Hôn Nhân Xứng Đôi
Chương 36
Sầm Dao về đến nhà vẫn còn chìm đắm trong sự xấu hổ bị bắt quả tang hôn trộm người ta.
Heinz thì lại như bình thường, ôm một thùng đào Hannah mới gửi. Sầm Dao đi theo Heinz đổi giày, đầu lưỡi tê tê, không chỉ có lưỡi tê mà Sầm Dao cảm giác não mình cũng tê luôn rồi, thật sự không hiểu tại sao mình lại hôn Heinz.
"Thiếu tướng, chào mừng ngài về nhà." Adam nói: "Những ngày ngài không có ở đây tôi thật sự rất nhớ ngài."
Sầm Dao bật cười: "Mày chọn phong cách chào đón gì buồn nôn vậy, sao tao về nhà chưa thấy mày mừng như thế bao giờ?"
Cơn giận này hơi lớn, Heinz đặt kiện hàng lên quầy bar, ngạc nhiên nhìn Sầm Dao.
Sắc mặt Omega rất lạnh lùng, nhưng môi còn ánh nước, vành tai dưới tóc đen đỏ đến nhỏ máu, khiến sự lạnh lùng đó thành cố giả vờ bình tĩnh.
Adam mở miệng: "Cậu chủ, cậu không vui à?"
Heinz khẽ cười.
Sầm Dao: "..."
Heinz cởi áo khoác quân phục, nói: "Tuần sau là ngày quân nhân, bộ quân sự tổ chức tiệc, em muốn đi không?"
Sầm Dao mở kiện hàng, thấy từng quả đào đỏ tươi còn dính sương, nghe vậy nói: "Tôi đi làm gì? Tôi có phải người trong quân đâu."
Adam: "Cậu chủ, sau khi kết hôn với thiếu tương, cậu là người nhà của thiếu tướng."
Heinz cởi cúc cổ tay, bắt đầu xắn tay áo lên: "Có vẻ như bên quân đội muốn xây dựng quan hệ hữu nghị với viện khoa học, hôm đó vừa hay là ngày nghỉ, tôi muốn mời em đi cùng tôi."
Sầm Dao thò tay nghịch quả đào, ậm ờ: "... Ừ thì đi." Y ngẩng lên, đang định bảo mình không biết khiêu vũ, lời nói lại mắc kẹt. Trên áo sơ mi trắng của Heinz, phần lưng có một vết máu, phần viền đã khô, nhưng ở giữa vẫn còn ướt.
"Anh bị thương?" Sầm Dao đi lên trước, cẩn thận chạm vào vết thương của Heinz: "Heinz, miệng vết thương của anh nứt ra rồi, anh không xử lý à?"
"Đã xử lý ở bộ, tổn thương ở vai và cổ luôn dễ nứt." Heinz lại không hề bận tâm: "Lát nữa thay băng là được."
Thái độ hờ hững như không của Heinz khiến Sầm Dao cảm thấy mình chuyện bé xé ra to. Y rửa hai quả đào, miệng hỏi: "Anh chưa ăn tối đúng không? Hình như trong nhà chỉ còn dịch dinh dưỡng thôi, đặt đồ ăn nhé."
Heinz bỏ số đào còn lại vào ngăn giữ tươi: "Uống dịch dinh dưỡng cũng được."
"Tha cho tôi đi." Sầm Dao kêu rên: "Tôi uống sắp nôn ra rồi."
Phòng khách vắng lặng lâu ngày cuối cùng cũng có ánh đèn, Adam bật một bản nhạc violin du dương. Những nhánh hoa mỏng manh đang nở rộ cũng đung đưa chiếc lá, hương hoa mờ nhạt hòa với làn gió dịu êm. Trạng thái bận rộn của Sầm Dao lắng lại, thế cục sắp nổi bão và tiết tấu gấp gáp bị ngăn ở bên ngoài căn nhà hoa này, khiến người ở trong có được chút bình yên.
