Hôn Ước Hữu Hiệu - Thất Tử Hoa
Chương 44: An ủi
Lần làm tình đã lâu mới lại được trải nghiệm này đối với Dư An mà nói là thỏa thích vô cùng, nhưng cũng mệt mỏi vô cùng, còn đang tắm mà cậu đã thiếp đi, vẻ mặt điềm tĩnh, ngoan ngoãn nằm trong lòng Alpha, từng dòng nước xối qua chiếc bụng tròn vo rửa sạch đi mọi nhớp nháp, làn nước ấm làm nổi bật lên những dấu hôn trên cơ thể, đặc biệt là bộ ngực bị Bùi Diệu xoa đến sưng tấy, dù là đang ngủ cũng khiến Omega khó chịu hầm hừ.
Ánh mắt Bùi Diệu tối đi, mặt mày thâm trầm, nhìn chằm chằm vào người đang ngủ say không rời mắt, lòng bàn tay chứa đầy sửa tắm bôi từ chiếc bụng bầu đến cặp đùi, lưu luyến cảm giác mịn màng săn chắc, lại vươn tay thăm dò sâu vào trong.
Dư An một chút cũng không nhận ra sự dâm loạn này, hít thở đều đều, hàng mi dài treo dưới đáy mắt, dày như lông vũ, vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn.
Đến cuối cùng Bùi Diệu cũng chẳng làm gì khác, chỉ không ngừng hôn lên chiếc cổ thon mịn và tuyến thể của Dư An, để lại thêm một dấu răng trên bờ vai đầy đặn của cậu.
Anh thở ra một hơi thật dài, tắm rửa cho Dư An sạch sẽ rồi ôm người về giường, còn mình thì quay lại phòng tắm suốt hai mươi phút mới lại đi ra, không chút nôn nóng, trở về trạng thái trầm ổn như bình thường.
Trong khoảng thời gian ngắn có lẽ cậu sẽ không tỉnh lại, nghĩ vậy, Bùi Diệu cầm điện thoại trở lại thư phòng xử lý công việc, cố ý không đóng cửa để cậu tỉnh dậy có thể gọi anh bất cứ lúc nào.
Mặt trời dần ngả về tây, lúc chạng vạng, Bùi Diệu nhận một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia là Dư An.
Anh đứng dậy bước đến phòng ngủ chính, trông thấy Dư An trên giường, đồ ngủ hơi lộn xộn, những chiếc hôn rải rác trên cổ trông cậu đầy gợi tình.
Có điều Omega vô lực cầm điện thoại trên tay, anh mắt buồn bã.
Bùi Diệu bước nhanh đến, vuốt ve gò má của Dư An, thấp giọng hỏi, "Sao không trực tiếp gọi anh?"
Cậu nghiêng người tựa vào vai anh, ỷ lại mà hít sâu một hơi, được mùi đàn hương bao bọc mới khiến cậu yên tâm, "Anh đi đâu vậy?"
"Không đi đâu cả, anh ở thư phòng." Thông qua pheromone, Bùi Diệu cảm nhận được cảm xúc suy sụp của Dư An, vuốt ve lưng cậu lên xuống, "Em gặp ác mộng à?"
Dư An gật đầu, "Lại mơ thấy lúc tai nạn... mơ thấy cục cưng..."
"Mơ thấy đều là giả thôi." Bùi Diệu dỗ dành, "Em sẽ không có việc gì, cục cưng cũng sẽ khỏe mạnh."
Anh hôn lên trán cậu, "Anh sẽ luôn ở bên em."
Dư An nằm trong lòng Bùi Diệu, một lúc lâu sau mới tốt lên, khoảng thời gian mang thai tâm trạng không ổn định, hormone dao động đã phóng đại nỗi sợ hãi sâu trong lòng cậu.
"Sau này anh đừng qua thư phòng làm việc nữa nhé." Cậu đưa ra yêu cầu, "Phải luôn ở bên cạnh em nhé."
Bùi Diệu chiều lòng cậu: "Được."
Dư An lại nói: "Vừa mới tỉnh dậy, em chẳng ngửi thấy pheromone của anh..."
Trên ga giường và vỏ chăn đều nhuốm pheromone của Bùi Diệu, nhưng chừng này không đủ để cho Omega đang mang thai có được cảm giác an toàn.
