Hôn Trộm Làn Gió - Trang 2
Chương 38
Người mà cô nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, Hướng Vãn Vãn ngoài việc ngỡ ngàng ra, không thể phủ nhận rằng nỗi buồn vẫn còn đọng lại trong lòng cô đã biến mất ngay khi vừa nhìn thấy anh.
Không biết thế nào có thể hình dung được cảm xúc lúc này.
Khi cô hạ quyết tâm sẽ rời xa anh, luôn cảm thấy mình không có cách nào đối mặt được với hiện thực, nhưng vừa nhìn thấy anh, cô vẫn không thể đối mặt được.
Ngay cả khi hai người trước đó đã có những cử chỉ thân mật hơn bình thường. Nhưng Hướng Vãn Vãn luôn cho rằng Cận Tập Ngôn là người kiêu ngạo như vậy, mà cô nói đi là đi, anh sẽ không bị ảnh hưởng gì mà cứ tiếp tục cuộc sống thường ngày, có khi nào chán quá mới nghĩ tới cô thôi.
Nhưng cô không ngờ rằng anh sẽ đến đây tìm mình.
Người đã giấu kín trong lòng hơn hai tháng nay lại đang đứng trước mặt mình, Hướng Vãn Vãn căng thẳng đến mức không cảm nhận được xương quai xanh đau đớn, chỉ ngây người nhìn anh.
Cận Tập Ngôn dùng ngón tay nhéo cằm cô, nâng mặt cô lên một chút.
Đối diện với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của anh, Hướng Vãn Vãn có chút sợ hãi: “Anh…anh muốn làm gì.”
Cận Tập Ngôn nhìn chằm chằm vào môi cô, giọng điệu có chút khàn khàn quyến rũ: “Em nói xem.”
Dứt lời, như chịu đựng đã lâu, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Hướng Vãn Vãn sững người lại, môi dưới truyền đến cảm giác bị anh cắn, cô khẽ hé miệng ra, đầu lưỡi của người đàn ông nhanh chóng chui vào.
Anh nặng nề cuốn lấy đ@u lưỡi cô, cô lúc này mới vội vàng đẩy người đàn ông trước mặt mình ra.
Anh không để ý đến sự kháng cự của cô, đưa bàn tay đang giữ cằm cô ra sau đầu, tay còn lại ôm chặt eo cô, ép cô dán sát vào người mình.
Nụ hôn trở nên sâu hơn, hơi nóng của người đàn ông xuyên qua lớp vải mỏng manh truyền đến tận sâu đáy lòng cô.
Cảm giác trên môi càng mãnh liệt, Hướng Vãn Vãn nhìn chằm chằm vào mắt anh, đầu cô trống rỗng, cơ thể cô cũng dần trở nên nóng hơn. Mơ màng đắm chìm vào sự dịu dàng lại mạnh mẽ lúc này của người đàn ông.
Chàng trai ban đầu giúp Hướng Vãn Vãn xách vali vẻ mặt đang sững sờ nhìn hai người bọn họ hôn nhau say đắm ở nơi công cộng, anh ta không thể tin rằng đàn em mình vừa nhất kiến chung tình đã là hoa có chủ rồi.
Bên cạnh vẫn còn người đàn ông mặc vest vừa mới giật vali của anh ta, cũng đang nhìn anh ta chằm chằm.
Anh ta không dám lên tiếng, mất tự nhiên rời đi.
Ngày đầu tiên sinh viên tới báo danh, ngoài cổng trường có rất nhiều người, nữ sinh thì ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn vẻ bá đạo của Cận Tập Ngôn, còn nam sinh thì ánh mắt đầy tiếc nuối nhìn Hướng Vãn Vãn.
Nhiều sinh viên hò hét cổ vũ bên cạnh còn lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng này.
Dù sao ngày đầu tiên nhập học lại có cơ hội chứng kiến cánh “k1ch thích” thế này cũng thật hiếm thấy mà.
