Hôn Trộm Ánh Trăng-Tiểu Chu Dao Dao - Trang 2
Chương 51
Cơn mưa mùa thu vẫn rơi không ngừng, rả rích xen lẫn với gió lạnh.
Bệnh viện nhân dân 2 Thượng Hải, tại phòng bệnh VIP.
Bác sĩ nói rõ bệnh tình với những việc cần chú ý xong bèn rời khỏi phòng.
Lúc này, trong phòng bệnh ngoại trừ Tưởng Kiêu vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê, thì chỉ còn lại hai anh em nhà họ Tạ đang đứng sát nhau bên cạnh giường bệnh.
“Cậu ta rất may mắn, sau khi bị lật xe biết bảo vệ đầu với cổ ngay lập tức, nếu không thì… Theo dõi dưỡng bệnh trên giường một khoảng thời gian, nếu không có triệu chứng bất ổn thì có thể xuất viện.”
Vẻ mặt Tạ Minh Duật nghiêm túc, thấy người bên cạnh không nói gì bèn quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy cô em gái nhà mình đang dán mắt nhìn người đàn ông trên giường bệnh như hồn lìa khỏi xác, hoàn toàn không nghe thấy lời của anh nói.
“Nguyệt Lượng?” Anh gọi.
“… Ừ.”
Đôi mắt Tạ Thanh Di khẽ động đậy, nhìn vào ánh mắt quan tâm của anh trai, bèn nở một nụ cười hời hợt: “Em không sao.”
Đuôi mắt cô vẫn còn hơi đỏ, đó là dấu vết khi nãy cô đã khóc.
Nụ cười gượng ép như vậy càng lộ rõ sự đáng thương.
Tạ Minh Duật nhẹ giọng an ủi: “Cậu ta không sao, em đừng buồn.”
Sau khi trải qua nỗi lo lắng hoảng sợ vừa rồi, Tạ Thanh Di cũng bình tĩnh trở lại: “Ừ, em không buồn, bác sĩ cũng nói anh ấy đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, hơn nữa hiện tại người đang nằm yên trên giường…”
Giọng nói dần dần nhỏ đi, trầm mặc hai giây, cô bỗng nhìn về phía Tạ Minh Duật: “Anh, em muốn ở đây với anh ấy, anh về nghỉ ngơi trước đi.”
Tạ Minh Duật nhíu mày: “Em ở đây?”
Trai đơn gái chiếc, không phải là quan hệ họ hàng, càng không phải là quan hệ bạn trai bạn gái.
“Không phải là ngày mai em còn phải quay về đoàn phim sao? Người trong bệnh viện nhiều như vậy, nếu như bị người ta chụp được thì.”
“Sáng sớm mai em tiếp tục xin nghỉ với đạo diễn.”
Con mắt đen láy của Tạ Thanh Di hiện ra vẻ bình tĩnh kiên định nhưng giọng nói lại nhỏ nhẹ: “Một mình anh ấy nằm trong bệnh viện, em không yên tâm, với tình trạng này em cũng không thể nào mà quay phim được.”
Vả lại cảm xúc ở mấy cảnh cuối càng đầy ắp sự phức tạp, cô không thể làm hai việc trong cùng một lúc được.
“Nhưng…”
Tạ Minh Duật vẫn còn muốn nói tiếp, Tạ Thanh Di lại cắt ngang: “Em sẽ ở với anh ấy một ngày, đợi đến khi anh ấy tỉnh rồi, em sẽ không trông coi nữa.”
Hiểu được tính cố chấp của em gái, Tạ Minh Duật cũng không nói nhiều nữa, để trợ lý thu xếp hộ lý rồi rời đi trước.
Ban đêm ngoài cửa sổ vẫn tối om, trong phòng bệnh yên tĩnh gọn gàng, ánh đèn tường màu vàng ấm áp đang bật, ánh sáng lờ mờ chiếu vào khuôn mặt điển trai của người đàn ông.
Tạ Thanh Di ngồi ở cạnh giường nhìn một lúc lâu, chợt nhỏ giọng thì thầm: “Bố mẹ em không mời anh, anh gọi điện cho em, em cũng sẽ không trách anh đâu… Bây giờ thành ra nông nỗi này…”
“Nếu như anh thật sự xảy ra chuyện gì đó không may, thì em sẽ không hối hận à? Tưởng Kiêu, anh đừng cứ coi em là con nít nữa.”
Nhìn thấy bàn tay anh ở bên ngoài, cô vươn tay ra nắm lấy, ngón tay thon gọn vẽ vào lòng bàn tay anh: Đồ khốn.
