Hôn Ước Hữu Hiệu - Thất Tử Hoa
Chương 29: Biến cố
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là giữa hè, trong thời gian này đã diễn ra một sự kiện lớn, đứa cháu đầu tiên của nhà họ Bùi đã ra đời. Mễ Nam sinh một bé gái, đặt tên là Bùi Phi Hàm, tên gọi ở nhà là Cốt Đóa.
Hai nhà Bùi Mễ đều rất vui vẻ, lúc Dư An nhận được tin vốn định đến thăm đầu tiên, nhưng thời gian Mễ Nam nằm viện Bùi Thừa Nhiên không cho phép ai đến cả, chỉ có thể đợi cậu ấy xuất viện rồi mới đến nhà thăm.
Cậu và Bùi Diệu cùng đi, mua thêm vài đồ dùng cho Mễ Nam và em bé, lại mua thêm cho bé một đôi lắc tay bằng vàng.
“Anh cả, anh dâu, ngồi đi ạ.” Mễ Nam mặc trang phục ở nhà, nhiệt tình tiếp đón hai người, sinh xong cũng không thấy cậu ấy hư nhược gì, ngược lại được Bùi Thừa Nhiên chăm rất tốt.
Dư An đưa quà sang, “Vốn định đến thăm lúc Cốt Đóa mới sinh, nhưng em sinh xong cũng cần phải nghỉ ngơi nên trì hoãn tận hôm nay mới đến."
Mễ Nam mỉm cười, “Người một nhà cả, đừng khách sáo thế ạ.”
Cốt Đóa vừa uống sữa xong, Bùi Thừa Nhiên ôm bé đến cho hai người nhìn, lúc đến gần đã nghe được mùi sữa thơm ngát.
Dư An vui vẻ, không nhịn được nhẹ giọng nói, “Bé đáng yêu quá.”
Bùi Diệu nhìn bé một cái, nhưng anh không vui mừng hân hoan như Dư An.
“Có thể sờ bé được không?” Dư An hỏi.
“Đương nhiên là được.” Mễ Nam nói, “Anh dâu, anh có muốn bế bé không?”
Dư An ngạc nhiên, “Được không, anh sợ anh bế không được, làm bé ngã mất.”
“Này có gì khó đâu.” Bùi Thừa Nhiên dạy Dư An, “Cánh tay giữ cổ bé, một tay kia giữ phần eo.”
Dư An cẩn thận đón lấy em bé, lần đầu tiên cậu bế một đứa bé còn nhỏ như thế, toàn thân cứng đờ, ôm được bé rồi thì không dám cử động nữa, nhưng lại không kìm được niềm vui thích.
Cậu quay lại nói với Bùi Diệu, “Anh xem, con bé nhỏ xíu, đáng yêu quá.”
Đối mặt với một sinh mệnh mềm mại thế này, bất cứ ai cũng sẽ vô thức để lộ ra một mặt dịu dàng nhất của mình. Lúc này, Dư An bế bé trên tay, như tỏa ra bản năng của một người mẹ, khiến Bùi Diệu hơi ngẩn ngơ.
Dư An đến gần Bùi Diệu, “Anh sờ sờ bé đi, ngoan lắm.”
Ánh mắt của Bùi Diệu chuyển từ khuôn mặt Dư An sang em bé, vươn tay chạm vào bàn tay nhỏ của Cốt Đóa.
Vừa đến gần, bàn tay của bé mở ra trong vô thức, rồi nắm chặt lại, giữ lấy ngón tay Bùi Diệu không buông, kêu lên một tiếng, ăn no uống đủ nên lại nhắm mắt chuẩn bị say giấc nồng.
“Hình như con bé thích anh đó.” Dư An nói nhỏ.
Bùi Diệu thu tay lại, uống một ngụm trà.
Dư An bế em bé thơm nức mùi sữa, thích đến mức không muốn buông, đợi ôm quen rồi lại càng không nỡ, hết sờ tay nhỏ lại sờ đến khuôn mặt bé, nói với Mễ Nam, “Thật sự vất vả cho em rồi.”
