Hôn Ước Kẹo Ngọt
Chương 5: C5: Chương 5
Thẩm Thanh Dứu đi thẳng lên tầng, không quay đầu lại nữa.
Hứa Gia Ngôn cứ cảm thấy anh nghiến răng nói câu cuối cùng, nhất thời không hiểu anh có tức giận hay không, đến cùng là vì sao tức giận.
Cậu còn ở đây thêm vài ngày, mang tâm lý không thể làm phiền chủ nhân ngôi nhà đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, dì Vương đang chuẩn bị bữa sáng.
Bữa sáng kiểu Trung Quốc và kiểu Tây, mỗi loại một phần. Kiểu Trung Quốc là cháo trắng củ mài, kiểu Tây là sandwich chân giò hun khói.
Hôm qua Hứa Gia Ngôn đã ăn sandwich rồi, hương vị rất ngon, khác một trời một vực với đồ cậu mua bên ngoài. Hai phần sandwich nhìn vẻ ngoài có vẻ giống nhau nhưng thành phần bên trong lại khác biệt, một cái đầy đủ nguyên liệu bao gồm rau, chân giò hun khói, trứng rán, cà chua và sốt dì Vương tự làm, cái còn lại chỉ có trứng rán, mà chỉ có lòng trắng, không có lòng đỏ.
Dì Vương từng bảo Thẩm Thanh Dứu kén ăn, cậu không ngờ anh kén ăn tới mức độ này.
Dì Vương thấy cậu đi vào thì cười hỏi: “Sao cậu dậy sớm thế?”
Hứa Gia Ngôn cũng cười với bà: “Cháu còn chưa ngủ.”’
“Ồ.” Dì Vương cảm thán, “Đúng là tuổi trẻ, ngài Thẩm cũng thế, công việc bận rộn là thức trắng đêm, tôi lo cho sức khỏe cậu ấy quá.”
Lâm Xuyên từng bảo anh là người cuồng công việc, hận một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày hai mươi tư giờ đều lao vào công việc, qua mấy ngày ở chung, cậu thấy đúng thế thật.
Dì Vương: “Vậy nên biết ngài Hứa chuẩn bị đến đây, ông bà chủ vui vẻ vô cùng.”
Ông bà chủ trong lời dì Vương hẳn là ông bà nội của Thẩm Thanh Dứu. Cậu biết sau khi mình tìm Thẩm Thanh Dứu thì anh sẽ xác nhận lại với ông bà, chỉ là không ngờ hai người sẽ vui vẻ?
Hôn ước ba mươi mấy năm trước đột nhiên bị đào lại chẳng lẽ không quấy rầy cuộc sống hiện tại của bọn họ ư?
Hứa Gia Ngôn nói với dì Vương hoài nghi của mình.
Dì Vương: “Bọn họ còn mong cậu quấy rầy cuộc sống hiện tại của ngài Thẩm ấy chứ.”
Hứa Gia Ngôn: “Vì sao?”
Dì Vương đáp: “Bởi vì cuộc sống của ngài Thẩm quá cứng nhắc, ngoài công việc vẫn chỉ có công việc, hình như chẳng hứng thú với bất cứ thứ gì khác. Tôi tới nhà họ Thẩm bao nhiêu năm rồi, xem như nhìn cậu ấy trưởng thành, lúc còn nhỏ cậu ấy cô đơn một mình, số bạn bè đếm bằng đầu ngón tay còn dư dả. Lúc trước tôi bất cẩn nghe cậu ấy cãi nhau với ba, nói cái gì mà xã giao lãng phí thời gian, ồn ào náo loạn một phen đấy.”
Tối hôm trước Hứa Gia Ngôn đã trao đổi với anh về tình yêu và hôn nhân, khi đó cậu đã nhận ra anh là một người ghét phiền toái, không thích những chuyện rườm rà, cũng không có hứng thú với yêu đương.
Thậm chí anh có thể chấp nhận một cuộc hôn nhân không tình yêu chứ không muốn lãng phí thời gian vào quá trình yêu nhau.
Điểm này đối lập hoàn toàn với Hứa Gia Ngôn, tuy cậu chưa yêu ai nhưng lại thích những chuyện tình lãng mạn, cậu cho rằng tình yêu và hôn nhân giống như điêu khắc, quen biết lúc đầu giống như khúc gỗ thô, thông qua mài giũa cẩn thận cũng như tạo hình mới có thể lột xác, biến thành tác phẩm nghệ thuật có một không hai trên thế giới.
Vậy nên dù giữa cậu và Thẩm Thanh Dứu có hôn ước hay được cả hai bên phụ huynh ủng hộ đi chăng nữa thì cũng không thể đến được với nhau.