“May mà anh thông minh, biết bảo vệ mặt với đầu, nếu như anh trở nên xấu đi, em cũng không cần anh nữa.”
Viết xong nét cuối cùng của chữ “khốn”, cô cúi người xuống, úp mặt vào lòng bàn tay anh, mím môi lại một cách tủi thân, thấp giọng khóc thút thít: “Mau chóng khỏi lại nhé, xin anh đấy.”
Âm cuối biến mất trong tiếng mưa rơi lả tả, sau đó tất cả lại quay trở về yên tĩnh.
Ngày hôm nay dày vò từ sáng tới tối, cô đã mệt vô cùng.
Lúc này cơ thể cũng chẳng thể chống lại cơn buồn ngủ được nữa, nên mê man ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ màng, cô còn mơ một giấc mơ rời rạc, trong mơ lúc thì mưa rơi lúc thì mưa đá, cuối cùng cảnh tại nạn xe của Tưởng Kiêu hiện ra.
Chiếc xe lật đổ trong màn mưa, trái tim cô hẫng hụt, cảm giác bước không chạm đất ùa tới, khiến cô giật mình rồi bỗng chốc mở to mắt.
Nhưng trên đầu lại giống như bị thứ gì đó phủ lên, thoải mái ấm áp, mang theo mùi cây ngải cứu thoang thoảng.
Đôi mắt đen vừa mới tỉnh giấc vẫn còn bao phủ một màn sương mờ nhạt, theo động tác vươn người ngẩng đẩu của cô, sức lực ấm áp đó ở trên đầu cũng di chuyển đi.
Nhờ vào ánh nắng ban mai phảng phất xuyên vào từ ngoài cửa sổ, Tạ Thanh Di đối diện với đôi mắt cáo trong veo như ngọc lục bảo.
Anh lẳng lặng nhìn cô, trong mắt là sự dịu dàng vẫn chưa kịp che giấu.
Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh nắng xuyên qua cửa cổ sáng chói, trong lúc bốn mắt nhìn nhau, ánh mặt trời đã hạ xuống chậm dần.
Không biết đã qua bao lâu, Tạ Thanh Di cuối cùng cũng tỉnh táo lại trong cơn buồn ngủ mơ màng, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Anh tỉnh lại rồi!”
Cô ngồi thẳng người lên nhưng vì nằm sấp quá lâu nên xương cốt khắp người đều phát ra tiếng lạch cạch.
Công chúa nhỏ cành vàng lá ngọc không biết từ lúc nào đã nằm sấp thức thâu đêm ở bệnh viện, mặc dù cũng chỉ ngủ chưa đầy ba tiếng nhưng lại cảm thấy đầu óc nặng nề, cổ mỏi ê ẩm, lưng vai khắp nơi cũng không dễ chịu hơn là bao.
“Ừ, tỉnh lại rồi.”
Tưởng Kiểu nói, giọng khàn vô cùng.
Động tác vươn vai của Tạ Thanh Di dừng lại, liếc mắt nhìn đôi môi mỏng có hơi khô của anh: “Em đi rót nước cho anh.”
Nói xong, cô đứng dậy lấy một cốc nước ấm, hoàn toàn không có ý định bảo anh nhận lấy, mà trực tiếp điều chỉnh giường nằm lên đến góc nhất định, rồi đưa cốc nước tới miệng anh: “Uống đi.”
Miệng cốc sứ màu trắng vẫn có chút lành lạnh nhưng bàn tay áp vào của cô gái lại toả ra chút hơi ấm cơ thế.
Đôi môi Tưởng Kiêu khẽ mím lại, dưới cái nhìn chăm chú quan tâm của Tạ Thanh Di lại kề vào tay cô mà uống nước.
Lúc cô cho uống nước, đầu nghiêng về phía anh, làn mi dài khẽ rũ xuống, nét mặt chuyên tâm khiến người ta say mê.
“Còn muốn uống không?”
Cho đến khi giọng nói nhẹ nhàng phát ra, Tưởng Kiêu đã ngẩn ngơ: “Không cần.”
Tạ Thanh Di đặt cốc xuống xong, lại lần nữa ngồi trở về ghế: “Anh hiện tại cảm thấy như thế nào? Trên người có đau không, đầu óc thấy choáng không? Bụng có lẽ đói rồi đấy, em gọi hộ lý làm chút đồ ăn cho anh nhé?”
Một loạt câu thăm dò lo lắng nói ra từ miệng cô, Tưởng Kiêu luôn cảm thấy mình như đang nằm trong giấc mơ.
Từ lúc anh mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh đang nằm nghiêng cạnh giường trong ánh sáng nhập nhèm, khoảnh khắc ngay lúc đó, anh nghi ngờ bản thân liệu có phải là đã chết rồi lên thiên đường rồi không.
