Hôn Lễ Của Bạn Trai Cũ - Trang 2
Chương 66
Khi tôi tỉnh dậy, tôi vẫn còn hơi choáng váng, nhìn phòng khách sạn xa lạ, còn có talk show nào đó đang chiếu trên TV.
Tôi cầm lấy di động, nhìn đồng hồ, lại nhìn những tin tức hàng đầu trên Weibo.
Tin đang lên xu hướng là là "Phim "Đại đao ca" của Trương Duyên Mặc", tiếp theo là "Hạ An và Cao Nhất Trạch"
Thì ra lại có một phóng viên trong giới giải trí tung ra một đoạn video Hạ An cùng một người đàn ông cùng đi vào một căn chung cư. Người đàn ông đó nhanh chóng bị điều tra, anh ta là con trai cả của một công ty phát triển bất động sản nào đó, anh ta cũng có liên quan đến nhà họ Phó, mẹ của anh ta là con gái út của Phó Dư Đường, tức là, Cao Nhất Trạch là cháu ngoại của Phó Dư Đường. Cao Nhất Trạch còn có một người em trai, Cao Đàm.
Người viết blog tự nhận mình cũng là một thiếu gia chơi cùng với anh ta, còn viết thêm năm đó Hạ An theo đuổi Phó Dư Dã bất thành nên mới bắt đầu quen với Cao Nhất Trạch. Còn đưa ra tin tức nóng hổi về việc Hạ An đã từng theo đuổi Phó Dư Dã điên cuồng như thế nào, chẳng hạn như khi còn đi du học ở nước M, cô luôn tự gọi là bạn gái của cậu, nhưng Phó Dư Dã chưa từng thừa nhận điều đó. Còn về chuyện đính hôn cũng là do nhà họ Hạ muốn trèo cao, lão gia nhà họ Phó thấy chướng mắt, chỉ xem đó là lời nói đùa. Chủ blog còn tiết lộ Cao Đàm là một tên ngốc thất nghiệp thất học không biết điều, đầu năm nay chọc vào người không nên chọc, bị đánh đến gãy xương phải nhập viện. Dư luận bị xoay vòng vòng giữa hai nhà Hạ, Phó
Người viết blog cuối cùng còn tiết lộ thiếu gia nhà họ Phó đã có người ở bên, nhưng người đó không nằm trong vòng bạn bè của chủ blog, chủ blog cũng chưa từng gặp vì cậu Phó bảo vệ người ta rất kín đáo. Chuyện Hạ An làm chẳng có ích lợi gì cho cô, đoán chừng sau này cô còn có con bài tẩy cuối cùng, nhưng nếu như chọc giận nhà họ Phó, thật sự e là không phải chuyện gì tốt lành.
Chi tiết mà chủ blog này tiết lộ lập tức khiến cho dư luận mờ mịt phải cố tìm kiếm đầu đuôi câu chuyện cho hợp lý.
"Nghèo đói đã giới hạn trí tưởng tượng của tôi."
"Mấy người có tiền yêu nhau rắc rối vậy đấy."
"Thôi giải tán, mấy vị lầu trên muốn đi ăn tối không?"
...
Hôm nay còn có hai buổi họp báo cần phải tham dự, xung quanh hầu hết đều là người nước ngoài, giới truyền thông và nghệ sĩ trong nước cũng tương đối ít nên sự việc trên Weibo không gây náo động ở đây. Mọi người vẫn đang chụp ảnh và tham dự chương trình bình thường.
Tôi vẫn chưa liên lạc với Phó Dư Dã, cho đến khi tôi thấy ID "Phó Dư Dã của Tập đoàn Tranh Vanh" trên Weibo.
Cứ tưởng là mấy cái acc clone bị mấy người hóng hớt giả dạng, không ngờ lại thật sự là Weibo đã được xác thực thật sự của Phó Dư Dã
Bái viết được ghim ở đầu trang là: "Là tôi."
Bài thứ hai ở dưới là "Đã yên bề gia thất, phiền đừng quấy rầy." Phía dưới còn có một bức ảnh chụp cà rốt khắc thành hình bé thỏ.
Hơn 100.000 lượt thích.
