Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ - Trang 3
Chương 109
Lưu Hoán Minh chạy lại nhìn Lưu Hoán Đông đang nằm trên giường bệnh, trong lúc nhất thời nắm chặt tay lại thành nắm đấm, ánh mắt đỏ tươi như máu: “Kẻ đó đâu? Kẻ khiến nó như thế này bây giờ đang ở đâu?!”
Lưu Hoán Minh cũng là người được khí thế tư bản xâm nhiễm không ít năm, lông mày vừa dựng một cái, nháy mắt đã khiến thư ký đứng một bên sợ hãi run lập cập.
Sau đó thư ký run rẩy đưa một tấm danh thϊếp qua cho hắn, đây là của người đi theo người đàn ông cao lớn đưa cho ông ta.
Lúc đó, Lưu Hoán Đông nằm trên ghế trong phòng hội sở tối tăm, bị đánh vô cùng thê thảm. Sau đó nhờ nhân viên an ninh tiến lên ngăn cản thì mới giữ được một mạng, thư ký run lẩy bẩy đứng một bên không dám tiến lại gần, nhưng không bao lâu bỗng có người đặt vào tay ông ta một tấm danh thϊếp.
Tuy rằng một câu cũng không nói nhưng nhìn khí thế của ông ta cực kỳ kiêu ngạo.
Thư ký vội vàng gọi 120, nhưng lúc bấm gọi lại do dự mãi.
Rốt cuộc Lưu Hoán Đông tới đây là để mua dâʍ chơi gái, nếu bây giờ báo cảnh sát còn không phải là muốn bắt ông ta vào tù luôn sao.
Thư ký cất kỹ danh thϊếp, trong lòng sợ hãi bồn chồn.
Ngay sau đó liền nghe giọng nói âm lệ của đối phương: “Báo cảnh sát sao?”
Thư ký run lập cập, vội vàng lắc đầu như trống bỏi.
“Lý do mà phó giám đốc Lưu đi đến hội sở không nên…”
Thư ký nói được một nửa thì ngậm miệng lại.
Ai ngờ ngay sau đó liền nghe thấy Lưu Hoán Minh nghiến răng nghiến lợi nói: “Báo cảnh sát đi.”
Lưu Hoán Minh nghĩ cũng không cần nghĩ đã biết Lưu Hoán Đông đến đây là để làm gì, nhưng vì Lưu Hoán Minh đã nhìn thoáng qua số điện thoại trên thϊếp mặt, thấy cũng không quen mắt nên đoán là người kia cũng không phải là người có quyền thế gì.
Nếu đã vậy thì cho dù Lưu Hoán Đông đi mua dâʍ thì ông ta cũng có thể dùng tiền để che chở cho em trai mình.
Lưu Hoán Minh là một tên rất tàn nhẫn độc ác, ông ta vừa nghĩ vừa vò nát danh thϊếp trong tay.
Tốc độ của bên phía cảnh sát cũng vô cùng nhanh chóng, nhưng chuyện này nếu điều tra một lượt xuống dưới thì Lưu Hoán Đông nằm ở thế bất lợi.
Rốt cuộc thì mọi chuyện đều là do Lưu Hoán Đông gây ra, cũng là do ông ta động tay trước.
Hơn nữa căn cứ vào camera giám sát lúc đó thì có thể thấy rõ ràng Lưu Hoán Đông tức giận, từ trên ghế sô pha lao đến nhặt lấy dao gọt hoa quả trên bàn trà tấn công nên chuyện đối phương động thủ tất nhiên sẽ thuộc về phòng vệ chính đáng.
Lưu Hoán Minh nhìn người cảnh sát trước mắt, phẫn nộ rống to: “Con mẹ nó, em trai tôi bị đánh thành ra như vậy rồi mà anh còn nói với tôi đó là phòng vệ chính đáng sao?!”
Đồng chí cảnh sát nhìn ông ta, nghiêm túc nói: “Lưu tiên sinh, đề nghị anh chú ý lời nói của mình.”
