Hôn Nhân Xứng Đôi
Chương 44
Những ồn ã và mùi của bữa tiệc theo gió lan tới vườn hoa, hòa vào làm một với hương hoa nơi đây. Heinz nắm tay Sầm Dao đi xuyên qua hành lang, bàn tay Omega được hắn nắm chặt, lại bướng bỉnh không ngừng nhéo lòng bàn tay hắn. Do cường độ quá nhỏ, thành ra như tán tỉnh, khiến Heinz ngứa ngày từ lòng bàn tay tới trái tim.
"... Em uống bao nhiêu ly rồi." Heinz dừng bước, cảm nhận được Sầm Dao lại nhéo lòng bàn tay mình, bất đắc dĩ nói: "Đừng nghịch."
"Không được nghịch thật à?" Sầm Dao cười với hắn, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, đôi mắt đen nhánh lấp lánh ánh nước: "Vậy sao anh không buông tay em ra đi." Sầm Dao lắc bàn tay hai người đang nắm chặt với nhau, ung dung nói: "Rõ ràng anh muốn em nghịch mà."
Heinz: "..."
Hắn khó nhịn dời mắt: "Em uống nhiều quá."
Sầm Dao khẽ cười: "Đúng rồi, em say rồi đấy, thế anh còn muốn khiêu vũ với em không?"
"Nếu em muốn." Heinz nắm chặt tay Sầm Dao, một lần nữa thầm cảm ơn vì mình đeo găng. Sầm Dao khi say thật dính người, còn rất chủ động. Heinz hoàn toàn không có sức chống cự, hết cách nói: "Nếu em muốn, anh sẽ nhảy với em."
Trước khi khiêu vũ, Heinz dẫn Sầm Dao tới gặp nguyên soái Burton, thầy của Heinz Norman, một nam Alpha có truyền kỳ trải khắp lịch sử cận đại của Liên Bang.
Khí thế của ông uy nghiêm, cảm giác áp lực của người ngồi trên địa vị cao lâu năm là thứ không thể che giấu. Thấy Heinz, khuôn mặt nghiêm trang mới có chút ý cười, vươn tay vỗ vai hắn, sau đó nhìn sang Sầm Dao.
Ánh mắt đó ngập sự đánh giá. Sầm Dao cúi chào ông, sự kiện Sao Lăng Vân 10 năm trước, vị nguyên soái này đã kiên trì xông vào khu vực bắn phá của đội cảm tử Đế Quốc để mang xác cha nuôi y về, Sầm Dao vẫn luôn tràn đầy kính trọng với ông. Y không kiêu ngạo không tự ti đứng thẳng: "Chào ngài, nguyên soái."
Nguyên soái Burton vẫn không nói gì, đầy hàm ý nhìn Sầm Dao.
Heinz hơi chặn trước mặt y, gọi Burton một tiếng thầy.
"Thằng oắt này." Nguyên soái Burton nói: "Tôi ăn thịt được Omega của anh chắc, làm gì mà che chở ghê thế."
"Ngài như thế cũng không khác mấy với ăn thịt em ấy." Heinz nói: "Ngài đừng dọa em ấy."
"Anh trông nó giống người dễ bị dọa thế à?" Nguyên soái Burton nói: "Tôi còn biết Sầm Dao trước anh, anh lo cái gì nhỉ."
Heinz kinh ngạc nhìn Sầm Dao, y cười: "Không ngờ nguyên soái vẫn còn nhớ cháu."
"Một năm trước mới gặp mà, làm gì đãng trí tới mức đó." Khí thế trên người nguyên soái tan đi không ít: "Dự án G18 là do cháu phụ trách hả?"
Sầm Dao nói vâng.
"Cố gắng vào nhé." Nguyên soái Burton nói: "G17 là cha cháu, cũng coi như là kế thừa, hi vọng lúc sinh thời bác có thể được điều khiển G18."
Sầm Dao: "Chắc chắn sẽ được ạ."
