Hôn Ước Hữu Hiệu - Thất Tử Hoa
Chương 20: Mùa xuân
Đánh dấu tạm thời có thể được duy trì trong một tháng, mùi gỗ đàn hương luôn quanh quẩn trên người Dư An, pheromone của cậu cũng dần ổn định hơn qua từng ngày, hương hoa quỳnh thanh nhã hòa tan vào hương gỗ, chỉ có điều dấu răng sau gáy đang dần mờ đi.
Dư An đứng trước gương nhìn ngắm tuyến thể của chính mình, cậu đã không còn cảm giác mâu thuẫn khi nhìn vào nơi đó nữa. Thời gian một tháng nhanh chóng qua đi, mùi hương của Alpha đọng lại trên cơ thể càng lúc càng nhạt dần, đã sắp không lấn át nổi hương hoa trên người cậu.
Cậu vuốt ve sau gáy, sờ đến làn da gồ ghề nhấp nhô, tập trung vào những dấu răng sắp sửa biến mất đi.
Mấy ngày trước vừa đi kiểm tra, mặc dù đã được đánh dấu nhưng các trị số hormone của cậu vẫn nằm ở mức cao, đợi đến lúc vết đánh dấu biến mất thì kì phát tình đến là chuyện tất yếu.
Đây là chuyện tốt, có kì phát tình chứng tỏ tuyến thể đã hoàn toàn hồi phục về trạng thái bình thường.
Dư An để ý thấy pheromone của Bùi Diệu có sự thay đổi, những ngày này mỗi lúc ra ngoài anh đều dùng miếng dán ngăn cách, nếu không thì sẽ không ngăn được mùi pheromone đàn hương nồng đậm.
Kì phát tình gặp phải kì mẫn cảm.
Dư An còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì cửa phòng tắm đã bị đẩy ra, Alpha mặc đồ ngủ bước vào, pheromone đi trước một bước, bao vây lấy Omega. Một nguồn nhiệt dán vào sau lưng cậu, ôm cậu vào một lồng ngực rộng lớn và cường tráng.
Bùi Diệu hiếm khi mang vẻ lười biếng và tùy ý thế này, lại còn nhắm mắt, cử chỉ thân mật lộ ra vài phần ỷ lại.
Quả thật là sắp tới kì mẫn cảm rồi, Dư An ngửi ngửi mùi đàn hương này, cảm thấy thật nồng.
"Đang làm gì đó?" Bùi Diệu hỏi.
Dư An nhìn vào người trong gương, "Đánh dấu sắp biến mất rồi."
Bùi Diệu ừm một tiếng, mở mắt nhìn vào tuyến thể của Dư An, "Anh cắn cái nữa là được."
Dư An vừa đùa vừa thăm dò, "Nếu là tạm thời thì em không cần đâu."
Bùi Diệu vùi mặt thật sâu vào tuyến thể của Dư An mà hít hà, Omega thơm ngọt khiến hormone trong người anh xao động, nhưng lại chưa đến mức bùng nổ mà ngược lại chỉ làm tăng thêm cảm giác trống trải.
"Vậy thì vĩnh viễn." Đầu lưỡi của Alpha lướt qua lướt lại trêu đùa nơi đó, mút hết mùi hương thơm ngọt vào miệng.
Sau khi hồi phục lại pheromone thì tuyến thể cũng hồi phục lại sự mẫn cảm vốn có, dù là có rất nhiều sẹo thì vẫn không thể chịu nổi hành động thân mật này, Dư An run rẩy, hơi thở hơi hỗn loạn, quay đầu đi như muốn chạy trốn, ngược lại làm cho tuyến thể lộ ra rõ ràng hơn.
"Đừng..." Dư An che lại gáy, "Hôm nay... rất quan trọng."
Hôm nay là ngày mà Dư An đến tham gia buổi khảo hạch chọn người chơi piano chính của ban nhạc. Trong một tháng này, nhờ có pheromone của chính mình và đánh dấu của Alpha, cơ thể của cậu đã hồi phục đến tình trạng tốt nhất, mỗi lần luyện đàn là luyện cả ngày.
