Hôn Ước Kẹo Ngọt
Chương 7: C7: Chương 7
Hộp kẹo 3D trông rất tinh xảo, trên nền màu hồng phấn là hai con thỏ trắng đáng yêu, hình minh họa thỏ không hiếm thấy, điều đặc biệt ở đây là một con mặc âu phục, một con mặc váy cưới, cùng đứng trên bãi cỏ, xung quanh là hoa tươi, chúng nó đang tổ chức hôn lễ.
Thẩm Thanh Dứu nhìn trang trí của hộp kẹo, không nói gì.
Hứa Gia Ngôn vẫn tươi cười, đang chờ anh nhận món quà này. Dễ dàng nhận thấy cậu hơi căng thẳng, như thể món quà này hơi khó chấp nhận, nhưng trong siêu thị nhỏ bé kia, hộp kẹo đã là sản phẩm cao cấp nhất trên kệ hàng, bao bì sạch sẽ, ngày sản xuất gần đây, bên trong lấp đầy kẹo, nguyên hộp ánh chừng một kilogram.
Thẩm Thanh Dứu nói “Cảm ơn” rồi đặt hộp kẹo vào ngăn trống chỗ điều khiển, may là ngăn này đủ lớn, nếu không chẳng để vừa, trước mắt không đóng cửa ngăn kéo được, đành cứ để vậy về đến nhà.
Sáng hôm sau, Hứa Gia Ngôn mặc bộ vest mới đi làm với vẻ hân hoan.
Thẩm Thanh Dứu vẫn ở nhà, mở hội nghị online.
Mười rưỡi sáng, hội nghị kết thúc.
Thẩm Thanh Dứu tựa vào lưng ghế nghỉ ngơi một lát, đang định cầm tập văn kiện trên bàn tiếp tục làm việc thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Anh nâng mắt, nói “Mời vào.”
Vốn tưởng là dì Vương tới tìm, ai ngờ chưa dứt lời thì một người đàn ông mặc vest trắng đã mở cửa bước vào đồng thời hét lên “Surprise!”
Chiều cao người đàn ông không chênh lệch Thẩm Thanh Dứu là mấy, tuổi cũng xấp xỉ, chẳng qua diện mạo trông có vẻ trẻ hơn anh một chút, mái tóc màu hạt dẻ ánh vàng, không biết cố ý rắc phấn hay đi tẩy và nhuộm, nói chung dưới ánh sáng tự nhiên, chúng lấp lánh ánh vàng sầu riêng.
Thẩm Thanh Dứu vừa thấy hắn thì nhíu mày, ngay sau đó cụp mắt tiếp tục làm việc.
Người đàn ông thấy anh hững hờ như thế thì mở lời: “Đã lâu không gặp, cậu không thể có phản ứng sinh động hơn à?”
Thẩm Thanh Dứu lật văn kiện trong tay: “Cách xa tôi ba mét.”
Hắn nhìn lại vị trí của mình lúc này rồi lướt qua bàn làm việc của anh: “Cậu nói luôn tôi đi ra ngoài cho xong.”
Thẩm Thanh Dứu: “Cũng được.”
Người đàn ông lập tức ngậm miệng, sửa sang lại dáng vẻ rồi nói với vẻ đứng đắn: “Được rồi, tôi sai rồi, giận dỗi gì chứ.”
Hắn quen cửa quen nẻo tiến vào phòng làm việc của anh, tìm ghế rồi ngồi đối diện, thấy anh không có ý tiếp đón đành xuống tầng nhờ dì Vương pha cho cốc trà rồi tự bưng lên.
Thẩm Thanh Dứu vẫn làm việc, không để ý người đàn ông tóc vàng này tham quan thư phòng của mình.
Người này tên là Tiền Phi Phàm – bạn học đồng thời là bạn chơi từ bé của Thẩm Thanh Dứu, hai người xem như lớn lớn cùng nhau, về sau có thể nói Tiền Phi Phàm tự mình nỗ lực mới trở thành một trong số những người bạn đếm trên đầu ngón tay của anh.
“Nãy quên hỏi cậu, sao dì Vương lại đến đây?”
“Ông nội sắp xếp.”
“Ông nội cậu? Ông sợ cậu làm việc kiệt sức mà chết nên mới cử người đến đây chăm sóc đúng không?”
Thẩm Thanh Dứu liếc hắn: “Không nói không ai bảo cậu câm.”
