Hôn Trộm Làn Gió - Trang 2
Chương 65
Cận gia và Thẩm gia là thế giao nhiều đời, cho dù Thẩm Ngọc có làm điều gì không phải với cô, thì khi hai người họ đính hôn, vì nể mặt giao tình hai nhà thì Cận gia vẫn sẽ mời những người Thẩm gia.
Nhưng điều này không ngăn được việc Hướng Vãn Vãn ghét Thẩm Ngọc.
Sau khi liếc nhìn Thẩm Ngọc từ trong gương, cô đưa tay ra nghịch vòi nước cảm ứng, không thèm để ý cô ta.
Trước đây, khi gặp Hướng Vãn Vãn, Thẩm Ngọc còn có thể duy trì vẻ bề ngoài hòa thuận, nhưng lần này nhìn thấy trên người cô mặc một bộ váy quen thuộc, trong mắt chỉ còn tràn đầy sự hận ý.
Chữ viết tay của Danielle, giám đốc của thương hiệu áo cưới nổi tiếng quốc tế Lovely. Mỗi bộ trang phục cô ấy tự tay làm, đều sẽ có logo chữ D trên gấu áo.
Có thể hẹn trước Danielle làm trang phục cơ bản là không dễ dàng, ngay cả quan hệ thân thiết của bọn họ, nếu muốn làm thì cũng phải hẹn trước nửa năm.
Váy cưới và váy mời rượu của Hướng Vãn Vãn đều có logo chữ D, vậy nên, rất rõ ràng hai bộ trang phục đều do Danielle tự tay thiết kế và hoàn thiện.
Hiện tại đính hôn có thể mặc được nó, điều đó chứng minh Cận Tập Ngôn đã có ý tưởng như vậy từ nửa năm trước để bắt đầu đặt hàng làm trang phục rồi.
Thẩm Ngọc cảm thấy cực kỳ chói mắt.
“Người ta hay nói, gái ngoan sợ trai hư quấn lấy, đặt ở trên người cô thì chắc đổi thành, trai ngoan sợ gái hư quấn lấy nhỉ.” Thẩm Ngọc khinh thường cười lạnh.
“Không phải trước kia cô vẫn luôn quấn lấy anh ấy à, nếu không anh ấy làm sao có thể đính hôn với cô được?”
Sau khi Hướng Vãn Vãn chuyển đến nhà họ Cận, hầu như mỗi lần Thẩm Ngọc đến nhà anh, đều thấy Cận Tập Ngôn và Hướng Vãn Vãn ở chung với nhau. Mối quan hệ giữa hai người như rất hòa hợp.
Đó là điều mà Thẩm Ngọc chưa từng thấy ở Cận Tập Ngôn trong suốt hai mươi năm quen biết anh.
Lúc đầu, cô ta tự an ủi mình rằng Cận Tập Ngôn chỉ chăm sóc cô như em gái. Thời gian dài như vậy cũng không thể tự lừa mình dối người được nữa, và bây giờ, hai người họ đã đính hôn rồi.
Cô ta đã từng tưởng tượng một người lạnh lùng như Cận Tập Ngôn khi yêu một người sẽ có bộ dáng như thế nào, cô ta luôn cảm thấy cho dù anh muốn yêu người khác, thì với tư cách là cô gái thân thiết với anh nhất, thì người đó cũng nhất định là cô ta.
Nhưng cô ta không ngờ sự xuất hiện của Hướng Vãn Vãn đã trực tiếp phá vỡ niềm tin này của mình.
Đối diện với ánh mắt oán hận của cô ta, mặc dù không biết cô ta đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn cũng không phải là điều hay ho gì.
Chỉ là cô ta nói cô quấn lấy Cận Tập Ngôn, khiến anh phải đồng ý đính hôn với mình……
Hướng Vãn Vãn nhẹ nhàng phủ nhận: “Cô sai rồi.”
Thẩm Ngọc: “Sai rồi? Hừ, tôi cũng Tập Ngôn lớn lên cùng nhau, người hiểu anh ấy nhất là tôi. Anh ấy từ nhỏ đã không thích tiếp xúc với người ngoài, cho dù bây giờ anh ấy đính hôn với cô, cũng không có nghĩa là anh ấy thích cô. Anh ấy chỉ bị cô không biết xấu hổ quấn lấy thôi.”
“Ồ, vậy sao?” So với vẻ mặt oán giận và lời nói đầy vẻ tổn thương của Thẩm Ngọc, Hướng Vãn Vãn không hề có cảm xúc gì. Cô chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc.
Rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, nhưng vì ghen tỵ và đố kỵ mà trở nên thật đáng sợ.
Vừa đáng thương cũng vừa đáng hận.
Bị người mình thích hơn 20 năm chính tay cắt đứt mối quan hệ, Hướng Vãn Vãn hiểu cô ta ghét mình thế nào, nhưng cũng không đồng tình chút nào.
“Có lẽ cô hiểu nhầm rồi.” Nghĩ đến hai lần bị cô ta hãm hại, Hướng Vãn Vãn liếc cô ta một cái, sau đó đưa tay lên vuốt tóc mình, tùy ý nói: “Nguyên nhân tôi và anh ấy định hôn trái ngược so với những gì cô vừa nghĩ đấy.”
“Chính là anh ấy quấn lấy tôi không buông, nên tôi mới đồng ý đính hôn với anh ấy.”
Có thể hàm ý của câu nói này làm người khác khó tin, nên Thẩm Ngọc sửng sốt một chút mới ý thức được, vẻ mặt nhìn cô như người điên: “Cô nói, cô cùng Tập Ngôn đính hôn vì anh ấy quấn lấy cô không buông?”
“Đúng vậy.” Hướng Vãn Vãn cong môi gật đầu.
