Hồng Trang - Đao Hạ Lưu Đường
Chương 62
Sau lưng người này là bầu trời rực nắng và cả mặt trời mới mọc. Hồng Tụ nhìn Quý Tĩnh Thịnh, nàng bước đến trước mặt ông.
Nàng nhìn đôi tay dơ bẩn đang rũ ở bên người của nam nhân, Nguy ỷ đã nhiễm máu. Ông cúi đầu, gương mặt vui mừng như điên chẳng khác nào đứa trẻ tìm lại được món đồ chơi mình âu yếm.
Ông nói: "Sẽ không còn ai bắt nạt muội được nữa."
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Hồng Tụ lại hỏi: "Tại sao?"
Quý Tĩnh Thịnh cười rộ lên, mặt mày bẽn lẽn giống hệt thiếu niên. Lâu nay ông vẫn luôn ngốc nghếch, suốt ngày chỉ biết cầm đao chém giết nên có người kính sợ và cũng có người khinh bỉ ông. Dần dần, chẳng ai phát hiện ra rằng ông cũng là một nam nhân tuấn lãng.
Ông nói: "Sau này ta sẽ bảo vệ muội."
Hồng Tụ không cười nổi. Nàng yên lặng, khẽ nhắm mắt lại.
Đối với nàng, Quý Tĩnh Thịnh như một hồi ức quá xa xôi, xa đến nỗi nàng không phân biệt được nữa. Bọn họ từng gặp gỡ, song đó là hai mươi năm trước. Trong suốt những năm tháng qua, nàng đếm từng ngày từng đêm, đếm tên của kẻ thù. Mỗi ngày nàng đều phải chịu đựng sự giày vò, nhưng dường như chưa bao giờ nghĩ tới ông.
Nàng không ngờ ông sẽ muốn hai bọn họ có "Sau này".
Sau này ư? Nhưng tương lai sau này của nàng và ông, sao có thể ở bên nhau được đây.
"Huynh bị thương rồi."
Hồng Tụ lảng tránh vấn đề này. Nàng nắm cổ tay máu thịt lẫn lộn của ông, nơi đó vẫn đang chảy máu không ngừng, xích sắt ma sát đến nỗi người ta không dám nhìn thẳng vào.
Quý Tĩnh Thịnh túm dây xích, nói khẽ: "Hắn khóa ta lại, ta lấy Nguy ỷ chém...... chém không ngừng nghỉ...... Ta phá tường, phá rất lâu, còn cả lồng sắt nữa......"
Hồng Tụ nhìn ông, nàng biết khả năng ngôn ngữ của ông không quá tốt, phải mất vài giây để sắp xếp và hiểu được ý của ông. Lúc này nỗi khiếp sợ dâng lên trong lòng nàng, nàng mở trừng mắt và hỏi: "Ai......" cầm tù huynh?
"Ha ha ha a -----"
Tiếng cười âm trầm, lạnh lẽo chợt vang lên.
Máu tươi đỏ sẫm chảy dọc theo bậc thang, thi thể của Ân Thê Thê cách đó không xa. Nam nhân cụt chân ngửa mặt, xe lăn nặng trịch đè lên người khiến hắn không thể động đậy. Quần áo lộn xộn nhẹ bay trong gió, trên mặt là nụ cười điên cuồng. Khung cảnh oan của quá khứ, thù của hôm nay bày ra trước mắt. Tiếng cười của hắn vô cùng thê lương.
Lúc đầu âm thanh còn trầm khàn. Khóe môi của hắn hơi nhếch lên, sau đó dần dần thở dồn dập. Quý Chi Viễn lấy tay che mặt, cười càng lúc càng to, lồng ngực phập phồng liên tục. Cánh tay phải mềm oặt buông thõng bên người cũng run rẩy theo.
Gân xanh trên cổ căng ra, hắn lấy tay trái bóp chặt mặt mình. Đôi mắt của hắn đỏ bừng, từng giọt nước mắt chảy xuyên qua kẽ tay.
"Chết hết rồi." Hắn nói khẽ, giọng điệu tuyệt vọng: "Chết cũng tốt, cũng tốt...... Tất cả đều chết cả rồi......"
Một bàn chân dẫm mạnh lên ngực hắn, sức lực lớn đến mức hắn tưởng rằng xương sườn sẽ bị xuyên thủng.
"Đúng vậy, đường đến hoàng tuyền chỉ còn thiếu ngươi thôi! Tranh thủ xuống đó làm bạn với bọn họ đi!". Hồng Trang nói.
Quý Chi Viễn vẫn cười, tơ máu trải rộng hai mắt. Hắn nhìn chằm chằm vào Quý Hàn Sơ, cánh môi mở ra, hơn nửa ngày mới nói được một câu: "Ta nhớ kỹ ngươi."
Khóe môi chảy ra một dòng máu tươi, hắn chỉ còn sức nằm ngửa trên nền đất. Trên mặt là sự thoải mái vì sắp được giải thoát.
"Kiếp sau, ta sẽ lại tìm đến ngươi."
Ánh sáng bạc lóe lên, Câu nguyệt chĩa thẳng vào yết hầu của hắn.
Hồng Trang bình tĩnh khua thanh đao, giọng điệu chẳng buồn để ý: "Sắp chết rồi mà còn nói nhiều lời vô nghĩa như thế làm gì. Hay là cắt đầu lưỡi của ngươi trước nhé, để ta được yên tĩnh một lát."
Quý Chi Viễn rất thản nhiên: "Muốn làm gì cũng được."
Hồng Trang nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh như băng, nhưng nàng cũng không động đến hắn. Nàng yên lặng lùi về phía sau của Quý Hàn Sơ.
Nàng nhìn nam nhân đang nằm trên mặt đất, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự châm chọc: "Thật là đáng thương. Sống mười mấy hai mươi năm, sinh ra đã là phế vật, sắp chết đến nơi rồi cũng vẫn là phế vật."
Những lời này chọc đến nỗi đau của Quý Chi Viễn. Hắn mở bừng mắt, bất ngờ vươn tay đánh về phía Hồng Trang, nhưng dù có cố gắng đến mấy cũng không chạm vào được góc váy của nàng.
Hồng Trang cười ha ha, nàng thò ngón trỏ đặt lên cánh tay trái đang giơ giữa không trung của Quý Chi Viễn. Chỉ là một ngón tay nhưng lại nặng tựa ngàn cân, cánh tay của hắn rơi xuống trên mặt đất.
"Phế vật chính là phế vật." Nàng còn không quên bổ sung thêm một câu.
Quý Chi Viễn cắn răng chịu đựng, ho ra một miệng toàn là máu tươi: "Cho dù là phế vật thì cũng không đến lượt ngươi lắm miệng!"
Hồng Trang đang định nói tiếp, nhưng lại bị nam nhân đứng bên cạnh giữ lấy bả vai, âm thầm trấn an.
Từ đầu đến cuối, Quý Hàn Sơ đều không có biểu cảm gì. Chàng chỉ đứng đờ ở đó, gương mặt hơi chút mông lung. Ban đầu chàng có tức giận, nhưng sau một phen náo động thì chàng lại rất mơ màng. Không thể hiện thái độ, cũng không biết nên suy nghĩ cái gì......
