Hôn Ước Kẹo Ngọt
Chương 29: C29: Chương 29
Đề nghị của Thẩm Thanh Dứu vừa hợp tình vừa hợp lý, Kiều Mộc Sâm không thể phản bác, chỉ có thể nhìn Hứa Gia Ngôn.
Hứa Gia Ngôn cũng cảm thấy ăn cơm xong Kiều Mộc Sâm lại phải mất công đưa mình về nhà Thẩm Thanh Dứu thì hơi phiền. Nếu Thẩm Thanh Dứu dùng bữa ở đây thì về cùng nhau là tiện nhất.
Cứ như vậy hai người quyết định về nhà cùng nhau.
Thẩm Thanh Dứu quay lại chỗ đồng nghiệp, ba người ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
Kiều Mộc Sâm dường như còn chưa hồi phục sau sự xuất hiện của Thẩm Thanh Dứu, ngồi xuống bất động một lúc lâu, im lặng cầm lấy ấm trà rót cho Thẩm Thanh Dứu một chén.
Hứa Gia Ngôn không để ý uống một chén, sau đó Kiều Mộc Sâm lại rót cho chén nữa, mới khó hiểu hỏi: “Sao cậu cứ rót cho tớ thế?”
Kiều Mộc Sâm: “Cậu quen Thẩm Thanh Dứu à, sao không nói với tớ?”
Hứa Gia Ngôn chần chờ: “Quen Thẩm Thanh Dứu là một chuyện đặc biệt?”
Chẳng lẽ không đặc biệt?
Kiều Mộc Sâm thấy nét mặt bình thản của cậu, dường như chuyện cậu quen Thẩm Thanh Dứu với quen thợ rèn trong thôn không khác gì nhau.
Cậu ta chợt ý thức được có lẽ Hứa Gia Ngôn không biết địa vị của Thẩm Thanh Dứu trong giới kinh doanh, thử dò hỏi: “Bà nội cậu có bảo nhà người bạn này làm nghề gì không?”
Kiều Mộc Sâm biết nguyên nhân Hứa Gia Ngôn tới thành phố A, cũng biết tạm thời cậu đang ở nhờ nhà bạn của ông bà nội, chỉ là không biết người bạn này là Thẩm Thanh Dứu.
Hứa Gia Ngôn từng tới khách sạn hỗ trợ, quản lý Lý từng hỏi cậu vấn đề này, cậu ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Họ mở cửa hàng bách hóa mà.”
Khái niệm về cửa hàng bách hóa trong từ điển của Hứa Gia Ngôn đại khái không khác “nhà thầu” là bao. Huyện M chỉ có một cửa hàng bách hóa duy nhất trên con phố thương mại, cửa hàng ấy mấy năm chẳng sửa chữa một lần, chỉ có ba tầng. Hứa Gia Ngôn hẳn là không ngốc đến nỗi so sánh cửa hàng bách hóa ở huyện M với thành phố A, nhưng kiến thức của cậu hạn hẹp, có lẽ hình ảnh cửa hàng bách hóa đã ăn sâu vào tâm trí rồi.
Kiều Mộc Sâm dám cá “cửa hàng bách hóa” nhà Thẩm Thanh Dứu trong suy nghĩ của Hứa Gia Ngôn chắc chắn hơn ba tầng nhưng không quá năm tầng.
Cậu ta không định phổ cập về tài sản của Thẩm Thanh Dứu với Hứa Gia Ngôn. Tuy dựa vào hiểu biết của mình về Hứa Gia Ngôn, dù cậu có biết bối cảnh thật sự của Thẩm Thanh Dứu thì ấn tượng về người này trong mắt cậu vẫn không thay đổi. Nhưng ở một nơi đầy rẫy những hỗn loạn cũng như mối quan hệ phức tạp, giữ lại chút gì đó ngây ngô chưa chắc đã không tốt.
Ăn quá hào hứng, Kiều Mộc Sâm gọi thêm một bình rượu.
Lão Mã là kẻ nghiện rượu, mấy năm nay Hứa Gia Ngôn giao lưu nhiều nên thử qua không ít.
Nhưng tửu lượng của cậu không cao, uống hai, ba chén đã ngà ngà say, không phân rõ nam bắc.
Hôm nay cũng thế, Kiều Mộc Sâm mới rót cho cậu hai chén, cậu đã chuếnh choáng, nghiêng đầu nhìn Điền Tiểu Viên, cứ cảm thấy sau khi gặp Thẩm Thanh Dứu, cảm xúc của y hơi trầm xuống, cậu mở miệng hỏi: “Tiểu Viên, cậu sao thế?”
Điền Tiểu Viên nhìn cậu không nói gì, động tác nghiêng đầu vẫy tay trước mắt làm y nhớ lại ngày nào đó hồi cấp ba, lúc ấy Hứa Gia Ngôn cũng nghiêng đầu thế này, nhoài người trước bàn, mỉm cười, chờ y tháo tai nghe mới hỏi y có muốn cùng ra ngoài không.