“Anh ấy không chỉ quấy lấy không buông mà còn uy h.i.ế.p tôi nữa.”
Thẩm Ngọc không thể tin được những lời nói vô liêm sỉ này có thể xuất hiện trên người Cận Tập Ngôn, nghe cô nói như vậy cô ta cũng không có tức giận như trước: “Cô thật không biết xấu hổ mà. Tập Ngôn quấn lấy cô không buông sao? Hừ, lời bịa đặt này thế mà cô cũng có thể nói ra được.”
Hướng Vãn Vãn không để tâm đ ến dáng vẻ khinh thường của cô ta, nhún vai: “Không tin thì đừng tin.”
“Hừ.” Thẩm Ngọc đưa tay chạm vào công tắc nước của bồn rửa tay, sau đó dùng bàn tay ướt đẫm che lấy mặt. Sau khi đã bình tĩnh lại, cô ta bước một bước về phía Hướng Vãn Vãn, dừng ở trước mặt cô, cúi đầu xuống nhìn.
Vì cô ta cao hơn Hướng Vãn Vãn khá nhiều, nên khi nhìn chằm chằm vào Hướng Vãn Vãn từ trên xuống như thế này khiến cô ta trông càng khinh thường người khác hơn.
Hướng Vãn Vãn nhíu mày, chênh lệch chiều cao và khoảng cách gần giữa hai người khiến cô rất khó chịu, nhưng cô còn chưa kịp lùi lại, Thẩm Ngọc đã cười khẩy nói: “Con gái của kẻ tội phạm lại nói dối một cách không biết xấu hổ như vậy à?”
Đôi mắt của Hướng Vãn Vãn lập tức trở nên lạnh lùng. Cô ngẩng đầu ngước nhìn cô ta.
Rõ ràng là cô thấp hơn một chút, nhưng khí chất quanh người cô khiến cô ta không thể không dè chừng.
Thẩm Ngọc bị ánh mắt của cô làm cho chột dạ, nhưng lại cảm thấy mình nói không sai, liền tự tin đáp lại: “Tôi nói sai sao? Cha cô không phải đang ở trong tù sao? Cô không phải con gái của kẻ tội phạm sao?”
“….”
Hướng Vãn Vãn nheo mắt nhìn cô ta, không nói gì.
Thẩm Ngọc: “Cô vốn không xứng với Tập Ngôn! Cha cô còn là một kẻ tội phạm! Trong sạch trăm năm của Cận gia đều bị cô làm ô uế cả rồi! Cô nói đi, vì sao cô lại muốn kéo thanh danh của Cận gia xuống!”
Trước khi Mã Dao và Hướng Đại Vĩ ly hôn, Hướng Vãn Vãn hoàn toàn được nuôi dưỡng bằng tiền của Mã Dao. Sau khi ly hôn, Hướng Vãn Vãn được tòa phân cho ở với mẹ, mà Hướng Đại Vĩ chưa từng cung cấp bất kỳ một khoản tiền nuôi dưỡng nào.
Cô hoàn toàn sống với mẹ, vì vậy cô đã thấm nhuần tư tưởng mình không có cha.
Mặc dù lúc Mã Dao nói rằng Hướng Đại Vĩ vào tù rồi, Hướng Vãn Vãn vẫn cảm thấy ngoài sự vui mừng ra còn may mắn nữa.
Đính hôn với Cận Tập Ngôn là chuyện được quyết định rất nhanh chóng, thời gian đó Hướng Vãn Vãn hoàn toàn quên mất Hướng Đại Vĩ là cha mình.
Không biết là cố ý hay vô tình mà nhà họ Cận chưa bao giờ đề cập đến chuyện này, họ luôn coi cô là đứa trẻ do mẹ đơn thân nuôi nấng.
Điều này khiến Hướng Vãn Vãn cảm thấy rất thoải mái. Thoải mái đến mức cô quên mất…..chuyện ly hôn của cha mẹ, và sự thật là Hướng Đại Vĩ vẫn là cha cô.
Hướng Đại Vĩ luôn là một cái gai cắm sâu trong lòng cô.
Lúc Thẩm Ngọc nhắc tới chuyện này, tất cả sự tự tin và kiêu ngạo mà Cận Tập Ngôn cho cô, dường như đều mất đi toàn bộ.
Mọi người trong gia đình anh chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này là vì muốn giữ thể diện cho Cận Tập Ngôn, nhưng dù sao đi nữa, ngay cả khi cha mẹ cô đã ly hôn và tòa phân cho cô ở với mẹ đi chăng nữa, thì Hướng Đại Vĩ vẫn là cha ruột của cô.
Không có gì có thể thay đổi được điều này.
Có lẽ nhìn thấy sắc mặt của cô trở nên u ám hơn, Thẩm Ngọc cho rằng mình chiếm thế thượng phong, liền tự tin hẳn lên.
Cô ta dùng ngón tay chỉ vào Hướng Vãn Vãn: “Anh ấy không phải là người mà cô có thể trèo cao với tới được đâu. Chắc cô ở bên cạnh anh ấy chỉ vì tiền thôi nhỉ! Nếu cô thực sự thích anh ấy, thì sẽ không vì được ở bên anh ấy mà kéo thanh danh của anh ấy và Cận gia xuống! Cô muốn bao nhiêu tiền, nói một cái giá đi, tôi có thể cho cô.”
Hướng Vãn Vãn nhìn chằm chằm vào ánh đèn phía trên bồn rửa tay.
Tuy ánh sáng màu cam không quá chói nhưng nếu cứ nhìn chằm chằm vào nó, đôi mắt vẫn không thể chịu nổi.
Không biết có phải vì nhìn quá lâu không mà mắt Hướng Vãn Vãn đỏ ngầu lên.