Nỗi đau mãnh liệt lan tràn trong lòng chàng, cánh môi tái nhợt hơi run rẩy. Chàng chậm rãi ngồi xuống trước mặt Quý Chi Viễn, hai mắt nhìn thẳng vào hắn.
Quý Chi Viễn nghiêng đầu nhìn Sao băng trên tay chàng, hơi mỉm cười: "Ra tay đi...... Quý gia sụp đổ rồi, ta cũng xong rồi ha ha ha. Nhưng, đến cuối cùng ngươi cũng không thắng......"
Quý Hàn Sơ nắm chặt Sao băng. Khuôn mặt vốn tuấn tú hiền hòa nay lại rất tiều tụy. Ánh mắt chàng hơi trống rỗng, hơn nữa còn có cả sự thê lương.
"Chấm hết......" Chàng nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, giọng nói nghẹn ngào: "Ngươi giết Ly Ưu, ta không thể không giết ngươi."
Quý Chi Viễn cười, khóe môi là vết máu đã khô. Hắn gật đầu, nói lời tán đồng: "Đúng vậy."
Nhìn sự thù hận và đau đớn chiếm cứ hai mắt của Quý Hàn Sơ, Quý Chi Viễn rất hưởng thụ và rất sung sướng. Hắn bị dáng vẻ yếu ớt này lấy lòng, nhịn không được mà cười ầm lên.
Càng cười lại càng ho dữ dội hơn, giọt máu bắn ra dính cả lên Sao băng, vạt áo trước ngực nhuộm một màu đỏ rực.
Phải kết thúc......
Cuộc đời vừa nực cười vừa đáng thương này cũng đến lúc chấm hết rồi.
"Dừng tay!! Không được!!" Bỗng dưng có người quát lớn, cổ tay của Quý Hàn Sơ bị người ta nắm lấy.
Hồng Trang cùng với chàng hoảng sợ quay đầu lại, đối diện với họ là vẻ mặt phức tạp của Quý Thừa Huyên. Không biết ông đã tránh thoát đám người rối và đi đến sau lưng bọn họ từ khi nào.
Quý Hàn Sơ chậm rãi đứng dậy và lùi lại một bước, do dự nhìn Tam thúc. Bàn tay run rẩy của Tam thúc đặt Trục phong xuống, sau đó ông từ từ quỳ gối trước mặt chàng.
Lúc này đây, dường như góc nhỏ nào đó trong lòng ông đã hoàn toàn sụp đổ.
Đối với Quý Thừa Huyên, danh vọng và tôn nghiêm đều rất quan trọng. Ông có thể vì danh dự trăm năm của nhà họ Quý mà ép mình cưới nữ nhân ông không yêu, cũng có thể vì sự tiến bộ của Trục phong mà ngày đêm khổ luyện. Cho dù bị thương nghiêm trọng đến mấy cũng không rơi một giọt nước mắt.
Những giọt nước mắt duy nhất trong cuộc đời ông là tại đêm tân hôn cùng với Ân Thê Thê. Điều đó thể hiện một sự thật rằng ông không có biện pháp trốn thoát nỗi áy náy tận đáy lòng. Thế nên ông buông bỏ tôn nghiêm, lần đầu tiên rơi lệ.
Rồi từ đó về sau, cũng không có ai từng thấy ông thất thố bao giờ. Ông loại bỏ hết cảm xúc của chính mình, sống như một vũ khí lạnh băng chỉ vì mục đích bảo vệ Quý gia.
Nhưng giờ đây, ông đang cong lưng hạ gối trước mặt cháu trai của mình, khẩn cầu trong tư thế hèn mọn.
Cầu xin chàng đừng giết Quý Chi Viễn.
Quý Chi Viễn phun ra một hụm máu, trái tim như bị đào ra: "Ai khiến ông lo cho ta! Ông cút đi, mau cút đi -----"
Quý Thừa Huyên cúi thấp đầu, ánh mắt mờ mịt chẳng nhìn rõ bất cứ thứ gì. Gió mạnh thổi qua bên tai, lạnh vào tận trong lòng. Ông hạ thấp giọng: "Hàn Sơ, Tam thúc cầu ngươi tha cho nó."
"......"
Quý Hàn Sơ không nói lời nào.
Quý Thừa Huyên ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, nhìn như thể trong chớp mắt đã già đi mười mấy tuổi. Cả đời này của ông đều chẳng ra sao, sống mà chẳng ra sống. Hỗn loạn một vòng cũng chỉ là công dã tràng, mất hết tất cả, chẳng giữ lại được gì. Nhưng đi đến bước này rồi thì cũng không còn đường lui nữa.
"Hàn Sơ, Chi Viễn...... nó là đứa chẳng tốt đẹp gì. Nhưng cho dù ra sao thì con mất dạy cũng là lỗi của cha, hết thảy đều tại ta...... Tại ta nói nó trời sinh tàn phế, khó thành châu báu. Là ta không quan tâm, không để ý đến nó...... Đều tại ta, ngay từ đầu ta đã không dạy nó làm người tử tế nên mới khiến nó phạm vào sai lầm lớn thế này......"
Khuôn mặt của Quý Chi Viễn trắng bệch, biểu cảm kinh hãi.
Hắn càng nghe lại càng cười không nổi, chút huyết sắc trên mặt đã mất hết. Hắn gắng gượng nhìn bóng dáng của phụ thân, hắn mở to mắt nhìn người này quỳ gối trước Tam đệ, từng câu từng chữ đều là cầu xin.
Ông vốn dĩ kiêu ngạo biết bao nhiêu, ấy vậy mà giờ đây lại cúi đầu quỳ gối vì hắn...... Cầu xin họ tha cho hắn một mạng, cái mạng do hắn tự tay từ bỏ......
Quý Thừa Huyên nói: "Ta biết trong lòng ngươi rất oán hận, nhưng Quý gia đã sụp đổ rồi...... Nó, nó là đứa con trai duy nhất của ta. Ta không phải là một người cha tốt, ta chưa từng đối xử tử tế với nó. Nhưng dẫu vậy, nó cũng là con của ta......"
"Tam thúc xin lỗi ngươi...... Cầu xin ngươi, tha cho nó...... Còn nỗi oán giận của ngươi, ta nguyện ý lấy mạng mình......"
Tha cho thằng bé.
Cầu xin ngươi tha cho nó.
Quý Chi Viễn không muốn tin và cũng không dám tin tưởng. Ông là hơi thở của nhà họ Quý, là gia chủ của gia tộc này. Cha của hắn lại nguyện ý dùng mạng mình để đổi mạng cho hắn ư?
Chuyện vớ vẩn gì thế này......
Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!
"Ông điên rồi, ông điên thật rồi......" Hắn cười sặc sụa như điên, gào khản cả giọng với Quý Hàn Sơ: "Ngươi muốn giết ta cơ mà! Giết đi! Ngươi mau giết đi!"
Hắn giãy giụa trong nỗi tuyệt vọng. Những vết thương trên người vẫn đang đổ máu, tích tụ dưới mặt đất.
Quý Hàn Sơ yên lặng nhìn cánh môi của Quý Thừa Huyên lúc đóng lúc mở, hình như ông có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng lại chẳng nói được câu nào. Ánh nắng vàng phủ lên người chàng, nhưng cái lạnh vẫn len lỏi vào tận xương cốt, nó chui đến tận nơi sâu nhất......