Nhưng loại người như anh, sao có tư cách lên được thiên đường cơ chứ.
“Anh vẫn ổn.”
Tưởng Kiêu khàn giọng đáp lại lời của cô, nơi nào đó tận đáy lòng yếu mềm nhưng lại sáng lên ánh sáng rực rỡ.
Anh vẫn còn sống, có thiên thần sẵn sàng rủ lòng thương anh.
“Vậy anh đói không?” Tạ Thanh Di hỏi, mà bụng cô trái lại kêu ùng ục trước, âm thanh này vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh rõ ràng có hơi xấu hổ.
Đôi má cô hiển nhiên có thấy được màu đỏ ửng lên nhàn nhạt, cô mím môi, trừng mắt nhìn anh có hơi vừa ngại vừa tức: “Đều tại anh, tối qua vắng mặt ở tiệc sinh nhật của em, em tức tới nỗi chẳng ăn được nhiều đồ.”
Cô chỉ ăn trái cây trang trí trên mặt bánh, mì trường thọ cũng chỉ ăn được một quả trứng chần cùng với hai gắp mì, tối nay trằn trọc không nghỉ, cô chắc chắn đã đói rồi.
Nhắc đến sinh nhật, làn mi dài của Tưởng Kiêu khẽ động đậy: “Xin lỗi…”
Tạ Thanh Di nói: “Anh không cần xin tôi, em đều biết hết rồi.”
Tưởng Kiêu nhìn cô: “?”
Tạ Thanh Di: “Chính là bố mẹ em không đưa thiệp mời tới nhà anh.”
Nói xong câu này, trong phòng bệnh yên tĩnh hẳn.
Hai người đều trầm mặc, không biết nên làm thế nào để tiếp tục chủ đề này.
Tạ Thanh Di cũng lúng túng, dứt khoát đứng dậy: “Em kêu hộ lý mua chút đồ ăn trước đây.”
Cô nhanh chân đi đến phòng hộ lý, dặn dò người chăm sóc một lượt.
Rồi tiếp tục quay trở về, ánh mặt trời bên ngoài đã sáng hơn rất nhiều, chiếu vào trong phòng cũng trở nên sáng sủa.
Vươn tay tắt đèn tường, Tạ Thanh Di nghiêng mặt, không có cách nào mà nhìn vào Tưởng Kiêu: “Em không biết bọn họ chưa đưa, nên anh trai em bảo cho em thì em mới biết được.”
Cô cảm thấy nên nói nói “xin lỗi” nhưng câu “xin lỗi” lại mắc nghẹn trong cổ họng, càng không biết làm sao để nói ra.
Đôi môi xinh đẹp mấp máy, cuối cùng vẫn là không nói điều gì, cô nhìn anh:
“May mà anh không sao, nếu không…”
Nếu không sau này cô chỉ sợ không còn muốn ăn sinh nhật nữa.
“Chuyện này không trách em.” Tưởng Kiêu nói.
“… Em biết.”
Tạ Thanh Di cũng không có thói quen nhận lỗi về mình, cúi đầu đá mũi chân, buồn bã nói: “Em chỉ là cảm thấy, dù sao anh xảy ra chuyện ở Thượng Hải… Thôi, không nói những thứ này nữa.”
Cho dù hiểu lầm tháo gỡ, biết anh không phải là cố tình vắng mặt, cô cũng không có gì phải bực tức cả.
Nhìn thấy ngoài cửa sổ ngày càng sáng rực, Tạ Thanh Di cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn xin nghỉ cho đạo diễn Mục.
Cô mới đầu định sao chép tin nhắn gửi cho chị Gia nhưng thấy chị Gia vừa mới đăng triết lý tràn đầy sức sống lên vòng bạn bè, đành dứt khoát gọi một cuộc điện thoại.
“Dạ vâng, phải xin nghỉ ba hôm… Người nhà bị bệnh nên cần phải chăm sóc.”
“Phía đạo diễn Mục em cũng đã nói rồi, dù sao cũng không nhiều cảnh cho lắm, về sau em sẽ chạy bổ sung thêm…”
“Ok, chị Gia yên tâm.”
Lải nhải với chị Gia xong bèn cúp điện thoại, Tạ Thanh Di quay người lại thì nhìn thấy Tưởng Kiểu ở trên giường luôn dán mắt nhìn cô, vẻ tiều tuỵ hiện ra giữa hàng lông mày khó có thể thấy được.
“Nhìn em như vậy làm gì?”
Tạ Thanh Di đặt điện thoại xuống, ho nhẹ: “Vẫn không thể để anh một mình ở bệnh viện được, thế thì đáng thương lắm.”