Tiền Phi Phàm: “Không nói cái gì, mỗi ngày cậu tất bật như thế, vỗn đã dễ dàng đột tử…”
Thẩm Thanh Dứu nhíu mày.
Tiền Phi Phàm lập tức giơ cốc trà đầu hàng: “Tôi tò mò thôi mà, hôm nay gọi đến nhà cậu mà dì Vương nhận, tôi còn sợ chết khiếp.”
Thẩm Thanh Dứu không muốn nghe hắn ồn ào, đặt văn kiện xuống hỏi: “Bao giờ cậu về?”
Tiền Phi Phàm: “Tôi vừa mới tới.”
Thẩm Thanh Dứu: “Nên mới hỏi bao giờ cậu về.”
Tiền Phi Phàm cười nịnh nọt: “Dù sao chờ nói chuyện chính xong đã chứ.”
Biết ngay hắn không vô duyên vô cớ tới đây, Thẩm Thanh Dứu hỏi: “Chuyện gì?”
Tiền Phi Phàm đặt cốc xuống, kéo ghế lại gần bàn làm việc: “Cuối tuần tham gia một bữa tiệc với tôi đi?”
Thẩm Thanh Dứu không thèm nghĩ mà trả lời luôn: “Không đi.”
Tiền Phi Phàm: “Đi đi, tôi xin cậu đấy, tôi nói phét Thẩm Thanh Dứu của tập đoàn nhà họ Thẩm cũng tham gia rồi.”
Thẩm Thanh Dứu: “Liên quan gì đến tôi?”
Tiền Phi Phàm: “Cậu là bạn của tôi chứ sao, hai chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, cậu quên toàn là tôi lấy lý do những lúc cậu không muốn tham gia hoạt động ngoại khóa à, cậu không muốn nhận thư tình, không nhận đồ ăn vặt, không nhận quà, có cái nào không phải tôi giúp cậu tiêu thụ?”
“Đâu chỉ thế, còn có mối tình đầu của tôi nữa!”
Nói tới đây, sắc mặt Tiền Phi Phàm thay đổi, vành mắt đỏ lên, than thở khóc lóc: “Mối tình đầu tôi đào tim đào phổi, trả giá bằng tấm thân trong sạch, yêu thương suốt hai năm đấy! Cô ấy… Vậy mà cô ấy tiếp cận tôi chỉ vì cậu! Cậu có biết lúc biết được sự thật tôi đã đau khổ đến mức nào không? Tôi khó chịu đến nỗi không ăn không ngủ, thành tích trượt dốc từ xếp thứ mười từ dưới đếm lên đến xếp thứ nhất từ dưới đếm lên. Ba tôi nhìn phiếu điểm suýt chút nữa đá tôi từ tầng ba mươi mốt xuống tầng ngầm thứ ba đấy! Nhưng mặc dù vậy, tôi vẫn không nỡ bỏ tình bạn đẹp như kim cương giữa hai chúng ta, cậu không thể nể mặt tôi trả giá nhiều như thế mà cùng tôi tham gia…”
“Có thể.”
“Hả.” Tiền Phi Phàm run rẩy, “Cái gì có thể?”
Thẩm Thanh Dứu đáp: “Cậu ngậm miệng được rồi.”
Tiền Phi Phàm không ngậm, hỏi lại: “Vậy cậu có đi không?”
Thẩm Thanh Dứu: “Xem đã.”
Tiền Phi Phàm kinh ngạc: “Lại còn xem đã?! Bạn gái tôi…”
“Được rồi.” Thẩm Thanh Dứu thật sự điếc tai vì tiếng khóc lóc kêu gào của hắn, nhìn về phía cửa, “Dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi, có lẽ tôi không cần xem xét.”
Tiền Phi Phàm lau sạch nước mắt đứng lên, đang định rời đi không quay đầu lại thì thoáng thấy gì đó trên bàn làm việc của anh: “Tôi hỏi cậu vấn đề cuối cùng.”
Biểu cảm của Thẩm Thanh Dứu đã không còn kiên nhẫn.
Tiền Phi Phàm không chờ anh đáp lại đã chỉ là đồ bên cạnh chồng văn kiện: “Cái gì kia?”
Thẩm Thanh Dứu nhìn theo hướng Tiền Phi Phàm chỉ, thấy hộp kẹo đằng sau xấp văn kiện, anh đã mở hộp, hơn nữa còn ăn một viên, trên bàn vẫn còn vỏ kẹo vuông vức.