Quý Thừa Huyên muốn chàng tha mạng cho Quý Chi Viễn, ông nói nguyện ý lấy mạng đổi mạng. Nhưng sao chàng có thể lấy mạng của Tam thúc được chứ. Từ sau khi cha qua đời, Tam thúc có ơn nuôi dạy chàng, chàng không thể xuống tay được......
Quý Hàn Sơ đờ đẫn nhìn Quý Thừa Huyên đang quỳ trên mặt đất. Ông nói nếu Quý Hàn Sơ không cần mạng của mình thì ông sẽ lấy thứ khác để đền tội. Vì thế ông bỗng giơ đao lên, chém thẳng vào cánh tay của chính mình. Từ khuỷu tay trái trở xuống bị cắt bỏ hoàn toàn, máu tươi bắn ra ngay tức khắc. Âm thanh huyên náo ngày càng rõ ràng hơn......
Chàng nhìn vũng máu chảy đầy trên đất, nhìn Quý Chi Viễn đau đớn khôn nguôi, nhìn Hồng Trang đang vội vàng lo lắng, nhìn Hồng Tụ và Quý Tĩnh Thịnh hoảng sợ không thôi...... Bỗng nhiên chàng rất muốn cười, nhưng cuối cùng chỉ có thể khóc mà thôi.
Bầu trời vẫn sáng ngời như thế, nhưng trái tim của chàng càng lúc càng tối dần lại, cuối cùng rơi vào khoảng không đen nhánh.
Quý Hàn Sơ thở một hơi mệt mỏi, chàng xoay người tựa đầu lên vai của Hồng Trang.
Chàng lẩm bẩm bên tai nàng: "Nàng xử lý đi."
Hồng Trang ôm lấy chàng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ tấm lưng rộng lớn ấy. Nàng hỏi: "Không giết sao?"
Chàng gật đầu đầy chua xót.
Từ phía sau truyền đến giọng nói phải cố cắn răng chịu đau đớn: "Cảm ơn."
Quý Hàn Sơ ôm đầu, ngón tay luồn sâu vào mái tóc. Chàng kéo mạnh da đầu nhưng cảm giác đau đớn cũng không thể an ủi sự khổ sở nơi đáy lòng. Chàng nhắm mắt lại, cảm thấy thân thể đang ngày càng vô lực. Chàng biết có một cái gai nhọn đang cắm sâu vào trong lòng chàng, từ nay về sau sẽ không thể rút ra được nữa. Chỉ cần nhớ đến là lại đau.
Sau một lúc lâu, chàng mở mắt. Từ chóp mũi đến cằm toàn là nước mắt, đôi mắt ửng đỏ. Chàng không quay đầu lại, chỉ nói khẽ: "Đừng để con gặp lại hắn."
Phía sau vang lên một tiếng trả lời vô cùng nhỏ, tựa như có thể phiêu tán trong làn gió: "Được, ta hứa với ngươi."
Cho dù sắc xuân ở Giang Nam có đẹp đến mấy thì cũng không liên quan đến chàng nữa.
Từ đây mỗi người mỗi ngả Đông Tây.
Hồng Trang bước đến trước mặt Quý Thừa Huyên, giúp ông điểm vào huyệt cầm máu. Sau đó đến cạnh Quý Chi Viễn, nàng lấy một viên thuốc nho nhỏ màu xanh rồi ép hắn mở miệng nuốt vào.
Quý Chi Viễn giãy giụa cũng chẳng làm được gì, hắn hỏi: "Cái gì đây?"
Hồng Trang nhìn hắn, nàng nhấc chân đá vào nửa người dưới tàn phế, lạnh nhạt nói: "Dựa vào đâu mà một kẻ như ngươi có thể sống nhởn nhơ trên cõi đời này chứ?"
Thứ nàng cho hắn ăn chính là thuốc độc mà lúc trước đã dùng cho Ân Thanh Yên. Mỗi ngày đều phải trải qua cơn đau xuyên tim trong một canh giờ, khiến hắn sống không được mà chết cũng chẳng xong.
Vừa dứt lời bèn bước qua người hắn, nàng đi đến phía Hồng Tụ và Quý Tĩnh Thịnh. Giây phút Quý Thừa Huyên quyết định tự chặt tay, hai người đều không ngăn cản. Chỉ là sắc mặt của mỗi người mỗi khác, Hồng Tụ có chút phiền muộn, Quý Tĩnh Thịnh lại càng không đành lòng.
Dù sao đây cũng là Tam đệ của ông, giữa bọn họ là máu mủ tình thâm, đương nhiên ông không đành lòng. Tuy ông ngu dại, nhưng không phải là không rành thế sự, tất nhiên ông cũng hiểu rõ một vài đạo lý. Quy tắc giang hồ chính là không được nhúng tay vào chuyện ân oán của người khác. Nếu đây là lựa chọn của Quý Thừa Huyên, thì cho dù sống hay chết cũng phải tự chịu trách nhiệm.
Hồng Trang nói: "Sư tỷ, chúng ta về nhà thôi."
Vạn dặm trời quang, mây bay mù mịt.
Ân oán tình thù đã khép màn, nút thắt hơn hai mươi năm đã được gỡ bỏ. Giờ đây, núi sông tráng lệ, giang hồ vẫn thế. Bọn họ đã làm xong chuyện cần làm, cuối cùng cũng nên trở về nhà thôi.
Về Nam Cương, về vùng đất trời sao vời vợi, băng hà ngàn dặm. Thực hiện lời hứa lúc ban đầu, ngắm nhìn xem bầu trời nơi đại mạc lộng lẫy đến nhường nào.
Ánh sáng và bóng tối luân phiên chuyển động. Dưới tia nắng vàng rực rỡ, thân thể của Hồng Tụ chợt khựng lại.
Thật sự chấm dứt rồi. Tất cả thù hận và ân oán đều hóa thành mảnh đất khô cằn. Trước ngực nàng là nắng ấm của nhân gian chứ không phải là thù hận thâm độc.
Nàng hoàn hồn, cười rộ lên. Sau đó bước về phía Hồng Trang, bước đến tương lai yên bình, bước đến một khởi đầu mới.
Bỗng có người giữ tay nàng lại.
Nàng quay đầu, người nọ mỉm cười ngây ngốc với nàng. Nụ cười như thể đã vượt qua năm tháng cực khổ để đến bên cạnh nàng.
Quý Tĩnh Thịnh nghiêng đầu, nói: "Có thể đi cùng nhau không?"
Người câm thu lại dây dẫn, nhóm người rối từ từ ngủ say, không gian dần yên tĩnh trở lại. Dưới ánh mặt trời dịu dàng, Quý Tĩnh Thịnh nắm tay áo của Hồng Tụ, gương mặt ngốc nghếch hiện lên sự ấm áp.
"Đi cùng nhau......"
Hồng Tụ nhìn những vết thương trên người ông, lẩm bẩm lên tiếng.
Trái tim của nàng đã chết tại vùng đất Trung Nguyên xa xôi vạn dặm, lồng ngực nàng đã hóa thành giếng cạn, chẳng còn chút gợn sóng. Thậm chí nàng còn tự tổ chức một lễ tang ở trong lòng mình. Nó đưa tiễn Hồng Tụ của quá khứ, chôn vùi tất cả sự rung động và hồn nhiên của thiếu nữ.