Dù cho Dư An đã từng tham gia buổi khảo hạch chọn người chơi chính, cũng góp mặt trong rất nhiều chuyến lưu diễn lớn nhỏ, nhưng hôm nay cũng không kiềm được sự căng thẳng.
Tai nạn xe cộ lần này đã trở thành bước ngoặt của cuộc đời cậu, thứ vỡ vụn trong cậu không chỉ có xương cốt mà lòng tự tôn và kiêu ngạo cũng vỡ nát rồi lại được gom nhặt lại. Bước lên sân khấu lần này là một cơ hội để cậu chứng mình được chính bản thân mình.
Nhặt lại hào quang, lấy lại kiêu ngạo, nhưng cậu cũng không dám chắc lần này sẽ thành công.
Cậu có dự cảm đó sẽ là kết quả xấu nhất, nhưng trong lòng vẫn không thể ngăn được sự chờ mong về kết quả tốt đẹp nhất.
Bùi Diệu xin nghỉ làm để đi cùng cậu, thơm thơm đôi má ửng hồng của Omega, "Lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến dáng vẻ của em trên sân khấu, anh rất mong chờ."
Dư An mím môi cười khổ, "Em sẽ cố gắng hết sức, nhưng tốt hơn hết là đừng quá mong chờ gì."
"Em làm được mà." Bùi Diệu nói, "Đừng quên, em là người chơi chính trẻ tuổi nhất."
Buổi khảo hạch bắt đầu lúc mười giờ sáng, hai người ăn xong bữa sáng rồi mới đi, kì mẫn cảm của Bùi Diệu đã sắp đến nên người lái xe là Dư An.
Cậu được đánh dấu tạm thời, hormone ổn định hơn Bùi Diệu, vả lại cậu cũng cần làm chút gì đó để phân tán lực chú ý, không thì cứ nghĩ mãi, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng.
Vốn dĩ ba mẹ Dư An cũng muốn đến ban nhạc cùng cậu, nhưng đã bị cậu từ chối, càng nhiều người ngược lại sẽ càng khiến cậu căng thẳng, có Bùi Diệu là đủ rồi.
Trong màn hình cuộc gọi video, mẹ Dư trêu cậu: "Đúng là người đã có gia đình, bây giờ làm gì cũng có ông xã đi cùng rồi ha."
"Mẹ..." Dư An hơi ngượng, trong mắt mang ý cười.
"Được rồi, trêu con tí, để con thả lỏng chút thôi mà." Mẹ Dư nói. "Tiểu An, đừng áp lực, con vì piano mà đánh đổi nhiều như thế, sự nỗ lực của con sẽ được đền đáp."
"Cảm ơn mẹ ạ, nếu có tin tốt con sẽ báo với mẹ đầu tiên."
Chiếc xe chạy vào con đường quen thuộc, Dư An lái xe vào bãi đậu xe ngầm một cách thông thạo, trước khi xuống nghe thì bỗng dưng nhớ ra việc ban nhạc không cho phép người ngoài đến xem trong lúc đang diễn ra khảo hạch.
Bùi Diệu nghe Dư An nói đến điều này trong sự áy náy, phản bác lại: "Anh là chồng em mà cũng bị xem là người ngoài à?"
Dư An bật cười, "Ý là người không liên quan đến buổi khảo hạch ấy, anh ngồi trong quán cà phê bên ngoài đợi em nhé, đợi em xong việc sẽ đi tìm anh."
Bùi Diệu nói được, nắm lấy tay Dư An vuốt ve một lúc, cổ vũ cậu.
Sau hơn nửa năm, Dư An cảm thấy hốt hoảng khi bước vào ban nhạc lần nữa, mấy chữ lớn "Ban nhạc Mộng Chi Dực" khắc trên tường, logo sáng lấp lánh, hành lang dài, hội trường đặt đầy nhạc cụ và hàng loạt những gương mặt quen thuộc.
Tất cả mọi thứ vẫn thế, chỉ có cậu là thay đổi.
"Dư An!" Một bóng dáng mảnh khảnh lao đến, Tô Hủy ôm lấy cậu, cảm xúc kích động đến mức nghẹn ngào, "Thật sự là cậu này! Lúc trước chúng tôi nghe nói cậu muốn quay về tham gia khảo hạch còn không tin nữa cơ, cậu thật sự quay lại rồi này!"
