Hôn Trộm Ánh Trăng-Tiểu Chu Dao Dao - Trang 2
Chương 29
Tần Cửu tự hỏi, giọng điệu không chắc chắn: “Nếu như phương diện kia không có vấn đề, thì chắc chắn phải có phản ứng rồi. Nghe lần trước cậu kể thì người này giống như một người đàn ông lần đầu biết yêu vậy... Nhưng Bạc Thanh Trạch đã ở tuổi này, còn có hai người bạn gái cũ, không có khả năng ngây thơ như vậy.”
Tạ Thanh Di: “...”
“Ai nha, đều là người trưởng thành rồi, còn lề mề chậm chạp làm gì. Cậu muốn tiếp tục chơi trò mờ ám với anh ta, hay là nhìn trúng nhan sắc của anh ta, muốn ngủ với anh ta?”
Cô ấy nói thẳng như vậy khiến Tạ Thanh Di có chút ngượng ngùng.
Một tay ôm hai má nóng bỏng, cô giả bộ bình tĩnh: “Ngủ thì chỉ nghĩ trong đầu thôi nhưng trước đó, tớ muốn khiến anh ấy thích tớ…”
“Nguyệt Lượng ơi, cậu xong rồi, cậu đây là đang động chân tình sao?”
Tần Cửu chậc chậc một tiếng: “Nếu chỉ đơn thuần muốn ngủ với anh ta, thì còn dễ một chút. Còn để anh ta thích cậu thì... Ờm, tớ cũng không có nhiều kinh nghiệm trong tình yêu.”
“Vậy cậu phân tích giúp tớ, anh ấy trộm hôn tớ, có phải nói rõ có ý với tớ không?”
“Điều này chắc chắn là có, một người đàn ông thích một người phụ nữ, biểu hiện rõ ràng nhất chính là có ham muốn sinh lý với cô ấy, đây là bản năng khắc trong gen động vật giống đực.”
Nghe cô ấy nói như vậy, khóe miệng Tạ Thanh Di mím lại: “Có đúng không, tớ nói rồi mà anh ấy làm sao có thể thờ ơ với tiên nữ chứ…”
“Vậy kế tiếp cậu định làm sao bây giờ? Đổi lại là tớ tớ sẽ trực tiếp tiến lên, hỏi anh ta có thể thành đôi không, nếu không thể thì đổi mục tiêu. Dù sao trên thế giới này đàn ông nhiều như vậy, cần gì phải chấp nhất với một người.”
Không giống nhau.
Trong lòng Tạ Thanh Di yên lặng bổ sung, trên thế giới đàn ông nhiều như vậy nhưng Tưởng Kiêu chỉ có một, là sự tồn tại người khác đều không thể thay thế.
Trầm mặc một lát, cô nhẹ giọng nói: “Vậy tớ sẽ thử lại, nếu còn không được…”
Tần Cửu: “Hử?”
Tạ Thanh Di nghiến răng, hung hăng nói: “Vậy tớ liền ngủ với anh ấy trước rồi nói sau!”
Bên này hai người đang phân tích vấn đề tình cảm, còn bên kia trong chiếc xe màu đen, không khí yên tĩnh bỗng vang lên thứ âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Tưởng Kiêu cầm điện thoại di động, trên màn hình phát ra bộ phim hôn có độ hot cao nhất ——
[ Bạc Thanh Trạch sao lại hôn như vậy chứ! Cưỡng hôn, nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp, tất cả mọi thứ! LSP tốc độ lên!]
Hình ảnh đầy màu sắc, kết hợp với âm nhạc triền miên mờ ám, đầy hơi thở nội tiết tố.
Trong màn đạn mạc* lại càng điên cuồng, một mảnh a a a thét chói tai ——
Đạc mạc: bình luận trực tiếp chạy ngang qua màn hình trên app của TQ.