Tôi ngây người một lúc lâu, Phó Dư Dã muốn làm gì đây? Chẳng lẽ cậu ấy muốn công khai trước mặt công chúng sao?
Tổng biên tập lướt điện thoại, khuôn mặt cũng rất sốc.
Từ sốc lại biến thành buồn cười.
"Thì ra tổng giám đốc còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi!"
"Cô Hạ đó không phải bị tát thẳng một cái vào mặt sao, nói mập mờ thế kia giờ bị người ta đính chính lại, chắc là sau này không dám nói năng gì nữa..."
...
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhấn làm mới thì bình luận mới liên tục nhảy ra, tôi lặng lẽ bấm vào chúng.
Dù sao thì trên Weibo của tôi cũng không có đăng gì, hẳn là cũng bị xem như mấy cái acc vô danh nào thôi.
Sau khi Phó Dư Dã đính chính trên Weibo, studio của Hạ An cũng nhanh chóng đưa ra tuyên bố Hạ An và Cao Nhất Trạch sắp kết hôn, còn tag Weibo của hai người vào. Một số người nổi tiếng và các influencer nhiều người theo dõi có kết bạn cũng sôi nổi để lại mấy lời chúc phúc, chúc cho cặp đôi trăm năm hạnh phúc. Cũng có người tỏ ra dè bỉu không biết cuộc hôn nhân này có thành hay không, nhưng phần lớn đều là bình luận tích cực.
Buổi tối chúng tôi dùng bữa tối tại một nhà hàng địa phương, tổng biên tập say sưa nói về "vở kịch hào môn" mấy ngày qua.
Tôi quơ quơ điện thoại, nói: "Xin phép mọi người tôi đi nghe điện thoại."
Đôi mắt chị ấy lập tức híp lại nhìn qua, sau đó gật đầu.
Tôi biết chị ấy đang nghĩ điều gì. Quả nhiên, trực giác của phụ nữ thật là đáng sợ.
Tôi đi về phía ít người.
"Alo."
"Anh đang làm gì thế?" Trong lời nói của cậu ấy mang chút ý cười.
"Anh đang chờ đồ ăn lên, cái Weibo vừa đính chính mọi chuyện kia, là em thật sao?"
Mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí, một vài vũng nước còn đọng lại trên đường phản chiếu khung cảnh xung quanh.
Phó Dư Dã ngừng một chút rồi nói, "Em chỉ lấy gậy ông đập lưng ông thôi."
"Thế còn chuyện "đã yên bề gia thất" thì sao?"
Tôi hỏi, nhưng trong lòng lo lắng.
Cậu ấy hẳn là biết trên thế giới này, tạo ra một vài bí mật nhỏ là không khó, nhưng những gì cậu ấy làm chính là công khai bản thân mình trong tầm mắt của công chúng. Sở dĩ nghệ sĩ là một nghề khó làm là bởi hình tượng của bọn họ đều bị công chúng áp đặt cho một tiêu chuẩn đạo đức riêng biệt, mà cậu ấy hiện tại đang đại diện cho toàn bộ gia tộc nhà họ Phó, cho toàn bộ công ty. Một khi hình ảnh của ậu ấy bị chỉ trích, hình ảnh của nhà họ Phó, danh tiếng của công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng. Bây giờ cậu ấy nói "đã yên bề gia thất", chẳng khác nào tát vào mặt Hạ An, chẳng khác nào làm xấu mặt nhà họ Hạ.
Phó Dư Dã bất ngờ im lặng, một lúc sau mới nói: "Anh nghĩ đến chuyện kết hôn rồi sao?"
...
Cái... cái gì?
Chắc tôi không nghe nhầm đâu nhỉ, kết hôn với ai, với cậu ấy sao...
"Em tỉnh ngủ chưa đấy?"
"Bốn năm trước em nói rồi, chỉ là anh không tin là thật."
"Cái gì? Em nói khi nào..."
Chờ đã......
Hình như......
Là có nói......
Ở trên giường......
"Chuyện quan trọng vậy ai mà lại đi nói ở lúc không đứng đắn vậy chứ."
"Vậy là anh không muốn kết hôn với em...?"
"Không phải, aizz, em đừng làm lẫn lộn mấy chuyện quan trọng. Vấn đề bây giờ là, nếu em thế kia không phải em đang đứng ở phe đối lập với nhà họ Hạ sao?"
