Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ - Trang 3
Chương 62
Trong nhất thời, cả căn phòng chìm vào im lặng.
Bác sĩ tâm lý cũng biết để chính miệng bệnh nhân nói ra vết thương trong lòng thực sự rất khó khăn, cho nên lúc này sẽ có những cuộc đấu tranh nội tâm nhưng điều này là không thể tránh khỏi.
Lộ Viễn Bạch nhìn bệnh án trên bàn, “Trước đây tôi cũng có bệnh án, dùng cái đó kê thuốc được không?”
“Cũng không phải là không thể, nhưng tôi muốn xem chẩn đoán cuối cùng là khi nào?”
Lộ Viễn Bạch rũ mắt, “Lần cuối cùng tôi đến bệnh viện để chẩn đoán là vào khoảng bảy tháng trước.”
Bác sĩ nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, “Lần trước ngài lấy thuốc dùng trong bao lâu?”
“Ba tháng.”
Mặc dù bác sĩ mới hỏi sơ qua nhưng cũng biết Lộ Viễn Bạch đã mất ngủ khoảng 4-5 năm, biết việc làm đó là không thể nhưng bệnh viện địa phương vẫn kê cho ngài ấy một liều thuốc ngủ lớn như vậy, có lẽ căn bệnh này vẫn chưa tìm ra được biện pháp để giải quyết, chỉ có thể dùng các loại thuốc bổ trợ để giảm bớt việc thường xuyên bị mất ngủ.
Các chức năng của cơ thể là ở trạng thái cân bằng, nhưng nếu như bị thiếu hụt vì giấc ngủ thì nó sẽ trở thành mối đe dọa rất lớn.
Bác sĩ nhìn Lộ Viễn Bạch, “Lục tiên sinh, bởi vì bệnh án này đã được chẩn đoán cách đây nửa năm trước rồi, cho nên hiện tại sẽ không còn hiệu quả nữa, bây giờ bắt buộc phải chẩn đoán lại mới có thể kê thuốc được.”
Những ngón tay mảnh khảnh của Lộ Viễn Bạch khẽ cuộn lại trong tay áo.
Những chuyện trong quá khứ khiến cho cậu rất khó mở miệng, bây giờ cậu phải nói ra một lần nữa, giống như vết thương đang đóng vảy lại một lần nữa phải xé toạc ra, làm cho máu chảy đầm đìa.
Bác sĩ biết Lộ Viễn Bạch không muốn nói nên muốn nói chuyện với cậu, “Lục tiên sinh, trước đây ngài đã nói nguyên nhân gây nên bệnh mất ngủ là do yếu tố tâm lý gây ra, vậy ngài đã đi khám bác sĩ chưa?”
“Có” Lộ Viễn Bạch gật đầu.
“Lần trước thì khoảng bao lâu lại đi khám một lần.”
Giống với đa số những người khác, bệnh tâm lý gây ra cho Lộ Viễn Bạch dù ít hay nhiều cũng có khó khăn, cho nên đều muốn đi khám bác sĩ tâm lý.
“Khoảng bốn năm tháng.”
Trong lòng của bác sĩ khẽ nhảy lên, “Vậy ngài có cảm thấy chứng mất ngủ có chuyển biến tốt đẹp không?”
Sắc mặt của Lộ Viễn Bạch tái nhợt, chắc hẳn đang rất mệt mỏi, “Không có.”
Cho dù có đi khám bao nhiêu lần, thì bệnh tình của cậu ngày càng tăng chứ không có giảm, dường như căn bệnh ấy đã gieo giống vào trong người cậu, đã 5 năm rồi, hiện tại hạt giống đó đã lớn lên trở thành một con quái vật khổng lồ thắt chặt cậu.
Bác sĩ nghe xong, sắc mặt hơi khó coi, sau đó nghiêm túc hỏi, “Lộ tiên sinh, không biết là ngài có thường xuyên có ý nghĩ là không coi trọng bản thân không?”
Lộ Viễn Bạch im lặng trong chốc lát, “Thỉnh thoảng.”
Bác sĩ tâm lý hít sâu một hơi, “Lục tiên sinh có vô cùng để ý một ai đó không?”
Sau khi nghe bác sĩ nói, lập tức trong đầu của Lộ Viễn Bạch hiện ra một hình bóng của một người đàn ông, sau đó nở một nụ cười chua xót.
“Có” Lộ Viễn Bạch, “Mẹ tôi.”
Thật ra Lộ Viễn Bạch không nói dối, 5 năm trước, chỗ dựa tinh thần duy nhất của cậu chính là nữ sĩ Lộ Văn Phương.
Nếu như không có mẹ chờ cậu, Lộ Viễn Bạch cảm thấy bản thân mình không thể nào đi xuống được.
Có rất nhiều trách nhiệm liên quan đến cậu, cậu làm việc vì fans của cậu, đem cậu trở thành chỗ dựa, cho nên cậu không thể vô cớ mà bỏ rơi họ được.
Bọn họ là loại trách nhiệm nhưng cũng là một sự áp lực, nặng nề đến mức không thể thở nổi, nhưng cũng không thể vứt bỏ được.
Bác sĩ tâm lý, “Lần trước bệnh viện có kê một số thuốc cho ngài sao?”
Lộ Viễn Bạch gật đầu, “Nhưng một vài loại thuốc có tác dụng phụ, cùng với thuốc ngủ thường xuyên xung đột với nhau, cho nên tôi không dùng chúng thường xuyên.”
Bác sĩ tâm lý nghe xong thì thở dài, tình trạng của Lộ Viễn Bạch có thể nghiêm trọng hơn ông ấy nghĩ.
“Lộ tiên sinh, tôi sẽ cho anh một chút thời gian để nghỉ ngơi, sau đó chúng ta sẽ tiến hành nói chuyện.”
Hiện tại Lộ Viễn Bạch không muốn nói chuyện, cho nên ông ấy muốn cho cậu một chút không gian riêng, chờ đối phương hồi phục, xem cậu có thể nói ra được hay không.
Sau đó bác sĩ tâm lý liền rời đi.
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại một mình Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch nhìn tên mình trên bệnh án, hồi lâu không có động tác.
Trước đây cậu không có nhiều tật xấu như vậy, nhưng hiện tại xem ra cậu đã trở thành cái ấm sắc thuốc rồi.
Trước đây cậu không như thế này, và cậu cũng không nên như thế này.
18 tuổi Lộ Viễn Bạch mới vừa bước chân vào giới giải trí, trong sâu thẳm nội tâm cậu vẫn là một công tử được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng trải qua khó khăn bao giờ. Thế nhưng, chỉ trong vòng 2 năm, cậu đã phải trải qua đủ mọi đau khổ trên đời.
Khi Lộ Viễn Bạch hai mươi tuổi, cậu vẫn tin rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều có tình cảm.
Thời điểm đó, Lộ Viễn Bạch kiếm tiềm một cách điên cuồng, không chỉ kiện tụng tiền bạc, mẹ cậu còn bị đả kích vì chuyện hôn nhân này, dù đó là người đàn ông tên Thẩm Khang Dũng kia hay là nhà mẹ đẻ của mẹ cậu, đều tạo áp lực cho người phụ nữ đáng thương này.
Cho dù là đúng hay sai thì bà ấy cũng phải nhịn xuống, dần dần thân thể sinh ra bệnh tật.
Lúc đó cả thể xác lẫn tinh thần của Lộ Viễn Bạch đều mệt mỏi, chỉ mong sao có thể nhanh chóng thoát khỏi số tiền đó.
Khi đó Lộ Viễn Bạch mới vừa quay xong một vai nhỏ trong một bộ phim điện ảnh của đạo diễn Trương, nhưng ngay cả khi bộ phim chưa có ra mắt, cậu cũng không có người nâng đỡ, cho nên để bước xa trong giới giải trí thực sự rất khó.
Bởi vì căn bệnh của mẹ, chưa nói đến việc cậu còn đi cầu xin nhà họ Lộ, khi Thẩm Khang Dũng đang còn là một chàng trai nghèo đang gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, Lộ Vãn Phương đã giúp đỡ ông ta rất nhiều, sau này trở nên giàu có, mẹ kế bên này cũng dựa hơi vào con gái, cũng nảy sinh không ít ý đồ chiếm đoạt khối tài sản giàu có này.