Một nấm mồ phong ấn tuổi xuân tươi đẹp và ngây thơ của nàng.
Nhưng Quý Tĩnh Thịnh giết người vì nàng là sự thật, bị trọng thương cũng là thật. Lòng dạ của nàng đâu phải sắt đá, cho dù phải rời đi thì cũng muốn giúp ông chữa thương rồi mới đi.
Nàng xoay người nhìn vào mắt ông, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Quý Tĩnh Thịnh cười đến mức hai mắt cong thành vầng trăng non, cứ như thể ông ôm được bảo vật gì đó to lớn lắm.
Nàng đưa mắt nhìn về phía xa, Hồng Trang đang dựa vào Quý Hàn Sơ, tiếp theo đó là Người câm. Tất cả bọn họ đều đang đợi nàng.
Cơn gió xuân thổi qua, non sông tựa như bức tranh cuộn tròn được bày ra. Một nét bút thuộc về bọn họ đang chuẩn bị hạ xuống.
Ác mộng đã kết thúc rồi, đến lúc trở về thôi.
Nhưng khi bước trên đài cao, làn váy lại bị người ta giữ lấy.
Hồng Tụ dừng lại, đối diện với một đôi mắt đỏ đậm.
Ngón tay của Quý Thừa Huyên siết chặt, ông đau đến nỗi không nói lên lời. Song vẫn cố chấp nhìn nàng, gân xanh trải rộng trên mu bàn tay, ánh mắt lộ rõ sự khát cầu.
Hồng Tụ chậm rãi ngồi xuống rồi nắm lấy tay ông, nhưng dù có dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể kéo bàn tay ấy ra được.
Trong ánh sáng mờ mịt, nàng dừng tay, nhìn lướt qua gò má dính máu của ông. Sau đó nhẹ giọng nói: "Thừa Huyên, buông tay đi."
Thời điểm nàng nói ra câu này, ánh mắt của người đối diện đột nhiên biến từ cố chấp thành đau đớn đậm sâu.
Chuyện tới nước này chính là cùng đường bí lối. Vận mệnh đã an bài cho bọn họ, cần gì phải cố gắng chống lại nữa.
Hồng Tụ nhớ về lần đầu tiên nàng gặp Quý Thừa Huyên. Năm ấy nàng vừa tròn mười bảy, hoa đào Giang Nam đua nhau nở rộ. Trong lúc nàng hái hoa đã vô tình gặp một thiếu niên đang luyện kiếm trong rừng đào.
Chàng buồn rầu vì kiếm pháp mãi không tiến bộ, múa kiếm lung ta lung tung như gió. Hoa đào rơi xuống ào ạt, phủ đầy trên đầu chàng khiến chàng càng thêm bực bội. Thiếu niên "Hừ" một tiếng, ném mạnh thanh kiếm sang một bên.
"Thanh kiếm rách nát!"
Chàng khoanh tay, dậm chân buồn bực, biểu cảm ghét bỏ hiện rõ trên mặt.
Thiếu niên này thật đáng yêu, thẳng thắn thành thật, tâm trạng đều viết hết lên trên mặt.
Khi ấy chàng còn chưa biết cách che giấu cảm xúc của chính mình. Còn nàng thì trước nay vẫn tùy tâm tùy ý, không nhịn được bèn cười ra tiếng.
Thiếu niên trầm mặc quay đầu lại, nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi trên cây hoa đào mỉm cười với mình. Chàng chợt sững sờ, hai má khẽ đỏ lên. Nhưng lòng tự trọng non nớt không cho phép chàng như vậy, chàng ta cảm thấy rất mất mặt nên đã trừng mắt và quát: "Không được cười!"
Thiếu nữ rướn người ra trước, lè lưỡi với chàng: "Ngươi hung dữ quá đấy."
Gió xuân hoa đào, giang hồ dạ vũ. Thật tốt đẹp biết bao.
Nhưng đã từ hai mươi năm về trước.
Sắc mặt của Quý Thừa Huyên trắng bệch. Ông vẫn không chịu nhúc nhích, chết lặng túm vạt váy của nàng tựa như đang giữ lấy hi vọng cuối cùng của chính mình.
Hồng Tụ nhắm mắt, thở một hơi thật dài.
Nàng rũ mắt, chạm nhẹ vào mu bàn tay của Quý Thừa Huyên. Nàng nhìn ông với thái độ bình tĩnh, giọng điệu mờ mịt: "Đừng kiên trì nữa, buông tha đi. Tất cả đều đã qua."
Cổ trùng nhỏ bé chui ra từ đầu ngón tay của nàng, di chuyển đến cổ tay của Quý Thừa Huyên. Nó ngửi được mùi máu nên nhanh chóng bò đến miệng vết thương, chui vào trong máu thịt, biến mất trong giây lát.
Đây là cổ ly tâm mà Thiên Xu sư bá đã đưa cho nàng, mục đích để giúp nàng duy trì lý trí. Nhưng hiện giờ nàng đưa nó cho ông, nàng muốn ông buông bỏ hết tất cả, cùng với nàng mai táng toàn bộ quá khứ năm xưa.
Quý Thừa Huyên cau mày, phát ra một tiếng kêu rên. Cả người ông cuộn tròn lại, run rẩy kịch liệt.
"Đừng nhớ đến ta nữa." Hồng Tụ mỉm cười, trong mắt có sự thương hại và cũng có khổ đau. Đôi mắt của nàng vẫn dịu dàng vô cùng, song bàn tay lại rất dứt khoát xé rách làn váy, sau đó tiếp tục bước tiếp.
Quý Thừa Huyên nằm sấp trên mặt đất, cố gắng bò lên phía trước, gào thét: "Đừng...... đi, Hồng Tụ......"
Cơn đau xuyên tim khiến ông không thể động đậy. Gương mặt của ông tái nhợt, hai mắt mở to nhìn nhóm người đang dần đi xa.
Thẳng đến khi biến mất không thấy tăm hơi.
Trước khi mất ý thức, hình ảnh cuối cùng mà ông thấy được chính là bóng dáng kiên quyết rời đi của nàng.
......
Có một câu thơ như thế này, "Phải biết khi Lăng Vân Chi còn trẻ, từng hứa thiên hạ đệ nhất lưu".
[1] Câu thơ được trích trong bài "Hối dư sinh thơ" của Ngô Khánh Trì. Tạm hiểu là: Nên nhớ khi bạn còn trẻ, bạn đã từng ham muốn trở thành người quyền lực và cao quý, tạo ra những thành tựu tốt nhất trên đời.
Nhưng người nào biết, năm tháng trôi qua, tiền tài danh lợi vẫn trống không như cũ.
Tất cả gian khổ đã kết thúc, khát vọng của thiếu niên lụi tàn, tình yêu của thiếu nữ khô héo. Gạt đi lời thề non hẹn biển, chỉ còn lại mưa gió thăng trầm như đã trôi qua mấy đời. Tuy là vậy, nhưng sau thời gian dài trôi qua sẽ có càng nhiều người trẻ tuổi đến với mảnh đất giang hồ tráng lệ này.
Sẽ luôn có người mang theo lòng nhiệt huyết bất diệt, cưỡi mây đạp gió đuổi theo tuấn mã, bông tuyết rơi đầy trên cung tên.
