Hôn Trộm Làn Gió - Trang 2
Chương 70: Hoàn chính văn
Đội chắc mũ bảo hiểm nhé =)))))
Vào ngày Hướng Vãn Vãn tốt nghiệp đại học, Cận Tập Ngôn đã cầu hôn cô ngay lại buổi lễ tốt nghiệp.
Ngày hôm sau, hai người oanh oanh liệt liệt đi kết hôn.
Chưa đầy một tháng sau khi kết hôn, Hướng Vãn Vãn phát hiện mình có thai.
Đứa con đầu lòng của hai người, Trần Mỹ Tâm đã đích thân chọn biệt danh: Tiểu Cửu.
Ngụ ý, chờ đợi đã rất lâu.
Chờ đợi Hướng Vãn Vãn từ năm nhất cho đến lúc tốt nghiệp.
Khi mang thai Tiểu Cửu, Hướng Vãn Vãn bị nghén rất nặng và không kiểm soát được cảm xúc của mình, cô thường xuyên nổi nóng với Cận Tập Ngôn vì những chuyện vặt vãnh.
Hôm nay, vì Cận Tập Ngôn đến thành phố C để ký hợp đồng, nên không kịp giờ về ăn cơm tối.
Dì giúp việc ở nhà đã nấu cơm, không ngừng thuyết phục Hướng Vãn Vãn ăn một chút, nhưng thấy chỗ ngồi của Cận Tập Ngôn vẫn trống, cô không thể ăn được. Cô biết công việc của anh bận rộn, nhưng không ngăn được sự tủi thân của mình.
Cận Tập Ngôn đi đến 9 giờ tối mới về, biết Hướng Vãn Vãn vẫn chưa ăn cơm, anh lập tức nhờ dì chuẩn bị một chút thức ăn dễ tiêu hóa cho cô.
Nhìn thân ảnh gầy gò đang nằm trên sofa với chiếc bụng bầu to, Cận Tập Ngôn vô cùng đau lòng đi tới: “Vợ, sao em lại không ăn cơm. Trong bụng vẫn còn bảo bảo, nếu đói rồi thì phải làm sao?”
Nhìn thấy anh đã về, Hướng Vãn Vãn ban đầu còn khá vui vẻ, nhưng sau khi nghe anh nói xong, nước mắt rơi xuống đầy mặt.
Hướng Vãn Vãn trước đây không phải là người hay khóc, nhưng sau khi cô mang thai, chỉ cần lời nói khó nghe một chút là cô đã khóc nức nở.
Dù đã trải qua nhiều lần, nhưng Cận Tập Ngôn nhìn thấy vẫn lo lắng, tiến tới ôm lấy cô: “Em sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?”
Hướng Vãn Vãn oán trách anh: “Anh không yêu em nữa rồi.”
Đối mặt với lời trách móc vô cớ của cô, cả người Cận Tập Ngôn ngẩn ra, không biết cô lại đang suy nghĩ cái gì, nhưng vẫn vỗ lưng an ủi cô: “Sao lại thế được. Anh yêu em hay không em còn không biết sao?”
“Anh về đến nhà không quan tâm em có đói hay không.” Hướng Vãn Vãn sụt sịt, khóc to hơn: “Nhưng anh lại lo lắng cho bảo bảo.”
“Vợ, ý anh không phải như vậy.”
Ý của anh không phải là sự con đói, mà nghĩ là cô đang mang thai, con sẽ hấp thu dinh dưỡng của cô, nên cô sẽ càng dễ bị đói.
Suy nghĩ này đúng, nhưng nhìn thấy Hướng Vãn Vãn khóc tới mức hai mắt đỏ hoe, Cận Tập Ngôn lại cảm thấy mình sai rồi.
Anh nhẹ giọng dỗ dành: “Anh đang lo lắng cho em mà. Bảo bảo sẽ hấp thụ dinh dưỡng của em, nên anh sợ em đói, gần đây em đã rất gầy rồi.”
Hướng Vãn Vãn rơm rớm nước mắt nhìn anh: “Anh thực sự lo lắng cho em? Mà không phải chỉ lo lắng cho bảo bảo?”
“Với anh, em là quan trọng nhất, bảo bảo chỉ có liên quan thôi.” Cận Tập Ngôn lau nước mắt cho cô: “Trong lòng anh, không ai có thể so sánh được với em.”
Vốn tưởng mình nói xong những lời như vậy, Hướng Vãn Vãn sẽ cảm thấy vui hơn một chút. Nhưng anh không ngờ Hướng Vãn Vãn ngây người nhìn anh một lúc, tiếng khóc thì ngừng rồi, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Cận Tập Ngôn vội vàng lau nước mắt cho cô: “Em đừng khóc, đói rồi đúng không? Anh đi lấy đồ ăn cho em ăn, trước tiên lót dạ chút đã.”
“Anh…” Hướng Vãn Vãn khóc nấc lên: “Anh không yêu bảo bảo….bảo bảo thật đáng thương mà…..”
Cận Tập Ngôn: “…..”
Theo kinh nghiệm mọi ngày, Cận Tập Ngôn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô an ủi cô.
Phản ứng khi mang thai của Hướng Vãn Vãn rất nghiêm trọng, cô đã phải chịu khổ rất nhiều. Lúc này cho dù anh nói gì, cũng chỉ làm cô khóc nhiều hơn.
Chỉ là nếu không nói…..
Hướng Vãn Vãn khóc một hồi mà không được anh dỗ dành, cô tức giận đẩy anh ra: “Anh đi đi! Anh không yêu bảo bảo, em yêu nó.”
“Được, vậy em đừng tức giận nữa được không?” Cận Tập Ngôn hôn lên trán cô một cái, sau đó cởi áo vest đi vào phòng tắm.
Hướng Vãn Vãn bị bỏ lại, đang sững sờ đến quên mất phải khóc.
Vốn dĩ vì cơ thể không thoải mái mà muốn giận dỗi với anh một chút, không ngờ người này thật sự bỏ cô mà đi.
Nhìn bụng mình, sự tủi thân của Hướng Vãn Vãn không còn nữa, thay vào đó là một sự tức giận xông thẳng l3n đỉnh đầu.
Cô tức giận bước vào phòng tắm, một chân đá tung cánh cửa.
Vừa định nổi giận thì cô nhìn thấy trên bồn rửa mặt, tay áo sơ mi của người đàn ông đang được xắn cao lên, đôi tay thon dài đang giúp cô giặt chiếc qu@n lót mà cô mới thay hôm nay.
Thấy cô đi vào, Cận Tập Ngôn lập tức rửa sạch bọt trên tay, lo lắng cúi người trước mặt cô: “Sao em đá cửa mạnh thế, chân có đau không?”
Giống như đánh một quyền vào bông vậy.
“….” Hướng Vãn Vãn đột nhiên có chút áy náy: “Không đau.”
Người đàn ông vẫn lo lắng nhìn cô: “Không đau là tốt rồi. Dì Lý chắc đã chuẩn bị xong cơm rồi, em ngoan ngoãn đi vào phòng bếp ăn trước đi, anh giặt xong quần áo sẽ ra ăn cùng em.”
Anh vốn đã bận rộn cả ngày, về nhà vừa phải dỗ dành cô vừa phải giặt quần áo, thậm chí còn chưa được nghỉ chút nào.
“Anh ơi, anh cũng đi ra ăn cơm đi.” Hướng Vãn Vãn kéo tay anh.
“Quần áo có máy giặt, lát nữa ném vào giặt, không cần anh phải tự tay giặt đâu.”
“Anh giặt xong rồi ra ăn.” Hướng Vãn Vãn xoa đầu cô an ủi: “Máy giặt không vệ sinh, anh sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của em, sau này anh sẽ giặt bằng tay.”
