Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ - Trang 3

Chương 84: Chương 84




Nhất thời, một cảm giác mập mờ bao trùm cả phòng khách.
Đoàn Dự thân mật ôm Lộ Viễn Bạch trong lòng mình, còn tay cậu thì đặt lên lồng ngực cường tráng của người đàn ông.
Mà Đoàn Dự vốn đang ôm người trong lòng, lại đẩy cái sự mập mờ này lên một tầm cao khác.
Hơi nóng xộc thẳng vào tai.
Anh rót những câu nói động tình đầy lớn mật vào nơi đấy, bộ dáng thèm khát khó nói rõ.
Lộ Viễn Bạch nghe mà sửng sốt, nhất thời cũng quên luôn phiền muộn, hơi hoảng loạn giãy giụa trong vòng tay của Đoàn Dự.
"Anh lại nói mấy câu không đứng đắn!"
Lộ Viễn Bạch có vẻ lãng mạn của riêng mình, còn Đoàn Dự thì lại có dáng vẻ đậm chất hoang dã của riêng anh.
Tuy hai thứ này có vẻ không hợp nhau lắm, nhưng cũng không xung đột gì nhau cả.
Đoàn Dự hiểu rõ Lộ Viễn Bạch, hiển nhiên cũng mong đợi Lộ Viễn Bạch sẽ phản ứng như vậy.
Đây là điều anh muốn.
Anh không thích một Lộ Viễn Bạch ở bên mình mà vẫn mang vẻ lạnh lùng, anh đã nhìn bộ dáng ấy năm năm rồi.
Giờ anh chỉ muốn nhìn một Lộ Viễn Bạch chân thật nhất mà thôi.
Anh không cần Lộ Viễn Bạch phải như vậy khi ở bên ngoài, chỉ cần ở trước mặt anh như vậy là được.
Anh chỉ muốn cậu lộ ra dáng vẻ như vậy trước mặt mỗi mình anh.
Không phải là cái dáng vẻ lạnh lùng không có tình cảm, mà là một người sẽ làm nũng với anh, cãi nhau với anh, thậm chí là giở chứng với anh.
Đoàn Dự mỉm cười ôm Lộ Viễn Bạch đang giãy giụa trong lòng mình, tránh cho cậu không cẩn thận ngã xuống dưới.
"Đừng quậy nữa nào."
Lộ Viễn Bạch nhìn anh, không động đậy nữa, có chút bất mãn lẩm bẩm: "Là do anh cứ nói mấy lời không đứng đắn đó."
Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch, đưa tay siết chặt vòng eo, thân mật kéo cậu dựa sát vào lồng ngực mình.
Cơ thể Lộ Viễn Bạch theo cái ôm mạnh mẽ của Đoàn Dự mà dựa vào người anh.
Giờ cậu mới biết, hóa ra người đàn ông này rất thích tiếp xúc thân thể với mình.
Nhưng chỉ cần cậu tỏ ý không muốn, người đàn ông này sẽ không đi quá xa.
Giống như bây giờ, dù anh hận không thể đem Lộ Viễn Bạch hòa cùng với cốt tủy của mình, nhưng vẫn không làm ra bất kỳ hành động nào không thích hợp.
Ngay cả khi ngủ, Đoàn Dự cũng chưa từng lén lút cởi quần áo của Lộ Viễn Bạch.
Ai cũng có ham muốn, huống chi là khi đối mặt với người mình yêu.
Người đó ở bên cạnh anh mỗi ngày, được anh ôm vào lòng, nhìn mà không thể ăn, chẳng khác gì một loại tra tấn vừa thống khổ vừa ngọt ngào.
Trên thực tế, chỉ tính riêng chênh lệch hình thể giữa Đoàn Dự và Lộ Viễn Bạch, Đoàn Dự hoàn toàn có thể mạnh mẽ chiếm lấy người kia.
Đây mới chính là tác phong mà mấy ông lớn thường làm.
Nhưng khi đối mặt với Lộ Viễn Bạch, Đoàn Dự không thể, cũng không muốn sử dụng những thủ đoạn khôn khéo đó.
Anh không nỡ, không nỡ dùng những thủ đoạn đó để ép buộc Lộ Viễn Bạch.