“Vẫn ổn ạ.” Mễ Nam nói, “Vất vả thì đương nhiên rồi, nhưng mỗi lần nhìn con bé, em đều thấy vất vả cỡ nào cũng đáng ạ.”
Dư An nhìn chằm chằm Cốt Đóa, mỉm cười dịu dàng, cúi đầu thơm lên trán bé.
Trên đường về, trong xe có hơi yên lặng, đến đèn đỏ ở ngã tư, xe chậm rãi dừng lại, Bùi Diệu nhìn sang Dư An.
“Đang nghĩ gì đấy?”
“Đang nghĩ lúc nào thì cơ thể em mới hồi phục hoàn toàn.” Dư An cảm thán, “Ngày tháng trôi qua có hơi nhàm chán, nếu như em có thể sinh được một đứa bé đáng yêu như Cốt Đóa…”
“Nếu em thấy chán, đương nhiên sẽ có chuyện giúp em bận lên.” Bùi Diệu nói, “Hay là dời lịch làm hôn lễ sớm hơn đi, em có thể bắt đầu lo liệu rồi."
“…” Dư An bất mãn Bùi Diệu lần nào cũng lãng tránh chủ đề, “Lo liệu gì chứ? Không phải anh sắp đi châu Úc công tác rồi à? Vứt em ở nhà một mình còn muốn em lo liệu, anh nghĩ đẹp quá đó.”
Bùi Diệu kéo tay Dư An đến bên miệng, thơm một cái, “Công tác chỉ là chuyện trong một tuần, không ảnh hưởng đến những việc khác.”
Dư An rút tay lại, hứ nhẹ một tiếng.
“Lần tới lúc đến bệnh viện tái khám thì hỏi thử.” Bùi Diệu hơi bất đắc dĩ, “Xem cơ thể của em có chịu đựng việc sinh con không.”
Dư An bán tín bán nghi, “Thật không?”
“Ừm.” Bùi Diệu nói, “Nhưng nếu bác sĩ nói không được, thì không thể cưỡng cầu.”
Dư An vui vẻ, “Được.”
Đợi đến lúc đi tái khám thì niềm hi vọng của Dư An đã vỡ tan, hiện tại cơ thể cậu đã hồi phục khá tốt, nhưng bác sĩ vẫn khuyên trong thời gian ngắn này không nên mang thai.
Dư An có hơi thất vọng, nhưng chỉ có thể nghe theo bác sĩ, dù sao ngày tháng cũng còn dài, cậu và Bùi Diệu còn có thời gian của cả đời này, không cần gấp gáp.
Nhưng dù gì Dư An cũng thật sự rất thích trẻ nhỏ, bất kể có việc gì hay không cũng sẽ chạy sang tìm Mễ Nam, Bùi Thừa Nhiên đi làm, Mễ Nam là họa sĩ tự do nên càng có nhiều thời gian chăm con, Dư An bồi bạn với cậu ấy, trông đứa nhỏ mỗi ngày một lớn lên, biến thành một đứa bé mũm mĩm với đôi mắt to tròn.
Thời gian ba tháng cứ thế mà trôi qua trong chớp nhoáng, tiệc đầy tháng của Cốt Đóa chỉ mời người thân trong nhà, Dư An phân vân không biết nên tặng gì, cuối cùng vẫn chọn tặng vàng, đẹp, thực dụng lại còn có giá trị dài lâu.
Hôm đó Cốt Đóa trưng diện đáng yêu vô cùng, trắng nõn mềm mại, mặt nhỏ núng nính, đôi mắt to tròn đen tuyền như viên đá quý, bé trông thấy ai cũng cười, chiếc lưỡi nhỏ lộ ra, đáng yêu đến mức khiến người ta nhũn cả tim.
Dư An vẫn luôn yên tĩnh đứng bên cạnh nắm lấy tay bé, ngắm bé nằm trong vòng tay Bùi Thừa Nhiên uống sữa, đôi mắt long lanh hết nhìn đông lại nhìn tây, uống rất ngon miệng.
“Anh dâu.” Mễ Nam rót một cốc trà cho Dư An, nhỏ giọng trêu đùa bên tai cậu, “Thích em bé ạ? Anh với anh cả định khi nào sinh?”