Tiếng reo hò kéo tâm trí của Hướng Vãn Vãn lại.
Đối mặt với những ánh mắt dò xét xung quanh, cô đỏ bừng mặt, vỗ vỗ Cận Tập Ngôn vài cái.
Cận Tập Ngôn có chút bất mãn, coi xung quanh như không có ai: “Nhắm mắt lại.”
Hướng Vãn Vãn tránh đi nụ hôn của anh, giọng điệu tràn đầy vẻ ngượng ngùng và lo lắng: “Anh…nhiều người đang nhìn như vậy, anh làm cái gì đấy!”
Lúc này người đàn ông mới buông lỏng cô ra, ánh mắt lãnh đạm thường ngày bây giờ lại tràn đầy d*c vọng.
Sau khi lạnh lùng nhìn những người xung quanh, anh quay lại nhìn vào má và đôi tai đang đỏ ửng của cô gái nhỏ.
Đưa tay nhéo một cái: “Thẹn thùng?”
Khuôn mặt anh không có sự bối rối vào khi bị người khác vây xem.
Hướng Vãn Vãn: “……”
Da mặt cũng đủ dày đấy.
Nhưng vấn đề không phải cô thẹn thùng hay không.
Mà là những người đang đứng xem này……?
Hướng Vãn Vãn không nói gì.
Cận Tập Ngôn cúi đầu nhìn cô: “Giấy báo nhập học đâu?”
Vốn dĩ đã hạ quyết tâm rời xa anh, cũng không biết anh định làm gì, Hướng Vãn Vãn cắn môi, vẫn không trả lời anh.
Cận Tập Ngôn “hừ” một tiếng, đưa tay cởi chiếc cặp sách mà cô đang đeo sau lưng.
“Anh làm gì vậy!” Hướng Vãn Vãn muốn giật lại cặp sách.
Cận Tập Ngôn tránh tay cô, mở cặp sách ra xem hai lần, tìm được giấy báo nhập học, đưa cho vệ sĩ đang cầm vali: “Đi báo danh đi, không ở ký túc xá.”
Nói xong, anh nắm tay Hướng Vãn Vãn rời đi.
Hô hấp của anh có chút nặng nề, toàn thân tràn đầy hơi thở nguy hiểm, nhịp tim Hướng Vãn Vãn đập nhanh đến không thể khống chế được. Nhìn bộ dáng bây giờ của anh, lý trí cô nói rằng phải cùng anh vạch ra ranh giới, cho nên không thể đi cùng anh được.
Cô không quan tâm đ ến hình tượng của mình, vươn tay ra nắm lấy cánh cổng sắt, dùng cả hai chân quặp chặt vào nó: “Cận Tập Ngôn, anh phát điên cái gì vậy, em muốn đi báo danh!”
Người đàn ông quay đầu lại.
Hướng Vãn Vãn chột dạ: “Anh…..anh làm gì.”
Người đàn ông nhìn vẻ mặt của cô, khóe miệng giật giật, Hướng Vãn Vãn cảm thấy như anh đang chế nhạo cô.
Quả nhiên, trong giây tiếp theo, người đàn ông dễ dàng kéo cô ra khỏi cổng, bế vác cô lên.
“Cận Tập Ngôn! Anh buông em xuống!” Bị anh vác trên vai, Hướng Vãn Vãn vùng vẫy.
Cận Tập Ngôn đưa tay vỗ vào mông cô: “Đừng nhúc nhích.”
Nghe giọng nói âm trầm của anh, Hướng Vãn Vãn lập tức dừng động tác, ánh mắt rơi vào khuôn mặt anh.
Vì quá kinh ngạc trước sự xuất hiện của anh, nên cô đã không nhận ra sắc mặt của anh không bình thường.
Cận Tập Ngôn đặt cô vào ghế sau của ô tô, ngồi lên đóng cửa lại, còn ra lệnh cho vệ sĩ ở ghế lái khóa cửa xe lại.