Cho dù dục vọng có lớn cỡ nào, cho dù có đôi khi ôm Lộ Viễn Bạch đến mức “nổi lửa”, anh cũng không động vào người kia.
Dù anh chủ động làm mấy hành động thân mật đối phương, nhưng anh cũng chưa bao giờ để chúng đi quá xa.
Nhưng đồng thời Đoàn Dự cũng rất muốn tiếp xúc thân mật với Lộ Viễn Bạch, cho nên anh đã tìm được chỗ đột phá trên người mình.
Đó là không mặc quần áo...
Nếu đã không muốn vĩnh viễn chỉ được nhìn mà không được ăn, anh chỉ có thể chủ động một chút.
Cho nên mỗi tối sau khi tắm xong Đoàn Dự đều sẽ ở trần, như vậy khi anh ôm Lộ Viễn Bạch sẽ càng thân mật hơn một chút.
Hơn nữa, Đoàn Dự còn phát hiện ra một chuyện: Lộ Viễn Bạch dường như rất thích cơ bắp của anh, đặc biệt là cơ bụng, hết lần này tới lần khác đều lén lút nhìn chằm chằm anh như bé chuột nhỏ ăn trộm.
Cũng chính vì thế nên Lộ Viễn Bạch mới hiếm khi phàn nàn việc anh không mặc quần áo.
Đoàn Dự nhìn dáng vẻ lên án mình của Lộ Viễn Bạch, nói: "Vì thích em nên mới nói như vậy."
Lộ Viễn Bạch nghe vậy liền mím môi.
Đoàn Dự kề sát vào lỗ tai người kia: "Anh thích em, yêu em, cho nên mới nói mấy câu như thế với em."
Lộ Viễn Bạch nhìn anh, vô thức đặt một tay lên cơ bụng của Đoàn Dự, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó.
"Anh cứ dùng mấy câu đó đùa em hoài."
Trong mắt Lộ Viễn Bạch, mỗi lần Đoàn Dự nói mấy câu xấu hổ như này với cậu, sau đó y như rằng sẽ nhìn bộ dạng bối rối của cậu rồi bật cười, như thể vẻ mặt của cậu lúc đó rất thú vị.
Nhưng anh lại không biết tim cậu đập nhanh muốn chết, xấu hổ đến mức muốn lên cơn đau tim.
Đoàn Dự nghe cậu nói thế liền cau mày: "Em luôn nghĩ thế à?"
“Không thì sao?” Lộ Viễn Bạch ngẩng đầu nhìn thẳng Đoàn Dự, lần nào cậu cũng cảm thấy hơi hơi ấm ức đó.
Đoàn Dự nhìn cậu, sau đó đem người kéo qua, khóa chặt trên đùi mình.

"Không phải đang đùa em." Đoàn Dự nghiêm túc nhìn Lộ Viễn Bạch: "Những lời đó không phải là nói đùa, là do anh muốn em, anh muốn cùng em làm chuyện đó, không phải muốn đùa cợt."
Đoàn Dự biết Lộ Viễn Bạch là người không có cảm giác an toàn.
Năm nào cậu cũng phải dùng thuốc ngủ và đặt trong nhà các loại dược vật an thần khác nhau, Đoàn Dự đều thấy.
Cho nên anh không muốn Lộ Viễn Bạch hiểu lầm suy nghĩ của mình.
Từ đầu đến cuối anh chỉ muốn nói một điều duy nhất.
Anh yêu Lộ Viễn Bạch.
Đoàn Dự yêu Lộ Viễn Bạch.
“Không phải đang đùa em.” Đoàn Dự nhìn thẳng vào mắt Lộ Viễn Bạch: "Lộ Viễn Bạch, bởi vì anh yêu em nên mới làm những chuyện đó.
Mấy ý nghĩ xấu xa vô lại vẫn chưa thực hiện đó, là tất cả những điều anh muốn làm với em."
Đoàn Dự nhìn cần cổ trắng nõn của Lộ Viễn Bạch, hầu kết lăn lộn: "Hơn nữa, cho dù em có ở bên cạnh anh hay không thì cái loại ý nghĩ *** loạn này, khát vọng của anh đối với em vẫn ngừng lớn lên."