"Lần sau sẽ không thế nữa." Đôi môi anh từ cần cổ di chuyển đến tuyến thể cậu, "Tha thứ cho anh lần này nhé."
Dư An được dỗ dành mới thoải mái hơn chút, "Vậy lần này bỏ qua cho anh đó."
"Em đói chưa?" Bùi Diệu phân tán lực chú ý của cậu, thấp giọng hỏi, "Muốn ăn gì? Anh làm cho em."
Sau khi tắm anh đã đút cho cậu chút dịch dinh dưỡng, nên Dư An cũng không đói lắm, dù vậy cậu vẫn thèm ăn, chẹp chẹp miệng, "Khoai tây nghiền."
Trong mắt Bùi Diệu chứa đầy ý cười, "Được."
Bụng của Dư An càng ngày càng lớn hơn, năm tháng thì bụng đã lớn như người khác mang thai sáu tháng, khẩu vị tốt lên, hành động cũng trở nên vụng về và tốn sức hơn, đặc biệt là những lúc đi vệ sinh.
Đứa nhỏ lớn lên, đồng thời cũng gây áp lực lên bàng quang, vừa mắc tiểu cậu đã ngồi dậy chuẩn bị đi toilet, nhưng chỉ mới cử động cơ thể, nước tiểu đã són ra ngoài, dằn vặt vô cùng, vốn dĩ lúc mang thai cảm xúc đã rất mẫn cảm, lần này còn làm bẩn cả sô pha.
Thật ra chỉ là một vệt nhỏ, thậm chí nếu không chú ý sẽ không nhìn ra, nhưng Dư An vừa thấy thì khóe mắt đã phiếm hồng, Bùi Diệu và dì giúp việc an ủi bao lâu cũng không vui lên được, buồn bã bức bối cả một buổi chiều không nói lời nào.
Bùi Diệu bó tay, bỏ xuống sự kiêu ngạo của Alpha, chạy đi cầu cứu người em dâu từng mang thai của mình.
Đối với Alpha mà nói, ngay cả Omega của mình cũng không dỗ dành được là loại chuyện mất mặt vô cùng, nhưng lúc này trong lòng Bùi Diệu chỉ để ý Dư An, không quan tâm nhiều chuyện đến thế.
Mễ Nam là họa sĩ tự do, ngay lập tức bỏ xuống công việc, mang theo đồ bổ đến gõ cửa nhà, còn dắt theo bé Cốt Đóa.
Cô bé thích Dư An, vừa vào nhà đã chạy đến bên cạnh cậu, trắng trẻo đáng yêu vô cùng khiến cậu vừa thấy đã nở nụ cười, cộng thêm cái miệng ngọt như đường của bé, sờ lên chiếc bụng tròn của Dư An trò chuyện với hai em nhỏ, dặn dò chúng nó phải ngoan ngoãn đừng để chú nhỏ của bé khó chịu.
Có khách đến nhà, đương nhiên Dư An không thể lạnh mặt tiếp khách, Cốt Đóa lại còn ngoan như vậy, khiến ý cười trên môi cậu càng thêm sâu.
Nửa chừng Mễ Nam bảo Cốt Đóa đi tìm Nữu Nữu chơi, còn cậu ấy thì ngồi bên Dư An gọt táo cho cậu, hỏi về những thay đổi trong thai kỳ một cách rất tự nhiên, sau đó chia sẻ chút kinh nghiệm.
"Đúng rồi anh dâu, em từng dùng một loại tả lót cho người mang thai rất thoải mái. Đợi thai lớn hơn sẽ có tình trạng són tiểu, may là có cái này mới không bị tràn ra ga giường." Mễ Nam đưa cho Dư An một lát táo, hạ thấp giọng nói về âm lượng chỉ hai người họ nghe được, "Hay là anh chuẩn bị sẵn vài cái đi? Anh mang thai tận hai bé, chắc sẽ vất vả hơn đấy."
Động tác của Dư An khựng lại, "Lúc em mang thai Cốt Đóa... bị són tiểu à?"