Nếu như cô bị bệnh, chỉ mong sao cả thế giới đều ôm cô, dỗ dành cô.
Tưởng Kiêu khẽ mím môi: “Cảm ơn.”
Đã coi anh như người nhà.
Gì mà phải khách sáo như vậy, Tạ Thanh Di trách thầm, miệng không nói, mà đi thẳng vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Đồ dùng cá nhân đều do trợ lý của Tạ Minh Duật chuẩn bị từ tối hôm qua, ngoại trừ khăn mặt với kem đánh răng, thậm chí còn cẩn thận chuẩn bị đủ đồ chăm sóc da, là nhãn hiệu cao cấp mà Tạ Thanh Di hiện đang làm đại sứ.
Sau khi rửa mặt, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều, tuy quầng thâm dưới viền mắt có hơi lộ ra nhưng khuôn mặt vẫn đẹp vô cùng.
Thuận tay búi tóc lên, Tạ Thanh Di lại cầm lấy một chiếc khăn mặt mới, ngâm vào nước ấm rồi vắt khô xong mới đi ra ngoài.
“Em lau mặt cho anh.”
Vẻ mặt Tạ Thanh Di có chút không được tự nhiên, đây có lẽ là lần đầu tiên đại tiểu thư chủ động chăm sóc người khác.
Nét mặt Tưởng Kiêu càng không được tự nhiên hơn, nên định nhấc tay lên:
“Anh làm là được rồi.”
Trên tay anh có vết thương, không có gãy xương nhưng trầy da nghiêm trọng, tay mới nhấc lên vết thương kết vảy lại muốn nứt ra.
Vẻ mặt Tạ Thanh Di thay đổi, nhanh chóng ấn vai anh lại, khuôn mặt trắng nõn tỏ ra nghiêm túc: “Lúc này còn tỏ vẻ cái gì chứ.”
Tưởng Kiêu ngẩn ra, trong nháy mắt, khăn mặt ấm đang cầm trong tay Tạ Thanh Di chạm vào khuôn mặt anh.
Giọng nói khó chịu của cô cũng truyền đến bên tai: “Không được động đậy, động đậy nữa là em tức giận đấy!”
Cáu kỉnh nhưng lại đáng yêu.
Tưởng Kiêu chậm rãi hạ tay xuống, mặc cho cô cầm khăn mặt chà lau một lượt.
Sau khi lau xong, Tạ Thanh Di còn ngắm anh hai giây như đang chiêm ngưỡng tác phẩm: “Hình như không tiều tuỵ cho lắm…”
Ngón tay thon trắng còn cọ vào cằm anh, khoé miệng hơi cong lên: “Râu ria mọc ra rồi nè, nếu không thì em cạo cho anh nhá?”
Cái chạm ấm áp thoáng qua dưới cằm khiến cho Tưởng Kiểu hơi cứng người lại.
May mà cô tự hỏi tự đáp: “Quên đi, em thì hậu đậu, nhỡ đâu sứt sẹo khuôn mặt này của anh thì em…”
Xót chết mất. Ba từ này kịp thời nuốt xuống cổ họng.
Nhìn thấy ánh mắt nóng như lửa đốt đang chờ đợi việc tiếp theo của người đàn ông, trái tim Tạ Thanh Di bỗng lỡ một nhịp, bèn cầm khăn mặt đi vào lại nhà vệ sinh.
Cô nàng trêu xong là bỏ chạy, đợi đến khi hộ lý mang bữa sáng đến, cô mới lề mề đi ra ngoài.
Bữa sáng của bệnh viện rất phong phú, bánh bao, cháo, trứng hấp, sữa nóng, sữa ngũ cốc,…
Vừa mới làm xong phẫu thuật, nên hộ lý cho Tưởng Kiêu ăn những thức ăn lỏng dễ tiêu hoá, còn Tạ Thanh Di ngồi ở bên cạnh tự mình ăn đồ của mình.
Cô ăn rất nhanh, sau khi ăn xong rảnh rỗi không có việc gì làm, chỉ ngồi ở bên cửa sổ chống cằm nhìn Tưởng Kiêu.
Anh mọi khi hay mặc đồ tối màu, nên trông vừa nghiêm túc lại vừa lạnh lùng, hiện giờ chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân kẻ sọc xanh trắng, mái tóc màu nâu lạnh rủ trước trán, càng hiện rõ làn da trắng sáng, cùng khuôn mặt khôi ngô ngày càng đẹp trai, anh có một vẻ đẹp mong manh, như cây tường vi sau cơn mưa lớn hay những giọt sương sớm long lanh ở rừng lá kim, tuy tuyệt đẹp nhưng lại dễ vỡ…
Thật sự rất là đẹp.