"Anh thậm chí còn hy vọng lúc này khi em ngồi trên người anh, không mảnh vải che thân."
Mặt Lộ Viễn Bạch lập tức đỏ bừng, toàn thân như sắp bốc cháy.
Giờ đây, đôi mắt thờ ơ thường ngày của người đàn ông trước mặt bỗng trở nên vô cùng nóng bỏng, như thể muốn đem cậu ăn tươi nuốt sống.
Đúng như lời người đàn ông này nói, trong đầu đối phương có những ý nghĩ xấu xa hạ lưu với cậu.
"Lộ Viễn Bạch..."
“Đừng… đừng nói nữa.” Lộ Viễn Bạch không biết đối phương còn muốn nói cái gì khiến người ta đỏ mặt tim đập nữa, nhưng giờ cậu chỉ muốn đưa tay lên che miệng người đó lại.
Đoàn Dự thấy thế liền nhân cơ hội nắm tay Lộ Viễn Bạch.
Ngay sau đó, Đoàn Dự đặt đôi tay trắng nõn của Lộ Viễn Bạch lên ngực trần của mình.
"Anh yêu em, cho nên anh mới nảy sinh dục vọng với em.
Giống như anh đã nói lúc trước, sao anh lại thủ thân vì một người, em phải biết là vì người đó chỉ có thể là em."
"Anh rung động với em.
Cho dù em không xuất hiện, chỉ xuất hiện trong suy nghĩ của anh, anh vẫn luôn sẽ đợi em.
Lộ Viễn Bạch, em biết, em vẫn luôn biết, em biết anh yêu em."
Lộ Viễn Bạch đặt hai tay lên lồng ngực mạnh mẽ của Đoàn Dự, cảm nhận nhịp tim như muốn nổ tung của anh.
Còn có chút dồn dập và mạnh mẽ.
Đoàn Dự ôm Lộ Viễn Bạch vào lòng, để người kia ngồi trên đùi mình, sau đó thân mật vùi đầu vào cổ cậu.
"Anh nói em ngủ với anh không phải để trêu đùa em, nói em tắm với anh cũng không phải để trêu đùa em, bắt em hôn anh càng không phải để trêu đùa em.
Anh muốn đùa cợt chính mình thì đúng hơn, đùa cợt anh có ý nghĩ không đúng đắn kia với em, đùa cợt anh trước mặt em thì làm bộ tỏ ra thân sĩ, sau lưng thì chỉ hận không thể đem em nuốt vào bụng."
"Anh tỏ vẻ mình là một người lý trí và biết kiềm chế.
Anh chỉ muốn mình thật hoàn mỹ, muốn tạo ấn tượng thật tốt trước mặt em.
Nhưng Lộ Viễn Bạch..." Mỗi lần Đoàn Dự lên tiếng, môi dường như không ngừng vô tình chạm vào gáy Lộ Viễn Bạch: "Anh không nhịn được."
"Lộ Viễn Bạch, anh là một người đàn ông bình thường.
Dục vọng này dù khó mà dập tắt nhưng anh sợ nó sẽ khiến em sợ hãi, cho nên anh chỉ có thể dùng quần áo của em để tự thỏa mãn mình."
"Anh muốn hôn em, muốn cởi quần áo của em, muốn tắm cùng em, muốn em trần trụi nằm trong vòng tay."
"Những lời này từ trước tới nay chưa bao giờ là trêu đùa em cả, mà là dục vọng của anh đối với em."
Từng câu từng chữ của người đàn ông đều kích thích cậu sâu sắc.
Lộ Viễn Bạch nghe mà mặt đỏ bừng, nhất thời tay không nhịn được mà run lên.
Như Đoàn Dự đã nói, anh là một người đàn ông bình thường, đối mặt với người mình yêu sẽ có dục vọng.
Nhưng Đoàn Dự cũng chỉ nói những điều đáng xấu hổ ngoài miệng như thế, thật chất ngoại trừ nụ hôn đầu tiên giữa hai người, Đoàn Dự chưa bao giờ ép buộc cậu cả.
Ngay cả khi cậu ngủ trong vòng tay của anh mỗi ngày, người đàn ông này vẫn chưa từng một lần cởi cúc áo của cậu.
Về phần Lộ Viễn Bạch, trong lòng cậu biết rõ: Đoàn Dự yêu cậu.