Thấy cô không nói gì, Thẩm Ngọc có chút lo lắng, vừa định xỉa xói cô lần nữa thì thấy Cận Tập Ngôn đen mặt đi từ nhà vệ sinh ra.
Chắc do uống nhiều rượu nên bước đi của anh có chút lảo đảo.
Trần Sâm đi theo phía sau anh, muốn đưa tay đỡ lấy người nhưng vì anh đi quá nhanh mà đỡ không kịp, khuôn mặt có chút bối rối.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hướng Vãn Vãn thu hồi ánh mắt lại, còn chưa kịp quay đầu lại thì đã bị một bàn tay thon dài che đi tầm mắt.
Cận Tập Ngôn một tay che mắt cô, một tay ôm cô từ phía sau, khuôn mặt lạnh lùng u ám nhìn Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc vốn chỉ vào nhà vệ sinh để rửa tay, nhưng vừa nhìn thấy Hướng Vãn Vãn, tất cả những cảm xúc tiêu cực che giấu bấy lâu này hoàn toàn bùng nổ ra ngoài. Cô ta không hề nghĩ tới việc vì sao Hướng Vãn Vãn cũng ở đây, cô ở đây thì Cận Tập Ngôn cũng ở đây phải không.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng như nhìn người xa lạ này của Cận Tập Ngôn, Thẩm Ngọc cảm thấy mình bị Hướng Vãn Vãn tính kế, là Hướng Vãn Vãn cố ý không nhắc cô ta nên cô ta mới mất bình tĩnh trước mặt Cận Tập Ngôn thế này.
Từ khi còn nhỏ, cô ta đã đặc biệt chú ý đến tác phong bên ngoài của mình, nhất là trước mặt Cận Tập Ngôn.
Lúc này, tất cả sự đố kỵ ghen ghét được phơi bày ra trước mặt người cô ta thích hơn hai mươi năm, Thẩm Ngọc đột nhiên hoảng sợ.
Thẩm Ngọc muốn giải thích, nhưng nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Cận Tập Ngôn, giọng nói có chút run rẩy: “Không….không phải như những gì cậu nghe thấy đâu.”
Cận Tập Ngôn xoay Hướng Vãn Vãn đang trong lòng mình lại, nghiêm túc nhìn vào mắt cô, không thấy những giọt nước mắt, anh thở phào nhẹ nhõm. Ôm chặt cô vào lòng, vỗ về an ủi cô, giọng điệu nhẹ nhàng có chút hờn trách: “Sao em cứ nhìn vào đèn mãi thế, không cần mắt nữa sao?”
Kể từ khi được anh ôm từ phía sau, Hướng Vãn Vãn đã kiềm chế cảm xúc của mình.
Giọng nói của Thẩm Ngọc tương đối lớn, người đàn ông này chắc chắn có thể nghe được, nếu không đã không vội vàng đi ra như vậy.
Hướng Vãn Vãn nhéo lòng bàn tay anh, lẩm bẩm: “Em cảm thấy chiếc đèn đó rất đẹp.”
“Đẹp sao?” Cận Tập Ngôn cũng không quá để ý: “Vậy về sau nhà chúng ta sẽ lắp loại đèn này.”
Hướng Vãn Vãn: “Ai lại lắp loại đèn này trong nhà?”
Cận Tập Ngôn âu yếm xoa đầu cô: “Em thích là được.”
Hai người ôm nhau thật mật, không để ý đến sự có mặt của người khác mà chuyện trò anh anh em em.
Trần Sâm lặng lẽ giảm sự tồn tại của mình xuống, cả người đứng cách xa Cận Tập Ngôn một khoảng.
Thẩm Ngọc sắc mặt tái nhợt: “Hai người…..”
Ngay khi cô ta phát ra âm thanh, Cận Tập Ngôn đang an ủi Hướng Vãn Vãn mới để ý đến sự tồn tại của cô ta.
Sau khi vỗ nhẹ lưng Hướng Vãn Vãn vài cái, Cận Tập Ngôn ghé sát tai cô nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, có anh đây.”
Sau đó anh nhíu mày nhìn Thẩm Ngọc. Không hề có cảm giác đối phương là một cô gái yếu đuối nhu nhược, nhìn cô ta với vẻ không kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Quên những gì tôi đã nói rồi sao?”
Thẩm Ngọc luống cuống giải thích: “Chỉ….chỉ là hiểu nhầm thôi. Mình chỉ đang cùng em gái Vãn Vãn đùa giỡn thôi mà.”
Nhìn người mình thích đối xử dịu dàng với cô gái khác, nhưng lại đối xử lạnh lùng chán ghét với mình, cô ta thật sự không can tâm, nhưng cô ta sợ Cận Tập Ngôn như vậy.
Giọng nói có chút nghẹn ngào, nghe có vẻ rất đáng thương.
Hướng Vãn Vãn thò đầu ra khỏi vòng tay của Cận Tập Ngôn và nhìn cô ta.
Rõ ràng cô mới là người bị cô ta xúc phạm, nhưng lúc này, thủ phạm lại bày ra dáng vẻ của người bị hại.
Tâm trạng lúc này của cô rất xấu, Hướng Vãn Vãn không có ý định chịu đựng. Cho dù biết cô không cần nói gì, thì Cận Tập Ngôn cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta, nhưng cô không muốn như vậy.
Cô nắm lấy góc áo của Cận Tập Ngôn, quay đầu lại nhìn anh.
Cận Tập Ngôn vuốt mặt cô: “Sao vậy?”
Hướng Vãn Vãn: “Anh trai, cô ta lại bắt nạt em.”
Lúc nói câu này, cô không tỏ ra đáng thương như Thẩm Ngọc, mà rất nhẹ nhàng tự nhiên.