Burton cười, khiến nếp nhăn trên mặt càng thêm hằn sâu. Ông chắp tay sau lưng, nói với Sầm Dao: "Bây giờ bác muốn nói chuyện với Heinz, mượn thằng nhóc một chút, cháu không có ý kiến chứ?"
Nguyên soái Burton không phải kiểu người thích trêu đùa thanh niên, Heinz thả lỏng hơn nhiều, thầm nghĩ đúng là thầy và Sầm Dao rất thân thiết.
"Thế thì có ý kiến đấy ạ." Sầm Dao ôm tay Heinz: "Học sinh sáng giá của bác hứa sẽ khiêu vũ với cháu rồi, đợi nhảy xong rồi anh ấy sẽ ra nói chuyện với bác."
Nguyên soái Burton hừ một tiếng, nhìn Heinz bình tĩnh không hề phản bác, khoát tay: "Đi đi đi đi, ông già này không chặn đường nữa."
Tiếng nhạc ở sàn nhảy du dương, quần là áo lượt, ánh sáng huy hoàng từ đèn treo hoa hồng. Sầm Dao bước theo tiết tấu của Heinz, làm như không thấy ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía họ. Sầm Dao hỏi: "Anh không tò mò tại sao em và thầy anh biết nhau à?"
"Em muốn kể thì hãy kể." Heinz nắm tay y, giúp Sầm Dao xoay người. Sầm Dao không thuần thục lắm, tất cả tiết tấu do hắn khống chế: "Thầy rất quý em."
"Yêu ai yêu cả đường đi mà." Sầm Dao nói: "Ông ấy vẫn luôn cảm thấy sự thông minh của em có hơi vượt quá tuổi tác, luôn miệng mắng em là nhóc biến. thái. Đáng tiếc là học sinh ông quý mến nhất vẫn bị nhóc biế.n thái chà đạp."
Heinz khẽ cười, tiếng cười trầm thấp quyến rũ làm lỗ tai Sầm Dao tê tê. Y ngẩng lên nhìn vào đôi mắt xanh thẳm, tiếng nhạc đột nhiên trào dâng cùng với động tác ôm eo kéo sát y lại gần của Heinz, Sầm Dao thuận thế đặt tay lên vai hắn, ghé vào tai hắn hỏi: "Vừa rồi anh có nghe được em nói chuyện với Lâm Tư Gia không?"
"Không." Heinz ôm lưng y: "Thấy hai người đang nói chuyện nên anh không làm phiền."
Cũng đúng, đạo đức của Heinz không cho phép hắn làm mấy chuyện kiểu như nghe lén. Sầm Dao thả lỏng bàn tay trái đang siết chặt, nương theo lực tay Heinz xoay một vòng, miệng nói: "Lâm Tư Gia khiến em hiểu được một chuyện, một chuyện em vẫn luôn nỗ lực chống cự. Nhưng giờ em từ bỏ."
"Chuyện gì vậy?" Hai người giao bước kề nhau, hơi thở của Heinz phả lên gáy y, chóp mũi khẽ chạm vào mặt Sầm Dao. Heinz hỏi: "Tại sao lại từ bỏ chống cự?"
"Bởi vì nó là bản năng." Sầm Dao đáp: "Chuyện gì thì về sau anh sẽ rõ."
Nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, điệu nhảy kết thúc. Sầm Dao cười với hắn, buông tay nhẹ đẩy người: "Đi tìm thầy của anh đi, em qua nói chuyện với mấy đồng nghiệp ở viện khoa học, lát nữa lại tới đón em."
Cái đẩy như chối từ lại như mời chào dừng lại trong lòng bàn tay Heinz, hắn vươn tay nhẹ nhàng chạm vào đóa hồng trắng trước ngực. Heinz tin tưởng mình trực giác của mình, từ lúc ở vườn hoa, trạng thái của Sầm Dao trở nên rất lạ. Ánh mắt nhìn hắn, nụ cười với hắn, lời nói, mọi thứ đều mang theo men say, mang theo hương rượu trái cây... Ngọt mềm mà triền miên.