Cố nhân ở phương xa, mỗi người đều có một nơi để trở về.
Con đường dài êm ả, nay mới chính thức bắt đầu.
Nàng nhìn đôi tay dơ bẩn đang rũ ở bên người của nam nhân, Nguy ỷ đã nhiễm máu. Ông cúi đầu, gương mặt vui mừng như điên chẳng khác nào đứa trẻ tìm lại được món đồ chơi mình âu yếm.
Ông nói: "Sẽ không còn ai bắt nạt muội được nữa."
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Hồng Tụ lại hỏi: "Tại sao?"
Quý Tĩnh Thịnh cười rộ lên, mặt mày bẽn lẽn giống hệt thiếu niên. Lâu nay ông vẫn luôn ngốc nghếch, suốt ngày chỉ biết cầm đao chém giết nên có người kính sợ và cũng có người khinh bỉ ông. Dần dần, chẳng ai phát hiện ra rằng ông cũng là một nam nhân tuấn lãng.
Ông nói: "Sau này ta sẽ bảo vệ muội."
Hồng Tụ không cười nổi. Nàng yên lặng, khẽ nhắm mắt lại.
Đối với nàng, Quý Tĩnh Thịnh như một hồi ức quá xa xôi, xa đến nỗi nàng không phân biệt được nữa. Bọn họ từng gặp gỡ, song đó là hai mươi năm trước. Trong suốt những năm tháng qua, nàng đếm từng ngày từng đêm, đếm tên của kẻ thù. Mỗi ngày nàng đều phải chịu đựng sự giày vò, nhưng dường như chưa bao giờ nghĩ tới ông.
Nàng không ngờ ông sẽ muốn hai bọn họ có "Sau này".
Sau này ư? Nhưng tương lai sau này của nàng và ông, sao có thể ở bên nhau được đây.
"Huynh bị thương rồi."
Hồng Tụ lảng tránh vấn đề này. Nàng nắm cổ tay máu thịt lẫn lộn của ông, nơi đó vẫn đang chảy máu không ngừng, xích sắt ma sát đến nỗi người ta không dám nhìn thẳng vào.
Quý Tĩnh Thịnh túm dây xích, nói khẽ: "Hắn khóa ta lại, ta lấy Nguy ỷ chém...... chém không ngừng nghỉ...... Ta phá tường, phá rất lâu, còn cả lồng sắt nữa......"
Hồng Tụ nhìn ông, nàng biết khả năng ngôn ngữ của ông không quá tốt, phải mất vài giây để sắp xếp và hiểu được ý của ông. Lúc này nỗi khiếp sợ dâng lên trong lòng nàng, nàng mở trừng mắt và hỏi: "Ai......" cầm tù huynh?
"Ha ha ha a -----"
Tiếng cười âm trầm, lạnh lẽo chợt vang lên.
Máu tươi đỏ sẫm chảy dọc theo bậc thang, thi thể của Ân Thê Thê cách đó không xa. Nam nhân cụt chân ngửa mặt, xe lăn nặng trịch đè lên người khiến hắn không thể động đậy. Quần áo lộn xộn nhẹ bay trong gió, trên mặt là nụ cười điên cuồng. Khung cảnh oan của quá khứ, thù của hôm nay bày ra trước mắt. Tiếng cười của hắn vô cùng thê lương.
Lúc đầu âm thanh còn trầm khàn. Khóe môi của hắn hơi nhếch lên, sau đó dần dần thở dồn dập. Quý Chi Viễn lấy tay che mặt, cười càng lúc càng to, lồng ngực phập phồng liên tục. Cánh tay phải mềm oặt buông thõng bên người cũng run rẩy theo.
Gân xanh trên cổ căng ra, hắn lấy tay trái bóp chặt mặt mình. Đôi mắt của hắn đỏ bừng, từng giọt nước mắt chảy xuyên qua kẽ tay.
"Chết hết rồi." Hắn nói khẽ, giọng điệu tuyệt vọng: "Chết cũng tốt, cũng tốt...... Tất cả đều chết cả rồi......"
Một bàn chân dẫm mạnh lên ngực hắn, sức lực lớn đến mức hắn tưởng rằng xương sườn sẽ bị xuyên thủng.
"Đúng vậy, đường đến hoàng tuyền chỉ còn thiếu ngươi thôi! Tranh thủ xuống đó làm bạn với bọn họ đi!". Hồng Trang nói.
Quý Chi Viễn vẫn cười, tơ máu trải rộng hai mắt. Hắn nhìn chằm chằm vào Quý Hàn Sơ, cánh môi mở ra, hơn nửa ngày mới nói được một câu: "Ta nhớ kỹ ngươi."
Khóe môi chảy ra một dòng máu tươi, hắn chỉ còn sức nằm ngửa trên nền đất. Trên mặt là sự thoải mái vì sắp được giải thoát.
"Kiếp sau, ta sẽ lại tìm đến ngươi."
Ánh sáng bạc lóe lên, Câu nguyệt chĩa thẳng vào yết hầu của hắn.
Hồng Trang bình tĩnh khua thanh đao, giọng điệu chẳng buồn để ý: "Sắp chết rồi mà còn nói nhiều lời vô nghĩa như thế làm gì. Hay là cắt đầu lưỡi của ngươi trước nhé, để ta được yên tĩnh một lát."
Quý Chi Viễn rất thản nhiên: "Muốn làm gì cũng được."
Hồng Trang nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh như băng, nhưng nàng cũng không động đến hắn. Nàng yên lặng lùi về phía sau của Quý Hàn Sơ.
Nàng nhìn nam nhân đang nằm trên mặt đất, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự châm chọc: "Thật là đáng thương. Sống mười mấy hai mươi năm, sinh ra đã là phế vật, sắp chết đến nơi rồi cũng vẫn là phế vật."
Những lời này chọc đến nỗi đau của Quý Chi Viễn. Hắn mở bừng mắt, bất ngờ vươn tay đánh về phía Hồng Trang, nhưng dù có cố gắng đến mấy cũng không chạm vào được góc váy của nàng.
Hồng Trang cười ha ha, nàng thò ngón trỏ đặt lên cánh tay trái đang giơ giữa không trung của Quý Chi Viễn. Chỉ là một ngón tay nhưng lại nặng tựa ngàn cân, cánh tay của hắn rơi xuống trên mặt đất.
"Phế vật chính là phế vật." Nàng còn không quên bổ sung thêm một câu.
Quý Chi Viễn cắn răng chịu đựng, ho ra một miệng toàn là máu tươi: "Cho dù là phế vật thì cũng không đến lượt ngươi lắm miệng!"
Hồng Trang đang định nói tiếp, nhưng lại bị nam nhân đứng bên cạnh giữ lấy bả vai, âm thầm trấn an.
Từ đầu đến cuối, Quý Hàn Sơ đều không có biểu cảm gì. Chàng chỉ đứng đờ ở đó, gương mặt hơi chút mông lung. Ban đầu chàng có tức giận, nhưng sau một phen náo động thì chàng lại rất mơ màng. Không thể hiện thái độ, cũng không biết nên suy nghĩ cái gì......
Nỗi đau mãnh liệt lan tràn trong lòng chàng, cánh môi tái nhợt hơi run rẩy. Chàng chậm rãi ngồi xuống trước mặt Quý Chi Viễn, hai mắt nhìn thẳng vào hắn.