"Đúng vậy, ai mang thai cũng bị, trên những bài viết của mấy trang web dành cho người mang thai cũng có nói, giai đoạn sau còn có thể bị phù, chuột rút. Có mấy đứa trẻ quá lớn sẽ đè ép đến cả dạ dày, gì cũng ăn không vào nhưng vẫn phải ăn." Mễ Nam bật cười, hàng mày cong cong, lại gần thì thầm vào tai Dư An như đang muốn nói bí mật gì đó, "Lần đầu em bị són tiểu còn tràn cả ra giường, làm ướt hết quần lót, là anh Thừa Nhiên giặt cho em. Rồi sau đó ảnh lại đỡ em vào nhà vệ sinh, làm em ngại muốn chết, làm mình làm mẩy một lúc lâu, còn dỗi ảnh nữa."
Dư An cũng cười theo, cắn một miếng táo, "Em cực khổ quá đi mất."
"Nào có ai sinh con mà không cực khổ đâu." Mễ Nam dựa vào sô pha, lại đưa một miếng táo đã gọt sang cho Dư An, "Vậy nên phải yêu ai đó lắm mới bằng lòng sinh con cho người đó, anh cũng vậy đúng không anh dâu?"
Dư An đối diện với ánh mắt trêu chọc của Mễ Nam, ném vấn đề lại cho cậu ấy: "Không phải em cũng thế à?"
"Đúng ạ, em đợi anh Thừa Nhiên tận bảy năm, đơn phương bảy năm lận đó." Nghĩ đến chuyện xưa Mễ Nam chỉ thấy bùi ngùi, "Vậy nên dù cho mang thai vất vả thế nào, em vẫn thấy hạnh phúc lắm."
"Hiện tại em càng hạnh phúc hơn rồi." Dư An nhìn sang Cốt Đóa đang đùa nghịch bên cạnh, "Có cô con gái ngoan ngoãn, anh cũng hi vọng có thể sinh một bé gái, tri kỷ như bé Cốt Đóa vậy."
"Thuận theo tự nhiên thôi anh ạ, biết đâu là một đôi long phượng thai, đủ nếp đủ tẻ ấy." Mễ Nam cười đùa.
Mễ Nam vuốt ve chiếc bụng tròn vo của mình, ánh mắt dịu dàng, "Thuận theo tự nhiên thôi."
Hai anh em dâu chia nhau ăn hết một quả táo, Mễ Nam lại nghĩ tới gì đó, lấy điện thoại ra cho Dư An xem, "Lúc trước anh Thừa Nhiên mua cái chậu ngâm chân này, giúp giảm bớt sưng phù, em thích lắm luôn, tối nào cũng phải ngâm, sau khi xoa bóp thì thoải mái vô cùng, anh có thể thử xem!"
"Được." Dư An không khỏi tò mò, "Nhưng lúc anh đi thăm em thấy Thừa Nhiên xoa bóp cho em mà, sau đó không làm nữa à?"
Mễ Nam ghét bỏ: "Sau khi có chậu ngâm chân thì em không cần ảnh xoa bóp nữa, ảnh không biết làm."
"Thế à?" Bùi Diệu cầm đồ tráng miệng bước đến tiếp lời, "Lúc trước Thừa Nhiên cũng dạy anh ấn vài huyệt vị, mà em nói thế này, xem ra anh nên hỏi lại nó phương pháp có dùng được hay không đây."
"Thôi đừng ạ, chuyện đã qua lâu thế rồi mà." Mễ Nam nhanh chóng ngăn cản, "Vai kẻ ác này anh cả đừng làm nhé ạ?"
Bùi Diệu mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi, khí chất dịu dàng hơn lúc gia đình hội họp nhiều, bận tối mắt mà vẫn thong dong: "Để nó nhận ra điểm yếu của mình chứ."
"Nhưng nếu vậy ảnh sẽ biết mấy lời em khen lúc đó toàn là điêu thôi." Nụ cười của Mễ Nam có chút ranh mãnh, "Lời nói dối thiện ý có thể giúp duy trì tình cảm vợ chồng tụi em á."
"Em yên tâm, anh không cho ảnh nói." Dư An nhận cốc nước ép cà chua từ Bùi Diệu, uống một hớp, liếm liếm đôi môi đỏ hồng, "Vì ảnh xoa bóp cũng thường thôi, không có tư cách chê Thừa Nhiên."
Bùi Diệu có lý do chính đáng: "Đó là do Thừa Nhiên dạy anh không tốt."
Mễ Nam bảo vệ chồng mình: "Anh Thừa Nhiên cũng không phải dân chuyên đâu ạ."