“Mày đi đi, bọn tao không có tiền cho mày mượn, mẹ mày bệnh cũng không nặng, cho nên cần tiền làm gì.”
Nhìn giọng điệu lạnh lùng của người mà cậu xem là chú đang đứng trước mặt này, lần đầu tiên Lộ Viễn Bạch cảm thấy rất xa lạ, trước đây khi Lộ Viễn Bạch cùng Lộ Viễn Phương về nhà mẹ đẻ thì cũng không phải bộ dáng này.
Có lẽ bọn họ luôn cười nhạo bản thân cậu, chơi đùa tình cảm của cậu cũng thật tốt.
“Chú, bệnh của mẹ cháu là tâm bệnh, phải chữa trị ngày, không thể kéo dài, cho nên hy vọng chú có thể …”
Lộ Viễn Bạch vừa tiến lên một bước nắm lấy cánh tay của ông ta, lời còn chưa nói xong đã bị đối phương hất tay ra, “Cái gì mà tâm với chả không tâm bệnh, tao thấy cô ta đây là đang giận dỗi, không phải đàn ông ai chả nuôi tình nhân bên ngoài sao, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cũng chỉ là ly hôn thôi mà, lại còn bày đặt muốn chết đi nữa chứ, đúng là bị thần kinh!”
Lúc này, Lộ Viễn bạch không thể tin được những gì mà mình nghe được.
“Còn có mày.” Ông ta quay sang nhìn Lộ Viễn Bạch, “Chú nói cho mày biết, mày là một người đàn ông đã trưởng thành, mẹ mày đau ốm, mày phải có trách nhiệm tự mình đi kiếm tiền chứ không nên đi vay mượn tiền của người khác, bây giờ mày còn đi làm mấy cái chuyện quay phim gì đó, tao sợ mất mặt lắm.”
“Mày trở về bảo với mẹ mày, đây là hậu quả mà mẹ mày phải chịu, nói với cô ta là nghĩ thông suốt rồi thì chạy về cầu xin sự tha thứ của nhà họ Thẩm đi, đừng có ngay cả mặt mũi cũng không cần nữa.’
Lộ Viễn Bạch nhìn người trước mắt với một đôi mắt đào hoa đỏ tươi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, “Sao chú có thể nói với mẹ cháu như vậy.”
Lộ Viễn Bạch tức giận tới cực điểm, cậu tiến lên nắm lấy cổ áo của ông ta, “Dù sao bà ấy vẫn là em gái của ông, sao ông có thể nói bà ấy như vậy!”
Cậu không rõ người đang đứng trước mắt này và người trước đây luôn đối xử tốt ân cần với mẹ con cậu có phải là cùng một người hay không, nhưng cậu chắc chắn bây giờ, ngay tại thời khắc này, con người này so với súc sinh còn giống nhau hơn.
Lộ Văn Phương ở bên cạnh giúp đỡ Thẩm Khang Dũng gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, sự nghiệp ngày càng thăng hoa, nhà họ Lộ cũng dựa hơi Lộ Văn Phương mà cùng với nhà họ Thẩm phát triển ngày càng lớn mạnh.
Trước đây, nhà họ Lộ cũng chỉ là một gia đình nghèo khó ở một thị trấn nhỏ, Lộ Văn Phương có một anh trai và một em trai, lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ, Lộ Văn Phương sống rất vất vả.
Anh em của Lộ Văn Phương lại ỷ vào điều đó mà lại càng ức hϊếp Lộ Văn Phương, nếu như có thứ gì mà không chia cho Lộ Văn Phương, họ lại xem như là lẽ đương nhiên.
Lộ Viễn Bạch hai mắt đỏ hoe, gân xanh nổi lên trên trán và cổ, “Những gì mấy người có được ngày hôm nay đều là nhờ mẹ tôi, con của cậu được đến trường quý tộc học cũng là nhờ mẹ tôi đã nhờ người giúp đỡ, sao ông có thể đối xử với bà ấy như vậy! Làm sao ông dám đối xử với mẹ tôi như vậy!”
Lộ Từ khinh thường nắm lấy tay của Lộ Viễn Bạch đang nắm cổ áo của mình ném ra ngoài, “Cái gì mà dựa vào cô ta, không phải đều do cô ta tự nguyện à?”
Lộ Viễn Bạch như đóng băng tại chỗ.
“Quả thật cô ta có giúp bọn tao một ít, nhưng điều ấy không phải là hiển nhiên sao? Chẳng lẽ cô ta hàng ngày đều sống trong sự giàu có, bọn tao phải ở một thị trấn nhỏ sống qua ngày?”
Lộ Từ cười lạnh một tiếng, “Từ nhỏ cô ta đã là một đứa ngốc, bây giờ cũng chẳng thay đổi chút nào, mày cũng không nghĩ thử xem, bây giờ bộ dáng của cô ta sống dở chết dở, liệu có tên đàn ông nào thèm nhìn, cũng không biết là ai ghê tởm ai.”
Nhà họ Lộ vô cùng bất mãn chuyện Lộ Vãn Phương muốn ly hôn với Thẩm Khang Dũng.
Toàn bộ nhà họ Lộ sống đều dựa vào nhà họ Thẩm, nếu như Lộ Vãn Phương ly hôn, thì khả năng cao họ không thể leo lên được nữa, mà hậu quả còn không thể tưởng tượng được.
Nói không chừng, nhà họ Thẩm thật sự sẽ làm như thế.
Lộ Viễn bạch nhìn bộ mặt hoàn toàn trở mặt trước mắt, trong lòng vô cùng ghê tởm, sắc mặt tái nhợt đi không ít.
“Mày trở về bảo cô ta dừng ngay lại, thức thời thì trở về Thẩm…..A…”
Lộ Từ còn chưa nói xong, đã bị Lộ Viễn bạch nện cho cú đấm.
“Súc sinh….” Lộ Viễn bạch hai mắt đỏ bừng, toàn thân phát run, “Ông đúng là súc sinh.”
Trong nháy mắt, Lộ Viễn Bạch và Lộ Từ đánh nhau, cũng không biết sức lực từ đâu đến mà đem đối phương áp chế xuống mặt đất.
“Ông dựa vào cái gì mà nói mẹ tôi như thế! Các người dựa vào cái gì mà đối xử với bà ấy như vậy!”
Lộ Viễn Bạch gào to, cả người hoàn toàn mất lý trí.
Người phụ nữ đã nuôi nấng cậu mười mấy năm, vậy mà giờ bị một người như vậy dùng ngôn ngữ nhục nhã.
Cho dù người trên mặt đất đã bị đánh đến chảy máu, Lộ Viễn Bạch vẫn không dừng lại.
Bởi vì lúc nãy Lộ Từ phản kháng, Lộ Viễn Bạch cũng bị đấm một quyền, hiện tại cằm bên phải dần trở nên đỏ ửng.
Hành động của hai người tạo ra động tĩnh không nhỏ, nhanh chóng làm kinh động đến nhà họ Lộ, thật ra họ cũng biết hôm nay Lục Viễn Bạch đến đây là để vay tiền, nhưng ngại tiếp đãi nên không muốn đi ra.
Khi thấy Lộ Từ bị đánh, ông cụ Lộ cùng với một vài người đuổi tới, lập tức gọi người đem Lộ Viễn Bạch kéo ra.
Lúc này cả khuôn mặt của Lộ Từ đầy vết bầm, một con mắt sưng tấy, chỉ còn bọng mắt, không thể nhìn thấy gì.
Khi thấy có người kéo Lộ Viễn Bạch ra, Lộ Từ liền không nhịn được đạp vào bụng của Lộ Viễn Bạch.
“Mẹ nó, đồ hỗn láo, tao là chú của mày đấy!”
Một cái đạp này là dùng toàn bộ mà đạp, cho nên cho dù Lộ Viễn Bạch đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được mà rên một tiếng, bị người phía sau áp chế, Lộ Viễn Bạch ngã xuống đất một cách đau đớn, không khống chế mà nôn ra một ngụm máu.