Hướng Vãn Vãn: “….”
Hướng Vãn Vãn rõ ràng đang tức giận ngập đầu, ngay lập tức bị lời nói của anh làm tan biến.
Thậm chí còn có cảm giác mình ngược đãi anh.
“Em muốn ăn cùng anh, nếu anh không ăn thì em cũng không ăn.”
“Vậy không được. Vợ ơi, em đã rất gầy rồi, làm sao có thể không ăn được.” Lúc này Cận Tập Ngôn mới nắm tay Hướng Vãn Vãn đi vào phòng bếp.
Hai người vừa ngồi xuống, Lý Phân liền đem thức ăn đặt lên bàn.
Hướng Vãn Vãn không thèm ăn và cùng không muốn ăn, nhưng mỗi lần cô không ăn vì không có khẩu vị, Cận Tập Ngôn cũng lo lắng nhìn cô mà không ăn.
Cô biết hôm nay anh đi ký hợp đồng xa, muộn thế này mới về có lẽ đến cơm trưa cũng chưa kịp ăn. Hướng Vãn Vãn rất đau lòng, mạnh mẽ ép mình ăn hết thìa này đến thìa khác.
Lúc này hai người mới cùng nhau ăn uống tử tế.
Lý Phân rất ngưỡng mộ Cận Tập Ngôn. Mỗi lần Hướng Vãn Vãn giận dỗi vô cớ, không ăn cơm, bà có khuyên nhủ an ủi thế nào cũng vô dụng, nhưng Cận Tập Ngôn chỉ cần vài phút thôi là có thể khiến cô bình tĩnh vui vẻ trở lại.
Là một dì giúp việc, Lý Phân cảm thấy công việc của mình có tính thử thách cao nhất từ trước đến nay.
*
Con trai Tiểu Cửu chào đời sớm hơn gần một tháng so với dự kiến.
Lúc sinh ra còn chưa đầy 2 cân rưỡi, vừa gầy vừa nhỏ.
Hướng Vãn Vãn rất thương con, hai năm liền không đi làm, chỉ ở nhà chăm sóc thằng bé, cho đến khi nuôi dưỡng ra một đứa trẻ trắng trẻo mập mạp thì mới đi làm.
Vì vậy, Tiểu Cửu rất thân thiết với mẹ, mỗi đều đều phải ngủ bên cạnh cô.
Hướng Vãn Vãn rất thương con, mỗi khi nhu cầu của chồng và con xung đột, con trai dùng đôi tay nhỏ bé túm lấy quần áo cô và nói “mẹ ơi, Cửu Cửu ngủ” thì cô sẽ không chút do dự đi cùng nó.
Trong mấy tháng khi con trai chưa biết nói, mỗi lần Hướng Vãn Vãn ngủ với thằng bé, Cận Tập Ngôn dù bất mãn nhưng vẫn có thể hiểu được.
Cho đến khi thấy con trai mình lớn nhanh như thổi, ngày càng cao hơn mập mạp hơn, không còn dáng vẻ đáng thương nữa, mỗi đêm còn dám giành vợ với anh, Cận Tập Ngôn cuối cùng cũng tức giận.
Ngày hôm đó khi Cận Tập Ngôn tham gia một bữa tiệc, có uống một chút rượu, vừa về nhà liền đi thẳng vào phòng con trai, nhìn thấy hình ảnh hai mẹ con ôm nhau ngủ trên giường, tất cả sự mệt mỏi của công việc biến mất ngay lập tức.
Anh nhanh chóng tắm xong, liền bế vợ mình về phòng ngủ chính.
Vì sự làm phiền không biết mệt mỏi của con trai, số lần hai người thân mật cũng giảm đi rất nhiều. Lúc này ôn hương nhuyễn ngọc đang ở trong lòng, ngửi mùi sữa tắm thoang thoảng trên cơ thể cô, Cận Tập Ngôn liền có phản ứng.
Anh cởi bỏ mọi chướng ngại vật giữa hai người một cách dễ dàng.
Hướng Vãn Vãn bị nụ hôn của anh đánh thức, ngoan ngoãn hôn lại anh: “Anh về muộn như vậy, không mệt sao?”
“Vốn là rất mệt, nhưng khi ôm em, anh không cảm thấy mệt chút nào.”
Không biết ai đã bắt đầu trước, bầu không khí trong phòng ngủ dần tăng cao.
Ngay lúc sự kh0ái cảm đang dâng trào không có cách nào dừng lại, thì ngoài cửa vang lên một giọng nói non nớt mà sợ hãi: “Mẹ ơi.”
Hướng Vãn Vãn vốn đang đắm chìm trong sự hạnh phúc, đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn.
Cô vỗ vào người đàn ông, thở hổn hển nói: “Anh nghe….có phải…là…con trai đang gọi em.”
Cận Tập Ngôn đỏ mắt, ấn chặt lấy eo cô, động tác dường như không có ý định chậm lại chút nào: “Không có.”
Anh vừa dứt lời, tiếng gọi ngời cửa dần biến thành tiếng nức nở, kèm theo tiếng cào cửa như tiếng mèo con.
Hướng Vãn Vãn hoàn toàn tỉnh táo: “Là con trai….đang tìm em, nó đang khóc.”
Cận Tập Ngôn tăng thêm sức lực, nói: “Không cần lo cho nó.”
“Con trai anh đang khóc! Nó đang sợ hãi!” Hướng Vãn Vãn thân hình nhỏ bé đẩy người đàn ông ra khỏi người mình, bản năng của người mẹ bốc phát.
Người đàn ông bị đẩy ra ngay thời điểm quan trọng, sững người nhìn cô. Trước khi anh kịp phản ứng lại, Hướng Vãn Vãn đã mặc xong quần áo và xuống giường, trước khi rời đi, cô còn không quên kéo chăn đắp lên người anh, che đi chiếc giường hỗn loạn của hai người, còn để lại một câu: “Chồng ơi, ủy khuất anh dùng tay tự giải quyết đi nhé.”
Cận Tập Ngôn: “???”
Cửa phòng ngủ được mở ra.
Vừa nhìn thấy mẹ, Tiểu Cửu “oa” một tiếng liền bật khóc.
Hướng Vãn Vãn ôm con vào lòng, nhẹ nhàng an ủi bé, trong quá trình đó còn không quên quay lại và lườm Cận Tập Ngôn một cái.
Thấy vợ mình bế con trai mình đi vào phòng trẻ em.
Cận Tập Ngôn nhíu chặt mày lại.
Nếu như vừa rồi anh không nhìn nhầm…..khuôn mặt như là bản sao của anh kia, lúc Hướng Vãn Vãn ôm nó rời đi, còn nhìn anh cười nhạo một cái????
Cận Tập Ngôn chợt nhận ra rằng, đứa con trai hai tuổi của mình đang có âm mưu cướp vợ của anh.
*
Ngày hôm sau, khi Cận Tập Ngôn tỉnh dậy, Hướng Vãn Vãn đang pha sữa cho Tiểu Cửu.
Thấy cô một lúc nữa mới pha xong, Cận Tập Ngôn lặng lẽ đi đến phòng trẻ em.
Con trai anh đang nhìn chằm chằm vào chiếc chuông gió trên đầu với khuôn mặt nghiêm túc.
Con trai giống anh, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng rất ít khi khóc, mỗi ngày đều mang vẻ mặt lạnh lùng.
Tất nhiên, điều này chỉ xuất hiện lúc không có Hướng Vãn Vãn.