“Căn cứ vào video giám sát cùng với lời khai của những nhân viên có mặt tại hiện trường xảy ra vụ việc, chúng tôi xác định chuyện này quả thật là bởi vì Lưu Hoán Đông khiêu khích người khác trước, sau đó lại thẹn quá hoá giận đánh nhau với đối phương. Mà khi ấy trong tay của Lưu Hoán Đông còn cầm dao nữa, mức độ nguy hiểm rất lớn thế nên đối phương áp dụng thủ đoạn bạo lực để chế phục thuộc về hành vi tự mình phòng ngự hợp luật.”
Lưu Hoán Minh dường như là tức giận đến mức cả người đều đang run rẩy.
Sống hơn ba mươi năm còn chưa từng có lúc nào bị nghẹn khuất như thế này.
“Tôi yêu cầu được mặt đối mặt nói chuyện với tên kia.”
“Đương nhiên là có thể.” Đồng chí cảnh sát đứng dậy, ông ta hiện tại tới đây cũng chỉ Lưu Hoán Đông đang là một người liên quan đến một vụ án khác nữa.
Lưu Hoán Minh hùng hổ đi theo viên cảnh sát tới Sở Cảnh Sát, nhưng mà vừa mới tiến vào cửa liền thấy Phó Hành Vân đang lấy nước trước máy lọc nước.
Khuôn mặt của Lưu Hoán Minh nguyên bản còn tức giận nháy mắt chuyển thành sửng sốt, trong lúc nhất thời hành động nhanh hơn đại não, tiến lên phía trước khách sáo chào hỏi: “Trùng hợp quá, sao tổng giám đốc Phó lại đến đây vậy.”
Phó Hành Vân nhìn Lưu Hoán Minh liếc mắt một cái, sau đó uống một ngụm nước: “Ai trùng hợp với anh chứ.”
Lưu Hoán Minh nghẹn lại, sau đó cũng nhớ tới mình tới nơi này còn có chuyện chính sự.
Ai ngờ lúc ông ta đi vào trong thì Phó Hành Vân cũng theo vào.
Lưu Hoán Minh không khỏi liếc mắt nhìn Phó Hành Vân một cái, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Nhưng rất mau điều ngoài ý muốn này không còn làm Lưu Hoán Minh cảm thấy kỳ lại nữa.
Lưu Hoán Minh đi vào căn phòng bên kia, chỉ thấy có một người đàn ông cao lớn khí thế ngút trời đang ngồi đưa lưng về phía ông ta.
Trong tay Phó Hành Vân cầm một ly nước mới rót đặt lên bàn trước mặt người đàn ông kia, sau đó ngồi xuống bên cạnh móc điện thoại ra bắt đầu nhắn tin cho bà xã.
Trong lòng Lưu Hoán Minh bắt đầu hoảng lên, không ngừng nghĩ tới dự cảm xấu nhất.
Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe một đồng chí cảnh sát ở bên cạnh nói: “Đây là đương sự còn lại của vụ án này, Đoàn tiên sinh.”
Lưu Hoán Minh nhìn bóng dáng của người đàn ông kia, trong lúc nhất thời bước chân đều có bất động lại, giống như đã bị đóng đinh ở trên mặt đất.
Cho dù có được nhắc tên đến thì người đàn ông kia cũng không xoay người lại. Lưu Hoán Minh bước qua đó một bước, khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia thì trái tim của ông ta giống như muốn ngừng đập.
Người đánh nhau với Lưu Hoán Đông vậy mà lại là Đoàn Dự!
Hai mắt của Lưu Hoán Minh trừng đến màu đỏ tươi, tuy rằng từ trước tới nay ông ta chưa được gặp Đoàn Dự nhưng mà hình ảnh của người đàn ông này thường xuyên xuất hiện ở trên bản tin kinh tế tài chính.
Lưu Hoán Minh trong lúc nhất thời cảm thấy không cách nào tin được, nhưng vẫn cố gắng trấn định lại chào hỏi: “Tổng giám đốc Đoàn.”
Lúc này trên người Đoàn Dự không có một chút chật vật nào, dường như người vừa xảy ra đánh nhau với Lưu Hoán Đông không phải là anh.