Bùi Diệu tạm gác công việc sang một bên, ngồi trong phòng khách trò chuyện với hai người, muộn chút nữa Bùi Thừa Nhiên tan ca cũng sẽ qua đây, hai nhà lại cùng nhau ăn một bữa cơm tối.
Đợi gia đình Mễ Nam về rồi, Bùi Diệu dọn bàn ăn, bỏ bát đũa vào máy rửa bát.
Dư An ngồi một bên ăn trái cây, đột nhiên cất lời: "Bùi Diệu, em muốn mua chậu ngâm chân."
Bùi Diệu hỏi: "Chê anh xoa bóp không tốt à?"
"Cũng không tính là vậy mà, mua về rồi thì anh sẽ không vất vả thế nữa." Dư An nói một cách khéo léo.
Bùi Diệu cười nhẹ một tiếng, "Làm ở ban nhạc có hơi thiệt thòi cho em, đến bộ phận đối ứng của công ty anh đi, anh trả lương cho em."
"Em không thèm, bóc lột sức lao động." Dư An lại mua thêm không ít thứ trên mạng, đều dùng tiền trong thẻ Bùi Diệu.
Alpha dọn dẹp xong đi đến ngồi xuống, ôm lấy Dư An xoa eo cho cậu, "Mua gì đấy?"
Dư An đưa cho anh xem, cậu mua rất nhiều đồ, có chậu ngâm chân, quần áo chống bức xạ cho người có thai, vài chiếc đệm trông thật mềm mại. Dù trong nhà có chuẩn bị sẵn, nhưng cậu thấy đáng yêu thì cứ mua thêm thôi.
Còn có một miếng lót thấm nước tiểu.
Ánh mắt Bùi Diệu nhìn vào thứ này, nói: "Thật ra không cần thiết, giặt là được rồi, em cũng đâu bị thường xuyên."
"Cũng nhiều lần lắm, mỗi lần làm ướt đều phải giặt thì thật phiền." Dư An đã không còn suy sụp buồn bã như lúc sáng, "Anh giặt quần ngoài của em là được rồi."
Khuôn mặt anh tuấn của Bùi Diệu ánh lên vẻ dịu dàng, "Được"
Dư An liếc mắt sang nhìn anh, vẫn có chút không yên tâm, hỏi: "Anh sẽ không chê em đấy chứ?"
"Nghĩ gì đấy?" Bùi Diệu hôn lên đôi má đã phúng phính của Dư An, "Rất sẵn lòng nữa là đằng khác."
Ánh mắt Bùi Diệu tối đi, mặt mày thâm trầm, nhìn chằm chằm vào người đang ngủ say không rời mắt, lòng bàn tay chứa đầy sửa tắm bôi từ chiếc bụng bầu đến cặp đùi, lưu luyến cảm giác mịn màng săn chắc, lại vươn tay thăm dò sâu vào trong.
Dư An một chút cũng không nhận ra sự dâm loạn này, hít thở đều đều, hàng mi dài treo dưới đáy mắt, dày như lông vũ, vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn.
Đến cuối cùng Bùi Diệu cũng chẳng làm gì khác, chỉ không ngừng hôn lên chiếc cổ thon mịn và tuyến thể của Dư An, để lại thêm một dấu răng trên bờ vai đầy đặn của cậu.
Anh thở ra một hơi thật dài, tắm rửa cho Dư An sạch sẽ rồi ôm người về giường, còn mình thì quay lại phòng tắm suốt hai mươi phút mới lại đi ra, không chút nôn nóng, trở về trạng thái trầm ổn như bình thường.
Trong khoảng thời gian ngắn có lẽ cậu sẽ không tỉnh lại, nghĩ vậy, Bùi Diệu cầm điện thoại trở lại thư phòng xử lý công việc, cố ý không đóng cửa để cậu tỉnh dậy có thể gọi anh bất cứ lúc nào.
Mặt trời dần ngả về tây, lúc chạng vạng, Bùi Diệu nhận một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia là Dư An.
Anh đứng dậy bước đến phòng ngủ chính, trông thấy Dư An trên giường, đồ ngủ hơi lộn xộn, những chiếc hôn rải rác trên cổ trông cậu đầy gợi tình.
Có điều Omega vô lực cầm điện thoại trên tay, anh mắt buồn bã.