Tắm rửa xong, người còn đẫm nước, Sầm Dao đi pha ấm trà nhài. Trong tiếng nhạc du dương, Adam nhắc nhở người máy y tế Sầm Dao đặt hàng đã tới. Y quét tròng đen nhận chuyển phát nhanh, lên lầu tìm Heinz.
Phòng ngủ đóng cửa, Sầm Dao cứ thế đẩy cửa vào, nhìn thấy Heinz đang ngồi trên giường, đưa lưng về phía mình tự tháo băng, vết thương dữ tợn hoàn toàn lộ ra.
Sầm Dao hít sâu một hơi. Y thật không thể tin được, một vết thương từ lưng tới vai to như vậy, tại sao Heinz có thể thờ ơ bình tĩnh như thế.
"Sao lại nghiêm trọng như vậy?" Sầm Dao đi tới cạnh Heinz, ngồi xuống luống cuống nhìn hắn: "Người máy y tế tôi đặt không xử lý được cái này, có phải là cần hoàn cảnh vô khuẩn không? Anh chắc chắn là đã xử lý rồi chứ?"
Sầm Dao mở EP: "Đến bệnh viện đi, để tôi hẹn bác sĩ."
"Không sao." Heinz nắm tay y ngăn cản, giọng nói mang theo sự trấn an: "Chỉ là bị thương ngoài da nên trông nghiêm trọng vậy thôi, thay thuốc là được, tôi đã tiêm thuốc hạ sốt ở trong quân rồi." Hắn kéo cổ tay Sầm Dao để y đứng dậy: "Em sợ không? Không sợ thì thay thuốc giúp tôi."
Sợ thì không sợ, Sầm Dao lấy thuốc trong hòm, quỳ gối trên giường. dùng cồn sát trùng cho vết thương của Heinz. Xích lại gần mới thấy đúng là vết thương đã được xử lý, chỉ là vị trí của nó khiến mỗi lần Heinz cử động đều sẽ kéo vào, dễ nứt ra chảy máu. Động tác của Sầm Dao rất nhẹ nhàng, sợ không cẩn thận làm Heinz đau, nào biết Alpha chẳng những không cảm kích, mà còn cười thành tiếng khi Sầm Dao khe khẽ thổi vào vết thương. Hắn khàn khan bảo: "Sầm Dao, không cần cẩn thận như vậy, em làm thế ngứa lắm."
Sầm Dao: "..." Trả sự dịu dàng hiếm có đây.
Dáng người Heinz rất hoàn mỹ, Alpha trời sinh đã có ưu thế hình thể, cộng thêm huấn luyện và chiến đấu lâu dài, cơ bắp cân đối lại tràn đầy sức mạnh. Bất kể từ phương diện nào, đây cũng là một cơ thể đầy hormone và rất có sức hút đàn ông. Do là chủng tộc Germanic, màu da của Heinz là kiểu trắng lạnh, trên người cũng không có nhiều sẹo, chỉ có một cái trông hơi sâu nằm ở bụng, gần như chạy ngang eo, nhìn đã có thể tưởng tượng vết thương khi đó nghiêm trọng tới mức nào.
"Quân đội quy định không được để lại sẹo à?" Sầm Dao vòng băng y tế ra trước người Heinz: "Với chức vị của anh thì chắc chắn đã bị thương rất nhiều lần."
Heinz phối hợp với động tác của Sầm Dao, đáp: "Trên người tôi có rất nhiều sẹo, nhưng khi kết hôn với em tôi đã dùng máy chữa trị xóa đi."
Sầm Dao khựng lại, Heinz nói tiếp: "... Chủ yếu là sợ dọa đến em."
Sầm Dao không nói gì, Heinz cũng im lặng, mãi sau mới lại lên tiếng: "Xin lỗi, trước khi kết hôn với em tôi không tiếp xúc nhiều với Omega, tất cả những gì tôi biết là định kiến giới tính. Rất nhiều vết thương của tôi không được đẹp lắm, xóa đi là vì tôi tôn trọng em."