Ý nghĩ muốn mở cửa xe chạy trốn của Hướng Vãn Vãn bị anh chặt đứt hoàn toàn.
Cận Tập Ngôn cũng ngồi ở hàng ghế sau, đây không phải là một chiếc sẽ rộng rãi, vì sự tồn tại của anh mà càng trở nên chật hẹp hơn.
Cận Tập Ngôn: “Về khách sạn.”
Người vệ sĩ mặt không cảm xúc kéo tấm chắn đằng trước lại, rồi bắt đầu khởi động xe.
Hướng Vãn Vãn nghe thấy anh nói “khách sạn” mà cuộn tròn người nép sát vào một góc, nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt phòng bị.
Trước đây, anh không bao giờ làm những hành động như thế này để ép buộc cô.
Người đàn ông ngoại trừ vẻ mặt u ám ra, hai mắt còn sâu thẳm như đang sắp bùng nổ.
Một bộ dạng như bị bức điên lên rồi.
Trực giác nói cho cô biết, phản kháng lại anh lúc này là vô tác dụng.
Hướng Vãn Vãn dịu giọng: “Anh trai, anh sao lại tới đây? Đại học A không phải khai giảng rồi sao.”
Cô không nói lời này thì bầu không khí vẫn còn ổn, nhưng cô vừa dứt lời, áp suất trong xe càng lúc càng giảm xuống.
Cận Tập Ngôn quay mặt lạnh lùng nhìn cô, sau đó kéo cô một cái, ngồi lên đùi mình.
Hai người ôm nhau không chút khoảng cách nào.
Bị ép ngồi trên đùi anh, cảm nhận được nhịp tim của anh cũng đang đập nhanh như mình, Hướng Vãn Vãn sững sờ một chút, lòng như lửa đốt, cô vùng vẫy đòi xuống khỏi anh.
Cận Tập Ngôn kéo eo cô vào sát người anh, nhắm mắt tựa vào ghế: “Anh khuyên em đừng nhúc nhích.”
Mặc dù giọng điệu của anh rất nhẹ, nhưng Hướng Vãn Vãn có thể nghe thấy được sự uy hiếp trong lời nói của anh.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Hướng Vãn Vãn ngoan ngoãn ngồi trên người anh không động đậy.
Xe chạy ổn định trên đường lớn, không khí trong xe càng lúc càng nóng.
Cảm nhận được người đàn ông bên dưới cũng càng lúc càng nóng, Hướng Vãn Vãn lo lắng nhìn sắc mặt anh.
Dường như có chút trắc bệch.
Cô muốn đưa tay lên sờ trán anh xem có sốt không, nhưng dường như không đủ can đảm nên lại để xuống.
Ở thành phố B, hai người đều là người ngoại địa, cô sống ở nhà anh lâu như vậy Hướng Vãn Vãn tự an ủi mình không thể làm “bạch nhãn lang” được, lúc này mới lấy hết can đảm đưa tay lên sờ trán anh.
Nhiệt độ trên trán của người đàn ông khi cô chạm vào vẫn bình thường.
Không giống như phát sốt.
Hướng Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khi cô định rút tay ra, Cận Tập Ngôn đã mở mắt ra.
Anh nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.
Hướng Vãn Vãn: “Em, em chỉ muốn xem anh có phát sốt không thôi.”
Cận Tập Ngôn: “Em quan tâm anh.”
Người đàn ông khẳng định nói, vẻ mặt vốn căng thẳng đã lâu cũng đã thả lỏng hơn nhiều.
Đối với vẻ mặt giống như mất đi rồi tìm lại được của anh, Hướng Vãn Vãn đau lòng phủ nhận: “Em không có.”
“Em đừng nói chuyện nữa.”
Không muốn nghe những lời này.
Cận Tập Ngôn cau mày, ép cái đầu đang ngẩng lên của cô vào vai anh.
Lực mạnh như vậy, miệng của Hướng Vãn Vãn bị ép chặt vào ngực anh, không thể nói được.