[Tuyệt tuyệt tuyệt tuyệt, tôi tuyên bố kỹ năng hôn của thầy Bạc phong thần!]
[Nhìn kỹ đi, kéo thành sợi chỉ bạc kìa!!!!.]
[A a a a cắn môi, chịu không nổi, quá kí.ch thích.]
[Tám vị trí hôn cũng quá tuyệt rồi."]
[Cái há miệng này cũng quá gợi cảm đi, a a a mau đổi cho tôi đi!]
[Sít, người đàn ông này giỏi quá đi mất, đêm nay hồn tôi phải xuyên làm nữ chính.]
Tưởng Kiêu: “...”
Cau mày nhìn hai phút, khi nhìn thấy nữ diễn viên đối diện cũng có chu môi ra, sắc mặt anh dần dần trầm xuống.
Vừa nghĩ đến Tạ Thanh Di sẽ bị người đàn ông khác cắn môi...
Không, hoàn toàn không.
Tắt video, những âm nhạc mờ ám trong xe nhất thời biến mất.
Ngón tay dài xoa xoa mi cốt mệt mỏi, Tưởng Kiêu lại mở mắt ra, gọi điện thoại cho thư ký Triệu.
Vang lên hai tiếng, đầu kia rất nhanh đã kết nối: “Anh Tưởng.”
Giọng điệu Tưởng Kiêu bình thản phân phó: “Ngày mai liên hệ với nhà sản xuất “Nguyệt Mãn Tây Lâu”, xóa bỏ tất cả cảnh hôn của nữ chính... Nếu thực sự không thể xóa hết, thì đi mượn góc, hoặc tìm người đóng thế. Sau khi sửa cảnh, tôi có thể đầu tư thêm 20 triệu.”
Đầu bên kia, thư ký Triệu giật mình, phấn chấn hỏi: “Anh Tưởng, nếu để cô Tạ biết thì sao?”
Ngữ điệu Tưởng Kiêu trầm xuống: “Cậu làm không được, tôi để cho người khác làm.”
Trong long thư ký Triệu lộp bộp, vội vàng đáp: “Anh Tưởng yên tâm, tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với bên kia, cam đoan sẽ không để cô Tạ biết là anh phân phó.”
Tưởng Kiêu ừ một tiếng, đang chuẩn bị cúp điện thoại, thư ký Triệu nhịn không được nhiều lời hỏi: “Anh Tưởng, nếu anh thích cô Tạ, thì phải chủ động một chút.”
Làm những hành động sau lưng này, thì chỉ là trị không tận gốc.
Một bộ phim anh có thể sử dụng tiền để xóa cốt truyện, sau này nếu cô Tạ yêu đương, kết hôn, anh có thể làm gì? Đại náo hôn lễ, xông vào phòng cưới của người ta, không để bọn họ động phòngà?
Những lời này, thư ký Triệu chỉ dám nghĩ chứ không dám nói, huống chi câu vừa rồi là do anh ta nhiều chuyện nói ra, nói xong rồi thì liền hối hận.
Ngay khi anh hận không thể tự tát mình vài cái thì đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp: “Ai nói tôi thích cô ấy?”
Thư ký Triệu: “......”
Cái này cho dù mắt thường cũng nhìn ra được mà?
Dường như cách điện thoại nghe được sự oán thầm của anh ta, Tưởng Kiêu nghiêm túc nói: “Tôi đối xử với cô ấy như em gái, bất kể là mua quà cho cô ấy, hay là xóa loại cảnh thân mật không cần thiết này.”
Thư ký Triệu nghĩ thầm đây không phải là tự lừa mình dối người sao nhưng ngoài miệng liên tục đáp: “Đúng, là tôi hiểu lầm rồi, kính xin anh Tưởng đừng trách, lần sau tôi không bao giờ nói lung tung nữa.”
Tưởng Kiêu trầm mặc cúp điện thoại.
