Hồng Trang - Đao Hạ Lưu Đường
Chương 38: Làm bề tôi của người
Mấy canh giờ trước.
Quý Hàn Sơ chỉ đem theo Sao băng và vàng lá đi thẳng đến khách điếm Hữu Gian.
Thật lòng mà nói chàng không nắm chắc một trăm phần trăm rằng Hồng Trang còn ở nơi đó, nhưng chàng vẫn muốn thử một lần.
Tuy Quý Hàn Sơ không có kinh nghiệm bỏ trốn, nhưng chàng không cần ai dạy cũng biết đạo lý "Có tiền muốn làm gì cũng được". Túi vàng lá kia tương đối nhiều, chàng cân nhắc tạm thời không nói với Hồng Trang.
Hình như Hồng Trang hơi có sở thích làm hỏng đồ đạc, cứ hễ cáu giận lại cắm bàn phá ghế. Nếu để nàng biết sự tồn tại của chỗ vàng này sẽ chỉ khiến nàng "cậy vàng mà phá" hơn thôi, có khi chưa đến hai ngày sẽ hết sạch vì phải đền bù tổn thất cho người ta mất.
Liễu Tân Lục cùng với một tiểu nhị trông ở sảnh chính. Tiểu nhị ngủ cực kỳ say, còn Liễu Tân Lục đang châm nến đếm tiền.
Nàng ta cười vô cùng khoái chí, vừa ngẩng đầu chợt thấy người đến là Quý Hàn Sơ thì không khác nào thấy quỷ: "Tiểu Quý công tử? Sao lại đến đây thế!?"
Quý Hàn Sơ tiến vào: "Tại sao ta không thể lại đến?"
Liễu Tân Lục cất tiền vào trong túi, đi tới trước mặt chàng: "Hồng Trang nói với ta rằng hai người tách ra rồi. Nàng ấy không cần ngươi, chuẩn bị trở về nhà."
Lời nói này tựa như con dao cắm vào lòng của Quý Hàn Sơ, nhưng chàng rất nhạy bén bắt giữ được hai chữ "Chuẩn bị". Lúc này chàng không rảnh để đau lòng, chàng hỏi: "Hồng Trang đâu?"
Liễu Tân Lục chỉ lên trên lầu.
Quý Hàn Sơ ngay lập tức đi lên.
Liễu Tân Lục thấy thế bèn vội vàng kéo chàng lại. Không phải nàng ta thích xen vào việc của người khác, mà là có đôi lời không thể không nói.
Nàng ta đã quản lý khách điếm này vài chục năm, một nữ nhân muốn làm chủ nhất định phải có chút đanh đá và bản lĩnh nhìn người. Cặp đôi này ở trọ mấy ngày nay, nàng ta cũng quan sát rõ ràng, bọn họ không phải cùng một loại người. Tính cách của Hồng Trang rất tà ma dị thường, còn Quý công tử lại cực kỳ chính trực. Rõ ràng hai người như nước với lửa, nhưng đáng tiếc đại đa số nam nhân đều khó qua được cửa ải của nữ nhân kia.
Hồng Trang vừa tà mị lại vừa hoang dã, tiểu Quý công tử bại trận cũng không oan.
Nàng ta kéo tay áo của chàng, hỏi: "Ngươi đã làm gì khiến nàng ấy tức giận thế?"
Quý Hàn Sơ: "Ta không làm gì cả."
Liễu Tân Lục: "Vậy tại sao vô duyên vô cớ nàng lại nói không cần ngươi?"
Lại thêm một nhát dao nữa cắm vào lòng Quý Hàn Sơ. Chàng suy nghĩ, hình như là bởi vì chàng đã không trả lời câu hỏi có muốn cùng nàng đến Nam Cương hay không, nhưng khi ấy chàng có chút rối rắm nên không thể trả lời ngay. Có lẽ nàng tưởng chàng đã cự tuyệt nên mới tức giận.
Quý Hàn Sơ: "Nàng cho rằng ta không cần nàng, nên nàng quyết định gạt bỏ ta trước."
Liễu Tân Lục há miệng, nàng ta bị tâm hồn mong manh dễ vỡ ẩn giấu bên trong vẻ ngoài cường hãn của Hồng Trang làm giật mình rồi.