Muốn động đậy cũng không thể được, cả người đều bị anh ôm chặt trong vòng tay, lại không dám dùng toàn lực thoát ra.
Có lẽ anh không ăn sáng nên lại hạ đường huyết rồi.
Bất đắc dĩ bị anh ôm vào lòng, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là xương quai xanh gợi cảm và trắng trẻo của anh.
Chỉ là Hướng Vãn Vãn chú ý đến một thứ màu đen trên xương quai xanh của anh, vì quá gần, nên cô không thể phân biệt được nó là gì.
Có lẽ là cái gì đó bẩn dính trên chăng.
Hướng Vãn Vãn nheo mắt lại và nhìn kỹ hơn, điểm đen dường như không chỉ là một vết, mà là một vòng tròn.
Nó nhìn giống như…..hình xăm.
Bệnh thích sạch sẽ của Cận Tập Ngôn đáng sợ cỡ nào, Hướng Vãn Vãn đã từng chứng kiến qua.
Chuyện có một hình xăm trên xương quai xanh….dường như không phải là chuyện anh có thể làm.
Mặc dù ý tưởng này không phù hợp vào thời điểm này, nhưng Hướng Vãn Vãn vẫn tò mò rằng cái gì lại có thể để anh xăm lên người được.
Một lúc sau, xe dừng lại, Cận Tập Ngôn ôm cô xuống xe.
Khi cả hai bước xuống, Hướng Vãn Vãn cuối cùng cũng nhìn rõ hình xăm trên xương quai xanh của anh. Cô liền nuốt xuống sự hoài nghi của mình.
Đến khi Cận Tập Ngôn bế cô vào khách sạn, cô thậm chí còn quên rằng mình nên phản kháng lại.
Anh ấy xăm dấu răng lên xương quai xanh của mình.
Dấu răng hình tròn đó cũng không còn xa lạ gì.
Là khi cô nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, cô ích kỷ cắn mạnh vào xương quai xanh của anh.
Mặc dù lúc này vết thương đã lành lại, nhưng nó đã được xăm lại thành một hình xăm.
Hình xăm dấu răng trên người đàn ông không hề có bất cứ một sự phản cảm nào, như là nó vốn phải ở đấy vậy.
Hướng Vãn Vãn không bao giờ ngờ được rằng mọi thứ sẽ diễn ra theo cách này.
Khi cô tỉnh táo lại, Cận Tập Ngôn đã đặt cả người cô lên chiếc giường lớn trong phòng.
Cô ngồi dậy khỏi giường, tất cả những gì cô nhìn thấy là hình ảnh người đàn ông đang cởi áo khoác.
Hướng Vãn Vãn ngẩng đầu ngây người trước cảnh tượng này, đầu lưỡi như bị thít lại, nói không ra lời: “Anh anh anh……em em em…..”
Cận Tập Ngôn tiện tay ném áo khoác xuống đất, sau đó ngã xuống giường, tiện tay mang theo cô cùng nhau nằm xuống.
Hướng Vãn Vãn bị anh đ è xuống, đầu óc cô trống rỗng.
Người đàn ông lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, giống như dã thú đang nhìn con mồi của mình.
Sau khi hai người im lặng nhìn nhau một lúc lâu, Cận Tập Ngôn mới vùi đầu vào cổ Hướng Vãn Vãn.
“Sau khi em đi, anh chưa bao giờ cho phép mình nghỉ ngơi.”
Khi cô rời khỏi Cận gia, mặc dù ngoài mặt là đi du lịch, nhưng Hướng Vãn Vãn không hề cảm thấy vui vẻ. Mỗi khi cô đến một nơi mới, mọi người đều rất hứng thú khám phá ngoại trừ cô. Khi cô tìm được một nơi có thể ngồi xuống thì bắt đầu thẫn thời, buổi tối cũng ngủ không ngon.
Lúc này, nghe được anh tủi thân nói lời lên án này, hai mắt cô chợt đỏ hoe.