Cho nên lúc cậu mất ngủ mới muốn Đoàn Dự ôm mình ngủ, vì cậu biết Đoàn Dự sẽ không từ chối, cũng sẽ không ép buộc cậu.
Nhưng chính vì vậy liền khiến cậu bỏ qua sự kiên nhẫn của Đoàn Dự.
Như lời Đoàn Dự nói, khi anh đối mặt với cậu đều luôn kiềm chế, nhẫn nại.

Người đàn ông này sợ mình sẽ khiến cậu sợ hãi, không mang đến cảm giác an toàn cho cậu.
Cậu biết hết, nhưng cậu lại ỷ vào việc người đàn ông này yêu thương mình, cậy sủng mà kiêu*.
(*Cậy sủng mà kiêu: vì được yêu thương, sủng ái nên tỏ ra kiêu ngạo.)
Cậu ỷ vào việc Đoàn Dự yêu cậu mà bắt người kia ôm mình ngủ.
Không phải cậu không cảnh giác, mà là tiềm thức nói cho cậu biết: Đoàn Dự sẽ không làm những điều cậu không muốn.
Về phương diện tình yêu, chỉ cần cậu nói không, Đoàn Dự sẽ lập tức dừng lại.
Ngay cả khi anh nhịn đến mức trán đầy mồ hôi, chỉ cần thấy đôi mắt cậu đỏ hoe, người đàn ông này sẽ lập tức dừng lại.
Như thể một con thú dữ nhìn con mồi mình thèm muốn bấy lâu nay, nhưng mãi vẫn không chịu lao tới.
Lộ Viễn Bạch cảm nhận được hơi thở nóng rực trên người Đoàn Dự, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ dưới lồng ngực của người đàn ông, nhất thời không biết nên làm thế nào.
"Lộ Viễn Bạch." Đoàn Dự ôm chặt lấy eo Lộ Viễn Bạch: "Em có thể ở trước mặt anh lớn lối.
Em muốn thế nào, muốn làm gì, đều có thể vô tư bày ra ở trước mặt anh, anh một chút cũng không thấy phiền hay nhàm chán.
Anh sẽ không ghét bỏ em, anh chỉ biết yêu em mãi thôi.
Những gì em làm sẽ không khiến anh chán ghét, trong mắt anh dù em có làm gì cũng đều đẹp đẽ cả.
Cho dù em không làm gì, chỉ cần đứng trước mặt anh thôi cũng như vậy."
“Lộ Viễn Bạch, em có thể tin tưởng chính mình, tin tưởng vị trí của em trong lòng anh.” Đoàn Dự nói, giữ chặt tay Lộ Viễn Bạch đặt trên ngực mình: “Nơi này chỉ có duy nhất một mình em, nó là của em.
Anh cũng là của em.
"
Hơi nóng của người đàn ông phảng phất bên tai cậu: "Anh là của em."
Đoàn Dự không muốn Lộ Viễn Bạch là của anh, mà muốn anh là của Lộ Viễn Bạch.
Anh muốn trong cuộc đời của Lộ Viễn Bạch có anh, và anh muốn sống ở vị trí không thể thiếu đó.
Là anh tham lam, ti tiện.
Trước đây anh làm những điều này đều là vì nó mang đến lợi ích, nhưng giờ anh làm nó chỉ vì Lộ Viễn Bạch mà thôi.
"Lộ Viễn Bạch, em có thể mặc kệ anh, thậm chí có thể mặc kệ thế này cả đời, nhưng..." Người đàn ông có chút không tự chủ được mà hôn lung tung lên cần cổ trắng nõn của Lộ Viễn Bạch, hô hấp dồn dập hơn: "Em có thể cho anh hưởng chút ngon ngọt được không?"
Trái tim Lộ Viễn Bạch đột nhiên nhảy lên, ánh mắt người đàn ông này tràn đầy dục vọng nhìn cậu: "Em cho anh hưởng chút ngon ngọt, anh sẽ cho em lưu luyến cả đời."
Lộ Viễn Bạch có thể cảm nhận được dục vọng không thể phát tiết khi Đoàn Dự ôm cậu.
Nhưng bây giờ, người đàn ông này vẫn chỉ ôm chặt cậu vào lòng.