"Thế thì ngươi mau đi dỗ đi, nữ nhân đều như vậy cả, cần phải dỗ dành." Liễu Tân Lục ngẩng đầu: "Tiểu Quý công tử này, ta cũng khuyên ngươi một câu. Nếu ngươi chưa quyết định chắc chắn thì vẫn nên đi thôi."
Tuy rằng liếc mắt một cái là biết người nam nhân này yêu nhiều hơn, nhưng thông qua thái độ của Hồng Trang thì rõ ràng nàng cũng rất yêu vị công tử này.
Quý Hàn Sơ thấp giọng đáp: "Ta đã quyết định rồi."
Liễu Tân Lục gật đầu: "Vậy thì tốt."
Nàng ta vỗ lưng của chàng, sau đó đẩy chàng hướng lên lầu: "Mau lên đi, ban nãy lúc mới về trông nàng hồn bay phách lạc lắm. Đừng để người ta chờ lâu, nếu nàng đi thật rồi thì hối hận cũng không kịp."
Bàn tay này vỗ mấy cái mà chàng suýt thì ngất, cả tấm lưng đau rát như kim châm. Nhưng chàng mặc kệ, đi hai ba bước đã lên đến lầu hai, chàng đi rất nhanh cứ như thể thật sự sợ Hồng Trang sẽ chạy mất.
Đồ tồi không có lương tâm, cứ không ở bên cạnh là nàng lại chạy mất.
Nhưng lần này chàng không sợ nữa, giờ đây chàng chỉ có một mình. Cho dù nàng chạy đến nơi chân trời góc bể thì chàng cũng có thể đuổi theo.
*
Vừa mở cửa thì thấy Hồng Trang đang ngồi nghiêm túc ở bên cạnh bàn, nàng ngẩn ngơ nhìn giá cắm nến.
Nàng nghe được tiếng động nên quay đầu nhìn sang, thấy người tới là chàng cũng không quá ngoài ý muốn: "Sao chàng lại đến đây?"
Nàng cúi đầu, nhẹ nói: "Chắc không phải là đến giết ta đâu nhỉ."
Quý Hàn Sơ ngồi xuống vị trí đối diện nàng: "Ta không giống nàng, không có lương tâm."
Hồng Trang ngồi thẳng lưng: "Ai bảo ta không có lương tâm?"
Quý Hàn Sơ: "Vì nàng, ta suýt mất nửa cái mạng. Thế mà nàng lại ngồi đó chê cười ta, rõ ràng là không có lương tâm."
Hồng Trang cười lạnh: "Ta cầu xin chàng giết những kẻ đó à? Là tự chàng muốn làm, bây giờ xảy ra chuyện cũng đừng đổ hết lên đầu ta."
Quý Hàn Sơ: "Nàng không cầu, do ta tự nguyện."
Một câu này của chàng khiến Hồng Trang chẳng còn gì để nói.
Sau một lúc, nàng hỏi: "Chàng tới làm gì?"
Quý Hàn Sơ vươn tay về phía nàng: "Nàng nói muốn đưa ta đi ngắm sao mà. Ta đến rồi đây."
Hồng Trang nhìn tay của chàng, ngón tay thon dài rất đẹp. Nàng thật sự không hình dung được chàng đã dùng đôi tay này để giết người như thế nào.
"Ta hối hận rồi." Nàng không nhìn chàng: "Giờ ta chỉ muốn trở về một mình thôi."
Giọng nói của Quý Hàn Sơ lạnh nhạt: "Nàng không cần ta nữa ư?"
Hồng Trang nhìn giá cắm nến, trong lòng có chút tiếc nuối nhưng mở miệng lại là: "Từ bỏ."
"Vậy phải làm sao đây?" Quý Hàn Sơ cong môi: "82 roi đã nhận rồi, gia tộc cũng đã phản bội, chính đạo cũng đã từ bỏ. Nếu nàng không cần ta thì ta chỉ còn cách quấn lấy nàng không buông."
Hồng Trang quay đầu, ánh mắt không dám tin: "Chàng vừa nói gì!"
Quý Hàn Sơ nhìn phản ứng của nàng, chàng mỉm cười đưa tay ra xa hơn: "Ta chẳng còn gì nữa, chỉ có mỗi mình thôi. Nàng có muốn hay không?"
Ban đầu, người muốn bọn họ cùng nhau rời đi là nàng, nhưng giờ phút này người hối hận cũng chính là nàng. Hồng Trang cảm thấy chàng thật sự đang nói giỡn, nàng không ngờ chàng sẽ giải quyết mọi chuyện theo cách tuyệt tình đến vậy.