Vốn dĩ nghĩ sau khi cô đi sẽ không còn mang lại những rắc rối cho anh nữa.
Nhưng lại không nghĩ rằng anh cũng giống như cô……
Không biết thế nào có thể hình dung được cảm xúc lúc này.
Khi cô hạ quyết tâm sẽ rời xa anh, luôn cảm thấy mình không có cách nào đối mặt được với hiện thực, nhưng vừa nhìn thấy anh, cô vẫn không thể đối mặt được.
Ngay cả khi hai người trước đó đã có những cử chỉ thân mật hơn bình thường. Nhưng Hướng Vãn Vãn luôn cho rằng Cận Tập Ngôn là người kiêu ngạo như vậy, mà cô nói đi là đi, anh sẽ không bị ảnh hưởng gì mà cứ tiếp tục cuộc sống thường ngày, có khi nào chán quá mới nghĩ tới cô thôi.
Nhưng cô không ngờ rằng anh sẽ đến đây tìm mình.
Người đã giấu kín trong lòng hơn hai tháng nay lại đang đứng trước mặt mình, Hướng Vãn Vãn căng thẳng đến mức không cảm nhận được xương quai xanh đau đớn, chỉ ngây người nhìn anh.
Cận Tập Ngôn dùng ngón tay nhéo cằm cô, nâng mặt cô lên một chút.
Đối diện với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của anh, Hướng Vãn Vãn có chút sợ hãi: “Anh…anh muốn làm gì.”
Cận Tập Ngôn nhìn chằm chằm vào môi cô, giọng điệu có chút khàn khàn quyến rũ: “Em nói xem.”
Dứt lời, như chịu đựng đã lâu, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Hướng Vãn Vãn sững người lại, môi dưới truyền đến cảm giác bị anh cắn, cô khẽ hé miệng ra, đầu lưỡi của người đàn ông nhanh chóng chui vào.
Anh nặng nề cuốn lấy đ@u lưỡi cô, cô lúc này mới vội vàng đẩy người đàn ông trước mặt mình ra.
Anh không để ý đến sự kháng cự của cô, đưa bàn tay đang giữ cằm cô ra sau đầu, tay còn lại ôm chặt eo cô, ép cô dán sát vào người mình.
Nụ hôn trở nên sâu hơn, hơi nóng của người đàn ông xuyên qua lớp vải mỏng manh truyền đến tận sâu đáy lòng cô.
Cảm giác trên môi càng mãnh liệt, Hướng Vãn Vãn nhìn chằm chằm vào mắt anh, đầu cô trống rỗng, cơ thể cô cũng dần trở nên nóng hơn. Mơ màng đắm chìm vào sự dịu dàng lại mạnh mẽ lúc này của người đàn ông.
Chàng trai ban đầu giúp Hướng Vãn Vãn xách vali vẻ mặt đang sững sờ nhìn hai người bọn họ hôn nhau say đắm ở nơi công cộng, anh ta không thể tin rằng đàn em mình vừa nhất kiến chung tình đã là hoa có chủ rồi.
Bên cạnh vẫn còn người đàn ông mặc vest vừa mới giật vali của anh ta, cũng đang nhìn anh ta chằm chằm.
Anh ta không dám lên tiếng, mất tự nhiên rời đi.
Ngày đầu tiên sinh viên tới báo danh, ngoài cổng trường có rất nhiều người, nữ sinh thì ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn vẻ bá đạo của Cận Tập Ngôn, còn nam sinh thì ánh mắt đầy tiếc nuối nhìn Hướng Vãn Vãn.
Nhiều sinh viên hò hét cổ vũ bên cạnh còn lấy điện thoại ra chụp lại cảnh tượng này.
Dù sao ngày đầu tiên nhập học lại có cơ hội chứng kiến cánh “k1ch thích” thế này cũng thật hiếm thấy mà.
Tiếng reo hò kéo tâm trí của Hướng Vãn Vãn lại.
Đối mặt với những ánh mắt dò xét xung quanh, cô đỏ bừng mặt, vỗ vỗ Cận Tập Ngôn vài cái.
