Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hôn Ước Hữu Hiệu - Thất Tử Hoa

Chương 9: Hụt hẫng



Gần đây cuộc sống của Dư An rất phong phú, mỗi ngày đều thực hiện một số bài tập phục hồi chức năng đơn giản sau khi truyền dịch, đọc sách, xoa bóp, sau đó dịch tài liệu giúp Bùi Diệu.
Chuyên ngành đại học của cậu là tiếng Pháp, cộng thêm môi trường sống từ nhỏ là song ngữ Trung – Anh giúp cậu thành thạo tiếng Anh vô cùng. Đối với cậu, việc phiên dịch cực kỳ đơn giản, bên cạnh đó có thể giết thời gian.
Nhờ có tác dụng của thuốc, tuyến thể cũng dần dần khôi phục. Vùng da bị thương sau gáy cũng đã lấy lại được cảm giác, gần đây thường xuyên ngứa ngáy, lúc nặng lúc nhẹ. Nhưng cơn ngứa này xuất phát từ bên trong da, gãi cũng vô dụng, sau khi hết ngứa thì lại đau.
Bác sĩ nói điều này là bình thường, cho thấy thần kinh đang hồi phục lại. Hơn nữa vết thương ở chân cậu cũng gần lành rồi, có thể thử xuống giường đi lại.
Mẹ Dư rất vui mừng, đợi bác sĩ rời đi thì để Dư An thử xem.
Phản ứng của Dư An bình thường: "Từ từ đi ạ."
Mẹ Dư không hiểu: "Đợi gì nữa chứ?"
Dư An nhìn sắc trời ngoài khung cửa sổ, không nói gì.
Ba mẹ cậu trở về 3 ngày rồi, cũng đã 3 ngày cậu không gặp Bùi Diệu, nhưng sáng ngày thứ hai tỉnh lại thì phòng bệnh đã tràn ngập mùi pheromone đàn hương thơm ngát.
Mẹ Dư nói lúc Bùi Diệu đến cậu đã ngủ rồi, nên anh chỉ nhìn cậu một lúc, xoa dịu tuyến thể xong thì rời đi.
Có pheromone của Alpha, cơ thể Dư An cảm thấy thoải mái nhất là lúc sáng sớm vừa tỉnh giấc, tuyến thể cũng không có bất kỳ thay đổi nào. Nhưng sau khi truyền dịch, bắt đầu từ buổi chiều thì cảm thấy khó chịu, không nói được cụ thể là khó chịu ở đâu, chỉ biết là không thoải mái.
Vì cần phiên dịch tài liệu, ba Dư mang laptop đến cho Dư An. Cậu và Bùi Diệu cũng không phải không hề giao tiếp gì, họ thêm Wechat của nhau, mỗi ngày gửi file tài liệu cho nhau qua Wechat. Sau đó trò chuyện vài câu đơn giản, ngoài ra không còn gì khác.
Bác sĩ bảo cậu sẽ sinh ra sự ỷ lại đối với pheromone của Alpha, Dư An nhìn chằm chằm ảnh đại diện Wechat của Bùi Diệu, trong lòng cảm thấy trống vắng khó tả.
Rõ ràng họ chỉ ở chung với nhau hai ngày, cũng chỉ mới rời xa nhau có ba ngày.
Mặc dù Bùi Diệu không xuất hiện, nhưng đã nhận lo một ngày ba bữa cho Dư An. Món ăn được thay đổi mỗi ngày, đẹp mắt và ngon miệng. Canh gà, vịt, cá được nấu đến đặc sánh. Cậu phải ăn sạch dưới sự giám sát của mẹ Dư.
Hôm nay là canh cà chua thịt bò, Dư An ngửi thấy mùi vị chua ngọt của cà chua, hàng lông mày nhíu lại. Sau khi uống hết canh, cậu phải uống thêm hai ngụm nước lọc để áp xuống mùi vị trong miệng.
Laptop đặt bên cạnh vẫn mở, trên màn hình là tài liệu đã được phiên dịch một nửa.