“Tiểu Ngôn, cậu với ngài Thẩm là…”
“Bạn cùng phòng.” Hứa Gia Ngôn chẳng suy nghĩ đã trả lời luôn, “Không phải tớ nói với các cậu rồi sao, bây giờ tớ ở nhà anh ấy.”
Điền Tiểu Viên nhìn gương mặt đỏ ửng của cậu, rồi liếc sang món đậu hũ, im lặng hồi lâu.
Mười một giờ tối, bữa tối của ba người kết thúc.
Bọn họ còn cho rằng bên Thẩm Thanh Dứu còn chưa xong, kết quả ra đến đại sảnh đã thấy Thẩm Thanh Dứu đứng chờ ở cửa.
Hứa Gia Ngôn hơi say, đi đường hơi loạng choạng nên cần Kiều Mộc Sâm đỡ.
Thẩm Thanh Dứu thấy bọn họ đi ra, tự nhiên giơ tay tiếp lấy Hứa Gia Ngôn, còn lịch sự hỏi một câu: “Cậu gọi người lái thay chưa?”
Kiều Mộc Sâm: “Tôi gọi rồi, còn anh? Gọi lái thay hay có tài xế?”
Thẩm Thanh Dứu: “Tôi không uống rượu.”
Không uống rượu?
Thế mà không cần uống rượu?
Kiều Mộc Sâm lập tức hâm mộ, Kiều Mộc Sâm từng gặp giám đốc Diêu đi cùng Thẩm Thanh Dứu rồi, biết bọn họ đến đây vì công việc, trong một bữa cơm liên quan đến công việc mà không cần uống rượu quả thật là chuyện Kiều Mộc Sâm không dám tưởng tượng trong suốt mấy năm lăn lộn chốn thương trường.
Cậu ta xác nhận Thẩm Thanh Dứu còn tỉnh táo nên yên tâm giao Hứa Gia Ngôn cho anh, quay đầu nhìn thoáng qua Điền Tiểu Viên, chuẩn bị cùng ra bãi đỗ xe.
Điền Tiểu Viên thoạt nhìn uống không nhiều, ánh mắt dừng lại trên người Hứa Gia Ngôn một lát rồi chuyển sang Thẩm Thanh Dứu.
Tầm mắt hai người chạm nhau, chỉ một giây đã hiểu thấu suy nghĩ của nhau.
Anh vốn cho rằng chỉ có Hứa Gia Ngôn “nhớ mãi không quên” bạn học biết ca hát hồi cấp ba này, thì ra bạn học này cũng có chung cảm giác với cậu?
Thẩm Thanh Dứu thầm “hừ” một tiếng trong lòng, ánh mắt nhìn Điền Tiểu Viên lạnh đi không ít.
Hứa Gia Ngôn dựa vào người Thẩm Thanh Dứu, đầu hơi choáng, thấy Kiều Mộc Sâm phải đi thì giơ tay chào “Tạm biệt.”
Hình như Điền Tiểu Viên muốn nói riêng với Hứa Gia Ngôn gì đó, đang định mở miệng thì Thẩm Thanh Dứu đã ôm lấy vai cậu, quay người một đi không ngoảnh lại.
Đêm đã khuya, Vân Sơn Cư càng thêm yên tĩnh.
Hứa Gia Ngôn không say khướt nhưng bị gió đêm thổi, bao quanh là mùi rượu, chân không bước nổi nữa.
Thẩm Thanh Dứu sợ Hứa Gia Ngôn vấp vào đường lát đá té ngã nên cúi người xuống cõng cậu lên.
Chưa đi được mấy bước đã nghe thấy Hứa Gia Ngôn lẩm bẩm bên tai tên của anh.
Thẩm Thanh Dứu cảm thấy lâng lâng, lắng nghe, dừng bước.
Đây là lần đầu tiên anh nghe tên mình từ miệng cậu, bình thường đều khách sáo gọi một tiếng ngài Thẩm, có lẽ hôm nay say rượu nên nói thật tiếng lòng.
“Thẩm Thanh Dứu…”
“Ừ.”
Giọng cậu lí nhí mang theo hơi thở ấm áp ngấm hương rượu, nó đối lập với gió đêm lạnh lẽo, phải vào tai Thẩm Thanh Dứu khiến anh hơi ngứa.
“Tôi không muốn về…”
Không muốn về?
Thẩm Thanh Dứu hỏi: “Vì sao không muốn về?”
Hứa Gia Ngôn nhoài trên lưng anh ngó nghiêng xung quanh: “Tôi muốn ngắm đèn đá trong sân.”
“Đèn đá?”
“Ừ.” Hứa Gia Ngôn ấm ức, “Kiều Mộc Sâm không cho tôi xem, nhưng tôi muốn xem.”
Thẩm Thanh Dứu: “Ở đâu?”