Đoàn Dự rõ ràng là có thể ép buộc cậu, nhưng anh không làm thế.
Đoàn Dự rất nhẫn nại, Lộ Viễn Bạch thậm chí còn có thể cảm nhận được từng hơi thở nóng rực của anh.
Những gì người đàn ông này vừa nói cũng khiến trái tim cậu rung động mãnh liệt.
Anh là của cậu.
Đoàn Dự thuộc về cậu, cả trái tim dưới lồng ngực kia cũng là của cậu.
Hồi niên thiếu, Lộ Viễn Bạch cho rằng mình có được tất cả, nhưng cuối cùng tất cả ấy đều là giả dối.
Mặc dù trước đó Lộ Viễn Bạch từng muốn thử cùng Đoàn Dự ở bên nhau, nhưng đồng thời cậu cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ rời đi bất cứ lúc nào, kịp thời ngăn cản tổn thương.
Nhưng tình hình có vẻ còn tệ nhiều hơn so với những gì Lộ Viễn Bạch mong đợi.
Bởi cậu nhận ra nếu cậu thực sự đồng ý thì cậu sẽ không có khả năng tìm người khác nữa, căn bản là cậu không thể rời đi nữa.
Cậu chỉ biết chật vật giữ lại những gì mình đang có.
Lộ Viễn Bạch hiểu rõ bản thân mình, cái bản tính hèn nhát trong xương cốt ấy chưa bao giờ thay đổi.
Dù cho đã ở bên nhau năm năm, cậu bất quá cũng chỉ là bình tĩnh ngoài mặt, trong lòng thì hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Nhưng đồng thời cậu cũng biết Đoàn Dự yêu mình.

Anh cho cậu tất cả tình yêu, không giữ lại dù chỉ một chút.
Đoàn Dự là một doanh nhân khôn khéo.
Quyền lực, tiền tài và lợi ích luôn là ưu tiên hàng đầu, việc kinh doanh của công ty tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết.
Nhưng khi Đoàn Dự ở bên cạnh cậu, anh không kiêng kị gì mà mở hội nghị video, tài liệu mật của công ty cũng để trong thư phòng chung của hai người họ, không e dè cậu một chút nào.
Đoàn Dự yêu cậu, cũng tin tưởng cậu.
Ai mà không muốn cuộc tình của mình có hai điều này chứ?
Lộ Viễn Bạch mím môi, sau đó đưa tay lên lau mồ hôi trên cổ Đoàn Dự.
Phần cổ của anh rất gợi cảm, yết hầu thật khiến người ta muốn chạm vào, và Lộ Viễn Bạch thật sự đã làm như vậy.
Thân hình cao lớn của Đoàn Dự đang vùi mình vào cần cổ trắng nõn của Lộ Viễn Bạch bỗng trở nên cứng đờ.
Lộ Viễn Bạch lại trêu chọc anh.
Sau đó, cậu bỗng dưng cảm thấy cần cổ hơi đau, chỉ thấy người kia há miệng hơi dùng sức ngậm lấy một bên cổ của cậu.
Lộ Viễn Bạch gần như lập tức rùng mình, nhưng không nói gì mà giơ tay vuốt ve gáy Đoàn Dự.
Sau khi thấy Đoàn Dự dừng lại, cậu mới dùng tay đẩy cái đầu chó của tên kia ra.
Theo động tác của Lộ Viễn Bạch, hai người không kịp phòng bị mà nhìn thẳng vào mắt nhau.
Lộ Viễn Bạch nhìn chằm chằm đôi mắt đối phương, nơi ánh mắt người kia đều là sự kìm nén trong lớp sóng nước cuồn cuộn.
"Đoàn Dự..."
Người đàn ông trước mặt nhìn chằm chằm vào cậu, nhẹ nhàng trả lời: "Ừ."
Lộ Viễn Bạch do dự một chút, hạ quyết tâm hỏi: "Có phải là anh yêu Lộ Viễn Bạch mười tám tuổi hơn em đúng không?"
Đoàn Dự nghe thế liền sửng sốt.
Lộ Viễn Bạch thấp thỏm không ngừng.