Chính sự tự nhiên này không hiểu sao lại khiến lòng Cận Tập Ngôn nhói lên một cái, rất đau đớn.
Tại sao Hướng Vãn Vãn sau khi thi đại học xong liền rời đi, sau khi hai người ở bên nhau, anh đã dần dần hiểu ra.
Đồng thời anh cũng biết, những lời Thẩm Ngọc nói ở một mặt nào đó đã phơi bày ra sự yếu ớt mỏng manh ẩn chứa sâu trong lòng Hướng Vãn Vãn.
Mỗi lần nghĩ đến đêm hôm đó cô ôm anh khóc nức nở, Cận Tập Ngôn đều mong muốn cho cô tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này, chỉ có một hy vọng cô vui vẻ hạnh phúc.
Khi đó, tất cả những yếu đuối mong manh nhất của cô đều thể hiện ra trước mặt mình, nhưng như vậy vẫn tốt hơn là giả vờ mạnh mẽ như lúc này.
“Đừng nghe cô ta nói.” Cận Tập Ngôn hôn lên trán cô.
“Cô ta cái gì cũng không biết, chỉ là người ngoài cuộc mà thôi.”
Trước khi Hướng Vãn Vãn xuất hiện, Thẩm Ngọc luôn cảm thấy cô ta là người đặc biệt nhất đối với Cận Tập Ngôn.
Nhưng hai chữ “người ngoài” lúc này đã đập tan chút hy vọng xa vời trong lòng cô ta, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống: “Tập Ngôn, tình cảm mà mình cùng cậu lớn lên hai mươi năm không so sánh được với tình cảm hai năm ngắn ngủi của cô ta sao?”
“Cùng tôi?” Cận Tập Ngôn thản nhiên nói: “Tôi cho cô hy vọng từ lúc nào vậy?”
Vì Cận gia và Thẩm gia là thế giao nhiều đời, Thẩm Ngọc từ nhỏ đã thích chạy sang nhà anh chơi.
Vì tính cách của Cận Tập Ngôn rất lạnh lùng mà tính cách của cô ta lại rất hoạt bát, nên mọi người trong nhà anh đều ủng hộ cô ta đến tìm anh chơi nhiều hơn, họ đều hy vọng Cận Tập Ngôn có thể dần ảnh hưởng và thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.
Thẩm Ngọc luôn mong muốn có thể sưởi ấm trái tim anh.
Vì thường xuyên chạy sang Cận gia, thái độ của Cận Tập Ngôn đối với cô ta từ cáu kỉnh dần chuyển thành có thể nói chuyện với nhau vài câu.
Người lớn của hai nhà đều cho rằng hai người họ đều có cảm tình với nhau, lâu dần theo thời gian, ngay cả Thẩm Ngọc cũng nghĩ như vậy.
Nhưng đột nhiên bị Cận Tập Ngôn hỏi như vậy.
Thẩm Ngọc cứng đờ người lại.
Thực ra cô ta biết, khi hai người dần trưởng thành, Cận Tập Ngôn không còn cảm thấy cô ta phiền như những cô gái khác, không phải là vì anh đã quen, mà vì anh không thèm để tâm tới. Nhưng cô ta vẫn luôn không muốn nghĩ tới và không muốn chấp nhận lý do này, mà tự huyễn hoặc bản thân mình rằng anh cũng có cảm xúc với cô.
Nhưng lúc này, bị anh hỏi câu này ngay trước mặt Hướng Vãn Vãn, cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô ngẩn người nhìn bọn họ ôm nhau.
“Tôi phải sửa lại lời nói của cô một chút.” Cận Tập Ngôn ôm lấy khuôn mặt của Hướng Vãn Vãn và ra hiệu về phía Thẩm Ngọc: “Vợ tôi rất lợi hại, là nhà vô địch toàn quốc, thậm chí có thể là nhà vô địch thế giới.”
Có lẽ vì rượu đã ngấm, Cận Tập Ngôn đang nói chuyện, không khó để nhìn ra được sự đắc ý trên khuôn mặt anh.
Anh lại hôn lên mặt Hướng Vãn Vãn một cái, sau đó buông mặt cô ra, đút tay áo vào túi.
Mí mắt Hướng Vãn Vãn giật giật.
Người đàn ông trịnh trọng lấy từ trong túi ra một chiếc huy chương vàng, giọng điệu đầy vẻ khoe khoang: “Huy chương vàng của vợ tôi, cô ấy tặng tôi làm tín vật định tình đấy.”
Hướng Vãn Vãn: “….”
Mọi cảm xúc u ám đều tan biến vì hành động của anh.
Nhìn thấy khoảnh khắc anh lấy huy chương vàng ra, Hướng Vãn Vãn đột nhiên muốn cười, thật sự khâm phục anh, thậm chí cô còn nghi ngờ liệu người đàn ông này có phải lúc nào cũng mang theo nó bên người hay không nữa.
Không sợ bị cướp à….?
Thẩm Ngọc chưa bao giờ thấy Cận Tập Ngôn có nhiều cảm xúc như vậy, tất cả đều là vì Hướng Vãn Vãn.
Bầu không khí giữa hai người quá thân mật, âm thầm cho thấy cô ta thực sự đã thất bại.
Thẩm Ngọc nghiến răng, lòng tự trọng không cho phép cô ta lộ ra vẻ yếu đuối: “Huy chương vàng thì có gì là tài giỏi.”
“Có gì mà tài giỏi?” Người đàn ông cười khẩy, nhếch môi giễu cợt: “Cả Trung Quốc chỉ có một nhà vô địch bida, nhưng người giàu có lại nhiều vô kể.”