Ông cụ Lộ nhíu mày có chút không đành lòng, ông ta vẫn có chút tình cảm với đứa cháu trai này, cho dù Lộ Viễn Bạch đã trưởng thành nhưng mỗi lần ông buồn, cậu vẫn luôn làm trò cho ông vui.
Nhưng bây giờ, khi thấy Lộ Viễn Bạch ngã trên mặt đất, ông cụ Lộ lại không có ý muốn tới giúp.
Bây giờ có Lộ Vãn Phương đang ngu muội, nên chịu một ít giáo huấn, có khi ăn một chút khổ sở liền nghĩ thông suốt mà trở về.
Không biết ý này là muốn thuyết phục chính mình hay là lừa gạt chính mình, làm cho trong lòng không có vẻ gì gọi là áy náy cả.
Ông cụ Lộ không hề đi qua xem Lộ Viễn Bạch thế nào.
“Cháu trở về đi, về nói với mẹ là hãy suy nghĩ lại, đây cũng không phải là chuyện to tát gì cả.”
Lộ Viễn Bạch sắc mặt trắng bệch ngã ra mặt đất, ngẩng đầu nhìn những người này.
Cậu nhìn ông cụ Lộ, đây chính là quái vật ăn thịt người còn không nhả xương, hút máu con gái để kiếm lợi.
Cho tới bây giờ, Lộ Viễn Bạch ngã trên mặt đất vẫn không thể tưởng tượng được, mọi chuyện xảy ra lúc này dường như nó là một cơn ác mộng.
Bọn họ có cùng huyết thống, mà mẹ của cậu bị bệnh muốn vay tiền, vậy mà đối phương dứt khoát không chịu cho mượn.
Rõ ràng trước đây, nếu như không có Lộ Vãn Phương thì bọn họ không thể có được như ngày hôm nay, hơn nữa bọn họ là người thân nương tựa vào nhau mười mấy năm trời.
Nhưng bây giờ, Lộ Viễn bạch nhìn bọn họ, chợt cảm thấy rất xa lạ.
Dường như tình cảm trên đời này đều là như vậy, nếu như không có giá trị lợi dụng thì sẽ biến mất, hoặc nếu có thì sẽ giả bộ chính mình.
Cuộc hôn nhân của cha mẹ đã như thế, giờ ngay cả tình thân của gia đình cũng thật là bết bát.
Mẹ cậu đã nuôi sống cả gia đình, trong một gia đình trọng nam khinh đã đã phải chịu đủ mọi khổ sở giờ còn lại phải chịu sự nhục nhã từ chính những người thân trong gia đình của mình.
Bà đã ở bên chăm sóc cho Thẩm Khang Dũng nửa một đời, phần lớn đều là khổ đau, nhưng cuối cùng bà nhận lại được cái gì?
Mọi tình cảm trên đời này chẳng qua cũng chỉ xuất phát từ lợi ích và lòng tham mà thôi.
Thậm chí Lộ Viễn Bạch cảm thấy hồi đó mình giống như một thằng hề, làm trò cười cho người khác.
Nhưng không ngờ lần này Lộ Viễn Bạch lại không rơi lấy một giọt nước mắt nào, rõ ràng trong mắt có chua xót, đau đớn, tuy nhiên lại không có một giọt nước mắt, Lộ Viễn Bạch đau đớn ngã xuống đất, giống như chết lặng.
Ông cụ Lộ còn muốn nói gì đó, Lộ Viễn Bạch đã mở miệng, “Mẹ chính là con gái của ông ngoại, ở bên ngoài chịu đau khổ nhưng lại không thể về nhà mẹ đẻ của mình.”
Sau đó cậu cố gắng chống đỡ thân thể để đứng lên, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn những người này, “Mấy người….”
“Làm cho người khác cảm thấy rất ghê tởm!”
“Sao mày có thể nói chuyện thư thế với ông ngoại của mày hả!”
Một người đàn ông trẻ tuổi tiến lên, là em trai của Lộ Vãn Phương.
Lộ Viễn Bạch liếc nhìn người đàn ông kia, “Không riêng gì ông ta, còn có ông….”
Lập tức người đàn ông kia nổi giận đùng đùng muốn tiến lên.
Lộ Viễn Bạch quét mắt nhìn xung quanh, “Mấy người thật làm cho người khác cảm thấy ghê tởm.”
Sắc mặt của ông cụ Lô rất khó coi, “Mày…”
Lộ Viễn Bạch: “Đây là lần cuối cùng tôi đến đây, sau này tôi sẽ không bao giờ bước chân vào nơi này nữa.”
Nghe đến đây, ông cụ Lộ hơi căng thẳng.
“Đồng thời tôi cũng hy vọng mấy người đừng có đến tìm mẹ tôi nữa, nếu muốn về nhà họ Thẩm thì chính mấy người các người đi mà trở về đó, dù sao…”
Lộ Viễn Bạch nhìn về phí hai anh em của Lộ Vãn Phương, “Không biết xấu hổ thì tới đó mà sống.”
Lộ Từ và Lộ Kham sắc mặc khó coi.
“Mẹ tôi là một người phụ nữ đáng thương, cho nên mong mấy người có thể buông tha cho bà ấy.’
Nói xong liền quay người dứt khoát rời khỏi nhà họ Lộ.
Lộ Viễn Bạch biết, cho dù cậu có ăn nói khép nép thế nào, thì bọn họ cũng không bao giờ chịu cho cậu vay tiền.
Sau đó cậu đến bệnh viện thăm Lộ Vãn Phương.
Lộ Vãn Phương đang truyền nước biển, khi thấy Lộ Viễn Bạch đến, khuôn mặt của Lộ Vãn Phương lập tức nở ra nụ cười.
Bà không hy vọng con trái sẽ thấy bộ dáng khó chịu của mình.
Lộ Viễn Bạch ngồi ở mép giường nhìn mẹ, khuôn mặt tràn đầy vẻ đáng thương ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Vãn Phương.
“Bạch Bạch, con sao vậy?”
Lộ Viễn Bạch lắc đầu, “Không có việc gì cả, vừa rồi mới đánh nhau với người khác.”
Lộ Văn Phương đau lòng nhìn cằm của con trai bị thâm tím, “Thâm tím cả rồi, có đau không con.”
“Không sao đâu ạ.” Lộ Viễn Bạch nắm lấy bàn tay của Lộ Vãn Phương đang định đụng vào vết thương của mình, “Mẹ, con không phải là con nít.”
Lộ Vãn Phương nghe xong, cười nói: “Chẳng sao cả, trong mắt mẹ con vĩnh viễn là trẻ con.”
Lộ Viễn Bạch chua xót, Lộ Vãn Phương cũng biết tâm trạng con trai đang không tốt, cho nên không hỏi nhiều, vì bà biết Lộ Viễn Bạch cũng không muốn nói.
Sau đó nói: “Lại đây, mẹ ôm con một cái, lâu lắm rồi mẹ đã không ôm con trai của mẹ.”
Lộ Viễn Bạch ôm chặt thân thể gầy yếu đầy bệnh tật của mẹ nhưng cũng tràn đầy cô đơn, cậu cố gắng cắn chặt môi dưới để khống chế sự run rẩy, không nhịn được mà rơi nước mắt.
Tuy rằng Lộ Vãn Phương không nhìn thấy mặt con trai, nhưng cũng biết hiện giờ Lộ Viễn Bạch đang rất khó chịu.
Duỗi tay xoa đầu con trai, “Con trai của mẹ đã trưởng thành thật rồi, giống như hôm qua con mới cắp sách đến trường vậy.”
Lộ Viễn Bạch cắn chặt răng, nước mắt không ngừng rơi làm ướt cả bả vai của Lộ Vãn Phương.
Lộ Vãn Phương không chọc con trai nữa, vuốt v3 an ủi Lộ Viễn Bạch.
Thằng bé trưởng thành rồi, đã chăm sóc bà rất chu đáo.
“Bạch Bạch, con mãi mãi là con trai mà mẹ tự hào nhất.”
Đêm hôm đó, đợi đến khi Lộ Vãn Phương đã ngủ, Lộ Viễn bạch mới rời đi.
Cậu muốn nhanh chóng có thật nhiều tiền.