Nhìn cảnh đêm phồn hoa không ngừng lùi ra sau ngoài cửa sổ, anh nghĩ, đổi lại nếu Tạ Minh Duật biết em gái sẽ có những cảnh hôn thân mật này, hẳn là cũng sẽ kêu nhà sản xuất xóa bỏ.
Anh chỉ là lấy thân phận anh trai, không để cô bị người đàn ông khác chiếm tiện nghi mà thôi.
Tạ Thanh Di ký xong hợp đồng với show tuyển chọn nhóm nhạc nam “Super star 88”, sau đó lại nhận kịch bản mới đã được sửa sang lại của “Nguyệt Mãn Tây Lâu”.
Thoáng nhìn qua thì như thể không có gì, cẩn thận nhìn lại mới thấy phân cảnh thân mặt của nữ chính đã được giảm thiểu đi không ít.
“Sau khi cân nhắc, biên kịch cảm thấy đoạn phim này dùng phương pháp tế nhị tinh tế sẽ thích hợp hơn, cũng phù hợp với cảm tình giữa Địch Hán Thu và Tô Hàn Yên.” Đạo diễn Mục giải thích qua điện thoại như vậy, vừa cười vừa trấn an: “Cũng không có sửa đổi gì lớn, không ảnh hưởng đến lời thoại của cô.”
Tạ Thanh Di nhận tiền làm việc nên cũng tôn trọng kịch bản, nếu biên kịch và đạo diễn cũng đã nói như vậy, cô đương nhiên cũng không dị nghị.
Chỉ có điều sau khi cúp điện thoại cũng không nhịn được nhíu mày lại.
Đêm hôm đó cô mượn ba phần say trêu chọc Tưởng Kiêu, hôm nay phim bỏ cảnh hôn, đúng là không khỏi có chút trùng hợp.
Là ghen hay vẫn là do bị đùa giỡn nên tức giận?
Hay là, chuyện này chỉ là một sự trùng hợp?
Không có bằng chứng, cô đoán lung tung mất một hồi rồi cầm điện thoại lên nhắn cho Tưởng Kiêu một tin nhắn.
Diane: [Khóc lớn/khóc lớn/khóc lớn]
Ba icon mặt người màu vàng vừa được gửi đi, đầu kia nhanh chóng đáp lại.
William: [Sao thế?]
Hôm nay ngược lại trả lời rất nhanh.
Tạ Thanh Di suy nghĩ một hồi, gõ nhẹ lên màn hình: [Vừa lấy được kịch bản mới, cảnh hôn và cảnh thân mật bị cắt nhiều quá! Không vui.jpg!]
William: […]
William: [Em muốn có cảnh quay kiểu đó?]
Diane: [Cũng không phải muốn nhưng diễn chung với thầy Bạc đó! Nếu như nụ hôn đầu dành cho thầy Bạc thì cũng không hẳn là tệ!]
William: [...]
Lại là dòng trạng thái “đang nhập tin” rất lâu, cuối cùng trở lại trạng thái bình thường ban đầu.
Tạ Thanh Di không nhịn được bắt đầu suy đoán biểu cảm của người đối diện.
Xụ mặt, cau mày?
Anh sẽ nghĩ gì nhỉ? Cảm thấy cô như vậy quá dè dặt hay sao?
Nhưng anh vốn biết cô không phải là cô gái ngoan ngoãn ôn nhu lịch sự gì cho cam.
Ngay tại khi Tạ Thanh Di cho rằng đoạn đối thoại này đã kết thúc thì di động lại rung lên, có tin nhắn mới đến.
William: [Những chuyện này liên quan đến tình cảm riêng của em, anh không giúp được em.]
Chân mày Tạ Thanh Di cau lại, nhỏ giọng lầu bầu: “Gì mà không giúp được, rõ ràng có thể giúp nhưng không muốn giúp mà thôi.”