Phó Dư Dã hừ một tiếng, nói:
"Nhà họ Hạ gần đây gặp vấn đề trong chuỗi kinh doanh và không thể bổ sung vốn nên muốn nhà họ Phó đến ứng cứu. Em cũng nể tình ông nội mà giúp họ rồi, nhưng cô ấy lựa chọn liên minh với Cao Nhất Trạch thì em cũng đành giúp bọn họ đạt mục đích."
Tôi chợt nghĩ đến một sự kiện.
"Lần đó... là em sai người đánh Cao Đàm sao?"
Nghe xong, Phó Dư Dã đắc ý phủ nhận, "Em đánh."
...
Tôi cũng nghĩ đến chuyện cậu ấy biết đánh nhau, nhưng hành động đánh gãy ba cái xương sườn, gãy tay, máu me đầy đầu thì hơi...
Tôi chưa từng cậu nghĩ cậu ấy sẽ làm vậy.
"Em không ra tay thì sớm muộn gì tên đó cũng tự đẩy mình vào chỗ chết, coi như là em đang cho tên đó một bài học, để hắn biết hậu quả khi "phạm lỗi" là gì."
"Ông của em có biết không?" Tôi nghĩ một kẻ như cao Đàm thì khẳng định thích đi kiện tụng tới cùng.
"Anh lo ông nội sẽ phạt em?"
Lúc này tôi có thể tưởng tượng cái nụ cười nhếch mép đầy xấu xa nhưng giả vờ đứng đắn của cậu ấy.
"Ông không dám đâu."
"Tại sao?"
"Một kẻ cái gì cũng dám làm thì chắc gì đã không dính đến ma tuý".
Tôi nghĩ đến thứ hắn ta đã tiêm cho tôi đêm đó, lòng bàn chân tôi bắt đầu ngứa ran.
"Nhưng mà, em với tên đó cũng là người một nhà, Cao Đàm tại sao cứ nhắm vào em?"
Lần trước tôi nghe Cao Đàm nói Phó Dư Dã cướp hợp đồng gì đó của hắn, nhưng không phải mấy gia tộc kiểu này thường liên kết lại để làm ăn sao?
"Em với tên đó cũng không hẳn là họ hàng. Anh gặp Phó Dư Tranh và Cao Đàm rồi, anh không phát hiện điểm gì khác biệt sao?"
Tôi nhớ lại khuôn mặt của Phó Dư Tranh và Cao Đàm, họ nhìn cũng có nét giống Phó Dư Dã, nhưng khuôn mặt họ đều thuần châu Á.
"Bà em là người Đức."
Tôi lập tức nhớ đến những gì quản gia đã nói, Phó Dư Đường dung túng thương yêu cha của Tiểu Dã hoá ra là cũng có lý do. Chi nên dù con trai cả không thích công việc kinh doanh của gia đình, ông cũng không giao Tập đoàn Tranh Vanh cho Phó Dư Tranh. Sự bất công của ông, thật ra đã làm cho Tiểu Dã chịu rất nhiều áp lực.
"Anh không cần lo đến mấy chuyện đó."
Cậu ấy đổi chủ đề, nói: "Mai em đến đón anh."
"Lúc anh về đến nước thì cũng là nửa đêm rồi, xe anh còn đậu ở sân bay, anh tự về là được rồi."
Cậu ấy lại nói: "Đường ống nước trong nhà anh bị rò rỉ, hiện vẫn chưa ở được."
Nghe giọng cậu ấy có vẻ hơi hả hê, sau đó chân thành hỏi tôi: "Thật ra, xung quanh cũng có vài căn nhà khá tốt, anh xem qua thử đi. "
Ngẫm lại cũng bình thường, dù sao cũng là nhà cũ, tường ngoài cũng loang lổ bong tróc cả rồi, đường ống nước rỉ sét rò rỉ cũng chỉ là vấn đề thời gian.
"Ừm, chờ anh về rồi mình bàn, gần đây bệnh cảm cúm tăng cao, em cẩn thận một chút, còn Tiểu Sư, đừng để thằng bé chơi ở chỗ đông người."
"Dạ anh."