Nàng đỏ mắt, thất thần vài giây: "Chàng muốn làm gì thì ta cũng phải chiều theo à, dựa vào đâu chứ?"
Quý Hàn Sơ rất biết nghe lời: "Vậy nàng muốn thế nào?"
Hồng Trang dùng sức chớp mắt, âm thanh nức nở: "Chàng năn nỉ ta đi."
Quý Hàn Sơ bật cười: "Ta năn nỉ nàng đó."
Hồng Trang không cứng rắn được nữa, thật ra đã không cứng nổi từ lâu. Nàng cần phải quay trở về ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ, biết rõ nơi này rất nguy hiểm nhưng cuối cùng nàng vẫn ôm lòng riêng, muốn chờ chàng thêm một chút.
Nàng cho rằng chàng sẽ không xuất hiện, nhưng ngờ đâu chàng không chỉ đến mà hơn nữa còn tặng cho nàng một sự "kinh hỉ" đến mức này.
Người động tình trước sẽ luân hãm càng sâu. Nàng không biết bản thân mình chiếm bao nhiêu phần trong lòng chàng, cũng không biết mình có xứng với chàng hay không. Nhưng chàng không cho nàng cơ hội do dự nữa, chàng đã chặt đứt tất cả đường lui rồi.
Tuy sự trả giá bằng máu thịt đang bày ra trước mắt, nhưng Hồng Trang nghĩ có khả năng nàng cũng muốn làm một chuyện đại nghịch bất đạo ----- Nàng không thể làm Dao Quang.
Nếu sư tỷ biết, có lẽ người sẽ thấy bất lực lắm đây.
Nhưng đâu còn cách nào khác. Sư tỷ à, người biết không, sự hy sinh của chàng khiến ta mê mẩn, dường như ta không thể từ chối nữa rồi.
Quý Hàn Sơ bước tới ôm nàng vào lòng, bàn tay ấm áp thay nàng lau từng giọt nước mắt. Chàng đặt lên đầu ngón tay nàng một nụ hôn.
"Ta giao cuộc đời mình vào tay của cô nương, xin cô nương hãy chăm lo chu toàn."
———————————————————————
Quý Hàn Sơ chỉ đem theo Sao băng và vàng lá đi thẳng đến khách điếm Hữu Gian.
Thật lòng mà nói chàng không nắm chắc một trăm phần trăm rằng Hồng Trang còn ở nơi đó, nhưng chàng vẫn muốn thử một lần.
Tuy Quý Hàn Sơ không có kinh nghiệm bỏ trốn, nhưng chàng không cần ai dạy cũng biết đạo lý "Có tiền muốn làm gì cũng được". Túi vàng lá kia tương đối nhiều, chàng cân nhắc tạm thời không nói với Hồng Trang.
Hình như Hồng Trang hơi có sở thích làm hỏng đồ đạc, cứ hễ cáu giận lại cắm bàn phá ghế. Nếu để nàng biết sự tồn tại của chỗ vàng này sẽ chỉ khiến nàng "cậy vàng mà phá" hơn thôi, có khi chưa đến hai ngày sẽ hết sạch vì phải đền bù tổn thất cho người ta mất.
Liễu Tân Lục cùng với một tiểu nhị trông ở sảnh chính. Tiểu nhị ngủ cực kỳ say, còn Liễu Tân Lục đang châm nến đếm tiền.
Nàng ta cười vô cùng khoái chí, vừa ngẩng đầu chợt thấy người đến là Quý Hàn Sơ thì không khác nào thấy quỷ: "Tiểu Quý công tử? Sao lại đến đây thế!?"
Quý Hàn Sơ tiến vào: "Tại sao ta không thể lại đến?"
Liễu Tân Lục cất tiền vào trong túi, đi tới trước mặt chàng: "Hồng Trang nói với ta rằng hai người tách ra rồi. Nàng ấy không cần ngươi, chuẩn bị trở về nhà."
Lời nói này tựa như con dao cắm vào lòng của Quý Hàn Sơ, nhưng chàng rất nhạy bén bắt giữ được hai chữ "Chuẩn bị". Lúc này chàng không rảnh để đau lòng, chàng hỏi: "Hồng Trang đâu?"
Liễu Tân Lục chỉ lên trên lầu.