Bởi vì bất cứ khi nào nhìn thấy Hướng Vãn Vãn, thằng bé liền trông như một con cún liên tục vẫy đuôi tỏ vẻ vui mừng.
Cận Tập Ngôn bước tới, nhấc con trai ra khỏi cũi và đặt nó xuống đất.
Một lớn một nhỏ nhìn nhau với khuôn mặt vô cảm.
Cận Tập Ngôn lạnh lùng nói: “Cận Vãn Hành, con đã trưởng thành rồi.”
Tiểu Cửu gần hai tuổi nhìn anh không chớp mắt, khuôn mặt lạnh lùng như của anh đúc sang, nhưng thanh âm vẫn còn chút ngây ngô: “Ồ”
Cận Tập Ngôn cau mày: “Nếu con còn cướp vợ của ba, ba sẽ đưa con sang nhà bà nội, không cần phải quay lại nữa.”
“Ồ” Tiểu Cửu không chút sợ hãi nhìn anh một cái, xoay người chơi đồ chơi của mình.
Cận Tập Ngôn bị con trai phớt lờ nên lập tức nổi giận.
Khi còn đang lên kế hoạch giáo dục lại con trai mình.
Thì Tiểu Cửu, người vốn dĩ đang lạnh mặt chơi lego đột nhiên “oa” một tiếng liền bật khóc.
Anh còn chưa hung dữ với thằng bé mà nó đã khóc rồi, Cận Tập Ngôn cau mày, trầm giọng nói: “Im miệng.”
Tiểu Cửu ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng vẫn ấm ức sụt sịt mũi.
Trên khuôn mặt con trai chỉ có duy nhất đôi mắt là giống với Hướng Vãn Vãn, lúc này đang tỏ ra đáng thương nhìn anh, trái tim Cận Tập Ngôn đột nhiên mềm nhũn.
Vừa định ôm lấy con, hỏi tại sao lại khóc, thì giọng nói tức giận của Hướng Vãn Vãn vang lên từ phía sau: “Cận Tập Ngôn, sao anh lại bắt nạt con trai?”
Cận Tập Ngôn xoay người lại.
Hướng Vãn Vãn tức giận đi tới, dùng sức đá một phát lên chân anh, ôm lấy con trai bắt đầu dỗ dành, được mẹ ôm vào lòng, Tiểu Cửu lại bắt đầu òa khóc thất thanh.
Cận Tập Ngôn có cảm giác nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được sự oan uổng này, nửa ngày mới nghẹn ngào nói ra một câu: “Anh không có bắt nạt nó.”
Hướng Vãn Vãn đút bình sữa vào miệng Tiểu Cửu, lúc này thằng bé mới dần ngừng khóc.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, lên tiếng trách móc: “Con trai bình thường rất ít khóc. Nếu như anh không bắt nạt nó, sao nó có thể khóc thảm thương như vậy?”
Như thể hiểu được lời nói của cô, Tiểu Cửu đang ngậm bình sữa cũng dừng động tác, nghĩ tới chuyện gì đó buồn bực, lại bắt đầu nghẹn ngào, khuôn mặt đang trắng nõn non nớt lại khóc đến đỏ bừng, nhìn rất đáng thương: “Baba….không cần….baba…”
Dường như đã chịu ủy khuất rất lớn.
Hướng Vãn Vãn càng tức giận hơn.
Cận Tập Ngôn nhìn thấy con trai khóc cũng rất tức tối, muốn đ è xuống dạy dỗ lại một trận, nhưng anh không dám biểu hiện điều đó ra trước mặt vợ.
Rất rõ ràng, so với con trai, không cần nghĩ cũng biết Hướng Vãn Vãn nhất định sẽ tin tưởng nó hơn là tin anh.
Cận Tập Ngôn chịu đựng oan ức, nhẹ giọng giải thích: “Vợ ơi, anh không có mà.”
Nghe anh nói, Tiểu Cửu liếc nhìn anh, vùi mặt vào vai Hướng Vãn Vãn, giọng nói sợ hãi run lên: “Không cần….không cần…baba….”
Hướng Vãn Vãn nghe tới trái tim nhói lên.
“Được, Cửu Cửu ngoan, chúng ta không cần baba, con ngoan ngoãn uống sữa nhé?” Cô dịu dàng dỗ dành và đưa con trai ra khỏi phòng trẻ em.
Thấy cô sắp rời đi, Cận Tập Ngôn như muốn đi theo giải thích, Tiểu Cửu nhỏ bé cả người càng dụi sát vào người mẹ hơn.
“Con trai, đừng sợ, có mẹ ở đây, không có ai có thể bắt nạt được con.” Hướng Vãn Vãn quay đầu lườm Cận Tập Ngôn: “Anh ở đây đi, con trai sợ anh, đừng để thằng bé nhìn thấy anh.”
Cận Tập Ngôn: ”….”
Hai mẹ con ôm nhau bước ra ngoài phòng khách.
Vừa bước ra đến cửa, Tiểu Cửu đang khóc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cận Tập Ngôn lộ ra một nụ cười.
Nụ cười nhếch miệng ẩn chứa sự thành công khi đạt được mong muốn.
Cận Tập Ngôn: “….”
Vậy nên đứa con trai chưa đầy hai tuổi, đã kế thừa tài năng diễn xuất từng đoạt giải Oscar của anh??
*
Đích thân hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm đã đến thăm hỏi, đề nghị với Hướng Vãn Vãn rằng cho Tiểu Cửu học vượt cấp lên thẳng cấp hai luôn.
Con trai thông minh là một chuyện tốt, nhưng cũng khiến Hướng Vãn Vãn có chút lo lắng.
Theo cô thấy, con trai chỗ nào cũng tốt, chỉ có duy nhất thiếu mất tính ngây ngô hồn nhiên của trẻ con, vốn đã trưởng thành hơn so với các bạn đồng trang lứa rồi, nếu còn nhảy lớp thì sẽ không còn tuổi thơ nữa.
Nghĩ như vậy, trong lòng Hướng Vãn Vãn đã quyết định từ chối việc nhảy lớp này. Nhưng dù cô không đồng ý, nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến của con trai mình.
Tối hôm đó, Hướng Vãn Vãn tổ chức một cuộc họp gia đình: “Con trai, giáo viên và hiệu trưởng của con đã đề nghị với mẹ, họ muốn con học vượt cấp lên thẳng cấp hai luôn, con có đồng ý không?”
Khi Hướng Vãn Vãn nói điều này, để không ảnh hưởng đến suy nghĩ của con trai, giọng điệu của cô rất trung lập.
Cận Vãn Hành vốn dĩ cảm thấy các bạn đồng trang lứa rất ngu ngốc nên rất muốn học vượt cấp. Với tư cách là một “li3m cẩu” của Hướng Vãn Vãn, khi nhìn mẹ nói điều này, cậu có thể thấy giữa hai lông mày mẹ hơi nhíu lại, cậu ngay lập tức biết mẹ đang lo lắng điều gì.
Thái độ của cậu không hề tỏ ra là đồng ý hay từ chối, mà ngược lại túm lấy tay của mẹ, tỏ vẻ đáng thương nói: “Nhưng mẹ ơi, con vẫn muốn đi học với các bạn đồng trang lứa hơn.”
Nhìn thấy khuôn mặt giống mình như đúc bày ra dáng vẻ đó, Cận Tập Ngôn cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, lập tức khinh thường “hừ” một tiếng.
Nói là cuộc họp gia đình, nhưng hai mẹ con lại coi anh như không khí, trực tiếp bỏ qua thái độ tỏ vẻ chống đối của anh.
