Hôn Lễ Của Bạn Trai Cũ - Trang 2
Chương 77: Phiên ngoại 1: Cuộc sống chăm con hằng ngày (1)
Tiểu Sư hiện đã bảy tuổi, đang đi học lớp 1. Tôi không để thằng bé học trường tư mà là chọn một trường tiểu học trực thuộc Bộ Giáo dục gần đó. Trường đó cũng là trường tiểu học có tiếng, học trong môi trường như vậy tôi cũng yên tâm, Phó Dư Dã không phản đối đề nghị của tôi. Từ khi có Cưu Cưu, phần lớn tâm sức của cậu ấy đều dồn hết cho cô con gái nhỏ nghịch ngợm này.
Việc đầu tiên cậu ấy làm sau khi về nhà là ôm con gái cưng của mình. Khuôn mặt của Cưu Cưu thật giống với cậu ấy, nhưng đường nét mềm mại hơn. Tầm ba bốn tháng tuổi cũng giống hệt như Tiểu Sư năm đó. Chỉ là tính cách lại đối lập hoàn toàn, ồn ào quậy phá đến mức tôi phải dọn về nhà chính để có người hầu trông nom.
Năm tháng tuổi, con bé biết bò, bò ra khỏi nôi rồi lăn xuống giường, bò đến trước cửa phòng làm việc, cào cửa.
Bảy tháng tuổi, con bé bắt đầu bập bẹ biết nói, từ mà con bé hay nói là "Papa", thấy ai cũng kêu "Papa". Tiểu Sư rất thích con bé, dạy bé gọi anh hai, nhưng lần nào Cưu Cưu cũng không hợp tác, hoặc là ngậm miệng quay đi chỗ khác, hoặc là đẩy Tiểu Sư ra xa. Chỉ khi Phó Dư Dã về, đôi mắt tròn xoe kia mới đột nhiên sáng lên, chân còn chưa đứng vững mà đã háo hức nhào vào trong vòng tay của cậu ấy.
Phó Dư Dã cũng rất cưng chiều con bé. Năm con bé ba tuổi, cho dù đang làm việc trong phòng, cậu ấy vẫn để Cưu Cưu quậy phá chơi đùa ở bên cạnh. Tôi muốn bế con bé đi cũng không bế nổi, vừa nhấc con bé lên là con bé lập tức khóc ầm lên, còn biết giả vờ đáng thương, lại còn là con gái, khóc càng khiến người ta đau lòng.
Cho đến một lần vào phòng làm việc, tôi thấy Phó Dư Dã ngồi ở trước bàn duyệt tài liệu, Cưu Cưu thì leo trên lưng ba con bé như khỉ con, hai chân đứng trên chỗ dựa lưng. Đứa nhỏ thì nghịch đồ chơi, đứa lớn phê duyệt giấy tờ, hai cha con mỗi người một việc. Nhưng nhóc nhỏ thì vô tư chơi đùa, đứa lớn sao có thể vừa chuyên tâm làm việc vừa phải dành tâm trí ra chăm sóc đứa nhỏ.
Mãi đến lúc đi ngủ, tôi mới nói với cậu ấy việc này.
Cưu Cưu ngủ ở trên cái giường nhỏ ở trong phòng của chúng tôi, cho nên tôi cũng phải nói chuyện nhỏ lại.
"Em đừng chiều con quá."
Phó Dư Dã nghiêng người ôm tôi vào trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Mỗi lần em nhìn thấy con bé, em đều nghĩ đây chính là bé con mà Lăng Lăng đã sinh cho em, em không đành từ chối con bé."
Cậu ấy thật biết cách nói chuyện, câu nào câu nấy đều là nguyên nhân mọi chuyện là do tôi. Nhưng tôi không dễ dàng bị mấy lời của cậu ấy làm cho mềm lòng, tôi véo mu bàn tay cậu ấy dưới chăn, nói: "Bây giờ con bé lúc nào cũng đòi người bế, tự bước đi vài bước cùng không chịu, Tiểu Sư hồi nhỏ cũng đâu có như vậy."