Bệnh viện nhân dân 2 Thượng Hải, tại phòng bệnh VIP.
Bác sĩ nói rõ bệnh tình với những việc cần chú ý xong bèn rời khỏi phòng.
Lúc này, trong phòng bệnh ngoại trừ Tưởng Kiêu vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê, thì chỉ còn lại hai anh em nhà họ Tạ đang đứng sát nhau bên cạnh giường bệnh.
“Cậu ta rất may mắn, sau khi bị lật xe biết bảo vệ đầu với cổ ngay lập tức, nếu không thì… Theo dõi dưỡng bệnh trên giường một khoảng thời gian, nếu không có triệu chứng bất ổn thì có thể xuất viện.”
Vẻ mặt Tạ Minh Duật nghiêm túc, thấy người bên cạnh không nói gì bèn quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy cô em gái nhà mình đang dán mắt nhìn người đàn ông trên giường bệnh như hồn lìa khỏi xác, hoàn toàn không nghe thấy lời của anh nói.
“Nguyệt Lượng?” Anh gọi.
“… Ừ.”
Đôi mắt Tạ Thanh Di khẽ động đậy, nhìn vào ánh mắt quan tâm của anh trai, bèn nở một nụ cười hời hợt: “Em không sao.”
Đuôi mắt cô vẫn còn hơi đỏ, đó là dấu vết khi nãy cô đã khóc.
Nụ cười gượng ép như vậy càng lộ rõ sự đáng thương.
Tạ Minh Duật nhẹ giọng an ủi: “Cậu ta không sao, em đừng buồn.”
Sau khi trải qua nỗi lo lắng hoảng sợ vừa rồi, Tạ Thanh Di cũng bình tĩnh trở lại: “Ừ, em không buồn, bác sĩ cũng nói anh ấy đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, hơn nữa hiện tại người đang nằm yên trên giường…”
Giọng nói dần dần nhỏ đi, trầm mặc hai giây, cô bỗng nhìn về phía Tạ Minh Duật: “Anh, em muốn ở đây với anh ấy, anh về nghỉ ngơi trước đi.”
Tạ Minh Duật nhíu mày: “Em ở đây?”
Trai đơn gái chiếc, không phải là quan hệ họ hàng, càng không phải là quan hệ bạn trai bạn gái.
“Không phải là ngày mai em còn phải quay về đoàn phim sao? Người trong bệnh viện nhiều như vậy, nếu như bị người ta chụp được thì.”
“Sáng sớm mai em tiếp tục xin nghỉ với đạo diễn.”
Con mắt đen láy của Tạ Thanh Di hiện ra vẻ bình tĩnh kiên định nhưng giọng nói lại nhỏ nhẹ: “Một mình anh ấy nằm trong bệnh viện, em không yên tâm, với tình trạng này em cũng không thể nào mà quay phim được.”
Vả lại cảm xúc ở mấy cảnh cuối càng đầy ắp sự phức tạp, cô không thể làm hai việc trong cùng một lúc được.
“Nhưng…”
Tạ Minh Duật vẫn còn muốn nói tiếp, Tạ Thanh Di lại cắt ngang: “Em sẽ ở với anh ấy một ngày, đợi đến khi anh ấy tỉnh rồi, em sẽ không trông coi nữa.”
Hiểu được tính cố chấp của em gái, Tạ Minh Duật cũng không nói nhiều nữa, để trợ lý thu xếp hộ lý rồi rời đi trước.
Ban đêm ngoài cửa sổ vẫn tối om, trong phòng bệnh yên tĩnh gọn gàng, ánh đèn tường màu vàng ấm áp đang bật, ánh sáng lờ mờ chiếu vào khuôn mặt điển trai của người đàn ông.
Tạ Thanh Di ngồi ở cạnh giường nhìn một lúc lâu, chợt nhỏ giọng thì thầm: “Bố mẹ em không mời anh, anh gọi điện cho em, em cũng sẽ không trách anh đâu… Bây giờ thành ra nông nỗi này…”
“Nếu như anh thật sự xảy ra chuyện gì đó không may, thì em sẽ không hối hận à? Tưởng Kiêu, anh đừng cứ coi em là con nít nữa.”
Nhìn thấy bàn tay anh ở bên ngoài, cô vươn tay ra nắm lấy, ngón tay thon gọn vẽ vào lòng bàn tay anh: Đồ khốn.
“May mà anh thông minh, biết bảo vệ mặt với đầu, nếu như anh trở nên xấu đi, em cũng không cần anh nữa.”