Thấy sự việc phát triển thuận lợi theo mình dự kiến, Hướng Vãn Vãn rất vui mừng, ôm lấy Cận Vãn Hành và hôn vào mặt cậu một cái thật kêu: “Vậy chút nữa mẹ sẽ gọi điện cho giáo viên của con.”
“Vâng! Cảm ơn mẹ! Con yêu mẹ!” Cận Vãn Hành đỏ mặt, cũng hôn lên mặt Hướng Vãn Vãn.
Nhìn cảnh tượng hai mẹ con âu yếm nhau trước mặt mình, Cận Tập Ngôn cảm thấy vô cùng cay mắt, anh đưa tay ra bế con trai lên, tiện tay quăng xuống sofa, cau mày lạnh lùng nói: “Con lớn thế này rồi còn bắt mẹ bế à, con nặng thế nào còn không tự biết sao?”
Vẻ ngượng ngùng và ửng đỏ trên khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai của cậu đột nhiên biến mất, thay vào đó là dáng vẻ bĩu môi chuẩn bị khóc. Hướng Vãn Vãn nhìn thấy rất xót xa.
“Anh lại bắt nạt con làm gì?” Hướng Vãn Vãn lại đá vào chân Cận Tập Ngôn, sau đó đứng lên ôm lấy con trai.
Cận Vãn Hành tránh tay cô, nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ đừng ôm con, con nặng lắm, mẹ ôm sẽ rất mệt mỏi.”
Giống như đứa trẻ tội nghiệp cha không thương mẹ không yêu, còn rất hiểu chuyện.
Trong lòng Hướng Vãn Vãn cảm thấy rất khó chịu, cô quay đầu lại lườm Cận Tập Ngôn một cái, sau đó ôm con rời đi.
Cận Tập Ngôn giơ tay túm lấy áo cô: “Vãn Vãn, em muốn đi đâu?”
Hướng Vãn Vãn tức giận hất tay anh ra: “Nếu anh không muốn nhìn thấy con nữa, vậy thì hai mẹ con em sẽ đi cho khuất mắt anh.”
Dứt lời, một lớn một nhỏ đóng sầm cửa bỏ đi.
Cận Tập Ngôn đứng sững người, vẻ mặt đen xì. Anh chắc chắn trước khi cánh cửa đóng lại, bàn tay sau lưng con trai anh đã âm thầm giơ ngón giữa lên với anh.
Không cần khiêu khích một cánh trắng trợn như vậy.
Từ khi anh và Hướng Vãn Vãn kết hôn, thời gian bên nhau của hai người ít đi rất nhiều, không chỉ vậy, mỗi lần xảy ra tranh chấp đều là những việc có liên quan tới con trai.
Con trai cực kỳ dính lấy vợ mình.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Cận Tập Ngôn híp mắt lại.
Đêm đấy, Hướng Vãn Vãn bị người nào đó quá “oan uổng” dày vò lăn qua lăn lại suốt cả đêm, sáng hôm sau liền không dậy được, trách nhiệm đưa Cận Vãn Hành đi học rơi vào tay Cận Tập Ngôn.
Nhìn thấy người đưa mình học đã thay đổi từ người mẹ yêu quý của cậu thành người cha đáng ghét, Cận Vãn Hành đang ngoan ngoãn ngồi chờ trong phòng khách sau bữa sáng đột nhiên gục mặt xuống bàn, lên án: “Sao lại là baba đưa con đi?”
Lật mặt nhanh hơn lật sách.
Cận Tập Ngôn hừ lạnh một tiếng: “Baba cũng không muốn đưa con đi đâu.”
Cả hai đều không muốn nói nhiều, im lặng đi về phía nhà để xe. Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của baba, Cận Vãn Hành bày ra dáng vẻ buồn rầu: “Baba, mẹ yêu con hơn, baba rất tức giận sao?”
Cận Tập Ngôn: “….”
Cận Vãn Hành vẻ mặt khiêu khích: “Baba muốn đánh con sao?”
Nói xong, cậu vui mừng nhảy lên tưng tưng, ngữ khí vui vẻ: “Baba, đánh con đi, mau đánh con đi ~”
“….”
Chưa bao giờ thấy một yêu cầu vô lý như vậy. Bàn tay của người đàn ông đang đặt bên hông bỗng siết chặt thành nắm đấm.
Cận Vãn Hành không hề sợ hãi, cười cười chọc lên gân xanh trên nắm tay anh: “Nếu baba muốn đánh con, con sẽ nói với mẹ. Nếu mẹ tức giận có lẽ sẽ đổi một người cha dịu dàng ơn cho con.”
Cận Tập Ngôn: “…..”
Hai cha con lên xe trong bầu không khí kỳ quặc, sau khi xe khởi động, không nhìn thấy dáng vẻ tức giận của baba như mình tưởng tượng, Cận Vãn Hành chống cằm bắt đầu suy về tương lai: “Con muốn mua cho mẹ một căn nhà lớn, sau đó con và mẹ sẽ mãi mãi ở với nhau.”
Chiếc xe đang chạy bon bon trên đường đột nhiên tấp vào lề đường rồi dừng lại.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái khinh bỉ cười cười, sau đó quay đầu nhìn bản sao của mình: “Muốn mua nhà cho vợ cha sao? Còn muốn cùng nhau chuyển vào đó?”
Cận Vãn Hành tự hào gật đầu: “Sẽ mua một căn to hơn căn baba mua.”
“Ồ” Cận Tập Ngôn khinh thường nói: “Con mới là nhóc con học lớp hai, mà tham vọng lớn quá nhỉ. Ăn của cha, ở của cha, còn muốn mua nhà cho vợ cha sao?”
Cận Vãn Hành ngây người trước giọng điệu khinh bỉ nặng nề của cha cậu.
Nhưng người đàn ông còn cảm thấy chưa đủ, lại cười lạnh: “Dùng tiền của cha mua sao?”
Cận Vãn Hành: “…..”
*
Hướng Vãn Vãn có chút phiền não, sau khi con trai cô từ chối học vượt cấp, mới đến trường học được một ngày, khi về nhà đã nói với cô rằng muốn học vượt cấp.
Tuy có chút tiếc nuối nhưng Hướng Vãn Vãn vẫn ủng hộ quyết định của con trai. Vì vậy, vấn đề học vượt cấp liền được giao cho Cận Tập Ngôn xử lý.
Cận Tập Ngôn đã chọn trường cấp hai tư nhân tốt nhất thành phố cho Cận Vãn Hành.
Tốt thì tốt, nhưng học sinh sẽ phải ở lại trong trường.
Khi Cận Vãn Hành đang ấp ủ mục tiêu tốt nghiệp sớm để nhanh chóng kiếm tiền nuôi mẹ thì đã bị gửi vào trường học. Mỗi tháng chỉ có hai ngày để về nhà, sau khi chứng kiến những ngày tháng hạnh phúc của người mẹ yêu dấu, cậu mới chợt nhận ra chân lý “lòng người hiểm ác” và “gừng càng già càng cay.”
Thảo nào, từ nhỏ đến lớn, trong lần duy nhất hai cha con có thể nói chuyện hòa thuận với nhau, cha cậu đã nói với cậu “mẹ con thích những đứa trẻ thiên tài”.
Vì vậy, cậu dùng toàn bộ thời gian chơi của mình để chăm chỉ học tập, năm lớp hai tiểu học, cậu đã làm được các đề thi của cấp hai, điểm số còn không hề thấp, thậm chí có thể đứng trong top đầu trường cấp hai.
Điều này thực sự đạt tới vị trí “thiên tài”, và các giáo viên cũng vì tài năng của cậu mà đề nghị cậu học vượt lớp.
Không ngờ rằng….
Tất cả đều là những mánh khóe đểu của cha cậu để sớm đưa cậu vào trường cấp hai tư nhân này.