Lúc ấy Lộ Viễn Bạch còn chưa có phòng làm việc, cậu và Lâm Mục mới quen biết biết nhau khoảng một năm, lúc đó bên cạnh cậu còn có một người đại diện khác.
Người đại diện này và Lộ Viễn Bạch quen biết nhau đã lâu, học chung cấp 3, tuy rất nghèo nhưng cậu ta có chí tiến thủ và đầu óc kinh doanh, cho nên Lộ Viễn Bách ngỏ ý muốn hỗ trợ cậu ta.
“Tiệc rượu này đáng tin không? Cậu bảo anh Viễn Bạch đi, lỡ may anh ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?”
“Cái gì mà ngoài ý muốn, chỉ là một bữa tiệc làm quen gặp gỡ nhau thì có gì mà phiền phức, có không ít nghệ sĩ còn muốn đến mà cũng chẳng được kia kìa.”
Nghe xong, Lâm Mục vẫn cảm thấy nghi ngờ, “Tôi vẫn cảm thấy không nên đi, không được tốt cho lắm.”
Trần Vưu nghe xong bất mãn nói: “Cái gì mà không tốt, tôi mà làm chuyện có hại với Bạch Bạch sao, tiệc rượu này có rất nhiều nhân vật lớn, đến đó lỡ may họ nhắm trúng thì con đường sẽ rộng mở, cậu lo lắng cái gì thế.”
Sau đó khinh thường nhìn Lâm Mục, “Vả lại bây giờ Viễn Bạch đang cần tiền, cậu không giúp được cậu ấy giờ còn muốn ngăn cậu ấy đi kiếm tiền?”
Trong nhất thời Lâm Mục á khẩu không trả lời được, nhưng vẫn rất lo lắng cho Viễn Bạch khi đến tiệc rượu đó.
Trần Vưu cũng nhìn ra được: “Tôi với Bạch Bạch đã quen nhau từ hồi học cấp 3, tình bạn bao nhiêu năm rồi, cho nên cậu yên tâm là không có chuyện tôi đi hại Viễn Bạch được, hơn nữa tôi cũng không phải loại người như vậy, nếu như cậu vẫn như thế thì Viễn Bạch bao giờ mới từ diễn viên hạng ba trở thành hạng A đây? Cậu thử nghĩ lại xem, đây là một cơ hội khó khăn lắm mới gặp được.”
Lâm Mục càng nghe càng khó chịu, cái gì mà nhân vật lớn, cái gì mà chỉ cần lộ mặt là được, nếu muốn có vai thì phải bồi đạo diễn cùng nhân viên ở đó thì may ra mới có được một vai nhỏ, hiện tại cho dù Trần Vưu có nói thế nào đi nữa thì Lâm Mục cũng cảm thấy không đáng tin.
Nhưng dù sao đi nữa, thì Trần Vưu nói cũng có ý đúng vì bây giờ Viễn Bạch đang cần tiền gấp, nếu tham gia có khi sẽ được để ý, nhưng Lâm Mục vẫn rất lo lắng.
Lúc Lộ Viễn Bạch trở về, hai người vẫn còn đang cãi nhau.
Trần Vưu thấy Lộ Viễn Bạch trở vê, lập tức không muốn cho lâm Mục có cơ hội mở miệng, vội tiến lên nói: “Bạch Bạch, tôi có giúp cậu lấy một vé mời của một buổi tiệc rượu, ở đó có không ít đạo diễn và giám đốc có tiếng, còn có vô số minh tinh hạng A nữa, nếu ngày mai cậu đi thì thù lao sẽ không nhỏ đâu.”
Cánh tay giơ lên, vỗ vào bả vai cậu, “Hơn nữa nếu như đạo diễn cảm thấy cậu thích hợp với vai diễn của bộ phim, cậu sẽ nhận được vai diễn mà không phải buồn phiền vì điều đó nữa, cậu có thể nhanh chóng kiếm được tiền, mẹ cậu sẽ được chữa bệnh.”
Lúc đầu Lộ Viễn Bạch không chú ý lắng nghe, nhưng khi nghe đến câu có thể chữa bệnh cho mẹ, mặc dù hơi do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Bệnh viện kia đã đòi tiền viện phí lần thứ hai, có bao nhiêu tiền cậu đã nộp hết mà vẫn không đủ, chỉ có thể viện một cái cớ. khất bệnh viện thêm mấy ngày nữa.
Tình trạng của Lộ Vãn Phương không thể kéo dài thêm được nữa, hiện tại cậu rất cần tiền, cực kỳ cần tiền.
Lộ Viễn Bạch cuối cùng nhàn nhạt nói: “Tôi đi.”
Sau khi thấy Lộ Viễn Bạch đồng ý, Trần Vưu vui mừng vội nói: “Tốt, tôi liền đi chuẩn bị một chút, 7 giờ tối ngày mai chúng ta đến đó.”
Lộ Viễn Bạch kéo thân thể mệt mỏi trở về phòng, Lâm Mục đang muốn nói gì đó thì bị Trần Vưu ngăn cản, “Được rồi, chỉ là một bữa tiệc rượu bình thường thôi, cũng chẳng phải là chuyện xấu gì, Viễn bạch cũng đã đồng ý rồi, cậu còn có ý kiến gì nữa.”
Lâm Mục cắn răng nhìn cậu ta, “Không có chuyện gì xấu là được, nhưng nếu đến lúc đó có thực sự xảy ra chuyện gì thì đừng có mà liên lụy đến Viễn Bạch.”
Trần Vưu liếc nhìn Lâm Mục không nói gì, sau đó mỉm cười gọi điện thoại.
“Đúng đúng đúng, ngày mai Viễn Bạch đều nhờ vả vào các anh nhé.”
Lâm Mục nghe xong mặt tối sầm lại, Trần Vưu bất mãn nhìn anh ta, “Đi đi đi, cậu ở đây làm cái gì, nghe người khác nói chuyện điện thoại thật không có chút lịch sự nào cả, cũng không biết Viễn Bạch nghĩ thế nào mà lại để cậu làm người đại diện được.”
Trần Vưu vẫn luôn không vừa mắt Lâm Mục, vốn dĩ cậu ta là người đại diện của Lộ Viễn Bạch, nhưng vì Lâm Mục tới cho nên sau cùng lại trở thành trợ lý.
Nhưng Trần Vưu cũng không để Lâm Mục vào mắt, cậu ta vẫn cứ chiếm lấy vị trí người đại diện.
Lâm Mục nhìn cậu ta một cái, sau đó khinh thường xoay người rời đi.
Buổi tối ngày hôm sau, mấy người Lộ Viễn Bạch đúng giờ đã có mặt tại địa điểm của tiệc rượu.
Những người nghệ sĩ trong miệng lời Trần Vưu nói hôm trước quả thật hôm nay cũng có mặt ở đây, còn có không ít nhân viên hậu trường phía sau nữa.
“Viễn Bạch, cậu cầm ly rượu này đi, có gắng biểu hiện tốt một chút, không chừng đạo diễn thấy thuận mắt sẽ cho cậu một vai diễn ưng ý đấy.”
Trần Vưu đưa cho Lộ Viễn bạch một ly rượu, “Tí nữa đừng quên kính rượu nhé.”
Vẻ mặt của Lộ Viễn Bạch nhàn nhạt, mục đích của cậu tới đây cũng chỉ là muốn lấy thù lao để trả tiền thuốc men cho Lộ Vãn Phương mà thôi.
Đêm nay Trần Vưu dẫn Lộ Viễn Bạch đi uống rất nhiều rượu, cụ thể là nhiều như thế nào thì cậu không thể nào mà nhớ được.
Cậu chỉ nhớ bản thân bị ép phải uống, đến khi tỉnh lại thì đã không ở chỗ bữa tiệc rượu nữa rồi.
Lộ Viễn Bạch bị ánh sáng từ trần nhà làm cho chói mắt, toàn thân cảm thấy cực kỳ khó chịu, không có một chút sức lực nào.
Sau đó, âm thanh mở cửa vang lên.
Lộ Viễn Bạch mơ màng nằm ở trên giường, đột nhiên có một bàn tay vòng qua eo cậu, cởϊ qυầи áo trên người cậu xuống.