Cậu ấy còn cố ý kéo dài âm cuối, giọng điệu lười biếng của cậu ấy khiến tôi thật muốn đến véo tai cậu một cái.
Tôi cầm lấy di động, nhìn đồng hồ, lại nhìn những tin tức hàng đầu trên Weibo.
Tin đang lên xu hướng là là "Phim "Đại đao ca" của Trương Duyên Mặc", tiếp theo là "Hạ An và Cao Nhất Trạch"
Thì ra lại có một phóng viên trong giới giải trí tung ra một đoạn video Hạ An cùng một người đàn ông cùng đi vào một căn chung cư. Người đàn ông đó nhanh chóng bị điều tra, anh ta là con trai cả của một công ty phát triển bất động sản nào đó, anh ta cũng có liên quan đến nhà họ Phó, mẹ của anh ta là con gái út của Phó Dư Đường, tức là, Cao Nhất Trạch là cháu ngoại của Phó Dư Đường. Cao Nhất Trạch còn có một người em trai, Cao Đàm.
Người viết blog tự nhận mình cũng là một thiếu gia chơi cùng với anh ta, còn viết thêm năm đó Hạ An theo đuổi Phó Dư Dã bất thành nên mới bắt đầu quen với Cao Nhất Trạch. Còn đưa ra tin tức nóng hổi về việc Hạ An đã từng theo đuổi Phó Dư Dã điên cuồng như thế nào, chẳng hạn như khi còn đi du học ở nước M, cô luôn tự gọi là bạn gái của cậu, nhưng Phó Dư Dã chưa từng thừa nhận điều đó. Còn về chuyện đính hôn cũng là do nhà họ Hạ muốn trèo cao, lão gia nhà họ Phó thấy chướng mắt, chỉ xem đó là lời nói đùa. Chủ blog còn tiết lộ Cao Đàm là một tên ngốc thất nghiệp thất học không biết điều, đầu năm nay chọc vào người không nên chọc, bị đánh đến gãy xương phải nhập viện. Dư luận bị xoay vòng vòng giữa hai nhà Hạ, Phó
Người viết blog cuối cùng còn tiết lộ thiếu gia nhà họ Phó đã có người ở bên, nhưng người đó không nằm trong vòng bạn bè của chủ blog, chủ blog cũng chưa từng gặp vì cậu Phó bảo vệ người ta rất kín đáo. Chuyện Hạ An làm chẳng có ích lợi gì cho cô, đoán chừng sau này cô còn có con bài tẩy cuối cùng, nhưng nếu như chọc giận nhà họ Phó, thật sự e là không phải chuyện gì tốt lành.
Chi tiết mà chủ blog này tiết lộ lập tức khiến cho dư luận mờ mịt phải cố tìm kiếm đầu đuôi câu chuyện cho hợp lý.
"Nghèo đói đã giới hạn trí tưởng tượng của tôi."
"Mấy người có tiền yêu nhau rắc rối vậy đấy."
"Thôi giải tán, mấy vị lầu trên muốn đi ăn tối không?"
...
Hôm nay còn có hai buổi họp báo cần phải tham dự, xung quanh hầu hết đều là người nước ngoài, giới truyền thông và nghệ sĩ trong nước cũng tương đối ít nên sự việc trên Weibo không gây náo động ở đây. Mọi người vẫn đang chụp ảnh và tham dự chương trình bình thường.
Tôi vẫn chưa liên lạc với Phó Dư Dã, cho đến khi tôi thấy ID "Phó Dư Dã của Tập đoàn Tranh Vanh" trên Weibo.
Cứ tưởng là mấy cái acc clone bị mấy người hóng hớt giả dạng, không ngờ lại thật sự là Weibo đã được xác thực thật sự của Phó Dư Dã
Bái viết được ghim ở đầu trang là: "Là tôi."
Bài thứ hai ở dưới là "Đã yên bề gia thất, phiền đừng quấy rầy." Phía dưới còn có một bức ảnh chụp cà rốt khắc thành hình bé thỏ.
Hơn 100.000 lượt thích.
Tôi ngây người một lúc lâu, Phó Dư Dã muốn làm gì đây? Chẳng lẽ cậu ấy muốn công khai trước mặt công chúng sao?