Cậu sợ Đoàn Dự chỉ thích Lộ Viễn Bạch mười tám tuổi ba tháng kia chứ không phải cậu hiện tại.
Câu hỏi này chính là một quả bom.
Nếu cậu không hỏi bây giờ, thì sau này không biết khi nào nó trở thành một nút bấm khiến hai người bùng nổ.
Cậu muốn hỏi cho rõ, dù Đoàn Dự thực sự chỉ thích cậu năm mười tám tuổi kia, cậu cũng muốn biết.
Ngay sau khi Lộ Viễn Bạch hỏi chuyện này, Đoàn Dự sửng sốt một chút rồi tự dưng bật cười.
Lộ Viễn Bạch sửng sốt: "Anh… anh cười gì chứ?"
"Lộ Viễn Bạch." Đoàn Dự nhìn người trong lòng: "Đừng nói là em ăn dấm với chính mình luôn đó?"
Tâm tư bị người kia đoán được, Lộ Viễn Bạch lập tức đỏ mặt: "Anh cứ trả lời đi!"
Đoàn Dự nhìn cậu, nhẹ nhàng áp mặt mình vào lòng bàn tay Lộ Viễn Bạch: "Anh chỉ thích một mình em, 18 tuổi cũng vậy mà bây giờ cũng thế, đều là em."
Đoàn Dự sợ Lộ Viễn Bạch không hiểu liền nói thêm: "Lộ Viễn Bạch, tình yêu không phân chia giai đoạn.
Cho dù là năm em bảy tám mươi tuổi, anh vẫn sẽ yêu em như vậy."
Đoàn Dự trước đây chắc chắn sẽ không thể hiểu được những gì mà bản thân đang nói ngay lúc này, bởi vì trước đây không ai cho anh biết thế nào là tình cảm gia đình, tình thân hay tình yêu.
Cuộc sống của anh vốn chỉ có một màu sắc duy nhất, nhưng từ khi Lộ Viễn Bạch xuất hiện, những ngày như thế cũng dần trở nên sống động, rực rỡ hơn.
Lộ Viễn Bạch nghe xong liền cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sau đó, dường như cậu lấy hết dũng khí để hỏi: "Đoàn Dự, anh có yêu em không?"
Đoàn Dự chăm chú nhìn vào mắt Lộ Viễn Bạch.
Cậu muốn tránh đi nhưng người kia lại không cho cậu cơ hội: "Lộ Viễn Bạch, anh yêu em, anh vĩnh viễn yêu em."
"Em có thể lớn lối trước mặt anh.
Nếu em cảm thấy xấu hổ hay buồn bực, thậm chí em còn có thể hỏi anh như thế mỗi ngày.
Anh một chút cũng không thấy phiền." Đoàn Dự siết chặt eo Lộ Viễn Bạch: "Lộ Viễn Bạch, em phải biết rằng chỉ có em không cần anh, anh vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ rơi em"
Đôi mắt đào hoa của Lộ Viễn Bạch khẽ hé ra.
Đoàn Dự vừa dứt lời, Lộ Viễn Bạch đỏ mặt hôn nhẹ một cái lên môi anh.
Cái hôn rất nhẹ, như có một chú chuồn chuồn lướt qua, chạm vào một chút liền nhanh chóng rời đi.
Đoàn Dự sửng sốt, hiển nhiên không ngờ tới việc Lộ Viễn Bạch sẽ hôn mình.
Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch, mà khuôn mặt đỏ bừng của đối phương cũng đang chăm chú nhìn anh: "Rất ngọt."
Đây là chút ngon ngọt mà Lộ Viễn Bạch cho anh.
Đoàn Dự hít một hơi thật sâu, tựa hồ như Lộ Viễn Bạch chỉ cần chủ động một chút như thế là anh đã không kìm chế nổi nữa rồi.
Lộ Viễn Bạch nhìn anh: "Kỳ thật hôm nay em mua hoa là muốn lần nữa tỏ tình với anh."
Nói xong Lộ Viễn Bạch lại ôm lấy hai má của người kia.
Trên mặt người đàn ông không có dấu hiệu gì là đã bắt kịp niềm hạnh phúc đột ngột này, Đoàn Dự bây giờ chỉ muốn chết trên người Lộ Viễn Bạch.