Hứa Gia Ngôn ăn bữa sáng trong phòng bếp còn dì Vương mang bữa sáng lên phòng làm việc cho Thẩm Thanh Dứu. Sau khi dì Vương xuống, cậu lại hỏi thêm vài điểm anh không thích, tránh cho về sau bất cẩn chạm phải khiến anh không hài lòng.
Giải quyết bữa sáng xong Hứa Gia Ngôn mới thấy buồn ngủ, cậu nhìn đồng hồ, gọi cho Kiều Mộc Sâm một cuộc điện thoại, hẹn thời gian tới công ty phỏng vấn rồi lên phòng ngủ bù.
…
Công ty của Kiều Mộc Sâm không ở nội thành mà nằm trong một khuôn viên phía Đông Nam thành phố A.
Khuôn viên rất rộng, có sân golf cỏ mọc xanh mơn mởn cùng các địa điểm triển lãm nghệ thuật với thiết kế độc đáo và sáng tạo.
Kiều Mộc Sâm mặc vest đứng ở cổng chờ Hứa Gia Ngôn từ sớm, thấy cậu xuống xe buýt thì hưng phấn vẫy tay.
Hứa Gia Ngôn cầm sơ yếu lý lịch chạy tới, vui vẻ chào hỏi Kiều Mộc Sâm.
Có vẻ hai người chưa thoát khỏi niềm vui vì gặp lại, tiếng nói cười vẫn rất rôm rả.
Kiều Mộc Sâm dẫn Hứa Gia Ngôn vào, chỉ từng tòa nhà: “Đây là khu triển lãm nghệ thuật, kia là khu triển lãm trang sức, phía sau là khu triển lãm thời trang, còn tòa hình tròn ngầu đét phía xa xa kia là khu triển lãm thể thao, thường thì nơi đây tổ chức rất nhiều hoạt động thương mại, còn gặp được người nổi tiếng đấy!”
“Người nổi tiếng á!” Hứa Gia Ngôn cảm thán mà cố nói khẽ, sợ decibel quá lớn dọa người nổi tiếng chạy mất, “Đời này tớ chưa gặp người nổi tiếng bao giờ đâu.”
“Haha, về sau có thể gặp thường xuyên, thật chỉ là người hát hay nhảy đẹp hơn người bình thường thôi.”
“Xinh đẹp có thể xem là người thường à?”
Kiều Mộc Sâm: “Chứ sao không, cậu cũng xinh đẹp mà.”
Hứa Gia Ngôn: “Tớ tính gì chứ.”
Kiều Mộc Sâm: “Sao không thể? Hai chúng ta đi cùng nhau, ánh mắt mọi người đều dừng trên người cậu trước.”
Hứa Gia Ngôn: “Tớ chỉ trắng hơn xíu thôi.”
“Trắng có thể che đậy xấu xí mà! Huống chi cậu còn không xấu, tớ nhớ ngày trước xếp hạng hotboy trường cậu còn đứng đầu ấy chứ.”
Hứa Gia Ngôn cười ngây ngô, nhìn đủ loại người qua lại, căng thẳng hỏi một câu: “Liệu tớ có được không?”
Kiều Mộc Sâm vỗ vai cậu: “Yên tâm đi, có tớ đây rồi, tớ quen tất cả các phòng trong công ty, không được phòng này thì tớ dẫn cậu đến phòng khác.”
Kiều Mộc Sâm biết những năm đại học Hứa Gia Ngôn học chuyên ngành thiết kế nên đã hẹn trưởng phòng thiết kế trước, bây giờ dẫn cậu qua đó.
Đúng như lời Kiều Mộc Sâm, đúng là cậu ta có quan hệ rộng thật, tuy chỉ quản lý một bộ phận nhưng lại có thể khiến trưởng phòng thiết kế tự mình tiếp đón và rót nước.
Trong văn phòng.
Hứa Gia Ngôn ngồi nghiêm chỉnh, chờ trưởng phòng hỏi kinh nghiệm của mình.
Lại không ngờ vị khi chỉ nhìn cậu cười rồi quay đầu nói với Kiều Mộc Sâm: “Tới phòng chúng tôi không thành vấn đề, quản lý Kiều đã mở lời thì đây hẳn là một nhân tài.”
Kiều Mộc Sâm: “Đừng đừng đừng, ngài đừng tin tôi quá, bạn tôi sau khi tốt nghiệp không theo chuyên ngành, năng lực thiết kế hẳn là có nhưng kinh nghiệm làm việc bằng không, tôi dẫn cậu ấy đến cho ngài gặp mặt, nếu ngài cảm thấy không ổn thì tôi tới phòng khác hỏi.”