Cái ôm này rất ngắn ngủi, Tô Hủy buông cậu ra, đôi mắt phiếm đỏ, "Cậu sao rồi? Đã khỏe lại chưa? Tôi gửi tin nhắn Wechat cậu cũng không trả lời, muốn đến thăm cậu cũng bị từ chối. Nghe nói tình huống của cậu nghiêm trọng lắm, bây giờ thế nào rồi?"
Dư An mang bao tay, mặc áo khoác dài nên Tô Hủy không phát hiện ra những vết sẹo trên người cậu.
Những bạn bè và đồng nghiệp quen thuộc ùa đến vây quanh Dư An, hỏi han ân cần, tất cả đều lo lắng cho thân thể của cậu.
Khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, ví dụ như chuyện Dư An bị tai nạn, hoặc ví dụ như việc cậu trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Bùi – một trong những doanh nghiệp chủ chốt hàng đầu của thành phố A.
Nhưng không ai để ý đến việc cậu đã kết hôn, chỉ tập trung quan tâm đến sức khỏe của cậu.
Dư An nở nụ cười, vẫn là một cậu thanh niên sạch sẽ và thanh lịch trong mắt người ngoài, "Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, trước đây không trả lời tin nhắn, từ chối để mọi người đến thăm là vì sức khỏe của em còn rất tệ, không muốn để mọi người thương cảm. Bây giờ em đã khỏe rồi, tất cả đều đã qua, không cần phải nhắc lại nữa."
"Cậu nói đúng." Tô Hủy gật đầu nhiệt tình, "Nhưng mà cậu quay lại cũng cần phải kiểm tra à? Thực lực của cậu là không cần bàn cãi luôn ấy."
"Từ khi em xảy ra chuyện, rất ít khi chạm vào đàn, hơn nữa tai nạn xe có ảnh hưởng rất lớn đến em, có thể hồi phục lại được thực lực tốt nhất hay không là cả một vấn đề, tham gia khảo hạch là công bằng nhất." Dư An đùa, "Kẻo lại có người nói em đi cửa sau."
Mọi người cười vang, tràn ngập bầu không khí lạc quan và thân thiết.
Buổi khảo hạch diễn ra trong phòng tập piano rộng bảy mươi mét vuông, các thầy cô đánh giá ngồi ở hàng ghế đầu, phía sau họ là những người tham gia biểu diễn ngồi theo thứ tự.
Dư An là người cuối cùng lên sân khấu, ngồi trước đàn piano, cậu cụp mắt nhìn những phím đàn đen trắng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, trong vài giây ngắn ngủi có rất nhiều hình ảnh lướt qua, từ lúc ba tuổi bắt đầu học đàn đến lần đầu tiên tham gia khảo hạch vào hai năm trước, từ lúc đứng trên đỉnh kim tự tháp của giới âm nhạc đến khi xảy ra tai nạn xe hơn nửa năm trước.
Cậu chậm rãi nâng tay đặt lên đàn, găng tay che phủ đi mọi vết sẹo, thân hình mảnh khảnh và khoan khoái ngồi thẳng tắp như cây tùng, vì cúi đầu nên đường cong ở sau gáy hơi nhô lên, biến mất dưới cổ áo, mềm dẻo và xinh đẹp.
Đầu ngón tay ấn xuống, từng phím đàn đen trắng nhấp nhô lên xuống tạo ra một làn điệu du dương, khúc nhạc đã đàn qua hàng ngàn hàng vạn lần, quen thuộc đến mức không cần nhìn vào đàn, khi cậu chìm đắm vào nó, nó cũng là âm thanh vang vọng trong tâm hồn cậu.
Bùi Diệu ngồi đợi hơn hai tiếng đồng hồ trong quán cà phê, chịu đựng vô số những ánh mắt hứng thú và dò xét của cả nam lẫn nữ. May mắn là trên ngón áp út đã đeo nhẫn, không cần nói gì cũng đã làm nản lòng rất nhiều người, giúp anh giữ được chút yên tĩnh.
Cà phê đã gọi thêm hai cốc, Bùi Diệu vuốt ve chiếc nhẫn, nghĩ đến lúc Dư An thẹn thùng tặng nhẫn cho anh cách đây không lâu, mặt mày cũng dịu dàng hơn.