Heinz đặt tay lên vai Sầm Dao, lòng bàn tay cách lớp găng trắng xoa má y, cúi đầu dặn: "Dao Dao, em không được uống nữa, đợi anh thêm một lát thôi, anh tới đón em ngay." Nói xong Heinz còn chưa yên tâm, lại dỗ dành: "Hay là em đi cùng anh tới gặp thầy nhé."
Sầm Dao dở khóc dở cười, lại đẩy hắn: "Đi đi, em không say."
Heinz không yên tâm, cứ đi vài bước phải ngoái lại nhìn một lần. Sầm Dao cúi đầu chỉnh măng sét, hơi buồn bực nghĩ, nhượng bộ làm nũng như thế mà không có tác dụng gì à? Tại sao Heinz lại cảm thấy y khác thường.
Sầm Dao lặng lẽ thở dài, cầm ly rượu từ khay của người phục vụ, đi tới chỗ đồng nghiệp. Cường độ vẫn chưa đủ? Sầm Dao nghĩ, hay là Heinz không thích kiểu này?
Bữa tiệc kéo dài trong 3 tiếng, tới tầm 10 giờ hơn đã rất nhiều người cạn hứng, người trên sàn khiêu vũ ngày một ít. Sầm Dao trò chuyện xong với đồng nghiệp, nhìn EP, Heinz nhắn tin nói hắn đợi y ở vườn Địa Đàng.
Vườn Địa Đàng có hai bức tượng suối phun rất to hình Adam và Eve, có cầu thang cẩm thạch cao cao dẫn thẳng vào trong sảnh. Sầm Dao đoán Heinz bị ai đó giữ chân, bước xuống từng bậc, quả nhiên nhìn thấy một nhóm Alpha mặc lễ phục quân đội cạnh suối phun. Ai nấy đều là sĩ quan cao to chân dài, vai rộng eo hẹp, mặc quân phục siêu cấm dục, hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Sầm Dao nhìn một vòng, rất hài lòng, dù bỏ qua lăng kính của người yêu thì Heinz vẫn là người đẹp trai nhất trong số đó. Đương nhiên quân chức cũng là cao nhất.
Đèn bậc thang sáng lên hoa lệ tựa ánh trăng bàng bạc, bóng tối lững lờ trôi, biển hoa dập dờn, tiếng nhạc uyển chuyển từ sàn khiêu vũ thỉnh thoảng xen với tiếng nước róc rách. Sầm Dao đi rất nhẹ, y vốn định cho Heinz một bất ngờ, tiếc là bản thân quá nổi tiếng, đi tới hai bậc cuối đã bị nhóm sĩ quan phát hiện. Lập tức có tiếng huýt sáo trêu chọc: "Thiếu tướng, hoa hồng của anh tới rồi."
Lời vừa dứt, tất cả quay sang nhìn Sầm Dao, nhóm Alpha không ngại chuyện lớn, liên tiếp trêu chọc: "Thiếu tướng Norman, anh không đi đón hoa hồng của mình à?"
"Heinz, hoa hồng của ông đẹp thật đó!"
"Hoa hồng của anh đứng lại rồi kia, mau đi đón đi Heinz Norman!"
Sầm Dao đứng ở bậc thang thứ hai từ dưới lên, ung dung đón nhận tất cả những lời chọc ghẹo của đám Alpha, tươi cười với Heinz, nhìn hắn nhanh chân bước tới, vừa đi vừa cởi găng. Ủng chiến giẫm lên bậc thang, tua rua đung đưa, mái tóc vàng sáng chói dưới ánh trăng, cặp mắt sâu thẳm như biển xanh. Có lẽ là bị đám Alpha đằng sau ảnh hưởng, Heinz rất lịch thiệp vươn tay, giọng nói pha lẫn ý cười: "Đêm nay chơi có vui không? Hoa hồng."
Sầm Dao nắm lấy tay hắn, mượn độ cao của bậc thang hôn lên cằm Heinz, cười nói: "Rất vui."
Đám người huýt sáo, ồn ào thêm một cấp độ mới. Dưới ánh trăng, Sầm Dao dịu dàng cười với Heinz, lặp lại: "Đêm nay hoa hồng của anh rất vui."