Tổng biên tập lướt điện thoại, khuôn mặt cũng rất sốc.
Từ sốc lại biến thành buồn cười.
"Thì ra tổng giám đốc còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi!"
"Cô Hạ đó không phải bị tát thẳng một cái vào mặt sao, nói mập mờ thế kia giờ bị người ta đính chính lại, chắc là sau này không dám nói năng gì nữa..."
...
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhấn làm mới thì bình luận mới liên tục nhảy ra, tôi lặng lẽ bấm vào chúng.
Dù sao thì trên Weibo của tôi cũng không có đăng gì, hẳn là cũng bị xem như mấy cái acc vô danh nào thôi.
Sau khi Phó Dư Dã đính chính trên Weibo, studio của Hạ An cũng nhanh chóng đưa ra tuyên bố Hạ An và Cao Nhất Trạch sắp kết hôn, còn tag Weibo của hai người vào. Một số người nổi tiếng và các influencer nhiều người theo dõi có kết bạn cũng sôi nổi để lại mấy lời chúc phúc, chúc cho cặp đôi trăm năm hạnh phúc. Cũng có người tỏ ra dè bỉu không biết cuộc hôn nhân này có thành hay không, nhưng phần lớn đều là bình luận tích cực.
Buổi tối chúng tôi dùng bữa tối tại một nhà hàng địa phương, tổng biên tập say sưa nói về "vở kịch hào môn" mấy ngày qua.
Tôi quơ quơ điện thoại, nói: "Xin phép mọi người tôi đi nghe điện thoại."
Đôi mắt chị ấy lập tức híp lại nhìn qua, sau đó gật đầu.
Tôi biết chị ấy đang nghĩ điều gì. Quả nhiên, trực giác của phụ nữ thật là đáng sợ.
Tôi đi về phía ít người.
"Alo."
"Anh đang làm gì thế?" Trong lời nói của cậu ấy mang chút ý cười.
"Anh đang chờ đồ ăn lên, cái Weibo vừa đính chính mọi chuyện kia, là em thật sao?"
Mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí, một vài vũng nước còn đọng lại trên đường phản chiếu khung cảnh xung quanh.
Phó Dư Dã ngừng một chút rồi nói, "Em chỉ lấy gậy ông đập lưng ông thôi."
"Thế còn chuyện "đã yên bề gia thất" thì sao?"
Tôi hỏi, nhưng trong lòng lo lắng.
Cậu ấy hẳn là biết trên thế giới này, tạo ra một vài bí mật nhỏ là không khó, nhưng những gì cậu ấy làm chính là công khai bản thân mình trong tầm mắt của công chúng. Sở dĩ nghệ sĩ là một nghề khó làm là bởi hình tượng của bọn họ đều bị công chúng áp đặt cho một tiêu chuẩn đạo đức riêng biệt, mà cậu ấy hiện tại đang đại diện cho toàn bộ gia tộc nhà họ Phó, cho toàn bộ công ty. Một khi hình ảnh của ậu ấy bị chỉ trích, hình ảnh của nhà họ Phó, danh tiếng của công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng. Bây giờ cậu ấy nói "đã yên bề gia thất", chẳng khác nào tát vào mặt Hạ An, chẳng khác nào làm xấu mặt nhà họ Hạ.
Phó Dư Dã bất ngờ im lặng, một lúc sau mới nói: "Anh nghĩ đến chuyện kết hôn rồi sao?"
...
Cái... cái gì?
Chắc tôi không nghe nhầm đâu nhỉ, kết hôn với ai, với cậu ấy sao...
"Em tỉnh ngủ chưa đấy?"
"Bốn năm trước em nói rồi, chỉ là anh không tin là thật."
"Cái gì? Em nói khi nào..."
Chờ đã......
Hình như......
Là có nói......
Ở trên giường......
"Chuyện quan trọng vậy ai mà lại đi nói ở lúc không đứng đắn vậy chứ."
"Vậy là anh không muốn kết hôn với em...?"
"Không phải, aizz, em đừng làm lẫn lộn mấy chuyện quan trọng. Vấn đề bây giờ là, nếu em thế kia không phải em đang đứng ở phe đối lập với nhà họ Hạ sao?"