"Có gì đâu mà phải xin lỗi." Sầm Dao ở sau lưng Heinz, hắn không thấy được nét mặt của Omega. Nhưng động tác y vẫn rất nhẹ nhàng, Heinz thậm chí còn thấy ngứa ngáy mà sự dịu dàng của Sầm Dao mang lại đã vượt trên cơn đau. Quấn băng xong, Heinz cảm nhận được ngón tay Sầm Dao cẩn thận vuốt ve, nghe thấy Sầm Dao nói: "Tại sao lại bị thương?"
"Tiểu đội tuần tra bị đội cảm tử tiên phong của Đế Quốc tấn công." Heinz lược qua nguyên nhân bị thương, giọng trầm xuống: "Chuyện này rất bình thường, vết thương cũng không nghiêm trọng, không sao hết."
"Heinz." Sầm Dao đột nhiên gọi tên hắn: "Anh đã từng nghĩ tới cái chết chưa?"
"Tử vong là số mệnh của mỗi chiến sĩ, ngày trở thành quân nhân, tử vong đã như bóng với hình cùng tôi. Nó và trách nhiệm cộng sinh, không thể trốn tránh." Heinz im lặng một hồi, nói tiếp: "Nhưng giờ tôi có thứ quan trọng hơn trách nhiệm."
Sầm Dao tựa trán vào phần lưng không bị thương của Heinz, hỏi: "Quan trọng tới mức nào."
Heinz không đáp. Hắn quay người lại, cẩn thận ôm eo Sầm Dao. Sầm Dao không phản kháng, ngoan ngoãn chủ động chui vào vòng ôm của Heinz.
Mùi đàn hương mềm mại tựa nước, Heinz đặt tay lên gáy Sầm Dao. Sầm Dao ghé cằm vào cổ Heinz, nghe thấy hắn nói: "Sầm Dao, anh sẽ trở về, mỗi lần làm nhiệm vụ hay tác chiến, anh đều sẽ trở về, anh cam đoan."
Mùi bạc hà mát lạnh cuối cùng cũng tới gần Heinz, bờ vai bị thương của hắn có cảm giác ngưa ngứa, nhưng Heinz không thể xác định đó có phải là nụ hôn của Sầm Dao không.
Heinz thì lại như bình thường, ôm một thùng đào Hannah mới gửi. Sầm Dao đi theo Heinz đổi giày, đầu lưỡi tê tê, không chỉ có lưỡi tê mà Sầm Dao cảm giác não mình cũng tê luôn rồi, thật sự không hiểu tại sao mình lại hôn Heinz.
"Thiếu tướng, chào mừng ngài về nhà." Adam nói: "Những ngày ngài không có ở đây tôi thật sự rất nhớ ngài."
Sầm Dao bật cười: "Mày chọn phong cách chào đón gì buồn nôn vậy, sao tao về nhà chưa thấy mày mừng như thế bao giờ?"
Cơn giận này hơi lớn, Heinz đặt kiện hàng lên quầy bar, ngạc nhiên nhìn Sầm Dao.
Sắc mặt Omega rất lạnh lùng, nhưng môi còn ánh nước, vành tai dưới tóc đen đỏ đến nhỏ máu, khiến sự lạnh lùng đó thành cố giả vờ bình tĩnh.
Adam mở miệng: "Cậu chủ, cậu không vui à?"
Heinz khẽ cười.
Sầm Dao: "..."
Heinz cởi áo khoác quân phục, nói: "Tuần sau là ngày quân nhân, bộ quân sự tổ chức tiệc, em muốn đi không?"
Sầm Dao mở kiện hàng, thấy từng quả đào đỏ tươi còn dính sương, nghe vậy nói: "Tôi đi làm gì? Tôi có phải người trong quân đâu."
Adam: "Cậu chủ, sau khi kết hôn với thiếu tương, cậu là người nhà của thiếu tướng."
Heinz cởi cúc cổ tay, bắt đầu xắn tay áo lên: "Có vẻ như bên quân đội muốn xây dựng quan hệ hữu nghị với viện khoa học, hôm đó vừa hay là ngày nghỉ, tôi muốn mời em đi cùng tôi."