Dư An đỏ mặt, tiếc nuối, “Cơ thể của anh vẫn chưa tốt hoàn toàn, Bùi Diệu chưa cho anh sinh.”
“Không sao, sẽ tốt lên thôi mà.” Mễ Nam an ủi cậu.
“Rõ ràng là bác sĩ khuyên không nên.” Bùi Diệu ôm lấy vai Dư An từ phía sau, “Sao lại quăng cái nồi này cho anh?”
Bùi Thừa Nhiên gật đầu với Bùi Diệu, “Anh cả.”
Mễ Nam cũng chào theo, “Anh cả, anh đến rồi ạ.”
Bùi Diệu ừm một tiếng, “Bên công ty chậm trễ thời gian, thứ lỗi nhé.”
Mễ Nam khoát tay, “Đừng khách khí ạ, chỉ có người một nhà cùng ăn bữa cơm thôi mà.”
Rất nhanh chị gái của Mễ Nam đã đến, hai chị em trò chuyện, Bùi Diệu dắt Dư An sang ngồi một bên.
“Vốn dĩ là anh không cho.” Dư An nhỏ giọng tiếp tục chủ đề ban nãy, “Dù sao đến lúc ba mẹ giục sinh con, tự anh ứng đối đi, em không quan tâm.”
Bùi Diệu cong môi, “Làm gì có ai bá đạo như em thế này chứ.”
Dư An không để ý đến anh, nhắc đến chuyện khác, “Ban nhạc bên kia có sắp xếp mới, sắp tới cần phải luyện tập, nửa năm nữa sẽ đến châu Âu, trước mắt dự tính sẽ đi một tháng.”
“Được.” Bùi Diệu nói, “Đến lúc đó rãnh sẽ đi với em.”
“Thôi anh đừng đi.” Dư An nói, “Lần trước trở về từ Bắc Âu Bùi tổng đã tức giận một trận rồi, lại đi thêm một tháng nữa thì em thành tội nhân mất.”
Nói đến đây, cậu như nhớ ra gì đó mà nhìn sang ba Bùi một cái, nhỏ giọng, “Có phải lần trước ba anh phê bình anh rồi không?”
“Ba anh?” Bùi Diệu nhướn mày.
Dư An sửa miệng, “Ba chúng ta.”
“Không có, đừng nghĩ nhiều.” Bùi Diệu nói, “Chú ý sức khỏe, luyện tập cũng đừng quá sức.”
Dư An gật đầu, “Em biết rồi.”
Bùi Diệu nói, “Vẫn giống như lúc trước, anh đưa đón.”
Dư An mím môi.
Bùi Diệu: “Không bằng lòng?”
“Anh chỉ biết quản em thôi.” Dư An nói.
Trong mắt Bùi Diệu có ý cười, “Em cũng có thể quản anh.”
Nói thì nói thế thôi, nhưng Bùi Diệu thật sự chẳng có chuyện gì để cậu có thể quản, xã giao gần như không có, lấy lý do “vợ ở nhà quản nghiêm” đẩy đi hầu hết lời mời, nếu thật sự không thể trốn mới báo cho Dư An một tiếng, không bao giờ trở về muộn hơn thời gian đã báo với cậu.
Điện thoại Bùi Diệu có lưu vân tay của Dư An, mật mã cậu cũng biết, muốn mở lúc nào thì mở lúc đó, chẳng có bất cứ bí mật gì.
Người chồng này tận tâm và trách nhiệm vô cùng, ngoại trừ việc trên giường cứ mãi đeo bao ra, không còn chỗ nào để chê.
“Em cũng muốn quản lắm đấy.” Dư An nhìn anh một cái, “Nếu không thì lần sau anh tìm vài yến yến oanh oanh bao quanh anh đi, để em kiểm tra, giận dỗi một trận.”
Giọng nói Bùi Diệu trầm thấp, “Chuyện phá hoại tình cảm vợ chồng, không được quấy.”
Dư An bật cười, vành tai bị nhéo đến đỏ hồng, quay đầu trốn.
