Hôn Trộm Ánh Trăng-Tiểu Chu Dao Dao - Trang 2
Chương 37
Những từ này được nói ra một cách rất nhẹ nhàng, lộ ra chút câu dẫn.
Nhưng lời này lại xẹt qua tai như một luồng điện nhỏ, chạy dọc khắp người, khiến cả người Tưởng Kiêu căng thẳng.
Rõ ràng cô là người uống say nhưng người chịu tội lại là anh.
Thấy cô càng thêm to gan, giống như muốn đưa tay về phía này, Tưởng Kiêu đột nhiên nắm chặt lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cô: “Em say rồi.”
Một cái tay khác ôm chặt lấy eo cô, cố gắng đẩy cô ra khỏi lòng mình.
Sức lực lớn đến mức Tạ Thanh Di chưa kịp quấn lấy anh đã bị anh đẩy đến trên ghế sô pha.
“Nếu em đã về nhà rồi thì anh cũng về đây.”
Anh đứng dậy định rời đi nhưng đột nhiên tay áo sơ mi của anh bị người ta nắm lấy.
“Anh ơi.”
Tạ Thanh Di gọi anh, đôi mắt đen láy trong veo lướt qua quần âu của anh: “Anh có chắc muốn đi ra ngoài trong tình trạng như vậy không?”
Trong mắt Tưởng Kiêu lóe lên một tia mất tự nhiên, anh cúi người che đi đôi mắt không có ý tốt kia của cô: “Cái đồ xấu xa nhà em.”
Anh nghiến răng khẽ chửi, tức nhưng không thể làm gì được.
“Đúng vậy, em là một tên xấu xa.”
Hai mắt Tạ Thanh Di bị che khuất nhưng nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ hơn: “Anh cũng là một tên xấu xa, miệng thì luôn nói coi em như em gái nhưng lại có ý nghĩ không nên có với em, đồ lừa đảo.”
Tưởng Kiêu trầm giọng nói: “Đừng nói nữa.”
“Không nói thì không nói, dù sao cũng là sự thật.”
Tạ Thanh Di đặt ngón tay lên lòng bàn tay to lớn từ từ di chuyển lên trên: “Nghe nói là… Rất khó chịu, có đúng không?”
Tưởng Kiêu: “…”
Khi cô uống say quả thật là vô cùng to gan lớn mật.
Đợi ngày mai thức dậy, nhớ đến những gì cô đã làm tối nay, không biết cô sẽ có phản ứng như thế nào.
“Chuyện đêm nay, anh sẽ coi nó như chưa từng xảy ra.”
Tưởng Kiêu rút tay về, sợ cô tiếp tục làm loạn, anh lấy chiếc chăn trên ghế sô pha trực tiếp đắp lên đầu cô: “Anh về đây, em nghỉ ngơi đi.”
Đợi đến khi cô loạng choạng kéo được chiếc chăn xuống thì Tưởng Kiêu đã đi đến lối ra rồi.
“Anh yên tâm để em ở nhà một mình khi uống say sao?”
Tạ Thanh Di ôm chăn, hét về phía bóng lưng anh: “Nhỡ đâu em bị ngã chết trong lúc tắm. uống nước bị sặc chết, hay là chạm vào đồ điện rồi bị giật chết thì sao?”
Những lời này nghe vô cùng ẫu trí nhưng thành công khiến Tưởng Kiêu dừng lại.
Tạ Thanh Di tiếp tục nói: “Nếu em thật sự xảy ra chuyện gì, cho dù có thành ma cũng sẽ lơ lửng trên giường anh mỗi đêm.”
Nghe vậy, giữa đôi lông mày tuấn tú của Tưởng Kiêu hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Có lẽ kiếp trước anh nợ cô.
Nhưng nếu tiếp tục ở lại…
Anh nhìn xuống, lạnh lùng nhìn phản ứng đáng xấu hổ của mình, thật sự không biết mình có thể kiềm chế được bao nhiêu lâu nữa.
Ngay khi anh đang suy nghĩ, phía sau đột nhiên có tiếng động.