Thẩm Thanh Dứu lời ít ý nhiều: “Kẹo.”
Tiền Phi Phàm: “Tôi biết là kẹo, cậu ăn kẹo từ bao giờ?”
Thẩm Thanh Dứu: “Hôm qua.”
Tiền Phi Phàm: “Không phải cậu ghét kẹo nhất à?”
Thẩm Thanh Dứu: “Cũng bình thường.”
Bình thường?
Biến thành bình thường từ bao giờ thế?
Trong kí ức của Tiền Phi Phàm, Thẩm Thanh Dứu chưa từng ăn một viên kẹo trước mặt hắn, đồ ngọt hay bánh kem linh tinh từ chối được thì từ chối, không từ chối được thì bỏ của chạy lấy người, tóm lại chưa có ai khiến anh cam tâm tình nguyện ăn một miếng đồ ngọt, dù là bánh sinh nhật của anh.
Bây giờ anh không những ăn kẹo, mà còn mua hộp to như thế?
Đúng là rợn người, không thể tưởng tượng được!
Tiền Phi Phàm nhìn chăm chú hộp kẹo kia vài giây, hộp kẹo không có thương hiệu? Lại lướt qua vỏ kẹo, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một vỏ kẹo lấp lánh bình thường?
Chẳng lẽ là đặt làm?
Tiền Phi Phàm tò mò muốn chết, hỏi: “Ăn ngon không?”
Thẩm Thanh Dứu đáp dứt khoát: “Không ăn được.”
Tiền Phi Phàm: “Không ăn được cậu còn ăn?”
Thẩm Thanh Dứu: “Tôi muốn ăn.”
Tiền Phi Phàm lưu luyến mỗi bước đi, còn định nghiên cứu thêm về hộp kẹo, lại không ngờ Thẩm Thanh Dứu keo kiệt đến nỗi cầm hộp kẹo giấu dưới ngăn bàn?!
Tiền Phi Phàm kinh ngạc cực độ, đến tột cùng không biết hộp kẹo này ăn ngon chỗ nào, quay đầu lấy điện thoại tra loại kẹo có trang trí tương tự, định mua về thử.
Tiền Phi Phàm rời đi, Thẩm Thanh Dứu lại bù lu bù loa trong đống công việc.
Mỗi lần bận rộn anh đều quên thời gian, lúc sau ngẩng đầu đã là tám rưỡi tối.
Dì Vương bưng bữa trưa lên anh còn chưa ăn, lúc này nhìn đồng hồ, lại bưng mâm đồ ăn xuống phòng ăn tầng một.
Anh cho rằng giờ này Hứa Gia Ngôn đã ăn xong, không ngờ trên bàn vẫn là bốn món một canh, nhìn trông chưa có ai động vào.
Đã bảo không cần chờ anh rồi?
Thẩm Thanh Dứu bưng mâm đồ ăn vào phòng bếp tìm dì Vương, dì Vương đang dọn dẹp nốt, thấy anh tới thì chủ động tiến lên: “Lại không ăn à?”
Thẩm Thanh Dứu gật đầu, hỏi: “Hứa Gia Ngôn đâu? Còn chưa về?”
Dì Vương: “Về rồi, nói chờ cậu xuống thì ăn.”
Thẩm Thanh Dứu: “Thế người đâu?”
Dì Vương: “Ở trên phòng đó, hình như cậu ấy bảo quần áo bị bẩn nên đi giặt.”
Quần áo bị bẩn?
Thẩm Thanh Dứu nhíu mày, quay người đi ra khỏi phòng bếp, lên tầng hai.
Phòng tắ.m chung trên tầng hai truyền ra tiếng nước rào rào, Thẩm Thanh Dứu theo tiếng đi tới, thấy Hứa Gia Ngôn mặc áo sơ mi trắng đứng cạnh bồn rửa tay giặt áo vest mới mua hôm qua.
Thẩm Thanh Dứu: “Áo bị sao thế?”
Hứa Gia Ngôn giật mình vì giọng nói bất thình lình, thấy rõ gương mặt anh mới cười đáp: “Không sao, chỉ dính ít mực thôi.”
Thẩm Thanh Dứu nhíu mày: “Mới đi làm ngày đầu tiên sao đã dính mực?”
Hứa Gia Ngôn: “Tôi sửa máy in, nhưng tôi chưa từng thấy kết cấu của nó, xoay sở hồi lâu mới xong.’
