Hôn Ước Kẹo Ngọt
Chương 48: C48: Chương 48
Chiếc hộp trong tay ông Triệu khá nặng, khi đặt xuống mặt bàn vang lên tiếng trầm đục.
Sở dĩ Hứa Gia Ngôn nhận ra đây là đồ của nhà họ Triệu vì hoa văn khắc trên chiếc hộp rất đặc biệt, cậu mới thấy hoa văn kiểu này trong rương sách của ông nội.
Ông Triệu trẻ hơn ông Tô nhưng đã qua tuổi trung niên, bưng chiếc hộp suốt chặng đường không biết đi trong bao lâu, lúc này đặt hộp xuống đã thở hổn hển, nhưng ông không kịp nghỉ mà lo lắng mở hộp ra.
Với độ lớn của chiếc hộp, Hứa Gia Ngôn cho rằng có thể chứa được khá nhiều đồ, hơn nữa có quan hệ với kiến trúc từ đường nhà họ Triệu, mở ra quả nhiên là dầm chìa.
Dầm chìa là cấu kiện có tác dụng nâng đỡ mái trong các kiến trúc cổ, tương tự như câu đầu hay bẩy, chỉ là câu đầu là một dầm ngang trên cùng, còn dầm chìa nằm trong khung liên kết với các cột tạo ra các hình tam giác lớn hơn.
Nó có tác dụng giống với câu đầu nhưng với mong muốn kiến trúc thêm phần tinh xảo mới mở rộng chỗ này để người có tay nghề thỏa sức sáng tạo.
Sản phẩm trong hộp của ông Triệu vô cùng tinh xảo, chủ thể là một con nai, bên cạnh là đủ loại hoa văn với ý nghĩa sâu xa, “Lộc”(1) đồng âm với “Lộc”(2), ngụ ý chúc các thế hệ nhà họ Triệu phúc lộc song toàn.
(1),(2)
Điểm không hoàn hảo là con nai tuy sống động như thật nhưng bị mất một sừng.
Ông Triệu vuốt ve chỗ sừng nai trống không, bất đắc dĩ kể lại: “Đều do thằng con ham ăn lười biếng nhà bác, hiếm khi chăm chỉ muốn giúp đỡ quét dọn từ đường, kết quả trong lúc leo thang quét tước, tay chân vụng về thế nào mà bị ngã, túm vào sừng nai này!”
Ông Tô cười: “Nếu nó không túm sừng nai thì có khi đã ngã rồi, lấy độ cao từ đường nhà ông, nếu ngã xuống thì bị thương không nhẹ đâu.”
Ông Triệu thở dài: “May là có tổ tiên phù hộ, nhờ đó mà tôi có thời gian tìm thang cho nó leo xuống, nếu không đã ngã dập đầu, không hôn mê cũng tàn phế.”
Ông Tô: “Thế ông còn cầu mong gì nữa? Người không sao là tốt rồi. Bây giờ gặp Tiểu Hứa, xem cháu nó có giúp được gì không.”
Ông Triệu đáp ngay: “Đúng rồi, đúng rồi, Tiểu Hứa, cháu nhìn thử xem sừng nai này có chữa được không?”
Từ khi ông Triệu mở hộp, Hứa Gia Ngôn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vật bên trong.
Nếu chỉ là rụng sừng nai thì dính vào là được, nhưng vấn đề trước mắt không phải sừng nai mà là sừng nai liên kết với mặt, hiện tại trông như bị người ta xé toạc da khiến hai phần ba khuôn mặt bị tổn hại nghiêm trọng.
Hơn nữa gỗ không giống với đồ vật khác, sau khi bị bẻ gãy hay hư hao, vân gỗ hay vết nứt sẽ hiện rõ, muốn mài giũa về trạng thái ban đầu không phải không thể, nhưng cần rất nhiều keo nước và vụn gỗ bồi đắp vào.
Ý của ông Triệu là không muốn sử dụng quá nhiều keo nước phá hủy kết cấu của vật thể mà muốn tạo hình lại toàn bộ đầu nai, tức điêu khắc một cái mới.
Xét về thủ pháp đúng là từ tay thầy của ông nội Hứa Gia Ngôn, nhưng giữa Hứa Gia Ngôn và thầy Lâu còn có ông nội nên cậu không dám đảm bảo thứ mình làm ra giống hoàn toàn với sản phẩm của người ấy.
Ông Triệu: “Không sao, cháu thử một lần xem, hoàn thành được là tốt nhất, nếu không thành cũng không sao.”
Có thể thấy ông Triệu rất trân trọng sản phẩm điêu khắc này, trong mắt người khác nó chỉ là một bộ phận của mái hiên nhưng với ông hẳn là có ý nghĩa rất lớn, mỗi lần nhìn đến mặt nai ông đều lộ ra vẻ tiếc nuối.
Hứa Gia Ngôn ngẫm nghĩ rồi nói: “Có lẽ cháu cần khoảng một tuần…”
“Một tuần?”
“Lâu quá ạ?” Hứa Gia Ngôn nói, “Nếu ông cần gấp thì cháu…”
“Không, không, không.” Ông Triệu vội đáp, “Ý bác là một tuần có ngắn quá không?”
Hứa Gia Ngôn: “Không ngắn đâu ạ, một tuần là đủ rồi. Bác cho cháu số điện thoại, bao giờ làm xong thì cháu gọi lại.”
Sau khi rời khỏi Vân Sơn Cư, Hứa Gia Ngôn ôm hộp gỗ làm ổ trong gara ở sân sau.
Ban ngày cậu phải đi làm, chỉ có thể tranh thủ buổi tối điêu khắc. Bởi vì phục chế sản phẩm của người khác không phải chuyện đơn giản, dù đó là thầy của ông nội cậu. Hứa Gia Ngôn không dám thực hiện ngay trên miếng gỗ ông Triệu đưa mà tập luyện trên miếng gỗ khác trước, đến khi đảm bảo hoàn hảo mới bắt đầu điêu khắc.