Đoàn Dự cố gắng giữ lấy một ít lý trí còn sót lại: "Sau đó thì sao?"
Điều mà Lộ Viễn Bạch nói lúc này mới là mấu chốt.
Lộ Viễn Bạch: "Em vốn dĩ muốn cho anh một bất ngờ, nhưng cũng do ô long của đám dư luận kia mà tan tành hết rồi."
Đoàn Dự: "Anh nhận hoa rồi, vậy chúng ta cũng coi như là đã ở bên nhau."
Lộ Viễn Bạch có chút thất vọng cúi đầu: "Nhưng em muốn cho anh những thứ tốt đẹp, muốn cho anh thứ tốt nhất."
Mỗi lời Lộ Viễn Bạch nói lúc này giống như một con mèo nhỏ đang nhẹ nhàng cào vào bàn chân Đoàn Dự, vừa tê dại vừa ngứa ngáy.

Đoàn Dự: "Em có đồng ý ở bên anh không?"
Lộ Viễn Bạch gật đầu: "Đồng ý."
Đoàn Dự nghe được câu này liền cười: "Em đồng ý là tốt rồi, điều này với anh mà nói là quá tốt rồi."
Lộ Viễn Bạch nghe vậy tâm can liền nóng lên, nhìn chăm chăm vào Đoàn Dự hồi lâu, sau đó lưu luyến nói: "Đoàn Dự..."
Câu kêu một tiếng này khiến trái tim của người đàn ông muốn nổ tung.
"Sao vậy?"
Lộ Viễn Bạch im lặng một hồi, cuối cùng vẫn quyết định không che giấu suy nghĩ của mình trước mặt Đoàn Dự: "Em muốn nghe anh nói yêu em."
Đoàn Dự gần như không do dự nói: "Anh yêu em."
Anh vừa dứt lời, Lộ Viễn Bạch liền ngẩng đầu lên hôn nhẹ một cái lên môi Đoàn Dự.
Đoàn Dự sửng sốt, tiếp tục nói: "Anh yêu em."
Quả nhiên, Lộ Viễn Bạch lại nhẹ nhàng hôn lên môi Đoàn Dự thêm cái nữa.
Hôn xong Lộ Viễn Bạch cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhìn về phía Đoàn Dự.
"Anh yêu em."
Đây dường như là một tín hiệu, Đoàn Dự cứ liên tục nói anh yêu em, Lộ Viễn Bạch liền cho anh nhiều ngon ngọt hơn cả sự mong đợi của anh.
Sau đó, Lộ Viễn Bạch đổi tay đang ôm mặt Đoàn Dự thành vòng tay ôm lấy cổ anh, chờ người đàn ông này nói tiếp.
Đoàn Dự nói anh yêu em, Lộ Viễn Bạch sẽ hôn anh một cái.
Cũng không biết là do niềm vui sau khi tỏ tình thành công hay sao, mà hành vi tối nay của Lộ Viễn Bạch táo bạo một cách lạ thường.
Sau khi Đoàn Dự nói anh yêu em lần nữa, Lộ Viễn Bạch vòng tay qua cổ Đoàn Dự và hôn lên môi anh.
Lộ Viễn Bạch chưa hôn môi chân chính bao giờ.
Nhưng lần này cậu cũng không muốn kết thúc nhanh như vậy, liền học theo động tác lần trước của Đoàn Dự mà áp sát môi đối phương.
Đoàn Dự chỉ cảm thấy có gì đó đang nhẹ nhàng cọ xát lên môi mình.
Sau đó, Lộ Viễn Bạch liền bạo gan thử thăm dò, Đoàn Dự chỉ cảm thấy môi mình đang bị thứ gì đó liếm láp, nhưng mãi mà thứ mềm mại đó vẫn không rời mà còn bắt đầu thăm dò.
Đoàn Dự tròn mắt nhìn Lộ Viễn Bạch, chỉ thấy người kia nhắm chặt mắt lại, mặt đỏ bừng, vòng tay siết lấy cổ anh.
Ngay khi anh đang trợn tròn mắt, thứ mềm mại kia tiến vào trêu chọc đầu lưỡi anh.
“Bùm” một tiếng, lý trí của Đoàn Dự ngay lập tức tan vỡ.