Quý Chi Viễn nghiêng đầu nhìn Sao băng trên tay chàng, hơi mỉm cười: "Ra tay đi...... Quý gia sụp đổ rồi, ta cũng xong rồi ha ha ha. Nhưng, đến cuối cùng ngươi cũng không thắng......"
Quý Hàn Sơ nắm chặt Sao băng. Khuôn mặt vốn tuấn tú hiền hòa nay lại rất tiều tụy. Ánh mắt chàng hơi trống rỗng, hơn nữa còn có cả sự thê lương.
"Chấm hết......" Chàng nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, giọng nói nghẹn ngào: "Ngươi giết Ly Ưu, ta không thể không giết ngươi."
Quý Chi Viễn cười, khóe môi là vết máu đã khô. Hắn gật đầu, nói lời tán đồng: "Đúng vậy."
Nhìn sự thù hận và đau đớn chiếm cứ hai mắt của Quý Hàn Sơ, Quý Chi Viễn rất hưởng thụ và rất sung sướng. Hắn bị dáng vẻ yếu ớt này lấy lòng, nhịn không được mà cười ầm lên.
Càng cười lại càng ho dữ dội hơn, giọt máu bắn ra dính cả lên Sao băng, vạt áo trước ngực nhuộm một màu đỏ rực.
Phải kết thúc......
Cuộc đời vừa nực cười vừa đáng thương này cũng đến lúc chấm hết rồi.
"Dừng tay!! Không được!!" Bỗng dưng có người quát lớn, cổ tay của Quý Hàn Sơ bị người ta nắm lấy.
Hồng Trang cùng với chàng hoảng sợ quay đầu lại, đối diện với họ là vẻ mặt phức tạp của Quý Thừa Huyên. Không biết ông đã tránh thoát đám người rối và đi đến sau lưng bọn họ từ khi nào.
Quý Hàn Sơ chậm rãi đứng dậy và lùi lại một bước, do dự nhìn Tam thúc. Bàn tay run rẩy của Tam thúc đặt Trục phong xuống, sau đó ông từ từ quỳ gối trước mặt chàng.
Lúc này đây, dường như góc nhỏ nào đó trong lòng ông đã hoàn toàn sụp đổ.
Đối với Quý Thừa Huyên, danh vọng và tôn nghiêm đều rất quan trọng. Ông có thể vì danh dự trăm năm của nhà họ Quý mà ép mình cưới nữ nhân ông không yêu, cũng có thể vì sự tiến bộ của Trục phong mà ngày đêm khổ luyện. Cho dù bị thương nghiêm trọng đến mấy cũng không rơi một giọt nước mắt.
Những giọt nước mắt duy nhất trong cuộc đời ông là tại đêm tân hôn cùng với Ân Thê Thê. Điều đó thể hiện một sự thật rằng ông không có biện pháp trốn thoát nỗi áy náy tận đáy lòng. Thế nên ông buông bỏ tôn nghiêm, lần đầu tiên rơi lệ.
Rồi từ đó về sau, cũng không có ai từng thấy ông thất thố bao giờ. Ông loại bỏ hết cảm xúc của chính mình, sống như một vũ khí lạnh băng chỉ vì mục đích bảo vệ Quý gia.
Nhưng giờ đây, ông đang cong lưng hạ gối trước mặt cháu trai của mình, khẩn cầu trong tư thế hèn mọn.
Cầu xin chàng đừng giết Quý Chi Viễn.
Quý Chi Viễn phun ra một hụm máu, trái tim như bị đào ra: "Ai khiến ông lo cho ta! Ông cút đi, mau cút đi -----"
Quý Thừa Huyên cúi thấp đầu, ánh mắt mờ mịt chẳng nhìn rõ bất cứ thứ gì. Gió mạnh thổi qua bên tai, lạnh vào tận trong lòng. Ông hạ thấp giọng: "Hàn Sơ, Tam thúc cầu ngươi tha cho nó."
"......"
Quý Hàn Sơ không nói lời nào.
Quý Thừa Huyên ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, nhìn như thể trong chớp mắt đã già đi mười mấy tuổi. Cả đời này của ông đều chẳng ra sao, sống mà chẳng ra sống. Hỗn loạn một vòng cũng chỉ là công dã tràng, mất hết tất cả, chẳng giữ lại được gì. Nhưng đi đến bước này rồi thì cũng không còn đường lui nữa.
"Hàn Sơ, Chi Viễn...... nó là đứa chẳng tốt đẹp gì. Nhưng cho dù ra sao thì con mất dạy cũng là lỗi của cha, hết thảy đều tại ta...... Tại ta nói nó trời sinh tàn phế, khó thành châu báu. Là ta không quan tâm, không để ý đến nó...... Đều tại ta, ngay từ đầu ta đã không dạy nó làm người tử tế nên mới khiến nó phạm vào sai lầm lớn thế này......"
Khuôn mặt của Quý Chi Viễn trắng bệch, biểu cảm kinh hãi.
Hắn càng nghe lại càng cười không nổi, chút huyết sắc trên mặt đã mất hết. Hắn gắng gượng nhìn bóng dáng của phụ thân, hắn mở to mắt nhìn người này quỳ gối trước Tam đệ, từng câu từng chữ đều là cầu xin.
Ông vốn dĩ kiêu ngạo biết bao nhiêu, ấy vậy mà giờ đây lại cúi đầu quỳ gối vì hắn...... Cầu xin họ tha cho hắn một mạng, cái mạng do hắn tự tay từ bỏ......
Quý Thừa Huyên nói: "Ta biết trong lòng ngươi rất oán hận, nhưng Quý gia đã sụp đổ rồi...... Nó, nó là đứa con trai duy nhất của ta. Ta không phải là một người cha tốt, ta chưa từng đối xử tử tế với nó. Nhưng dẫu vậy, nó cũng là con của ta......"
"Tam thúc xin lỗi ngươi...... Cầu xin ngươi, tha cho nó...... Còn nỗi oán giận của ngươi, ta nguyện ý lấy mạng mình......"
Tha cho thằng bé.
Cầu xin ngươi tha cho nó.
Quý Chi Viễn không muốn tin và cũng không dám tin tưởng. Ông là hơi thở của nhà họ Quý, là gia chủ của gia tộc này. Cha của hắn lại nguyện ý dùng mạng mình để đổi mạng cho hắn ư?
Chuyện vớ vẩn gì thế này......
Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!
"Ông điên rồi, ông điên thật rồi......" Hắn cười sặc sụa như điên, gào khản cả giọng với Quý Hàn Sơ: "Ngươi muốn giết ta cơ mà! Giết đi! Ngươi mau giết đi!"
Hắn giãy giụa trong nỗi tuyệt vọng. Những vết thương trên người vẫn đang đổ máu, tích tụ dưới mặt đất.
Quý Hàn Sơ yên lặng nhìn cánh môi của Quý Thừa Huyên lúc đóng lúc mở, hình như ông có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng lại chẳng nói được câu nào. Ánh nắng vàng phủ lên người chàng, nhưng cái lạnh vẫn len lỏi vào tận xương cốt, nó chui đến tận nơi sâu nhất......