Hôm nay tôi dẫn con bé đi dạo, bảo con bé tự mình đi, con bé cũng tuột xuống, đi khoảng chục mét rồi quay đầu lại đòi tôi bế, nói thế nào cũng không chịu tự đi nữa.
Tính khí khó chiều, doạ cũng không ăn thua. Vì vậy, vào buổi tối tôi chỉ chăm sóc cho Tiểu Sư. Thật ra Tiểu Sư đã không còn cần tôi chăm sóc nữa. Sau khi vào lớp một, thằng bé đã trở nên tự lập hơn, thậm chí còn sửa được tật kén ăn của mình. Hai đứa nhỏ đối lập như vậy càng làm tôi cảm thấy tệ.
"Hoá ra buổi tối nhìn mặt anh khó chịu là như vậy, em còn tưởng là do em chọc anh giận..."
Tôi quay người lại, mặt đối mặt với cậu ấy.
"Em cũng không thoát tội đâu."
Cậu ấy khẽ cười, muốn hôn tôi.
"Em đừng có... lúc nào cũng sài chiêu này."
Tôi chặn mặt cậu ấy lại. Tay cậu ấy chạm vào một chỗ trên eo tôi, khiến tôi theo bản năng co rút người lại, tay cũng thả lỏng ra, bị cậu ấy giữ lại, không phản kháng được đành bị cậu ấy hôn hai cái.
Mới bốn giờ sáng, Cưu Cưu lại dậy, Phó Dư Dã đi pha sữa cho con bé, con bé một hai muốn được ngủ trên giường lớn.
Tôi đành bế con bé ra giữa giường, cho con bé uống sữa.
Sau khi uống sữa xong, con bé lại không chịu ngủ mà nói muốn xem "Heo heo" - là một bộ phim hoạt hình.
Vậy là phải đi bật phim hoạt hình cho con bé.
Bây giờ còn bé mới ngoan ngoãn, tự mình ngồi trên gối của Phó Dư Dã, sau đó tập trung xem phim hoạt hình, khiến hai người lớn chúng tôi muốn ngủ cũng không ngủ được.
Hôm nay Phó Dư Dã không phải đi làm sớm, hơn nữa giờ giấc còn tự do, tôi thì phải dậy lúc 7 giờ để đưa Tiểu Sư đến trường. Cuộn chăn nằm trên giường, ép mình không để ý đến mọi chuyện xung quanh.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy giọng nói của Cưu Cưu và âm thanh trong phim hoạt hình.
Cưu Cưu nói: "Ba, đó là quả bóng!"
Tiểu Dã trả lời lại con bé: "Đúng rồi."
"Ba, con cũng muốn chơi bóng, được hông?"
Tiểu Dã lại nói: "Được, nhưng bây giờ con còn quá nhỏ. Khi nào con lớn như anh hai thì con có thể chơi."
"Lớn như anh hai? Nhưng con đã ba tuổi rồi mà."
...
Tôi thật sự rất buồn ngủ, xốc chăn, ôm gối bước ra ngoài.
Không quan tâm đ ến hai ba con đang ríu rít kia nữa mà đi thẳng vào phòng khách. Tôi ngủ được một lúc thì trời cũng bảy giờ, tôi dậy rửa mặt, sau đó ăn sáng với Tiểu Sư. Tôi đưa đồ ăn vặt cho Tiểu Sư, Tiểu Sư vừa bỏ vào cặp sách vừa hỏi: "Ba, hôm nay ba không vui ạ?"
Hẳn là tôi đã trưng ra bộ mặt lạnh tanh cả buổi sáng, tôi cố nặn ra một nụ cười, nói: "Không có đâu con."
Tiểu Sư nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, sau đó nhìn sang bên cạnh hỏi: "Em gái đâu rồi?"
Bình thường khi thằng bé ăn sáng, Cưu Cưu sẽ ngồi bên cạnh uống sữa. Sau đó tôi đưa Tiểu Sư đến trường, Phó Dư Dã bế Cưu Cưu trong tay tiễn chúng tôi đi.
Nhưng hôm nay, đến khi tôi với Tiểu Sư đi ra ngoài rồi mới thấy Phó Dư Dã đi xuống
"Ba."