Bác sĩ tâm lý cũng biết để chính miệng bệnh nhân nói ra vết thương trong lòng thực sự rất khó khăn, cho nên lúc này sẽ có những cuộc đấu tranh nội tâm nhưng điều này là không thể tránh khỏi.
Lộ Viễn Bạch nhìn bệnh án trên bàn, “Trước đây tôi cũng có bệnh án, dùng cái đó kê thuốc được không?”
“Cũng không phải là không thể, nhưng tôi muốn xem chẩn đoán cuối cùng là khi nào?”
Lộ Viễn Bạch rũ mắt, “Lần cuối cùng tôi đến bệnh viện để chẩn đoán là vào khoảng bảy tháng trước.”
Bác sĩ nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, “Lần trước ngài lấy thuốc dùng trong bao lâu?”
“Ba tháng.”
Mặc dù bác sĩ mới hỏi sơ qua nhưng cũng biết Lộ Viễn Bạch đã mất ngủ khoảng 4-5 năm, biết việc làm đó là không thể nhưng bệnh viện địa phương vẫn kê cho ngài ấy một liều thuốc ngủ lớn như vậy, có lẽ căn bệnh này vẫn chưa tìm ra được biện pháp để giải quyết, chỉ có thể dùng các loại thuốc bổ trợ để giảm bớt việc thường xuyên bị mất ngủ.
Các chức năng của cơ thể là ở trạng thái cân bằng, nhưng nếu như bị thiếu hụt vì giấc ngủ thì nó sẽ trở thành mối đe dọa rất lớn.
Bác sĩ nhìn Lộ Viễn Bạch, “Lục tiên sinh, bởi vì bệnh án này đã được chẩn đoán cách đây nửa năm trước rồi, cho nên hiện tại sẽ không còn hiệu quả nữa, bây giờ bắt buộc phải chẩn đoán lại mới có thể kê thuốc được.”
Những ngón tay mảnh khảnh của Lộ Viễn Bạch khẽ cuộn lại trong tay áo.
Những chuyện trong quá khứ khiến cho cậu rất khó mở miệng, bây giờ cậu phải nói ra một lần nữa, giống như vết thương đang đóng vảy lại một lần nữa phải xé toạc ra, làm cho máu chảy đầm đìa.
Bác sĩ biết Lộ Viễn Bạch không muốn nói nên muốn nói chuyện với cậu, “Lục tiên sinh, trước đây ngài đã nói nguyên nhân gây nên bệnh mất ngủ là do yếu tố tâm lý gây ra, vậy ngài đã đi khám bác sĩ chưa?”
“Có” Lộ Viễn Bạch gật đầu.
“Lần trước thì khoảng bao lâu lại đi khám một lần.”
Giống với đa số những người khác, bệnh tâm lý gây ra cho Lộ Viễn Bạch dù ít hay nhiều cũng có khó khăn, cho nên đều muốn đi khám bác sĩ tâm lý.
“Khoảng bốn năm tháng.”
Trong lòng của bác sĩ khẽ nhảy lên, “Vậy ngài có cảm thấy chứng mất ngủ có chuyển biến tốt đẹp không?”
Sắc mặt của Lộ Viễn Bạch tái nhợt, chắc hẳn đang rất mệt mỏi, “Không có.”
Cho dù có đi khám bao nhiêu lần, thì bệnh tình của cậu ngày càng tăng chứ không có giảm, dường như căn bệnh ấy đã gieo giống vào trong người cậu, đã 5 năm rồi, hiện tại hạt giống đó đã lớn lên trở thành một con quái vật khổng lồ thắt chặt cậu.
Bác sĩ nghe xong, sắc mặt hơi khó coi, sau đó nghiêm túc hỏi, “Lộ tiên sinh, không biết là ngài có thường xuyên có ý nghĩ là không coi trọng bản thân không?”
Lộ Viễn Bạch im lặng trong chốc lát, “Thỉnh thoảng.”
Bác sĩ tâm lý hít sâu một hơi, “Lục tiên sinh có vô cùng để ý một ai đó không?”
Sau khi nghe bác sĩ nói, lập tức trong đầu của Lộ Viễn Bạch hiện ra một hình bóng của một người đàn ông, sau đó nở một nụ cười chua xót.
“Có” Lộ Viễn Bạch, “Mẹ tôi.”
Thật ra Lộ Viễn Bạch không nói dối, 5 năm trước, chỗ dựa tinh thần duy nhất của cậu chính là nữ sĩ Lộ Văn Phương.
Nếu như không có mẹ chờ cậu, Lộ Viễn Bạch cảm thấy bản thân mình không thể nào đi xuống được.
Có rất nhiều trách nhiệm liên quan đến cậu, cậu làm việc vì fans của cậu, đem cậu trở thành chỗ dựa, cho nên cậu không thể vô cớ mà bỏ rơi họ được.
Bọn họ là loại trách nhiệm nhưng cũng là một sự áp lực, nặng nề đến mức không thể thở nổi, nhưng cũng không thể vứt bỏ được.
Bác sĩ tâm lý, “Lần trước bệnh viện có kê một số thuốc cho ngài sao?”
Lộ Viễn Bạch gật đầu, “Nhưng một vài loại thuốc có tác dụng phụ, cùng với thuốc ngủ thường xuyên xung đột với nhau, cho nên tôi không dùng chúng thường xuyên.”
Bác sĩ tâm lý nghe xong thì thở dài, tình trạng của Lộ Viễn Bạch có thể nghiêm trọng hơn ông ấy nghĩ.
“Lộ tiên sinh, tôi sẽ cho anh một chút thời gian để nghỉ ngơi, sau đó chúng ta sẽ tiến hành nói chuyện.”
Hiện tại Lộ Viễn Bạch không muốn nói chuyện, cho nên ông ấy muốn cho cậu một chút không gian riêng, chờ đối phương hồi phục, xem cậu có thể nói ra được hay không.
Sau đó bác sĩ tâm lý liền rời đi.
Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại một mình Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch nhìn tên mình trên bệnh án, hồi lâu không có động tác.
Trước đây cậu không có nhiều tật xấu như vậy, nhưng hiện tại xem ra cậu đã trở thành cái ấm sắc thuốc rồi.
Trước đây cậu không như thế này, và cậu cũng không nên như thế này.
18 tuổi Lộ Viễn Bạch mới vừa bước chân vào giới giải trí, trong sâu thẳm nội tâm cậu vẫn là một công tử được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng trải qua khó khăn bao giờ. Thế nhưng, chỉ trong vòng 2 năm, cậu đã phải trải qua đủ mọi đau khổ trên đời.
Khi Lộ Viễn Bạch hai mươi tuổi, cậu vẫn tin rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều có tình cảm.
Thời điểm đó, Lộ Viễn Bạch kiếm tiềm một cách điên cuồng, không chỉ kiện tụng tiền bạc, mẹ cậu còn bị đả kích vì chuyện hôn nhân này, dù đó là người đàn ông tên Thẩm Khang Dũng kia hay là nhà mẹ đẻ của mẹ cậu, đều tạo áp lực cho người phụ nữ đáng thương này.
Cho dù là đúng hay sai thì bà ấy cũng phải nhịn xuống, dần dần thân thể sinh ra bệnh tật.
Lúc đó cả thể xác lẫn tinh thần của Lộ Viễn Bạch đều mệt mỏi, chỉ mong sao có thể nhanh chóng thoát khỏi số tiền đó.
Khi đó Lộ Viễn Bạch mới vừa quay xong một vai nhỏ trong một bộ phim điện ảnh của đạo diễn Trương, nhưng ngay cả khi bộ phim chưa có ra mắt, cậu cũng không có người nâng đỡ, cho nên để bước xa trong giới giải trí thực sự rất khó.
Bởi vì căn bệnh của mẹ, chưa nói đến việc cậu còn đi cầu xin nhà họ Lộ, khi Thẩm Khang Dũng đang còn là một chàng trai nghèo đang gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, Lộ Vãn Phương đã giúp đỡ ông ta rất nhiều, sau này trở nên giàu có, mẹ kế bên này cũng dựa hơi vào con gái, cũng nảy sinh không ít ý đồ chiếm đoạt khối tài sản giàu có này.