Công tat ở bên cạnh Lưu Hoán Minh cũng cũng tiến lên hỏi: “Lưu tiên sinh, xin hỏi anh có muốn hoà giải chuyện này không?”
Dù sao cũng là Lưu Hoán Đông gây sự trước, còn định cầm dao gây tổn thương cho người khác.
Hành động của Đoàn Dự thuộc về phòng vệ chính đáng.
Lưu Hoán Minh nghe thấy mấy từ này thì dường như hai mắt cũng trợn trắng ra.
Nhưng khi nhìn đến người đàn ông thần thái tự nhiên trước mặt, trong lúc nhất thời lửa giận trong lòng cũng không thể không tự mình nuốt xuống.
Nghẹn cứng.
Thật sự con mẹ nó nuốt không trôi mà!
Lưu Hoán Minh ngồi trên ghế, hai đôi tay nắm chặt thành quyền, nghiến răng nghiến lợi ngậm chặt miệng lại.
Những chuyện ăn thiệt như thế này vậy mà lại xảy ra ở trên người ông ta.
Ngay khi Lưu Hoán Minh còn nghiến răng nén giận thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông đối diện: “Lúc đó tôi đã uống rượu.”
Trong lòng Lưu Hoán Minh rơi bộp một tiếng, có uống rượu tức là muốn nói lúc ấy chính là do xúc động nhất thời.
Lý do thoái thác này lúc trước Lưu Hoán Đông đã dùng quấ.
Nhưng mà lúc này Lưu Hoán Minh lại không nhớ rằng mấy năm trước đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc ông ta chính là kẻ đãng trí hay quên. Dù sao lúc ấy Lưu Hoán Minh xem Lộ Viễn Bạch chỉ là một tiểu minh tinh không biết trời cao đất dày là gì, chỉ cần dùng một bàn tay là có thể nghiền chết như một con kiến, sao có thể khiến ông ta phí tâm tư nhớ tên chứ.
Lưu Hoán Minh nhìn chằm chằm gạch dưới đất, nhất thời không phun được chữ nào khỏi miệng.
Nhưng đáp án cũng có rồi.
Ngoại trừ tự mình nuốt hận thì ông ta cũng không có cách nào khác cả.
Huống hồ lần này Lưu Hoán Đông đã chọc còn phải người không tầm thường, Đoàn Dự chính là người đứng đầu của Đoàn thị.
Hiện tại công ty của ông ta còn đang có hạng mục hợp tác cùng Đoàn thị, căn bản không có khả năng xé rách mặt nhau ở đây.
Cho dù không xét đến hạng mục này thì đụng phải Đoàn Dự, Lưu Hoán Minh cũng không có khả năng ra mặt thay cho Lưu Hoán Đông. Đoàn thị không phải là nơi tầng lớp như bọn họ có thể trêu vào.
Tuy rằng trước lúc Đoàn Dự về nước thì Đoàn thị còn không bằng công ty của bọn họ, nhưng bây giờ có anh nên hiện tại Đoàn thị đã phất lên lần nữa, căn bản không thể trêu vào.
Cuộc điện thoại sáng nay nói chuyện xảy ra với Thẩm thị dường như vẫn còn loáng thoáng bên tai.
Sau đó Lưu Hóan Minh nắm chặt hai tay, cúi đầu nói: “Đồng ý.”
Sau khi Lưu Hoán Minh nói những lời này, lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được cái gì gọi là nghẹn đắng.
Giống như một người chết đuối nhìn thấy sợi dây để cầu cứu nhưng không kéo được.
Sau đó chỉ có thể cảm nhận cơ thể mình càng ngày càng chìm xuống, không khí trong phổi bị đào rỗng, cho đến lúc đau đớn chết đi.
Cảnh sát nghe xong thì đứng dậy đi lấy giấy tờ chứng minh.
Sau đó đặt ở trên mặt bàn rồi nói: “Nếu Lưu tiên sinh quyết định đồng ý hòa giải riêng thì ký vào đây.”
Lưu Hoán Minh nhìn tờ giấy trên bàn, sau đó lại ngước mắt nhìn người đàn ông đang ngồi ở đối diện.