“Anh cả, anh dâu.” Bùi Thừa Nhiên gọi, “Ăn cơm thôi.”
Bùi Diệu nắm tay Dư An, “Đến đây.”
...
Lá cây xanh rồi lại úa, chồi mới mọc lên từ cành trơ trụi, thoáng cái đã qua hai năm, cơ thể của Dư An đã tốt hơn nhiều, năm ngoái lúc đi kiểm tra bác sĩ đã xác nhận có thể mang thai, cậu thuận lợi yêu cầu Bùi Diệu không được đeo bao nữa.
Tình cảm và chuyện giường chiếu của hai người vẫn luôn hài hòa, nhưng mãi vẫn chưa mang thai, trong kì phát tình và kì mẫn cảm, Bùi Diệu nghe theo cậu, không dùng bất kì biện pháp tránh thai nào, tỉ lệ mang thai cao đến chín mươi phần trăm, nhưng Dư An vẫn luôn là mười phần trăm còn lại.
Họ đi kiểm tra sức khỏe, thậm chí Dư An còn không an tâm mà kiểm tra khoang sinh sản một lần, xem xét từ những số liệu, chất lượng dữ liệu của Alpha không cần phải bàn cãi, tất cả mọi mặt đều khỏe mạnh vô cùng, tình trạng của Dư An cũng rất tốt.
Bác sĩ cho rằng vẫn là do tai nạn xe cộ lúc trước đã ảnh hưởng đến cơ thể Dư An, tuyến thể chịu thương tổn nghiêm trọng, dù cho hiện tại đã hồi phục, nhưng vẫn không thể tránh khỏi ảnh hưởng đến việc sinh con.
Không phải là hoàn toàn không thể mang thai, nhưng khả năng thấp.
Dư An buồn bã không vui một thời gian, Bùi Diệu có an ủi cách mấy cũng không tốt lên được.
Vì bảo vệ Dư An, Bùi Diệu không nói chuyện này cho người nhà, đối mặt với ba mẹ thúc giục sinh con vẫn chỉ nói do mình tạm thời chưa muốn có con.
Ngày tháng chậm rãi trôi qua, bụng Dư An vẫn luôn không có động tĩnh, lâu dần, cậu cũng xem nhẹ việc này đi, đè nén niềm mong ước có con xuống tận đáy lòng, cùng Bùi Diệu vượt qua những tháng ngày tốt đẹp, thuận theo tự nhiên không cưỡng cầu, chỉ là mỗi ngày trôi qua, ngọn lửa nhỏ trong lòng cũng dần tắt.
Dư An phát hiện sự khác thường khi tham gia một buổi diễn trong nước, vừa kết thúc một màn diễn, một tuần bận rộn liên tục khiến cả thể xác và tinh thần của cậu đều kiệt sức, cộng thêm việc không thích nghi được, cả người đều tiều tụy.
Ban đầu khi đau bụng, cậu chỉ nghĩ là do mình ăn phải gì đó không sạch sẽ, mãi đến lúc đi đến nhà vệ sinh, trông thấy vết máu trên quần, nghĩ đến một chuyện có thể xảy ra, như bị sét đánh, cả khuôn mặt đều trắng bệch, cái lạnh len lỏi từ sau lưng quét dọc cơ thể, ngón tay run rẩy cầm không nổi điện thoại.
Hôm nay Bùi Diệu mở một cuộc họp xuyên quốc gia, đợi rất lâu anh mới bắt máy, đầu dây bên kia cũng ồn ào, “Alo?”
“Bùi… Bùi Diệu.” Giọng của Dư An khàn đến mức không nghe rõ, đôi mắt nóng rát đỏ hồng, cơn đau ở bụng không hề dữ dội, nhưng lại nuốt chửng đi lý trí cậu, “Em… em chảy máu…”
Nỗi sợ hãi chưa từng có siết chặt lấy trái tim Dư An, nước mắt tuôn trào, cậu không biết nên xử lý tình huống hiện tại thế nào, khóc lóc nói, “Em… bụng em đau quá...”
Bùi Diệu nghe thấy giọng nói run rẩy và kinh hoảng của Omega nhà mình, trái tim cũng theo đó mà thắt chặt lại, anh nghe thấy Dư An cầu cứu, hai bên thái dương giật nảy lên.