Tiểu Sư vừa mang cặp sách vừa gọi Tiểu Dã một tiếng.
"Mau lên xe đi con, lát kẹt xe thì sẽ bị muộn học."
"Ba à, hôm nay ba đi sớm hơn mọi ngày tận mười phút, sẽ không muộn." Tiểu Sư nghiêm túc trả lời tôi.
Sau đó, thằng bé kiên quyết đợi cho đến khi Phó Dư Dã bước tới.
"Ba, em gái của con đâu?" Tiểu Sư hỏi.
"Em còn đang ngủ." Phó Dư Dã trả lời.
Sau đó bảo Tiểu Sư mau lên xe.
Tôi không hạ kính xe xuống, vừa khởi động xe thì nghe thấy tiếng cửa kính bị gõ hai lần.
Tiểu Sư ở phía ghế sau nhìn tôi. Tôi lặng lẽ thở dài, hạ kính xuống.
Tôi biết lúc này tôi đang giả vờ bình tĩnh.
Nhưng không ngờ cậu ấy lại xem như không nhìn ra chuyện gì mà nói với tôi: "Anh đi đường cẩn thận."
Sau đó thì lùi lại và để tôi đi.
Tôi:......
Khởi hành sớm hơn mười phút, đường cũng không bị tắc, nên thời gian Tiểu Sư đến trường lại càng nhanh hơn.
Tôi đưa thằng bé đến trước cổng trường, thằng bé thưa tôi đi học, sau đó lại lo lắng quay người chạy đến bên tôi.
"Sao thế con?"
Tôi tưởng thằng bé quên gì đó.
Thằng bé gấp gáp nhìn tôi, rồi kéo tôi vào một góc ít người.
"Ba cúi xuống một chút đi." Thằng bé ngước nhìn lên.
Tôi cúi xuống, lắng nghe xem thằng bé định nói gì.
Nhưng thằng bé lại bất ngờ ôm lấy tôi, dường như lại cảm thấy rất ngại, nhanh chóng buông tay.
Kể từ khi học hết mẫu giáo, thằng bé đã không còn ôm tôi một cách thân mật và chủ động như vậy.
Tôi ngạc nhiên.
"Ba, trong lòng con ba là số một."
Thằng bé giơ ngón tay cái với tôi rồi chạy vào cổng trường với khuôn mặt đỏ bừng.
Việc đầu tiên cậu ấy làm sau khi về nhà là ôm con gái cưng của mình. Khuôn mặt của Cưu Cưu thật giống với cậu ấy, nhưng đường nét mềm mại hơn. Tầm ba bốn tháng tuổi cũng giống hệt như Tiểu Sư năm đó. Chỉ là tính cách lại đối lập hoàn toàn, ồn ào quậy phá đến mức tôi phải dọn về nhà chính để có người hầu trông nom.
Năm tháng tuổi, con bé biết bò, bò ra khỏi nôi rồi lăn xuống giường, bò đến trước cửa phòng làm việc, cào cửa.
Bảy tháng tuổi, con bé bắt đầu bập bẹ biết nói, từ mà con bé hay nói là "Papa", thấy ai cũng kêu "Papa". Tiểu Sư rất thích con bé, dạy bé gọi anh hai, nhưng lần nào Cưu Cưu cũng không hợp tác, hoặc là ngậm miệng quay đi chỗ khác, hoặc là đẩy Tiểu Sư ra xa. Chỉ khi Phó Dư Dã về, đôi mắt tròn xoe kia mới đột nhiên sáng lên, chân còn chưa đứng vững mà đã háo hức nhào vào trong vòng tay của cậu ấy.
Phó Dư Dã cũng rất cưng chiều con bé. Năm con bé ba tuổi, cho dù đang làm việc trong phòng, cậu ấy vẫn để Cưu Cưu quậy phá chơi đùa ở bên cạnh. Tôi muốn bế con bé đi cũng không bế nổi, vừa nhấc con bé lên là con bé lập tức khóc ầm lên, còn biết giả vờ đáng thương, lại còn là con gái, khóc càng khiến người ta đau lòng.