Người đàn ông cũng đang nhìn ông ta, nhưng ánh mắt của anh giống như đang nhìn một con côn trùng quẫn bách vậy.
Lưu Hoán Minh cắn răng, cầm bút rồi ký tên.
Lưu Hoán Minh cũng là người được khí thế tư bản xâm nhiễm không ít năm, lông mày vừa dựng một cái, nháy mắt đã khiến thư ký đứng một bên sợ hãi run lập cập.
Sau đó thư ký run rẩy đưa một tấm danh thϊếp qua cho hắn, đây là của người đi theo người đàn ông cao lớn đưa cho ông ta.
Lúc đó, Lưu Hoán Đông nằm trên ghế trong phòng hội sở tối tăm, bị đánh vô cùng thê thảm. Sau đó nhờ nhân viên an ninh tiến lên ngăn cản thì mới giữ được một mạng, thư ký run lẩy bẩy đứng một bên không dám tiến lại gần, nhưng không bao lâu bỗng có người đặt vào tay ông ta một tấm danh thϊếp.
Tuy rằng một câu cũng không nói nhưng nhìn khí thế của ông ta cực kỳ kiêu ngạo.
Thư ký vội vàng gọi 120, nhưng lúc bấm gọi lại do dự mãi.
Rốt cuộc Lưu Hoán Đông tới đây là để mua dâʍ chơi gái, nếu bây giờ báo cảnh sát còn không phải là muốn bắt ông ta vào tù luôn sao.
Thư ký cất kỹ danh thϊếp, trong lòng sợ hãi bồn chồn.
Ngay sau đó liền nghe giọng nói âm lệ của đối phương: “Báo cảnh sát sao?”
Thư ký run lập cập, vội vàng lắc đầu như trống bỏi.
“Lý do mà phó giám đốc Lưu đi đến hội sở không nên…”
Thư ký nói được một nửa thì ngậm miệng lại.
Ai ngờ ngay sau đó liền nghe thấy Lưu Hoán Minh nghiến răng nghiến lợi nói: “Báo cảnh sát đi.”
Lưu Hoán Minh nghĩ cũng không cần nghĩ đã biết Lưu Hoán Đông đến đây là để làm gì, nhưng vì Lưu Hoán Minh đã nhìn thoáng qua số điện thoại trên thϊếp mặt, thấy cũng không quen mắt nên đoán là người kia cũng không phải là người có quyền thế gì.
Nếu đã vậy thì cho dù Lưu Hoán Đông đi mua dâʍ thì ông ta cũng có thể dùng tiền để che chở cho em trai mình.
Lưu Hoán Minh là một tên rất tàn nhẫn độc ác, ông ta vừa nghĩ vừa vò nát danh thϊếp trong tay.
Tốc độ của bên phía cảnh sát cũng vô cùng nhanh chóng, nhưng chuyện này nếu điều tra một lượt xuống dưới thì Lưu Hoán Đông nằm ở thế bất lợi.
Rốt cuộc thì mọi chuyện đều là do Lưu Hoán Đông gây ra, cũng là do ông ta động tay trước.
Hơn nữa căn cứ vào camera giám sát lúc đó thì có thể thấy rõ ràng Lưu Hoán Đông tức giận, từ trên ghế sô pha lao đến nhặt lấy dao gọt hoa quả trên bàn trà tấn công nên chuyện đối phương động thủ tất nhiên sẽ thuộc về phòng vệ chính đáng.
Lưu Hoán Minh nhìn người cảnh sát trước mắt, phẫn nộ rống to: “Con mẹ nó, em trai tôi bị đánh thành ra như vậy rồi mà anh còn nói với tôi đó là phòng vệ chính đáng sao?!”
Đồng chí cảnh sát nhìn ông ta, nghiêm túc nói: “Lưu tiên sinh, đề nghị anh chú ý lời nói của mình.”
“Căn cứ vào video giám sát cùng với lời khai của những nhân viên có mặt tại hiện trường xảy ra vụ việc, chúng tôi xác định chuyện này quả thật là bởi vì Lưu Hoán Đông khiêu khích người khác trước, sau đó lại thẹn quá hoá giận đánh nhau với đối phương. Mà khi ấy trong tay của Lưu Hoán Đông còn cầm dao nữa, mức độ nguy hiểm rất lớn thế nên đối phương áp dụng thủ đoạn bạo lực để chế phục thuộc về hành vi tự mình phòng ngự hợp luật.”
