nữa quay lại khách sạn đợi Lộ Viễn Bạch quay về.
Quả nhiên buổi tối chín giờ Lộ Viễn Bạch từ trong thang máy tầng này đi xuống.
Thẩm Từ Văn cuối cùng cũng gặp được Lộ Viễn Bạch mà cậu ta tâm tâm niệm niệm nửa năm nay.
“Anh Viễn Bạch.

Thẩm Từ Văn đứng ở cửa nhìn cậu.
Lộ Viễn Bạch nhấc mắt nhìn cậu ta một cái, đôi mắt hoa đào bình đạm phẳng lặng giống như chẳng nhìn thấy gì đi qua người Thẩm Từ Văn.
Thẩm Từ Văn thấy Lộ Viễn bạch muốn rời đi, gần như theo bản năng giơ tay kéo Lộ Viễn Bạch lại.
Nhưng còn chưa đụng đến cánh tay Lộ Viễn Bạch thì Lộ Viễn Bạch đã nhanh chóng tránh khỏi cái đụng chạm của cậu ta trước.
“Anh Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch sau khi nghe thấy thì đôi lông mày thanh tuấn hơi nhăn lại, “Ai cho phép cậu gọi tôi như vậy.

Người trước mắt vẻ mặt lạnh lùng, thanh âm lạnh nhạt, một đôi mắt hoa đào chán ghét nhìn cậu ta.
Thẩm Từ Văn sau khi nhìn thấy ánh mắt như vậy của Lộ Viễn Bạch gần như tức khắc cứng đờ tại chỗ.
Ánh mắt Lộ Viễn Bạch năm 18 tuổi nhìn cậu ta, mặc dù cũng đầy chán ghét nhưng lại không lạnh nhạt như vậy, bởi vì khi đó trong lòng Lộ Viễn Bạch hận cậu ta, sẽ không xem nhẹ sự tồn tại làm cậu căm ghét này.
Nhưng ánh mắt giờ đây của Lộ Viễn Bạch giống như đang nhìn một người không có liên quan gì, chẳng qua là trên thân người này có thứ mà cậu chán ghét mà thôi.
Lộ Viễn Bạch bắt đầu từ khi nào dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu ta, chắc là khi 20 tuổi.
Ánh mắt năm đó của Lộ Viễn Bạch từ căm ghét thù hận dần trở nên càng ngày càng bình đạm, giống như sự xuất hiện của người này đã không còn làm nổi lên một gợn sóng nào trong lòng cậu nữa.
Trong lòng Thẩm Từ Văn đột nhiên có dự cảm không lành.
“Lộ … …Lộ Viễn Bạch anh… …”Thẩm Từ Văn trong nhất thời có chút không xác định được nhưng vẫn thăm dò hỏi: “Anh khỏe rồi?”
Lộ Viễn Bạch không nhìn cậu ta cái nào mà cất bước muốn đi về phía trước.
Mà sự trầm mặc đầy chán ghét này chính là câu trả lời tốt nhất mà Lộ Viễn Bạch dành cho Thẩm Từ Văn.
Trong lòng Thẩm Từ Văn gần như trong phút chốc lộp bộp một cái.
Nhưng nhanh chóng lại biến thành bộ dáng khiêu khích, “Làm sao, anh bay giờ không mong muốn nhìn thấy tôi nữa?”
Điều mà câu ta lo sợ nhất chính là trong mắt Lộ Viễn Bạch không có cậu ta, cậu ta khát vọng có được sự chú ý của Lộ Viễn Bạch giống như cả thời thanh xuân của cậu ta trốn ở góc tối nhìn trộm Lộ Viễn Bạch vậy.
Cho dù cậu ta dùng cách mà Lộ Viễn Bạch chán ghét nhất để có được sự chú ý của đối phương cũng được, như vậy cũng được.
Cậu ta muốn để Lộ Viễn Bạch nhìn cậu ta.
“Anh không mong muốn gặp tôi nhưng tôi cứ muốn không cho anh toại nguyện đấy, tôi muốn nhìn xem tiểu thiếu gia trước kia của nhà họ Thẩm sa sút thành bộ dáng như nào.

Nói rồi Thẩm Từ Văn liền đuổi theo Lộ Viễn Bạch chắn trước mặt cậu.
Gương mặt có ngoại hình ưu việt hiện vẻ chế giễu, “Anh xem bộ dáng của anh bây giờ xem, vì một bộ phim lại còn quay khép kín, lại còn bị thương vào viện, nghĩ cũng đã thấy thảm hại.

“Nếu anh trước đây sớm quay về nhà họ Thẩm có phải đã không có nhiều chuyện như vậy không, nhà họ Thẩm cũng không phải không chứa nổi anh, là tự anh trong lòng hẹp hòi.

Thẩm Từ Văn nhìn gương mặt lạnh lùng của Lộ Viễn Bạch, trong miệng nói lời chói tai mà đối phương không muốn nghe nhất, câu ta muốn dùng cách này để Lộ Viễn Bạch nhìn cậu ta, để đôi mắt hoa đào không có cảm xúc của đối phương bởi vì cậu ta mà nổi lên cảm xúc.
Câu ta không muốn để Lộ Viễn Bạch lúc nhìn cậu ta lại giống như nhìn một người xa lạ.
Cậu ta muốn có sự giao lưu qua lại với Lộ Viễn Bạch.
“Nếu bây giờ anh muốn quay về nhà họ Thẩm, anh có thể cầu xin tôi, tôi quay về nói với cha mấy lời hay ho về anh nói không chừng anh còn có thể xám xịt mà quay về.
Sau khi anh quay về thì sẽ không còn phải như này nữa, vì cuộc sống mà ở đây quay phim sớm ngày kéo hơi tàn.