Nhưng lời đêm hôm đó, vào ban ngày, dưới trạng thái tỉnh táo, cô tuyệt đối sẽ không lặp lại một lần nữa.
Tạ Thanh Di trả lời: [Không sao đâu, anh không giúp được thì em có thể đi tìm người khác hỗ trợ. Mỉm cười.]
Bỏ qua tiên nữ là anh chịu tổn thất!!
Tin nhắn vừa mới gửi đi chưa bao lâu, trong nhóm bạn bè, Âu Dương gửi tin nhắn:
[Tuần tới em phải bay về thành phố N rồi, trước khi đi tụ tập một buổi đi.]
A Cửu: [OK, tuần tới chị có trống mấy ngày.]
Diane: [Nhanh như vậy đã phải trở về nước M rồià?]
Diane: [Được, tuần tới chị cũng trống thời gian, địa điểm mọi người chọn, đến giờ chị đi thẳng tới đó luôn.]
Hao: [Còn có mấy người bạn thân của em, không thành vấn đề chứ?]
A Cửu: [Chị không có vấn đề.]
Diane: [Được, càng nhiều người càng vui.]
Bên này lên hẹn xong, bên Tưởng Kiêu vẫn còn chưa trả lời, Tạ Thanh Di nghĩ, lần đối thoại này đại khái đã kết thúc thật rồi.
Đúng lúc xe bảo mẫu cũng lái tới sân bay, hai ngày này phải tới thành phố H tham gia một hoạt động xa xỉ phẩm, nên cô cũng rất bận.
***
Bắc Kinh, tập đoàn Quang Linh.
Trong phòng làm việc rộng rãi trang nhã kiểu trung hoa, Tương Việt vẻ mặt lãnh đạm nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế salon đối diện: “Nhà họ Lương ở Thượng Hải mày coi thường, nhà họ Diệp ở Hong Kong mày cũng coi thường, nhà họ Trình ở Bắc Kinh nhìn thế nhưng là gia đình giàu có hạng nhất, căn chính miêu hồng, ngay cả họ mà mày cũng coi thường… Rốt cuộc mày muốn chọn kiểu gì?”
Tròng mắt Tưởng Kiêu nhìn chằm chằm phiến lá lơ lửng trên mặt nước trong chung trà gốm xanh, giọng nói không nghe ra bất cứ tâm trạng nào: “Không phiền bố lo lắng.”
Tương Việt hừ lạnh: “Ở đây không có người ngoài, mày không cần nói giọng quan cách với tao.”
Tưởng Kiêu: “…”
Tương Việt nói: “Trong lòng mày nghĩ như nào, tao biết, mày cũng biết.”
“Mày phải biết ai cũng có thể, duy chỉ có nhà họ Tạ là không thể nào.”
Mắt Tưởng Kiêu nặng trĩu: “Con biết.”
“Mày biết là một chuyện, có thể làm không lại là một chuyện khác.”
Tương Việt thờ ơ hạ chuỗi phật châu trên cổ tay, nói bằng giọng không nhanh không chậm: “Con người, thứ khó khắc phục nhất chính là d.ục vọng cá nhân. Mày có thể kìm nén nhất thời không đi tìm nó, có thể kìm nén cả đời không? Mày không thể. Thực ra trong lòng mày vẫn còn tồn tại một tia hi vọng, đứng chứ? Hy vọng có một ngày mày có thể ở chung với nó…”
Ông ta dừng lại, tỉnh bơ nhìn gương mặt lãnh đạm anh tuấn của người đàn ông.
Nói riêng về giá trị nhan sắc, mặt thằng nhóc này thực sự có thể khiến các cô gái thét chói tai si mê.
Anh đã phát huy hết những ưu điểm của mẹ.
Nhất là cặp tròng mắt màu xanh lục, mặc dù không có sự biếc xanh trong veo của mẹ anh nhưng lúc chăm chú nhìn người khác, vẫn lộ ra sự thâm tình làm người ta say mê gục ngã.