Tưởng Kiêu quay đầu lại, nhìn cô gái đang ôm một chiếc chăn dài màu hồng nhạt, ngồi cuộn tròn trên chiếc ghế sô pha trắng muốt, đầu nghiêng về bên trái, nhắm mắt giống như đang ngủ.
Tưởng Kiêu: “…”
Đồ yêu tinh này.
Anh thầm thở dài trong lòng, quay trở lại ghế sô pha.
Lần này cô thật sự ngủ rồi.
Vẻ ngoài yên tĩnh hoàn toàn khác với khí chất hung hãn vừa rồi.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ say này một hồi lâu, sau khi chắc chắn là cô đã ngủ say, Tưởng Kiêu cúi người bế cô lên.
Phòng ngủ của Tạ Thanh Di còn mộng ảo và thiếu nữ hơn cả phòng khách, chiếc giường lớn hai mét thiết kế theo kiểu giường hoàng gia Anh, đệm cao và mềm được phủ một tấm ga mà champagne, màn giường có hai lớp, một lớp sa tanh màu trắng, một lớp sa tanh màu xanh khói, được buọc gọn sang hai bên, trông giống như một chiếc hộp được trang trí tinh tế.
Và cô gái trể đang nằm trên giường kia chắc chắn là bảo vật quý giá nhất.
Tưởng Kiêu bế người đặt lên giường.
Ngay khi anh định đứng dậy, vạt áo bị người nào đó nắm chặt.
Anh bẻ tay cô gái ra nhưng lại nghe thấy cô gái khẽ nỉ non: “Anh trai ơi…”
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Tưởng Kiêu có thể nhìn thấy rõ hàng mi đen dày và lớp lông tơ mềm mại quanh gò má trắng sứ của cô, nhìn cô đẹp như một bức tranh sơn dầu được người họa sĩ vẽ một cách tỉ mỉ.
“Anh ở đây.” Ma xui quỷ khiến mà Tưởng Kiêu lại lên tiếng.
Mặc dù anh không chắc, tiếng anh trai này của cô là gọi anh hay anh trai Tạ Minh Duật của cô.
Sau khi nhận được tiếng đáp lại, đôi lông mày đang hơi cau lại của cô gái từ từ giãn ra.
Tưởng Kiêu nắm tay cô, kéo tay cô ra khỏi vạt áo của mình.
Tay cô rất mềm, cầm trong tay giống như cầm một cục bông vậy, mềm mềm nhũn nhũn, khiến người ta không nỡ buông tay ra.
Anh siết nhẹ lấy bàn tay cô nhưng cuối cùng vẫn đặt xuống, xoay người đi vào phòng tắm, một lát sau quay lại với một chiếc khăn ướt.
Dưới ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn đầu giường, Tưởng Kiêu lau mặt cho Tạ Thanh Di.
Động tác lau mặt cho cô rất nhẹ nhàng, như thể đang chăm sóc một đứa bé.
Sau khi lau mặt và tay, đắp chăn đoàng hoàng cho cô, Tưởng Kiêu không rời đi, chỉ ngồi bên giường lẳng lặng nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô.
Cơ hội như vậy là quá hiếm.
Yên tĩnh, không bị ai quấy rầy, thời gian dành riêng cho hai người họ.
Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng không nhịn được chạm vào cánh môi hồng nhạt, xoa xoa một hồi, đôi mắt xanh lục trong đêm đen càng thêm thâm thúy.
Cảm giác gắn bó như môi với răng hóa ra lại tốt đẹp như vậy.
Hơi thở của cô bị hơi thở của anh nhấn chìm, cả người cô ngoan một cách kỳ lạ, bị anh chi phối và điều khiển, nhịp tim của họ đều hỗn loạn.
Chỉ cần nhớ tới là…
Anh lại cảm nhận rõ ràng cơn khô nóng kia lại trở lại trong cơ thể mình.
Anh nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị rút tay về.
Tuy nhiên ngay sau đó, đầu ngón tay anh đột nhiên có chút ẩm ướt.