Quý Hàn Sơ ngay lập tức đi lên.
Liễu Tân Lục thấy thế bèn vội vàng kéo chàng lại. Không phải nàng ta thích xen vào việc của người khác, mà là có đôi lời không thể không nói.
Nàng ta đã quản lý khách điếm này vài chục năm, một nữ nhân muốn làm chủ nhất định phải có chút đanh đá và bản lĩnh nhìn người. Cặp đôi này ở trọ mấy ngày nay, nàng ta cũng quan sát rõ ràng, bọn họ không phải cùng một loại người. Tính cách của Hồng Trang rất tà ma dị thường, còn Quý công tử lại cực kỳ chính trực. Rõ ràng hai người như nước với lửa, nhưng đáng tiếc đại đa số nam nhân đều khó qua được cửa ải của nữ nhân kia.
Hồng Trang vừa tà mị lại vừa hoang dã, tiểu Quý công tử bại trận cũng không oan.
Nàng ta kéo tay áo của chàng, hỏi: "Ngươi đã làm gì khiến nàng ấy tức giận thế?"
Quý Hàn Sơ: "Ta không làm gì cả."
Liễu Tân Lục: "Vậy tại sao vô duyên vô cớ nàng lại nói không cần ngươi?"
Lại thêm một nhát dao nữa cắm vào lòng Quý Hàn Sơ. Chàng suy nghĩ, hình như là bởi vì chàng đã không trả lời câu hỏi có muốn cùng nàng đến Nam Cương hay không, nhưng khi ấy chàng có chút rối rắm nên không thể trả lời ngay. Có lẽ nàng tưởng chàng đã cự tuyệt nên mới tức giận.
Quý Hàn Sơ: "Nàng cho rằng ta không cần nàng, nên nàng quyết định gạt bỏ ta trước."
Liễu Tân Lục há miệng, nàng ta bị tâm hồn mong manh dễ vỡ ẩn giấu bên trong vẻ ngoài cường hãn của Hồng Trang làm giật mình rồi.
"Thế thì ngươi mau đi dỗ đi, nữ nhân đều như vậy cả, cần phải dỗ dành." Liễu Tân Lục ngẩng đầu: "Tiểu Quý công tử này, ta cũng khuyên ngươi một câu. Nếu ngươi chưa quyết định chắc chắn thì vẫn nên đi thôi."
Tuy rằng liếc mắt một cái là biết người nam nhân này yêu nhiều hơn, nhưng thông qua thái độ của Hồng Trang thì rõ ràng nàng cũng rất yêu vị công tử này.
Quý Hàn Sơ thấp giọng đáp: "Ta đã quyết định rồi."
Liễu Tân Lục gật đầu: "Vậy thì tốt."
Nàng ta vỗ lưng của chàng, sau đó đẩy chàng hướng lên lầu: "Mau lên đi, ban nãy lúc mới về trông nàng hồn bay phách lạc lắm. Đừng để người ta chờ lâu, nếu nàng đi thật rồi thì hối hận cũng không kịp."
Bàn tay này vỗ mấy cái mà chàng suýt thì ngất, cả tấm lưng đau rát như kim châm. Nhưng chàng mặc kệ, đi hai ba bước đã lên đến lầu hai, chàng đi rất nhanh cứ như thể thật sự sợ Hồng Trang sẽ chạy mất.
Đồ tồi không có lương tâm, cứ không ở bên cạnh là nàng lại chạy mất.
Nhưng lần này chàng không sợ nữa, giờ đây chàng chỉ có một mình. Cho dù nàng chạy đến nơi chân trời góc bể thì chàng cũng có thể đuổi theo.
*
Vừa mở cửa thì thấy Hồng Trang đang ngồi nghiêm túc ở bên cạnh bàn, nàng ngẩn ngơ nhìn giá cắm nến.
Nàng nghe được tiếng động nên quay đầu nhìn sang, thấy người tới là chàng cũng không quá ngoài ý muốn: "Sao chàng lại đến đây?"
Nàng cúi đầu, nhẹ nói: "Chắc không phải là đến giết ta đâu nhỉ."
Quý Hàn Sơ ngồi xuống vị trí đối diện nàng: "Ta không giống nàng, không có lương tâm."
Hồng Trang ngồi thẳng lưng: "Ai bảo ta không có lương tâm?"