Cận Tập Ngôn có chút bất mãn, coi xung quanh như không có ai: “Nhắm mắt lại.”
Hướng Vãn Vãn tránh đi nụ hôn của anh, giọng điệu tràn đầy vẻ ngượng ngùng và lo lắng: “Anh…nhiều người đang nhìn như vậy, anh làm cái gì đấy!”
Lúc này người đàn ông mới buông lỏng cô ra, ánh mắt lãnh đạm thường ngày bây giờ lại tràn đầy d*c vọng.
Sau khi lạnh lùng nhìn những người xung quanh, anh quay lại nhìn vào má và đôi tai đang đỏ ửng của cô gái nhỏ.
Đưa tay nhéo một cái: “Thẹn thùng?”
Khuôn mặt anh không có sự bối rối vào khi bị người khác vây xem.
Hướng Vãn Vãn: “……”
Da mặt cũng đủ dày đấy.
Nhưng vấn đề không phải cô thẹn thùng hay không.
Mà là những người đang đứng xem này……?
Hướng Vãn Vãn không nói gì.
Cận Tập Ngôn cúi đầu nhìn cô: “Giấy báo nhập học đâu?”
Vốn dĩ đã hạ quyết tâm rời xa anh, cũng không biết anh định làm gì, Hướng Vãn Vãn cắn môi, vẫn không trả lời anh.
Cận Tập Ngôn “hừ” một tiếng, đưa tay cởi chiếc cặp sách mà cô đang đeo sau lưng.
“Anh làm gì vậy!” Hướng Vãn Vãn muốn giật lại cặp sách.
Cận Tập Ngôn tránh tay cô, mở cặp sách ra xem hai lần, tìm được giấy báo nhập học, đưa cho vệ sĩ đang cầm vali: “Đi báo danh đi, không ở ký túc xá.”
Nói xong, anh nắm tay Hướng Vãn Vãn rời đi.
Hô hấp của anh có chút nặng nề, toàn thân tràn đầy hơi thở nguy hiểm, nhịp tim Hướng Vãn Vãn đập nhanh đến không thể khống chế được. Nhìn bộ dáng bây giờ của anh, lý trí cô nói rằng phải cùng anh vạch ra ranh giới, cho nên không thể đi cùng anh được.
Cô không quan tâm đ ến hình tượng của mình, vươn tay ra nắm lấy cánh cổng sắt, dùng cả hai chân quặp chặt vào nó: “Cận Tập Ngôn, anh phát điên cái gì vậy, em muốn đi báo danh!”
Người đàn ông quay đầu lại.
Hướng Vãn Vãn chột dạ: “Anh…..anh làm gì.”
Người đàn ông nhìn vẻ mặt của cô, khóe miệng giật giật, Hướng Vãn Vãn cảm thấy như anh đang chế nhạo cô.
Quả nhiên, trong giây tiếp theo, người đàn ông dễ dàng kéo cô ra khỏi cổng, bế vác cô lên.
“Cận Tập Ngôn! Anh buông em xuống!” Bị anh vác trên vai, Hướng Vãn Vãn vùng vẫy.
Cận Tập Ngôn đưa tay vỗ vào mông cô: “Đừng nhúc nhích.”
Nghe giọng nói âm trầm của anh, Hướng Vãn Vãn lập tức dừng động tác, ánh mắt rơi vào khuôn mặt anh.
Vì quá kinh ngạc trước sự xuất hiện của anh, nên cô đã không nhận ra sắc mặt của anh không bình thường.
Cận Tập Ngôn đặt cô vào ghế sau của ô tô, ngồi lên đóng cửa lại, còn ra lệnh cho vệ sĩ ở ghế lái khóa cửa xe lại.
Ý nghĩ muốn mở cửa xe chạy trốn của Hướng Vãn Vãn bị anh chặt đứt hoàn toàn.