Hứa Gia Ngôn: “Hình như trên con đường này, anh xem với tôi đi…”
Thẩm Thanh Dứu đáp lại một tiếng, cõng cậu đi quanh sân dưới ánh đèn lờ mờ.
Hứa Gia Ngôn uống nhiều, trí nhớ không rõ ràng, Thẩm Thanh Dứu đi quanh sân ba vòng mới thấy đèn đá Hứa Gia Ngôn nói nơi ngã rẽ của đường lát đá.
Hứa Gia Ngôn loạng xoạng bò xuống, ngồi xổm trước đèn đá ven đường.
Thẩm Thanh Dứu đang đứng bên cạnh, nhận thấy gió thổi tới bèn từ từ ngồi xuống giúp cậu chặn phần nào gió lạnh.
Thẩm Thanh Dứu không hứng thú với đèn đá nhưng thấy Hứa Gia Ngôn ngắm đến mê mẩn nên cũng nhìn xem.
Đèn đá cao tầm tám mươi phân, rộng năm mươi phân, đế vuông đỉnh nhọn, thành được khoét rỗng, chao đèn được điêu khắc hoa văn tỉ mỉ đa dạng, ở giữa là hai nhân vật tinh xảo với tạo hình khác nhau, một nhân vật cầm hoa sen, người còn lại bưng hộp châu báu.
Hứa Gia Ngôn nhìn một lúc rồi nói với ngữ điệu chắc chắn: “Tô Đại Chương.”
Thẩm Thanh Dứu: “Hử?”
Hứa Gia Ngôn: “Là người khắc chiếc đèn đá này.”
Nhìn từ bên ngoài, đèn đá này không có ký tên, Thẩm Thanh Dứu hỏi: “Sao cậu biết?”
Hứa Gia Ngôn: “Bởi vì ở lĩnh vực điêu khắc đá, có thể khắc họa nhân vật sống động với đường nét hoàn mỹ như vậy chỉ có thể là người này.”
“Hơn nữa người này am hiểu điêu khắc hòa hợp nhị tiên nhất, ngũ quan sống động, nét mặt đầy đặn, rõ ràng là tác phẩm của người ấy.”
Thẩm Thanh Dứu: “Hòa hợp nhị tiên là gì?”
Hứa Gia Ngôn: “Là nhân vật trong thần thoại, anh không biết à?”
Thẩm Thanh Dứu lắc đầu.
Anh không biết là bình thường, với những truyền thuyết cổ xưa truyền miệng như thế này, chỉ có thợ thủ công thêu thùa, điêu khắc hay cắt giấy mới am hiểu nhiều thôi.
Hứa Gia Ngôn sợ anh không hiểu, nhịn cơn choáng váng giải thích: “Hòa – hợp thường đại diện cho gia đình hòa thuận và hôn nhân hạnh phúc, anh nhìn nhân vật cầm hoa sen này đi, nó mang nghĩa hai hoa nở cùng một cuống, còn nhân vật bưng hộp châu máu mang ý nghĩa khăng khít và tốt đẹp. Hoa văn này thường dùng trên quà mừng cưới, hiếm khi khắc trên đèn đá, dù có thì là đặt trước cửa phòng tân hôn, ngụ ý chúc hai vợ chồng có hôn nhân thuận lợi, hạnh phúc mỹ mãn…”
Một đợt gió nữa thổi tới, men say lại dâng lên, cậu càng nói càng buồn ngủ, giọng ngày càng nhỏ.
Thẩm Thanh Dứu thấy trán cậu gục xuống sắp đụng phải đèn đá, vội vàng giơ tay đỡ, để cậu ngả vào vai mình.
Đèn đá không quá chói, chỉ đủ chiếu sáng hai người ngồi xổm bên cạnh, bọn họ ngồi sát nhau như hòa vào bức tranh với không gian tối tăm, chỉ có ngọn đèn le lói nhưng ấm áp vào đầu đông.
Sau khi biết tác giả của chiếc đèn đá này, Hứa Gia Ngôn cảm thấy thỏa mãn, dường như đã quen tiếp xúc với Thẩm Thanh Dứu, tự nhiên tìm vị trí thoải mái trên vai anh rồi nhắm mắt lại.
Thẩm Thanh Dứu sợ cậu mơ màng ngủ rồi cảm lạnh nên cởi áo ngoài rồi khoác lên người cậu.
Anh không vội rời đi mà dừng chân trước đèn đá chừng năm phút, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Hai giây sau, cuộc gọi được kết nối, giọng nam trẻ tuổi hơi giật mình hỏi: “Thẩm Thanh Dứu? Nửa đêm cậu gọi tôi làm gì?”
Thẩm Thanh Dứu không nói lời vô nghĩa mà đi thẳng vào vấn đề: “Đèn đá trong sân nhà cậu có bán không?”
Đầu dây bên kia im lặng nửa phút rồi ngập ngừng hỏi: “Gì cơ? Đèn gì?”
~Hết chương 29~