[Tác giả có lời muốn nói]:
Heinz: Vợ tôi trừ lúc ở trên giường thì chưa từng làm nũng nhún nhường, chắc chắn là say rồi.
Sầm Dao: Sao lại có Alpha không thích Omega nũng nịu vậy?!
"... Em uống bao nhiêu ly rồi." Heinz dừng bước, cảm nhận được Sầm Dao lại nhéo lòng bàn tay mình, bất đắc dĩ nói: "Đừng nghịch."
"Không được nghịch thật à?" Sầm Dao cười với hắn, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, đôi mắt đen nhánh lấp lánh ánh nước: "Vậy sao anh không buông tay em ra đi." Sầm Dao lắc bàn tay hai người đang nắm chặt với nhau, ung dung nói: "Rõ ràng anh muốn em nghịch mà."
Heinz: "..."
Hắn khó nhịn dời mắt: "Em uống nhiều quá."
Sầm Dao khẽ cười: "Đúng rồi, em say rồi đấy, thế anh còn muốn khiêu vũ với em không?"
"Nếu em muốn." Heinz nắm chặt tay Sầm Dao, một lần nữa thầm cảm ơn vì mình đeo găng. Sầm Dao khi say thật dính người, còn rất chủ động. Heinz hoàn toàn không có sức chống cự, hết cách nói: "Nếu em muốn, anh sẽ nhảy với em."
Trước khi khiêu vũ, Heinz dẫn Sầm Dao tới gặp nguyên soái Burton, thầy của Heinz Norman, một nam Alpha có truyền kỳ trải khắp lịch sử cận đại của Liên Bang.
Khí thế của ông uy nghiêm, cảm giác áp lực của người ngồi trên địa vị cao lâu năm là thứ không thể che giấu. Thấy Heinz, khuôn mặt nghiêm trang mới có chút ý cười, vươn tay vỗ vai hắn, sau đó nhìn sang Sầm Dao.
Ánh mắt đó ngập sự đánh giá. Sầm Dao cúi chào ông, sự kiện Sao Lăng Vân 10 năm trước, vị nguyên soái này đã kiên trì xông vào khu vực bắn phá của đội cảm tử Đế Quốc để mang xác cha nuôi y về, Sầm Dao vẫn luôn tràn đầy kính trọng với ông. Y không kiêu ngạo không tự ti đứng thẳng: "Chào ngài, nguyên soái."
Nguyên soái Burton vẫn không nói gì, đầy hàm ý nhìn Sầm Dao.
Heinz hơi chặn trước mặt y, gọi Burton một tiếng thầy.
"Thằng oắt này." Nguyên soái Burton nói: "Tôi ăn thịt được Omega của anh chắc, làm gì mà che chở ghê thế."
"Ngài như thế cũng không khác mấy với ăn thịt em ấy." Heinz nói: "Ngài đừng dọa em ấy."
"Anh trông nó giống người dễ bị dọa thế à?" Nguyên soái Burton nói: "Tôi còn biết Sầm Dao trước anh, anh lo cái gì nhỉ."
Heinz kinh ngạc nhìn Sầm Dao, y cười: "Không ngờ nguyên soái vẫn còn nhớ cháu."
"Một năm trước mới gặp mà, làm gì đãng trí tới mức đó." Khí thế trên người nguyên soái tan đi không ít: "Dự án G18 là do cháu phụ trách hả?"
Sầm Dao nói vâng.
"Cố gắng vào nhé." Nguyên soái Burton nói: "G17 là cha cháu, cũng coi như là kế thừa, hi vọng lúc sinh thời bác có thể được điều khiển G18."
Sầm Dao: "Chắc chắn sẽ được ạ."
Burton cười, khiến nếp nhăn trên mặt càng thêm hằn sâu. Ông chắp tay sau lưng, nói với Sầm Dao: "Bây giờ bác muốn nói chuyện với Heinz, mượn thằng nhóc một chút, cháu không có ý kiến chứ?"
Nguyên soái Burton không phải kiểu người thích trêu đùa thanh niên, Heinz thả lỏng hơn nhiều, thầm nghĩ đúng là thầy và Sầm Dao rất thân thiết.