Tưởng Kiêu vừa mở mắt ra liền nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô gái trên giường khẽ hé mở, như đang mơ được ăn món ngon nào đó, môi lưỡi khẽ liếm lòng bàn tay của anh.
Các khớp ngón tay của anh cứng đờ, yết hầu nhấp nhô.
Giống như việc mở chiếc hộp Pandora ra, vô số ý nghĩ xấu xa, đê hèn và vô liêm sỉ bùng lên trong tim anh, phá hủy lí trí của anh từng chút một…
Một tay đỡ mép giường, đầu tóc đen của người đàn ông bất giác tiến đến gần.
Chiếc mũi cao áp vào gò má mềm mại của cô gái, cảm giác rất ấm áp, đôi môi mỏng vừa định lướt qua khóe môi ửng hồng nhưng lại đột nhiên dừng lại.
Trong mắt anh thoáng qua vẻ bối rối, anh đang làm cái gì vậy?
Bản thân vốn đã là một tên ngụy quân tử tâm khẩu bất nhất, giờ còn định giậu đổ bìm leo?
Tưởng Kiêu đột nhiên đứng dậy, thả màn giường xuống, vội vàng rời khỏi phòng ngủ thơm tho.
***
Sáng sớm hôm sau, Tạ Thanh Di tỉnh dậy ôm trán, đầu óc còn chút mông lung.
Nhìn bốn phía xung quanh, đây là phòng ngủ của cô.
Cúi đầu nhìn xuống, cô vẫn mặc bộ quần áo hôm qua nhưng áo lót đã biến mất, áo phông bên ngoài hơi nhăn, đường cong trước ngực lộ rất rõ ràng.
Áo ngực của cô đâu rồi.
Tạ Thanh Di gõ đầu suy nghĩ một lúc, ký ức về đêm qua liên tục hiện ra trước mắt như một ppt---
Cô cùng Tần Cửu đi uống rượu, sau đó gọi điện mắng Tưởng Kiêu.
Sau đó, Tưởng Kiêu đến và đưa cô về nhà, cô cưỡng hôn anh, thậm chí còn định đưa tay sờ bé Tưởng Kiêu?
Vãi nồi, vãi nồi, vãi nồi!
Người say rượu sau khi tỉnh táo lại luôn cảm thấy xấu hổ khi nhớ lại nhũng chuyện mình đã làm lúc say.
Khuôn mặt xinh xắn của cô chuyển sang màu đỏ.
Cô tức giận xoa mái tóc rối bù xù của mình, trong lòng tràn đầy suy nghĩ --- Tại sao tối qua cô lại bạo như thế?
Lần sau gặp lại Tưởng Kiêu, cô phải giải thích như thế nào?
Loay hoay một hồi, Tạ Thanh Di bò dậy từ trên giường.
Trong khi đánh răng rửa mặt trong phòng tắm, cô nhìn chằm chằm vào môi mình, lại ngây ngốc thêm một lúc nữa.
Tối qua, cô với Tưởng Kiêu đã hôn nhau.
Trong ấn tượng của cô, cảm giác cũng không tệ lắm.
Anh hôn giỏi như vậy, không giống như lần đầu tiên, có phải là anh đã lén lút tập luyện sau lưng cô không?
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô nhìn quần áo của mình, trong lòng rất phức tạp.
Cô cởi như vậy ngồi trong lòng anh, làm sao anh có thể nhịn được vậy? Anh là Liễu Hạ Huệ chuyển thế à?
Chửi thầm thì chửi thầm, Tạ Thanh Di đi ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị ra sô pha nhặt áo lót.
Cô vừa mới đi đến hành lang, liền nhìn thấy một bóng người cao lớn đang nằm trên ghế sô pha.
Ghế sô pha nhà cô không ngắn, dài 1m8 nhưng vẫn không đủ với cái cơ thể cao lớn kia của Tưởng Kiêu.
Anh nằm nghiêng cuộn người, hai tay ôm ngực, mái tóc màu nâu lạnh hơi rối tung trên trán.