“Mày đi đi, bọn tao không có tiền cho mày mượn, mẹ mày bệnh cũng không nặng, cho nên cần tiền làm gì.”
Nhìn giọng điệu lạnh lùng của người mà cậu xem là chú đang đứng trước mặt này, lần đầu tiên Lộ Viễn Bạch cảm thấy rất xa lạ, trước đây khi Lộ Viễn Bạch cùng Lộ Viễn Phương về nhà mẹ đẻ thì cũng không phải bộ dáng này.
Có lẽ bọn họ luôn cười nhạo bản thân cậu, chơi đùa tình cảm của cậu cũng thật tốt.
“Chú, bệnh của mẹ cháu là tâm bệnh, phải chữa trị ngày, không thể kéo dài, cho nên hy vọng chú có thể …”
Lộ Viễn Bạch vừa tiến lên một bước nắm lấy cánh tay của ông ta, lời còn chưa nói xong đã bị đối phương hất tay ra, “Cái gì mà tâm với chả không tâm bệnh, tao thấy cô ta đây là đang giận dỗi, không phải đàn ông ai chả nuôi tình nhân bên ngoài sao, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cũng chỉ là ly hôn thôi mà, lại còn bày đặt muốn chết đi nữa chứ, đúng là bị thần kinh!”
Lúc này, Lộ Viễn bạch không thể tin được những gì mà mình nghe được.
“Còn có mày.” Ông ta quay sang nhìn Lộ Viễn Bạch, “Chú nói cho mày biết, mày là một người đàn ông đã trưởng thành, mẹ mày đau ốm, mày phải có trách nhiệm tự mình đi kiếm tiền chứ không nên đi vay mượn tiền của người khác, bây giờ mày còn đi làm mấy cái chuyện quay phim gì đó, tao sợ mất mặt lắm.”
“Mày trở về bảo với mẹ mày, đây là hậu quả mà mẹ mày phải chịu, nói với cô ta là nghĩ thông suốt rồi thì chạy về cầu xin sự tha thứ của nhà họ Thẩm đi, đừng có ngay cả mặt mũi cũng không cần nữa.’
Lộ Viễn Bạch nhìn người trước mắt với một đôi mắt đào hoa đỏ tươi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, “Sao chú có thể nói với mẹ cháu như vậy.”
Lộ Viễn Bạch tức giận tới cực điểm, cậu tiến lên nắm lấy cổ áo của ông ta, “Dù sao bà ấy vẫn là em gái của ông, sao ông có thể nói bà ấy như vậy!”
Cậu không rõ người đang đứng trước mắt này và người trước đây luôn đối xử tốt ân cần với mẹ con cậu có phải là cùng một người hay không, nhưng cậu chắc chắn bây giờ, ngay tại thời khắc này, con người này so với súc sinh còn giống nhau hơn.
Lộ Văn Phương ở bên cạnh giúp đỡ Thẩm Khang Dũng gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, sự nghiệp ngày càng thăng hoa, nhà họ Lộ cũng dựa hơi Lộ Văn Phương mà cùng với nhà họ Thẩm phát triển ngày càng lớn mạnh.
Trước đây, nhà họ Lộ cũng chỉ là một gia đình nghèo khó ở một thị trấn nhỏ, Lộ Văn Phương có một anh trai và một em trai, lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ, Lộ Văn Phương sống rất vất vả.
Anh em của Lộ Văn Phương lại ỷ vào điều đó mà lại càng ức hϊếp Lộ Văn Phương, nếu như có thứ gì mà không chia cho Lộ Văn Phương, họ lại xem như là lẽ đương nhiên.
Lộ Viễn Bạch hai mắt đỏ hoe, gân xanh nổi lên trên trán và cổ, “Những gì mấy người có được ngày hôm nay đều là nhờ mẹ tôi, con của cậu được đến trường quý tộc học cũng là nhờ mẹ tôi đã nhờ người giúp đỡ, sao ông có thể đối xử với bà ấy như vậy! Làm sao ông dám đối xử với mẹ tôi như vậy!”
Lộ Từ khinh thường nắm lấy tay của Lộ Viễn Bạch đang nắm cổ áo của mình ném ra ngoài, “Cái gì mà dựa vào cô ta, không phải đều do cô ta tự nguyện à?”
Lộ Viễn Bạch như đóng băng tại chỗ.
“Quả thật cô ta có giúp bọn tao một ít, nhưng điều ấy không phải là hiển nhiên sao? Chẳng lẽ cô ta hàng ngày đều sống trong sự giàu có, bọn tao phải ở một thị trấn nhỏ sống qua ngày?”
Lộ Từ cười lạnh một tiếng, “Từ nhỏ cô ta đã là một đứa ngốc, bây giờ cũng chẳng thay đổi chút nào, mày cũng không nghĩ thử xem, bây giờ bộ dáng của cô ta sống dở chết dở, liệu có tên đàn ông nào thèm nhìn, cũng không biết là ai ghê tởm ai.”
Nhà họ Lộ vô cùng bất mãn chuyện Lộ Vãn Phương muốn ly hôn với Thẩm Khang Dũng.
Toàn bộ nhà họ Lộ sống đều dựa vào nhà họ Thẩm, nếu như Lộ Vãn Phương ly hôn, thì khả năng cao họ không thể leo lên được nữa, mà hậu quả còn không thể tưởng tượng được.
Nói không chừng, nhà họ Thẩm thật sự sẽ làm như thế.
Lộ Viễn bạch nhìn bộ mặt hoàn toàn trở mặt trước mắt, trong lòng vô cùng ghê tởm, sắc mặt tái nhợt đi không ít.
“Mày trở về bảo cô ta dừng ngay lại, thức thời thì trở về Thẩm…..A…”
Lộ Từ còn chưa nói xong, đã bị Lộ Viễn bạch nện cho cú đấm.
“Súc sinh….” Lộ Viễn bạch hai mắt đỏ bừng, toàn thân phát run, “Ông đúng là súc sinh.”
Trong nháy mắt, Lộ Viễn Bạch và Lộ Từ đánh nhau, cũng không biết sức lực từ đâu đến mà đem đối phương áp chế xuống mặt đất.
“Ông dựa vào cái gì mà nói mẹ tôi như thế! Các người dựa vào cái gì mà đối xử với bà ấy như vậy!”
Lộ Viễn Bạch gào to, cả người hoàn toàn mất lý trí.
Người phụ nữ đã nuôi nấng cậu mười mấy năm, vậy mà giờ bị một người như vậy dùng ngôn ngữ nhục nhã.
Cho dù người trên mặt đất đã bị đánh đến chảy máu, Lộ Viễn Bạch vẫn không dừng lại.
Bởi vì lúc nãy Lộ Từ phản kháng, Lộ Viễn Bạch cũng bị đấm một quyền, hiện tại cằm bên phải dần trở nên đỏ ửng.
Hành động của hai người tạo ra động tĩnh không nhỏ, nhanh chóng làm kinh động đến nhà họ Lộ, thật ra họ cũng biết hôm nay Lục Viễn Bạch đến đây là để vay tiền, nhưng ngại tiếp đãi nên không muốn đi ra.
Khi thấy Lộ Từ bị đánh, ông cụ Lộ cùng với một vài người đuổi tới, lập tức gọi người đem Lộ Viễn Bạch kéo ra.
Lúc này cả khuôn mặt của Lộ Từ đầy vết bầm, một con mắt sưng tấy, chỉ còn bọng mắt, không thể nhìn thấy gì.
Khi thấy có người kéo Lộ Viễn Bạch ra, Lộ Từ liền không nhịn được đạp vào bụng của Lộ Viễn Bạch.
“Mẹ nó, đồ hỗn láo, tao là chú của mày đấy!”
Một cái đạp này là dùng toàn bộ mà đạp, cho nên cho dù Lộ Viễn Bạch đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được mà rên một tiếng, bị người phía sau áp chế, Lộ Viễn Bạch ngã xuống đất một cách đau đớn, không khống chế mà nôn ra một ngụm máu.