Vào ngày Hướng Vãn Vãn tốt nghiệp đại học, Cận Tập Ngôn đã cầu hôn cô ngay lại buổi lễ tốt nghiệp.
Ngày hôm sau, hai người oanh oanh liệt liệt đi kết hôn.
Chưa đầy một tháng sau khi kết hôn, Hướng Vãn Vãn phát hiện mình có thai.
Đứa con đầu lòng của hai người, Trần Mỹ Tâm đã đích thân chọn biệt danh: Tiểu Cửu.
Ngụ ý, chờ đợi đã rất lâu.
Chờ đợi Hướng Vãn Vãn từ năm nhất cho đến lúc tốt nghiệp.
Khi mang thai Tiểu Cửu, Hướng Vãn Vãn bị nghén rất nặng và không kiểm soát được cảm xúc của mình, cô thường xuyên nổi nóng với Cận Tập Ngôn vì những chuyện vặt vãnh.
Hôm nay, vì Cận Tập Ngôn đến thành phố C để ký hợp đồng, nên không kịp giờ về ăn cơm tối.
Dì giúp việc ở nhà đã nấu cơm, không ngừng thuyết phục Hướng Vãn Vãn ăn một chút, nhưng thấy chỗ ngồi của Cận Tập Ngôn vẫn trống, cô không thể ăn được. Cô biết công việc của anh bận rộn, nhưng không ngăn được sự tủi thân của mình.
Cận Tập Ngôn đi đến 9 giờ tối mới về, biết Hướng Vãn Vãn vẫn chưa ăn cơm, anh lập tức nhờ dì chuẩn bị một chút thức ăn dễ tiêu hóa cho cô.
Nhìn thân ảnh gầy gò đang nằm trên sofa với chiếc bụng bầu to, Cận Tập Ngôn vô cùng đau lòng đi tới: “Vợ, sao em lại không ăn cơm. Trong bụng vẫn còn bảo bảo, nếu đói rồi thì phải làm sao?”
Nhìn thấy anh đã về, Hướng Vãn Vãn ban đầu còn khá vui vẻ, nhưng sau khi nghe anh nói xong, nước mắt rơi xuống đầy mặt.
Hướng Vãn Vãn trước đây không phải là người hay khóc, nhưng sau khi cô mang thai, chỉ cần lời nói khó nghe một chút là cô đã khóc nức nở.
Dù đã trải qua nhiều lần, nhưng Cận Tập Ngôn nhìn thấy vẫn lo lắng, tiến tới ôm lấy cô: “Em sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?”
Hướng Vãn Vãn oán trách anh: “Anh không yêu em nữa rồi.”
Đối mặt với lời trách móc vô cớ của cô, cả người Cận Tập Ngôn ngẩn ra, không biết cô lại đang suy nghĩ cái gì, nhưng vẫn vỗ lưng an ủi cô: “Sao lại thế được. Anh yêu em hay không em còn không biết sao?”
“Anh về đến nhà không quan tâm em có đói hay không.” Hướng Vãn Vãn sụt sịt, khóc to hơn: “Nhưng anh lại lo lắng cho bảo bảo.”
“Vợ, ý anh không phải như vậy.”
Ý của anh không phải là sự con đói, mà nghĩ là cô đang mang thai, con sẽ hấp thu dinh dưỡng của cô, nên cô sẽ càng dễ bị đói.
Suy nghĩ này đúng, nhưng nhìn thấy Hướng Vãn Vãn khóc tới mức hai mắt đỏ hoe, Cận Tập Ngôn lại cảm thấy mình sai rồi.
Anh nhẹ giọng dỗ dành: “Anh đang lo lắng cho em mà. Bảo bảo sẽ hấp thụ dinh dưỡng của em, nên anh sợ em đói, gần đây em đã rất gầy rồi.”
Hướng Vãn Vãn rơm rớm nước mắt nhìn anh: “Anh thực sự lo lắng cho em? Mà không phải chỉ lo lắng cho bảo bảo?”
“Với anh, em là quan trọng nhất, bảo bảo chỉ có liên quan thôi.” Cận Tập Ngôn lau nước mắt cho cô: “Trong lòng anh, không ai có thể so sánh được với em.”
Vốn tưởng mình nói xong những lời như vậy, Hướng Vãn Vãn sẽ cảm thấy vui hơn một chút. Nhưng anh không ngờ Hướng Vãn Vãn ngây người nhìn anh một lúc, tiếng khóc thì ngừng rồi, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Cận Tập Ngôn vội vàng lau nước mắt cho cô: “Em đừng khóc, đói rồi đúng không? Anh đi lấy đồ ăn cho em ăn, trước tiên lót dạ chút đã.”
“Anh…” Hướng Vãn Vãn khóc nấc lên: “Anh không yêu bảo bảo….bảo bảo thật đáng thương mà…..”
Cận Tập Ngôn: “…..”
Theo kinh nghiệm mọi ngày, Cận Tập Ngôn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô an ủi cô.
Phản ứng khi mang thai của Hướng Vãn Vãn rất nghiêm trọng, cô đã phải chịu khổ rất nhiều. Lúc này cho dù anh nói gì, cũng chỉ làm cô khóc nhiều hơn.
Chỉ là nếu không nói…..
Hướng Vãn Vãn khóc một hồi mà không được anh dỗ dành, cô tức giận đẩy anh ra: “Anh đi đi! Anh không yêu bảo bảo, em yêu nó.”
“Được, vậy em đừng tức giận nữa được không?” Cận Tập Ngôn hôn lên trán cô một cái, sau đó cởi áo vest đi vào phòng tắm.
Hướng Vãn Vãn bị bỏ lại, đang sững sờ đến quên mất phải khóc.
Vốn dĩ vì cơ thể không thoải mái mà muốn giận dỗi với anh một chút, không ngờ người này thật sự bỏ cô mà đi.
Nhìn bụng mình, sự tủi thân của Hướng Vãn Vãn không còn nữa, thay vào đó là một sự tức giận xông thẳng l3n đỉnh đầu.
Cô tức giận bước vào phòng tắm, một chân đá tung cánh cửa.
Vừa định nổi giận thì cô nhìn thấy trên bồn rửa mặt, tay áo sơ mi của người đàn ông đang được xắn cao lên, đôi tay thon dài đang giúp cô giặt chiếc qu@n lót mà cô mới thay hôm nay.
Thấy cô đi vào, Cận Tập Ngôn lập tức rửa sạch bọt trên tay, lo lắng cúi người trước mặt cô: “Sao em đá cửa mạnh thế, chân có đau không?”
Giống như đánh một quyền vào bông vậy.
“….” Hướng Vãn Vãn đột nhiên có chút áy náy: “Không đau.”
Người đàn ông vẫn lo lắng nhìn cô: “Không đau là tốt rồi. Dì Lý chắc đã chuẩn bị xong cơm rồi, em ngoan ngoãn đi vào phòng bếp ăn trước đi, anh giặt xong quần áo sẽ ra ăn cùng em.”
Anh vốn đã bận rộn cả ngày, về nhà vừa phải dỗ dành cô vừa phải giặt quần áo, thậm chí còn chưa được nghỉ chút nào.
“Anh ơi, anh cũng đi ra ăn cơm đi.” Hướng Vãn Vãn kéo tay anh.
“Quần áo có máy giặt, lát nữa ném vào giặt, không cần anh phải tự tay giặt đâu.”
“Anh giặt xong rồi ra ăn.” Hướng Vãn Vãn xoa đầu cô an ủi: “Máy giặt không vệ sinh, anh sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của em, sau này anh sẽ giặt bằng tay.”