Giống như nhiều năm trước, trong đêm LasVegas ngợp vàng son, bà cũng dùng cặp mắt xanh lục vừa vô tội vừa quyến rũ nhìn về phía ông ta…
Tạ Thanh Di: “...”
“Ai nha, đều là người trưởng thành rồi, còn lề mề chậm chạp làm gì. Cậu muốn tiếp tục chơi trò mờ ám với anh ta, hay là nhìn trúng nhan sắc của anh ta, muốn ngủ với anh ta?”
Cô ấy nói thẳng như vậy khiến Tạ Thanh Di có chút ngượng ngùng.
Một tay ôm hai má nóng bỏng, cô giả bộ bình tĩnh: “Ngủ thì chỉ nghĩ trong đầu thôi nhưng trước đó, tớ muốn khiến anh ấy thích tớ…”
“Nguyệt Lượng ơi, cậu xong rồi, cậu đây là đang động chân tình sao?”
Tần Cửu chậc chậc một tiếng: “Nếu chỉ đơn thuần muốn ngủ với anh ta, thì còn dễ một chút. Còn để anh ta thích cậu thì... Ờm, tớ cũng không có nhiều kinh nghiệm trong tình yêu.”
“Vậy cậu phân tích giúp tớ, anh ấy trộm hôn tớ, có phải nói rõ có ý với tớ không?”
“Điều này chắc chắn là có, một người đàn ông thích một người phụ nữ, biểu hiện rõ ràng nhất chính là có ham muốn sinh lý với cô ấy, đây là bản năng khắc trong gen động vật giống đực.”
Nghe cô ấy nói như vậy, khóe miệng Tạ Thanh Di mím lại: “Có đúng không, tớ nói rồi mà anh ấy làm sao có thể thờ ơ với tiên nữ chứ…”
“Vậy kế tiếp cậu định làm sao bây giờ? Đổi lại là tớ tớ sẽ trực tiếp tiến lên, hỏi anh ta có thể thành đôi không, nếu không thể thì đổi mục tiêu. Dù sao trên thế giới này đàn ông nhiều như vậy, cần gì phải chấp nhất với một người.”
Không giống nhau.
Trong lòng Tạ Thanh Di yên lặng bổ sung, trên thế giới đàn ông nhiều như vậy nhưng Tưởng Kiêu chỉ có một, là sự tồn tại người khác đều không thể thay thế.
Trầm mặc một lát, cô nhẹ giọng nói: “Vậy tớ sẽ thử lại, nếu còn không được…”
Tần Cửu: “Hử?”
Tạ Thanh Di nghiến răng, hung hăng nói: “Vậy tớ liền ngủ với anh ấy trước rồi nói sau!”
Bên này hai người đang phân tích vấn đề tình cảm, còn bên kia trong chiếc xe màu đen, không khí yên tĩnh bỗng vang lên thứ âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Tưởng Kiêu cầm điện thoại di động, trên màn hình phát ra bộ phim hôn có độ hot cao nhất ——
[ Bạc Thanh Trạch sao lại hôn như vậy chứ! Cưỡng hôn, nụ hôn nóng bỏng kiểu Pháp, tất cả mọi thứ! LSP tốc độ lên!]
Hình ảnh đầy màu sắc, kết hợp với âm nhạc triền miên mờ ám, đầy hơi thở nội tiết tố.
Trong màn đạn mạc* lại càng điên cuồng, một mảnh a a a thét chói tai ——
Đạc mạc: bình luận trực tiếp chạy ngang qua màn hình trên app của TQ.
[Tuyệt tuyệt tuyệt tuyệt, tôi tuyên bố kỹ năng hôn của thầy Bạc phong thần!]
[Nhìn kỹ đi, kéo thành sợi chỉ bạc kìa!!!!.]
[A a a a cắn môi, chịu không nổi, quá kí.ch thích.]