Bùi Diệu bước nhanh đến, vuốt ve gò má của Dư An, thấp giọng hỏi, "Sao không trực tiếp gọi anh?"
Cậu nghiêng người tựa vào vai anh, ỷ lại mà hít sâu một hơi, được mùi đàn hương bao bọc mới khiến cậu yên tâm, "Anh đi đâu vậy?"
"Không đi đâu cả, anh ở thư phòng." Thông qua pheromone, Bùi Diệu cảm nhận được cảm xúc suy sụp của Dư An, vuốt ve lưng cậu lên xuống, "Em gặp ác mộng à?"
Dư An gật đầu, "Lại mơ thấy lúc tai nạn... mơ thấy cục cưng..."
"Mơ thấy đều là giả thôi." Bùi Diệu dỗ dành, "Em sẽ không có việc gì, cục cưng cũng sẽ khỏe mạnh."
Anh hôn lên trán cậu, "Anh sẽ luôn ở bên em."
Dư An nằm trong lòng Bùi Diệu, một lúc lâu sau mới tốt lên, khoảng thời gian mang thai tâm trạng không ổn định, hormone dao động đã phóng đại nỗi sợ hãi sâu trong lòng cậu.
"Sau này anh đừng qua thư phòng làm việc nữa nhé." Cậu đưa ra yêu cầu, "Phải luôn ở bên cạnh em nhé."
Bùi Diệu chiều lòng cậu: "Được."
Dư An lại nói: "Vừa mới tỉnh dậy, em chẳng ngửi thấy pheromone của anh..."
Trên ga giường và vỏ chăn đều nhuốm pheromone của Bùi Diệu, nhưng chừng này không đủ để cho Omega đang mang thai có được cảm giác an toàn.
"Lần sau sẽ không thế nữa." Đôi môi anh từ cần cổ di chuyển đến tuyến thể cậu, "Tha thứ cho anh lần này nhé."
Dư An được dỗ dành mới thoải mái hơn chút, "Vậy lần này bỏ qua cho anh đó."
"Em đói chưa?" Bùi Diệu phân tán lực chú ý của cậu, thấp giọng hỏi, "Muốn ăn gì? Anh làm cho em."
Sau khi tắm anh đã đút cho cậu chút dịch dinh dưỡng, nên Dư An cũng không đói lắm, dù vậy cậu vẫn thèm ăn, chẹp chẹp miệng, "Khoai tây nghiền."
Trong mắt Bùi Diệu chứa đầy ý cười, "Được."
Bụng của Dư An càng ngày càng lớn hơn, năm tháng thì bụng đã lớn như người khác mang thai sáu tháng, khẩu vị tốt lên, hành động cũng trở nên vụng về và tốn sức hơn, đặc biệt là những lúc đi vệ sinh.
Đứa nhỏ lớn lên, đồng thời cũng gây áp lực lên bàng quang, vừa mắc tiểu cậu đã ngồi dậy chuẩn bị đi toilet, nhưng chỉ mới cử động cơ thể, nước tiểu đã són ra ngoài, dằn vặt vô cùng, vốn dĩ lúc mang thai cảm xúc đã rất mẫn cảm, lần này còn làm bẩn cả sô pha.
Thật ra chỉ là một vệt nhỏ, thậm chí nếu không chú ý sẽ không nhìn ra, nhưng Dư An vừa thấy thì khóe mắt đã phiếm hồng, Bùi Diệu và dì giúp việc an ủi bao lâu cũng không vui lên được, buồn bã bức bối cả một buổi chiều không nói lời nào.
Bùi Diệu bó tay, bỏ xuống sự kiêu ngạo của Alpha, chạy đi cầu cứu người em dâu từng mang thai của mình.
Đối với Alpha mà nói, ngay cả Omega của mình cũng không dỗ dành được là loại chuyện mất mặt vô cùng, nhưng lúc này trong lòng Bùi Diệu chỉ để ý Dư An, không quan tâm nhiều chuyện đến thế.
Mễ Nam là họa sĩ tự do, ngay lập tức bỏ xuống công việc, mang theo đồ bổ đến gõ cửa nhà, còn dắt theo bé Cốt Đóa.