“Chẳng phải cậu ở bộ phận thiết kế sao?”
“Đúng vậy.”
“Thế sao phải sửa máy in? Công ty cậu không có bộ phận sửa chữa riêng à?”
Hứa Gia Ngôn đáp: “Tôi không rõ lắm, chắc là không có nhỉ? Nếu không bọn họ đã không bảo tôi làm.”
Cậu vừa vò áo vừa nói: “Tuy quá trình gian nan nhưng cuối cùng tôi vẫn sửa được! Chỉ là không biết áo có giặt sạch được không.”
Nói là ít nhưng trên thực thế, hầu như vị trí quanh túi bên phải đều dính mực, một mảng diện tích lớn như thế dù giặt thế nào vẫn còn vết, Hứa Gia Ngôn vò lâu lắm rồi, nhưng vẫn chưa khiến nó quay về dáng vẻ ban đầu.
Thẩm Thanh Dứu đứng cạnh nhìn tay cậu đỏ hết cả lên, nói: “Cho vào máy giặt đi.”
Hứa Gia Ngôn: “Máy giặt giặt không sạch được đâu nhỉ?”
Thẩm Thanh Dứu: “Thử xem, cậu vò mãi như thế cũng đâu chắc chắn giặt sạch được.”
Hứa Gia Ngôn thở dài, ánh mắt bất lực nhìn bộ vest kia, tuy quần áo không quý giá, trong phạm vi cậu chi trả được, nhưng cứ dính mực như thế vẫn khiến cậu đau lòng.
Cậu quả thật đã đứng đây lâu rồi, cứ tiếp tục có khi áo bị vò hỏng mất: “Tôi tới phòng giặt đồ vậy.”
Thẩm Thanh Dứu đứng tại chỗ chờ cậu, chờ cậu bỏ quần áo vào máy giặt rồi cùng xuống ăn cơm.
Hai người ăn xong cơm tối thì quần áo cũng giặt xong.
Hứa Gia Ngôn lên tầng tìm móc áo, lấy quần áo đã được sấy khô ra rồi mượn bàn là là phẳng.
Quần áo vẫn mới, nhưng không hoàn hảo ở chỗ túi áo bên phải có vết thâm không đều, vẫn không sạch.
Thời gian không còn sớm, tiếp tục buồn vì vết bẩn kia cũng không thay đổi được gì.
Hứa Gia Ngôn treo quần áo trong phòng giặt đồ rồi về phòng ngủ, ngày mai tới công ty nếu cần thì mặc, không cần thì mặc áo sơ mi trắng là được.
Đúng vậy! Hôm nay cậu thấy trong văn phòng có người mặc áo sơ mi, may là áo sơ mi không bị bẩn, nếu không chỉ có nước mặc áo thun.
Hứa Gia Ngôn mang theo cảm giác may mắn tiến vào mộng đẹp, trong mơ bị lạnh, cậu kéo chăn cao đến tận cổ.
Gần cuối thu, trời trở lạnh, đêm qua còn có mưa, sáng dậy ngoài cửa sổ rơi đầy lá vàng.
Nhiệt độ không khí hạ thấp, cả thành phố mát lạnh hẳn ra, hôm qua mặc áo khoác còn thấy oi bức, hôm nay nếu không mặc có khi sẽ lạnh.
Kế hoạch hôm qua của Hứa Gia Ngôn xem như ngâm nước nóng, vẫn phải mặc áo bẩn đi làm thôi.
Cậu không có dư vest để thay đổi, đành rửa mặt, thay áo sơ mi rồi đi vào phòng giặt đồ.
Bộ vest của cậu vẫn treo bên trong, cậu lấy xuống, đang định khoác vào thì nhận ra có gì đó không đúng.
Bộ vest vẫn mới, sờ vào hình như còn mới hơn hôm qua.
Hứa Gia Ngôn ngửi thử, nhận thấy không có gì đặc biệt, vẫn là hương giặt xả thoang thoảng, cậu sửa sang vạt áo, nhìn về phía túi áo bên phải giặt mãi không sạch…
Vết bẩn…
Hả?
Vết bẩn đâu?
Hứa Gia Ngôn khiếp sợ, thấy vạt áo bên phải sạch sẽ như lúc ban đầu, đừng nói đến vết bẩn, ngay cả vết nhàu do vò mạnh là mãi không phẳng cũng biến mất không thấy tăm hơi?!
~Hết chương 7~