Ông cụ Lộ nhíu mày có chút không đành lòng, ông ta vẫn có chút tình cảm với đứa cháu trai này, cho dù Lộ Viễn Bạch đã trưởng thành nhưng mỗi lần ông buồn, cậu vẫn luôn làm trò cho ông vui.
Nhưng bây giờ, khi thấy Lộ Viễn Bạch ngã trên mặt đất, ông cụ Lộ lại không có ý muốn tới giúp.
Bây giờ có Lộ Vãn Phương đang ngu muội, nên chịu một ít giáo huấn, có khi ăn một chút khổ sở liền nghĩ thông suốt mà trở về.
Không biết ý này là muốn thuyết phục chính mình hay là lừa gạt chính mình, làm cho trong lòng không có vẻ gì gọi là áy náy cả.
Ông cụ Lộ không hề đi qua xem Lộ Viễn Bạch thế nào.
“Cháu trở về đi, về nói với mẹ là hãy suy nghĩ lại, đây cũng không phải là chuyện to tát gì cả.”
Lộ Viễn Bạch sắc mặt trắng bệch ngã ra mặt đất, ngẩng đầu nhìn những người này.
Cậu nhìn ông cụ Lộ, đây chính là quái vật ăn thịt người còn không nhả xương, hút máu con gái để kiếm lợi.
Cho tới bây giờ, Lộ Viễn Bạch ngã trên mặt đất vẫn không thể tưởng tượng được, mọi chuyện xảy ra lúc này dường như nó là một cơn ác mộng.
Bọn họ có cùng huyết thống, mà mẹ của cậu bị bệnh muốn vay tiền, vậy mà đối phương dứt khoát không chịu cho mượn.
Rõ ràng trước đây, nếu như không có Lộ Vãn Phương thì bọn họ không thể có được như ngày hôm nay, hơn nữa bọn họ là người thân nương tựa vào nhau mười mấy năm trời.
Nhưng bây giờ, Lộ Viễn bạch nhìn bọn họ, chợt cảm thấy rất xa lạ.
Dường như tình cảm trên đời này đều là như vậy, nếu như không có giá trị lợi dụng thì sẽ biến mất, hoặc nếu có thì sẽ giả bộ chính mình.
Cuộc hôn nhân của cha mẹ đã như thế, giờ ngay cả tình thân của gia đình cũng thật là bết bát.
Mẹ cậu đã nuôi sống cả gia đình, trong một gia đình trọng nam khinh đã đã phải chịu đủ mọi khổ sở giờ còn lại phải chịu sự nhục nhã từ chính những người thân trong gia đình của mình.
Bà đã ở bên chăm sóc cho Thẩm Khang Dũng nửa một đời, phần lớn đều là khổ đau, nhưng cuối cùng bà nhận lại được cái gì?
Mọi tình cảm trên đời này chẳng qua cũng chỉ xuất phát từ lợi ích và lòng tham mà thôi.
Thậm chí Lộ Viễn Bạch cảm thấy hồi đó mình giống như một thằng hề, làm trò cười cho người khác.
Nhưng không ngờ lần này Lộ Viễn Bạch lại không rơi lấy một giọt nước mắt nào, rõ ràng trong mắt có chua xót, đau đớn, tuy nhiên lại không có một giọt nước mắt, Lộ Viễn Bạch đau đớn ngã xuống đất, giống như chết lặng.
Ông cụ Lộ còn muốn nói gì đó, Lộ Viễn Bạch đã mở miệng, “Mẹ chính là con gái của ông ngoại, ở bên ngoài chịu đau khổ nhưng lại không thể về nhà mẹ đẻ của mình.”
Sau đó cậu cố gắng chống đỡ thân thể để đứng lên, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn những người này, “Mấy người….”
“Làm cho người khác cảm thấy rất ghê tởm!”
“Sao mày có thể nói chuyện thư thế với ông ngoại của mày hả!”
Một người đàn ông trẻ tuổi tiến lên, là em trai của Lộ Vãn Phương.
Lộ Viễn Bạch liếc nhìn người đàn ông kia, “Không riêng gì ông ta, còn có ông….”
Lập tức người đàn ông kia nổi giận đùng đùng muốn tiến lên.
Lộ Viễn Bạch quét mắt nhìn xung quanh, “Mấy người thật làm cho người khác cảm thấy ghê tởm.”
Sắc mặt của ông cụ Lô rất khó coi, “Mày…”
Lộ Viễn Bạch: “Đây là lần cuối cùng tôi đến đây, sau này tôi sẽ không bao giờ bước chân vào nơi này nữa.”
Nghe đến đây, ông cụ Lộ hơi căng thẳng.
“Đồng thời tôi cũng hy vọng mấy người đừng có đến tìm mẹ tôi nữa, nếu muốn về nhà họ Thẩm thì chính mấy người các người đi mà trở về đó, dù sao…”
Lộ Viễn Bạch nhìn về phí hai anh em của Lộ Vãn Phương, “Không biết xấu hổ thì tới đó mà sống.”
Lộ Từ và Lộ Kham sắc mặc khó coi.
“Mẹ tôi là một người phụ nữ đáng thương, cho nên mong mấy người có thể buông tha cho bà ấy.’
Nói xong liền quay người dứt khoát rời khỏi nhà họ Lộ.
Lộ Viễn Bạch biết, cho dù cậu có ăn nói khép nép thế nào, thì bọn họ cũng không bao giờ chịu cho cậu vay tiền.
Sau đó cậu đến bệnh viện thăm Lộ Vãn Phương.
Lộ Vãn Phương đang truyền nước biển, khi thấy Lộ Viễn Bạch đến, khuôn mặt của Lộ Vãn Phương lập tức nở ra nụ cười.
Bà không hy vọng con trái sẽ thấy bộ dáng khó chịu của mình.
Lộ Viễn Bạch ngồi ở mép giường nhìn mẹ, khuôn mặt tràn đầy vẻ đáng thương ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Vãn Phương.
“Bạch Bạch, con sao vậy?”
Lộ Viễn Bạch lắc đầu, “Không có việc gì cả, vừa rồi mới đánh nhau với người khác.”
Lộ Văn Phương đau lòng nhìn cằm của con trai bị thâm tím, “Thâm tím cả rồi, có đau không con.”
“Không sao đâu ạ.” Lộ Viễn Bạch nắm lấy bàn tay của Lộ Vãn Phương đang định đụng vào vết thương của mình, “Mẹ, con không phải là con nít.”
Lộ Vãn Phương nghe xong, cười nói: “Chẳng sao cả, trong mắt mẹ con vĩnh viễn là trẻ con.”
Lộ Viễn Bạch chua xót, Lộ Vãn Phương cũng biết tâm trạng con trai đang không tốt, cho nên không hỏi nhiều, vì bà biết Lộ Viễn Bạch cũng không muốn nói.
Sau đó nói: “Lại đây, mẹ ôm con một cái, lâu lắm rồi mẹ đã không ôm con trai của mẹ.”
Lộ Viễn Bạch ôm chặt thân thể gầy yếu đầy bệnh tật của mẹ nhưng cũng tràn đầy cô đơn, cậu cố gắng cắn chặt môi dưới để khống chế sự run rẩy, không nhịn được mà rơi nước mắt.
Tuy rằng Lộ Vãn Phương không nhìn thấy mặt con trai, nhưng cũng biết hiện giờ Lộ Viễn Bạch đang rất khó chịu.
Duỗi tay xoa đầu con trai, “Con trai của mẹ đã trưởng thành thật rồi, giống như hôm qua con mới cắp sách đến trường vậy.”
Lộ Viễn Bạch cắn chặt răng, nước mắt không ngừng rơi làm ướt cả bả vai của Lộ Vãn Phương.
Lộ Vãn Phương không chọc con trai nữa, vuốt v3 an ủi Lộ Viễn Bạch.
Thằng bé trưởng thành rồi, đã chăm sóc bà rất chu đáo.
“Bạch Bạch, con mãi mãi là con trai mà mẹ tự hào nhất.”
Đêm hôm đó, đợi đến khi Lộ Vãn Phương đã ngủ, Lộ Viễn bạch mới rời đi.
Cậu muốn nhanh chóng có thật nhiều tiền.