Lúc đó Bùi Diệu còn hỏi cậu, để vợ chuẩn bị nhẫn phải chăng không được hay cho lắm.
Dư An lại không để ý, "Vậy sau này anh chuẩn bị nhẫn cưới là được rồi."
Nhẫn bạch kim trông rất đơn giản, chỉ là một vòng tròn màu nguyên bản, chẳng qua là bên trong có khắc lên chữ cái đầu trong tên của hai người, nét chữ còn xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa nhìn là biết được làm bởi một vị "sư phụ" không chút kinh nghiệm nào.
Bùi Diệu vờ như không biết, cố ý hỏi: "Có phải em mua nhầm hàng giả rồi không?"
Dư An muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng bỏ đi luyện đàn với vẻ mặt không vui vẻ cho lắm.
Chính bản thân cậu cũng không nhận ra, biểu cảm của cậu trước mặt Bùi Diệu càng ngày càng đa dạng, có lúc còn giận dỗi.
"Leng keng." Chiếc lục lạc treo trên cửa quán cà phê vang lên vì cửa bị đẩy ra, một thanh niên mảnh khảnh và cao gầy bước vào, dừng lại trước bàn của Bùi Diệu.
Bao tay của cậu đã được tháo ra, trong lòng bàn tay thon dài với các khớp xương rõ ràng là những vết sẹo, có nông có sâu, nhưng không hề xấu xí, chẳng qua là mang một cảm giác như đã bị tàn phá khiến cho người ta sửng sốt, trên ngón áp út tay trái cũng đeo một chiếc nhẫn bạch kim tương tự.
Bùi Diệu ngẩng đầu lên, trông thấy đôi mắt tràn đầy ý cười của Dư An, khóe miệng cũng nhếch lên theo, "Vượt qua bài khảo hạch rồi à?"
"Ừm." – Nụ cười của Dư An càng thêm sâu, khóe miệng nâng lên thật cao, là sự mạnh mẽ đã lâu không thấy: "Qua rồi."
Bên ngoài quán cà phê là ánh nắng rực rỡ, hàng cây khô ở hai bên đường đã có chồi xanh nảy mầm, nhiệt độ cũng đang dần ấm lên.
Mùa xuân đến rồi.
Dư An đứng trước gương nhìn ngắm tuyến thể của chính mình, cậu đã không còn cảm giác mâu thuẫn khi nhìn vào nơi đó nữa. Thời gian một tháng nhanh chóng qua đi, mùi hương của Alpha đọng lại trên cơ thể càng lúc càng nhạt dần, đã sắp không lấn át nổi hương hoa trên người cậu.
Cậu vuốt ve sau gáy, sờ đến làn da gồ ghề nhấp nhô, tập trung vào những dấu răng sắp sửa biến mất đi.
Mấy ngày trước vừa đi kiểm tra, mặc dù đã được đánh dấu nhưng các trị số hormone của cậu vẫn nằm ở mức cao, đợi đến lúc vết đánh dấu biến mất thì kì phát tình đến là chuyện tất yếu.
Đây là chuyện tốt, có kì phát tình chứng tỏ tuyến thể đã hoàn toàn hồi phục về trạng thái bình thường.
Dư An để ý thấy pheromone của Bùi Diệu có sự thay đổi, những ngày này mỗi lúc ra ngoài anh đều dùng miếng dán ngăn cách, nếu không thì sẽ không ngăn được mùi pheromone đàn hương nồng đậm.
Kì phát tình gặp phải kì mẫn cảm.
Dư An còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì cửa phòng tắm đã bị đẩy ra, Alpha mặc đồ ngủ bước vào, pheromone đi trước một bước, bao vây lấy Omega. Một nguồn nhiệt dán vào sau lưng cậu, ôm cậu vào một lồng ngực rộng lớn và cường tráng.
Bùi Diệu hiếm khi mang vẻ lười biếng và tùy ý thế này, lại còn nhắm mắt, cử chỉ thân mật lộ ra vài phần ỷ lại.
Quả thật là sắp tới kì mẫn cảm rồi, Dư An ngửi ngửi mùi đàn hương này, cảm thấy thật nồng.