Dư An chạm vào touchpad, lướt con trỏ chuột đến biểu tượng của Wechat, hộp thoại trò chuyện với Bùi Diệu hiện lên. Nội dung trò chuyện giữa họ chỉ toàn là file tài liệu, xen kẽ một hai câu đối thoại.
*Touchpad (bàn di chuột): là cái chỗ có cảm ứng, dùng ngón tay để di chuyển con trỏ chuột trên laptop í.
Bùi Diệu nói cho cậu biết đoạn nào cần phiên dịch, cậu trả lời được.
Bùi Diệu bảo cậu chú ý mắt và ngón tay, đừng vất vả quá, cậu trả lời được.
Cậu gửi file tài liệu đã được dịch cho Bùi Diệu, đối phương trả lời cảm ơn hoặc vất vả rồi.
Đối thoại giữa họ quá ít ỏi, lướt chẳng bao lâu đã đến cuối.
Wechat là Bùi Diệu bảo muốn thêm để thuận tiện gửi file, sau khi thêm rồi quả thật chỉ dùng để gửi file.
Dư An đặt hai tay lên bàn phím, chầm chậm gõ một đoạn.
Bên kia, Wechat của Bùi Diệu sáng lên đúng lúc anh đang nhàn rỗi ăn cơm.
【Dư An: Canh hôm nay ngọt quá.】
Chế độ ăn của Dư An đều được anh xem qua, nhờ có trí nhớ tốt mà anh nhớ ra món ăn của hôm nay, trả lời: 【Không thích ăn ngọt à?】
【Dư An: Ừm.】
【Bùi Diệu: Được, lần sau đổi món khác.】
Dư An xem đi xem lại đoạn đối thoại này, không tìm được chủ đề để nói tiếp, chỉ có thể kết thúc ở đây.
Cảm giác cô đơn cứ đọng mãi trong lòng, tuyến thể lại bắt đầu ngứa rát. Cậu vươn tay sờ lên, dùng sức ấn mạnh lên làn da nơi đó, thà có còn hơn không.
Mẹ Dư để ý thấy động tác của Dư An, hỏi: "Sao thế? Tuyến thể lại khó chịu à?"
Dư An nói: "Hơi hơi."
Mẹ Dư thở dài: "Gần đây Bùi Diệu bận quá, em trai nó về nước, gia đình họ bận rộn lo chuyện kết hôn với nhà họ Mễ. Nghe nói công ty nhà họ Mễ xảy ra chút chuyện, nhà họ Bùi lại cần đến công nghệ của nhà họ Mễ, họ cần có đoạn hôn nhân này để hợp tác."
Chuyện trên thương trường Dư An không hiểu, vẻ mặt bình tĩnh ngồi nghe.
"Tiểu An, nếu con khó chịu, hay là thử dùng pheromone của mẹ đi." Mẹ Dư hỏi, "Hôm qua mẹ hỏi bác sĩ rồi, pheromone của người thân cũng có thể."
Dư An lắc đầu: "Không cần đâu mẹ."
Mẹ Dư lo lắng: "Nhưng mà..."
"Mẹ ơi, con hơi mệt rồi." Dư An tựa vào giường nhắm mắt lại, "Con ngủ một lúc ạ."
Mẹ Dư thấy tinh thần cậu bất ổn, hạ đầu giường xuống thấp cho cậu, đắp chăn đàng hoàng lại: "Mang bàn và laptop đi nhé?"
"Không cần đâu ạ, lát nữa con tỉnh dậy sẽ phiên dịch tiếp."
Mẹ Dư nói được, muốn ngồi bên giường xoa bóp cánh tay cho cậu nhưng Dư An rụt tay lại, kéo chăn lên che khuất mặt.
Giấc ngủ này của Dư An khá dài, vụ tai nạn ô tô khiến cơ thể cậu bị tổn thương nghiêm trọng, thuốc bác sĩ kê cũng có vài thành phần gây ngủ giúp cậu ngủ được hơn mười tiếng mỗi ngày, giấc ngủ ngon mới có thể tăng tốc độ hồi phục.