Quý Hàn Sơ: "Vì nàng, ta suýt mất nửa cái mạng. Thế mà nàng lại ngồi đó chê cười ta, rõ ràng là không có lương tâm."
Hồng Trang cười lạnh: "Ta cầu xin chàng giết những kẻ đó à? Là tự chàng muốn làm, bây giờ xảy ra chuyện cũng đừng đổ hết lên đầu ta."
Quý Hàn Sơ: "Nàng không cầu, do ta tự nguyện."
Một câu này của chàng khiến Hồng Trang chẳng còn gì để nói.
Sau một lúc, nàng hỏi: "Chàng tới làm gì?"
Quý Hàn Sơ vươn tay về phía nàng: "Nàng nói muốn đưa ta đi ngắm sao mà. Ta đến rồi đây."
Hồng Trang nhìn tay của chàng, ngón tay thon dài rất đẹp. Nàng thật sự không hình dung được chàng đã dùng đôi tay này để giết người như thế nào.
"Ta hối hận rồi." Nàng không nhìn chàng: "Giờ ta chỉ muốn trở về một mình thôi."
Giọng nói của Quý Hàn Sơ lạnh nhạt: "Nàng không cần ta nữa ư?"
Hồng Trang nhìn giá cắm nến, trong lòng có chút tiếc nuối nhưng mở miệng lại là: "Từ bỏ."
"Vậy phải làm sao đây?" Quý Hàn Sơ cong môi: "82 roi đã nhận rồi, gia tộc cũng đã phản bội, chính đạo cũng đã từ bỏ. Nếu nàng không cần ta thì ta chỉ còn cách quấn lấy nàng không buông."
Hồng Trang quay đầu, ánh mắt không dám tin: "Chàng vừa nói gì!"
Quý Hàn Sơ nhìn phản ứng của nàng, chàng mỉm cười đưa tay ra xa hơn: "Ta chẳng còn gì nữa, chỉ có mỗi mình thôi. Nàng có muốn hay không?"
Ban đầu, người muốn bọn họ cùng nhau rời đi là nàng, nhưng giờ phút này người hối hận cũng chính là nàng. Hồng Trang cảm thấy chàng thật sự đang nói giỡn, nàng không ngờ chàng sẽ giải quyết mọi chuyện theo cách tuyệt tình đến vậy.
Nàng đỏ mắt, thất thần vài giây: "Chàng muốn làm gì thì ta cũng phải chiều theo à, dựa vào đâu chứ?"
Quý Hàn Sơ rất biết nghe lời: "Vậy nàng muốn thế nào?"
Hồng Trang dùng sức chớp mắt, âm thanh nức nở: "Chàng năn nỉ ta đi."
Quý Hàn Sơ bật cười: "Ta năn nỉ nàng đó."
Hồng Trang không cứng rắn được nữa, thật ra đã không cứng nổi từ lâu. Nàng cần phải quay trở về ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ, biết rõ nơi này rất nguy hiểm nhưng cuối cùng nàng vẫn ôm lòng riêng, muốn chờ chàng thêm một chút.
Nàng cho rằng chàng sẽ không xuất hiện, nhưng ngờ đâu chàng không chỉ đến mà hơn nữa còn tặng cho nàng một sự "kinh hỉ" đến mức này.
Người động tình trước sẽ luân hãm càng sâu. Nàng không biết bản thân mình chiếm bao nhiêu phần trong lòng chàng, cũng không biết mình có xứng với chàng hay không. Nhưng chàng không cho nàng cơ hội do dự nữa, chàng đã chặt đứt tất cả đường lui rồi.
Tuy sự trả giá bằng máu thịt đang bày ra trước mắt, nhưng Hồng Trang nghĩ có khả năng nàng cũng muốn làm một chuyện đại nghịch bất đạo ----- Nàng không thể làm Dao Quang.
Nếu sư tỷ biết, có lẽ người sẽ thấy bất lực lắm đây.
Nhưng đâu còn cách nào khác. Sư tỷ à, người biết không, sự hy sinh của chàng khiến ta mê mẩn, dường như ta không thể từ chối nữa rồi.
Quý Hàn Sơ bước tới ôm nàng vào lòng, bàn tay ấm áp thay nàng lau từng giọt nước mắt. Chàng đặt lên đầu ngón tay nàng một nụ hôn.
"Ta giao cuộc đời mình vào tay của cô nương, xin cô nương hãy chăm lo chu toàn."
———————————————————————