Rèm cửa phòng khách vẫn chưa đóng hoàn toàn, ánh nắng ban mai chiếu vào người anh, tạo thành một cái bóng trên mí mắt và sống mũi anh, khiến anh càng thêm tuấn tú và sắc bén.
Tạ Thanh Di sững sờ một lúc.
Anh không rời đi?
Còn ngủ trên sô pha cả đêm?
Cô chợt thấy hối hận, sớm biết rằng ngày này sẽ đến, lẽ ra cô không nên gộp phòng khách với phòng để quần áo.
Bước chân cô nhẹ nhàng, chậm rãi bước về phía người đàn ông.
Một bước, hai bước…
Khi cô chỉ còn cách anh hai mét, đôi mắt hồ ly đang nhắm nghiền kia đột nhiên mở ra, đồng tử xanh lục khi mới ngủ dậy giống như viên đá quý dưới ánh nắng vàng.
Trái tim Tạ Thanh Di run lên, nhất thời quên cả thở.
Mãi đến khi Tưởng Kiêu ngồi dậy, hơi cau mày nhìn cô: “Em tỉnh rồi?”
Tạ Thanh Di: “…”
Giọng điệu nghiêm túc giải thích về những nguy hiểm khi uống say này thật là quá mức tổn hại đến bầu không khí!
Ngay khi cô đang cố gắng giảo biện, Tưởng Kiêu đột nhiên đứng dậy từ sô pha, cầm chăn lông trùm kín đầu cô.
Tầm mắt cô đột nhiên đen kịt, đại não có chút ngây ngốc, đợi đến khi phản ứng lại thì có chút bực bội.
“Anh đang làm cái gì vậy?” Cô ôm chăn vào ngực, vẻ mặt bất mãn nhìn người đàn ông trước mặt.
Tưởng Kiêu khẽ nói: “Em không còn là trẻ con nữa.”
Tạ Thanh Di: “…?”
Tưởng Kiêu: “Mặc quần áo hẳn hoi vào.”
Một lúc sau, anh nói thêm với đôi mắt sâu thẳm: “Anh là người khác giới.”
Tạ Thanh Di hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, anh đang ám chỉ là cô không mặc áo lót.
Buổi sáng ánh mặt trời chói lọi, hai má trăng nõn của Tạ Thanh Di đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, cô ôm chăn trước ngực, khẽ lẩm bẩm: “Ai biết là anh còn ở đây, em nghĩ trong nhà chỉ có mỗi mình em.”
Cô không đi ra ngoài, ai mà lại cẩn thận như vậy ngay trong chính ngôi nhà của mình chứ.
Nói đến đây, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Nhưng mà tại sao anh chưa đi?”
Tưởng Kiêu đưa tay xoa bờ vai cùng cái cổ cứng ngắc, lạnh nhạt liếc cô: “Sợ em đi tắm ngã chết, uống nước sặc chết, bị điện giật chết.”
Tạ Thanh Di: “…”
Cô khẽ ho nhẹ một tiếng, nói: “Cảm ơn anh.”
Tưởng Kiêu không trả lời, mà hỏi: “Ở đây có đồ dùng cá nhân dự bị không?”
Tạ Thanh Di nhìn quầng thâm dưới đôi mắt xanh của anh, hiển nhiên là tối hôm qua anh ngủ không ngon: “Chắc là có, anh đi theo em.”
Cô đi trước, Tưởng Kiêu đi theo sau.
Nhưng vừa mới đi được hai bước, cô đột nhiên quay lại, suýt nữa va vào ngực Tưởng Kiêu---
“…?”
“Chẹp, em quên lấy một thứ.”
Tạ Thanh Di xấu hổ cúi đầu, chạy nhanh đến chỗ sô pha, sau đó phát hiện chiếc áo lót tối hôm qua cô vất lung tung trên sô pha giờ đã được đặt ngay ngắn trên chiếc sô pha đơn bên cạnh.