Ánh mặt trời chiếu vào phòng bệnh, lúc Bùi Diệu bước vào, mẹ Dư đang ngồi trên ghế sofa gọt trái cây. Anh thấy người trên giường bệnh đang nằm ngủ, bước đến hạ thấp giọng gọi một tiếng mẹ.
Mẹ Dư suỵt với anh một tiếng, chỉ vào Dư An.
Bùi Diệu hiểu ra, tới gần giường bệnh, nhìn thấy người đang rúc trong chăn ngủ không yên ổn. Dường như cậu đang mơ một giấc mơ chẳng hề tốt đẹp gì, lông mày hơi nhíu, đọng lại một nỗi ưu tư buồn bã nhàn nhạt.
Cơ thể của Omega quá yếu ớt, lúc ngủ sẽ toát mồ hôi lạnh, đó là dấu hiệu của sư suy nhược cơ thể. Trước đây Bùi Diệu đã để ý tới, thuốc tây điều trị triệu chứng nhưng không chữa trị được tận gốc, khí huyết kém vẫn nên dùng thuốc trung y để trị mới tốt lên được.
Mẹ Dư nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, đóng cửa, chừa không gian lại cho hai người.
Bùi Diệu vén một góc chăn lên, để tuyến thể của Dư An lộ ra ngoài. Anh để ý thấy bàn tay của cậu đang che sau gáy, tựa như đang chịu đựng sự khó chịu, cũng giống như một tư thế cho thấy cậu đang vô cùng bất an.
Pheromone của Alpha tỏa ra cuồn cuộn, nhẹ nhàng quấn lấy Omega. Mùi thơm thoang thoảng của gỗ đàn hương đọng lại bên mũi khiến người đang say giấc nồng dần bình ổn lại, những ngón tay đang giữ sau gáy cũng thả lỏng ra, giấc ngủ cũng thư thái hơn.
Lúc Bùi Diệu chuẩn bị rời đi, Dư An chợt tỉnh giấc. Cậu ngủ đến mê man, mở mắt ra nhìn thấy bóng lưng người đàn ông sắp rời đi, giọng nhanh hơn não một bước.
"Bùi Diệu."
Bùi Diệu dừng bước, quay trở lại: "Em tỉnh rồi."
Dư An ngồi dậy, vì đổ mồ hôi nên bủn rủn cả người: "Sao anh lại đến đây?"
"Hôm nay tan ca sớm, ghé thăm em một lát." Bùi Diệu thấy môi cậu khô khốc, rót nước đưa cho cậu, "Em ngủ không ngon."
Dư An không nói bản thân mình vẫn chưa khỏe, uống một ngụm nước làm ẩm cổ họng rồi hỏi: "Anh phải đi rồi à?"
"Ừ, tối nay có bữa cơm, bàn bạc ngày cưới của Thừa Nhiên."
Dư An có ấn tượng mang máng về Bùi Thừa Nhiên, lúc nhỏ đi dự tiệc cùng ba mẹ Dư có gặp qua. Khi đó họ đều còn nhỏ, tính khí hai anh em nhà họ Bùi giống nhau, đều là dáng vẻ bình tĩnh nghiêm túc, bạn bè cùng lứa đều không muốn chơi với họ.
Dư An cắn ống hút, uống từng ngụm từng ngụm nước nhỏ, im lặng rũ mắt xuống.
Bùi Diệu đưa thanh long đã cắt sẵn cho Dư An, cậu đặt ly nước xuống, cầm nĩa lên ăn một miếng: "Anh cắt à?"
Bùi Diệu: "Không phải, mẹ em cắt."
Dư An lại im lặng, ăn hai miếng thì bỏ xuống, cậu nhìn thấy laptop của mình đã được khép lại thì nói: "Tôi chưa dịch xong."
"Không gấp, phần tài liệu này tuần sau mới cần." Bùi Diệu nói, "Lúc ngủ nên tắt đi thì tốt hơn, có bức xạ."