Quý Thừa Huyên muốn chàng tha mạng cho Quý Chi Viễn, ông nói nguyện ý lấy mạng đổi mạng. Nhưng sao chàng có thể lấy mạng của Tam thúc được chứ. Từ sau khi cha qua đời, Tam thúc có ơn nuôi dạy chàng, chàng không thể xuống tay được......
Quý Hàn Sơ đờ đẫn nhìn Quý Thừa Huyên đang quỳ trên mặt đất. Ông nói nếu Quý Hàn Sơ không cần mạng của mình thì ông sẽ lấy thứ khác để đền tội. Vì thế ông bỗng giơ đao lên, chém thẳng vào cánh tay của chính mình. Từ khuỷu tay trái trở xuống bị cắt bỏ hoàn toàn, máu tươi bắn ra ngay tức khắc. Âm thanh huyên náo ngày càng rõ ràng hơn......
Chàng nhìn vũng máu chảy đầy trên đất, nhìn Quý Chi Viễn đau đớn khôn nguôi, nhìn Hồng Trang đang vội vàng lo lắng, nhìn Hồng Tụ và Quý Tĩnh Thịnh hoảng sợ không thôi...... Bỗng nhiên chàng rất muốn cười, nhưng cuối cùng chỉ có thể khóc mà thôi.
Bầu trời vẫn sáng ngời như thế, nhưng trái tim của chàng càng lúc càng tối dần lại, cuối cùng rơi vào khoảng không đen nhánh.
Quý Hàn Sơ thở một hơi mệt mỏi, chàng xoay người tựa đầu lên vai của Hồng Trang.
Chàng lẩm bẩm bên tai nàng: "Nàng xử lý đi."
Hồng Trang ôm lấy chàng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ tấm lưng rộng lớn ấy. Nàng hỏi: "Không giết sao?"
Chàng gật đầu đầy chua xót.
Từ phía sau truyền đến giọng nói phải cố cắn răng chịu đau đớn: "Cảm ơn."
Quý Hàn Sơ ôm đầu, ngón tay luồn sâu vào mái tóc. Chàng kéo mạnh da đầu nhưng cảm giác đau đớn cũng không thể an ủi sự khổ sở nơi đáy lòng. Chàng nhắm mắt lại, cảm thấy thân thể đang ngày càng vô lực. Chàng biết có một cái gai nhọn đang cắm sâu vào trong lòng chàng, từ nay về sau sẽ không thể rút ra được nữa. Chỉ cần nhớ đến là lại đau.
Sau một lúc lâu, chàng mở mắt. Từ chóp mũi đến cằm toàn là nước mắt, đôi mắt ửng đỏ. Chàng không quay đầu lại, chỉ nói khẽ: "Đừng để con gặp lại hắn."
Phía sau vang lên một tiếng trả lời vô cùng nhỏ, tựa như có thể phiêu tán trong làn gió: "Được, ta hứa với ngươi."
Cho dù sắc xuân ở Giang Nam có đẹp đến mấy thì cũng không liên quan đến chàng nữa.
Từ đây mỗi người mỗi ngả Đông Tây.
Hồng Trang bước đến trước mặt Quý Thừa Huyên, giúp ông điểm vào huyệt cầm máu. Sau đó đến cạnh Quý Chi Viễn, nàng lấy một viên thuốc nho nhỏ màu xanh rồi ép hắn mở miệng nuốt vào.
Quý Chi Viễn giãy giụa cũng chẳng làm được gì, hắn hỏi: "Cái gì đây?"
Hồng Trang nhìn hắn, nàng nhấc chân đá vào nửa người dưới tàn phế, lạnh nhạt nói: "Dựa vào đâu mà một kẻ như ngươi có thể sống nhởn nhơ trên cõi đời này chứ?"
Thứ nàng cho hắn ăn chính là thuốc độc mà lúc trước đã dùng cho Ân Thanh Yên. Mỗi ngày đều phải trải qua cơn đau xuyên tim trong một canh giờ, khiến hắn sống không được mà chết cũng chẳng xong.
Vừa dứt lời bèn bước qua người hắn, nàng đi đến phía Hồng Tụ và Quý Tĩnh Thịnh. Giây phút Quý Thừa Huyên quyết định tự chặt tay, hai người đều không ngăn cản. Chỉ là sắc mặt của mỗi người mỗi khác, Hồng Tụ có chút phiền muộn, Quý Tĩnh Thịnh lại càng không đành lòng.
Dù sao đây cũng là Tam đệ của ông, giữa bọn họ là máu mủ tình thâm, đương nhiên ông không đành lòng. Tuy ông ngu dại, nhưng không phải là không rành thế sự, tất nhiên ông cũng hiểu rõ một vài đạo lý. Quy tắc giang hồ chính là không được nhúng tay vào chuyện ân oán của người khác. Nếu đây là lựa chọn của Quý Thừa Huyên, thì cho dù sống hay chết cũng phải tự chịu trách nhiệm.
Hồng Trang nói: "Sư tỷ, chúng ta về nhà thôi."
Vạn dặm trời quang, mây bay mù mịt.
Ân oán tình thù đã khép màn, nút thắt hơn hai mươi năm đã được gỡ bỏ. Giờ đây, núi sông tráng lệ, giang hồ vẫn thế. Bọn họ đã làm xong chuyện cần làm, cuối cùng cũng nên trở về nhà thôi.
Về Nam Cương, về vùng đất trời sao vời vợi, băng hà ngàn dặm. Thực hiện lời hứa lúc ban đầu, ngắm nhìn xem bầu trời nơi đại mạc lộng lẫy đến nhường nào.
Ánh sáng và bóng tối luân phiên chuyển động. Dưới tia nắng vàng rực rỡ, thân thể của Hồng Tụ chợt khựng lại.
Thật sự chấm dứt rồi. Tất cả thù hận và ân oán đều hóa thành mảnh đất khô cằn. Trước ngực nàng là nắng ấm của nhân gian chứ không phải là thù hận thâm độc.
Nàng hoàn hồn, cười rộ lên. Sau đó bước về phía Hồng Trang, bước đến tương lai yên bình, bước đến một khởi đầu mới.
Bỗng có người giữ tay nàng lại.
Nàng quay đầu, người nọ mỉm cười ngây ngốc với nàng. Nụ cười như thể đã vượt qua năm tháng cực khổ để đến bên cạnh nàng.
Quý Tĩnh Thịnh nghiêng đầu, nói: "Có thể đi cùng nhau không?"
Người câm thu lại dây dẫn, nhóm người rối từ từ ngủ say, không gian dần yên tĩnh trở lại. Dưới ánh mặt trời dịu dàng, Quý Tĩnh Thịnh nắm tay áo của Hồng Tụ, gương mặt ngốc nghếch hiện lên sự ấm áp.
"Đi cùng nhau......"
Hồng Tụ nhìn những vết thương trên người ông, lẩm bẩm lên tiếng.
Trái tim của nàng đã chết tại vùng đất Trung Nguyên xa xôi vạn dặm, lồng ngực nàng đã hóa thành giếng cạn, chẳng còn chút gợn sóng. Thậm chí nàng còn tự tổ chức một lễ tang ở trong lòng mình. Nó đưa tiễn Hồng Tụ của quá khứ, chôn vùi tất cả sự rung động và hồn nhiên của thiếu nữ.
Một nấm mồ phong ấn tuổi xuân tươi đẹp và ngây thơ của nàng.