Lúc ấy Lộ Viễn Bạch còn chưa có phòng làm việc, cậu và Lâm Mục mới quen biết biết nhau khoảng một năm, lúc đó bên cạnh cậu còn có một người đại diện khác.
Người đại diện này và Lộ Viễn Bạch quen biết nhau đã lâu, học chung cấp 3, tuy rất nghèo nhưng cậu ta có chí tiến thủ và đầu óc kinh doanh, cho nên Lộ Viễn Bách ngỏ ý muốn hỗ trợ cậu ta.
“Tiệc rượu này đáng tin không? Cậu bảo anh Viễn Bạch đi, lỡ may anh ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?”
“Cái gì mà ngoài ý muốn, chỉ là một bữa tiệc làm quen gặp gỡ nhau thì có gì mà phiền phức, có không ít nghệ sĩ còn muốn đến mà cũng chẳng được kia kìa.”
Nghe xong, Lâm Mục vẫn cảm thấy nghi ngờ, “Tôi vẫn cảm thấy không nên đi, không được tốt cho lắm.”
Trần Vưu nghe xong bất mãn nói: “Cái gì mà không tốt, tôi mà làm chuyện có hại với Bạch Bạch sao, tiệc rượu này có rất nhiều nhân vật lớn, đến đó lỡ may họ nhắm trúng thì con đường sẽ rộng mở, cậu lo lắng cái gì thế.”
Sau đó khinh thường nhìn Lâm Mục, “Vả lại bây giờ Viễn Bạch đang cần tiền, cậu không giúp được cậu ấy giờ còn muốn ngăn cậu ấy đi kiếm tiền?”
Trong nhất thời Lâm Mục á khẩu không trả lời được, nhưng vẫn rất lo lắng cho Viễn Bạch khi đến tiệc rượu đó.
Trần Vưu cũng nhìn ra được: “Tôi với Bạch Bạch đã quen nhau từ hồi học cấp 3, tình bạn bao nhiêu năm rồi, cho nên cậu yên tâm là không có chuyện tôi đi hại Viễn Bạch được, hơn nữa tôi cũng không phải loại người như vậy, nếu như cậu vẫn như thế thì Viễn Bạch bao giờ mới từ diễn viên hạng ba trở thành hạng A đây? Cậu thử nghĩ lại xem, đây là một cơ hội khó khăn lắm mới gặp được.”
Lâm Mục càng nghe càng khó chịu, cái gì mà nhân vật lớn, cái gì mà chỉ cần lộ mặt là được, nếu muốn có vai thì phải bồi đạo diễn cùng nhân viên ở đó thì may ra mới có được một vai nhỏ, hiện tại cho dù Trần Vưu có nói thế nào đi nữa thì Lâm Mục cũng cảm thấy không đáng tin.
Nhưng dù sao đi nữa, thì Trần Vưu nói cũng có ý đúng vì bây giờ Viễn Bạch đang cần tiền gấp, nếu tham gia có khi sẽ được để ý, nhưng Lâm Mục vẫn rất lo lắng.
Lúc Lộ Viễn Bạch trở về, hai người vẫn còn đang cãi nhau.
Trần Vưu thấy Lộ Viễn Bạch trở vê, lập tức không muốn cho lâm Mục có cơ hội mở miệng, vội tiến lên nói: “Bạch Bạch, tôi có giúp cậu lấy một vé mời của một buổi tiệc rượu, ở đó có không ít đạo diễn và giám đốc có tiếng, còn có vô số minh tinh hạng A nữa, nếu ngày mai cậu đi thì thù lao sẽ không nhỏ đâu.”
Cánh tay giơ lên, vỗ vào bả vai cậu, “Hơn nữa nếu như đạo diễn cảm thấy cậu thích hợp với vai diễn của bộ phim, cậu sẽ nhận được vai diễn mà không phải buồn phiền vì điều đó nữa, cậu có thể nhanh chóng kiếm được tiền, mẹ cậu sẽ được chữa bệnh.”
Lúc đầu Lộ Viễn Bạch không chú ý lắng nghe, nhưng khi nghe đến câu có thể chữa bệnh cho mẹ, mặc dù hơi do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Bệnh viện kia đã đòi tiền viện phí lần thứ hai, có bao nhiêu tiền cậu đã nộp hết mà vẫn không đủ, chỉ có thể viện một cái cớ. khất bệnh viện thêm mấy ngày nữa.
Tình trạng của Lộ Vãn Phương không thể kéo dài thêm được nữa, hiện tại cậu rất cần tiền, cực kỳ cần tiền.
Lộ Viễn Bạch cuối cùng nhàn nhạt nói: “Tôi đi.”
Sau khi thấy Lộ Viễn Bạch đồng ý, Trần Vưu vui mừng vội nói: “Tốt, tôi liền đi chuẩn bị một chút, 7 giờ tối ngày mai chúng ta đến đó.”
Lộ Viễn Bạch kéo thân thể mệt mỏi trở về phòng, Lâm Mục đang muốn nói gì đó thì bị Trần Vưu ngăn cản, “Được rồi, chỉ là một bữa tiệc rượu bình thường thôi, cũng chẳng phải là chuyện xấu gì, Viễn bạch cũng đã đồng ý rồi, cậu còn có ý kiến gì nữa.”
Lâm Mục cắn răng nhìn cậu ta, “Không có chuyện gì xấu là được, nhưng nếu đến lúc đó có thực sự xảy ra chuyện gì thì đừng có mà liên lụy đến Viễn Bạch.”
Trần Vưu liếc nhìn Lâm Mục không nói gì, sau đó mỉm cười gọi điện thoại.
“Đúng đúng đúng, ngày mai Viễn Bạch đều nhờ vả vào các anh nhé.”
Lâm Mục nghe xong mặt tối sầm lại, Trần Vưu bất mãn nhìn anh ta, “Đi đi đi, cậu ở đây làm cái gì, nghe người khác nói chuyện điện thoại thật không có chút lịch sự nào cả, cũng không biết Viễn Bạch nghĩ thế nào mà lại để cậu làm người đại diện được.”
Trần Vưu vẫn luôn không vừa mắt Lâm Mục, vốn dĩ cậu ta là người đại diện của Lộ Viễn Bạch, nhưng vì Lâm Mục tới cho nên sau cùng lại trở thành trợ lý.
Nhưng Trần Vưu cũng không để Lâm Mục vào mắt, cậu ta vẫn cứ chiếm lấy vị trí người đại diện.
Lâm Mục nhìn cậu ta một cái, sau đó khinh thường xoay người rời đi.
Buổi tối ngày hôm sau, mấy người Lộ Viễn Bạch đúng giờ đã có mặt tại địa điểm của tiệc rượu.
Những người nghệ sĩ trong miệng lời Trần Vưu nói hôm trước quả thật hôm nay cũng có mặt ở đây, còn có không ít nhân viên hậu trường phía sau nữa.
“Viễn Bạch, cậu cầm ly rượu này đi, có gắng biểu hiện tốt một chút, không chừng đạo diễn thấy thuận mắt sẽ cho cậu một vai diễn ưng ý đấy.”
Trần Vưu đưa cho Lộ Viễn bạch một ly rượu, “Tí nữa đừng quên kính rượu nhé.”
Vẻ mặt của Lộ Viễn Bạch nhàn nhạt, mục đích của cậu tới đây cũng chỉ là muốn lấy thù lao để trả tiền thuốc men cho Lộ Vãn Phương mà thôi.
Đêm nay Trần Vưu dẫn Lộ Viễn Bạch đi uống rất nhiều rượu, cụ thể là nhiều như thế nào thì cậu không thể nào mà nhớ được.
Cậu chỉ nhớ bản thân bị ép phải uống, đến khi tỉnh lại thì đã không ở chỗ bữa tiệc rượu nữa rồi.
Lộ Viễn Bạch bị ánh sáng từ trần nhà làm cho chói mắt, toàn thân cảm thấy cực kỳ khó chịu, không có một chút sức lực nào.
Sau đó, âm thanh mở cửa vang lên.
Lộ Viễn Bạch mơ màng nằm ở trên giường, đột nhiên có một bàn tay vòng qua eo cậu, cởϊ qυầи áo trên người cậu xuống.