Cho đến một lần vào phòng làm việc, tôi thấy Phó Dư Dã ngồi ở trước bàn duyệt tài liệu, Cưu Cưu thì leo trên lưng ba con bé như khỉ con, hai chân đứng trên chỗ dựa lưng. Đứa nhỏ thì nghịch đồ chơi, đứa lớn phê duyệt giấy tờ, hai cha con mỗi người một việc. Nhưng nhóc nhỏ thì vô tư chơi đùa, đứa lớn sao có thể vừa chuyên tâm làm việc vừa phải dành tâm trí ra chăm sóc đứa nhỏ.
Mãi đến lúc đi ngủ, tôi mới nói với cậu ấy việc này.
Cưu Cưu ngủ ở trên cái giường nhỏ ở trong phòng của chúng tôi, cho nên tôi cũng phải nói chuyện nhỏ lại.
"Em đừng chiều con quá."
Phó Dư Dã nghiêng người ôm tôi vào trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Mỗi lần em nhìn thấy con bé, em đều nghĩ đây chính là bé con mà Lăng Lăng đã sinh cho em, em không đành từ chối con bé."
Cậu ấy thật biết cách nói chuyện, câu nào câu nấy đều là nguyên nhân mọi chuyện là do tôi. Nhưng tôi không dễ dàng bị mấy lời của cậu ấy làm cho mềm lòng, tôi véo mu bàn tay cậu ấy dưới chăn, nói: "Bây giờ con bé lúc nào cũng đòi người bế, tự bước đi vài bước cùng không chịu, Tiểu Sư hồi nhỏ cũng đâu có như vậy."
Hôm nay tôi dẫn con bé đi dạo, bảo con bé tự mình đi, con bé cũng tuột xuống, đi khoảng chục mét rồi quay đầu lại đòi tôi bế, nói thế nào cũng không chịu tự đi nữa.
Tính khí khó chiều, doạ cũng không ăn thua. Vì vậy, vào buổi tối tôi chỉ chăm sóc cho Tiểu Sư. Thật ra Tiểu Sư đã không còn cần tôi chăm sóc nữa. Sau khi vào lớp một, thằng bé đã trở nên tự lập hơn, thậm chí còn sửa được tật kén ăn của mình. Hai đứa nhỏ đối lập như vậy càng làm tôi cảm thấy tệ.
"Hoá ra buổi tối nhìn mặt anh khó chịu là như vậy, em còn tưởng là do em chọc anh giận..."
Tôi quay người lại, mặt đối mặt với cậu ấy.
"Em cũng không thoát tội đâu."
Cậu ấy khẽ cười, muốn hôn tôi.
"Em đừng có... lúc nào cũng sài chiêu này."
Tôi chặn mặt cậu ấy lại. Tay cậu ấy chạm vào một chỗ trên eo tôi, khiến tôi theo bản năng co rút người lại, tay cũng thả lỏng ra, bị cậu ấy giữ lại, không phản kháng được đành bị cậu ấy hôn hai cái.
Mới bốn giờ sáng, Cưu Cưu lại dậy, Phó Dư Dã đi pha sữa cho con bé, con bé một hai muốn được ngủ trên giường lớn.
Tôi đành bế con bé ra giữa giường, cho con bé uống sữa.
Sau khi uống sữa xong, con bé lại không chịu ngủ mà nói muốn xem "Heo heo" - là một bộ phim hoạt hình.
Vậy là phải đi bật phim hoạt hình cho con bé.
Bây giờ còn bé mới ngoan ngoãn, tự mình ngồi trên gối của Phó Dư Dã, sau đó tập trung xem phim hoạt hình, khiến hai người lớn chúng tôi muốn ngủ cũng không ngủ được.
Hôm nay Phó Dư Dã không phải đi làm sớm, hơn nữa giờ giấc còn tự do, tôi thì phải dậy lúc 7 giờ để đưa Tiểu Sư đến trường. Cuộn chăn nằm trên giường, ép mình không để ý đến mọi chuyện xung quanh.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy giọng nói của Cưu Cưu và âm thanh trong phim hoạt hình.