Lưu Hoán Minh dường như là tức giận đến mức cả người đều đang run rẩy.
Sống hơn ba mươi năm còn chưa từng có lúc nào bị nghẹn khuất như thế này.
“Tôi yêu cầu được mặt đối mặt nói chuyện với tên kia.”
“Đương nhiên là có thể.” Đồng chí cảnh sát đứng dậy, ông ta hiện tại tới đây cũng chỉ Lưu Hoán Đông đang là một người liên quan đến một vụ án khác nữa.
Lưu Hoán Minh hùng hổ đi theo viên cảnh sát tới Sở Cảnh Sát, nhưng mà vừa mới tiến vào cửa liền thấy Phó Hành Vân đang lấy nước trước máy lọc nước.
Khuôn mặt của Lưu Hoán Minh nguyên bản còn tức giận nháy mắt chuyển thành sửng sốt, trong lúc nhất thời hành động nhanh hơn đại não, tiến lên phía trước khách sáo chào hỏi: “Trùng hợp quá, sao tổng giám đốc Phó lại đến đây vậy.”
Phó Hành Vân nhìn Lưu Hoán Minh liếc mắt một cái, sau đó uống một ngụm nước: “Ai trùng hợp với anh chứ.”
Lưu Hoán Minh nghẹn lại, sau đó cũng nhớ tới mình tới nơi này còn có chuyện chính sự.
Ai ngờ lúc ông ta đi vào trong thì Phó Hành Vân cũng theo vào.
Lưu Hoán Minh không khỏi liếc mắt nhìn Phó Hành Vân một cái, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Nhưng rất mau điều ngoài ý muốn này không còn làm Lưu Hoán Minh cảm thấy kỳ lại nữa.
Lưu Hoán Minh đi vào căn phòng bên kia, chỉ thấy có một người đàn ông cao lớn khí thế ngút trời đang ngồi đưa lưng về phía ông ta.
Trong tay Phó Hành Vân cầm một ly nước mới rót đặt lên bàn trước mặt người đàn ông kia, sau đó ngồi xuống bên cạnh móc điện thoại ra bắt đầu nhắn tin cho bà xã.
Trong lòng Lưu Hoán Minh bắt đầu hoảng lên, không ngừng nghĩ tới dự cảm xấu nhất.
Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe một đồng chí cảnh sát ở bên cạnh nói: “Đây là đương sự còn lại của vụ án này, Đoàn tiên sinh.”
Lưu Hoán Minh nhìn bóng dáng của người đàn ông kia, trong lúc nhất thời bước chân đều có bất động lại, giống như đã bị đóng đinh ở trên mặt đất.
Cho dù có được nhắc tên đến thì người đàn ông kia cũng không xoay người lại. Lưu Hoán Minh bước qua đó một bước, khi nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia thì trái tim của ông ta giống như muốn ngừng đập.
Người đánh nhau với Lưu Hoán Đông vậy mà lại là Đoàn Dự!
Hai mắt của Lưu Hoán Minh trừng đến màu đỏ tươi, tuy rằng từ trước tới nay ông ta chưa được gặp Đoàn Dự nhưng mà hình ảnh của người đàn ông này thường xuyên xuất hiện ở trên bản tin kinh tế tài chính.
Lưu Hoán Minh trong lúc nhất thời cảm thấy không cách nào tin được, nhưng vẫn cố gắng trấn định lại chào hỏi: “Tổng giám đốc Đoàn.”
Lúc này trên người Đoàn Dự không có một chút chật vật nào, dường như người vừa xảy ra đánh nhau với Lưu Hoán Đông không phải là anh.
Công tat ở bên cạnh Lưu Hoán Minh cũng cũng tiến lên hỏi: “Lưu tiên sinh, xin hỏi anh có muốn hoà giải chuyện này không?”