Đoàn Dự choàng tay qua eo Lộ Viễn Bạch, đồng thời một tay đè chặt gáy cậu, đảo khách thành chủ.
Lộ Viễn Bạch không nghĩ là người đàn ông này lại chủ động, nhất thời có chút thất thố muốn rút lui, nhưng người kia lại không cho cậu cơ hội.
"Đừng trốn."
Nói xong anh lại hôn lần nữa.
Lần này so với tưởng tượng còn kịch liệt hơn.
Ngay từ lúc bắt đầu, Lộ Viễn Bạch từ có chút sợ hãi đến bị buộc phải đáp trả, càng về sau Lộ Viễn Bạch cũng chỉ có thể ngẩng đầu phối hợp với người kia.
Nụ hôn này ít nhất cũng có thể dài thêm mười phút.
Tuy nhiên khi Lộ Viễn Bạch vẫn đang mở miệng, người đàn ông kia lại bất ngờ dừng lại.
Trong lúc nhất thời Lộ Viễn Bạch có chút ngoài ý muốn.
Đoàn Dự buông tay đang vòng qua eo Lộ Viễn Bạch: "Không hôn nữa."
Tuy nhiên, trong lòng Lộ Viễn Bạch cảm thấy có chút mất mát.
Không hôn thì thôi, dù sao thì hai người cũng hôn đủ rồi.
Nhưng lúc này Đoàn Dự lại buông eo Lộ Viễn Bạch, rõ ràng là muốn Lộ Viễn Bạch tách ra khỏi đùi mình.
Quả nhiên, ngay sau đó Đoàn Dự muốn ôm Lộ Viễn Bạch xuống.
Nhưng Lộ Viễn Bạch không chịu, ngay lập tức ôm chặt lấy cổ Đoàn Dự như một cái bánh gạo nhỏ.
"Anh...!anh ôm em một lúc đã."
Giọng nói Đoàn Dự lạnh lùng cứng rắn, giống như đang kìm nén cái gì đó: "Lúc nữa lại ôm."
Nhưng Lộ Viễn Bạch không muốn, hiện tại cậu chỉ muốn người này ôm mình.
Hai người vừa mới xác nhận tâm tư của nhau, Lộ Viễn Bạch tự nhiên là cực kỳ ỷ lại vào Đoàn Dự, bám chặt lấy anh không chịu buông.
Đoàn Dự: "Lộ Viễn Bạch ngoan nào."
Lộ Viễn Bạch ấm ức liếc nhìn người đàn ông.
Đoàn Dự đưa tay lên che mắt Lộ Viễn Bạch: "Đừng nhìn anh như thế."
Sau đó anh liền gắt gao ôm Lộ Viễn Bạch từ trên người xuống, có chút chật vật đứng lên.
Lộ Viễn Bạch đi tới kéo tay Đoàn Dự, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, mới vừa rồi người đàn ông này còn nói không thấy cậu phiền, nhưng hiện tại lại quay đầu từ chối yêu cầu của cậu.
Khoảnh khắc Lộ Viễn Bạch nắm lấy tay anh, Đoàn Dự hít một hơi thật sâu.
"Lộ Viễn Bạch, anh không nhịn được nữa."
Lộ Viễn Bạch nghe một hồi vẫn không hiểu ý của anh.
Đoàn Dự thấy người kia không buông tay, liền nắm lấy tay Lộ Viễn Bạch đặt lên nơi nào đó.
Trong nháy mắt Lộ Viễn Bạch dường như bị thứ gì đó làm bỏng rát, nhanh chóng rút tay về.
Lần này cậu không quấn lấy Đoàn Dự nữa mà cúi đầu đỏ mặt ngồi xuống ghế sô pha, trong nháy mắt liền ngoan ngoãn ngồi yên ở đó.
Cái người vừa còn dính chặt lấy anh kia liền biến mất không dấu vết.
Đoàn Dự bất lực lắc đầu mỉm cười, sau đó cất bước đi vào phòng tắm.
Cái sự tra tấn ngọt ngào chết người này.
Lộ Viễn Bạch đỏ mặt ngồi trên sô pha, nhất thời bất động nhìn chằm chằm tay mình.
Bàn tay này của cậu không biết khép thế nào....


Chương trước Chương tiếp
Loading...