Vừa nói, anh vừa nhìn vào mắt Hướng Vãn Vãn, giọng điệu không lạnh lùng như đối với Thẩm Ngọc, mà rất dịu dàng: “Cho nên, vợ tôi đồng ý gả cho tôi, là tôi trèo cao mới đúng.
Nhưng điều này không ngăn được việc Hướng Vãn Vãn ghét Thẩm Ngọc.
Sau khi liếc nhìn Thẩm Ngọc từ trong gương, cô đưa tay ra nghịch vòi nước cảm ứng, không thèm để ý cô ta.
Trước đây, khi gặp Hướng Vãn Vãn, Thẩm Ngọc còn có thể duy trì vẻ bề ngoài hòa thuận, nhưng lần này nhìn thấy trên người cô mặc một bộ váy quen thuộc, trong mắt chỉ còn tràn đầy sự hận ý.
Chữ viết tay của Danielle, giám đốc của thương hiệu áo cưới nổi tiếng quốc tế Lovely. Mỗi bộ trang phục cô ấy tự tay làm, đều sẽ có logo chữ D trên gấu áo.
Có thể hẹn trước Danielle làm trang phục cơ bản là không dễ dàng, ngay cả quan hệ thân thiết của bọn họ, nếu muốn làm thì cũng phải hẹn trước nửa năm.
Váy cưới và váy mời rượu của Hướng Vãn Vãn đều có logo chữ D, vậy nên, rất rõ ràng hai bộ trang phục đều do Danielle tự tay thiết kế và hoàn thiện.
Hiện tại đính hôn có thể mặc được nó, điều đó chứng minh Cận Tập Ngôn đã có ý tưởng như vậy từ nửa năm trước để bắt đầu đặt hàng làm trang phục rồi.
Thẩm Ngọc cảm thấy cực kỳ chói mắt.
“Người ta hay nói, gái ngoan sợ trai hư quấn lấy, đặt ở trên người cô thì chắc đổi thành, trai ngoan sợ gái hư quấn lấy nhỉ.” Thẩm Ngọc khinh thường cười lạnh.
“Không phải trước kia cô vẫn luôn quấn lấy anh ấy à, nếu không anh ấy làm sao có thể đính hôn với cô được?”
Sau khi Hướng Vãn Vãn chuyển đến nhà họ Cận, hầu như mỗi lần Thẩm Ngọc đến nhà anh, đều thấy Cận Tập Ngôn và Hướng Vãn Vãn ở chung với nhau. Mối quan hệ giữa hai người như rất hòa hợp.
Đó là điều mà Thẩm Ngọc chưa từng thấy ở Cận Tập Ngôn trong suốt hai mươi năm quen biết anh.
Lúc đầu, cô ta tự an ủi mình rằng Cận Tập Ngôn chỉ chăm sóc cô như em gái. Thời gian dài như vậy cũng không thể tự lừa mình dối người được nữa, và bây giờ, hai người họ đã đính hôn rồi.
Cô ta đã từng tưởng tượng một người lạnh lùng như Cận Tập Ngôn khi yêu một người sẽ có bộ dáng như thế nào, cô ta luôn cảm thấy cho dù anh muốn yêu người khác, thì với tư cách là cô gái thân thiết với anh nhất, thì người đó cũng nhất định là cô ta.
Nhưng cô ta không ngờ sự xuất hiện của Hướng Vãn Vãn đã trực tiếp phá vỡ niềm tin này của mình.
Đối diện với ánh mắt oán hận của cô ta, mặc dù không biết cô ta đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn cũng không phải là điều hay ho gì.
Chỉ là cô ta nói cô quấn lấy Cận Tập Ngôn, khiến anh phải đồng ý đính hôn với mình……
Hướng Vãn Vãn nhẹ nhàng phủ nhận: “Cô sai rồi.”
Thẩm Ngọc: “Sai rồi? Hừ, tôi cũng Tập Ngôn lớn lên cùng nhau, người hiểu anh ấy nhất là tôi. Anh ấy từ nhỏ đã không thích tiếp xúc với người ngoài, cho dù bây giờ anh ấy đính hôn với cô, cũng không có nghĩa là anh ấy thích cô. Anh ấy chỉ bị cô không biết xấu hổ quấn lấy thôi.”
“Ồ, vậy sao?” So với vẻ mặt oán giận và lời nói đầy vẻ tổn thương của Thẩm Ngọc, Hướng Vãn Vãn không hề có cảm xúc gì. Cô chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc.
Rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, nhưng vì ghen tỵ và đố kỵ mà trở nên thật đáng sợ.
Vừa đáng thương cũng vừa đáng hận.
Bị người mình thích hơn 20 năm chính tay cắt đứt mối quan hệ, Hướng Vãn Vãn hiểu cô ta ghét mình thế nào, nhưng cũng không đồng tình chút nào.
“Có lẽ cô hiểu nhầm rồi.” Nghĩ đến hai lần bị cô ta hãm hại, Hướng Vãn Vãn liếc cô ta một cái, sau đó đưa tay lên vuốt tóc mình, tùy ý nói: “Nguyên nhân tôi và anh ấy định hôn trái ngược so với những gì cô vừa nghĩ đấy.”
“Chính là anh ấy quấn lấy tôi không buông, nên tôi mới đồng ý đính hôn với anh ấy.”
Có thể hàm ý của câu nói này làm người khác khó tin, nên Thẩm Ngọc sửng sốt một chút mới ý thức được, vẻ mặt nhìn cô như người điên: “Cô nói, cô cùng Tập Ngôn đính hôn vì anh ấy quấn lấy cô không buông?”
“Đúng vậy.” Hướng Vãn Vãn cong môi gật đầu.
“Anh ấy không chỉ quấy lấy không buông mà còn uy h.i.ế.p tôi nữa.”