Cận Tập Ngôn cũng ngồi ở hàng ghế sau, đây không phải là một chiếc sẽ rộng rãi, vì sự tồn tại của anh mà càng trở nên chật hẹp hơn.
Cận Tập Ngôn: “Về khách sạn.”
Người vệ sĩ mặt không cảm xúc kéo tấm chắn đằng trước lại, rồi bắt đầu khởi động xe.
Hướng Vãn Vãn nghe thấy anh nói “khách sạn” mà cuộn tròn người nép sát vào một góc, nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt phòng bị.
Trước đây, anh không bao giờ làm những hành động như thế này để ép buộc cô.
Người đàn ông ngoại trừ vẻ mặt u ám ra, hai mắt còn sâu thẳm như đang sắp bùng nổ.
Một bộ dạng như bị bức điên lên rồi.
Trực giác nói cho cô biết, phản kháng lại anh lúc này là vô tác dụng.
Hướng Vãn Vãn dịu giọng: “Anh trai, anh sao lại tới đây? Đại học A không phải khai giảng rồi sao.”
Cô không nói lời này thì bầu không khí vẫn còn ổn, nhưng cô vừa dứt lời, áp suất trong xe càng lúc càng giảm xuống.
Cận Tập Ngôn quay mặt lạnh lùng nhìn cô, sau đó kéo cô một cái, ngồi lên đùi mình.
Hai người ôm nhau không chút khoảng cách nào.
Bị ép ngồi trên đùi anh, cảm nhận được nhịp tim của anh cũng đang đập nhanh như mình, Hướng Vãn Vãn sững sờ một chút, lòng như lửa đốt, cô vùng vẫy đòi xuống khỏi anh.
Cận Tập Ngôn kéo eo cô vào sát người anh, nhắm mắt tựa vào ghế: “Anh khuyên em đừng nhúc nhích.”
Mặc dù giọng điệu của anh rất nhẹ, nhưng Hướng Vãn Vãn có thể nghe thấy được sự uy hiếp trong lời nói của anh.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Hướng Vãn Vãn ngoan ngoãn ngồi trên người anh không động đậy.
Xe chạy ổn định trên đường lớn, không khí trong xe càng lúc càng nóng.
Cảm nhận được người đàn ông bên dưới cũng càng lúc càng nóng, Hướng Vãn Vãn lo lắng nhìn sắc mặt anh.
Dường như có chút trắc bệch.
Cô muốn đưa tay lên sờ trán anh xem có sốt không, nhưng dường như không đủ can đảm nên lại để xuống.
Ở thành phố B, hai người đều là người ngoại địa, cô sống ở nhà anh lâu như vậy Hướng Vãn Vãn tự an ủi mình không thể làm “bạch nhãn lang” được, lúc này mới lấy hết can đảm đưa tay lên sờ trán anh.
Nhiệt độ trên trán của người đàn ông khi cô chạm vào vẫn bình thường.
Không giống như phát sốt.
Hướng Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khi cô định rút tay ra, Cận Tập Ngôn đã mở mắt ra.
Anh nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.
Hướng Vãn Vãn: “Em, em chỉ muốn xem anh có phát sốt không thôi.”
Cận Tập Ngôn: “Em quan tâm anh.”
Người đàn ông khẳng định nói, vẻ mặt vốn căng thẳng đã lâu cũng đã thả lỏng hơn nhiều.
Đối với vẻ mặt giống như mất đi rồi tìm lại được của anh, Hướng Vãn Vãn đau lòng phủ nhận: “Em không có.”
“Em đừng nói chuyện nữa.”
Không muốn nghe những lời này.
Cận Tập Ngôn cau mày, ép cái đầu đang ngẩng lên của cô vào vai anh.
Lực mạnh như vậy, miệng của Hướng Vãn Vãn bị ép chặt vào ngực anh, không thể nói được.
Muốn động đậy cũng không thể được, cả người đều bị anh ôm chặt trong vòng tay, lại không dám dùng toàn lực thoát ra.