Viết xong nét cuối cùng của chữ “khốn”, cô cúi người xuống, úp mặt vào lòng bàn tay anh, mím môi lại một cách tủi thân, thấp giọng khóc thút thít: “Mau chóng khỏi lại nhé, xin anh đấy.”
Âm cuối biến mất trong tiếng mưa rơi lả tả, sau đó tất cả lại quay trở về yên tĩnh.
Ngày hôm nay dày vò từ sáng tới tối, cô đã mệt vô cùng.
Lúc này cơ thể cũng chẳng thể chống lại cơn buồn ngủ được nữa, nên mê man ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ màng, cô còn mơ một giấc mơ rời rạc, trong mơ lúc thì mưa rơi lúc thì mưa đá, cuối cùng cảnh tại nạn xe của Tưởng Kiêu hiện ra.
Chiếc xe lật đổ trong màn mưa, trái tim cô hẫng hụt, cảm giác bước không chạm đất ùa tới, khiến cô giật mình rồi bỗng chốc mở to mắt.
Nhưng trên đầu lại giống như bị thứ gì đó phủ lên, thoải mái ấm áp, mang theo mùi cây ngải cứu thoang thoảng.
Đôi mắt đen vừa mới tỉnh giấc vẫn còn bao phủ một màn sương mờ nhạt, theo động tác vươn người ngẩng đẩu của cô, sức lực ấm áp đó ở trên đầu cũng di chuyển đi.
Nhờ vào ánh nắng ban mai phảng phất xuyên vào từ ngoài cửa sổ, Tạ Thanh Di đối diện với đôi mắt cáo trong veo như ngọc lục bảo.
Anh lẳng lặng nhìn cô, trong mắt là sự dịu dàng vẫn chưa kịp che giấu.
Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh nắng xuyên qua cửa cổ sáng chói, trong lúc bốn mắt nhìn nhau, ánh mặt trời đã hạ xuống chậm dần.
Không biết đã qua bao lâu, Tạ Thanh Di cuối cùng cũng tỉnh táo lại trong cơn buồn ngủ mơ màng, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Anh tỉnh lại rồi!”
Cô ngồi thẳng người lên nhưng vì nằm sấp quá lâu nên xương cốt khắp người đều phát ra tiếng lạch cạch.
Công chúa nhỏ cành vàng lá ngọc không biết từ lúc nào đã nằm sấp thức thâu đêm ở bệnh viện, mặc dù cũng chỉ ngủ chưa đầy ba tiếng nhưng lại cảm thấy đầu óc nặng nề, cổ mỏi ê ẩm, lưng vai khắp nơi cũng không dễ chịu hơn là bao.
“Ừ, tỉnh lại rồi.”
Tưởng Kiểu nói, giọng khàn vô cùng.
Động tác vươn vai của Tạ Thanh Di dừng lại, liếc mắt nhìn đôi môi mỏng có hơi khô của anh: “Em đi rót nước cho anh.”
Nói xong, cô đứng dậy lấy một cốc nước ấm, hoàn toàn không có ý định bảo anh nhận lấy, mà trực tiếp điều chỉnh giường nằm lên đến góc nhất định, rồi đưa cốc nước tới miệng anh: “Uống đi.”
Miệng cốc sứ màu trắng vẫn có chút lành lạnh nhưng bàn tay áp vào của cô gái lại toả ra chút hơi ấm cơ thế.
Đôi môi Tưởng Kiêu khẽ mím lại, dưới cái nhìn chăm chú quan tâm của Tạ Thanh Di lại kề vào tay cô mà uống nước.
Lúc cô cho uống nước, đầu nghiêng về phía anh, làn mi dài khẽ rũ xuống, nét mặt chuyên tâm khiến người ta say mê.
“Còn muốn uống không?”
Cho đến khi giọng nói nhẹ nhàng phát ra, Tưởng Kiêu đã ngẩn ngơ: “Không cần.”
Tạ Thanh Di đặt cốc xuống xong, lại lần nữa ngồi trở về ghế: “Anh hiện tại cảm thấy như thế nào? Trên người có đau không, đầu óc thấy choáng không? Bụng có lẽ đói rồi đấy, em gọi hộ lý làm chút đồ ăn cho anh nhé?”
Một loạt câu thăm dò lo lắng nói ra từ miệng cô, Tưởng Kiêu luôn cảm thấy mình như đang nằm trong giấc mơ.
Từ lúc anh mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh đang nằm nghiêng cạnh giường trong ánh sáng nhập nhèm, khoảnh khắc ngay lúc đó, anh nghi ngờ bản thân liệu có phải là đã chết rồi lên thiên đường rồi không.