[Tám vị trí hôn cũng quá tuyệt rồi."]
[Cái há miệng này cũng quá gợi cảm đi, a a a mau đổi cho tôi đi!]
[Sít, người đàn ông này giỏi quá đi mất, đêm nay hồn tôi phải xuyên làm nữ chính.]
Tưởng Kiêu: “...”
Cau mày nhìn hai phút, khi nhìn thấy nữ diễn viên đối diện cũng có chu môi ra, sắc mặt anh dần dần trầm xuống.
Vừa nghĩ đến Tạ Thanh Di sẽ bị người đàn ông khác cắn môi...
Không, hoàn toàn không.
Tắt video, những âm nhạc mờ ám trong xe nhất thời biến mất.
Ngón tay dài xoa xoa mi cốt mệt mỏi, Tưởng Kiêu lại mở mắt ra, gọi điện thoại cho thư ký Triệu.
Vang lên hai tiếng, đầu kia rất nhanh đã kết nối: “Anh Tưởng.”
Giọng điệu Tưởng Kiêu bình thản phân phó: “Ngày mai liên hệ với nhà sản xuất “Nguyệt Mãn Tây Lâu”, xóa bỏ tất cả cảnh hôn của nữ chính... Nếu thực sự không thể xóa hết, thì đi mượn góc, hoặc tìm người đóng thế. Sau khi sửa cảnh, tôi có thể đầu tư thêm 20 triệu.”
Đầu bên kia, thư ký Triệu giật mình, phấn chấn hỏi: “Anh Tưởng, nếu để cô Tạ biết thì sao?”
Ngữ điệu Tưởng Kiêu trầm xuống: “Cậu làm không được, tôi để cho người khác làm.”
Trong long thư ký Triệu lộp bộp, vội vàng đáp: “Anh Tưởng yên tâm, tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với bên kia, cam đoan sẽ không để cô Tạ biết là anh phân phó.”
Tưởng Kiêu ừ một tiếng, đang chuẩn bị cúp điện thoại, thư ký Triệu nhịn không được nhiều lời hỏi: “Anh Tưởng, nếu anh thích cô Tạ, thì phải chủ động một chút.”
Làm những hành động sau lưng này, thì chỉ là trị không tận gốc.
Một bộ phim anh có thể sử dụng tiền để xóa cốt truyện, sau này nếu cô Tạ yêu đương, kết hôn, anh có thể làm gì? Đại náo hôn lễ, xông vào phòng cưới của người ta, không để bọn họ động phòngà?
Những lời này, thư ký Triệu chỉ dám nghĩ chứ không dám nói, huống chi câu vừa rồi là do anh ta nhiều chuyện nói ra, nói xong rồi thì liền hối hận.
Ngay khi anh hận không thể tự tát mình vài cái thì đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp: “Ai nói tôi thích cô ấy?”
Thư ký Triệu: “......”
Cái này cho dù mắt thường cũng nhìn ra được mà?
Dường như cách điện thoại nghe được sự oán thầm của anh ta, Tưởng Kiêu nghiêm túc nói: “Tôi đối xử với cô ấy như em gái, bất kể là mua quà cho cô ấy, hay là xóa loại cảnh thân mật không cần thiết này.”
Thư ký Triệu nghĩ thầm đây không phải là tự lừa mình dối người sao nhưng ngoài miệng liên tục đáp: “Đúng, là tôi hiểu lầm rồi, kính xin anh Tưởng đừng trách, lần sau tôi không bao giờ nói lung tung nữa.”
Tưởng Kiêu trầm mặc cúp điện thoại.
Nhìn cảnh đêm phồn hoa không ngừng lùi ra sau ngoài cửa sổ, anh nghĩ, đổi lại nếu Tạ Minh Duật biết em gái sẽ có những cảnh hôn thân mật này, hẳn là cũng sẽ kêu nhà sản xuất xóa bỏ.