Nhưng Quý Tĩnh Thịnh giết người vì nàng là sự thật, bị trọng thương cũng là thật. Lòng dạ của nàng đâu phải sắt đá, cho dù phải rời đi thì cũng muốn giúp ông chữa thương rồi mới đi.
Nàng xoay người nhìn vào mắt ông, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Quý Tĩnh Thịnh cười đến mức hai mắt cong thành vầng trăng non, cứ như thể ông ôm được bảo vật gì đó to lớn lắm.
Nàng đưa mắt nhìn về phía xa, Hồng Trang đang dựa vào Quý Hàn Sơ, tiếp theo đó là Người câm. Tất cả bọn họ đều đang đợi nàng.
Cơn gió xuân thổi qua, non sông tựa như bức tranh cuộn tròn được bày ra. Một nét bút thuộc về bọn họ đang chuẩn bị hạ xuống.
Ác mộng đã kết thúc rồi, đến lúc trở về thôi.
Nhưng khi bước trên đài cao, làn váy lại bị người ta giữ lấy.
Hồng Tụ dừng lại, đối diện với một đôi mắt đỏ đậm.
Ngón tay của Quý Thừa Huyên siết chặt, ông đau đến nỗi không nói lên lời. Song vẫn cố chấp nhìn nàng, gân xanh trải rộng trên mu bàn tay, ánh mắt lộ rõ sự khát cầu.
Hồng Tụ chậm rãi ngồi xuống rồi nắm lấy tay ông, nhưng dù có dùng bao nhiêu sức lực cũng không thể kéo bàn tay ấy ra được.
Trong ánh sáng mờ mịt, nàng dừng tay, nhìn lướt qua gò má dính máu của ông. Sau đó nhẹ giọng nói: "Thừa Huyên, buông tay đi."
Thời điểm nàng nói ra câu này, ánh mắt của người đối diện đột nhiên biến từ cố chấp thành đau đớn đậm sâu.
Chuyện tới nước này chính là cùng đường bí lối. Vận mệnh đã an bài cho bọn họ, cần gì phải cố gắng chống lại nữa.
Hồng Tụ nhớ về lần đầu tiên nàng gặp Quý Thừa Huyên. Năm ấy nàng vừa tròn mười bảy, hoa đào Giang Nam đua nhau nở rộ. Trong lúc nàng hái hoa đã vô tình gặp một thiếu niên đang luyện kiếm trong rừng đào.
Chàng buồn rầu vì kiếm pháp mãi không tiến bộ, múa kiếm lung ta lung tung như gió. Hoa đào rơi xuống ào ạt, phủ đầy trên đầu chàng khiến chàng càng thêm bực bội. Thiếu niên "Hừ" một tiếng, ném mạnh thanh kiếm sang một bên.
"Thanh kiếm rách nát!"
Chàng khoanh tay, dậm chân buồn bực, biểu cảm ghét bỏ hiện rõ trên mặt.
Thiếu niên này thật đáng yêu, thẳng thắn thành thật, tâm trạng đều viết hết lên trên mặt.
Khi ấy chàng còn chưa biết cách che giấu cảm xúc của chính mình. Còn nàng thì trước nay vẫn tùy tâm tùy ý, không nhịn được bèn cười ra tiếng.
Thiếu niên trầm mặc quay đầu lại, nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi trên cây hoa đào mỉm cười với mình. Chàng chợt sững sờ, hai má khẽ đỏ lên. Nhưng lòng tự trọng non nớt không cho phép chàng như vậy, chàng ta cảm thấy rất mất mặt nên đã trừng mắt và quát: "Không được cười!"
Thiếu nữ rướn người ra trước, lè lưỡi với chàng: "Ngươi hung dữ quá đấy."
Gió xuân hoa đào, giang hồ dạ vũ. Thật tốt đẹp biết bao.
Nhưng đã từ hai mươi năm về trước.
Sắc mặt của Quý Thừa Huyên trắng bệch. Ông vẫn không chịu nhúc nhích, chết lặng túm vạt váy của nàng tựa như đang giữ lấy hi vọng cuối cùng của chính mình.
Hồng Tụ nhắm mắt, thở một hơi thật dài.
Nàng rũ mắt, chạm nhẹ vào mu bàn tay của Quý Thừa Huyên. Nàng nhìn ông với thái độ bình tĩnh, giọng điệu mờ mịt: "Đừng kiên trì nữa, buông tha đi. Tất cả đều đã qua."
Cổ trùng nhỏ bé chui ra từ đầu ngón tay của nàng, di chuyển đến cổ tay của Quý Thừa Huyên. Nó ngửi được mùi máu nên nhanh chóng bò đến miệng vết thương, chui vào trong máu thịt, biến mất trong giây lát.
Đây là cổ ly tâm mà Thiên Xu sư bá đã đưa cho nàng, mục đích để giúp nàng duy trì lý trí. Nhưng hiện giờ nàng đưa nó cho ông, nàng muốn ông buông bỏ hết tất cả, cùng với nàng mai táng toàn bộ quá khứ năm xưa.
Quý Thừa Huyên cau mày, phát ra một tiếng kêu rên. Cả người ông cuộn tròn lại, run rẩy kịch liệt.
"Đừng nhớ đến ta nữa." Hồng Tụ mỉm cười, trong mắt có sự thương hại và cũng có khổ đau. Đôi mắt của nàng vẫn dịu dàng vô cùng, song bàn tay lại rất dứt khoát xé rách làn váy, sau đó tiếp tục bước tiếp.
Quý Thừa Huyên nằm sấp trên mặt đất, cố gắng bò lên phía trước, gào thét: "Đừng...... đi, Hồng Tụ......"
Cơn đau xuyên tim khiến ông không thể động đậy. Gương mặt của ông tái nhợt, hai mắt mở to nhìn nhóm người đang dần đi xa.
Thẳng đến khi biến mất không thấy tăm hơi.
Trước khi mất ý thức, hình ảnh cuối cùng mà ông thấy được chính là bóng dáng kiên quyết rời đi của nàng.
......
Có một câu thơ như thế này, "Phải biết khi Lăng Vân Chi còn trẻ, từng hứa thiên hạ đệ nhất lưu".
[1] Câu thơ được trích trong bài "Hối dư sinh thơ" của Ngô Khánh Trì. Tạm hiểu là: Nên nhớ khi bạn còn trẻ, bạn đã từng ham muốn trở thành người quyền lực và cao quý, tạo ra những thành tựu tốt nhất trên đời.
Nhưng người nào biết, năm tháng trôi qua, tiền tài danh lợi vẫn trống không như cũ.
Tất cả gian khổ đã kết thúc, khát vọng của thiếu niên lụi tàn, tình yêu của thiếu nữ khô héo. Gạt đi lời thề non hẹn biển, chỉ còn lại mưa gió thăng trầm như đã trôi qua mấy đời. Tuy là vậy, nhưng sau thời gian dài trôi qua sẽ có càng nhiều người trẻ tuổi đến với mảnh đất giang hồ tráng lệ này.
Sẽ luôn có người mang theo lòng nhiệt huyết bất diệt, cưỡi mây đạp gió đuổi theo tuấn mã, bông tuyết rơi đầy trên cung tên.
Cố nhân ở phương xa, mỗi người đều có một nơi để trở về.
Con đường dài êm ả, nay mới chính thức bắt đầu.