Sầm Dao thò tay nghịch quả đào, ậm ờ: "... Ừ thì đi." Y ngẩng lên, đang định bảo mình không biết khiêu vũ, lời nói lại mắc kẹt. Trên áo sơ mi trắng của Heinz, phần lưng có một vết máu, phần viền đã khô, nhưng ở giữa vẫn còn ướt.
"Anh bị thương?" Sầm Dao đi lên trước, cẩn thận chạm vào vết thương của Heinz: "Heinz, miệng vết thương của anh nứt ra rồi, anh không xử lý à?"
"Đã xử lý ở bộ, tổn thương ở vai và cổ luôn dễ nứt." Heinz lại không hề bận tâm: "Lát nữa thay băng là được."
Thái độ hờ hững như không của Heinz khiến Sầm Dao cảm thấy mình chuyện bé xé ra to. Y rửa hai quả đào, miệng hỏi: "Anh chưa ăn tối đúng không? Hình như trong nhà chỉ còn dịch dinh dưỡng thôi, đặt đồ ăn nhé."
Heinz bỏ số đào còn lại vào ngăn giữ tươi: "Uống dịch dinh dưỡng cũng được."
"Tha cho tôi đi." Sầm Dao kêu rên: "Tôi uống sắp nôn ra rồi."
Phòng khách vắng lặng lâu ngày cuối cùng cũng có ánh đèn, Adam bật một bản nhạc violin du dương. Những nhánh hoa mỏng manh đang nở rộ cũng đung đưa chiếc lá, hương hoa mờ nhạt hòa với làn gió dịu êm. Trạng thái bận rộn của Sầm Dao lắng lại, thế cục sắp nổi bão và tiết tấu gấp gáp bị ngăn ở bên ngoài căn nhà hoa này, khiến người ở trong có được chút bình yên.
Tắm rửa xong, người còn đẫm nước, Sầm Dao đi pha ấm trà nhài. Trong tiếng nhạc du dương, Adam nhắc nhở người máy y tế Sầm Dao đặt hàng đã tới. Y quét tròng đen nhận chuyển phát nhanh, lên lầu tìm Heinz.
Phòng ngủ đóng cửa, Sầm Dao cứ thế đẩy cửa vào, nhìn thấy Heinz đang ngồi trên giường, đưa lưng về phía mình tự tháo băng, vết thương dữ tợn hoàn toàn lộ ra.
Sầm Dao hít sâu một hơi. Y thật không thể tin được, một vết thương từ lưng tới vai to như vậy, tại sao Heinz có thể thờ ơ bình tĩnh như thế.
"Sao lại nghiêm trọng như vậy?" Sầm Dao đi tới cạnh Heinz, ngồi xuống luống cuống nhìn hắn: "Người máy y tế tôi đặt không xử lý được cái này, có phải là cần hoàn cảnh vô khuẩn không? Anh chắc chắn là đã xử lý rồi chứ?"
Sầm Dao mở EP: "Đến bệnh viện đi, để tôi hẹn bác sĩ."
"Không sao." Heinz nắm tay y ngăn cản, giọng nói mang theo sự trấn an: "Chỉ là bị thương ngoài da nên trông nghiêm trọng vậy thôi, thay thuốc là được, tôi đã tiêm thuốc hạ sốt ở trong quân rồi." Hắn kéo cổ tay Sầm Dao để y đứng dậy: "Em sợ không? Không sợ thì thay thuốc giúp tôi."
Sợ thì không sợ, Sầm Dao lấy thuốc trong hòm, quỳ gối trên giường. dùng cồn sát trùng cho vết thương của Heinz. Xích lại gần mới thấy đúng là vết thương đã được xử lý, chỉ là vị trí của nó khiến mỗi lần Heinz cử động đều sẽ kéo vào, dễ nứt ra chảy máu. Động tác của Sầm Dao rất nhẹ nhàng, sợ không cẩn thận làm Heinz đau, nào biết Alpha chẳng những không cảm kích, mà còn cười thành tiếng khi Sầm Dao khe khẽ thổi vào vết thương. Hắn khàn khan bảo: "Sầm Dao, không cần cẩn thận như vậy, em làm thế ngứa lắm."