“… Làm sao đây… Bùi Diệu, làm sao bây giờ…”
Hai nhà Bùi Mễ đều rất vui vẻ, lúc Dư An nhận được tin vốn định đến thăm đầu tiên, nhưng thời gian Mễ Nam nằm viện Bùi Thừa Nhiên không cho phép ai đến cả, chỉ có thể đợi cậu ấy xuất viện rồi mới đến nhà thăm.
Cậu và Bùi Diệu cùng đi, mua thêm vài đồ dùng cho Mễ Nam và em bé, lại mua thêm cho bé một đôi lắc tay bằng vàng.
“Anh cả, anh dâu, ngồi đi ạ.” Mễ Nam mặc trang phục ở nhà, nhiệt tình tiếp đón hai người, sinh xong cũng không thấy cậu ấy hư nhược gì, ngược lại được Bùi Thừa Nhiên chăm rất tốt.
Dư An đưa quà sang, “Vốn định đến thăm lúc Cốt Đóa mới sinh, nhưng em sinh xong cũng cần phải nghỉ ngơi nên trì hoãn tận hôm nay mới đến."
Mễ Nam mỉm cười, “Người một nhà cả, đừng khách sáo thế ạ.”
Cốt Đóa vừa uống sữa xong, Bùi Thừa Nhiên ôm bé đến cho hai người nhìn, lúc đến gần đã nghe được mùi sữa thơm ngát.
Dư An vui vẻ, không nhịn được nhẹ giọng nói, “Bé đáng yêu quá.”
Bùi Diệu nhìn bé một cái, nhưng anh không vui mừng hân hoan như Dư An.
“Có thể sờ bé được không?” Dư An hỏi.
“Đương nhiên là được.” Mễ Nam nói, “Anh dâu, anh có muốn bế bé không?”
Dư An ngạc nhiên, “Được không, anh sợ anh bế không được, làm bé ngã mất.”
“Này có gì khó đâu.” Bùi Thừa Nhiên dạy Dư An, “Cánh tay giữ cổ bé, một tay kia giữ phần eo.”
Dư An cẩn thận đón lấy em bé, lần đầu tiên cậu bế một đứa bé còn nhỏ như thế, toàn thân cứng đờ, ôm được bé rồi thì không dám cử động nữa, nhưng lại không kìm được niềm vui thích.
Cậu quay lại nói với Bùi Diệu, “Anh xem, con bé nhỏ xíu, đáng yêu quá.”
Đối mặt với một sinh mệnh mềm mại thế này, bất cứ ai cũng sẽ vô thức để lộ ra một mặt dịu dàng nhất của mình. Lúc này, Dư An bế bé trên tay, như tỏa ra bản năng của một người mẹ, khiến Bùi Diệu hơi ngẩn ngơ.
Dư An đến gần Bùi Diệu, “Anh sờ sờ bé đi, ngoan lắm.”
Ánh mắt của Bùi Diệu chuyển từ khuôn mặt Dư An sang em bé, vươn tay chạm vào bàn tay nhỏ của Cốt Đóa.
Vừa đến gần, bàn tay của bé mở ra trong vô thức, rồi nắm chặt lại, giữ lấy ngón tay Bùi Diệu không buông, kêu lên một tiếng, ăn no uống đủ nên lại nhắm mắt chuẩn bị say giấc nồng.
“Hình như con bé thích anh đó.” Dư An nói nhỏ.
Bùi Diệu thu tay lại, uống một ngụm trà.
Dư An bế em bé thơm nức mùi sữa, thích đến mức không muốn buông, đợi ôm quen rồi lại càng không nỡ, hết sờ tay nhỏ lại sờ đến khuôn mặt bé, nói với Mễ Nam, “Thật sự vất vả cho em rồi.”
“Vẫn ổn ạ.” Mễ Nam nói, “Vất vả thì đương nhiên rồi, nhưng mỗi lần nhìn con bé, em đều thấy vất vả cỡ nào cũng đáng ạ.”