Ánh mắt cô khẽ động, cô nhặt áo lót lên, nghiêng mắt nhìn Tưởng Kiêu.
Tưởng Kiêu: “…”
Nhưng lời này lại xẹt qua tai như một luồng điện nhỏ, chạy dọc khắp người, khiến cả người Tưởng Kiêu căng thẳng.
Rõ ràng cô là người uống say nhưng người chịu tội lại là anh.
Thấy cô càng thêm to gan, giống như muốn đưa tay về phía này, Tưởng Kiêu đột nhiên nắm chặt lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cô: “Em say rồi.”
Một cái tay khác ôm chặt lấy eo cô, cố gắng đẩy cô ra khỏi lòng mình.
Sức lực lớn đến mức Tạ Thanh Di chưa kịp quấn lấy anh đã bị anh đẩy đến trên ghế sô pha.
“Nếu em đã về nhà rồi thì anh cũng về đây.”
Anh đứng dậy định rời đi nhưng đột nhiên tay áo sơ mi của anh bị người ta nắm lấy.
“Anh ơi.”
Tạ Thanh Di gọi anh, đôi mắt đen láy trong veo lướt qua quần âu của anh: “Anh có chắc muốn đi ra ngoài trong tình trạng như vậy không?”
Trong mắt Tưởng Kiêu lóe lên một tia mất tự nhiên, anh cúi người che đi đôi mắt không có ý tốt kia của cô: “Cái đồ xấu xa nhà em.”
Anh nghiến răng khẽ chửi, tức nhưng không thể làm gì được.
“Đúng vậy, em là một tên xấu xa.”
Hai mắt Tạ Thanh Di bị che khuất nhưng nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ hơn: “Anh cũng là một tên xấu xa, miệng thì luôn nói coi em như em gái nhưng lại có ý nghĩ không nên có với em, đồ lừa đảo.”
Tưởng Kiêu trầm giọng nói: “Đừng nói nữa.”
“Không nói thì không nói, dù sao cũng là sự thật.”
Tạ Thanh Di đặt ngón tay lên lòng bàn tay to lớn từ từ di chuyển lên trên: “Nghe nói là… Rất khó chịu, có đúng không?”
Tưởng Kiêu: “…”
Khi cô uống say quả thật là vô cùng to gan lớn mật.
Đợi ngày mai thức dậy, nhớ đến những gì cô đã làm tối nay, không biết cô sẽ có phản ứng như thế nào.
“Chuyện đêm nay, anh sẽ coi nó như chưa từng xảy ra.”
Tưởng Kiêu rút tay về, sợ cô tiếp tục làm loạn, anh lấy chiếc chăn trên ghế sô pha trực tiếp đắp lên đầu cô: “Anh về đây, em nghỉ ngơi đi.”
Đợi đến khi cô loạng choạng kéo được chiếc chăn xuống thì Tưởng Kiêu đã đi đến lối ra rồi.
“Anh yên tâm để em ở nhà một mình khi uống say sao?”
Tạ Thanh Di ôm chăn, hét về phía bóng lưng anh: “Nhỡ đâu em bị ngã chết trong lúc tắm. uống nước bị sặc chết, hay là chạm vào đồ điện rồi bị giật chết thì sao?”
Những lời này nghe vô cùng ẫu trí nhưng thành công khiến Tưởng Kiêu dừng lại.
Tạ Thanh Di tiếp tục nói: “Nếu em thật sự xảy ra chuyện gì, cho dù có thành ma cũng sẽ lơ lửng trên giường anh mỗi đêm.”
Nghe vậy, giữa đôi lông mày tuấn tú của Tưởng Kiêu hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Có lẽ kiếp trước anh nợ cô.
Nhưng nếu tiếp tục ở lại…
Anh nhìn xuống, lạnh lùng nhìn phản ứng đáng xấu hổ của mình, thật sự không biết mình có thể kiềm chế được bao nhiêu lâu nữa.
Ngay khi anh đang suy nghĩ, phía sau đột nhiên có tiếng động.