Nhưng loại người như anh, sao có tư cách lên được thiên đường cơ chứ.
“Anh vẫn ổn.”
Tưởng Kiêu khàn giọng đáp lại lời của cô, nơi nào đó tận đáy lòng yếu mềm nhưng lại sáng lên ánh sáng rực rỡ.
Anh vẫn còn sống, có thiên thần sẵn sàng rủ lòng thương anh.
“Vậy anh đói không?” Tạ Thanh Di hỏi, mà bụng cô trái lại kêu ùng ục trước, âm thanh này vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh rõ ràng có hơi xấu hổ.
Đôi má cô hiển nhiên có thấy được màu đỏ ửng lên nhàn nhạt, cô mím môi, trừng mắt nhìn anh có hơi vừa ngại vừa tức: “Đều tại anh, tối qua vắng mặt ở tiệc sinh nhật của em, em tức tới nỗi chẳng ăn được nhiều đồ.”
Cô chỉ ăn trái cây trang trí trên mặt bánh, mì trường thọ cũng chỉ ăn được một quả trứng chần cùng với hai gắp mì, tối nay trằn trọc không nghỉ, cô chắc chắn đã đói rồi.
Nhắc đến sinh nhật, làn mi dài của Tưởng Kiêu khẽ động đậy: “Xin lỗi…”
Tạ Thanh Di nói: “Anh không cần xin tôi, em đều biết hết rồi.”
Tưởng Kiêu nhìn cô: “?”
Tạ Thanh Di: “Chính là bố mẹ em không đưa thiệp mời tới nhà anh.”
Nói xong câu này, trong phòng bệnh yên tĩnh hẳn.
Hai người đều trầm mặc, không biết nên làm thế nào để tiếp tục chủ đề này.
Tạ Thanh Di cũng lúng túng, dứt khoát đứng dậy: “Em kêu hộ lý mua chút đồ ăn trước đây.”
Cô nhanh chân đi đến phòng hộ lý, dặn dò người chăm sóc một lượt.
Rồi tiếp tục quay trở về, ánh mặt trời bên ngoài đã sáng hơn rất nhiều, chiếu vào trong phòng cũng trở nên sáng sủa.
Vươn tay tắt đèn tường, Tạ Thanh Di nghiêng mặt, không có cách nào mà nhìn vào Tưởng Kiêu: “Em không biết bọn họ chưa đưa, nên anh trai em bảo cho em thì em mới biết được.”
Cô cảm thấy nên nói nói “xin lỗi” nhưng câu “xin lỗi” lại mắc nghẹn trong cổ họng, càng không biết làm sao để nói ra.
Đôi môi xinh đẹp mấp máy, cuối cùng vẫn là không nói điều gì, cô nhìn anh:
“May mà anh không sao, nếu không…”
Nếu không sau này cô chỉ sợ không còn muốn ăn sinh nhật nữa.
“Chuyện này không trách em.” Tưởng Kiêu nói.
“… Em biết.”
Tạ Thanh Di cũng không có thói quen nhận lỗi về mình, cúi đầu đá mũi chân, buồn bã nói: “Em chỉ là cảm thấy, dù sao anh xảy ra chuyện ở Thượng Hải… Thôi, không nói những thứ này nữa.”
Cho dù hiểu lầm tháo gỡ, biết anh không phải là cố tình vắng mặt, cô cũng không có gì phải bực tức cả.
Nhìn thấy ngoài cửa sổ ngày càng sáng rực, Tạ Thanh Di cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn xin nghỉ cho đạo diễn Mục.
Cô mới đầu định sao chép tin nhắn gửi cho chị Gia nhưng thấy chị Gia vừa mới đăng triết lý tràn đầy sức sống lên vòng bạn bè, đành dứt khoát gọi một cuộc điện thoại.
“Dạ vâng, phải xin nghỉ ba hôm… Người nhà bị bệnh nên cần phải chăm sóc.”
“Phía đạo diễn Mục em cũng đã nói rồi, dù sao cũng không nhiều cảnh cho lắm, về sau em sẽ chạy bổ sung thêm…”
“Ok, chị Gia yên tâm.”
Lải nhải với chị Gia xong bèn cúp điện thoại, Tạ Thanh Di quay người lại thì nhìn thấy Tưởng Kiểu ở trên giường luôn dán mắt nhìn cô, vẻ tiều tuỵ hiện ra giữa hàng lông mày khó có thể thấy được.
“Nhìn em như vậy làm gì?”
Tạ Thanh Di đặt điện thoại xuống, ho nhẹ: “Vẫn không thể để anh một mình ở bệnh viện được, thế thì đáng thương lắm.”