"Thế thì có ý kiến đấy ạ." Sầm Dao ôm tay Heinz: "Học sinh sáng giá của bác hứa sẽ khiêu vũ với cháu rồi, đợi nhảy xong rồi anh ấy sẽ ra nói chuyện với bác."
Nguyên soái Burton hừ một tiếng, nhìn Heinz bình tĩnh không hề phản bác, khoát tay: "Đi đi đi đi, ông già này không chặn đường nữa."
Tiếng nhạc ở sàn nhảy du dương, quần là áo lượt, ánh sáng huy hoàng từ đèn treo hoa hồng. Sầm Dao bước theo tiết tấu của Heinz, làm như không thấy ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía họ. Sầm Dao hỏi: "Anh không tò mò tại sao em và thầy anh biết nhau à?"
"Em muốn kể thì hãy kể." Heinz nắm tay y, giúp Sầm Dao xoay người. Sầm Dao không thuần thục lắm, tất cả tiết tấu do hắn khống chế: "Thầy rất quý em."
"Yêu ai yêu cả đường đi mà." Sầm Dao nói: "Ông ấy vẫn luôn cảm thấy sự thông minh của em có hơi vượt quá tuổi tác, luôn miệng mắng em là nhóc biến. thái. Đáng tiếc là học sinh ông quý mến nhất vẫn bị nhóc biế.n thái chà đạp."
Heinz khẽ cười, tiếng cười trầm thấp quyến rũ làm lỗ tai Sầm Dao tê tê. Y ngẩng lên nhìn vào đôi mắt xanh thẳm, tiếng nhạc đột nhiên trào dâng cùng với động tác ôm eo kéo sát y lại gần của Heinz, Sầm Dao thuận thế đặt tay lên vai hắn, ghé vào tai hắn hỏi: "Vừa rồi anh có nghe được em nói chuyện với Lâm Tư Gia không?"
"Không." Heinz ôm lưng y: "Thấy hai người đang nói chuyện nên anh không làm phiền."
Cũng đúng, đạo đức của Heinz không cho phép hắn làm mấy chuyện kiểu như nghe lén. Sầm Dao thả lỏng bàn tay trái đang siết chặt, nương theo lực tay Heinz xoay một vòng, miệng nói: "Lâm Tư Gia khiến em hiểu được một chuyện, một chuyện em vẫn luôn nỗ lực chống cự. Nhưng giờ em từ bỏ."
"Chuyện gì vậy?" Hai người giao bước kề nhau, hơi thở của Heinz phả lên gáy y, chóp mũi khẽ chạm vào mặt Sầm Dao. Heinz hỏi: "Tại sao lại từ bỏ chống cự?"
"Bởi vì nó là bản năng." Sầm Dao đáp: "Chuyện gì thì về sau anh sẽ rõ."
Nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, điệu nhảy kết thúc. Sầm Dao cười với hắn, buông tay nhẹ đẩy người: "Đi tìm thầy của anh đi, em qua nói chuyện với mấy đồng nghiệp ở viện khoa học, lát nữa lại tới đón em."
Cái đẩy như chối từ lại như mời chào dừng lại trong lòng bàn tay Heinz, hắn vươn tay nhẹ nhàng chạm vào đóa hồng trắng trước ngực. Heinz tin tưởng mình trực giác của mình, từ lúc ở vườn hoa, trạng thái của Sầm Dao trở nên rất lạ. Ánh mắt nhìn hắn, nụ cười với hắn, lời nói, mọi thứ đều mang theo men say, mang theo hương rượu trái cây... Ngọt mềm mà triền miên.
Heinz đặt tay lên vai Sầm Dao, lòng bàn tay cách lớp găng trắng xoa má y, cúi đầu dặn: "Dao Dao, em không được uống nữa, đợi anh thêm một lát thôi, anh tới đón em ngay." Nói xong Heinz còn chưa yên tâm, lại dỗ dành: "Hay là em đi cùng anh tới gặp thầy nhé."