Có lẽ anh không ăn sáng nên lại hạ đường huyết rồi.
Bất đắc dĩ bị anh ôm vào lòng, tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là xương quai xanh gợi cảm và trắng trẻo của anh.
Chỉ là Hướng Vãn Vãn chú ý đến một thứ màu đen trên xương quai xanh của anh, vì quá gần, nên cô không thể phân biệt được nó là gì.
Có lẽ là cái gì đó bẩn dính trên chăng.
Hướng Vãn Vãn nheo mắt lại và nhìn kỹ hơn, điểm đen dường như không chỉ là một vết, mà là một vòng tròn.
Nó nhìn giống như…..hình xăm.
Bệnh thích sạch sẽ của Cận Tập Ngôn đáng sợ cỡ nào, Hướng Vãn Vãn đã từng chứng kiến qua.
Chuyện có một hình xăm trên xương quai xanh….dường như không phải là chuyện anh có thể làm.
Mặc dù ý tưởng này không phù hợp vào thời điểm này, nhưng Hướng Vãn Vãn vẫn tò mò rằng cái gì lại có thể để anh xăm lên người được.
Một lúc sau, xe dừng lại, Cận Tập Ngôn ôm cô xuống xe.
Khi cả hai bước xuống, Hướng Vãn Vãn cuối cùng cũng nhìn rõ hình xăm trên xương quai xanh của anh. Cô liền nuốt xuống sự hoài nghi của mình.
Đến khi Cận Tập Ngôn bế cô vào khách sạn, cô thậm chí còn quên rằng mình nên phản kháng lại.
Anh ấy xăm dấu răng lên xương quai xanh của mình.
Dấu răng hình tròn đó cũng không còn xa lạ gì.
Là khi cô nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, cô ích kỷ cắn mạnh vào xương quai xanh của anh.
Mặc dù lúc này vết thương đã lành lại, nhưng nó đã được xăm lại thành một hình xăm.
Hình xăm dấu răng trên người đàn ông không hề có bất cứ một sự phản cảm nào, như là nó vốn phải ở đấy vậy.
Hướng Vãn Vãn không bao giờ ngờ được rằng mọi thứ sẽ diễn ra theo cách này.
Khi cô tỉnh táo lại, Cận Tập Ngôn đã đặt cả người cô lên chiếc giường lớn trong phòng.
Cô ngồi dậy khỏi giường, tất cả những gì cô nhìn thấy là hình ảnh người đàn ông đang cởi áo khoác.
Hướng Vãn Vãn ngẩng đầu ngây người trước cảnh tượng này, đầu lưỡi như bị thít lại, nói không ra lời: “Anh anh anh……em em em…..”
Cận Tập Ngôn tiện tay ném áo khoác xuống đất, sau đó ngã xuống giường, tiện tay mang theo cô cùng nhau nằm xuống.
Hướng Vãn Vãn bị anh đ è xuống, đầu óc cô trống rỗng.
Người đàn ông lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, giống như dã thú đang nhìn con mồi của mình.
Sau khi hai người im lặng nhìn nhau một lúc lâu, Cận Tập Ngôn mới vùi đầu vào cổ Hướng Vãn Vãn.
“Sau khi em đi, anh chưa bao giờ cho phép mình nghỉ ngơi.”
Khi cô rời khỏi Cận gia, mặc dù ngoài mặt là đi du lịch, nhưng Hướng Vãn Vãn không hề cảm thấy vui vẻ. Mỗi khi cô đến một nơi mới, mọi người đều rất hứng thú khám phá ngoại trừ cô. Khi cô tìm được một nơi có thể ngồi xuống thì bắt đầu thẫn thời, buổi tối cũng ngủ không ngon.
Lúc này, nghe được anh tủi thân nói lời lên án này, hai mắt cô chợt đỏ hoe.
Vốn dĩ nghĩ sau khi cô đi sẽ không còn mang lại những rắc rối cho anh nữa.
Nhưng lại không nghĩ rằng anh cũng giống như cô……