"Đang làm gì đó?" Bùi Diệu hỏi.
Dư An nhìn vào người trong gương, "Đánh dấu sắp biến mất rồi."
Bùi Diệu ừm một tiếng, mở mắt nhìn vào tuyến thể của Dư An, "Anh cắn cái nữa là được."
Dư An vừa đùa vừa thăm dò, "Nếu là tạm thời thì em không cần đâu."
Bùi Diệu vùi mặt thật sâu vào tuyến thể của Dư An mà hít hà, Omega thơm ngọt khiến hormone trong người anh xao động, nhưng lại chưa đến mức bùng nổ mà ngược lại chỉ làm tăng thêm cảm giác trống trải.
"Vậy thì vĩnh viễn." Đầu lưỡi của Alpha lướt qua lướt lại trêu đùa nơi đó, mút hết mùi hương thơm ngọt vào miệng.
Sau khi hồi phục lại pheromone thì tuyến thể cũng hồi phục lại sự mẫn cảm vốn có, dù là có rất nhiều sẹo thì vẫn không thể chịu nổi hành động thân mật này, Dư An run rẩy, hơi thở hơi hỗn loạn, quay đầu đi như muốn chạy trốn, ngược lại làm cho tuyến thể lộ ra rõ ràng hơn.
"Đừng..." Dư An che lại gáy, "Hôm nay... rất quan trọng."
Hôm nay là ngày mà Dư An đến tham gia buổi khảo hạch chọn người chơi piano chính của ban nhạc. Trong một tháng này, nhờ có pheromone của chính mình và đánh dấu của Alpha, cơ thể của cậu đã hồi phục đến tình trạng tốt nhất, mỗi lần luyện đàn là luyện cả ngày.
Dù cho Dư An đã từng tham gia buổi khảo hạch chọn người chơi chính, cũng góp mặt trong rất nhiều chuyến lưu diễn lớn nhỏ, nhưng hôm nay cũng không kiềm được sự căng thẳng.
Tai nạn xe cộ lần này đã trở thành bước ngoặt của cuộc đời cậu, thứ vỡ vụn trong cậu không chỉ có xương cốt mà lòng tự tôn và kiêu ngạo cũng vỡ nát rồi lại được gom nhặt lại. Bước lên sân khấu lần này là một cơ hội để cậu chứng mình được chính bản thân mình.
Nhặt lại hào quang, lấy lại kiêu ngạo, nhưng cậu cũng không dám chắc lần này sẽ thành công.
Cậu có dự cảm đó sẽ là kết quả xấu nhất, nhưng trong lòng vẫn không thể ngăn được sự chờ mong về kết quả tốt đẹp nhất.
Bùi Diệu xin nghỉ làm để đi cùng cậu, thơm thơm đôi má ửng hồng của Omega, "Lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến dáng vẻ của em trên sân khấu, anh rất mong chờ."
Dư An mím môi cười khổ, "Em sẽ cố gắng hết sức, nhưng tốt hơn hết là đừng quá mong chờ gì."
"Em làm được mà." Bùi Diệu nói, "Đừng quên, em là người chơi chính trẻ tuổi nhất."
Buổi khảo hạch bắt đầu lúc mười giờ sáng, hai người ăn xong bữa sáng rồi mới đi, kì mẫn cảm của Bùi Diệu đã sắp đến nên người lái xe là Dư An.
Cậu được đánh dấu tạm thời, hormone ổn định hơn Bùi Diệu, vả lại cậu cũng cần làm chút gì đó để phân tán lực chú ý, không thì cứ nghĩ mãi, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng.
Vốn dĩ ba mẹ Dư An cũng muốn đến ban nhạc cùng cậu, nhưng đã bị cậu từ chối, càng nhiều người ngược lại sẽ càng khiến cậu căng thẳng, có Bùi Diệu là đủ rồi.
Trong màn hình cuộc gọi video, mẹ Dư trêu cậu: "Đúng là người đã có gia đình, bây giờ làm gì cũng có ông xã đi cùng rồi ha."
"Mẹ..." Dư An hơi ngượng, trong mắt mang ý cười.