Tưởng Kiêu quay đầu lại, nhìn cô gái đang ôm một chiếc chăn dài màu hồng nhạt, ngồi cuộn tròn trên chiếc ghế sô pha trắng muốt, đầu nghiêng về bên trái, nhắm mắt giống như đang ngủ.
Tưởng Kiêu: “…”
Đồ yêu tinh này.
Anh thầm thở dài trong lòng, quay trở lại ghế sô pha.
Lần này cô thật sự ngủ rồi.
Vẻ ngoài yên tĩnh hoàn toàn khác với khí chất hung hãn vừa rồi.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ say này một hồi lâu, sau khi chắc chắn là cô đã ngủ say, Tưởng Kiêu cúi người bế cô lên.
Phòng ngủ của Tạ Thanh Di còn mộng ảo và thiếu nữ hơn cả phòng khách, chiếc giường lớn hai mét thiết kế theo kiểu giường hoàng gia Anh, đệm cao và mềm được phủ một tấm ga mà champagne, màn giường có hai lớp, một lớp sa tanh màu trắng, một lớp sa tanh màu xanh khói, được buọc gọn sang hai bên, trông giống như một chiếc hộp được trang trí tinh tế.
Và cô gái trể đang nằm trên giường kia chắc chắn là bảo vật quý giá nhất.
Tưởng Kiêu bế người đặt lên giường.
Ngay khi anh định đứng dậy, vạt áo bị người nào đó nắm chặt.
Anh bẻ tay cô gái ra nhưng lại nghe thấy cô gái khẽ nỉ non: “Anh trai ơi…”
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Tưởng Kiêu có thể nhìn thấy rõ hàng mi đen dày và lớp lông tơ mềm mại quanh gò má trắng sứ của cô, nhìn cô đẹp như một bức tranh sơn dầu được người họa sĩ vẽ một cách tỉ mỉ.
“Anh ở đây.” Ma xui quỷ khiến mà Tưởng Kiêu lại lên tiếng.
Mặc dù anh không chắc, tiếng anh trai này của cô là gọi anh hay anh trai Tạ Minh Duật của cô.
Sau khi nhận được tiếng đáp lại, đôi lông mày đang hơi cau lại của cô gái từ từ giãn ra.
Tưởng Kiêu nắm tay cô, kéo tay cô ra khỏi vạt áo của mình.
Tay cô rất mềm, cầm trong tay giống như cầm một cục bông vậy, mềm mềm nhũn nhũn, khiến người ta không nỡ buông tay ra.
Anh siết nhẹ lấy bàn tay cô nhưng cuối cùng vẫn đặt xuống, xoay người đi vào phòng tắm, một lát sau quay lại với một chiếc khăn ướt.
Dưới ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn đầu giường, Tưởng Kiêu lau mặt cho Tạ Thanh Di.
Động tác lau mặt cho cô rất nhẹ nhàng, như thể đang chăm sóc một đứa bé.
Sau khi lau mặt và tay, đắp chăn đoàng hoàng cho cô, Tưởng Kiêu không rời đi, chỉ ngồi bên giường lẳng lặng nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô.
Cơ hội như vậy là quá hiếm.
Yên tĩnh, không bị ai quấy rầy, thời gian dành riêng cho hai người họ.
Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng không nhịn được chạm vào cánh môi hồng nhạt, xoa xoa một hồi, đôi mắt xanh lục trong đêm đen càng thêm thâm thúy.
Cảm giác gắn bó như môi với răng hóa ra lại tốt đẹp như vậy.
Hơi thở của cô bị hơi thở của anh nhấn chìm, cả người cô ngoan một cách kỳ lạ, bị anh chi phối và điều khiển, nhịp tim của họ đều hỗn loạn.
Chỉ cần nhớ tới là…
Anh lại cảm nhận rõ ràng cơn khô nóng kia lại trở lại trong cơ thể mình.
Anh nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị rút tay về.
Tuy nhiên ngay sau đó, đầu ngón tay anh đột nhiên có chút ẩm ướt.