Cô bé thích Dư An, vừa vào nhà đã chạy đến bên cạnh cậu, trắng trẻo đáng yêu vô cùng khiến cậu vừa thấy đã nở nụ cười, cộng thêm cái miệng ngọt như đường của bé, sờ lên chiếc bụng tròn của Dư An trò chuyện với hai em nhỏ, dặn dò chúng nó phải ngoan ngoãn đừng để chú nhỏ của bé khó chịu.
Có khách đến nhà, đương nhiên Dư An không thể lạnh mặt tiếp khách, Cốt Đóa lại còn ngoan như vậy, khiến ý cười trên môi cậu càng thêm sâu.
Nửa chừng Mễ Nam bảo Cốt Đóa đi tìm Nữu Nữu chơi, còn cậu ấy thì ngồi bên Dư An gọt táo cho cậu, hỏi về những thay đổi trong thai kỳ một cách rất tự nhiên, sau đó chia sẻ chút kinh nghiệm.
"Đúng rồi anh dâu, em từng dùng một loại tả lót cho người mang thai rất thoải mái. Đợi thai lớn hơn sẽ có tình trạng són tiểu, may là có cái này mới không bị tràn ra ga giường." Mễ Nam đưa cho Dư An một lát táo, hạ thấp giọng nói về âm lượng chỉ hai người họ nghe được, "Hay là anh chuẩn bị sẵn vài cái đi? Anh mang thai tận hai bé, chắc sẽ vất vả hơn đấy."
Động tác của Dư An khựng lại, "Lúc em mang thai Cốt Đóa... bị són tiểu à?"
"Đúng vậy, ai mang thai cũng bị, trên những bài viết của mấy trang web dành cho người mang thai cũng có nói, giai đoạn sau còn có thể bị phù, chuột rút. Có mấy đứa trẻ quá lớn sẽ đè ép đến cả dạ dày, gì cũng ăn không vào nhưng vẫn phải ăn." Mễ Nam bật cười, hàng mày cong cong, lại gần thì thầm vào tai Dư An như đang muốn nói bí mật gì đó, "Lần đầu em bị són tiểu còn tràn cả ra giường, làm ướt hết quần lót, là anh Thừa Nhiên giặt cho em. Rồi sau đó ảnh lại đỡ em vào nhà vệ sinh, làm em ngại muốn chết, làm mình làm mẩy một lúc lâu, còn dỗi ảnh nữa."
Dư An cũng cười theo, cắn một miếng táo, "Em cực khổ quá đi mất."
"Nào có ai sinh con mà không cực khổ đâu." Mễ Nam dựa vào sô pha, lại đưa một miếng táo đã gọt sang cho Dư An, "Vậy nên phải yêu ai đó lắm mới bằng lòng sinh con cho người đó, anh cũng vậy đúng không anh dâu?"
Dư An đối diện với ánh mắt trêu chọc của Mễ Nam, ném vấn đề lại cho cậu ấy: "Không phải em cũng thế à?"
"Đúng ạ, em đợi anh Thừa Nhiên tận bảy năm, đơn phương bảy năm lận đó." Nghĩ đến chuyện xưa Mễ Nam chỉ thấy bùi ngùi, "Vậy nên dù cho mang thai vất vả thế nào, em vẫn thấy hạnh phúc lắm."
"Hiện tại em càng hạnh phúc hơn rồi." Dư An nhìn sang Cốt Đóa đang đùa nghịch bên cạnh, "Có cô con gái ngoan ngoãn, anh cũng hi vọng có thể sinh một bé gái, tri kỷ như bé Cốt Đóa vậy."
"Thuận theo tự nhiên thôi anh ạ, biết đâu là một đôi long phượng thai, đủ nếp đủ tẻ ấy." Mễ Nam cười đùa.
Mễ Nam vuốt ve chiếc bụng tròn vo của mình, ánh mắt dịu dàng, "Thuận theo tự nhiên thôi."
Hai anh em dâu chia nhau ăn hết một quả táo, Mễ Nam lại nghĩ tới gì đó, lấy điện thoại ra cho Dư An xem, "Lúc trước anh Thừa Nhiên mua cái chậu ngâm chân này, giúp giảm bớt sưng phù, em thích lắm luôn, tối nào cũng phải ngâm, sau khi xoa bóp thì thoải mái vô cùng, anh có thể thử xem!"