Cưu Cưu nói: "Ba, đó là quả bóng!"
Tiểu Dã trả lời lại con bé: "Đúng rồi."
"Ba, con cũng muốn chơi bóng, được hông?"
Tiểu Dã lại nói: "Được, nhưng bây giờ con còn quá nhỏ. Khi nào con lớn như anh hai thì con có thể chơi."
"Lớn như anh hai? Nhưng con đã ba tuổi rồi mà."
...
Tôi thật sự rất buồn ngủ, xốc chăn, ôm gối bước ra ngoài.
Không quan tâm đ ến hai ba con đang ríu rít kia nữa mà đi thẳng vào phòng khách. Tôi ngủ được một lúc thì trời cũng bảy giờ, tôi dậy rửa mặt, sau đó ăn sáng với Tiểu Sư. Tôi đưa đồ ăn vặt cho Tiểu Sư, Tiểu Sư vừa bỏ vào cặp sách vừa hỏi: "Ba, hôm nay ba không vui ạ?"
Hẳn là tôi đã trưng ra bộ mặt lạnh tanh cả buổi sáng, tôi cố nặn ra một nụ cười, nói: "Không có đâu con."
Tiểu Sư nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, sau đó nhìn sang bên cạnh hỏi: "Em gái đâu rồi?"
Bình thường khi thằng bé ăn sáng, Cưu Cưu sẽ ngồi bên cạnh uống sữa. Sau đó tôi đưa Tiểu Sư đến trường, Phó Dư Dã bế Cưu Cưu trong tay tiễn chúng tôi đi.
Nhưng hôm nay, đến khi tôi với Tiểu Sư đi ra ngoài rồi mới thấy Phó Dư Dã đi xuống
"Ba."
Tiểu Sư vừa mang cặp sách vừa gọi Tiểu Dã một tiếng.
"Mau lên xe đi con, lát kẹt xe thì sẽ bị muộn học."
"Ba à, hôm nay ba đi sớm hơn mọi ngày tận mười phút, sẽ không muộn." Tiểu Sư nghiêm túc trả lời tôi.
Sau đó, thằng bé kiên quyết đợi cho đến khi Phó Dư Dã bước tới.
"Ba, em gái của con đâu?" Tiểu Sư hỏi.
"Em còn đang ngủ." Phó Dư Dã trả lời.
Sau đó bảo Tiểu Sư mau lên xe.
Tôi không hạ kính xe xuống, vừa khởi động xe thì nghe thấy tiếng cửa kính bị gõ hai lần.
Tiểu Sư ở phía ghế sau nhìn tôi. Tôi lặng lẽ thở dài, hạ kính xuống.
Tôi biết lúc này tôi đang giả vờ bình tĩnh.
Nhưng không ngờ cậu ấy lại xem như không nhìn ra chuyện gì mà nói với tôi: "Anh đi đường cẩn thận."
Sau đó thì lùi lại và để tôi đi.
Tôi:......
Khởi hành sớm hơn mười phút, đường cũng không bị tắc, nên thời gian Tiểu Sư đến trường lại càng nhanh hơn.
Tôi đưa thằng bé đến trước cổng trường, thằng bé thưa tôi đi học, sau đó lại lo lắng quay người chạy đến bên tôi.
"Sao thế con?"
Tôi tưởng thằng bé quên gì đó.
Thằng bé gấp gáp nhìn tôi, rồi kéo tôi vào một góc ít người.
"Ba cúi xuống một chút đi." Thằng bé ngước nhìn lên.
Tôi cúi xuống, lắng nghe xem thằng bé định nói gì.
Nhưng thằng bé lại bất ngờ ôm lấy tôi, dường như lại cảm thấy rất ngại, nhanh chóng buông tay.
Kể từ khi học hết mẫu giáo, thằng bé đã không còn ôm tôi một cách thân mật và chủ động như vậy.
Tôi ngạc nhiên.
"Ba, trong lòng con ba là số một."
Thằng bé giơ ngón tay cái với tôi rồi chạy vào cổng trường với khuôn mặt đỏ bừng.