Tưởng Kiêu vừa mở mắt ra liền nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô gái trên giường khẽ hé mở, như đang mơ được ăn món ngon nào đó, môi lưỡi khẽ liếm lòng bàn tay của anh.
Các khớp ngón tay của anh cứng đờ, yết hầu nhấp nhô.
Giống như việc mở chiếc hộp Pandora ra, vô số ý nghĩ xấu xa, đê hèn và vô liêm sỉ bùng lên trong tim anh, phá hủy lí trí của anh từng chút một…
Một tay đỡ mép giường, đầu tóc đen của người đàn ông bất giác tiến đến gần.
Chiếc mũi cao áp vào gò má mềm mại của cô gái, cảm giác rất ấm áp, đôi môi mỏng vừa định lướt qua khóe môi ửng hồng nhưng lại đột nhiên dừng lại.
Trong mắt anh thoáng qua vẻ bối rối, anh đang làm cái gì vậy?
Bản thân vốn đã là một tên ngụy quân tử tâm khẩu bất nhất, giờ còn định giậu đổ bìm leo?
Tưởng Kiêu đột nhiên đứng dậy, thả màn giường xuống, vội vàng rời khỏi phòng ngủ thơm tho.
***
Sáng sớm hôm sau, Tạ Thanh Di tỉnh dậy ôm trán, đầu óc còn chút mông lung.
Nhìn bốn phía xung quanh, đây là phòng ngủ của cô.
Cúi đầu nhìn xuống, cô vẫn mặc bộ quần áo hôm qua nhưng áo lót đã biến mất, áo phông bên ngoài hơi nhăn, đường cong trước ngực lộ rất rõ ràng.
Áo ngực của cô đâu rồi.
Tạ Thanh Di gõ đầu suy nghĩ một lúc, ký ức về đêm qua liên tục hiện ra trước mắt như một ppt---
Cô cùng Tần Cửu đi uống rượu, sau đó gọi điện mắng Tưởng Kiêu.
Sau đó, Tưởng Kiêu đến và đưa cô về nhà, cô cưỡng hôn anh, thậm chí còn định đưa tay sờ bé Tưởng Kiêu?
Vãi nồi, vãi nồi, vãi nồi!
Người say rượu sau khi tỉnh táo lại luôn cảm thấy xấu hổ khi nhớ lại nhũng chuyện mình đã làm lúc say.
Khuôn mặt xinh xắn của cô chuyển sang màu đỏ.
Cô tức giận xoa mái tóc rối bù xù của mình, trong lòng tràn đầy suy nghĩ --- Tại sao tối qua cô lại bạo như thế?
Lần sau gặp lại Tưởng Kiêu, cô phải giải thích như thế nào?
Loay hoay một hồi, Tạ Thanh Di bò dậy từ trên giường.
Trong khi đánh răng rửa mặt trong phòng tắm, cô nhìn chằm chằm vào môi mình, lại ngây ngốc thêm một lúc nữa.
Tối qua, cô với Tưởng Kiêu đã hôn nhau.
Trong ấn tượng của cô, cảm giác cũng không tệ lắm.
Anh hôn giỏi như vậy, không giống như lần đầu tiên, có phải là anh đã lén lút tập luyện sau lưng cô không?
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô nhìn quần áo của mình, trong lòng rất phức tạp.
Cô cởi như vậy ngồi trong lòng anh, làm sao anh có thể nhịn được vậy? Anh là Liễu Hạ Huệ chuyển thế à?
Chửi thầm thì chửi thầm, Tạ Thanh Di đi ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị ra sô pha nhặt áo lót.
Cô vừa mới đi đến hành lang, liền nhìn thấy một bóng người cao lớn đang nằm trên ghế sô pha.
Ghế sô pha nhà cô không ngắn, dài 1m8 nhưng vẫn không đủ với cái cơ thể cao lớn kia của Tưởng Kiêu.
Anh nằm nghiêng cuộn người, hai tay ôm ngực, mái tóc màu nâu lạnh hơi rối tung trên trán.