Lúc này Bùi Diệu có điện thoại gọi tới, giọng nói loáng thoáng phát ra từ ống nghe, Bùi Diệu nghe xong thì nói đến ngay, có lẽ là người nhà họ Bùi bên kia đang thúc giục.
"Em nghỉ ngơi đi." Bùi Diệu nói, "Tôi đi trước."
Tầm mắt Dư An rút lại, gật đầu thật nhẹ.
Sau khi Bùi Diệu đi, mẹ Dư cầm hộp cơm bước vào, đặt bữa tối lên bàn, mùi đồ ăn thơm phức cũng không gợi nên chút cảm giác thèm ăn nào của Dư An.
Theo sự rời đi của Alpha, lượng pheromone dào dạt cũng đột ngột dừng lại, tuyến thể vẫn không có gì khó chịu, chỉ là khó lòng lơ đi cảm giác hụt hẫng trong tim.
Dư An ăn bữa cơm này mà chả có tí mùi vị gì, nhai rồi nuốt một cách máy móc và cứng nhắc. Ăn xong bữa tối cũng chẳng muốn phiên dịch, một tay cầm sách lên đọc, một tay cầm dụng cụ tập luyện ngón tay.
Sắc trời dần tối, sau khi xoa bóp cánh tay cho Dư An xong thì chuẩn bị rời đi.
Dư An thấy lạ, hỏi bà sao lại đi.
Mẹ Dư còn ngạc nhiên hơn cậu: "Tối nay Tiểu Diệu muốn đến đây, con rể với mẹ vợ ngủ chung một phòng sao được?"
"Bùi Diệu muốn đến đây?" Dư An kinh ngạc, "Tại sao ạ?"
"Nó đến đây thì còn vì cái gì được nữa? Đương nhiên là muốn chăm sóc con rồi." Mẹ Dư nói, "Vài bữa nữa nhà họ Bùi phải chuẩn bị cho hôn lễ, thời gian rảnh để đến đây có lẽ sẽ ít hơn, chắc là giờ muốn dành nhiều thời gian hơn cho con đó."
Dư An mím môi, tầm mắt quay về trên trang sách nhưng lại đọc không vô, thỉnh thoảng lại nhìn nhìn thời gian, từng giây từng phút đều trở nên dài đằng đẵng.
Hơn 9 giờ, cửa phòng bệnh mở ra, Dư An nâng mắt nhìn, gặp phải ánh mắt đen tối sâu thẳm của Alpha.
Khi Alpha đi vào, pheromone cũng theo bước anh mà nồng đậm dần.
Bùi Diệu thấy dáng vẻ Dư An đang nhìn laptop chăm chỉ làm việc, nhắc nhở cậu: "Thức khuya hại tinh thần."
Dư An nói: "Mới 9 giờ, không tính là thức khuya."
Bùi Diệu vươn tay muốn tắt nhưng bị Dư An ngăn cản: "Tôi chỉ còn một đoạn cuối cùng thôi là xong rồi."
"Tôi đã nói rồi, không gấp."
"Tôi muốn làm cho xong đoạn này." Dư An kiên trì.
Bùi Diệu giằng co với cậu một chốc, châm chước nói: "Không được quá 10 giờ."
Dư An gật đầu, rê chuột đến một hàng chữ rất dài: "Cái này tôi không biết nên dịch sao cho đúng hết, là từ chuyên ngành, anh biết không?"
Bùi Diệu sáp lại gần, Dư An ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong gỗ đàn hương.
"Không biết."
"Anh uống rượu à?"
Hai người đồng thanh nói, Bùi Diệu quay đầu sang đối mặt với Dư An, khoảng cách gần trong gang tấc, cả hai đều nhìn thấy hình bóng của mình trong mắt người kia.
Pheromone của Alpha vây quanh hai người họ, không rõ là trấn an hay có ý gì khác, dù là gì cũng làm trái tim Dư An loạn nhịp.
Bùi Diệu nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của Omega: "Uống một ít."
Dư An trốn tránh ánh mắt, nhìn lại vào màn hình: "Nếu anh mà cũng không biết, vậy thì..."