Dư An nhìn chằm chằm Cốt Đóa, mỉm cười dịu dàng, cúi đầu thơm lên trán bé.
Trên đường về, trong xe có hơi yên lặng, đến đèn đỏ ở ngã tư, xe chậm rãi dừng lại, Bùi Diệu nhìn sang Dư An.
“Đang nghĩ gì đấy?”
“Đang nghĩ lúc nào thì cơ thể em mới hồi phục hoàn toàn.” Dư An cảm thán, “Ngày tháng trôi qua có hơi nhàm chán, nếu như em có thể sinh được một đứa bé đáng yêu như Cốt Đóa…”
“Nếu em thấy chán, đương nhiên sẽ có chuyện giúp em bận lên.” Bùi Diệu nói, “Hay là dời lịch làm hôn lễ sớm hơn đi, em có thể bắt đầu lo liệu rồi."
“…” Dư An bất mãn Bùi Diệu lần nào cũng lãng tránh chủ đề, “Lo liệu gì chứ? Không phải anh sắp đi châu Úc công tác rồi à? Vứt em ở nhà một mình còn muốn em lo liệu, anh nghĩ đẹp quá đó.”
Bùi Diệu kéo tay Dư An đến bên miệng, thơm một cái, “Công tác chỉ là chuyện trong một tuần, không ảnh hưởng đến những việc khác.”
Dư An rút tay lại, hứ nhẹ một tiếng.
“Lần tới lúc đến bệnh viện tái khám thì hỏi thử.” Bùi Diệu hơi bất đắc dĩ, “Xem cơ thể của em có chịu đựng việc sinh con không.”
Dư An bán tín bán nghi, “Thật không?”
“Ừm.” Bùi Diệu nói, “Nhưng nếu bác sĩ nói không được, thì không thể cưỡng cầu.”
Dư An vui vẻ, “Được.”
Đợi đến lúc đi tái khám thì niềm hi vọng của Dư An đã vỡ tan, hiện tại cơ thể cậu đã hồi phục khá tốt, nhưng bác sĩ vẫn khuyên trong thời gian ngắn này không nên mang thai.
Dư An có hơi thất vọng, nhưng chỉ có thể nghe theo bác sĩ, dù sao ngày tháng cũng còn dài, cậu và Bùi Diệu còn có thời gian của cả đời này, không cần gấp gáp.
Nhưng dù gì Dư An cũng thật sự rất thích trẻ nhỏ, bất kể có việc gì hay không cũng sẽ chạy sang tìm Mễ Nam, Bùi Thừa Nhiên đi làm, Mễ Nam là họa sĩ tự do nên càng có nhiều thời gian chăm con, Dư An bồi bạn với cậu ấy, trông đứa nhỏ mỗi ngày một lớn lên, biến thành một đứa bé mũm mĩm với đôi mắt to tròn.
Thời gian ba tháng cứ thế mà trôi qua trong chớp nhoáng, tiệc đầy tháng của Cốt Đóa chỉ mời người thân trong nhà, Dư An phân vân không biết nên tặng gì, cuối cùng vẫn chọn tặng vàng, đẹp, thực dụng lại còn có giá trị dài lâu.
Hôm đó Cốt Đóa trưng diện đáng yêu vô cùng, trắng nõn mềm mại, mặt nhỏ núng nính, đôi mắt to tròn đen tuyền như viên đá quý, bé trông thấy ai cũng cười, chiếc lưỡi nhỏ lộ ra, đáng yêu đến mức khiến người ta nhũn cả tim.
Dư An vẫn luôn yên tĩnh đứng bên cạnh nắm lấy tay bé, ngắm bé nằm trong vòng tay Bùi Thừa Nhiên uống sữa, đôi mắt long lanh hết nhìn đông lại nhìn tây, uống rất ngon miệng.
“Anh dâu.” Mễ Nam rót một cốc trà cho Dư An, nhỏ giọng trêu đùa bên tai cậu, “Thích em bé ạ? Anh với anh cả định khi nào sinh?”
Dư An đỏ mặt, tiếc nuối, “Cơ thể của anh vẫn chưa tốt hoàn toàn, Bùi Diệu chưa cho anh sinh.”