Sầm Dao: "..." Trả sự dịu dàng hiếm có đây.
Dáng người Heinz rất hoàn mỹ, Alpha trời sinh đã có ưu thế hình thể, cộng thêm huấn luyện và chiến đấu lâu dài, cơ bắp cân đối lại tràn đầy sức mạnh. Bất kể từ phương diện nào, đây cũng là một cơ thể đầy hormone và rất có sức hút đàn ông. Do là chủng tộc Germanic, màu da của Heinz là kiểu trắng lạnh, trên người cũng không có nhiều sẹo, chỉ có một cái trông hơi sâu nằm ở bụng, gần như chạy ngang eo, nhìn đã có thể tưởng tượng vết thương khi đó nghiêm trọng tới mức nào.
"Quân đội quy định không được để lại sẹo à?" Sầm Dao vòng băng y tế ra trước người Heinz: "Với chức vị của anh thì chắc chắn đã bị thương rất nhiều lần."
Heinz phối hợp với động tác của Sầm Dao, đáp: "Trên người tôi có rất nhiều sẹo, nhưng khi kết hôn với em tôi đã dùng máy chữa trị xóa đi."
Sầm Dao khựng lại, Heinz nói tiếp: "... Chủ yếu là sợ dọa đến em."
Sầm Dao không nói gì, Heinz cũng im lặng, mãi sau mới lại lên tiếng: "Xin lỗi, trước khi kết hôn với em tôi không tiếp xúc nhiều với Omega, tất cả những gì tôi biết là định kiến giới tính. Rất nhiều vết thương của tôi không được đẹp lắm, xóa đi là vì tôi tôn trọng em."
"Có gì đâu mà phải xin lỗi." Sầm Dao ở sau lưng Heinz, hắn không thấy được nét mặt của Omega. Nhưng động tác y vẫn rất nhẹ nhàng, Heinz thậm chí còn thấy ngứa ngáy mà sự dịu dàng của Sầm Dao mang lại đã vượt trên cơn đau. Quấn băng xong, Heinz cảm nhận được ngón tay Sầm Dao cẩn thận vuốt ve, nghe thấy Sầm Dao nói: "Tại sao lại bị thương?"
"Tiểu đội tuần tra bị đội cảm tử tiên phong của Đế Quốc tấn công." Heinz lược qua nguyên nhân bị thương, giọng trầm xuống: "Chuyện này rất bình thường, vết thương cũng không nghiêm trọng, không sao hết."
"Heinz." Sầm Dao đột nhiên gọi tên hắn: "Anh đã từng nghĩ tới cái chết chưa?"
"Tử vong là số mệnh của mỗi chiến sĩ, ngày trở thành quân nhân, tử vong đã như bóng với hình cùng tôi. Nó và trách nhiệm cộng sinh, không thể trốn tránh." Heinz im lặng một hồi, nói tiếp: "Nhưng giờ tôi có thứ quan trọng hơn trách nhiệm."
Sầm Dao tựa trán vào phần lưng không bị thương của Heinz, hỏi: "Quan trọng tới mức nào."
Heinz không đáp. Hắn quay người lại, cẩn thận ôm eo Sầm Dao. Sầm Dao không phản kháng, ngoan ngoãn chủ động chui vào vòng ôm của Heinz.
Mùi đàn hương mềm mại tựa nước, Heinz đặt tay lên gáy Sầm Dao. Sầm Dao ghé cằm vào cổ Heinz, nghe thấy hắn nói: "Sầm Dao, anh sẽ trở về, mỗi lần làm nhiệm vụ hay tác chiến, anh đều sẽ trở về, anh cam đoan."
Mùi bạc hà mát lạnh cuối cùng cũng tới gần Heinz, bờ vai bị thương của hắn có cảm giác ngưa ngứa, nhưng Heinz không thể xác định đó có phải là nụ hôn của Sầm Dao không.