Dù sao cũng là Lưu Hoán Đông gây sự trước, còn định cầm dao gây tổn thương cho người khác.
Hành động của Đoàn Dự thuộc về phòng vệ chính đáng.
Lưu Hoán Minh nghe thấy mấy từ này thì dường như hai mắt cũng trợn trắng ra.
Nhưng khi nhìn đến người đàn ông thần thái tự nhiên trước mặt, trong lúc nhất thời lửa giận trong lòng cũng không thể không tự mình nuốt xuống.
Nghẹn cứng.
Thật sự con mẹ nó nuốt không trôi mà!
Lưu Hoán Minh ngồi trên ghế, hai đôi tay nắm chặt thành quyền, nghiến răng nghiến lợi ngậm chặt miệng lại.
Những chuyện ăn thiệt như thế này vậy mà lại xảy ra ở trên người ông ta.
Ngay khi Lưu Hoán Minh còn nghiến răng nén giận thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông đối diện: “Lúc đó tôi đã uống rượu.”
Trong lòng Lưu Hoán Minh rơi bộp một tiếng, có uống rượu tức là muốn nói lúc ấy chính là do xúc động nhất thời.
Lý do thoái thác này lúc trước Lưu Hoán Đông đã dùng quấ.
Nhưng mà lúc này Lưu Hoán Minh lại không nhớ rằng mấy năm trước đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc ông ta chính là kẻ đãng trí hay quên. Dù sao lúc ấy Lưu Hoán Minh xem Lộ Viễn Bạch chỉ là một tiểu minh tinh không biết trời cao đất dày là gì, chỉ cần dùng một bàn tay là có thể nghiền chết như một con kiến, sao có thể khiến ông ta phí tâm tư nhớ tên chứ.
Lưu Hoán Minh nhìn chằm chằm gạch dưới đất, nhất thời không phun được chữ nào khỏi miệng.
Nhưng đáp án cũng có rồi.
Ngoại trừ tự mình nuốt hận thì ông ta cũng không có cách nào khác cả.
Huống hồ lần này Lưu Hoán Đông đã chọc còn phải người không tầm thường, Đoàn Dự chính là người đứng đầu của Đoàn thị.
Hiện tại công ty của ông ta còn đang có hạng mục hợp tác cùng Đoàn thị, căn bản không có khả năng xé rách mặt nhau ở đây.
Cho dù không xét đến hạng mục này thì đụng phải Đoàn Dự, Lưu Hoán Minh cũng không có khả năng ra mặt thay cho Lưu Hoán Đông. Đoàn thị không phải là nơi tầng lớp như bọn họ có thể trêu vào.
Tuy rằng trước lúc Đoàn Dự về nước thì Đoàn thị còn không bằng công ty của bọn họ, nhưng bây giờ có anh nên hiện tại Đoàn thị đã phất lên lần nữa, căn bản không thể trêu vào.
Cuộc điện thoại sáng nay nói chuyện xảy ra với Thẩm thị dường như vẫn còn loáng thoáng bên tai.
Sau đó Lưu Hóan Minh nắm chặt hai tay, cúi đầu nói: “Đồng ý.”
Sau khi Lưu Hoán Minh nói những lời này, lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được cái gì gọi là nghẹn đắng.
Giống như một người chết đuối nhìn thấy sợi dây để cầu cứu nhưng không kéo được.
Sau đó chỉ có thể cảm nhận cơ thể mình càng ngày càng chìm xuống, không khí trong phổi bị đào rỗng, cho đến lúc đau đớn chết đi.
Cảnh sát nghe xong thì đứng dậy đi lấy giấy tờ chứng minh.
Sau đó đặt ở trên mặt bàn rồi nói: “Nếu Lưu tiên sinh quyết định đồng ý hòa giải riêng thì ký vào đây.”
Lưu Hoán Minh nhìn tờ giấy trên bàn, sau đó lại ngước mắt nhìn người đàn ông đang ngồi ở đối diện.
Người đàn ông cũng đang nhìn ông ta, nhưng ánh mắt của anh giống như đang nhìn một con côn trùng quẫn bách vậy.
Lưu Hoán Minh cắn răng, cầm bút rồi ký tên.