“Được chứ, sao lại không được.” Trưởng phòng thiết kế hình như sợ Kiều Mộc Sâm sẽ đi bèn nhét chén nước vào tay cậu ta, “Thế có khác sinh viên mới tốt nghiệp đâu, chỉ cần bằng chính quy là được, cậu cứ yên tâm để bạn ở đây, chuyện này anh đây giúp được,”
Vị trưởng phòng thiết kế này nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, đứng trước mặt Kiều Mộc Sâm xưng “anh” đúng là không có vấn đề.
Kiều Mộc Sâm không ngờ thuận lợi như thế, trước tiên cảm ơn trưởng phòng thiết kế, sau đó đi đến bên Hứa Gia Ngôn: “Vậy cậu nói chuyện với trưởng phòng nhé, ngày mai tớ đến thành phố B công tác rồi, có vấn đề gì cứ gọi cho tớ.”
Hứa Gia Ngôn đứng lên gật đầu, chờ Kiều Mộc Sâm đi ra ngoài mới cầm lý lịch đặt lên bàn trưởng phòng.
Trưởng phòng Từ vẫn duy trì gương mặt tươi cười, thấy cậu cầm lý lịch định đặt xuống thì cản lại: “Đừng để ở đây, tôi bảo một người sắp xếp vị trí cho cậu, ngày mai đi làm luôn.”
“Ngày… Ngày mai?”
“Sao thế? Thời gian không cho phép?”
“Được chứ.” Hứa Gia Ngôn nói luôn, “Vậy bây giờ tôi…”
“Đi, đi với tôi.”
Trưởng phòng Từ mở cửa kính, gọi ra phía ngoài: “Tiểu Vu, lại đây.”
Không tới một phút, một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest bước tới, “Trưởng phòng, anh tìm em ạ?”
Trưởng phòng Từ dịch sang bên cạnh, đẩy Hứa Gia Ngôn lên, “Đây là đồng nghiệp mới được quản lý Kiều giới thiệu, cậu sắp xếp vị trí cho cậu ấy, ngày mai đi làm.”
Tiểu Vu nghe vậy thì đánh giá cậu từ trên xuống dưới, ngẫm nghĩ rồi nói: “Hiện tại không dư vị trí nào cả, không thì để cậu ấy ngồi tạm vị trí của Lộ Lộ, vừa lúc cô ấy đi công tác hai ngày.”
Trưởng phòng Từ: “Thế cũng được, cậu bố trí đi.”
Bộ phận thiết kế rất lớn, lướt qua có thể đếm sơ khoảng ba mươi nhân viên, mỗi người đều bận việc của mình, không ai để ý đến đồng nghiệp mới.
Tiểu Vu đưa cậu đến chỗ của Lộ Lộ, giải thích đơn giản vài thứ rồi rời đi.
Hứa Gia Ngôn nhìn bóng lưng Tiểu Vu mà cảm thấy hơi mờ mịt, quay đầu nhìn bàn làm việc Lộ Lộ dán giấy note “Không phận sự chớ động vào”, trong nháy mắt ấy không biết nên đứng hay ngồi.
Kiều Mộc Sâm dẫn Hứa Gia Ngôn tới rồi về mở họp, lúc này cậu đã “phỏng vấn” xong, nhắn cho cậu ta một tin rồi về nhà Thẩm Thanh Dứu.
Thật trùng hợp, Thẩm Thanh Dứu đang ở phòng khách.
Trạng thái của anh hôm nay không tệ, có lẽ bận xong ngủ bù một giấc, vành mắt thâm đen đã biến mất không thấy.
Hứa Gia Ngôn đổi giày đi vào chào hỏi, anh ngẩng đầu, lịch sự đáp lại.
Hứa Gia Ngôn cảm thấy anh có thể tư vấn cho mình, ngẫm nghĩ rồi cầm lý lịch đi đến bên cạnh, hỏi với dáng vẻ chân thành: “Ngài Thẩm thấy… anh nghĩ thế nào về quan hệ trong công việc?”
Thẩm Thanh Dứu có vẻ không để ý đến cậu, ngồi trên sô pha lướt ipad, hờ hững trả lời: “Không thấy gì hết.”
Hứa Gia Ngôn: “Thật ư? Anh không thấy phản cảm à?”
“Vì sao phải phản cảm?”
“Bởi… Rõ ràng mọi người có được cơ hội việc làm nhờ vào thực lực của mình, nhưng lại chui ra một người chưa làm gì đã thuận lợi qua vòng phỏng vấn, anh có cảm thấy không công bằng không?”
Thẩm Thanh Dứu đáp: “Không.”
“Vì sao?”
“Cậu xác định trên đời này tồn tại công bằng tuyệt đối không?”