"Tra thử xem." Bùi Diệu nói.
Dư An cũng nghĩ vậy, nhưng cậu còn chưa kịp chạm vào màn hình cảm ứng của laptop thì Bùi Diệu đã lấy điện thoại ra, mở giao diện tìm kiếm.
Omega đoán anh đã hơi say rồi, nhắc nhở rằng laptop cũng tra được.
Nhưng Alpha lại không nói lời nào, anh thấy mình không nên để vợ phải động tay.
Khi Bùi Diệu bấm vào ô tìm kiếm, có vài lịch sử tìm kiếm được hiện ra, Dư An không định nhìn trộm điện thoại của người khác nhưng lại vô tình nhìn lướt qua, nội dung trên đó khiến cậu không thể rời mắt được.
"Đây là gì vậy?" Dư An hỏi.
Ngón tay Bùi Diệu khựng lại, lúc này mà còn giấu diếm nữa thì càng giống như giấu đầu lòi đuôi.
Lịch sử tìm kiếm có rất nhiều mục:
『Sau khi kết hôn phải đối xử với vợ thế nào?』
『Kết hôn với người không có tình cảm thì nên chung sống thế nào?』
『Bà xã bị bệnh phải chăm sóc thế nào?』
『Vợ chồng phải làm sao để tương kính như tân*?』
*Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách.
『Liên hôn thương nghiệp thì phải làm gì để bồi dưỡng tình cảm?』
Bọn họ dựa vào nhau rất gần, Dư An nhìn thấy hết những dòng này, trong lòng dấy lên từng cơn sóng lớn, ngắm nhìn khuôn mặt khôi ngô sáng sủa của Alpha, hỏi: "Anh... muốn bồi dưỡng tình cảm à?"
"Tôi nói rồi, tôi không có ý định ngoại tình." Bùi Diệu nói, "Nếu tôi đã cưới em, tương lai sẽ cùng em đi hết quãng đời còn lại, không nên bồi dưỡng tình cảm à?"
Ngón tay Dư An cuộn tròn, lòng bàn tay hơi ẩm ướt, "Vậy anh đã biết nên bồi dưỡng thế nào chưa?"
Dư An không nhịn được mà nhìn điện thoại của Bùi Diệu, trong mắt nổi lên ý cười nhàn nhạt, "Trên mạng dạy anh làm gì?"
Bùi Diệu liệt kê ra ba điều mà anh thấy quan trọng nhất: "Giặt quần áo cho vợ, nấu cơm cho vợ, đội vợ lên đầu."
Điều đầu tiên đã làm rồi, Dư An nhớ lại những bữa cơm gần đây, "Những món đó đều là anh nấu à?"
"Không phải." Bùi Diệu rất thẳng thắn, trung thực, "Tôi không biết làm, chỉ có thể bỏ tiền ra để người khác làm."
Dư An cảm thấy buồn cười, "Vậy còn đội vợ lên đầu thì sao?"
Bùi Diệu không nhắc đến chuyện hôm đó anh để hàng trăm người ngồi đợi, cò mình thì kèm vợ dịch tài liệu. Anh đặt điện thoại lên bàn, đứng dậy và nói: "Tôi đi đánh răng rửa mặt đây."
Anh còn chưa kịp cất bước, cánh tay đã bị giữ lại.
"Bùi Diệu." Trong ánh sáng dịu nhẹ, Dư An trông rất ấm áp mềm mại, hơi thở ngào ngạt mùi gỗ đàn hương khiến vành tai cậu phiếm hồng, lưỡng lự hỏi ra nỗi băn khoăn trong lòng, "Nếu người anh cưới là người khác, anh cũng sẽ đối xử với người ta giống vậy à?"
Bùi Diệu suy tư trong chốc lát, nói: "Giả thiết này không tồn tại."
Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt xinh đẹp của Omega: "Chúng ta còn chưa ra đời đã có hôn ước rồi, trừ phi hủy hôn, nếu không thì chỉ có thể là vợ chồng."
Chương trước Chương tiếp
Loading...