Hướng Vãn Vãn: “….”
Hướng Vãn Vãn rõ ràng đang tức giận ngập đầu, ngay lập tức bị lời nói của anh làm tan biến.
Thậm chí còn có cảm giác mình ngược đãi anh.
“Em muốn ăn cùng anh, nếu anh không ăn thì em cũng không ăn.”
“Vậy không được. Vợ ơi, em đã rất gầy rồi, làm sao có thể không ăn được.” Lúc này Cận Tập Ngôn mới nắm tay Hướng Vãn Vãn đi vào phòng bếp.
Hai người vừa ngồi xuống, Lý Phân liền đem thức ăn đặt lên bàn.
Hướng Vãn Vãn không thèm ăn và cùng không muốn ăn, nhưng mỗi lần cô không ăn vì không có khẩu vị, Cận Tập Ngôn cũng lo lắng nhìn cô mà không ăn.
Cô biết hôm nay anh đi ký hợp đồng xa, muộn thế này mới về có lẽ đến cơm trưa cũng chưa kịp ăn. Hướng Vãn Vãn rất đau lòng, mạnh mẽ ép mình ăn hết thìa này đến thìa khác.
Lúc này hai người mới cùng nhau ăn uống tử tế.
Lý Phân rất ngưỡng mộ Cận Tập Ngôn. Mỗi lần Hướng Vãn Vãn giận dỗi vô cớ, không ăn cơm, bà có khuyên nhủ an ủi thế nào cũng vô dụng, nhưng Cận Tập Ngôn chỉ cần vài phút thôi là có thể khiến cô bình tĩnh vui vẻ trở lại.
Là một dì giúp việc, Lý Phân cảm thấy công việc của mình có tính thử thách cao nhất từ trước đến nay.
*
Con trai Tiểu Cửu chào đời sớm hơn gần một tháng so với dự kiến.
Lúc sinh ra còn chưa đầy 2 cân rưỡi, vừa gầy vừa nhỏ.
Hướng Vãn Vãn rất thương con, hai năm liền không đi làm, chỉ ở nhà chăm sóc thằng bé, cho đến khi nuôi dưỡng ra một đứa trẻ trắng trẻo mập mạp thì mới đi làm.
Vì vậy, Tiểu Cửu rất thân thiết với mẹ, mỗi đều đều phải ngủ bên cạnh cô.
Hướng Vãn Vãn rất thương con, mỗi khi nhu cầu của chồng và con xung đột, con trai dùng đôi tay nhỏ bé túm lấy quần áo cô và nói “mẹ ơi, Cửu Cửu ngủ” thì cô sẽ không chút do dự đi cùng nó.
Trong mấy tháng khi con trai chưa biết nói, mỗi lần Hướng Vãn Vãn ngủ với thằng bé, Cận Tập Ngôn dù bất mãn nhưng vẫn có thể hiểu được.
Cho đến khi thấy con trai mình lớn nhanh như thổi, ngày càng cao hơn mập mạp hơn, không còn dáng vẻ đáng thương nữa, mỗi đêm còn dám giành vợ với anh, Cận Tập Ngôn cuối cùng cũng tức giận.
Ngày hôm đó khi Cận Tập Ngôn tham gia một bữa tiệc, có uống một chút rượu, vừa về nhà liền đi thẳng vào phòng con trai, nhìn thấy hình ảnh hai mẹ con ôm nhau ngủ trên giường, tất cả sự mệt mỏi của công việc biến mất ngay lập tức.
Anh nhanh chóng tắm xong, liền bế vợ mình về phòng ngủ chính.
Vì sự làm phiền không biết mệt mỏi của con trai, số lần hai người thân mật cũng giảm đi rất nhiều. Lúc này ôn hương nhuyễn ngọc đang ở trong lòng, ngửi mùi sữa tắm thoang thoảng trên cơ thể cô, Cận Tập Ngôn liền có phản ứng.
Anh cởi bỏ mọi chướng ngại vật giữa hai người một cách dễ dàng.
Hướng Vãn Vãn bị nụ hôn của anh đánh thức, ngoan ngoãn hôn lại anh: “Anh về muộn như vậy, không mệt sao?”
“Vốn là rất mệt, nhưng khi ôm em, anh không cảm thấy mệt chút nào.”
Không biết ai đã bắt đầu trước, bầu không khí trong phòng ngủ dần tăng cao.
Ngay lúc sự kh0ái cảm đang dâng trào không có cách nào dừng lại, thì ngoài cửa vang lên một giọng nói non nớt mà sợ hãi: “Mẹ ơi.”
Hướng Vãn Vãn vốn đang đắm chìm trong sự hạnh phúc, đột nhiên trở nên tỉnh táo hơn.
Cô vỗ vào người đàn ông, thở hổn hển nói: “Anh nghe….có phải…là…con trai đang gọi em.”
Cận Tập Ngôn đỏ mắt, ấn chặt lấy eo cô, động tác dường như không có ý định chậm lại chút nào: “Không có.”
Anh vừa dứt lời, tiếng gọi ngời cửa dần biến thành tiếng nức nở, kèm theo tiếng cào cửa như tiếng mèo con.
Hướng Vãn Vãn hoàn toàn tỉnh táo: “Là con trai….đang tìm em, nó đang khóc.”
Cận Tập Ngôn tăng thêm sức lực, nói: “Không cần lo cho nó.”
“Con trai anh đang khóc! Nó đang sợ hãi!” Hướng Vãn Vãn thân hình nhỏ bé đẩy người đàn ông ra khỏi người mình, bản năng của người mẹ bốc phát.
Người đàn ông bị đẩy ra ngay thời điểm quan trọng, sững người nhìn cô. Trước khi anh kịp phản ứng lại, Hướng Vãn Vãn đã mặc xong quần áo và xuống giường, trước khi rời đi, cô còn không quên kéo chăn đắp lên người anh, che đi chiếc giường hỗn loạn của hai người, còn để lại một câu: “Chồng ơi, ủy khuất anh dùng tay tự giải quyết đi nhé.”
Cận Tập Ngôn: “???”
Cửa phòng ngủ được mở ra.
Vừa nhìn thấy mẹ, Tiểu Cửu “oa” một tiếng liền bật khóc.
Hướng Vãn Vãn ôm con vào lòng, nhẹ nhàng an ủi bé, trong quá trình đó còn không quên quay lại và lườm Cận Tập Ngôn một cái.
Thấy vợ mình bế con trai mình đi vào phòng trẻ em.
Cận Tập Ngôn nhíu chặt mày lại.
Nếu như vừa rồi anh không nhìn nhầm…..khuôn mặt như là bản sao của anh kia, lúc Hướng Vãn Vãn ôm nó rời đi, còn nhìn anh cười nhạo một cái????
Cận Tập Ngôn chợt nhận ra rằng, đứa con trai hai tuổi của mình đang có âm mưu cướp vợ của anh.
*
Ngày hôm sau, khi Cận Tập Ngôn tỉnh dậy, Hướng Vãn Vãn đang pha sữa cho Tiểu Cửu.
Thấy cô một lúc nữa mới pha xong, Cận Tập Ngôn lặng lẽ đi đến phòng trẻ em.
Con trai anh đang nhìn chằm chằm vào chiếc chuông gió trên đầu với khuôn mặt nghiêm túc.
Con trai giống anh, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng rất ít khi khóc, mỗi ngày đều mang vẻ mặt lạnh lùng.
Tất nhiên, điều này chỉ xuất hiện lúc không có Hướng Vãn Vãn.
Bởi vì bất cứ khi nào nhìn thấy Hướng Vãn Vãn, thằng bé liền trông như một con cún liên tục vẫy đuôi tỏ vẻ vui mừng.