Thử đi thử lại tốn khá nhiều thời gian, cậu xin Thẩm Thanh Dứu nghỉ một tuần, tạm gác chuyện quét dọn nhà cửa để có thêm thời gian.
Gara sau nhiều lần cải tạo đã biến thành phòng làm việc của riêng Hứa Gia Ngôn.
Thẩm Thanh Dứu lắp điều hòa cho cậu, thấy cửa cuốn không tiện nên thay bằng cửa kính với khả năng giữ ấm và độ chiếu sáng cao hơn, bên cạnh cửa kính là cánh cửa ra vào nhỏ, chìa khóa giao cho Hứa Gia Ngôn để cậu tự do hoạt động.
Quá trình điêu khắc kéo dài lâu, Hứa Gia Ngôn vùi mình giữa vụn gỗ, dựa theo bản vẽ của ông Triệu, cố gắng phục hồi mặt nai về nguyên dạng.
Từ nhỏ ông nội đã bảo cậu thứ bọn họ khắc tuy chỉ là miếng gỗ nhưng khi thành vật phẩm, chúng đã có sinh mệnh mới. Thủ pháp đúng là quan trọng, song quan niệm về sinh mệnh của sản phẩm làm ra trong trường phái điêu khắc bọn họ theo đuổi càng quan trọng hơn. Dù là hoa cỏ hay đồ vật đều cần sống động, tuy nó là vật tĩnh những khi được khắc ra, chúng cho người ta cảm nhận chúng không còn là vật tĩnh, nhiệm vụ của cậu là thúc đẩy chúng tái sinh và nở rộ trên mặt gỗ.
Con nai này như điềm lành trời ban, dù hiện trạng bị tổn hại nhưng nó vẫn sừng sững nơi đó, vẫn tràn ngập sức sống.
Hứa Gia Ngôn không còn xa lạ với thủ pháp của thầy Lâu, dù sao cậu học thủ pháp này từ nhỏ, muốn bắt chước không phải chuyện khó. Điều khó nhất ở đây là làm sao thổi hồn vào con nai này một lần nữa, làm sao để nó tiếp tục ngẩng đầu dưới mái hiên từ đường nhà họ Triệu.
Hứa Gia Ngôn rời mắt khỏi sản phẩm thất bại lần hai, đang định thở dài thì thấy Thẩm Thanh Dứu không biết ngồi đối diện cậu từ bao giờ. Cậu mở miệng thì nhận ra trang phục hôm nay của anh rất khác ngày thường, anh đội chiếc mũ cậu hay dùng khi quét dọn đồng thời đeo tạp dề cậu hay mang trên người.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy anh ăn mặc như vậy, ngạc nhiên mắt chữ A mồm chữ O, một lúc lâu sau mới hỏi: “Sao anh… mặc thế này?”
Thẩm Thanh Dứu đang cầm điều khiển robot quét nhà, nhướng mày đáp: “Tiểu Thẩm giúp đấy.”
Hiếm khi cậu bị giọng điệu hài hước của anh chọc cười, nhìn thoáng qua đồng hồ, thế mà đã ba giờ sáng.
Cậu tưởng Thẩm Thanh Dứu tới giục cậu đi ngủ, không ngờ anh còn đẩy một xe đồ ăn tới.
Hứa Gia Ngôn từng thấy xe đồ ăn này trong nhà kho trong lúc quét dọn, không biết nó được cất trong đấy từ bao giờ, hiện tại bị Thẩm Thanh Dứu lôi ra, phía trên bày đủ thứ.
Tầng thứ nhất bày máy pha cà phê, nước ấm, dụng cụ pha trà cùng với đủ loại lá trà và bột cà phê mới xay.
Tầng thứ hai là đồ ăn vặt các loại, đồ uống có ga, nước ép hoa quả.
Tầng thứ ba là hai chiếc chăn lông, một gối đầu, một cái bịt tai và một cái bịt mắt.
Hứa Gia Ngôn nhìn mấy thứ này hồi lâu rồi mới quay sang Thẩm Thanh Dứu, ánh mắt cảm động: “Anh là người bán hàng rong trên xe lửa đấy à?”
Sếp Thẩm khó hiểu: “Trên xe lửa còn có người bán hàng rong?”
Biết ngay anh chưa từng ngồi xe lửa kiểu cũ sơn màu xanh, Hứa Gia Ngôn không giải thích nhiều mà hỏi: “Anh không ngủ à?”
Thẩm Thanh Dứu: “Em muốn anh ngủ? Nếu em cảm thấy anh ở chỗ này sẽ quấy rầy em thì anh đi ngủ.”
Hứa Gia Ngôn: “Quấy rầy thì không quấy rầy, nhưng hiện tại đã ba giờ rồi, anh không buồn ngủ à?”
Thẩm Thanh Dứu: “Không buồn ngủ, còn em thì sao? Em định bao giờ mới ngủ?”
Hứa Gia Ngôn cầm một miếng gỗ mới: “Em không biết, em muốn thử lại lần nữa xem nguyên nhân thất bại ở đâu.”
Thẩm Thanh Dứu không thúc giục mà đứng dậy hỏi: “Thế em muốn uống gì?’
Hứa Gia Ngôn ngẫm nghĩ: “Cà phê.”
Thẩm Thanh Dứu gật đầu, cầm máy pha cà phê tới đầu kia của bàn làm việc, dùng giọng điệu hoàn toàn khác nói: “Được tôi, hiện tại anh pha cho em cà phê mới xay của Tiểu Thẩm.”
~Hết chương 48~