Nếu như cô bị bệnh, chỉ mong sao cả thế giới đều ôm cô, dỗ dành cô.
Tưởng Kiêu khẽ mím môi: “Cảm ơn.”
Đã coi anh như người nhà.
Gì mà phải khách sáo như vậy, Tạ Thanh Di trách thầm, miệng không nói, mà đi thẳng vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Đồ dùng cá nhân đều do trợ lý của Tạ Minh Duật chuẩn bị từ tối hôm qua, ngoại trừ khăn mặt với kem đánh răng, thậm chí còn cẩn thận chuẩn bị đủ đồ chăm sóc da, là nhãn hiệu cao cấp mà Tạ Thanh Di hiện đang làm đại sứ.
Sau khi rửa mặt, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều, tuy quầng thâm dưới viền mắt có hơi lộ ra nhưng khuôn mặt vẫn đẹp vô cùng.
Thuận tay búi tóc lên, Tạ Thanh Di lại cầm lấy một chiếc khăn mặt mới, ngâm vào nước ấm rồi vắt khô xong mới đi ra ngoài.
“Em lau mặt cho anh.”
Vẻ mặt Tạ Thanh Di có chút không được tự nhiên, đây có lẽ là lần đầu tiên đại tiểu thư chủ động chăm sóc người khác.
Nét mặt Tưởng Kiêu càng không được tự nhiên hơn, nên định nhấc tay lên:
“Anh làm là được rồi.”
Trên tay anh có vết thương, không có gãy xương nhưng trầy da nghiêm trọng, tay mới nhấc lên vết thương kết vảy lại muốn nứt ra.
Vẻ mặt Tạ Thanh Di thay đổi, nhanh chóng ấn vai anh lại, khuôn mặt trắng nõn tỏ ra nghiêm túc: “Lúc này còn tỏ vẻ cái gì chứ.”
Tưởng Kiêu ngẩn ra, trong nháy mắt, khăn mặt ấm đang cầm trong tay Tạ Thanh Di chạm vào khuôn mặt anh.
Giọng nói khó chịu của cô cũng truyền đến bên tai: “Không được động đậy, động đậy nữa là em tức giận đấy!”
Cáu kỉnh nhưng lại đáng yêu.
Tưởng Kiêu chậm rãi hạ tay xuống, mặc cho cô cầm khăn mặt chà lau một lượt.
Sau khi lau xong, Tạ Thanh Di còn ngắm anh hai giây như đang chiêm ngưỡng tác phẩm: “Hình như không tiều tuỵ cho lắm…”
Ngón tay thon trắng còn cọ vào cằm anh, khoé miệng hơi cong lên: “Râu ria mọc ra rồi nè, nếu không thì em cạo cho anh nhá?”
Cái chạm ấm áp thoáng qua dưới cằm khiến cho Tưởng Kiểu hơi cứng người lại.
May mà cô tự hỏi tự đáp: “Quên đi, em thì hậu đậu, nhỡ đâu sứt sẹo khuôn mặt này của anh thì em…”
Xót chết mất. Ba từ này kịp thời nuốt xuống cổ họng.
Nhìn thấy ánh mắt nóng như lửa đốt đang chờ đợi việc tiếp theo của người đàn ông, trái tim Tạ Thanh Di bỗng lỡ một nhịp, bèn cầm khăn mặt đi vào lại nhà vệ sinh.
Cô nàng trêu xong là bỏ chạy, đợi đến khi hộ lý mang bữa sáng đến, cô mới lề mề đi ra ngoài.
Bữa sáng của bệnh viện rất phong phú, bánh bao, cháo, trứng hấp, sữa nóng, sữa ngũ cốc,…
Vừa mới làm xong phẫu thuật, nên hộ lý cho Tưởng Kiêu ăn những thức ăn lỏng dễ tiêu hoá, còn Tạ Thanh Di ngồi ở bên cạnh tự mình ăn đồ của mình.
Cô ăn rất nhanh, sau khi ăn xong rảnh rỗi không có việc gì làm, chỉ ngồi ở bên cửa sổ chống cằm nhìn Tưởng Kiêu.
Anh mọi khi hay mặc đồ tối màu, nên trông vừa nghiêm túc lại vừa lạnh lùng, hiện giờ chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân kẻ sọc xanh trắng, mái tóc màu nâu lạnh rủ trước trán, càng hiện rõ làn da trắng sáng, cùng khuôn mặt khôi ngô ngày càng đẹp trai, anh có một vẻ đẹp mong manh, như cây tường vi sau cơn mưa lớn hay những giọt sương sớm long lanh ở rừng lá kim, tuy tuyệt đẹp nhưng lại dễ vỡ…
Thật sự rất là đẹp.