Thẩm Ngọc không thể tin được những lời nói vô liêm sỉ này có thể xuất hiện trên người Cận Tập Ngôn, nghe cô nói như vậy cô ta cũng không có tức giận như trước: “Cô thật không biết xấu hổ mà. Tập Ngôn quấn lấy cô không buông sao? Hừ, lời bịa đặt này thế mà cô cũng có thể nói ra được.”
Hướng Vãn Vãn không để tâm đ ến dáng vẻ khinh thường của cô ta, nhún vai: “Không tin thì đừng tin.”
“Hừ.” Thẩm Ngọc đưa tay chạm vào công tắc nước của bồn rửa tay, sau đó dùng bàn tay ướt đẫm che lấy mặt. Sau khi đã bình tĩnh lại, cô ta bước một bước về phía Hướng Vãn Vãn, dừng ở trước mặt cô, cúi đầu xuống nhìn.
Vì cô ta cao hơn Hướng Vãn Vãn khá nhiều, nên khi nhìn chằm chằm vào Hướng Vãn Vãn từ trên xuống như thế này khiến cô ta trông càng khinh thường người khác hơn.
Hướng Vãn Vãn nhíu mày, chênh lệch chiều cao và khoảng cách gần giữa hai người khiến cô rất khó chịu, nhưng cô còn chưa kịp lùi lại, Thẩm Ngọc đã cười khẩy nói: “Con gái của kẻ tội phạm lại nói dối một cách không biết xấu hổ như vậy à?”
Đôi mắt của Hướng Vãn Vãn lập tức trở nên lạnh lùng. Cô ngẩng đầu ngước nhìn cô ta.
Rõ ràng là cô thấp hơn một chút, nhưng khí chất quanh người cô khiến cô ta không thể không dè chừng.
Thẩm Ngọc bị ánh mắt của cô làm cho chột dạ, nhưng lại cảm thấy mình nói không sai, liền tự tin đáp lại: “Tôi nói sai sao? Cha cô không phải đang ở trong tù sao? Cô không phải con gái của kẻ tội phạm sao?”
“….”
Hướng Vãn Vãn nheo mắt nhìn cô ta, không nói gì.
Thẩm Ngọc: “Cô vốn không xứng với Tập Ngôn! Cha cô còn là một kẻ tội phạm! Trong sạch trăm năm của Cận gia đều bị cô làm ô uế cả rồi! Cô nói đi, vì sao cô lại muốn kéo thanh danh của Cận gia xuống!”
Trước khi Mã Dao và Hướng Đại Vĩ ly hôn, Hướng Vãn Vãn hoàn toàn được nuôi dưỡng bằng tiền của Mã Dao. Sau khi ly hôn, Hướng Vãn Vãn được tòa phân cho ở với mẹ, mà Hướng Đại Vĩ chưa từng cung cấp bất kỳ một khoản tiền nuôi dưỡng nào.
Cô hoàn toàn sống với mẹ, vì vậy cô đã thấm nhuần tư tưởng mình không có cha.
Mặc dù lúc Mã Dao nói rằng Hướng Đại Vĩ vào tù rồi, Hướng Vãn Vãn vẫn cảm thấy ngoài sự vui mừng ra còn may mắn nữa.
Đính hôn với Cận Tập Ngôn là chuyện được quyết định rất nhanh chóng, thời gian đó Hướng Vãn Vãn hoàn toàn quên mất Hướng Đại Vĩ là cha mình.
Không biết là cố ý hay vô tình mà nhà họ Cận chưa bao giờ đề cập đến chuyện này, họ luôn coi cô là đứa trẻ do mẹ đơn thân nuôi nấng.
Điều này khiến Hướng Vãn Vãn cảm thấy rất thoải mái. Thoải mái đến mức cô quên mất…..chuyện ly hôn của cha mẹ, và sự thật là Hướng Đại Vĩ vẫn là cha cô.
Hướng Đại Vĩ luôn là một cái gai cắm sâu trong lòng cô.
Lúc Thẩm Ngọc nhắc tới chuyện này, tất cả sự tự tin và kiêu ngạo mà Cận Tập Ngôn cho cô, dường như đều mất đi toàn bộ.
Mọi người trong gia đình anh chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này là vì muốn giữ thể diện cho Cận Tập Ngôn, nhưng dù sao đi nữa, ngay cả khi cha mẹ cô đã ly hôn và tòa phân cho cô ở với mẹ đi chăng nữa, thì Hướng Đại Vĩ vẫn là cha ruột của cô.
Không có gì có thể thay đổi được điều này.
Có lẽ nhìn thấy sắc mặt của cô trở nên u ám hơn, Thẩm Ngọc cho rằng mình chiếm thế thượng phong, liền tự tin hẳn lên.
Cô ta dùng ngón tay chỉ vào Hướng Vãn Vãn: “Anh ấy không phải là người mà cô có thể trèo cao với tới được đâu. Chắc cô ở bên cạnh anh ấy chỉ vì tiền thôi nhỉ! Nếu cô thực sự thích anh ấy, thì sẽ không vì được ở bên anh ấy mà kéo thanh danh của anh ấy và Cận gia xuống! Cô muốn bao nhiêu tiền, nói một cái giá đi, tôi có thể cho cô.”
Hướng Vãn Vãn nhìn chằm chằm vào ánh đèn phía trên bồn rửa tay.
Tuy ánh sáng màu cam không quá chói nhưng nếu cứ nhìn chằm chằm vào nó, đôi mắt vẫn không thể chịu nổi.
Không biết có phải vì nhìn quá lâu không mà mắt Hướng Vãn Vãn đỏ ngầu lên.
Thấy cô không nói gì, Thẩm Ngọc có chút lo lắng, vừa định xỉa xói cô lần nữa thì thấy Cận Tập Ngôn đen mặt đi từ nhà vệ sinh ra.