“Không sao, sẽ tốt lên thôi mà.” Mễ Nam an ủi cậu.
“Rõ ràng là bác sĩ khuyên không nên.” Bùi Diệu ôm lấy vai Dư An từ phía sau, “Sao lại quăng cái nồi này cho anh?”
Bùi Thừa Nhiên gật đầu với Bùi Diệu, “Anh cả.”
Mễ Nam cũng chào theo, “Anh cả, anh đến rồi ạ.”
Bùi Diệu ừm một tiếng, “Bên công ty chậm trễ thời gian, thứ lỗi nhé.”
Mễ Nam khoát tay, “Đừng khách khí ạ, chỉ có người một nhà cùng ăn bữa cơm thôi mà.”
Rất nhanh chị gái của Mễ Nam đã đến, hai chị em trò chuyện, Bùi Diệu dắt Dư An sang ngồi một bên.
“Vốn dĩ là anh không cho.” Dư An nhỏ giọng tiếp tục chủ đề ban nãy, “Dù sao đến lúc ba mẹ giục sinh con, tự anh ứng đối đi, em không quan tâm.”
Bùi Diệu cong môi, “Làm gì có ai bá đạo như em thế này chứ.”
Dư An không để ý đến anh, nhắc đến chuyện khác, “Ban nhạc bên kia có sắp xếp mới, sắp tới cần phải luyện tập, nửa năm nữa sẽ đến châu Âu, trước mắt dự tính sẽ đi một tháng.”
“Được.” Bùi Diệu nói, “Đến lúc đó rãnh sẽ đi với em.”
“Thôi anh đừng đi.” Dư An nói, “Lần trước trở về từ Bắc Âu Bùi tổng đã tức giận một trận rồi, lại đi thêm một tháng nữa thì em thành tội nhân mất.”
Nói đến đây, cậu như nhớ ra gì đó mà nhìn sang ba Bùi một cái, nhỏ giọng, “Có phải lần trước ba anh phê bình anh rồi không?”
“Ba anh?” Bùi Diệu nhướn mày.
Dư An sửa miệng, “Ba chúng ta.”
“Không có, đừng nghĩ nhiều.” Bùi Diệu nói, “Chú ý sức khỏe, luyện tập cũng đừng quá sức.”
Dư An gật đầu, “Em biết rồi.”
Bùi Diệu nói, “Vẫn giống như lúc trước, anh đưa đón.”
Dư An mím môi.
Bùi Diệu: “Không bằng lòng?”
“Anh chỉ biết quản em thôi.” Dư An nói.
Trong mắt Bùi Diệu có ý cười, “Em cũng có thể quản anh.”
Nói thì nói thế thôi, nhưng Bùi Diệu thật sự chẳng có chuyện gì để cậu có thể quản, xã giao gần như không có, lấy lý do “vợ ở nhà quản nghiêm” đẩy đi hầu hết lời mời, nếu thật sự không thể trốn mới báo cho Dư An một tiếng, không bao giờ trở về muộn hơn thời gian đã báo với cậu.
Điện thoại Bùi Diệu có lưu vân tay của Dư An, mật mã cậu cũng biết, muốn mở lúc nào thì mở lúc đó, chẳng có bất cứ bí mật gì.
Người chồng này tận tâm và trách nhiệm vô cùng, ngoại trừ việc trên giường cứ mãi đeo bao ra, không còn chỗ nào để chê.
“Em cũng muốn quản lắm đấy.” Dư An nhìn anh một cái, “Nếu không thì lần sau anh tìm vài yến yến oanh oanh bao quanh anh đi, để em kiểm tra, giận dỗi một trận.”
Giọng nói Bùi Diệu trầm thấp, “Chuyện phá hoại tình cảm vợ chồng, không được quấy.”
Dư An bật cười, vành tai bị nhéo đến đỏ hồng, quay đầu trốn.
“Anh cả, anh dâu.” Bùi Thừa Nhiên gọi, “Ăn cơm thôi.”
Bùi Diệu nắm tay Dư An, “Đến đây.”
...