“Chỉ cần anh quay về… …”
“Thẩm Từ Văn.

Lời của Thẩm Từ Văn vừa nói được một nửa, âm thanh lạnh lùng của người trước mặt cắt đứt của cậu ta truyền đến.
Nghe thấy tên của mình từ trong miệng Lộ Viễn Bạch nói ra, Thẩm Từ Văn gần như có chút vui mừng nhìn Lộ Viễn Bạch.
“Làm sao, anh động lòng rồi?”
Nhưng Lộ Viễn Bạch lúc này ánh mắt lạnh nhạt nhìn Thẩm Từ Văn giống như một chú hề đang nhảy nhót, “Cậu không cảm thấy cậu rất buồn cười sao?”
Nụ cười trên mặt Thẩm Từ Văn cứng đờ.
Vóc người thẳng tắp của Lộ Viễn Bạch đứng trước mặt cậu ta, “Bắt đầu từ ngày rời khỏi nhà họ Thẩm đó, tôi từ đầu đến cuối không có ý nghĩ sẽ quay về.

“Những ý nghĩ đó chẳng qua là cậu và Thẩm Khang Dũng tự tưởng tượng ra mà thôi.

“Vinh hoa phú quý của nhà họ Thẩm, vị trí thiếu gia nhà họ Thẩm tôi không quan tâm.

“Trong lòng tôi chỉ có chán ghét, tôi chán ghét nhà họ Thẩm, chán ghét Thẩm Khang Dũng, chán ghét mẹ của cậu, đồng thời cũng chán ghét cậu.

Cơ thể Thẩm Từ Văn gần như cương cứng tại chỗ.
Tiếp sau đó Thẩm Từ Văn thấy Lộ Viễn Bạch còn muốn nói thêm điều gì, giây tiếp theo liền nghe thấy giọng nói lạnh nhạt:
“Cậu tưởng rằng tôi thật sự không nhìn ra?”
Thẩm Từ Văn nhìn ánh mắt Lộ Viễn Bạch, trong bỗng chốc không biết vì sao có chút né tránh.
Không… …
Đừng nói ra.
“Tâm tư bẩn thỉu của cậu đối với tôi.

Lời nói lạnh nhạt truyền vào tai, đồng tử Thẩm Từ Văn co rút lại.
Lộ Viễn Bạch nhìn cậu ta, từ khi bước vào cái chảo nhuộm vẩn đục giới giải trí này, những thứ dơ dáy trên đời Lộ Viễn Bạch gần như đã thấy hết.
Bản lĩnh nhìn người tất nhiên cũng tăng lên.
Mà theo cùng với năng lực kinh nghiệm mày mò ra này cũng giúp Lộ Viễn Bạch nhìn rõ người vẫn luôn ở bên cạnh mình là Thẩm Từ Văn này.
Ánh mắt đối phương kín đáo nhìn cậu, trước đây Lộ Viễn Bạch không biết, nhưng sự từng trải đau khổ năm 20 tuổi giúp cậu khi lần nữa nhìn Thẩm Từ Văn, một ánh mắt đã nhìn rõ suy nghĩ trong lòng đối phương.
Mà tiếp sau đó làm Lộ Viễn Bạch bỗng chốc ghê tởm một trận.
Đứa con riêng tu hú chiếm tổ chim khách có tình cảm với cậu.
Tình cảm này không phải tình thân bình thường cũng không phải tình bạn, mà là trái ngược luân lý, là tình yêu sâu tựa biển.
Lộ Viễn Bạch từ đó về sau mỗi khi nhìn thấy Thẩm Từ văn đều cảm thấy ghê tởm, người đã cướp đi cuộc sống của cậu ôm tâm tư không thể cho người biết đối với cậu.
Hoang đường.
Quả thực là hoang đường.
Thẩm Từ Văn kinh sợ nhìn Lộ Viễn Bạch gần như không thể phản bác.
“Sao anh biết được!” Thẩm Từ Văn tiến lên một bước nhìn Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch: “Nếu cậu chỉ muốn một mình tôi biết thì thu ánh mắt ghê tởm của cậu lại.

Thẩm Từ Văn trong nhất thời không biết làm như nào, nhưng tình cảm trong lòng đối với Lộ Viễn Bạch lại càng ngày càng cuộn trào mãnh liệt.
“Anh Viễn Bạch, em thích anh, từ cấp ba em đã thích anh, trước đây em luôn coi tình cảm của bản thân với anh là hận thù, nhưng sau khi làm nhiều chuyện với anh như vậy em mới phát hiện là không phải, em… …”
Nói rồi Thẩm Từ Văn muốn nhấc tay chạm vào Lộ Viễn Bạch.
Nhưng Lộ Viễn Bạch lại nghiêng người tránh thoát.
“Anh Viễn Bạch, em đố kỵ, em đố kỵ Đoàn Dự kết hôn với anh, em thật sự đố kỵ đến muốn phát điên đi được.

Nếu Lộ Viễn Bạch đã biết tình cảm của cậu ta đối với cậu, Thẩm Từ Văn cũng không còn kiêng kỵ nữa.
“Em đố kỵ Đoàn Dự mỗi ngày có thể ở bên anh, cùng anh ăn cơm, còn có… …”
Thẩm Từ Văn vừa nghĩ đến Đoàn Dự có thể thân mật cùng Lộ Viễn Bạch thì không muốn nói tiếp nữa.
Ai ngờ giây tiếp theo liền nghe Lộ Viễn Bạch tiếp lời: “Chúng tôi hôn nhau, lên giường, những việc bẩn thỉu trong đầu cậu tôi cùng Đoàn Dự đều đã làm qua.
”.


Chương trước Chương tiếp
Loading...