Chắc do uống nhiều rượu nên bước đi của anh có chút lảo đảo.
Trần Sâm đi theo phía sau anh, muốn đưa tay đỡ lấy người nhưng vì anh đi quá nhanh mà đỡ không kịp, khuôn mặt có chút bối rối.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hướng Vãn Vãn thu hồi ánh mắt lại, còn chưa kịp quay đầu lại thì đã bị một bàn tay thon dài che đi tầm mắt.
Cận Tập Ngôn một tay che mắt cô, một tay ôm cô từ phía sau, khuôn mặt lạnh lùng u ám nhìn Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc vốn chỉ vào nhà vệ sinh để rửa tay, nhưng vừa nhìn thấy Hướng Vãn Vãn, tất cả những cảm xúc tiêu cực che giấu bấy lâu này hoàn toàn bùng nổ ra ngoài. Cô ta không hề nghĩ tới việc vì sao Hướng Vãn Vãn cũng ở đây, cô ở đây thì Cận Tập Ngôn cũng ở đây phải không.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng như nhìn người xa lạ này của Cận Tập Ngôn, Thẩm Ngọc cảm thấy mình bị Hướng Vãn Vãn tính kế, là Hướng Vãn Vãn cố ý không nhắc cô ta nên cô ta mới mất bình tĩnh trước mặt Cận Tập Ngôn thế này.
Từ khi còn nhỏ, cô ta đã đặc biệt chú ý đến tác phong bên ngoài của mình, nhất là trước mặt Cận Tập Ngôn.
Lúc này, tất cả sự đố kỵ ghen ghét được phơi bày ra trước mặt người cô ta thích hơn hai mươi năm, Thẩm Ngọc đột nhiên hoảng sợ.
Thẩm Ngọc muốn giải thích, nhưng nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Cận Tập Ngôn, giọng nói có chút run rẩy: “Không….không phải như những gì cậu nghe thấy đâu.”
Cận Tập Ngôn xoay Hướng Vãn Vãn đang trong lòng mình lại, nghiêm túc nhìn vào mắt cô, không thấy những giọt nước mắt, anh thở phào nhẹ nhõm. Ôm chặt cô vào lòng, vỗ về an ủi cô, giọng điệu nhẹ nhàng có chút hờn trách: “Sao em cứ nhìn vào đèn mãi thế, không cần mắt nữa sao?”
Kể từ khi được anh ôm từ phía sau, Hướng Vãn Vãn đã kiềm chế cảm xúc của mình.
Giọng nói của Thẩm Ngọc tương đối lớn, người đàn ông này chắc chắn có thể nghe được, nếu không đã không vội vàng đi ra như vậy.
Hướng Vãn Vãn nhéo lòng bàn tay anh, lẩm bẩm: “Em cảm thấy chiếc đèn đó rất đẹp.”
“Đẹp sao?” Cận Tập Ngôn cũng không quá để ý: “Vậy về sau nhà chúng ta sẽ lắp loại đèn này.”
Hướng Vãn Vãn: “Ai lại lắp loại đèn này trong nhà?”
Cận Tập Ngôn âu yếm xoa đầu cô: “Em thích là được.”
Hai người ôm nhau thật mật, không để ý đến sự có mặt của người khác mà chuyện trò anh anh em em.
Trần Sâm lặng lẽ giảm sự tồn tại của mình xuống, cả người đứng cách xa Cận Tập Ngôn một khoảng.
Thẩm Ngọc sắc mặt tái nhợt: “Hai người…..”
Ngay khi cô ta phát ra âm thanh, Cận Tập Ngôn đang an ủi Hướng Vãn Vãn mới để ý đến sự tồn tại của cô ta.
Sau khi vỗ nhẹ lưng Hướng Vãn Vãn vài cái, Cận Tập Ngôn ghé sát tai cô nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, có anh đây.”
Sau đó anh nhíu mày nhìn Thẩm Ngọc. Không hề có cảm giác đối phương là một cô gái yếu đuối nhu nhược, nhìn cô ta với vẻ không kiên nhẫn, lạnh giọng nói: “Quên những gì tôi đã nói rồi sao?”
Thẩm Ngọc luống cuống giải thích: “Chỉ….chỉ là hiểu nhầm thôi. Mình chỉ đang cùng em gái Vãn Vãn đùa giỡn thôi mà.”
Nhìn người mình thích đối xử dịu dàng với cô gái khác, nhưng lại đối xử lạnh lùng chán ghét với mình, cô ta thật sự không can tâm, nhưng cô ta sợ Cận Tập Ngôn như vậy.
Giọng nói có chút nghẹn ngào, nghe có vẻ rất đáng thương.
Hướng Vãn Vãn thò đầu ra khỏi vòng tay của Cận Tập Ngôn và nhìn cô ta.
Rõ ràng cô mới là người bị cô ta xúc phạm, nhưng lúc này, thủ phạm lại bày ra dáng vẻ của người bị hại.
Tâm trạng lúc này của cô rất xấu, Hướng Vãn Vãn không có ý định chịu đựng. Cho dù biết cô không cần nói gì, thì Cận Tập Ngôn cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta, nhưng cô không muốn như vậy.
Cô nắm lấy góc áo của Cận Tập Ngôn, quay đầu lại nhìn anh.
Cận Tập Ngôn vuốt mặt cô: “Sao vậy?”
Hướng Vãn Vãn: “Anh trai, cô ta lại bắt nạt em.”
Lúc nói câu này, cô không tỏ ra đáng thương như Thẩm Ngọc, mà rất nhẹ nhàng tự nhiên.
Chính sự tự nhiên này không hiểu sao lại khiến lòng Cận Tập Ngôn nhói lên một cái, rất đau đớn.