Lá cây xanh rồi lại úa, chồi mới mọc lên từ cành trơ trụi, thoáng cái đã qua hai năm, cơ thể của Dư An đã tốt hơn nhiều, năm ngoái lúc đi kiểm tra bác sĩ đã xác nhận có thể mang thai, cậu thuận lợi yêu cầu Bùi Diệu không được đeo bao nữa.
Tình cảm và chuyện giường chiếu của hai người vẫn luôn hài hòa, nhưng mãi vẫn chưa mang thai, trong kì phát tình và kì mẫn cảm, Bùi Diệu nghe theo cậu, không dùng bất kì biện pháp tránh thai nào, tỉ lệ mang thai cao đến chín mươi phần trăm, nhưng Dư An vẫn luôn là mười phần trăm còn lại.
Họ đi kiểm tra sức khỏe, thậm chí Dư An còn không an tâm mà kiểm tra khoang sinh sản một lần, xem xét từ những số liệu, chất lượng dữ liệu của Alpha không cần phải bàn cãi, tất cả mọi mặt đều khỏe mạnh vô cùng, tình trạng của Dư An cũng rất tốt.
Bác sĩ cho rằng vẫn là do tai nạn xe cộ lúc trước đã ảnh hưởng đến cơ thể Dư An, tuyến thể chịu thương tổn nghiêm trọng, dù cho hiện tại đã hồi phục, nhưng vẫn không thể tránh khỏi ảnh hưởng đến việc sinh con.
Không phải là hoàn toàn không thể mang thai, nhưng khả năng thấp.
Dư An buồn bã không vui một thời gian, Bùi Diệu có an ủi cách mấy cũng không tốt lên được.
Vì bảo vệ Dư An, Bùi Diệu không nói chuyện này cho người nhà, đối mặt với ba mẹ thúc giục sinh con vẫn chỉ nói do mình tạm thời chưa muốn có con.
Ngày tháng chậm rãi trôi qua, bụng Dư An vẫn luôn không có động tĩnh, lâu dần, cậu cũng xem nhẹ việc này đi, đè nén niềm mong ước có con xuống tận đáy lòng, cùng Bùi Diệu vượt qua những tháng ngày tốt đẹp, thuận theo tự nhiên không cưỡng cầu, chỉ là mỗi ngày trôi qua, ngọn lửa nhỏ trong lòng cũng dần tắt.
Dư An phát hiện sự khác thường khi tham gia một buổi diễn trong nước, vừa kết thúc một màn diễn, một tuần bận rộn liên tục khiến cả thể xác và tinh thần của cậu đều kiệt sức, cộng thêm việc không thích nghi được, cả người đều tiều tụy.
Ban đầu khi đau bụng, cậu chỉ nghĩ là do mình ăn phải gì đó không sạch sẽ, mãi đến lúc đi đến nhà vệ sinh, trông thấy vết máu trên quần, nghĩ đến một chuyện có thể xảy ra, như bị sét đánh, cả khuôn mặt đều trắng bệch, cái lạnh len lỏi từ sau lưng quét dọc cơ thể, ngón tay run rẩy cầm không nổi điện thoại.
Hôm nay Bùi Diệu mở một cuộc họp xuyên quốc gia, đợi rất lâu anh mới bắt máy, đầu dây bên kia cũng ồn ào, “Alo?”
“Bùi… Bùi Diệu.” Giọng của Dư An khàn đến mức không nghe rõ, đôi mắt nóng rát đỏ hồng, cơn đau ở bụng không hề dữ dội, nhưng lại nuốt chửng đi lý trí cậu, “Em… em chảy máu…”
Nỗi sợ hãi chưa từng có siết chặt lấy trái tim Dư An, nước mắt tuôn trào, cậu không biết nên xử lý tình huống hiện tại thế nào, khóc lóc nói, “Em… bụng em đau quá...”
Bùi Diệu nghe thấy giọng nói run rẩy và kinh hoảng của Omega nhà mình, trái tim cũng theo đó mà thắt chặt lại, anh nghe thấy Dư An cầu cứu, hai bên thái dương giật nảy lên.
“… Làm sao đây… Bùi Diệu, làm sao bây giờ…”