Anh chỉ là lấy thân phận anh trai, không để cô bị người đàn ông khác chiếm tiện nghi mà thôi.
Tạ Thanh Di ký xong hợp đồng với show tuyển chọn nhóm nhạc nam “Super star 88”, sau đó lại nhận kịch bản mới đã được sửa sang lại của “Nguyệt Mãn Tây Lâu”.
Thoáng nhìn qua thì như thể không có gì, cẩn thận nhìn lại mới thấy phân cảnh thân mặt của nữ chính đã được giảm thiểu đi không ít.
“Sau khi cân nhắc, biên kịch cảm thấy đoạn phim này dùng phương pháp tế nhị tinh tế sẽ thích hợp hơn, cũng phù hợp với cảm tình giữa Địch Hán Thu và Tô Hàn Yên.” Đạo diễn Mục giải thích qua điện thoại như vậy, vừa cười vừa trấn an: “Cũng không có sửa đổi gì lớn, không ảnh hưởng đến lời thoại của cô.”
Tạ Thanh Di nhận tiền làm việc nên cũng tôn trọng kịch bản, nếu biên kịch và đạo diễn cũng đã nói như vậy, cô đương nhiên cũng không dị nghị.
Chỉ có điều sau khi cúp điện thoại cũng không nhịn được nhíu mày lại.
Đêm hôm đó cô mượn ba phần say trêu chọc Tưởng Kiêu, hôm nay phim bỏ cảnh hôn, đúng là không khỏi có chút trùng hợp.
Là ghen hay vẫn là do bị đùa giỡn nên tức giận?
Hay là, chuyện này chỉ là một sự trùng hợp?
Không có bằng chứng, cô đoán lung tung mất một hồi rồi cầm điện thoại lên nhắn cho Tưởng Kiêu một tin nhắn.
Diane: [Khóc lớn/khóc lớn/khóc lớn]
Ba icon mặt người màu vàng vừa được gửi đi, đầu kia nhanh chóng đáp lại.
William: [Sao thế?]
Hôm nay ngược lại trả lời rất nhanh.
Tạ Thanh Di suy nghĩ một hồi, gõ nhẹ lên màn hình: [Vừa lấy được kịch bản mới, cảnh hôn và cảnh thân mật bị cắt nhiều quá! Không vui.jpg!]
William: […]
William: [Em muốn có cảnh quay kiểu đó?]
Diane: [Cũng không phải muốn nhưng diễn chung với thầy Bạc đó! Nếu như nụ hôn đầu dành cho thầy Bạc thì cũng không hẳn là tệ!]
William: [...]
Lại là dòng trạng thái “đang nhập tin” rất lâu, cuối cùng trở lại trạng thái bình thường ban đầu.
Tạ Thanh Di không nhịn được bắt đầu suy đoán biểu cảm của người đối diện.
Xụ mặt, cau mày?
Anh sẽ nghĩ gì nhỉ? Cảm thấy cô như vậy quá dè dặt hay sao?
Nhưng anh vốn biết cô không phải là cô gái ngoan ngoãn ôn nhu lịch sự gì cho cam.
Ngay tại khi Tạ Thanh Di cho rằng đoạn đối thoại này đã kết thúc thì di động lại rung lên, có tin nhắn mới đến.
William: [Những chuyện này liên quan đến tình cảm riêng của em, anh không giúp được em.]
Chân mày Tạ Thanh Di cau lại, nhỏ giọng lầu bầu: “Gì mà không giúp được, rõ ràng có thể giúp nhưng không muốn giúp mà thôi.”
Nhưng lời đêm hôm đó, vào ban ngày, dưới trạng thái tỉnh táo, cô tuyệt đối sẽ không lặp lại một lần nữa.
Tạ Thanh Di trả lời: [Không sao đâu, anh không giúp được thì em có thể đi tìm người khác hỗ trợ. Mỉm cười.]