Tại sao Hướng Vãn Vãn sau khi thi đại học xong liền rời đi, sau khi hai người ở bên nhau, anh đã dần dần hiểu ra.
Đồng thời anh cũng biết, những lời Thẩm Ngọc nói ở một mặt nào đó đã phơi bày ra sự yếu ớt mỏng manh ẩn chứa sâu trong lòng Hướng Vãn Vãn.
Mỗi lần nghĩ đến đêm hôm đó cô ôm anh khóc nức nở, Cận Tập Ngôn đều mong muốn cho cô tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này, chỉ có một hy vọng cô vui vẻ hạnh phúc.
Khi đó, tất cả những yếu đuối mong manh nhất của cô đều thể hiện ra trước mặt mình, nhưng như vậy vẫn tốt hơn là giả vờ mạnh mẽ như lúc này.
“Đừng nghe cô ta nói.” Cận Tập Ngôn hôn lên trán cô.
“Cô ta cái gì cũng không biết, chỉ là người ngoài cuộc mà thôi.”
Trước khi Hướng Vãn Vãn xuất hiện, Thẩm Ngọc luôn cảm thấy cô ta là người đặc biệt nhất đối với Cận Tập Ngôn.
Nhưng hai chữ “người ngoài” lúc này đã đập tan chút hy vọng xa vời trong lòng cô ta, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống: “Tập Ngôn, tình cảm mà mình cùng cậu lớn lên hai mươi năm không so sánh được với tình cảm hai năm ngắn ngủi của cô ta sao?”
“Cùng tôi?” Cận Tập Ngôn thản nhiên nói: “Tôi cho cô hy vọng từ lúc nào vậy?”
Vì Cận gia và Thẩm gia là thế giao nhiều đời, Thẩm Ngọc từ nhỏ đã thích chạy sang nhà anh chơi.
Vì tính cách của Cận Tập Ngôn rất lạnh lùng mà tính cách của cô ta lại rất hoạt bát, nên mọi người trong nhà anh đều ủng hộ cô ta đến tìm anh chơi nhiều hơn, họ đều hy vọng Cận Tập Ngôn có thể dần ảnh hưởng và thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.
Thẩm Ngọc luôn mong muốn có thể sưởi ấm trái tim anh.
Vì thường xuyên chạy sang Cận gia, thái độ của Cận Tập Ngôn đối với cô ta từ cáu kỉnh dần chuyển thành có thể nói chuyện với nhau vài câu.
Người lớn của hai nhà đều cho rằng hai người họ đều có cảm tình với nhau, lâu dần theo thời gian, ngay cả Thẩm Ngọc cũng nghĩ như vậy.
Nhưng đột nhiên bị Cận Tập Ngôn hỏi như vậy.
Thẩm Ngọc cứng đờ người lại.
Thực ra cô ta biết, khi hai người dần trưởng thành, Cận Tập Ngôn không còn cảm thấy cô ta phiền như những cô gái khác, không phải là vì anh đã quen, mà vì anh không thèm để tâm tới. Nhưng cô ta vẫn luôn không muốn nghĩ tới và không muốn chấp nhận lý do này, mà tự huyễn hoặc bản thân mình rằng anh cũng có cảm xúc với cô.
Nhưng lúc này, bị anh hỏi câu này ngay trước mặt Hướng Vãn Vãn, cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô ngẩn người nhìn bọn họ ôm nhau.
“Tôi phải sửa lại lời nói của cô một chút.” Cận Tập Ngôn ôm lấy khuôn mặt của Hướng Vãn Vãn và ra hiệu về phía Thẩm Ngọc: “Vợ tôi rất lợi hại, là nhà vô địch toàn quốc, thậm chí có thể là nhà vô địch thế giới.”
Có lẽ vì rượu đã ngấm, Cận Tập Ngôn đang nói chuyện, không khó để nhìn ra được sự đắc ý trên khuôn mặt anh.
Anh lại hôn lên mặt Hướng Vãn Vãn một cái, sau đó buông mặt cô ra, đút tay áo vào túi.
Mí mắt Hướng Vãn Vãn giật giật.
Người đàn ông trịnh trọng lấy từ trong túi ra một chiếc huy chương vàng, giọng điệu đầy vẻ khoe khoang: “Huy chương vàng của vợ tôi, cô ấy tặng tôi làm tín vật định tình đấy.”
Hướng Vãn Vãn: “….”
Mọi cảm xúc u ám đều tan biến vì hành động của anh.
Nhìn thấy khoảnh khắc anh lấy huy chương vàng ra, Hướng Vãn Vãn đột nhiên muốn cười, thật sự khâm phục anh, thậm chí cô còn nghi ngờ liệu người đàn ông này có phải lúc nào cũng mang theo nó bên người hay không nữa.
Không sợ bị cướp à….?
Thẩm Ngọc chưa bao giờ thấy Cận Tập Ngôn có nhiều cảm xúc như vậy, tất cả đều là vì Hướng Vãn Vãn.
Bầu không khí giữa hai người quá thân mật, âm thầm cho thấy cô ta thực sự đã thất bại.
Thẩm Ngọc nghiến răng, lòng tự trọng không cho phép cô ta lộ ra vẻ yếu đuối: “Huy chương vàng thì có gì là tài giỏi.”
“Có gì mà tài giỏi?” Người đàn ông cười khẩy, nhếch môi giễu cợt: “Cả Trung Quốc chỉ có một nhà vô địch bida, nhưng người giàu có lại nhiều vô kể.”
Vừa nói, anh vừa nhìn vào mắt Hướng Vãn Vãn, giọng điệu không lạnh lùng như đối với Thẩm Ngọc, mà rất dịu dàng: “Cho nên, vợ tôi đồng ý gả cho tôi, là tôi trèo cao mới đúng.