Hứa Gia Ngôn lắc đầu, con người sinh ra đã chia thành năm bảy loại, chiều cao, cân nặng, diện mạo, chỉ số thông minh, tầng lớp, nếu muốn nói công bằng đúng là rất khó.
Thẩm Thanh Dứu nói tiếp: “Cậu vào công ty nhờ quan hệ?”
Hứa Gia Ngôn thành thật trả lời: “Kiều Mộc Sâm dẫn tôi tới công ty, không cần thông qua phỏng vấn mà có thể đi làm luôn.”
Thẩm Thanh Dứu: “Ừ.”
Hứa Gia Ngôn: “Anh thấy thế có ổn không? Tôi có nên đi không?”
Thẩm Thanh Dứu lại nâng mắt, hỏi cậu: “Vì sao không đi?”
Hứa Gia Ngôn: “Tôi cảm thấy phỏng vấn quá thuận lợi, người ta không biết về năng lực của tôi, cũng không xem lý lịch.”
“Có thể quen biết Kiều Mộc Sâm đã là một loại năng lực.” Thẩm Thanh Dứu ngắt lời, “Còn năng lực chuyên môn có thể phát huy trong quá trình làm việc.”
“À.”
“Còn nghi vấn gì không?”
Hứa Gia Ngôn lắc đầu: “Hết rồi.”
Thẩm Thanh Dứu thấy cậu có ý định nói chuyện nữa nên cúi đầu tiếp tục nhìn ipad.
Nhìn một lát, anh cho rằng Hứa Gia Ngôn đã đi rồi, quay đầu lại thấy cậu ngồi xổm bên cạnh tay vịn ghế sô pha, hai tay đặt ngay ngắn, đôi mắt trông mong đối diện với anh.
Ánh mắt kia ngây thơ sáng ngời, bên trong còn ẩn giấu lời cảm kích khó nói, Thẩm Thanh Dứu cảm thấy ánh mắt ấy quá quen thuộc, cau mày hỏi: “Lại muốn nói tôi giống thầy giáo vụ của cậu?”
Hứa Gia Ngôn im lặng, cằm đè lên tay, nói nhỏ: “Giống.”
Sắc mặt Thẩm Thanh Dứu trầm xuống trong nháy mắt, cầm ipad định đi lên tầng.
“Không giống, không giống!” Hứa Gia Ngôn chưa kịp nghĩ, đứng phắt dậy giữ chặt cổ tay anh, “Anh tức giận vì chuyện này thật à?”
Thẩm Thanh Dứu mặt không cảm xúc: “Tôi không thể tức giận vì chuyện này?”
Hứa Gia Ngôn: “Có thể, có thể.” Sợ anh đi mất nên cậu còn nắm chặt hơn, “Tôi còn tưởng người như anh sẽ không để ý người khác nói gì cơ.”
Thẩm Thanh Dứu: “Tôi là loại người gì?”
Hứa Gia Ngôn trả lời: “Thoạt nhìn thờ ơ với mọi thứ, do vậy tôi mới cho rằng anh sẽ không tức giận vì lời nói hay một thứ gì khác.”
Thẩm Thanh Dứu: “Tôi không thích xã giao vô nghĩa không có nghĩa tôi là thằng ngốc.”
“À.” Hứa Gia Ngôn nắm cổ tay anh, vô thức lắc nhẹ, “Xin lỗi, sau này tôi không so sánh anh với thầy giáo vụ nữa.”
“Nhưng thật ra trong lòng tôi thầy giáo vụ là người rất quan trọng. Anh biết đấy, tôi học điêu khắc với ông nội từ nhỏ, thành tích họp tập không tốt lắm. Lúc ấy tôi đã định tốt nghiệp cấp ba xong sẽ về tiếp quản cửa hàng, không có ý định vào đại học. Thầy giáo vụ tìm tôi khuyên nhủ hai lần, bảo tôi phải thi đại học. Hôm nay lúc phỏng vấn, tuy trưởng phòng thiết kế không hỏi gì nhưng một mực xác nhận bằng cấp với Kiều Mộc Sâm. Nếu không có thầy giáo vụ, có lẽ dù có quan hệ thì tôi vẫn không qua cửa, vậy nên tôi rất biết ơn thầy ấy.”
Thẩm Thanh Dứu không nói gì, đôi mắt nhìn bàn tay nắm chặt tay mình.
Hứa Gia Ngôn: “Ngài Thẩm, tôi cảm thấy anh giống thầy không phải vì anh già hay cổ hủ.”
“Tôi cảm thấy anh rất tốt.”
“Tôi không nghĩ anh lại tốt như thế.”
~Hết chương 5~