Bỏ qua tiên nữ là anh chịu tổn thất!!
Tin nhắn vừa mới gửi đi chưa bao lâu, trong nhóm bạn bè, Âu Dương gửi tin nhắn:
[Tuần tới em phải bay về thành phố N rồi, trước khi đi tụ tập một buổi đi.]
A Cửu: [OK, tuần tới chị có trống mấy ngày.]
Diane: [Nhanh như vậy đã phải trở về nước M rồià?]
Diane: [Được, tuần tới chị cũng trống thời gian, địa điểm mọi người chọn, đến giờ chị đi thẳng tới đó luôn.]
Hao: [Còn có mấy người bạn thân của em, không thành vấn đề chứ?]
A Cửu: [Chị không có vấn đề.]
Diane: [Được, càng nhiều người càng vui.]
Bên này lên hẹn xong, bên Tưởng Kiêu vẫn còn chưa trả lời, Tạ Thanh Di nghĩ, lần đối thoại này đại khái đã kết thúc thật rồi.
Đúng lúc xe bảo mẫu cũng lái tới sân bay, hai ngày này phải tới thành phố H tham gia một hoạt động xa xỉ phẩm, nên cô cũng rất bận.
***
Bắc Kinh, tập đoàn Quang Linh.
Trong phòng làm việc rộng rãi trang nhã kiểu trung hoa, Tương Việt vẻ mặt lãnh đạm nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế salon đối diện: “Nhà họ Lương ở Thượng Hải mày coi thường, nhà họ Diệp ở Hong Kong mày cũng coi thường, nhà họ Trình ở Bắc Kinh nhìn thế nhưng là gia đình giàu có hạng nhất, căn chính miêu hồng, ngay cả họ mà mày cũng coi thường… Rốt cuộc mày muốn chọn kiểu gì?”
Tròng mắt Tưởng Kiêu nhìn chằm chằm phiến lá lơ lửng trên mặt nước trong chung trà gốm xanh, giọng nói không nghe ra bất cứ tâm trạng nào: “Không phiền bố lo lắng.”
Tương Việt hừ lạnh: “Ở đây không có người ngoài, mày không cần nói giọng quan cách với tao.”
Tưởng Kiêu: “…”
Tương Việt nói: “Trong lòng mày nghĩ như nào, tao biết, mày cũng biết.”
“Mày phải biết ai cũng có thể, duy chỉ có nhà họ Tạ là không thể nào.”
Mắt Tưởng Kiêu nặng trĩu: “Con biết.”
“Mày biết là một chuyện, có thể làm không lại là một chuyện khác.”
Tương Việt thờ ơ hạ chuỗi phật châu trên cổ tay, nói bằng giọng không nhanh không chậm: “Con người, thứ khó khắc phục nhất chính là d.ục vọng cá nhân. Mày có thể kìm nén nhất thời không đi tìm nó, có thể kìm nén cả đời không? Mày không thể. Thực ra trong lòng mày vẫn còn tồn tại một tia hi vọng, đứng chứ? Hy vọng có một ngày mày có thể ở chung với nó…”
Ông ta dừng lại, tỉnh bơ nhìn gương mặt lãnh đạm anh tuấn của người đàn ông.
Nói riêng về giá trị nhan sắc, mặt thằng nhóc này thực sự có thể khiến các cô gái thét chói tai si mê.
Anh đã phát huy hết những ưu điểm của mẹ.
Nhất là cặp tròng mắt màu xanh lục, mặc dù không có sự biếc xanh trong veo của mẹ anh nhưng lúc chăm chú nhìn người khác, vẫn lộ ra sự thâm tình làm người ta say mê gục ngã.
Giống như nhiều năm trước, trong đêm LasVegas ngợp vàng son, bà cũng dùng cặp mắt xanh lục vừa vô tội vừa quyến rũ nhìn về phía ông ta…