Cận Tập Ngôn bước tới, nhấc con trai ra khỏi cũi và đặt nó xuống đất.
Một lớn một nhỏ nhìn nhau với khuôn mặt vô cảm.
Cận Tập Ngôn lạnh lùng nói: “Cận Vãn Hành, con đã trưởng thành rồi.”
Tiểu Cửu gần hai tuổi nhìn anh không chớp mắt, khuôn mặt lạnh lùng như của anh đúc sang, nhưng thanh âm vẫn còn chút ngây ngô: “Ồ”
Cận Tập Ngôn cau mày: “Nếu con còn cướp vợ của ba, ba sẽ đưa con sang nhà bà nội, không cần phải quay lại nữa.”
“Ồ” Tiểu Cửu không chút sợ hãi nhìn anh một cái, xoay người chơi đồ chơi của mình.
Cận Tập Ngôn bị con trai phớt lờ nên lập tức nổi giận.
Khi còn đang lên kế hoạch giáo dục lại con trai mình.
Thì Tiểu Cửu, người vốn dĩ đang lạnh mặt chơi lego đột nhiên “oa” một tiếng liền bật khóc.
Anh còn chưa hung dữ với thằng bé mà nó đã khóc rồi, Cận Tập Ngôn cau mày, trầm giọng nói: “Im miệng.”
Tiểu Cửu ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng vẫn ấm ức sụt sịt mũi.
Trên khuôn mặt con trai chỉ có duy nhất đôi mắt là giống với Hướng Vãn Vãn, lúc này đang tỏ ra đáng thương nhìn anh, trái tim Cận Tập Ngôn đột nhiên mềm nhũn.
Vừa định ôm lấy con, hỏi tại sao lại khóc, thì giọng nói tức giận của Hướng Vãn Vãn vang lên từ phía sau: “Cận Tập Ngôn, sao anh lại bắt nạt con trai?”
Cận Tập Ngôn xoay người lại.
Hướng Vãn Vãn tức giận đi tới, dùng sức đá một phát lên chân anh, ôm lấy con trai bắt đầu dỗ dành, được mẹ ôm vào lòng, Tiểu Cửu lại bắt đầu òa khóc thất thanh.
Cận Tập Ngôn có cảm giác nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được sự oan uổng này, nửa ngày mới nghẹn ngào nói ra một câu: “Anh không có bắt nạt nó.”
Hướng Vãn Vãn đút bình sữa vào miệng Tiểu Cửu, lúc này thằng bé mới dần ngừng khóc.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, lên tiếng trách móc: “Con trai bình thường rất ít khóc. Nếu như anh không bắt nạt nó, sao nó có thể khóc thảm thương như vậy?”
Như thể hiểu được lời nói của cô, Tiểu Cửu đang ngậm bình sữa cũng dừng động tác, nghĩ tới chuyện gì đó buồn bực, lại bắt đầu nghẹn ngào, khuôn mặt đang trắng nõn non nớt lại khóc đến đỏ bừng, nhìn rất đáng thương: “Baba….không cần….baba…”
Dường như đã chịu ủy khuất rất lớn.
Hướng Vãn Vãn càng tức giận hơn.
Cận Tập Ngôn nhìn thấy con trai khóc cũng rất tức tối, muốn đ è xuống dạy dỗ lại một trận, nhưng anh không dám biểu hiện điều đó ra trước mặt vợ.
Rất rõ ràng, so với con trai, không cần nghĩ cũng biết Hướng Vãn Vãn nhất định sẽ tin tưởng nó hơn là tin anh.
Cận Tập Ngôn chịu đựng oan ức, nhẹ giọng giải thích: “Vợ ơi, anh không có mà.”
Nghe anh nói, Tiểu Cửu liếc nhìn anh, vùi mặt vào vai Hướng Vãn Vãn, giọng nói sợ hãi run lên: “Không cần….không cần…baba….”
Hướng Vãn Vãn nghe tới trái tim nhói lên.
“Được, Cửu Cửu ngoan, chúng ta không cần baba, con ngoan ngoãn uống sữa nhé?” Cô dịu dàng dỗ dành và đưa con trai ra khỏi phòng trẻ em.
Thấy cô sắp rời đi, Cận Tập Ngôn như muốn đi theo giải thích, Tiểu Cửu nhỏ bé cả người càng dụi sát vào người mẹ hơn.
“Con trai, đừng sợ, có mẹ ở đây, không có ai có thể bắt nạt được con.” Hướng Vãn Vãn quay đầu lườm Cận Tập Ngôn: “Anh ở đây đi, con trai sợ anh, đừng để thằng bé nhìn thấy anh.”
Cận Tập Ngôn: ”….”
Hai mẹ con ôm nhau bước ra ngoài phòng khách.
Vừa bước ra đến cửa, Tiểu Cửu đang khóc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cận Tập Ngôn lộ ra một nụ cười.
Nụ cười nhếch miệng ẩn chứa sự thành công khi đạt được mong muốn.
Cận Tập Ngôn: “….”
Vậy nên đứa con trai chưa đầy hai tuổi, đã kế thừa tài năng diễn xuất từng đoạt giải Oscar của anh??
*
Đích thân hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm đã đến thăm hỏi, đề nghị với Hướng Vãn Vãn rằng cho Tiểu Cửu học vượt cấp lên thẳng cấp hai luôn.
Con trai thông minh là một chuyện tốt, nhưng cũng khiến Hướng Vãn Vãn có chút lo lắng.
Theo cô thấy, con trai chỗ nào cũng tốt, chỉ có duy nhất thiếu mất tính ngây ngô hồn nhiên của trẻ con, vốn đã trưởng thành hơn so với các bạn đồng trang lứa rồi, nếu còn nhảy lớp thì sẽ không còn tuổi thơ nữa.
Nghĩ như vậy, trong lòng Hướng Vãn Vãn đã quyết định từ chối việc nhảy lớp này. Nhưng dù cô không đồng ý, nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến của con trai mình.
Tối hôm đó, Hướng Vãn Vãn tổ chức một cuộc họp gia đình: “Con trai, giáo viên và hiệu trưởng của con đã đề nghị với mẹ, họ muốn con học vượt cấp lên thẳng cấp hai luôn, con có đồng ý không?”
Khi Hướng Vãn Vãn nói điều này, để không ảnh hưởng đến suy nghĩ của con trai, giọng điệu của cô rất trung lập.
Cận Vãn Hành vốn dĩ cảm thấy các bạn đồng trang lứa rất ngu ngốc nên rất muốn học vượt cấp. Với tư cách là một “li3m cẩu” của Hướng Vãn Vãn, khi nhìn mẹ nói điều này, cậu có thể thấy giữa hai lông mày mẹ hơi nhíu lại, cậu ngay lập tức biết mẹ đang lo lắng điều gì.
Thái độ của cậu không hề tỏ ra là đồng ý hay từ chối, mà ngược lại túm lấy tay của mẹ, tỏ vẻ đáng thương nói: “Nhưng mẹ ơi, con vẫn muốn đi học với các bạn đồng trang lứa hơn.”
Nhìn thấy khuôn mặt giống mình như đúc bày ra dáng vẻ đó, Cận Tập Ngôn cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, lập tức khinh thường “hừ” một tiếng.
Nói là cuộc họp gia đình, nhưng hai mẹ con lại coi anh như không khí, trực tiếp bỏ qua thái độ tỏ vẻ chống đối của anh.
Thấy sự việc phát triển thuận lợi theo mình dự kiến, Hướng Vãn Vãn rất vui mừng, ôm lấy Cận Vãn Hành và hôn vào mặt cậu một cái thật kêu: “Vậy chút nữa mẹ sẽ gọi điện cho giáo viên của con.”