Sầm Dao dở khóc dở cười, lại đẩy hắn: "Đi đi, em không say."
Heinz không yên tâm, cứ đi vài bước phải ngoái lại nhìn một lần. Sầm Dao cúi đầu chỉnh măng sét, hơi buồn bực nghĩ, nhượng bộ làm nũng như thế mà không có tác dụng gì à? Tại sao Heinz lại cảm thấy y khác thường.
Sầm Dao lặng lẽ thở dài, cầm ly rượu từ khay của người phục vụ, đi tới chỗ đồng nghiệp. Cường độ vẫn chưa đủ? Sầm Dao nghĩ, hay là Heinz không thích kiểu này?
Bữa tiệc kéo dài trong 3 tiếng, tới tầm 10 giờ hơn đã rất nhiều người cạn hứng, người trên sàn khiêu vũ ngày một ít. Sầm Dao trò chuyện xong với đồng nghiệp, nhìn EP, Heinz nhắn tin nói hắn đợi y ở vườn Địa Đàng.
Vườn Địa Đàng có hai bức tượng suối phun rất to hình Adam và Eve, có cầu thang cẩm thạch cao cao dẫn thẳng vào trong sảnh. Sầm Dao đoán Heinz bị ai đó giữ chân, bước xuống từng bậc, quả nhiên nhìn thấy một nhóm Alpha mặc lễ phục quân đội cạnh suối phun. Ai nấy đều là sĩ quan cao to chân dài, vai rộng eo hẹp, mặc quân phục siêu cấm dục, hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Sầm Dao nhìn một vòng, rất hài lòng, dù bỏ qua lăng kính của người yêu thì Heinz vẫn là người đẹp trai nhất trong số đó. Đương nhiên quân chức cũng là cao nhất.
Đèn bậc thang sáng lên hoa lệ tựa ánh trăng bàng bạc, bóng tối lững lờ trôi, biển hoa dập dờn, tiếng nhạc uyển chuyển từ sàn khiêu vũ thỉnh thoảng xen với tiếng nước róc rách. Sầm Dao đi rất nhẹ, y vốn định cho Heinz một bất ngờ, tiếc là bản thân quá nổi tiếng, đi tới hai bậc cuối đã bị nhóm sĩ quan phát hiện. Lập tức có tiếng huýt sáo trêu chọc: "Thiếu tướng, hoa hồng của anh tới rồi."
Lời vừa dứt, tất cả quay sang nhìn Sầm Dao, nhóm Alpha không ngại chuyện lớn, liên tiếp trêu chọc: "Thiếu tướng Norman, anh không đi đón hoa hồng của mình à?"
"Heinz, hoa hồng của ông đẹp thật đó!"
"Hoa hồng của anh đứng lại rồi kia, mau đi đón đi Heinz Norman!"
Sầm Dao đứng ở bậc thang thứ hai từ dưới lên, ung dung đón nhận tất cả những lời chọc ghẹo của đám Alpha, tươi cười với Heinz, nhìn hắn nhanh chân bước tới, vừa đi vừa cởi găng. Ủng chiến giẫm lên bậc thang, tua rua đung đưa, mái tóc vàng sáng chói dưới ánh trăng, cặp mắt sâu thẳm như biển xanh. Có lẽ là bị đám Alpha đằng sau ảnh hưởng, Heinz rất lịch thiệp vươn tay, giọng nói pha lẫn ý cười: "Đêm nay chơi có vui không? Hoa hồng."
Sầm Dao nắm lấy tay hắn, mượn độ cao của bậc thang hôn lên cằm Heinz, cười nói: "Rất vui."
Đám người huýt sáo, ồn ào thêm một cấp độ mới. Dưới ánh trăng, Sầm Dao dịu dàng cười với Heinz, lặp lại: "Đêm nay hoa hồng của anh rất vui."
[Tác giả có lời muốn nói]:
Heinz: Vợ tôi trừ lúc ở trên giường thì chưa từng làm nũng nhún nhường, chắc chắn là say rồi.
Sầm Dao: Sao lại có Alpha không thích Omega nũng nịu vậy?!