"Được." Dư An không khỏi tò mò, "Nhưng lúc anh đi thăm em thấy Thừa Nhiên xoa bóp cho em mà, sau đó không làm nữa à?"
Mễ Nam ghét bỏ: "Sau khi có chậu ngâm chân thì em không cần ảnh xoa bóp nữa, ảnh không biết làm."
"Thế à?" Bùi Diệu cầm đồ tráng miệng bước đến tiếp lời, "Lúc trước Thừa Nhiên cũng dạy anh ấn vài huyệt vị, mà em nói thế này, xem ra anh nên hỏi lại nó phương pháp có dùng được hay không đây."
"Thôi đừng ạ, chuyện đã qua lâu thế rồi mà." Mễ Nam nhanh chóng ngăn cản, "Vai kẻ ác này anh cả đừng làm nhé ạ?"
Bùi Diệu mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi, khí chất dịu dàng hơn lúc gia đình hội họp nhiều, bận tối mắt mà vẫn thong dong: "Để nó nhận ra điểm yếu của mình chứ."
"Nhưng nếu vậy ảnh sẽ biết mấy lời em khen lúc đó toàn là điêu thôi." Nụ cười của Mễ Nam có chút ranh mãnh, "Lời nói dối thiện ý có thể giúp duy trì tình cảm vợ chồng tụi em á."
"Em yên tâm, anh không cho ảnh nói." Dư An nhận cốc nước ép cà chua từ Bùi Diệu, uống một hớp, liếm liếm đôi môi đỏ hồng, "Vì ảnh xoa bóp cũng thường thôi, không có tư cách chê Thừa Nhiên."
Bùi Diệu có lý do chính đáng: "Đó là do Thừa Nhiên dạy anh không tốt."
Mễ Nam bảo vệ chồng mình: "Anh Thừa Nhiên cũng không phải dân chuyên đâu ạ."
Bùi Diệu tạm gác công việc sang một bên, ngồi trong phòng khách trò chuyện với hai người, muộn chút nữa Bùi Thừa Nhiên tan ca cũng sẽ qua đây, hai nhà lại cùng nhau ăn một bữa cơm tối.
Đợi gia đình Mễ Nam về rồi, Bùi Diệu dọn bàn ăn, bỏ bát đũa vào máy rửa bát.
Dư An ngồi một bên ăn trái cây, đột nhiên cất lời: "Bùi Diệu, em muốn mua chậu ngâm chân."
Bùi Diệu hỏi: "Chê anh xoa bóp không tốt à?"
"Cũng không tính là vậy mà, mua về rồi thì anh sẽ không vất vả thế nữa." Dư An nói một cách khéo léo.
Bùi Diệu cười nhẹ một tiếng, "Làm ở ban nhạc có hơi thiệt thòi cho em, đến bộ phận đối ứng của công ty anh đi, anh trả lương cho em."
"Em không thèm, bóc lột sức lao động." Dư An lại mua thêm không ít thứ trên mạng, đều dùng tiền trong thẻ Bùi Diệu.
Alpha dọn dẹp xong đi đến ngồi xuống, ôm lấy Dư An xoa eo cho cậu, "Mua gì đấy?"
Dư An đưa cho anh xem, cậu mua rất nhiều đồ, có chậu ngâm chân, quần áo chống bức xạ cho người có thai, vài chiếc đệm trông thật mềm mại. Dù trong nhà có chuẩn bị sẵn, nhưng cậu thấy đáng yêu thì cứ mua thêm thôi.
Còn có một miếng lót thấm nước tiểu.
Ánh mắt Bùi Diệu nhìn vào thứ này, nói: "Thật ra không cần thiết, giặt là được rồi, em cũng đâu bị thường xuyên."
"Cũng nhiều lần lắm, mỗi lần làm ướt đều phải giặt thì thật phiền." Dư An đã không còn suy sụp buồn bã như lúc sáng, "Anh giặt quần ngoài của em là được rồi."
Khuôn mặt anh tuấn của Bùi Diệu ánh lên vẻ dịu dàng, "Được"
Dư An liếc mắt sang nhìn anh, vẫn có chút không yên tâm, hỏi: "Anh sẽ không chê em đấy chứ?"
"Nghĩ gì đấy?" Bùi Diệu hôn lên đôi má đã phúng phính của Dư An, "Rất sẵn lòng nữa là đằng khác."