“Vâng! Cảm ơn mẹ! Con yêu mẹ!” Cận Vãn Hành đỏ mặt, cũng hôn lên mặt Hướng Vãn Vãn.
Nhìn cảnh tượng hai mẹ con âu yếm nhau trước mặt mình, Cận Tập Ngôn cảm thấy vô cùng cay mắt, anh đưa tay ra bế con trai lên, tiện tay quăng xuống sofa, cau mày lạnh lùng nói: “Con lớn thế này rồi còn bắt mẹ bế à, con nặng thế nào còn không tự biết sao?”
Vẻ ngượng ngùng và ửng đỏ trên khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai của cậu đột nhiên biến mất, thay vào đó là dáng vẻ bĩu môi chuẩn bị khóc. Hướng Vãn Vãn nhìn thấy rất xót xa.
“Anh lại bắt nạt con làm gì?” Hướng Vãn Vãn lại đá vào chân Cận Tập Ngôn, sau đó đứng lên ôm lấy con trai.
Cận Vãn Hành tránh tay cô, nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ đừng ôm con, con nặng lắm, mẹ ôm sẽ rất mệt mỏi.”
Giống như đứa trẻ tội nghiệp cha không thương mẹ không yêu, còn rất hiểu chuyện.
Trong lòng Hướng Vãn Vãn cảm thấy rất khó chịu, cô quay đầu lại lườm Cận Tập Ngôn một cái, sau đó ôm con rời đi.
Cận Tập Ngôn giơ tay túm lấy áo cô: “Vãn Vãn, em muốn đi đâu?”
Hướng Vãn Vãn tức giận hất tay anh ra: “Nếu anh không muốn nhìn thấy con nữa, vậy thì hai mẹ con em sẽ đi cho khuất mắt anh.”
Dứt lời, một lớn một nhỏ đóng sầm cửa bỏ đi.
Cận Tập Ngôn đứng sững người, vẻ mặt đen xì. Anh chắc chắn trước khi cánh cửa đóng lại, bàn tay sau lưng con trai anh đã âm thầm giơ ngón giữa lên với anh.
Không cần khiêu khích một cánh trắng trợn như vậy.
Từ khi anh và Hướng Vãn Vãn kết hôn, thời gian bên nhau của hai người ít đi rất nhiều, không chỉ vậy, mỗi lần xảy ra tranh chấp đều là những việc có liên quan tới con trai.
Con trai cực kỳ dính lấy vợ mình.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Cận Tập Ngôn híp mắt lại.
Đêm đấy, Hướng Vãn Vãn bị người nào đó quá “oan uổng” dày vò lăn qua lăn lại suốt cả đêm, sáng hôm sau liền không dậy được, trách nhiệm đưa Cận Vãn Hành đi học rơi vào tay Cận Tập Ngôn.
Nhìn thấy người đưa mình học đã thay đổi từ người mẹ yêu quý của cậu thành người cha đáng ghét, Cận Vãn Hành đang ngoan ngoãn ngồi chờ trong phòng khách sau bữa sáng đột nhiên gục mặt xuống bàn, lên án: “Sao lại là baba đưa con đi?”
Lật mặt nhanh hơn lật sách.
Cận Tập Ngôn hừ lạnh một tiếng: “Baba cũng không muốn đưa con đi đâu.”
Cả hai đều không muốn nói nhiều, im lặng đi về phía nhà để xe. Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của baba, Cận Vãn Hành bày ra dáng vẻ buồn rầu: “Baba, mẹ yêu con hơn, baba rất tức giận sao?”
Cận Tập Ngôn: “….”
Cận Vãn Hành vẻ mặt khiêu khích: “Baba muốn đánh con sao?”
Nói xong, cậu vui mừng nhảy lên tưng tưng, ngữ khí vui vẻ: “Baba, đánh con đi, mau đánh con đi ~”
“….”
Chưa bao giờ thấy một yêu cầu vô lý như vậy. Bàn tay của người đàn ông đang đặt bên hông bỗng siết chặt thành nắm đấm.
Cận Vãn Hành không hề sợ hãi, cười cười chọc lên gân xanh trên nắm tay anh: “Nếu baba muốn đánh con, con sẽ nói với mẹ. Nếu mẹ tức giận có lẽ sẽ đổi một người cha dịu dàng ơn cho con.”
Cận Tập Ngôn: “…..”
Hai cha con lên xe trong bầu không khí kỳ quặc, sau khi xe khởi động, không nhìn thấy dáng vẻ tức giận của baba như mình tưởng tượng, Cận Vãn Hành chống cằm bắt đầu suy về tương lai: “Con muốn mua cho mẹ một căn nhà lớn, sau đó con và mẹ sẽ mãi mãi ở với nhau.”
Chiếc xe đang chạy bon bon trên đường đột nhiên tấp vào lề đường rồi dừng lại.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái khinh bỉ cười cười, sau đó quay đầu nhìn bản sao của mình: “Muốn mua nhà cho vợ cha sao? Còn muốn cùng nhau chuyển vào đó?”
Cận Vãn Hành tự hào gật đầu: “Sẽ mua một căn to hơn căn baba mua.”
“Ồ” Cận Tập Ngôn khinh thường nói: “Con mới là nhóc con học lớp hai, mà tham vọng lớn quá nhỉ. Ăn của cha, ở của cha, còn muốn mua nhà cho vợ cha sao?”
Cận Vãn Hành ngây người trước giọng điệu khinh bỉ nặng nề của cha cậu.
Nhưng người đàn ông còn cảm thấy chưa đủ, lại cười lạnh: “Dùng tiền của cha mua sao?”
Cận Vãn Hành: “…..”
*
Hướng Vãn Vãn có chút phiền não, sau khi con trai cô từ chối học vượt cấp, mới đến trường học được một ngày, khi về nhà đã nói với cô rằng muốn học vượt cấp.
Tuy có chút tiếc nuối nhưng Hướng Vãn Vãn vẫn ủng hộ quyết định của con trai. Vì vậy, vấn đề học vượt cấp liền được giao cho Cận Tập Ngôn xử lý.
Cận Tập Ngôn đã chọn trường cấp hai tư nhân tốt nhất thành phố cho Cận Vãn Hành.
Tốt thì tốt, nhưng học sinh sẽ phải ở lại trong trường.
Khi Cận Vãn Hành đang ấp ủ mục tiêu tốt nghiệp sớm để nhanh chóng kiếm tiền nuôi mẹ thì đã bị gửi vào trường học. Mỗi tháng chỉ có hai ngày để về nhà, sau khi chứng kiến những ngày tháng hạnh phúc của người mẹ yêu dấu, cậu mới chợt nhận ra chân lý “lòng người hiểm ác” và “gừng càng già càng cay.”
Thảo nào, từ nhỏ đến lớn, trong lần duy nhất hai cha con có thể nói chuyện hòa thuận với nhau, cha cậu đã nói với cậu “mẹ con thích những đứa trẻ thiên tài”.
Vì vậy, cậu dùng toàn bộ thời gian chơi của mình để chăm chỉ học tập, năm lớp hai tiểu học, cậu đã làm được các đề thi của cấp hai, điểm số còn không hề thấp, thậm chí có thể đứng trong top đầu trường cấp hai.
Điều này thực sự đạt tới vị trí “thiên tài”, và các giáo viên cũng vì tài năng của cậu mà đề nghị cậu học vượt lớp.
Không ngờ rằng….
Tất cả đều là những mánh khóe đểu của cha cậu để sớm đưa cậu vào trường cấp hai tư nhân này.