"Được rồi, trêu con tí, để con thả lỏng chút thôi mà." Mẹ Dư nói. "Tiểu An, đừng áp lực, con vì piano mà đánh đổi nhiều như thế, sự nỗ lực của con sẽ được đền đáp."
"Cảm ơn mẹ ạ, nếu có tin tốt con sẽ báo với mẹ đầu tiên."
Chiếc xe chạy vào con đường quen thuộc, Dư An lái xe vào bãi đậu xe ngầm một cách thông thạo, trước khi xuống nghe thì bỗng dưng nhớ ra việc ban nhạc không cho phép người ngoài đến xem trong lúc đang diễn ra khảo hạch.
Bùi Diệu nghe Dư An nói đến điều này trong sự áy náy, phản bác lại: "Anh là chồng em mà cũng bị xem là người ngoài à?"
Dư An bật cười, "Ý là người không liên quan đến buổi khảo hạch ấy, anh ngồi trong quán cà phê bên ngoài đợi em nhé, đợi em xong việc sẽ đi tìm anh."
Bùi Diệu nói được, nắm lấy tay Dư An vuốt ve một lúc, cổ vũ cậu.
Sau hơn nửa năm, Dư An cảm thấy hốt hoảng khi bước vào ban nhạc lần nữa, mấy chữ lớn "Ban nhạc Mộng Chi Dực" khắc trên tường, logo sáng lấp lánh, hành lang dài, hội trường đặt đầy nhạc cụ và hàng loạt những gương mặt quen thuộc.
Tất cả mọi thứ vẫn thế, chỉ có cậu là thay đổi.
"Dư An!" Một bóng dáng mảnh khảnh lao đến, Tô Hủy ôm lấy cậu, cảm xúc kích động đến mức nghẹn ngào, "Thật sự là cậu này! Lúc trước chúng tôi nghe nói cậu muốn quay về tham gia khảo hạch còn không tin nữa cơ, cậu thật sự quay lại rồi này!"
Cái ôm này rất ngắn ngủi, Tô Hủy buông cậu ra, đôi mắt phiếm đỏ, "Cậu sao rồi? Đã khỏe lại chưa? Tôi gửi tin nhắn Wechat cậu cũng không trả lời, muốn đến thăm cậu cũng bị từ chối. Nghe nói tình huống của cậu nghiêm trọng lắm, bây giờ thế nào rồi?"
Dư An mang bao tay, mặc áo khoác dài nên Tô Hủy không phát hiện ra những vết sẹo trên người cậu.
Những bạn bè và đồng nghiệp quen thuộc ùa đến vây quanh Dư An, hỏi han ân cần, tất cả đều lo lắng cho thân thể của cậu.
Khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, ví dụ như chuyện Dư An bị tai nạn, hoặc ví dụ như việc cậu trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Bùi – một trong những doanh nghiệp chủ chốt hàng đầu của thành phố A.
Nhưng không ai để ý đến việc cậu đã kết hôn, chỉ tập trung quan tâm đến sức khỏe của cậu.
Dư An nở nụ cười, vẫn là một cậu thanh niên sạch sẽ và thanh lịch trong mắt người ngoài, "Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, trước đây không trả lời tin nhắn, từ chối để mọi người đến thăm là vì sức khỏe của em còn rất tệ, không muốn để mọi người thương cảm. Bây giờ em đã khỏe rồi, tất cả đều đã qua, không cần phải nhắc lại nữa."
"Cậu nói đúng." Tô Hủy gật đầu nhiệt tình, "Nhưng mà cậu quay lại cũng cần phải kiểm tra à? Thực lực của cậu là không cần bàn cãi luôn ấy."
"Từ khi em xảy ra chuyện, rất ít khi chạm vào đàn, hơn nữa tai nạn xe có ảnh hưởng rất lớn đến em, có thể hồi phục lại được thực lực tốt nhất hay không là cả một vấn đề, tham gia khảo hạch là công bằng nhất." Dư An đùa, "Kẻo lại có người nói em đi cửa sau."
Mọi người cười vang, tràn ngập bầu không khí lạc quan và thân thiết.
Buổi khảo hạch diễn ra trong phòng tập piano rộng bảy mươi mét vuông, các thầy cô đánh giá ngồi ở hàng ghế đầu, phía sau họ là những người tham gia biểu diễn ngồi theo thứ tự.