Phó Dư Dã hừ một tiếng, nói:
"Nhà họ Hạ gần đây gặp vấn đề trong chuỗi kinh doanh và không thể bổ sung vốn nên muốn nhà họ Phó đến ứng cứu. Em cũng nể tình ông nội mà giúp họ rồi, nhưng cô ấy lựa chọn liên minh với Cao Nhất Trạch thì em cũng đành giúp bọn họ đạt mục đích."
Tôi chợt nghĩ đến một sự kiện.
"Lần đó... là em sai người đánh Cao Đàm sao?"
Nghe xong, Phó Dư Dã đắc ý phủ nhận, "Em đánh."
...
Tôi cũng nghĩ đến chuyện cậu ấy biết đánh nhau, nhưng hành động đánh gãy ba cái xương sườn, gãy tay, máu me đầy đầu thì hơi...
Tôi chưa từng cậu nghĩ cậu ấy sẽ làm vậy.
"Em không ra tay thì sớm muộn gì tên đó cũng tự đẩy mình vào chỗ chết, coi như là em đang cho tên đó một bài học, để hắn biết hậu quả khi "phạm lỗi" là gì."
"Ông của em có biết không?" Tôi nghĩ một kẻ như cao Đàm thì khẳng định thích đi kiện tụng tới cùng.
"Anh lo ông nội sẽ phạt em?"
Lúc này tôi có thể tưởng tượng cái nụ cười nhếch mép đầy xấu xa nhưng giả vờ đứng đắn của cậu ấy.
"Ông không dám đâu."
"Tại sao?"
"Một kẻ cái gì cũng dám làm thì chắc gì đã không dính đến ma tuý".
Tôi nghĩ đến thứ hắn ta đã tiêm cho tôi đêm đó, lòng bàn chân tôi bắt đầu ngứa ran.
"Nhưng mà, em với tên đó cũng là người một nhà, Cao Đàm tại sao cứ nhắm vào em?"
Lần trước tôi nghe Cao Đàm nói Phó Dư Dã cướp hợp đồng gì đó của hắn, nhưng không phải mấy gia tộc kiểu này thường liên kết lại để làm ăn sao?
"Em với tên đó cũng không hẳn là họ hàng. Anh gặp Phó Dư Tranh và Cao Đàm rồi, anh không phát hiện điểm gì khác biệt sao?"
Tôi nhớ lại khuôn mặt của Phó Dư Tranh và Cao Đàm, họ nhìn cũng có nét giống Phó Dư Dã, nhưng khuôn mặt họ đều thuần châu Á.
"Bà em là người Đức."
Tôi lập tức nhớ đến những gì quản gia đã nói, Phó Dư Đường dung túng thương yêu cha của Tiểu Dã hoá ra là cũng có lý do. Chi nên dù con trai cả không thích công việc kinh doanh của gia đình, ông cũng không giao Tập đoàn Tranh Vanh cho Phó Dư Tranh. Sự bất công của ông, thật ra đã làm cho Tiểu Dã chịu rất nhiều áp lực.
"Anh không cần lo đến mấy chuyện đó."
Cậu ấy đổi chủ đề, nói: "Mai em đến đón anh."
"Lúc anh về đến nước thì cũng là nửa đêm rồi, xe anh còn đậu ở sân bay, anh tự về là được rồi."
Cậu ấy lại nói: "Đường ống nước trong nhà anh bị rò rỉ, hiện vẫn chưa ở được."
Nghe giọng cậu ấy có vẻ hơi hả hê, sau đó chân thành hỏi tôi: "Thật ra, xung quanh cũng có vài căn nhà khá tốt, anh xem qua thử đi. "
Ngẫm lại cũng bình thường, dù sao cũng là nhà cũ, tường ngoài cũng loang lổ bong tróc cả rồi, đường ống nước rỉ sét rò rỉ cũng chỉ là vấn đề thời gian.
"Ừm, chờ anh về rồi mình bàn, gần đây bệnh cảm cúm tăng cao, em cẩn thận một chút, còn Tiểu Sư, đừng để thằng bé chơi ở chỗ đông người."
"Dạ anh."
Cậu ấy còn cố ý kéo dài âm cuối, giọng điệu lười biếng của cậu ấy khiến tôi thật muốn đến véo tai cậu một cái.