Rèm cửa phòng khách vẫn chưa đóng hoàn toàn, ánh nắng ban mai chiếu vào người anh, tạo thành một cái bóng trên mí mắt và sống mũi anh, khiến anh càng thêm tuấn tú và sắc bén.
Tạ Thanh Di sững sờ một lúc.
Anh không rời đi?
Còn ngủ trên sô pha cả đêm?
Cô chợt thấy hối hận, sớm biết rằng ngày này sẽ đến, lẽ ra cô không nên gộp phòng khách với phòng để quần áo.
Bước chân cô nhẹ nhàng, chậm rãi bước về phía người đàn ông.
Một bước, hai bước…
Khi cô chỉ còn cách anh hai mét, đôi mắt hồ ly đang nhắm nghiền kia đột nhiên mở ra, đồng tử xanh lục khi mới ngủ dậy giống như viên đá quý dưới ánh nắng vàng.
Trái tim Tạ Thanh Di run lên, nhất thời quên cả thở.
Mãi đến khi Tưởng Kiêu ngồi dậy, hơi cau mày nhìn cô: “Em tỉnh rồi?”
Tạ Thanh Di: “…”
Giọng điệu nghiêm túc giải thích về những nguy hiểm khi uống say này thật là quá mức tổn hại đến bầu không khí!
Ngay khi cô đang cố gắng giảo biện, Tưởng Kiêu đột nhiên đứng dậy từ sô pha, cầm chăn lông trùm kín đầu cô.
Tầm mắt cô đột nhiên đen kịt, đại não có chút ngây ngốc, đợi đến khi phản ứng lại thì có chút bực bội.
“Anh đang làm cái gì vậy?” Cô ôm chăn vào ngực, vẻ mặt bất mãn nhìn người đàn ông trước mặt.
Tưởng Kiêu khẽ nói: “Em không còn là trẻ con nữa.”
Tạ Thanh Di: “…?”
Tưởng Kiêu: “Mặc quần áo hẳn hoi vào.”
Một lúc sau, anh nói thêm với đôi mắt sâu thẳm: “Anh là người khác giới.”
Tạ Thanh Di hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, anh đang ám chỉ là cô không mặc áo lót.
Buổi sáng ánh mặt trời chói lọi, hai má trăng nõn của Tạ Thanh Di đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, cô ôm chăn trước ngực, khẽ lẩm bẩm: “Ai biết là anh còn ở đây, em nghĩ trong nhà chỉ có mỗi mình em.”
Cô không đi ra ngoài, ai mà lại cẩn thận như vậy ngay trong chính ngôi nhà của mình chứ.
Nói đến đây, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Nhưng mà tại sao anh chưa đi?”
Tưởng Kiêu đưa tay xoa bờ vai cùng cái cổ cứng ngắc, lạnh nhạt liếc cô: “Sợ em đi tắm ngã chết, uống nước sặc chết, bị điện giật chết.”
Tạ Thanh Di: “…”
Cô khẽ ho nhẹ một tiếng, nói: “Cảm ơn anh.”
Tưởng Kiêu không trả lời, mà hỏi: “Ở đây có đồ dùng cá nhân dự bị không?”
Tạ Thanh Di nhìn quầng thâm dưới đôi mắt xanh của anh, hiển nhiên là tối hôm qua anh ngủ không ngon: “Chắc là có, anh đi theo em.”
Cô đi trước, Tưởng Kiêu đi theo sau.
Nhưng vừa mới đi được hai bước, cô đột nhiên quay lại, suýt nữa va vào ngực Tưởng Kiêu---
“…?”
“Chẹp, em quên lấy một thứ.”
Tạ Thanh Di xấu hổ cúi đầu, chạy nhanh đến chỗ sô pha, sau đó phát hiện chiếc áo lót tối hôm qua cô vất lung tung trên sô pha giờ đã được đặt ngay ngắn trên chiếc sô pha đơn bên cạnh.
Ánh mắt cô khẽ động, cô nhặt áo lót lên, nghiêng mắt nhìn Tưởng Kiêu.
Tưởng Kiêu: “…”