Dư An là người cuối cùng lên sân khấu, ngồi trước đàn piano, cậu cụp mắt nhìn những phím đàn đen trắng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, trong vài giây ngắn ngủi có rất nhiều hình ảnh lướt qua, từ lúc ba tuổi bắt đầu học đàn đến lần đầu tiên tham gia khảo hạch vào hai năm trước, từ lúc đứng trên đỉnh kim tự tháp của giới âm nhạc đến khi xảy ra tai nạn xe hơn nửa năm trước.
Cậu chậm rãi nâng tay đặt lên đàn, găng tay che phủ đi mọi vết sẹo, thân hình mảnh khảnh và khoan khoái ngồi thẳng tắp như cây tùng, vì cúi đầu nên đường cong ở sau gáy hơi nhô lên, biến mất dưới cổ áo, mềm dẻo và xinh đẹp.
Đầu ngón tay ấn xuống, từng phím đàn đen trắng nhấp nhô lên xuống tạo ra một làn điệu du dương, khúc nhạc đã đàn qua hàng ngàn hàng vạn lần, quen thuộc đến mức không cần nhìn vào đàn, khi cậu chìm đắm vào nó, nó cũng là âm thanh vang vọng trong tâm hồn cậu.
Bùi Diệu ngồi đợi hơn hai tiếng đồng hồ trong quán cà phê, chịu đựng vô số những ánh mắt hứng thú và dò xét của cả nam lẫn nữ. May mắn là trên ngón áp út đã đeo nhẫn, không cần nói gì cũng đã làm nản lòng rất nhiều người, giúp anh giữ được chút yên tĩnh.
Cà phê đã gọi thêm hai cốc, Bùi Diệu vuốt ve chiếc nhẫn, nghĩ đến lúc Dư An thẹn thùng tặng nhẫn cho anh cách đây không lâu, mặt mày cũng dịu dàng hơn.
Lúc đó Bùi Diệu còn hỏi cậu, để vợ chuẩn bị nhẫn phải chăng không được hay cho lắm.
Dư An lại không để ý, "Vậy sau này anh chuẩn bị nhẫn cưới là được rồi."
Nhẫn bạch kim trông rất đơn giản, chỉ là một vòng tròn màu nguyên bản, chẳng qua là bên trong có khắc lên chữ cái đầu trong tên của hai người, nét chữ còn xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa nhìn là biết được làm bởi một vị "sư phụ" không chút kinh nghiệm nào.
Bùi Diệu vờ như không biết, cố ý hỏi: "Có phải em mua nhầm hàng giả rồi không?"
Dư An muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng bỏ đi luyện đàn với vẻ mặt không vui vẻ cho lắm.
Chính bản thân cậu cũng không nhận ra, biểu cảm của cậu trước mặt Bùi Diệu càng ngày càng đa dạng, có lúc còn giận dỗi.
"Leng keng." Chiếc lục lạc treo trên cửa quán cà phê vang lên vì cửa bị đẩy ra, một thanh niên mảnh khảnh và cao gầy bước vào, dừng lại trước bàn của Bùi Diệu.
Bao tay của cậu đã được tháo ra, trong lòng bàn tay thon dài với các khớp xương rõ ràng là những vết sẹo, có nông có sâu, nhưng không hề xấu xí, chẳng qua là mang một cảm giác như đã bị tàn phá khiến cho người ta sửng sốt, trên ngón áp út tay trái cũng đeo một chiếc nhẫn bạch kim tương tự.
Bùi Diệu ngẩng đầu lên, trông thấy đôi mắt tràn đầy ý cười của Dư An, khóe miệng cũng nhếch lên theo, "Vượt qua bài khảo hạch rồi à?"
"Ừm." – Nụ cười của Dư An càng thêm sâu, khóe miệng nâng lên thật cao, là sự mạnh mẽ đã lâu không thấy: "Qua rồi."
Bên ngoài quán cà phê là ánh nắng rực rỡ, hàng cây khô ở hai bên đường đã có chồi xanh nảy mầm, nhiệt độ cũng đang dần ấm lên.
Mùa xuân đến rồi.